-
Chương 46-50
Chương 46: Chơi kiểu gì đây?
Quả ớt nhỏ tò mò hỏi: “Nhưng mà nói này, cách cách cậu rốt cuộc có thù gì với tên thiếu não kia vậy? Đến tận bây giờ tớ cũng chỉ biết được anh ta họ Long, còn những chuyện khác chẳng biết gì cả. Mặc dù nhìn anh ta có vẻ giống một kẻ tầm thường, nhưng mà chiếc đồng hồ anh ta đeo trên tay là bản kinh điển giới hạn của hãng Breguet đó, bây giờ giá của nó đã đội cao như giá trên trời rồi. Người này giả heo ăn thịt hổ đến mức quá đáng, cách cách tiết lộ thông tin của anh ta đi, là cậu chủ nhà nào, để tránh cho đám dân quèn chúng tớ lật thuyền trong mương, sau này mà bị người ta luân phiên hiếp thì thảm quá, tớ không giống như cậu, có một chị gái ghê gớm đâu”.
“Lữ Kiều Kiều cậu khỏi cần làm bộ làm tịch với tớ, cậu mà là dân quèn nữa hả, ai không biết bố cậu là ông chủ ngành than, tiền nhiều không để đâu cho hết”, Vương Manh Manh nốc một ngụm bia bực bội nói: “Tớ cũng không biết lai lịch tên này, chính là nhìn anh ta thấy chướng mắt, nếu là chị em với nhau thì đêm nay phải giúp tớ trút cơn giận này!”
Quả ớt nhỏ vươn tay ra nói: “Được, thế thì tớ liều mình giúp cậu vậy, sau này tên đó quay lại trả thù thì dù có bị luân phiên hiếp, chị em chúng ta cũng đồng cam cộng khổ, ai cũng không được vắng mặt, đây mới gọi là bạn thân!”
“Lại còn luân phiên hiếp, tớ thấy người bình thường sẽ khó mà thoả mãn được cậu, một mình cậu đi đã đánh gục được cả đám đàn ông to cao vạm vỡ rồi, đến lúc đó khéo lại chẳng có việc gì cho chúng tớ làm nữa”, Hạ Tuyết đổi luôn bộ mặt e thẹn lúc nãy, phát ngôn đơn giản thô bạo, có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của cô ta.
“Hạ Tuyết cậu giỏi lắm, gần đây gan béo ra rồi hả, còn dám cãi lại lời chị à, nào, để chị đây yêu thương cậu cái nào”, Quả ớt nhỏ xắn tay áo lên vươn móng vuốt của mình tấn công về phía Hạ Tuyết.
“Đến đây đi, để tớ nghiêm túc so chiêu với cái đồ ma vương hỗn thế nhà cậu!”, Hạ Tuyết chẳng hề tỏ ra sợ hãi nói.
Hạ Thiên nhìn thấy em gái với Quả ớt nhỏ bắt đầu ầm ĩ lên, cũng bật cười, trong đám bạn thân bọn họ, khỏi nghĩ cũng biết Vương Manh Manh là người dẫn đầu, mà Hạ Tuyết và Quả ớt nhỏ chính là hai người theo sát phía sau cổ động hâm nóng không khí, Hạ Thiên là một người rất yên tĩnh, nhưng trong rất nhiều trường hợp, vẫn luôn chỉ có Hạ Thiên, một người không hề bắt mắt nhất lại nhìn thấu mọi việc nhất. Người đàn ông kia biểu hiện ra bên ngoài là vẻ lăng nhăng chẳng ra làm sao, nhưng một số hành động nho nhỏ lại khiến cho Hạ Thiên phát giác ra sự khác biệt, lúc đầu khi anh ta vừa ngồi xuống định bật lửa hút thuốc, Hạ Thiên rất ghét mùi thuốc lá, chỉ hơi nhíu nhẹ mày một cái mà người đàn ông kia đã coi như không có chuyện gì mà cất thuốc đi, từ lúc đó trở đi đều không hề mang thuốc ra nữa. Một người đàn ông có khả năng quan sát được tôi luyện đến mức như vậy, thực sự chỉ là một gã lăng nhăng bình thường hay sao?
Hạ Thiên đột nhiên có hứng thú muốn xem xem, cuối cùng là ác ma Vương Manh Manh cao tay hơn hay là đạo thuật của người đàn ông kia cao hơn.
Phùng Thiên Sách bị bỏ rơi ở một bên, mặc dù cũng có không ít các cô nàng làm ấm không khí vây xung quanh bọn họ, nhưng bốn cô gái xinh đẹp nhất trong giới này lại bị Long Thiên độc chiếm hết rồi, cho nên bọn họ đương nhiên cảm thấy không vui, đợi mãi mới thấy tên kia đi toilet, gã Hứa Văn vẫn luôn tìm cách để được nói chuyện với Vương Manh Manh bèn cầm ly rượu đi đến nói: “Cách cách, cô gọi mấy người chúng tôi tới đây, nhưng lại chỉ chơi với mỗi mình Long Thiên, có chút không được nghĩa khí nhỉ?”
Vương Manh Manh quay đầu lại, Hứa Văn đã ngồi xuống bên cạnh cô ta rồi, xem ra có vẻ ấm ức uống khá nhiều bia, có lẽ cũng say bảy tám phần rồi, gã ta thậm chí còn không biết sống chết mà định ôm Vương Manh Manh, chỉ là vừa mới chạm được vào người cô ta thì đã bị Vương Manh Manh tránh được nói: “Cảm thấy buồn thì có thể biến, lảm nhảm gì mà nhiều thế?”
Hứa Văn rõ ràng ngây ra một lúc, EQ của Vương Manh Manh cao gấp đôi IQ của cô ta, đêm nay Phùng Thiên Sách tự ý mời Hứa Văn đến đây vốn đã khiến cô ta cảm thấy khó chịu, giờ thì đối phương lại còn nhảy lên họng súng ngồi, đương nhiên sẽ chẳng được nghe lời tốt đẹp gì rồi.
Hứa Văn có ông bố là thị trưởng ngây ra một lúc, rõ ràng không ngờ được cô nàng này đột nhiên trở mặt như vậy, gã ta trước đây quen Vương Manh Manh qua Phùng Thiên Sách, mặc dù nói tình cảm không sâu bằng Phùng Thiên Sách với Vương Manh Manh, nhưng ít nhất cũng đã bước vào giới này được nửa năm rồi, giờ thế này thì quá là không biết nể mặt nhau, Hứa Văn sa sầm mặt lại nói: “Ý gì hả? Vương Manh Manh, tôi chọc giận gì cô?”
“Việc anh làm to bụng của Âu Dương Phụng rồi bắt cô ta phải đi phá thai, người khác không biết, chẳng lẽ tôi còn không biết à, tôi khinh anh làm việc khiến người ta buồn nôn, sau này chúng ta đừng có liên hệ với nhau, anh cũng khỏi cần nhịn tôi nịnh tôi làm gì, trong lòng anh nghĩ cái gì không giấu được tôi đâu”, Vương Manh Manh nói bằng giọng khinh ghét, cuộc đời này của cô ta ghét nhất chính là loại đàn ông vô trách nhiệm này, lại thêm tên khốn kiếp này còn chú ý đến mình nữa, Vương Manh Manh đã cho gã vào trong danh sách đen từ lâu rồi, tối nay nhân cơ hội này nói rõ ràng với gã, miễn cho sau này bám riết không thôi.
Mặt Hứa Văn có chút vặn vẹo, trước mặt hơn mười người mà bị đứa con gái này chửi cho không ngóc đầu lên được, điều này đối với Hứa Văn mà nói không khác gì vả mặt, lại thêm hơi men trong người xúi giục cho nên ngu mồm gào lên: “Âu Dương Phụng là mẹ mày à, việc của tao với nó thì liên quan gì đến mày, hay là tao cũng cho mày nếm thử loại cảm giác đó nhé!”
“Hứa Văn, mồm cậu nói năng sạch sẽ chút!”, Phùng Thiên Sách nói bằng giọng âm trầm, thằng nhãi này quả thực có chút quá đáng rồi.
“Phùng Thiên Sách, vì cô ta mà cậu dám quát tôi? Chẳng qua chỉ là một con điếm tự cho mình là đúng mà thôi, tiện thể cũng lôi cả con chị gái lúc nào cũng tự coi mình là nữ vương kia của nó làm luôn một thể!”, Hứa Văn cũng có chút cáu kỉnh, vừa nghe thấy vậy thì xù lông lên.
Đúng vào lúc Phùng Thiên Sách định xông ra đẩy Hứa Văn ra ngoài, miễn cho làm lớn chuyện ở đây, kết quả vẫn chậm chân một bước, Vương Manh Manh tóm luôn chai bia đặt trên bàn ném về phía Hứa Văn, Hứa Văn tránh được nhưng sau đó thì đã hết chịu nổi, não còn chưa kịp suy nghĩ đã nhấc chân lên đạp về phía bụng của Vương Manh Manh.
Quả ớt nhỏ bên cạnh muốn ngăn cũng không ngăn được, gương mặt của Hạ Tuyết bàng hoàng, Hạ Thiên thì nhìn thấy một cái bóng đột ngột xuất hiện ngay phía sau của Hứa Văn, đúng vào lúc chân của Hứa Văn sắp đạp lên người Vương Manh Manh thì bị người ta kéo mạnh về phía sau, tiếp sau đó tay trái ấn giữ trên đầu Hứa Văn, xoảng một tiếng đầu gã đập thẳng lên trên mặt bàn thuỷ tinh!
Gã Hứa Văn tội nghiệp, chân còn chưa kịp đạp thì trên đầu đã truyền đến cơn đau đớn vô cùng, phía sau là Long Thiên nãy giờ vẫn mang vẻ là một tên lăng nhăng cười nham hiểm nói: “Thấy sướng chưa? Chưa sướng thì đi tìm gái, đừng có ở đây cho tinh trùng lên não nữa”.
Tất cả mọi người đều bị doạ cho sợ khiếp vía.
Các cô gái liền câm như hến, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Chương 47: Qua cầu rút ván 1
Lời nói của Long Thiên ở mức đỉnh chóp của sự cay nghiệt, hơn nữa sức đả kích khá lớn, khiến cho đám nữ sinh làm nóng không khí lúc nãy còn đang mắt đi mày lại với Hứa Văn đều cảm thấy thảng thốt, bọn họ không có ánh mắt tinh tường như Quả ớt nhỏ nên không nhìn ra chiếc đồng hồ có tiền cũng không mua được kia của Long Thiên. Bọn họ chỉ cảm thấy trên người Long Thiên đều là mấy thứ đồ rẻ tiền, nhìn thế nào cũng thấy anh không thể hoà nhập được vào bầu không khí của cái giới này, nhiều nhất thì cũng chỉ là loại tầm thường may mắn vào được đây, xác định sẽ trở thành trò cười trong đêm nay của bọn họ, cho nên mới không muốn đi tiếp xúc với anh.
Nhưng không ngờ được tên tầm thường này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã hold luôn cả bầu không khí ở đây, đập Hứa Văn cũng không hề do dự, loại khí chất và sức mạnh toát ra từ phía anh khiến cho đám em gái đứng ở phía xa nhất cũng phải nổi cả da gà: khí thế bá đạo quá đi mất, đến cả con trai của thị trưởng cũng dám đánh, người này là có chỗ dựa nên mới không biết sợ hay là đang đâm đầu tìm chết đây?
Ánh mắt của bọn họ bất giác bị sự sáng chói của Long Thiên thu hút, bây giờ xem ra, người này mặc dù không đẹp trai nhưng lại đàn ông hơn bất kỳ ai, khí thế bá vương đầy người khiến cho một vài em gái trong đám người không kiềm được mà lộ ra ánh mắt sùng bái.
