Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Ôm ấp ấm áp
Chương 12: Ôm ấp ấm áp
Edit & Beta: Lady
Lúc ra khỏi phòng họp đã là chạng vạng tối, trời dần dần tối xuống, bầu trời màu lam nhạt dần xám lại, ở chỗ dãy núi lại có màu cam nhàn nhạt.
Các nhà thiết kế mang trên mặt ý tươi cười, vui vẻ nói đợi lát nữa đi đâu ăn cơm, đêm nay tất cả đều đã hoàn thành.
Trong tay Khương Dao ôm bản thảo thiết kế, im lặng trở lại trước bàn làm việc.
Cả người cô giống như bị thất thần mà ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm bản thảo thiết kế trước mắt, đáy mắt có chút chát chát.
Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng giày da đạp trên mặt, ngay sau đó Cố Mục Niên đi đến chỗ của cô. Cô phát hiện anh đột nhiên dừng lại ở bàn bên cạnh cô, giống như đang nhìn cô, cô lập tức quay đầu đi, chỉ để cho anh nhìn thấy cái gáy của cô.
Mấy giây sau, cô lần nữa nghe thấy tiếng vang lên, anh đã đi ra ngoài.
"Khương Dao, em có khỏe không?" Dương Nhược đi tới, trong giọng nói mang theo sự an ủi và lo lắng.
Khương Dao thu hồi đáy mắt khổ sở, nhấc lên tươi cười nói: "Em không sao."
"Thật ra tác phẩm của em cũng rất ưu tú, em xem tác phẩm của chị đi, nó vô cùng khó coi."
Đái Linh đi tới, trùng hợp nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt càng sâu, cô ta châm chọc nói: "Aida, xem ra ở nước ngoài du học nhiều năm trở về cũng chỉ có như thế, kẻ thất bại chính là kẻ thất bại. Dương Nhược, cô an ủi cũng có ích gì."
Dương Nhược chán nản: "Vậy còn cô? Ngay cả tư cách tham gia đầu phiếu cũng không có."
"Cô..."
Trưởng phòng Giang đi tới: "Các cô làm cái gì đấy? ... Đái Linh, em lại đây một chút."
Đái Linh ngẩng đầu đi, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Dương Nhược tức giận, quay đầu hỏi Khương Dao: "Đêm nay không cần tăng ca, chúng ta cùng đi ăn cơm được không?"
"Không được đâu Dương Nhược, chị đi trước đi, em ở lại xử lý chút việc."
"Vậy được rồi, em cũng nên về sớm một chút để nghỉ ngơi đừng làm quá sức."
Người trong văn phòng lục đục ra ngoài, Khương Dao vẫn như cũ, ngồi ở trước bàn làm việc. Cô giống như đang ngẩn người, vài người lại gọi cô, cô cũng đều cự tuyệt.
Đợi đến khi mọi người đều đi cả rồi cô mới mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm, gối đầu, gục xuống bàn.
Đầu cô thật sự rất đau bởi vì mấy ngày nay đều ngủ không ngon. Bây giờ toàn thân đều mệt mỏi.
Cô rất muốn ngủ một giấc cho ngon, lại phát hiện trong đầu đang suy nghĩ lung tung, có một loại cảm giác bị thất bại và tự trách mãnh liệt lan tràn khắp trái tim cô.
Cố Mục Niên không chọn tác phẩm của cô, nhưng cô không trách anh. Cô biết là anh công bằng, bởi vì trên vai anh đang gánh vác trọng trách, không thể lấy chuyện này ra đùa được.
Nhưng mà thiết kế của cô đã thất bại, cô không có bản thiết kế hoàn hảo. Đây lần đầu tiên khảo nghiệm của cô nhưng nó lại thất bại. Lúc trước cô nói với Cố Mục Niên, muốn cùng anh đứng lên đưa ngành thiết kế châu báu Trung Quốc lên đỉnh cao nhưng lấy năng lực cô thì có thể đi đến đâu chứ.
Cố Mục Niên đối với cô... Chắc cũng rất thất vọng.
"Cốc cốc cốc --" cô nghe thấy có người gõ mặt bàn của mình, ngẩng đầu nhìn lên, chính là người vừa mà cô vừa mới nghĩ đến.