“Anh Long, đừng như vậy, đều là bạn bè với nhau”, Phùng Thiên Sách mặt nhăn như quả mướp đắng khuyên giải, chiêu vừa rồi của Long Thiên quả thực khiến cho gã kinh hồn táng đởm, cái việc đứng ra làm người hoà giải này không dễ làm, rất dễ đắc tội cả hai bên, mặc dù chú ý đến việc xây dựng mối quan hệ với Hứa Văn, nhưng cũng phải cân bằng lợi ích chứ, nếu như không phải Hứa Văn đã từng giúp gã một lần thì gã còn lâu mới đứng ra nói những lời này.
“Vừa rồi mày nói mày muốn làm ai?”, Long Thiên cười ha ha, cúi đầu nhìn cái trán đang chảy máu của Hứa Văn, một tay khác đang nghịch chai bia rỗng, dáng vẻ nếu Hứa Văn còn dám mở mồm nói năng thiếu lễ độ thì sẽ đập luôn cái chai này vào đầu gã.
Hứa Văn không dám nhìn thẳng Long Thiên, nhưng ánh mắt thì ngập sự thù hận, sỹ diện của gã tối nay mất sạch rồi, sau này cũng không mong ở lại trong giới này được nữa, Hứa Văn chỉ một lúc mà đã rơi vào tình huống trở thành trò cười cho tất cả mọi người, vì muốn vớt vát lại chút sỹ diện cho mình, gã uy hiếp nói: “Bố tao là Hứa Vũ Xương, có giỏi thì mày giết chết tao, nếu không tao bảo đảm mày sẽ không ở lại Bắc Hải được nữa đâu”.
Giọng nói của Long Thiên bỗng trở nên cực kỳ quái gở, ồ một tiếng nói: “Ố, muốn tìm ông già kêu oan, hê, ông già thì ai mà chẳng có, tao cũng có, nhưng mà đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu vị đó nhà tao mà ra mặt, nói không chừng đến bố mày cũng bị đập cho một trận”.
Ông già của Long Thiên là ai, đó chính là Long Thiên Tượng, vị vua của đất thủ đô, ông ấy mà thực sự đến Bắc Hải, Hứa Vũ Xương là một Thị trưởng nho nhỏ, có lẽ đến tư cách để được gặp mặt ông còn chẳng có nữa là, Tỉnh trưởng có lẽ còn miễn cưỡng có chút tư cách, một người chưa đủ, phải hai người, lại nữa ông bô không dựa dẫm được gì của anh vốn chẳng hề quan tâm gì đến anh, nhưng nếu như để ông phải bênh con nhà mình trước mặt người ngoài thì còn ngang phè và bất chấp đạo lý hơn bất cứ ai. Đây thực sự không phải là đe doạ, mà là sự thật, với tác phong làm việc ghê gớm hung dữ của hoàng đế Long thực sự sẽ đập cho bố của Hứa Văn một trận.
Hứa Văn rõ ràng không thể liên kết họ Long của cái người vừa mới gặp mặt này với vị Diêm la vương ở thủ đô kia với nhau được, gã đương nhiên không phục: “Được á, có giỏi thì mày đợi đấy, rồi cũng có ngày chúng ta gặp lại nhau”.
“Đừng có nói câu này với tôi, tôi ấy à, có thù là phải báo luôn tại chỗ”, Long Thiên đưa chai bia đến trước mặt Vương Manh Manh còn đang ngây ra như phỗng nói: “Cô làm hay là tôi làm?”
Vương Manh Manh do dự một chút, cầm lấy chai bia mà Long Thiên đưa qua, sau đó không nói hai lời đập thẳng lên đầu của Hứa Văn, trong lòng còn có chút cảm giác nam trộm cắp, gái bán điếm, mèo mả gả đồng rất hợp nhau. Hứa Văn không chịu được đòn, bị một đập này thì ngất xỉu luôn, Hạ Tuyết thấy Hứa Văn không động đậy gì nữa, có chút sợ hãi nói: “Không phải chết rồi chứ?”
“Chết thì chết, tôi đã ngứa mắt gã lâu rồi, đêm nay mà phải chôn xác thì tôi là người đầu tiên đi đào đất”, bên tai trái của Quả ớt nhỏ đeo một chiếc vòng tai siêu to lấy lại được tinh thần nở nụ cười vui vẻ, còn xúi giục Vương Manh Manh tiếp tục đập, đập chết người thì cùng lắm cô ta đi nhận tội thay.
Long Thiên cười cười, tất cả chuyển động của mọi người đều lọt hết vào tầm mắt của anh, lúc chân của Hứa Văn đạp qua, Quả ớt nhỏ đã định xông lên rồi, nhưng chẳng qua không nhanh bằng Long Thiên mà thôi. Điều này đã đủ để chứng minh, con nhãi này mặc dù điên điên khùng khùng nhưng lại rất có nghĩa khí, ngược lại với Hạ Thiên nhìn có vẻ thấu tình đạt lý mà lại đứng gần Vương Manh Manh nhất lại không hề có hành động gì, điều này đã nằm ngoài dự đoán của anh.
Long Thiên ném một ánh mắt nhìn về phía Vương Manh Manh mới hơi hoàn hồn nói: “Dì nhỏ, trút giận không?”
Một câu dì nhỏ làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi đến không thể kinh hãi hơn được nữa, đến cả Hạ Thiên vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt cũng lộ ra biểu cảm rất ngạc nhiên. Chị gái của Vương Manh Manh là ai, đó chính là nữ vương kiêu ngạo nhất của thành phố Bắc Hải này, cái giới này đã từng thay đổi người đứng đầu rất nhiều lần rồi, đám người bẩn thỉu trước đây từng ức hiếp Vương Manh Manh đã bị vị nữ vương này xử lý hết rồi. Cho dù bọn họ có đi tìm ông bô ghê gớm của mình đến thì lúc gặp được Vương nữ vương cũng đều phải nhe răng ra mà cười nhận lỗi.
Trong thế giới của Hạ Thiên, người đàn ông có thể xứng được với người yêu nghiệt như Vương lệ Trân, nếu không phải chưa được sinh ra thì cũng đã chết sạch từ lâu rồi. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại gọi thẳng hai chữ dì nhỏ, điều này chứng tỏ, chứng tỏ anh đã chinh phục được người phụ nữ ngông cuồng nhất thế giới kia rồi.
Phùng Thiên Sách lúc này đã thực sự không muốn đi lo cho tên Hứa Văn ăn hại kia nữa, mẹ nó, lại bị một câu nói của Mã Chí Cao nói trúng. Là bọn họ bị Vương Manh Manh bẫy ngược lại rồi, may là bản thân mình còn chưa làm tới, nếu không thì người bị đập hôm nay có lẽ là bản thân mình, nghĩ đến đây, ánh mắt của Phùng Thiên Sách nhìn Long Thiên đã không còn dám kinh thường nữa.
Chương 48: Hi sinh thân mình
Vương Manh Manh có lẽ là vì Long Thiên đã ra tay giúp mình rồi, cho nên mới không lật tẩy anh, mà chỉ gật gật đầu, hướng về phía hai cô em có mối quan hệ riêng khá thân với Hứa Văn nói: “Mấy người đưa Hứa Văn ra ngoài đi, đợi gã tỉnh lại thì nói với gã, sau này mà dám bước vào giới này của tôi, tôi sẽ đánh gẫy cái chân của gã”.
Hai cô em hoàn hồn, cuối cùng mới nhếch nhác đi qua đỡ cậu chủ Hứa một giây trước còn tươi cười hớn hở nói chuyện trước mặt bọn họ rời khỏi phòng.
Phải cho đến khi bọn họ ra đến cửa của căn phòng VIP này, Long Thiên mới nhắc nhở: “Là cái chân thứ ba”.
Hai cô em bị doạ cho sợ đến mức phải rảo bước rời khỏi, cách xa cái đôi nam nữ như bị bệnh thần kinh kia, miễn cho tự châm lửa đốt mình.
Những người khác đều lựa chọn ở lại, đến cả Phùng Thiên Sách có mối quan hệ riêng tư khá tốt với Hứa Văn cũng không rời đi, bởi vì gã hiểu rất rõ, bây giờ mà bỏ đi thì tức là lựa chọn tách khỏi đoàn đội, như vậy, nếu sau này muốn quay về, sẽ còn khó hơn cả lên trời. Một thanh niên mới mười mấy tuổi phải điều hành một giới nhỏ có những người cùng chung trí hướng với nhau cũng không hề đơn giản hơn một người ba bốn mươi tuổi quản lý cuộc sống hôn nhân của mình.
Hạ Tuyết đợi ba người kia rời đi xong mới vỗ vỗ ngực mình nói: “Doạ chết bé con rồi”.
Biểu cảm của Long Thiên tỏ vẻ không sao cả nói: “Thằng nhãi ngu ngốc này dám nói một câu vợ tôi không tốt, bị thế còn là nhẹ, yên tâm đi, tôi ra tay biết phân biệt nặng nhẹ, lại thêm cái chai của Manh Manh kia nữa, cùng lắm thì cũng chỉ là vết thương ngoài da, không chết được”.
Đám người Hạ Thiên sợ run cả người.
“Ai cho phép anh gọi tôi là Manh Manh hả!”, Vương Manh manh ăn cháo đá bát tỏ thái độ bất mãn nói: “Đừng cho rằng anh giúp tôi dạy dỗ một tên con nhà quan là có thể mua chuộc được tôi, cho dù anh không ra tay thì tôi cũng có thể hạ được gã”.
“Được thôi, tôi đúng là làm ơn mắc oán”, Long Thiên nhún vai nói: “Dì nhỏ, bữa rượu hôm nay còn uống được nữa không?”
“Uống, tại sao không uống? Vì loại bỏ được lũ sâu bệnh, cạn ly”, Vương Manh Manh nâng cao ly rượu trong tay chúc mừng thắng lợi.
Một giờ sáng, cuối cùng hai người Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách cũng bị đuổi ra khỏi phòng VIP sánh vai nhau đi, Phùng Thiên Sách có chút lo lắng nói: “Để lại bốn cô gái với họ Long kia có an toàn không?”
Mã Chí Cao cười nói: “Cậu không thấy họ Long kia đã say đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi à, hơn nữa Quả ớt nhỏ nhà tôi có lúc nào phải chịu thiệt chưa, còn có Vương cách cách hỗn thế ma vương kia nữa, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ giở chút trò chơi khăm của mấy cô gái mà thôi, không xảy ra chuyện gì được đâu”.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”, Phùng Thiên Sách vui vẻ nói.
Vẻ mặt Mã Chí Cao kích động nói: “Nếu như anh ấy có thể một long bốn phượng thì sau này anh ấy sẽ là đại ca của tôi, tôi chính là cậu em bé nhỏ của anh ấy, anh ấy bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó!”
“Người anh em này giỏi vãi ra, còn may tôi đã nghe lời cậu, nếu không e là tôi đã đen đủi rồi, Vương cách cách cũng mất nhân đạo quá, rõ ràng là muốn lôi chúng ta ra để chặt đầu”, Phùng Thiên Sách nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
“Không phải là lôi chúng ta, mà là lôi gã Hứa Văn kia ra chặt đầu, những việc làm thất đức của tên nhãi đó cũng chỉ có cậu mới coi như không có gì mà chơi với gã, nếu là tôi, tôi đã cho gã vài bạt tai từ lâu rồi”, Mã Chí Cao đè thấp giọng nói: “Ngày mai cậu đến bệnh viện thăm Hứa Văn, dò la chút tin tức, nếu như tên nhãi đó muốn gây chuyện thì cậu báo ngay cho tôi, không cần họ Long kia ra tay, tôi sẽ giúp cách cách trút mối hận này”.
“Mẹ kiếp, lại bắt tôi làm nội gián, thất đức quá đấy?”, Phùng Thiên Sách mặt mũi tỏ vẻ không tình nguyện.
“Không phải vẫn luôn thế à, gã Hứa Văn kia không phải cũng đã bị chúng ta chơi cho quay mòng mòng rồi à, Phùng Thiên Sách tôi nói thật với cậu nhé, nhà tôi muốn hợp tác làm ăn với bên tập đoàn Vương Thị, nhưng mà lại đang mắc kẹt ở chỗ Chủ tịch Vương, nếu như có thể lấy được đơn hàng này, công ty nhà chúng tôi ít nhất có thể lãi được một tỷ tệ. Lúc trước tôi còn đang cân nhắc xem phải ra tay từ bên cách cách thế nào, nhưng cậu biết đấy, cách cách lúc nào cũng vô tâm chẳng để ý gì, vừa mới nói đến việc nghiêm chỉnh là bắt đầu tìm cớ trả lời cho có lệ, hơn nữa tôi cũng lo sợ mình làm những việc vô ích ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè đôi bên, cậu nói xem, có phải tôi nên thay đổi mục tiêu, cố gắng lôi kéo một chút không?”, Mã Chí Cao nói bằng giọng bình tĩnh.
Phùng Thiên Sách không đưa ra đáp án, kiểu vận hành các mối quan hệ xã hội thế này quá phức tạp, gã lười đi nghĩ sâu xa, Mã chí Cao vừa đi vừa nghĩ, bất giác đi nhanh hơn Phùng Thiên Sách, mà Phùng Thiên Sách đi phía sau lại tỏ vẻ giống như là lẽ đương nhiên.
Xem ra, mắt nhìn của Long Thiên bị lệch rồi, trong giới này, người thực sự đứng đầu không phải là Phùng Thiên Sách con nhà nổi tiếng, đi đến đâu cũng hếch cái mũi lên nhìn đời này, mà là Mã Chí Cao gã con nhà giàu đi đến đâu cũng trông như là làm nền cho người ta.
Trong phòng VIP, chỉ còn lại bốn cô gái mà tuỳ ý đưa vào những nơi như này đều có thể khiến người ta say mê như điếu đổ và còn một người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha nói năng lung tung là Long Thiên.
Hạ Tuyết nhát gan nhất hơi do dự nói: “Cách cách, anh ấy mới vừa giúp cậu đập tên Hứa Văn, chúng ta làm như vậy có phải quá đáng lắm không?”
“Chuyện gì ra chuyện đấy, Vương cách cách tôi trước giờ luôn ân oán phân minh”, Vương Manh Manh mặt dày mày dạn nói.
“Tôi cũng cảm thấy có chút không tốt, hay là thôi đi, có chút quá đáng rồi”, Hạ Thiên và em gái của cô ta có chung lập trường với nhau.
Quả ớt nhỏ lai dùng giọng hồ hởi nói: “Đừng lề mề nữa, chẳng qua là quay một đoạn video người lớn chút thôi mà, có gì to tát đâu, cùng lắm chúng ta không truyền ra ngoài là được”.
Vương Manh Manh gật đầu: “Quả ớt nhỏ nói đúng, mấy cậu mau đỡ anh ta lên phòng nghỉ trên lầu đi, chuẩn bị diễn kịch hay nào”.
Hạ Tuyết kéo Long Thiên một cái, mặt nhăn như quả mướp đắng nói: “Nặng quá, mấy cậu giúp một tay đi”.
Cho nên, Vương Manh Manh làm tiên phong, mà đôi chị em song sinh kia mỗi người một bên vừa kéo vừa đỡ Long Thiên, Quả ớt nhỏ đi phía sau, cả đám người hùng hồn phi thẳng lên phòng nghỉ ở lầu trên, trong lúc đi lên đã thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các anh em đàn ông, bọn họ đều nghĩ người anh em uống rượu say này khoẻ quá thể, có bốn cô em mỗi cô một vẻ cực kỳ xinh đẹp vây xung quanh, cũng không biết là thời thế bây giờ thay đổi rồi hay là do bọn họ không theo kịp thời đại.
Bốn người vật vã mãi mới vác được Long Thiên lên phòng nghỉ lầu trên, đám chị em đem Long Thiên đặt lên trên chiếc giường hình tròn có chút quái dị, chỉ sợ Long Thiên tỉnh lại thì đen đủi cho bọn họ.
“Không sao, lượng thuốc kia đủ nhiều, tên nhãi này không ngủ hết một ngày thì còn lâu mới tỉnh dậy được, tớ chỉ là có chút khó hiểu, thời gian thuốc phát tác hình như hơi chậm thì phải, làm tớ suýt chút nữa là uống say rồi”, Quả ớt nhỏ càm ràm.
Điều này chứng tỏ lúc mới đầu cô ta đã động tay chân vào rượu đã đưa cho Long Thiên, nếu không Long Thiên vốn dĩ ngàn ly không say làm sao mà thành cái bộ dạng như này được.
“Cậu chắc chắn đấy là thuốc ngủ chứ, không có thêm thành phần khác chứ?”, Hạ Tuyết sợ sệt nói.
Vương Manh Manh trợn trắng mắt lườm cô ta nói: “Nếu là loại thuốc kia, cậu đi giúp anh ta giải quyết à?”
Hạ Tuyết bị doạ cho mặt biến sắc, quay đầu lại nhìn một cái Long Thiên, đột nhiên cắn môi nói ra một câu khiến cho ba cô gái còn lại nghe mà muốn lồi con mắt: “Nếu như tổ chức yêu cầu, thì cứ hy sinh tớ vậy”.
Long Thiên nằm thẳng cẳng trên chiếc giường tròn, mơ màng mở mắt ra nhìn, liền trông thấy chiếc còng số 8 treo trên đầu giường, bên cạnh còn có một cái túi đựng một đống các thứ công cụ khiến người ta nhìn vào phải đỏ cả mặt như roi da, nến, các loại đồ dùng quái dị cần có đều có đủ.
Chương 49: Long Thiên bị hại
“Hóa ra cô em vợ lại thích kiểu này à? Biến thái quá đi, nhưng mình thích”, Long Thiên lẩm bẩm nói.
Trong chai rượu mà bỏ loại thuốc này thì làm sao mà giấu đôi mắt vàng của anh. Trước khi dạy dỗ cho Hứa Văn một bài học thì anh đã nôn hết rượu ở nhà vệ sinh rồi, vì vậy giờ đây anh rất tỉnh táo. Anh giả bộ hồ đồ là vì muốn nhìn xem cô em vợ của mình muốn ‘chơi trò gì’ thôi. Cuối cùng không ngờ lại là trò này, Long Thiên cứ ở bên cạnh quan sát tình hình. Anh diễn vai say rượu rồi lại giả bộ như muốn nôn thốc nôn tháo.
“Khó chịu quá, tôi muốn nôn”, Long Thiên đột nhiên nói.
Hành động này khiến bốn cô gái sợ chết khiếp, Hạ Tuyết có chút hoảng loạn, nói: “Cách Cách! Không phải cậu nói thuốc này sẽ khiến anh ta ngủ một ngày sao? Sao có một lát đã tỉnh rồi, hay là chúng ta tan tiệc đi?”
Vương Manh Manh rõ ràng cũng bị hù dọa một phen, lúc này mới định thần lại rồi bình tĩnh nói: “Hoang mang gì chứ, chẳng phải anh ta chỉ nói mấy câu linh tinh sao? Nhìn xem anh ta hù dọa cậu kìa. Hạ Tuyết, cậu lên trước giúp anh ta cởi quần áo ra”.
“Tớ không dám đâu, hay là cậu đi đi”, Hạ Tuyết lắc đầu nói.
“Tớ sợ anh ta nôn ra người tớ, hơn nữa tớ cũng không muốn chạm vào anh ta”, Vương Manh Manh nói.
“Cậu sợ chẳng lẽ tớ không sợ à?”, Hạ Tuyết hỏi lại.
Một cô bạn thân khác thấy không ổn, mắng vài câu rồi định lên giường cởi quần áo của Long Thiên ra nhưng lúc này anh gạt tay của cô ta ra rồi mơ hồ nói: “Không được động vào người tôi, tôi là người có vợ rồi, tôi không thể làm gì có lỗi với vợ mình được”.
Cô bạn kia hô lên một tiếng: “Cách Cách à, không thể ngờ anh chàng này lại si tình với chị gái cậu như vậy”.
“Si tình cái con khỉ, giả bộ đấy. Cậu để ý chút, tớ chuẩn bị xong máy quay rồi, cả một video đang đợi cậu đấy”, không biết từ lúc nào mà Vương Manh Manh lại có máy quay trong tay, lúc này cô ta thúc giục bạn mình.
Cô bạn kia hớn hở giơ tay ra cởi quần áo của Long Thiên. Lần này anh không phản kháng, đợi đến lúc cởi sạch quần áo ra thì các cô gái này mới ngây người ra.
Hạ Thiên từng học hội họa về cơ thể người nên lúc này cô ta không khỏi bàng hoàng trước cảnh trước mặt. Đây đúng là khung xương khiến người khác kinh ngạc, tỉ lệ cân đối của body chàng trai này đẹp quá đi. Mỗi cơ bắp trên người anh không phải kiểu vai u thịt bắp vô dụng mà theo kiểu có sức đột phá. Chẳng trách mà chỉ cần một tay Long Thiên đã có thể ấn Hứa Văn trên bàn mà không nhúc nhích được.
Còn Hạ Tuyết có chút dại trai, lúc này không kìm nổi mà cứ đứng ngắm body của Long Thiên. Rất nhanh cô ta ôm chặt miệng lại, bởi vì cả đời này cô ta chưa từng thấy một bức tranh nào rung động lòng người như này.
Đây đúng là người con trai mà khiến không ai có thể rời mắt được, nhưng trên người Long Thiên chỗ nào cũng có vết sẹo và vết súng bắn, thậm chí có chỗ còn bị lõm xuống.
Hạ Tuyết lại ôm chặt miệng, cuộc sống của cô ta vốn toàn màu hồng. Cô ta giống như đóa hoa được lớn lên trong nhà kính, cô ta không thể tưởng tượng ra cuộc sống như nào mới có thể khiến người con trai thoạt nhìn lớn hơn mình mấy tuổi lại có nhiều vết sẹo như này. Đây là chiến tích của đàn ông sao? Hạ Tuyết không biết, cô chỉ cảm thấy có chút đau lòng, sau đó thương cảm mà rơi lệ.
“Hạ Tuyết, cậu khóc cái gì vậy?”, Vương Manh Manh cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này, sau đó cảm thấy bất ngờ bởi tiếng khóc của Hạ Tuyết.
“Chị ơi! Chúng ta về đi”, Hạ Tuyết đột nhiên nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu, cô ta giúp Hạ Tuyết cầm túi xách lên rồi nói: “Chúng tớ không điên theo cậu nữa, sau khi về nhớ gửi ảnh cho chúng tớ là được”, nói xong cô ta dẫn em gái đang khóc như mưa rời khỏi căn phòng. Còn Vương Manh Manh đang có gánh nặng tâm lý lúc này không thấy tức giận mà tâm trạng như chùng xuống.
Chỉ đến khi cô bạn thân lên tiếng nói: “Cách Cách! Anh rể của cậu không đơn giản đâu. Tớ rất tò mò là anh ta làm gì mà có thể khiến cơ thể thành ra như vậy. Cậu nghĩ xem liệu anh ta có phải kiểu lính đào ngũ không? Kiểu binh đặc chủng cũng không quá đâu?”
Lần trước một người bạn của Phùng Thiên Sách cũng là binh đặc chủng, trên người hắn cũng có bao nhiêu vết súng bắn. Hắn hận nỗi không thể cởi đồ cho con gái xem, nhưng sau đó kể mấy câu chuyện thương tâm rồi dụ dỗ các cô gái lên giường đấy. Tớ từng nhìn thấy những vết sẹo đó rồi, không bằng của anh chàng này đâu”.
“Cái gì, cậu cũng sợ rồi à?”, Vương Manh Manh tức giận, Hạ Tuyết và Hạ Thiên đều là ‘kẻ phản quốc’ thì không nói nhưng giờ cô bạn này của mình mà cũng không làm nữa thì chuyện này không thành rồi. Dù sao thì vẫn cần một người cầm máy quay, một người làm mẫu ảnh, công việc này Vương Manh Manh không thể hoàn thành một mình được.