"Mấy giờ rồi, còn không đi ăn cơm?" Giọng nói của anh khàn khàn, ẩn chứa sự quan tâm.
Khương Dao liễm mi, lắc lắc đầu, nói dối: "Em còn có chút việc chưa làm xong."
"Bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm" Anh nhịn ý muốn xoa đầu cô xuống, đáy mắt tối đen một mảnh chăm chú nhìn vào cô: " Để anh sai người mua cơm cho em, có được hay không?"
"Không cần đâu, em ăn không vô."
"Khương Dao..."
"Cố Mục Niên, em muốn im lặng trong chốc lát có được không?" Cô nghe thấy giọng điệu lo lắng của anh, nhưng mà bây giờ cô đang đứng ở tình cảm dao động kịch liệt, cô muốn yên tĩnh một chút để bình tĩnh lại cảm xúc.
Ánh mắt Cố Mục Niên hung ác lại nham hiểm, nhìn cô thật lâu sau, mới từ từ mở miệng: "Được."
Anh quay người rời đi.
Cô đem máy tính mở ra, lần nữa tu sửa một chút bản thảo thiết kế chi tiết, lúc này có người đi tới.
"Sao đã trễ vậy rồi mà còn tăng ca?"
Khương Dao lập tức đứng lên: "Tư tổng thanh tra, tôi còn đang bận một số việc."
Tư Phùng gật gật đầu, nhớ ra cái gì đó, lại tán dương: "Hôm nay tác phẩm của cô rất xinh đẹp. Cô còn trẻ, khả năng thành công trong tương lai là rất lớn."
Cô nghe không hiểu lời nói này là an ủi hay là thật tâm, cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
Tư Phùng nhìn ra cô rất khổ sở, lại nói: "Thật ra Băng Thanh là nhà thiết kế chính nhưng cũng có rất nhiều tác phẩm bị chấm rớt."
"Vậy Tư tổng thanh tra, cuối cùng thì ngài cũng bỏ phiếu cho Băng Thanh, là bởi vì cái gì?"
Tư Phùng sửng sốt một chút, nở nụ cười, đáp: "Thứ nhất, cô ấy là thiết kế chính, cái chiêu bài này đánh ra, càng có lợi cho chúng ta trong hoạt động thất tịch lần này. Thứ hai ở trong thời gian ngắn hạn thì tác phẩm của cô ấy phù hợp để đưa lên thị trường hơn."
Cô gật đầu, giọng điệu thản nhiên: "Tôi hiểu rồi."
--
Cố Mục Niên tìm Khương Dao xong, về tới văn phòng. Tiểu Lý mua hai phần cơm đi vào, lại nhìn thấy Khương Dao không có ở bàn làm việc.
"Cố Tổng, cơm..."
"Để đó đi." Anh không ngẩng đầu lên.
Tiểu Lý vừa nghe thấy đã biết tâm tình Cố Mục Niên không tốt lắm, lập tức đi ra ngoài. Anh ấy nhìn thấy Khương Dao, mới hiểu được nguyên nhân vì sao Cố Mục Niên có tâm trạng không tốt.
Thì ra là do không gọi Khương tiểu thư đi lại đây được.
Cố Mục Niên tùy ý ăn mấy miếng cơm, cũng không có khẩu vị, sau đó lại đi xử lý công việc. Mặc dù công việc bận rộn nhưng trong lòng anh lại luôn luôn vướng bận tới cô gái nhỏ ở bên ngoài.
Có lẽ cô đang tức giận anh.
Anh thở dài, tâm tình của anh cũng không tốt hơn cô là bao. Anh hiểu tâm tình giờ này của cô hơn bất kì ai, là việc anh đem phiếu bầu cho Băng Thanh.
Chính vì anh là người lãnh đạo của Chí Sinh, anh mới không thể dựa vào tình cảm của bản thân mà đem phiếu bầu cho cô, nếu có thể, anh sẽ không để cho cô không vui, sẽ không để cho cô chịu uất ức, sẽ không để cho bao nhiêu cố gắng của cô trở nên uổng phí.