“Tớ đâu có kiểu nuốt lời thế. Chuyện đã hứa với cậu thì tớ sẽ làm”, cô bạn nhìn Long Thiên rồi lại nhìn Vương Manh Manh, tâm trạng có chút phức tạp. Có trời mới biết là cô ta giữ lời hay là mê trai nữa.
Lúc này Vương Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì cậu cởi quần áo anh ta ra, nhớ động tác phải mê hồn và thân mật chút”.
“Có thể không cởi không?”, cô bạn hỏi.
“Không cởi thì làm sao thể hiện được anh ta đang ăn chơi thác loạn bên ngoài, làm sao tớ tố cáo với chị tớ? Cậu yên tâm! Tớ sẽ che mặt cậu đi, chỉ cho mình chị tớ xem thôi, không truyền ra ngoài đâu. Không có đạo cụ thì cậu phát huy kiểu gì. Tùy cậu đấy”, Vương Manh Manh nói.
Cô bạn lúc này mới cởi áo ngoài ra, lộ ra áo dây đen bên trong. Nhưng Vương Manh Manh vẫn chưa hài lòng, cô ta hô phải cởi cả ra, chỉ mặc áo ngực thôi. Cô bạn trừng mắt nhìn Vương Manh Manh nói: “Nói thì dễ lắm đấy, hay là cậu lại mà làm?”
Lúc này Vương Manh Manh mới ngậm miệng lại, cười trừ rồi làm tư thế bảo cô bạn làm tiếp. Cô bạn kia thì có biệt danh là ‘yêu tinh’, ban đầu còn ngại ngùng nhưng rất nhanh đã thoải mái nằm trên giường với Long Thiên rồi làm đủ các tư thế quyến rũ khiến người khác xịt máu mũi. Long Thiên nhắm chặt mắt, miệng thì niệm A Di Đà Phật để bản thân không được khởi tà niệm.
Nhưng đây không phải là điều mà Long Thiên có thể khống chế được. Sự tiếp xúc về da thịt, hơn nữa những bộ phận cơ thể của thiếu nữ cộng với nhan sắc cực phẩm của cô bạn thân Vương Manh Manh, body thì gợi cảm nên kể cả Long Thiên là cao tăng đắc đạo cũng sẽ muốn phá giới.
Đừng nói là toàn thân Long Thiên thấy khó chịu mà đến cô bạn kia cũng thấy mình có chút kỳ lạ. Thân người cô ta không ngừng nóng lên, hai chân không ngừng lắc lư. Đừng thấy cô ta bình thường điên cuồng ăn chơi trác táng nhưng trên thực tế thì đây là lần đầu tiếp xúc khoảng cách gần với con trai như này. Nếu không phải vì bạn thân của mình, nếu không phải vì không muốn mất mặt thì cô ta đã đỏ mặt mà chuồn sớm rồi.
Mất mặt quá đi! Đặc biệt là lúc Vương Manh Manh quyết định thêm mấy động tác ‘khủng khiếp’ vào càng khiến cô bạn khó nói thành lời. Đáng lẽ việc này do Hạ Tuyết làm, giờ đây cô ta đen đủi phải lên chịu trận. Cô ta thật sự thấy có chút hối hận, nhìn thế nào cũng thấy xấu hổ và biến thái quá đi.
Khó khăn lắm mới hoàn thành cảnh quay, trên người và sau lưng cô bạn đều toát hết mồ hôi. Kể cả trong phòng có điều hòa nhưng vẫn thấy nóng không chịu được.
Chương 50: Phản công
Vương Manh Manh cầm lấy chiếc máy ảnh, vừa nhìn vừa đánh giá: “Được lắm, biểu cảm tốt, tư thế cũng tuyệt, phải để chị tớ xem bức này mới được, xem xong chắc chắn sẽ đuổi tên khốn nạn này đi, Quả ớt nhỏ, lần này tớ nợ cậu, khi nào cậu cần giúp đỡ cứ nói với tớ một tiếng”.
“Bây giờ cần luôn được không”, Quả ớt nhỏ tinh nghịch dựa vào bên giường, tạo dáng vô cùng quyến rũ: “Cách cách, 'chơi' không?”
Vương Manh Manh hơi run lên: “Yêu tinh, đợi có thời gian tớ sẽ xử lý cậu, được rồi, chúng mình đi thôi, bữa khuya tớ mời!”
Vương Manh Manh nói xong thì thu dọn máy ảnh, sau đó cô ta đeo túi lên, chuẩn bị đi ra. Mặc dù hôm nay có xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng may là vẫn hoàn thành xong nhiệm vụ, có bức ảnh này trong tay thì cuối cùng vẫn là cô ta thắng, hừ, muốn đấu với chị đây hả, còn non lắm, ai bảo cứ bám chặt ở nhà cô ta mãi không chịu đi chứ, đây chính là báo ứng!
“Chụp xong rồi sao?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên, Vương Manh Manh tưởng là Quả ớt nhỏ nên cũng không quay lại mà chỉ nói: “Sao thế, vẫn chưa thỏa mãn à, nếu không thì cậu chơi thật luôn một lần đi, tớ đảm bảo...”
Nói được một nửa thì Vương Manh Manh mới ý thức được âm thanh đó không phải là của Quả ớt nhỏ, trong phòng có ba người, ngoài trừ Quả ớt nhỏ và cô ta thì chỉ còn có một người nữa. Vương Manh Manh vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Long Thiên đang ung dung mặc quần áo, mà Quả ớt nhỏ không biết từ khi nào đã bị còng hai tay lại trên giường, vẻ mặt cô ta đúng kiểu khóc không ra nước mắt!
Vương Manh Manh vô cùng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là muốn chạy, nhưng cả người cô ta như bị dính chặt trên mặt đất, không thể cử động được, sau khi Long Thiên mặc xong quần áo thì ngồi xuống sô pha châm một điếu thuốc, mắt anh hơi híp lại nhìn Vương Manh Manh vẫn đứng nguyên chỗ cũ: “Không chạy hả?”
“Tôi chạy rồi thì Quả ớt nhỏ phải làm sao?”, Vương Manh Manh quật cường nói, cô ta mặc dù hơi khẩn trương nhưng vẫn không sợ Long Thiên, dù sao cũng có Vương Lệ Trân chống lưng, cùng lắm thì Long Thiên mắng được hai câu rồi thôi, anh ta sẽ không dám làm gì cô ta đâu.
“Cũng coi như có chút nghĩa khí, chơi trò diễn kịch với các cô cả tối, kết quả khiến tôi thật sự thất vọng, các cô còn không bằng tôi năm đó”, sau khi Long Thiên thở ra một ngụm khói thì đứng dậy đi tới trước mặt Vương Manh Manh, sau đó chìa tay ra.
Vương Manh Manh vừa lắc đầu vừa không ngừng lùi về sau, cố sống cố chết bảo vệ chiếc máy ảnh trong túi, vẻ mặt vẫn còn rất kiêu ngạo, bộ dạng như kiểu Long Thiên không dám làm gì cô ta.
Vương Manh Manh nghĩ có chị gái chống lưng thì tên xấu xa này đâu dám đánh cô ta chứ?
Vậy nhưng Long Thiên lại làm thật, anh kéo Vương Manh Manh ấn ngã bên cạnh giường, sau đó đánh như đánh trẻ con vậy: “Cho cô giở trò với tôi này, ai bảo không nghe lời, tưởng là em vợ thì giỏi lắm hả!”
Vương Manh Manh bị Long Thiên dọa sợ, nhất thời không kịp phản kháng, mà cô ta muốn phản kháng cũng không được, cô ta lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác dùng tư thế nhục nhã như vậy tét mông. Vương Manh Manh vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hết lên, cô ta gào lên với Long Thiên: “Anh buông tôi ra, anh buông tôi ra mau!”
“Biết sai rồi hả?”
“Sai con mẹ anh!”
“Bốp!”
“Biết sai chưa?”
“Sai ông nội anh”.
“Bốp bốp!”
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như vậy thì Long Thiên lại hỏi: “Biết sai chưa?”
Vương Manh Manh lập tức khóc ầm lên, đúng là ức hiếp người quá đáng mà, Long Thiên không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, anh lại tiếp tục giơ tay đánh.
“Sai rồi, sai rồi, xin lỗi!”
Vương Manh Manh đầu hàng thì Long Thiên mới buông cô ta ra, đồng thời cướp lấy cái túi sau lưng mà cô ta vẫn luôn khư khư bảo vệ. Vương Manh Manh muốn cướp lại, nhưng bị Long Thiên trừng mắt thì lập tức sợ rụt tay lại, không thể trách cô ta không có dũng khí, mông cô ta giờ thật sự đang rất đau, nếu phải lựa chọn giữa dũng khí và mông, thì Vương Manh Manh cuối cùng vẫn chọn mông hơn, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, con gái báo thù 50 năm cũng không muộn.
Long Thiên lôi chiếc máy ảnh từ trong túi ra, sau đó gửi mấy bức ảnh vừa chụp kia vào điện thoại rồi xóa hết đi. Vương Manh Manh cứ nghĩ rằng việc này coi như xong rồi, dù sao cô ta cũng đã nhận sai, ai ngờ Long Thiên lại cầm máy ảnh nói: “Vừa rồi cô chụp tôi vui vẻ như thế, bây giờ đến lượt cô, tôi làm đạo diễn”.
“Cái gì?”, Vương Manh Manh trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ tới sẽ như thế.
“Mông lại ngứa rồi hả?”, Long Thiên cười nói.
Vương Manh Manh đã hoàn toàn hết hi vọng, Long Thiên lại ra lệnh: “Cô đứng qua bên kia với bạn cô, tôi bảo các cô làm tư thế gì thì phải làm tư thế đấy, cô có thể không nghe theo, nhưng không sao, tôi cũng không động vào cô, nhưng bạn của cô thì không dễ dàng như thế đâu, một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi sợ bản thân sẽ khống chế không được mà làm ra sai lầm như đa số đàn ông khác sẽ làm mất!”
Vương Manh Manh nhìn Quả ớt nhỏ đang tràn đầy nước mắt trên giường, cuối cùng đành cắn răng nghe theo.
Tên Long Thiên có sở thích biến thái kia bắt hai cô bày ra đủ loại tư thế buồn nôn, dường như đã làm hết tất các các tư thế kỳ quái rồi vậy, đương nhiên chỉ là tư thế thôi, không có cái gì quá đáng khác. Sau đó anh lại sao chép sang điện thoại, Vương Manh Manh và Quả ớt nhỏ không còn cách nào khác đành phải phối hợp, mặc dù hai người không muốn, nhưng lại sợ Long Thiên đột nhiên nổi thú tính.
Long Thiên chụp thích thú đến quên trời quên đất, cảnh tượng này bình thường khó gặp được lắm, nhất định phải chụp thật nhiều. Sau khi chụp choẹt một lúc thì điện thoại của anh reo lên, là Vương Lệ Trân gọi tới. Long Thiên bình tĩnh, giọng không chút run rẩy nghe điện thoại: “Vợ à, anh và Vương Manh Manh đang định về nhà đây, em muốn cô ấy nghe điện thoại hả? Được!”
Long Thiên mở loa, tiếng của Vương Lệ Trân lập tức truyền tới: “Manh Manh, không bị chịu thiệt thòi chứ?”
Viền mắt Vương Manh Manh lập tức đỏ lên, cô ta vừa định làm nũng với chị gái một chút, thuận tiện vạch trần bộ mắt ghê tởm của tên xấu xa này, nhưng lời đến miệng rồi lại bị cái trừng mắt của Long Thiên nuốt về, khuôn mặt sắp khóc của cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Làm sao em có thể chịu thiệt được, em và anh rể chơi với nhau rất vui”.
Mấy chữ cuối cùng bị Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói.