Mấy ngày nay cô cố gắng thiết kế bản thảo, anh làm sao mà không biết được. So với những người khác anh biết cô có bao nhiêu vất vả. Hôm nay, cô ở trong phòng họp giới thiệu thiết kế, đầy lòng hi vọng nhìn về phía anh, đến cuối cùng khi nghe thấy quyết định của anh, trong lúc đó nhất định cô rất cô đơn, khổ sở rũ mi.
Lúc nãy anh lại nghe cô nói muốn yên tĩnh, anh biết cô thật sựu không thoải mái. Khi còn nhỏ cô cũng như vậy, nếu tâm tình không tốt, không ai có thể nói chuyện với cô, chỉ có thể chờ đến khi cô bình phục cảm xúc lại.
Nghĩ thế, Cố Mục Niên đứng lên, đi ra khỏi văn phòng. Mắt nhìn Khương Dao, thấy cô đang nhìn máy tính, anh lại phân phó cho Tiểu Lý: "Đi xuống mua cốc trà sữa, rồi đưa qua cho cô ấy."
Tiểu Lý lập tức hành động, anh ấy đem trà sữa đưa cho Khương Dao, sau đó nói: "Cố tổng mua trà sữa cho cô, nói cô đã không ăn thì cũng phải bổ sung chút năng lượng."
Khương Dao hơi giật mình, chợt đáp ứng: "Vâng, cám ơn. Nhưng mà anh ấy còn chưa trở về sao?"
"Cố tổng còn đang bận."
"... Vâng"
Cô nhìn cốc trà sữa, đã là buổi tối, Cố Mục Niên thật sự muốn cô béo lên sao... Nhưng mà cô thật sự đói bụng nên cô vẫn cắm lên ống hút, hút vào.
Tiểu Lý trở lại bàn làm việc của mình, nhìn thấy Cố Mục Niên còn đứng ở chỗ đấy.
"Cố Tổng, Khương tiểu thư đã nhận rồi."
Anh cũng nhìn thấy cô đang uống, biểu hiện đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Cậu không có việc gì đi về trước đi"
Hơn tám giờ đêm, bóng đêm đã tối xuống. Tập đoàn Chí Sinh chìm vào trong bóng đêm.
Khương Dao tắt máy tính, đang sửa sang túi, thì nhìn thấy Cố Mục Niên xách túi công văn đi tới. Anh vừa đi vừa nâng tay cởi bỏ cúc tay áo sơmi màu xám.
Đến trước mặt cô, anh bỏ lại một câu: "Đi thôi, về nhà."
Giọng điệu ôn hòa, lại không dung cự tuyệt.
Khương Dao chớp chớp lông mi, do dự một chút nhưng mà vẫn gật đầu .
Cô đi ở bên cạnh anh, đến thang máy, vừa định bấm số, lại bị anh kéo lấy, vào thang máy dành riêng cho anh.
"Về sau nếu đi làm sắp trễ giờ, thì hãy đi thang máy này." Anh trầm giọng nói.
Hả?
"Bị người khác thấy được thì phải làm sao ..."
"Thấy thì thấy, sợ cái gì."
Giọng điệu anh hơi mang chút tính trẻ con, cô nghe thấy nhưng cũng không cùng anh nói tiếp, tâm tình lại tốt hơn lúc nãy
Đi ra thang máy, cô cùng anh đến bãi đỗ xe, người lái xe đã đợi ở đó .
Lên xe, hai người cũng không có nói cái gì cả, may mà chỉ có mười phút đã tới tiểu khu.
Sau khi từ thang máy của tiểu khu đi ra, đến trước cửa nhà của Khương Dao, cô cúi đầu nói với Cố Mục Niên: "Em vào nhà trước..."
Cô vừa mới chuyển người, tay đã bị anh cầm chặt, một giây sau, anh kéo cô đi vào nhà anh.
"Ui-- "
Ai ngờ anh nhìn cô một cái, trên tay một chút cũng không thả lỏng, miệng nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Lúc ấy Khương Dao sững sờ, anh mở cửa ra, đem cô đẩy đi vào.
Đây là lần đầu tiên tới nhà anh.
Phòng ở lấy màu trắng đen làm chủ đạo, trang sức tinh giản, mà có phong cách đặc sắc.
"Vào phòng khách đợi một chút, anh tới ngay."
Khương Dao đem phòng ở nhìn quanh một vòng, còn Cố Mục Niên thì đi vào phòng bếp nấu nước.
Cô đi đến ban công, để gió đêm bao vây lấy mình. Cô suy nghĩ đợi lát nữa Cố Mục Niên sẽ nói chuyện gì với cô, nói về chuyện thiết kế hôm nay sao?
Cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang, quay đầu lại nhìn thấy Cố Mục Niên đi đến trước mặt mình.
Giờ phút này xung quanh rất yên tĩnh, Khương Dao gần anh trong gang tấc, môi lại nói không ra lời, đành phải đem đầu cúi thấp xuống.
Mà giờ khắc này, bộ dáng của cô xem qua rất yếu ớt để người nào đó càng thêm đau lòng.
Giọng nói Cố Mục Niên trầm thấp, mở miệng hỏi: "Hôm nay giận anh sao?"
Khương Dao không nghĩ đến anh sẽ nói lời này, cô lắc lắc đầu.
"Bởi vì anh không chọn tác phẩm của em, nên em rất đau lòng, đúng không?"
Trong lòng cô giống như bị người kia động một chút, cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, hốc mắt lại lần nữa bắt đầu khó chịu. Cô nhẹ giọng giải thích: "Em không có trách anh không chọn em, bởi vì em biết anh chắc là sẽ không bởi vì giao tình của chúng ta mà mất sức phán đoán. Em chỉ..."
Cô khịt khịt mũi: "Em chỉ trách bản thân không thiết kế cho tốt, phụ sự kỳ vọng của anh. Em tự biết em là người thất bại."
Cô vừa dứt lời, lại nhìn thấy anh nhìn cô, một giây sau, cô liền lọt vào một trong cái ôm ấm áp của anh.
Cô bị cánh tay đầy lực của anh giữ vào trong ngực, không thể động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn dán ở trên ngực anh, ngửi được mùi hương bột giặt nhàn nhạt trên áo anh, nghe tiết tấu tim đập trầm ổn của anh.
Nhất thời đầu óc cô tạm dừng hết thảy về ý tưởng thiết kế, tim đập nhanh đến mức khiến người ta ngạc nhiên.
Tay phải anh đặt lên đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu lại rất ghét bỏ: "Thật ngu ngốc."
"Em nào có ngốc?"
"Tự trách mình làm cái gì? Cái thiết kế này, chưa bao giờ có thể quyết định năng lực của em. Em có bao nhiêu ưu tú, anh đều biết rất rõ ràng. Em chưa từng phụ sự kì vọng của anh, biết không?"
Lần này anh dùng lời nói ấm ấp đánh thẳng vào của trái tim của cô, an ủi tất cả sựu đau buồn của cô trong đêm nay
Cô chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Biết rồi ạ."
Anh còn nói: "Nếu chỉ có chuyện này, mà đã mất hết hi vọng, vậy em là người rất yếu nhược. Em hẳn là nên học cách kiên cường."
"Vâng, em sẽ học." Cô quả thật muốn học cách nâng cao sự kiên cường của bản thân.
Anh buông lỏng tay ra, cô ở trong ngực anh đi ra. Không biết tại sao cô lại có cảm giác hai má nóng nóng, có chút xấu hổ, cúi đầu không nhìn vào ánh mắt của anh.
Nhưng ai biết rằng hai tay anh sẽ ôm lấy mặt của cô, để cô nhìn vào mắt anh, cô nhìn thấy trong mắt anh phản chiếu lại mặt của mình.
Edit & Beta: Lady
Lúc ra khỏi phòng họp đã là chạng vạng tối, trời dần dần tối xuống, bầu trời màu lam nhạt dần xám lại, ở chỗ dãy núi lại có màu cam nhàn nhạt.
Các nhà thiết kế mang trên mặt ý tươi cười, vui vẻ nói đợi lát nữa đi đâu ăn cơm, đêm nay tất cả đều đã hoàn thành.
Trong tay Khương Dao ôm bản thảo thiết kế, im lặng trở lại trước bàn làm việc.