Quả ớt nhỏ tò mò hỏi: “Nhưng mà nói này, cách cách cậu rốt cuộc có thù gì với tên thiếu não kia vậy? Đến tận bây giờ tớ cũng chỉ biết được anh ta họ Long, còn những chuyện khác chẳng biết gì cả. Mặc dù nhìn anh ta có vẻ giống một kẻ tầm thường, nhưng mà chiếc đồng hồ anh ta đeo trên tay là bản kinh điển giới hạn của hãng Breguet đó, bây giờ giá của nó đã đội cao như giá trên trời rồi. Người này giả heo ăn thịt hổ đến mức quá đáng, cách cách tiết lộ thông tin của anh ta đi, là cậu chủ nhà nào, để tránh cho đám dân quèn chúng tớ lật thuyền trong mương, sau này mà bị người ta luân phiên hiếp thì thảm quá, tớ không giống như cậu, có một chị gái ghê gớm đâu”.
“Lữ Kiều Kiều cậu khỏi cần làm bộ làm tịch với tớ, cậu mà là dân quèn nữa hả, ai không biết bố cậu là ông chủ ngành than, tiền nhiều không để đâu cho hết”, Vương Manh Manh nốc một ngụm bia bực bội nói: “Tớ cũng không biết lai lịch tên này, chính là nhìn anh ta thấy chướng mắt, nếu là chị em với nhau thì đêm nay phải giúp tớ trút cơn giận này!”
Quả ớt nhỏ vươn tay ra nói: “Được, thế thì tớ liều mình giúp cậu vậy, sau này tên đó quay lại trả thù thì dù có bị luân phiên hiếp, chị em chúng ta cũng đồng cam cộng khổ, ai cũng không được vắng mặt, đây mới gọi là bạn thân!”
“Lại còn luân phiên hiếp, tớ thấy người bình thường sẽ khó mà thoả mãn được cậu, một mình cậu đi đã đánh gục được cả đám đàn ông to cao vạm vỡ rồi, đến lúc đó khéo lại chẳng có việc gì cho chúng tớ làm nữa”, Hạ Tuyết đổi luôn bộ mặt e thẹn lúc nãy, phát ngôn đơn giản thô bạo, có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của cô ta.
“Hạ Tuyết cậu giỏi lắm, gần đây gan béo ra rồi hả, còn dám cãi lại lời chị à, nào, để chị đây yêu thương cậu cái nào”, Quả ớt nhỏ xắn tay áo lên vươn móng vuốt của mình tấn công về phía Hạ Tuyết.
“Đến đây đi, để tớ nghiêm túc so chiêu với cái đồ ma vương hỗn thế nhà cậu!”, Hạ Tuyết chẳng hề tỏ ra sợ hãi nói.
Hạ Thiên nhìn thấy em gái với Quả ớt nhỏ bắt đầu ầm ĩ lên, cũng bật cười, trong đám bạn thân bọn họ, khỏi nghĩ cũng biết Vương Manh Manh là người dẫn đầu, mà Hạ Tuyết và Quả ớt nhỏ chính là hai người theo sát phía sau cổ động hâm nóng không khí, Hạ Thiên là một người rất yên tĩnh, nhưng trong rất nhiều trường hợp, vẫn luôn chỉ có Hạ Thiên, một người không hề bắt mắt nhất lại nhìn thấu mọi việc nhất. Người đàn ông kia biểu hiện ra bên ngoài là vẻ lăng nhăng chẳng ra làm sao, nhưng một số hành động nho nhỏ lại khiến cho Hạ Thiên phát giác ra sự khác biệt, lúc đầu khi anh ta vừa ngồi xuống định bật lửa hút thuốc, Hạ Thiên rất ghét mùi thuốc lá, chỉ hơi nhíu nhẹ mày một cái mà người đàn ông kia đã coi như không có chuyện gì mà cất thuốc đi, từ lúc đó trở đi đều không hề mang thuốc ra nữa. Một người đàn ông có khả năng quan sát được tôi luyện đến mức như vậy, thực sự chỉ là một gã lăng nhăng bình thường hay sao?
Hạ Thiên đột nhiên có hứng thú muốn xem xem, cuối cùng là ác ma Vương Manh Manh cao tay hơn hay là đạo thuật của người đàn ông kia cao hơn.
Phùng Thiên Sách bị bỏ rơi ở một bên, mặc dù cũng có không ít các cô nàng làm ấm không khí vây xung quanh bọn họ, nhưng bốn cô gái xinh đẹp nhất trong giới này lại bị Long Thiên độc chiếm hết rồi, cho nên bọn họ đương nhiên cảm thấy không vui, đợi mãi mới thấy tên kia đi toilet, gã Hứa Văn vẫn luôn tìm cách để được nói chuyện với Vương Manh Manh bèn cầm ly rượu đi đến nói: “Cách cách, cô gọi mấy người chúng tôi tới đây, nhưng lại chỉ chơi với mỗi mình Long Thiên, có chút không được nghĩa khí nhỉ?”
Vương Manh Manh quay đầu lại, Hứa Văn đã ngồi xuống bên cạnh cô ta rồi, xem ra có vẻ ấm ức uống khá nhiều bia, có lẽ cũng say bảy tám phần rồi, gã ta thậm chí còn không biết sống chết mà định ôm Vương Manh Manh, chỉ là vừa mới chạm được vào người cô ta thì đã bị Vương Manh Manh tránh được nói: “Cảm thấy buồn thì có thể biến, lảm nhảm gì mà nhiều thế?”
Hứa Văn rõ ràng ngây ra một lúc, EQ của Vương Manh Manh cao gấp đôi IQ của cô ta, đêm nay Phùng Thiên Sách tự ý mời Hứa Văn đến đây vốn đã khiến cô ta cảm thấy khó chịu, giờ thì đối phương lại còn nhảy lên họng súng ngồi, đương nhiên sẽ chẳng được nghe lời tốt đẹp gì rồi.
Hứa Văn có ông bố là thị trưởng ngây ra một lúc, rõ ràng không ngờ được cô nàng này đột nhiên trở mặt như vậy, gã ta trước đây quen Vương Manh Manh qua Phùng Thiên Sách, mặc dù nói tình cảm không sâu bằng Phùng Thiên Sách với Vương Manh Manh, nhưng ít nhất cũng đã bước vào giới này được nửa năm rồi, giờ thế này thì quá là không biết nể mặt nhau, Hứa Văn sa sầm mặt lại nói: “Ý gì hả? Vương Manh Manh, tôi chọc giận gì cô?”
“Việc anh làm to bụng của Âu Dương Phụng rồi bắt cô ta phải đi phá thai, người khác không biết, chẳng lẽ tôi còn không biết à, tôi khinh anh làm việc khiến người ta buồn nôn, sau này chúng ta đừng có liên hệ với nhau, anh cũng khỏi cần nhịn tôi nịnh tôi làm gì, trong lòng anh nghĩ cái gì không giấu được tôi đâu”, Vương Manh Manh nói bằng giọng khinh ghét, cuộc đời này của cô ta ghét nhất chính là loại đàn ông vô trách nhiệm này, lại thêm tên khốn kiếp này còn chú ý đến mình nữa, Vương Manh Manh đã cho gã vào trong danh sách đen từ lâu rồi, tối nay nhân cơ hội này nói rõ ràng với gã, miễn cho sau này bám riết không thôi.
Mặt Hứa Văn có chút vặn vẹo, trước mặt hơn mười người mà bị đứa con gái này chửi cho không ngóc đầu lên được, điều này đối với Hứa Văn mà nói không khác gì vả mặt, lại thêm hơi men trong người xúi giục cho nên ngu mồm gào lên: “Âu Dương Phụng là mẹ mày à, việc của tao với nó thì liên quan gì đến mày, hay là tao cũng cho mày nếm thử loại cảm giác đó nhé!”
“Hứa Văn, mồm cậu nói năng sạch sẽ chút!”, Phùng Thiên Sách nói bằng giọng âm trầm, thằng nhãi này quả thực có chút quá đáng rồi.
“Phùng Thiên Sách, vì cô ta mà cậu dám quát tôi? Chẳng qua chỉ là một con điếm tự cho mình là đúng mà thôi, tiện thể cũng lôi cả con chị gái lúc nào cũng tự coi mình là nữ vương kia của nó làm luôn một thể!”, Hứa Văn cũng có chút cáu kỉnh, vừa nghe thấy vậy thì xù lông lên.
Đúng vào lúc Phùng Thiên Sách định xông ra đẩy Hứa Văn ra ngoài, miễn cho làm lớn chuyện ở đây, kết quả vẫn chậm chân một bước, Vương Manh Manh tóm luôn chai bia đặt trên bàn ném về phía Hứa Văn, Hứa Văn tránh được nhưng sau đó thì đã hết chịu nổi, não còn chưa kịp suy nghĩ đã nhấc chân lên đạp về phía bụng của Vương Manh Manh.
Quả ớt nhỏ bên cạnh muốn ngăn cũng không ngăn được, gương mặt của Hạ Tuyết bàng hoàng, Hạ Thiên thì nhìn thấy một cái bóng đột ngột xuất hiện ngay phía sau của Hứa Văn, đúng vào lúc chân của Hứa Văn sắp đạp lên người Vương Manh Manh thì bị người ta kéo mạnh về phía sau, tiếp sau đó tay trái ấn giữ trên đầu Hứa Văn, xoảng một tiếng đầu gã đập thẳng lên trên mặt bàn thuỷ tinh!
Gã Hứa Văn tội nghiệp, chân còn chưa kịp đạp thì trên đầu đã truyền đến cơn đau đớn vô cùng, phía sau là Long Thiên nãy giờ vẫn mang vẻ là một tên lăng nhăng cười nham hiểm nói: “Thấy sướng chưa? Chưa sướng thì đi tìm gái, đừng có ở đây cho tinh trùng lên não nữa”.
Tất cả mọi người đều bị doạ cho sợ khiếp vía.
Các cô gái liền câm như hến, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Chương 47: Qua cầu rút ván 1
Lời nói của Long Thiên ở mức đỉnh chóp của sự cay nghiệt, hơn nữa sức đả kích khá lớn, khiến cho đám nữ sinh làm nóng không khí lúc nãy còn đang mắt đi mày lại với Hứa Văn đều cảm thấy thảng thốt, bọn họ không có ánh mắt tinh tường như Quả ớt nhỏ nên không nhìn ra chiếc đồng hồ có tiền cũng không mua được kia của Long Thiên. Bọn họ chỉ cảm thấy trên người Long Thiên đều là mấy thứ đồ rẻ tiền, nhìn thế nào cũng thấy anh không thể hoà nhập được vào bầu không khí của cái giới này, nhiều nhất thì cũng chỉ là loại tầm thường may mắn vào được đây, xác định sẽ trở thành trò cười trong đêm nay của bọn họ, cho nên mới không muốn đi tiếp xúc với anh.
Nhưng không ngờ được tên tầm thường này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã hold luôn cả bầu không khí ở đây, đập Hứa Văn cũng không hề do dự, loại khí chất và sức mạnh toát ra từ phía anh khiến cho đám em gái đứng ở phía xa nhất cũng phải nổi cả da gà: khí thế bá đạo quá đi mất, đến cả con trai của thị trưởng cũng dám đánh, người này là có chỗ dựa nên mới không biết sợ hay là đang đâm đầu tìm chết đây?
Ánh mắt của bọn họ bất giác bị sự sáng chói của Long Thiên thu hút, bây giờ xem ra, người này mặc dù không đẹp trai nhưng lại đàn ông hơn bất kỳ ai, khí thế bá vương đầy người khiến cho một vài em gái trong đám người không kiềm được mà lộ ra ánh mắt sùng bái.
“Anh Long, đừng như vậy, đều là bạn bè với nhau”, Phùng Thiên Sách mặt nhăn như quả mướp đắng khuyên giải, chiêu vừa rồi của Long Thiên quả thực khiến cho gã kinh hồn táng đởm, cái việc đứng ra làm người hoà giải này không dễ làm, rất dễ đắc tội cả hai bên, mặc dù chú ý đến việc xây dựng mối quan hệ với Hứa Văn, nhưng cũng phải cân bằng lợi ích chứ, nếu như không phải Hứa Văn đã từng giúp gã một lần thì gã còn lâu mới đứng ra nói những lời này.
“Vừa rồi mày nói mày muốn làm ai?”, Long Thiên cười ha ha, cúi đầu nhìn cái trán đang chảy máu của Hứa Văn, một tay khác đang nghịch chai bia rỗng, dáng vẻ nếu Hứa Văn còn dám mở mồm nói năng thiếu lễ độ thì sẽ đập luôn cái chai này vào đầu gã.
Hứa Văn không dám nhìn thẳng Long Thiên, nhưng ánh mắt thì ngập sự thù hận, sỹ diện của gã tối nay mất sạch rồi, sau này cũng không mong ở lại trong giới này được nữa, Hứa Văn chỉ một lúc mà đã rơi vào tình huống trở thành trò cười cho tất cả mọi người, vì muốn vớt vát lại chút sỹ diện cho mình, gã uy hiếp nói: “Bố tao là Hứa Vũ Xương, có giỏi thì mày giết chết tao, nếu không tao bảo đảm mày sẽ không ở lại Bắc Hải được nữa đâu”.
Giọng nói của Long Thiên bỗng trở nên cực kỳ quái gở, ồ một tiếng nói: “Ố, muốn tìm ông già kêu oan, hê, ông già thì ai mà chẳng có, tao cũng có, nhưng mà đừng trách tao không nhắc nhở mày, nếu vị đó nhà tao mà ra mặt, nói không chừng đến bố mày cũng bị đập cho một trận”.
Ông già của Long Thiên là ai, đó chính là Long Thiên Tượng, vị vua của đất thủ đô, ông ấy mà thực sự đến Bắc Hải, Hứa Vũ Xương là một Thị trưởng nho nhỏ, có lẽ đến tư cách để được gặp mặt ông còn chẳng có nữa là, Tỉnh trưởng có lẽ còn miễn cưỡng có chút tư cách, một người chưa đủ, phải hai người, lại nữa ông bô không dựa dẫm được gì của anh vốn chẳng hề quan tâm gì đến anh, nhưng nếu như để ông phải bênh con nhà mình trước mặt người ngoài thì còn ngang phè và bất chấp đạo lý hơn bất cứ ai. Đây thực sự không phải là đe doạ, mà là sự thật, với tác phong làm việc ghê gớm hung dữ của hoàng đế Long thực sự sẽ đập cho bố của Hứa Văn một trận.
Hứa Văn rõ ràng không thể liên kết họ Long của cái người vừa mới gặp mặt này với vị Diêm la vương ở thủ đô kia với nhau được, gã đương nhiên không phục: “Được á, có giỏi thì mày đợi đấy, rồi cũng có ngày chúng ta gặp lại nhau”.
“Đừng có nói câu này với tôi, tôi ấy à, có thù là phải báo luôn tại chỗ”, Long Thiên đưa chai bia đến trước mặt Vương Manh Manh còn đang ngây ra như phỗng nói: “Cô làm hay là tôi làm?”
Vương Manh Manh do dự một chút, cầm lấy chai bia mà Long Thiên đưa qua, sau đó không nói hai lời đập thẳng lên đầu của Hứa Văn, trong lòng còn có chút cảm giác nam trộm cắp, gái bán điếm, mèo mả gả đồng rất hợp nhau. Hứa Văn không chịu được đòn, bị một đập này thì ngất xỉu luôn, Hạ Tuyết thấy Hứa Văn không động đậy gì nữa, có chút sợ hãi nói: “Không phải chết rồi chứ?”
“Chết thì chết, tôi đã ngứa mắt gã lâu rồi, đêm nay mà phải chôn xác thì tôi là người đầu tiên đi đào đất”, bên tai trái của Quả ớt nhỏ đeo một chiếc vòng tai siêu to lấy lại được tinh thần nở nụ cười vui vẻ, còn xúi giục Vương Manh Manh tiếp tục đập, đập chết người thì cùng lắm cô ta đi nhận tội thay.
Long Thiên cười cười, tất cả chuyển động của mọi người đều lọt hết vào tầm mắt của anh, lúc chân của Hứa Văn đạp qua, Quả ớt nhỏ đã định xông lên rồi, nhưng chẳng qua không nhanh bằng Long Thiên mà thôi. Điều này đã đủ để chứng minh, con nhãi này mặc dù điên điên khùng khùng nhưng lại rất có nghĩa khí, ngược lại với Hạ Thiên nhìn có vẻ thấu tình đạt lý mà lại đứng gần Vương Manh Manh nhất lại không hề có hành động gì, điều này đã nằm ngoài dự đoán của anh.
Long Thiên ném một ánh mắt nhìn về phía Vương Manh Manh mới hơi hoàn hồn nói: “Dì nhỏ, trút giận không?”
Một câu dì nhỏ làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi đến không thể kinh hãi hơn được nữa, đến cả Hạ Thiên vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt cũng lộ ra biểu cảm rất ngạc nhiên. Chị gái của Vương Manh Manh là ai, đó chính là nữ vương kiêu ngạo nhất của thành phố Bắc Hải này, cái giới này đã từng thay đổi người đứng đầu rất nhiều lần rồi, đám người bẩn thỉu trước đây từng ức hiếp Vương Manh Manh đã bị vị nữ vương này xử lý hết rồi. Cho dù bọn họ có đi tìm ông bô ghê gớm của mình đến thì lúc gặp được Vương nữ vương cũng đều phải nhe răng ra mà cười nhận lỗi.
Trong thế giới của Hạ Thiên, người đàn ông có thể xứng được với người yêu nghiệt như Vương lệ Trân, nếu không phải chưa được sinh ra thì cũng đã chết sạch từ lâu rồi. Nhưng người đàn ông trước mắt này lại gọi thẳng hai chữ dì nhỏ, điều này chứng tỏ, chứng tỏ anh đã chinh phục được người phụ nữ ngông cuồng nhất thế giới kia rồi.
Phùng Thiên Sách lúc này đã thực sự không muốn đi lo cho tên Hứa Văn ăn hại kia nữa, mẹ nó, lại bị một câu nói của Mã Chí Cao nói trúng. Là bọn họ bị Vương Manh Manh bẫy ngược lại rồi, may là bản thân mình còn chưa làm tới, nếu không thì người bị đập hôm nay có lẽ là bản thân mình, nghĩ đến đây, ánh mắt của Phùng Thiên Sách nhìn Long Thiên đã không còn dám kinh thường nữa.
Chương 48: Hi sinh thân mình
Vương Manh Manh có lẽ là vì Long Thiên đã ra tay giúp mình rồi, cho nên mới không lật tẩy anh, mà chỉ gật gật đầu, hướng về phía hai cô em có mối quan hệ riêng khá thân với Hứa Văn nói: “Mấy người đưa Hứa Văn ra ngoài đi, đợi gã tỉnh lại thì nói với gã, sau này mà dám bước vào giới này của tôi, tôi sẽ đánh gẫy cái chân của gã”.
Hai cô em hoàn hồn, cuối cùng mới nhếch nhác đi qua đỡ cậu chủ Hứa một giây trước còn tươi cười hớn hở nói chuyện trước mặt bọn họ rời khỏi phòng.
Phải cho đến khi bọn họ ra đến cửa của căn phòng VIP này, Long Thiên mới nhắc nhở: “Là cái chân thứ ba”.
Hai cô em bị doạ cho sợ đến mức phải rảo bước rời khỏi, cách xa cái đôi nam nữ như bị bệnh thần kinh kia, miễn cho tự châm lửa đốt mình.
Những người khác đều lựa chọn ở lại, đến cả Phùng Thiên Sách có mối quan hệ riêng tư khá tốt với Hứa Văn cũng không rời đi, bởi vì gã hiểu rất rõ, bây giờ mà bỏ đi thì tức là lựa chọn tách khỏi đoàn đội, như vậy, nếu sau này muốn quay về, sẽ còn khó hơn cả lên trời. Một thanh niên mới mười mấy tuổi phải điều hành một giới nhỏ có những người cùng chung trí hướng với nhau cũng không hề đơn giản hơn một người ba bốn mươi tuổi quản lý cuộc sống hôn nhân của mình.
Hạ Tuyết đợi ba người kia rời đi xong mới vỗ vỗ ngực mình nói: “Doạ chết bé con rồi”.
Biểu cảm của Long Thiên tỏ vẻ không sao cả nói: “Thằng nhãi ngu ngốc này dám nói một câu vợ tôi không tốt, bị thế còn là nhẹ, yên tâm đi, tôi ra tay biết phân biệt nặng nhẹ, lại thêm cái chai của Manh Manh kia nữa, cùng lắm thì cũng chỉ là vết thương ngoài da, không chết được”.
Đám người Hạ Thiên sợ run cả người.
“Ai cho phép anh gọi tôi là Manh Manh hả!”, Vương Manh manh ăn cháo đá bát tỏ thái độ bất mãn nói: “Đừng cho rằng anh giúp tôi dạy dỗ một tên con nhà quan là có thể mua chuộc được tôi, cho dù anh không ra tay thì tôi cũng có thể hạ được gã”.
“Được thôi, tôi đúng là làm ơn mắc oán”, Long Thiên nhún vai nói: “Dì nhỏ, bữa rượu hôm nay còn uống được nữa không?”
“Uống, tại sao không uống? Vì loại bỏ được lũ sâu bệnh, cạn ly”, Vương Manh Manh nâng cao ly rượu trong tay chúc mừng thắng lợi.
Một giờ sáng, cuối cùng hai người Mã Chí Cao và Phùng Thiên Sách cũng bị đuổi ra khỏi phòng VIP sánh vai nhau đi, Phùng Thiên Sách có chút lo lắng nói: “Để lại bốn cô gái với họ Long kia có an toàn không?”
Mã Chí Cao cười nói: “Cậu không thấy họ Long kia đã say đến mức không còn tỉnh táo nữa rồi à, hơn nữa Quả ớt nhỏ nhà tôi có lúc nào phải chịu thiệt chưa, còn có Vương cách cách hỗn thế ma vương kia nữa, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ giở chút trò chơi khăm của mấy cô gái mà thôi, không xảy ra chuyện gì được đâu”.
“Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”, Phùng Thiên Sách vui vẻ nói.
Vẻ mặt Mã Chí Cao kích động nói: “Nếu như anh ấy có thể một long bốn phượng thì sau này anh ấy sẽ là đại ca của tôi, tôi chính là cậu em bé nhỏ của anh ấy, anh ấy bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó!”
“Người anh em này giỏi vãi ra, còn may tôi đã nghe lời cậu, nếu không e là tôi đã đen đủi rồi, Vương cách cách cũng mất nhân đạo quá, rõ ràng là muốn lôi chúng ta ra để chặt đầu”, Phùng Thiên Sách nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ.
“Không phải là lôi chúng ta, mà là lôi gã Hứa Văn kia ra chặt đầu, những việc làm thất đức của tên nhãi đó cũng chỉ có cậu mới coi như không có gì mà chơi với gã, nếu là tôi, tôi đã cho gã vài bạt tai từ lâu rồi”, Mã Chí Cao đè thấp giọng nói: “Ngày mai cậu đến bệnh viện thăm Hứa Văn, dò la chút tin tức, nếu như tên nhãi đó muốn gây chuyện thì cậu báo ngay cho tôi, không cần họ Long kia ra tay, tôi sẽ giúp cách cách trút mối hận này”.
“Mẹ kiếp, lại bắt tôi làm nội gián, thất đức quá đấy?”, Phùng Thiên Sách mặt mũi tỏ vẻ không tình nguyện.