Cả người cô giống như bị thất thần mà ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm bản thảo thiết kế trước mắt, đáy mắt có chút chát chát.
Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng giày da đạp trên mặt, ngay sau đó Cố Mục Niên đi đến chỗ của cô. Cô phát hiện anh đột nhiên dừng lại ở bàn bên cạnh cô, giống như đang nhìn cô, cô lập tức quay đầu đi, chỉ để cho anh nhìn thấy cái gáy của cô.
Mấy giây sau, cô lần nữa nghe thấy tiếng vang lên, anh đã đi ra ngoài.
"Khương Dao, em có khỏe không?" Dương Nhược đi tới, trong giọng nói mang theo sự an ủi và lo lắng.
Khương Dao thu hồi đáy mắt khổ sở, nhấc lên tươi cười nói: "Em không sao."
"Thật ra tác phẩm của em cũng rất ưu tú, em xem tác phẩm của chị đi, nó vô cùng khó coi."
Đái Linh đi tới, trùng hợp nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt càng sâu, cô ta châm chọc nói: "Aida, xem ra ở nước ngoài du học nhiều năm trở về cũng chỉ có như thế, kẻ thất bại chính là kẻ thất bại. Dương Nhược, cô an ủi cũng có ích gì."
Dương Nhược chán nản: "Vậy còn cô? Ngay cả tư cách tham gia đầu phiếu cũng không có."
"Cô..."
Trưởng phòng Giang đi tới: "Các cô làm cái gì đấy? ... Đái Linh, em lại đây một chút."
Đái Linh ngẩng đầu đi, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Dương Nhược tức giận, quay đầu hỏi Khương Dao: "Đêm nay không cần tăng ca, chúng ta cùng đi ăn cơm được không?"
"Không được đâu Dương Nhược, chị đi trước đi, em ở lại xử lý chút việc."
"Vậy được rồi, em cũng nên về sớm một chút để nghỉ ngơi đừng làm quá sức."
Người trong văn phòng lục đục ra ngoài, Khương Dao vẫn như cũ, ngồi ở trước bàn làm việc. Cô giống như đang ngẩn người, vài người lại gọi cô, cô cũng đều cự tuyệt.
Đợi đến khi mọi người đều đi cả rồi cô mới mệt mỏi xoa nhẹ mi tâm, gối đầu, gục xuống bàn.
Đầu cô thật sự rất đau bởi vì mấy ngày nay đều ngủ không ngon. Bây giờ toàn thân đều mệt mỏi.
Cô rất muốn ngủ một giấc cho ngon, lại phát hiện trong đầu đang suy nghĩ lung tung, có một loại cảm giác bị thất bại và tự trách mãnh liệt lan tràn khắp trái tim cô.
Cố Mục Niên không chọn tác phẩm của cô, nhưng cô không trách anh. Cô biết là anh công bằng, bởi vì trên vai anh đang gánh vác trọng trách, không thể lấy chuyện này ra đùa được.
Nhưng mà thiết kế của cô đã thất bại, cô không có bản thiết kế hoàn hảo. Đây lần đầu tiên khảo nghiệm của cô nhưng nó lại thất bại. Lúc trước cô nói với Cố Mục Niên, muốn cùng anh đứng lên đưa ngành thiết kế châu báu Trung Quốc lên đỉnh cao nhưng lấy năng lực cô thì có thể đi đến đâu chứ.
Cố Mục Niên đối với cô... Chắc cũng rất thất vọng.
"Cốc cốc cốc --" cô nghe thấy có người gõ mặt bàn của mình, ngẩng đầu nhìn lên, chính là người vừa mà cô vừa mới nghĩ đến.
"Mấy giờ rồi, còn không đi ăn cơm?" Giọng nói của anh khàn khàn, ẩn chứa sự quan tâm.
Khương Dao liễm mi, lắc lắc đầu, nói dối: "Em còn có chút việc chưa làm xong."
"Bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm" Anh nhịn ý muốn xoa đầu cô xuống, đáy mắt tối đen một mảnh chăm chú nhìn vào cô: " Để anh sai người mua cơm cho em, có được hay không?"
"Không cần đâu, em ăn không vô."
"Khương Dao..."