“Không phải vẫn luôn thế à, gã Hứa Văn kia không phải cũng đã bị chúng ta chơi cho quay mòng mòng rồi à, Phùng Thiên Sách tôi nói thật với cậu nhé, nhà tôi muốn hợp tác làm ăn với bên tập đoàn Vương Thị, nhưng mà lại đang mắc kẹt ở chỗ Chủ tịch Vương, nếu như có thể lấy được đơn hàng này, công ty nhà chúng tôi ít nhất có thể lãi được một tỷ tệ. Lúc trước tôi còn đang cân nhắc xem phải ra tay từ bên cách cách thế nào, nhưng cậu biết đấy, cách cách lúc nào cũng vô tâm chẳng để ý gì, vừa mới nói đến việc nghiêm chỉnh là bắt đầu tìm cớ trả lời cho có lệ, hơn nữa tôi cũng lo sợ mình làm những việc vô ích ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè đôi bên, cậu nói xem, có phải tôi nên thay đổi mục tiêu, cố gắng lôi kéo một chút không?”, Mã Chí Cao nói bằng giọng bình tĩnh.
Phùng Thiên Sách không đưa ra đáp án, kiểu vận hành các mối quan hệ xã hội thế này quá phức tạp, gã lười đi nghĩ sâu xa, Mã chí Cao vừa đi vừa nghĩ, bất giác đi nhanh hơn Phùng Thiên Sách, mà Phùng Thiên Sách đi phía sau lại tỏ vẻ giống như là lẽ đương nhiên.
Xem ra, mắt nhìn của Long Thiên bị lệch rồi, trong giới này, người thực sự đứng đầu không phải là Phùng Thiên Sách con nhà nổi tiếng, đi đến đâu cũng hếch cái mũi lên nhìn đời này, mà là Mã Chí Cao gã con nhà giàu đi đến đâu cũng trông như là làm nền cho người ta.
Trong phòng VIP, chỉ còn lại bốn cô gái mà tuỳ ý đưa vào những nơi như này đều có thể khiến người ta say mê như điếu đổ và còn một người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha nói năng lung tung là Long Thiên.
Hạ Tuyết nhát gan nhất hơi do dự nói: “Cách cách, anh ấy mới vừa giúp cậu đập tên Hứa Văn, chúng ta làm như vậy có phải quá đáng lắm không?”
“Chuyện gì ra chuyện đấy, Vương cách cách tôi trước giờ luôn ân oán phân minh”, Vương Manh Manh mặt dày mày dạn nói.
“Tôi cũng cảm thấy có chút không tốt, hay là thôi đi, có chút quá đáng rồi”, Hạ Thiên và em gái của cô ta có chung lập trường với nhau.
Quả ớt nhỏ lai dùng giọng hồ hởi nói: “Đừng lề mề nữa, chẳng qua là quay một đoạn video người lớn chút thôi mà, có gì to tát đâu, cùng lắm chúng ta không truyền ra ngoài là được”.
Vương Manh Manh gật đầu: “Quả ớt nhỏ nói đúng, mấy cậu mau đỡ anh ta lên phòng nghỉ trên lầu đi, chuẩn bị diễn kịch hay nào”.
Hạ Tuyết kéo Long Thiên một cái, mặt nhăn như quả mướp đắng nói: “Nặng quá, mấy cậu giúp một tay đi”.
Cho nên, Vương Manh Manh làm tiên phong, mà đôi chị em song sinh kia mỗi người một bên vừa kéo vừa đỡ Long Thiên, Quả ớt nhỏ đi phía sau, cả đám người hùng hồn phi thẳng lên phòng nghỉ ở lầu trên, trong lúc đi lên đã thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các anh em đàn ông, bọn họ đều nghĩ người anh em uống rượu say này khoẻ quá thể, có bốn cô em mỗi cô một vẻ cực kỳ xinh đẹp vây xung quanh, cũng không biết là thời thế bây giờ thay đổi rồi hay là do bọn họ không theo kịp thời đại.
Bốn người vật vã mãi mới vác được Long Thiên lên phòng nghỉ lầu trên, đám chị em đem Long Thiên đặt lên trên chiếc giường hình tròn có chút quái dị, chỉ sợ Long Thiên tỉnh lại thì đen đủi cho bọn họ.
“Không sao, lượng thuốc kia đủ nhiều, tên nhãi này không ngủ hết một ngày thì còn lâu mới tỉnh dậy được, tớ chỉ là có chút khó hiểu, thời gian thuốc phát tác hình như hơi chậm thì phải, làm tớ suýt chút nữa là uống say rồi”, Quả ớt nhỏ càm ràm.
Điều này chứng tỏ lúc mới đầu cô ta đã động tay chân vào rượu đã đưa cho Long Thiên, nếu không Long Thiên vốn dĩ ngàn ly không say làm sao mà thành cái bộ dạng như này được.
“Cậu chắc chắn đấy là thuốc ngủ chứ, không có thêm thành phần khác chứ?”, Hạ Tuyết sợ sệt nói.
Vương Manh Manh trợn trắng mắt lườm cô ta nói: “Nếu là loại thuốc kia, cậu đi giúp anh ta giải quyết à?”
Hạ Tuyết bị doạ cho mặt biến sắc, quay đầu lại nhìn một cái Long Thiên, đột nhiên cắn môi nói ra một câu khiến cho ba cô gái còn lại nghe mà muốn lồi con mắt: “Nếu như tổ chức yêu cầu, thì cứ hy sinh tớ vậy”.
Long Thiên nằm thẳng cẳng trên chiếc giường tròn, mơ màng mở mắt ra nhìn, liền trông thấy chiếc còng số 8 treo trên đầu giường, bên cạnh còn có một cái túi đựng một đống các thứ công cụ khiến người ta nhìn vào phải đỏ cả mặt như roi da, nến, các loại đồ dùng quái dị cần có đều có đủ.
Chương 49: Long Thiên bị hại
“Hóa ra cô em vợ lại thích kiểu này à? Biến thái quá đi, nhưng mình thích”, Long Thiên lẩm bẩm nói.
Trong chai rượu mà bỏ loại thuốc này thì làm sao mà giấu đôi mắt vàng của anh. Trước khi dạy dỗ cho Hứa Văn một bài học thì anh đã nôn hết rượu ở nhà vệ sinh rồi, vì vậy giờ đây anh rất tỉnh táo. Anh giả bộ hồ đồ là vì muốn nhìn xem cô em vợ của mình muốn ‘chơi trò gì’ thôi. Cuối cùng không ngờ lại là trò này, Long Thiên cứ ở bên cạnh quan sát tình hình. Anh diễn vai say rượu rồi lại giả bộ như muốn nôn thốc nôn tháo.
“Khó chịu quá, tôi muốn nôn”, Long Thiên đột nhiên nói.
Hành động này khiến bốn cô gái sợ chết khiếp, Hạ Tuyết có chút hoảng loạn, nói: “Cách Cách! Không phải cậu nói thuốc này sẽ khiến anh ta ngủ một ngày sao? Sao có một lát đã tỉnh rồi, hay là chúng ta tan tiệc đi?”
Vương Manh Manh rõ ràng cũng bị hù dọa một phen, lúc này mới định thần lại rồi bình tĩnh nói: “Hoang mang gì chứ, chẳng phải anh ta chỉ nói mấy câu linh tinh sao? Nhìn xem anh ta hù dọa cậu kìa. Hạ Tuyết, cậu lên trước giúp anh ta cởi quần áo ra”.
“Tớ không dám đâu, hay là cậu đi đi”, Hạ Tuyết lắc đầu nói.
“Tớ sợ anh ta nôn ra người tớ, hơn nữa tớ cũng không muốn chạm vào anh ta”, Vương Manh Manh nói.
“Cậu sợ chẳng lẽ tớ không sợ à?”, Hạ Tuyết hỏi lại.
Một cô bạn thân khác thấy không ổn, mắng vài câu rồi định lên giường cởi quần áo của Long Thiên ra nhưng lúc này anh gạt tay của cô ta ra rồi mơ hồ nói: “Không được động vào người tôi, tôi là người có vợ rồi, tôi không thể làm gì có lỗi với vợ mình được”.
Cô bạn kia hô lên một tiếng: “Cách Cách à, không thể ngờ anh chàng này lại si tình với chị gái cậu như vậy”.
“Si tình cái con khỉ, giả bộ đấy. Cậu để ý chút, tớ chuẩn bị xong máy quay rồi, cả một video đang đợi cậu đấy”, không biết từ lúc nào mà Vương Manh Manh lại có máy quay trong tay, lúc này cô ta thúc giục bạn mình.
Cô bạn kia hớn hở giơ tay ra cởi quần áo của Long Thiên. Lần này anh không phản kháng, đợi đến lúc cởi sạch quần áo ra thì các cô gái này mới ngây người ra.
Hạ Thiên từng học hội họa về cơ thể người nên lúc này cô ta không khỏi bàng hoàng trước cảnh trước mặt. Đây đúng là khung xương khiến người khác kinh ngạc, tỉ lệ cân đối của body chàng trai này đẹp quá đi. Mỗi cơ bắp trên người anh không phải kiểu vai u thịt bắp vô dụng mà theo kiểu có sức đột phá. Chẳng trách mà chỉ cần một tay Long Thiên đã có thể ấn Hứa Văn trên bàn mà không nhúc nhích được.
Còn Hạ Tuyết có chút dại trai, lúc này không kìm nổi mà cứ đứng ngắm body của Long Thiên. Rất nhanh cô ta ôm chặt miệng lại, bởi vì cả đời này cô ta chưa từng thấy một bức tranh nào rung động lòng người như này.
Đây đúng là người con trai mà khiến không ai có thể rời mắt được, nhưng trên người Long Thiên chỗ nào cũng có vết sẹo và vết súng bắn, thậm chí có chỗ còn bị lõm xuống.
Hạ Tuyết lại ôm chặt miệng, cuộc sống của cô ta vốn toàn màu hồng. Cô ta giống như đóa hoa được lớn lên trong nhà kính, cô ta không thể tưởng tượng ra cuộc sống như nào mới có thể khiến người con trai thoạt nhìn lớn hơn mình mấy tuổi lại có nhiều vết sẹo như này. Đây là chiến tích của đàn ông sao? Hạ Tuyết không biết, cô chỉ cảm thấy có chút đau lòng, sau đó thương cảm mà rơi lệ.
“Hạ Tuyết, cậu khóc cái gì vậy?”, Vương Manh Manh cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này, sau đó cảm thấy bất ngờ bởi tiếng khóc của Hạ Tuyết.
“Chị ơi! Chúng ta về đi”, Hạ Tuyết đột nhiên nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên gật đầu, cô ta giúp Hạ Tuyết cầm túi xách lên rồi nói: “Chúng tớ không điên theo cậu nữa, sau khi về nhớ gửi ảnh cho chúng tớ là được”, nói xong cô ta dẫn em gái đang khóc như mưa rời khỏi căn phòng. Còn Vương Manh Manh đang có gánh nặng tâm lý lúc này không thấy tức giận mà tâm trạng như chùng xuống.
Chỉ đến khi cô bạn thân lên tiếng nói: “Cách Cách! Anh rể của cậu không đơn giản đâu. Tớ rất tò mò là anh ta làm gì mà có thể khiến cơ thể thành ra như vậy. Cậu nghĩ xem liệu anh ta có phải kiểu lính đào ngũ không? Kiểu binh đặc chủng cũng không quá đâu?”
Lần trước một người bạn của Phùng Thiên Sách cũng là binh đặc chủng, trên người hắn cũng có bao nhiêu vết súng bắn. Hắn hận nỗi không thể cởi đồ cho con gái xem, nhưng sau đó kể mấy câu chuyện thương tâm rồi dụ dỗ các cô gái lên giường đấy. Tớ từng nhìn thấy những vết sẹo đó rồi, không bằng của anh chàng này đâu”.
“Cái gì, cậu cũng sợ rồi à?”, Vương Manh Manh tức giận, Hạ Tuyết và Hạ Thiên đều là ‘kẻ phản quốc’ thì không nói nhưng giờ cô bạn này của mình mà cũng không làm nữa thì chuyện này không thành rồi. Dù sao thì vẫn cần một người cầm máy quay, một người làm mẫu ảnh, công việc này Vương Manh Manh không thể hoàn thành một mình được.
“Tớ đâu có kiểu nuốt lời thế. Chuyện đã hứa với cậu thì tớ sẽ làm”, cô bạn nhìn Long Thiên rồi lại nhìn Vương Manh Manh, tâm trạng có chút phức tạp. Có trời mới biết là cô ta giữ lời hay là mê trai nữa.
Lúc này Vương Manh Manh mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì cậu cởi quần áo anh ta ra, nhớ động tác phải mê hồn và thân mật chút”.
“Có thể không cởi không?”, cô bạn hỏi.
“Không cởi thì làm sao thể hiện được anh ta đang ăn chơi thác loạn bên ngoài, làm sao tớ tố cáo với chị tớ? Cậu yên tâm! Tớ sẽ che mặt cậu đi, chỉ cho mình chị tớ xem thôi, không truyền ra ngoài đâu. Không có đạo cụ thì cậu phát huy kiểu gì. Tùy cậu đấy”, Vương Manh Manh nói.
Cô bạn lúc này mới cởi áo ngoài ra, lộ ra áo dây đen bên trong. Nhưng Vương Manh Manh vẫn chưa hài lòng, cô ta hô phải cởi cả ra, chỉ mặc áo ngực thôi. Cô bạn trừng mắt nhìn Vương Manh Manh nói: “Nói thì dễ lắm đấy, hay là cậu lại mà làm?”
Lúc này Vương Manh Manh mới ngậm miệng lại, cười trừ rồi làm tư thế bảo cô bạn làm tiếp. Cô bạn kia thì có biệt danh là ‘yêu tinh’, ban đầu còn ngại ngùng nhưng rất nhanh đã thoải mái nằm trên giường với Long Thiên rồi làm đủ các tư thế quyến rũ khiến người khác xịt máu mũi. Long Thiên nhắm chặt mắt, miệng thì niệm A Di Đà Phật để bản thân không được khởi tà niệm.
Nhưng đây không phải là điều mà Long Thiên có thể khống chế được. Sự tiếp xúc về da thịt, hơn nữa những bộ phận cơ thể của thiếu nữ cộng với nhan sắc cực phẩm của cô bạn thân Vương Manh Manh, body thì gợi cảm nên kể cả Long Thiên là cao tăng đắc đạo cũng sẽ muốn phá giới.
Đừng nói là toàn thân Long Thiên thấy khó chịu mà đến cô bạn kia cũng thấy mình có chút kỳ lạ. Thân người cô ta không ngừng nóng lên, hai chân không ngừng lắc lư. Đừng thấy cô ta bình thường điên cuồng ăn chơi trác táng nhưng trên thực tế thì đây là lần đầu tiếp xúc khoảng cách gần với con trai như này. Nếu không phải vì bạn thân của mình, nếu không phải vì không muốn mất mặt thì cô ta đã đỏ mặt mà chuồn sớm rồi.
Mất mặt quá đi! Đặc biệt là lúc Vương Manh Manh quyết định thêm mấy động tác ‘khủng khiếp’ vào càng khiến cô bạn khó nói thành lời. Đáng lẽ việc này do Hạ Tuyết làm, giờ đây cô ta đen đủi phải lên chịu trận. Cô ta thật sự thấy có chút hối hận, nhìn thế nào cũng thấy xấu hổ và biến thái quá đi.
Khó khăn lắm mới hoàn thành cảnh quay, trên người và sau lưng cô bạn đều toát hết mồ hôi. Kể cả trong phòng có điều hòa nhưng vẫn thấy nóng không chịu được.
Chương 50: Phản công
Vương Manh Manh cầm lấy chiếc máy ảnh, vừa nhìn vừa đánh giá: “Được lắm, biểu cảm tốt, tư thế cũng tuyệt, phải để chị tớ xem bức này mới được, xem xong chắc chắn sẽ đuổi tên khốn nạn này đi, Quả ớt nhỏ, lần này tớ nợ cậu, khi nào cậu cần giúp đỡ cứ nói với tớ một tiếng”.
“Bây giờ cần luôn được không”, Quả ớt nhỏ tinh nghịch dựa vào bên giường, tạo dáng vô cùng quyến rũ: “Cách cách, 'chơi' không?”
Vương Manh Manh hơi run lên: “Yêu tinh, đợi có thời gian tớ sẽ xử lý cậu, được rồi, chúng mình đi thôi, bữa khuya tớ mời!”
Vương Manh Manh nói xong thì thu dọn máy ảnh, sau đó cô ta đeo túi lên, chuẩn bị đi ra. Mặc dù hôm nay có xảy ra chút việc ngoài ý muốn, nhưng may là vẫn hoàn thành xong nhiệm vụ, có bức ảnh này trong tay thì cuối cùng vẫn là cô ta thắng, hừ, muốn đấu với chị đây hả, còn non lắm, ai bảo cứ bám chặt ở nhà cô ta mãi không chịu đi chứ, đây chính là báo ứng!
“Chụp xong rồi sao?”
Một âm thanh đột nhiên vang lên, Vương Manh Manh tưởng là Quả ớt nhỏ nên cũng không quay lại mà chỉ nói: “Sao thế, vẫn chưa thỏa mãn à, nếu không thì cậu chơi thật luôn một lần đi, tớ đảm bảo...”
Nói được một nửa thì Vương Manh Manh mới ý thức được âm thanh đó không phải là của Quả ớt nhỏ, trong phòng có ba người, ngoài trừ Quả ớt nhỏ và cô ta thì chỉ còn có một người nữa. Vương Manh Manh vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Long Thiên đang ung dung mặc quần áo, mà Quả ớt nhỏ không biết từ khi nào đã bị còng hai tay lại trên giường, vẻ mặt cô ta đúng kiểu khóc không ra nước mắt!
Vương Manh Manh vô cùng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là muốn chạy, nhưng cả người cô ta như bị dính chặt trên mặt đất, không thể cử động được, sau khi Long Thiên mặc xong quần áo thì ngồi xuống sô pha châm một điếu thuốc, mắt anh hơi híp lại nhìn Vương Manh Manh vẫn đứng nguyên chỗ cũ: “Không chạy hả?”
“Tôi chạy rồi thì Quả ớt nhỏ phải làm sao?”, Vương Manh Manh quật cường nói, cô ta mặc dù hơi khẩn trương nhưng vẫn không sợ Long Thiên, dù sao cũng có Vương Lệ Trân chống lưng, cùng lắm thì Long Thiên mắng được hai câu rồi thôi, anh ta sẽ không dám làm gì cô ta đâu.
“Cũng coi như có chút nghĩa khí, chơi trò diễn kịch với các cô cả tối, kết quả khiến tôi thật sự thất vọng, các cô còn không bằng tôi năm đó”, sau khi Long Thiên thở ra một ngụm khói thì đứng dậy đi tới trước mặt Vương Manh Manh, sau đó chìa tay ra.
Vương Manh Manh vừa lắc đầu vừa không ngừng lùi về sau, cố sống cố chết bảo vệ chiếc máy ảnh trong túi, vẻ mặt vẫn còn rất kiêu ngạo, bộ dạng như kiểu Long Thiên không dám làm gì cô ta.
Vương Manh Manh nghĩ có chị gái chống lưng thì tên xấu xa này đâu dám đánh cô ta chứ?
Vậy nhưng Long Thiên lại làm thật, anh kéo Vương Manh Manh ấn ngã bên cạnh giường, sau đó đánh như đánh trẻ con vậy: “Cho cô giở trò với tôi này, ai bảo không nghe lời, tưởng là em vợ thì giỏi lắm hả!”
Vương Manh Manh bị Long Thiên dọa sợ, nhất thời không kịp phản kháng, mà cô ta muốn phản kháng cũng không được, cô ta lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác dùng tư thế nhục nhã như vậy tét mông. Vương Manh Manh vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hết lên, cô ta gào lên với Long Thiên: “Anh buông tôi ra, anh buông tôi ra mau!”
“Biết sai rồi hả?”
“Sai con mẹ anh!”
“Bốp!”
“Biết sai chưa?”
“Sai ông nội anh”.
“Bốp bốp!”
Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như vậy thì Long Thiên lại hỏi: “Biết sai chưa?”
Vương Manh Manh lập tức khóc ầm lên, đúng là ức hiếp người quá đáng mà, Long Thiên không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, anh lại tiếp tục giơ tay đánh.
“Sai rồi, sai rồi, xin lỗi!”
Vương Manh Manh đầu hàng thì Long Thiên mới buông cô ta ra, đồng thời cướp lấy cái túi sau lưng mà cô ta vẫn luôn khư khư bảo vệ. Vương Manh Manh muốn cướp lại, nhưng bị Long Thiên trừng mắt thì lập tức sợ rụt tay lại, không thể trách cô ta không có dũng khí, mông cô ta giờ thật sự đang rất đau, nếu phải lựa chọn giữa dũng khí và mông, thì Vương Manh Manh cuối cùng vẫn chọn mông hơn, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, con gái báo thù 50 năm cũng không muộn.
Long Thiên lôi chiếc máy ảnh từ trong túi ra, sau đó gửi mấy bức ảnh vừa chụp kia vào điện thoại rồi xóa hết đi. Vương Manh Manh cứ nghĩ rằng việc này coi như xong rồi, dù sao cô ta cũng đã nhận sai, ai ngờ Long Thiên lại cầm máy ảnh nói: “Vừa rồi cô chụp tôi vui vẻ như thế, bây giờ đến lượt cô, tôi làm đạo diễn”.
“Cái gì?”, Vương Manh Manh trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ tới sẽ như thế.
“Mông lại ngứa rồi hả?”, Long Thiên cười nói.
Vương Manh Manh đã hoàn toàn hết hi vọng, Long Thiên lại ra lệnh: “Cô đứng qua bên kia với bạn cô, tôi bảo các cô làm tư thế gì thì phải làm tư thế đấy, cô có thể không nghe theo, nhưng không sao, tôi cũng không động vào cô, nhưng bạn của cô thì không dễ dàng như thế đâu, một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi sợ bản thân sẽ khống chế không được mà làm ra sai lầm như đa số đàn ông khác sẽ làm mất!”
Vương Manh Manh nhìn Quả ớt nhỏ đang tràn đầy nước mắt trên giường, cuối cùng đành cắn răng nghe theo.
Tên Long Thiên có sở thích biến thái kia bắt hai cô bày ra đủ loại tư thế buồn nôn, dường như đã làm hết tất các các tư thế kỳ quái rồi vậy, đương nhiên chỉ là tư thế thôi, không có cái gì quá đáng khác. Sau đó anh lại sao chép sang điện thoại, Vương Manh Manh và Quả ớt nhỏ không còn cách nào khác đành phải phối hợp, mặc dù hai người không muốn, nhưng lại sợ Long Thiên đột nhiên nổi thú tính.
Long Thiên chụp thích thú đến quên trời quên đất, cảnh tượng này bình thường khó gặp được lắm, nhất định phải chụp thật nhiều. Sau khi chụp choẹt một lúc thì điện thoại của anh reo lên, là Vương Lệ Trân gọi tới. Long Thiên bình tĩnh, giọng không chút run rẩy nghe điện thoại: “Vợ à, anh và Vương Manh Manh đang định về nhà đây, em muốn cô ấy nghe điện thoại hả? Được!”
Long Thiên mở loa, tiếng của Vương Lệ Trân lập tức truyền tới: “Manh Manh, không bị chịu thiệt thòi chứ?”
Viền mắt Vương Manh Manh lập tức đỏ lên, cô ta vừa định làm nũng với chị gái một chút, thuận tiện vạch trần bộ mắt ghê tởm của tên xấu xa này, nhưng lời đến miệng rồi lại bị cái trừng mắt của Long Thiên nuốt về, khuôn mặt sắp khóc của cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Làm sao em có thể chịu thiệt được, em và anh rể chơi với nhau rất vui”.
Mấy chữ cuối cùng bị Vương Manh Manh nghiến răng nghiến lợi nói.