"Cố Mục Niên, em muốn im lặng trong chốc lát có được không?" Cô nghe thấy giọng điệu lo lắng của anh, nhưng mà bây giờ cô đang đứng ở tình cảm dao động kịch liệt, cô muốn yên tĩnh một chút để bình tĩnh lại cảm xúc.
Ánh mắt Cố Mục Niên hung ác lại nham hiểm, nhìn cô thật lâu sau, mới từ từ mở miệng: "Được."
Anh quay người rời đi.
Cô đem máy tính mở ra, lần nữa tu sửa một chút bản thảo thiết kế chi tiết, lúc này có người đi tới.
"Sao đã trễ vậy rồi mà còn tăng ca?"
Khương Dao lập tức đứng lên: "Tư tổng thanh tra, tôi còn đang bận một số việc."
Tư Phùng gật gật đầu, nhớ ra cái gì đó, lại tán dương: "Hôm nay tác phẩm của cô rất xinh đẹp. Cô còn trẻ, khả năng thành công trong tương lai là rất lớn."
Cô nghe không hiểu lời nói này là an ủi hay là thật tâm, cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
Tư Phùng nhìn ra cô rất khổ sở, lại nói: "Thật ra Băng Thanh là nhà thiết kế chính nhưng cũng có rất nhiều tác phẩm bị chấm rớt."
"Vậy Tư tổng thanh tra, cuối cùng thì ngài cũng bỏ phiếu cho Băng Thanh, là bởi vì cái gì?"
Tư Phùng sửng sốt một chút, nở nụ cười, đáp: "Thứ nhất, cô ấy là thiết kế chính, cái chiêu bài này đánh ra, càng có lợi cho chúng ta trong hoạt động thất tịch lần này. Thứ hai ở trong thời gian ngắn hạn thì tác phẩm của cô ấy phù hợp để đưa lên thị trường hơn."
Cô gật đầu, giọng điệu thản nhiên: "Tôi hiểu rồi."
--
Cố Mục Niên tìm Khương Dao xong, về tới văn phòng. Tiểu Lý mua hai phần cơm đi vào, lại nhìn thấy Khương Dao không có ở bàn làm việc.
"Cố Tổng, cơm..."
"Để đó đi." Anh không ngẩng đầu lên.
Tiểu Lý vừa nghe thấy đã biết tâm tình Cố Mục Niên không tốt lắm, lập tức đi ra ngoài. Anh ấy nhìn thấy Khương Dao, mới hiểu được nguyên nhân vì sao Cố Mục Niên có tâm trạng không tốt.
Thì ra là do không gọi Khương tiểu thư đi lại đây được.
Cố Mục Niên tùy ý ăn mấy miếng cơm, cũng không có khẩu vị, sau đó lại đi xử lý công việc. Mặc dù công việc bận rộn nhưng trong lòng anh lại luôn luôn vướng bận tới cô gái nhỏ ở bên ngoài.
Có lẽ cô đang tức giận anh.
Anh thở dài, tâm tình của anh cũng không tốt hơn cô là bao. Anh hiểu tâm tình giờ này của cô hơn bất kì ai, là việc anh đem phiếu bầu cho Băng Thanh.
Chính vì anh là người lãnh đạo của Chí Sinh, anh mới không thể dựa vào tình cảm của bản thân mà đem phiếu bầu cho cô, nếu có thể, anh sẽ không để cho cô không vui, sẽ không để cho cô chịu uất ức, sẽ không để cho bao nhiêu cố gắng của cô trở nên uổng phí.
Mấy ngày nay cô cố gắng thiết kế bản thảo, anh làm sao mà không biết được. So với những người khác anh biết cô có bao nhiêu vất vả. Hôm nay, cô ở trong phòng họp giới thiệu thiết kế, đầy lòng hi vọng nhìn về phía anh, đến cuối cùng khi nghe thấy quyết định của anh, trong lúc đó nhất định cô rất cô đơn, khổ sở rũ mi.
Lúc nãy anh lại nghe cô nói muốn yên tĩnh, anh biết cô thật sựu không thoải mái. Khi còn nhỏ cô cũng như vậy, nếu tâm tình không tốt, không ai có thể nói chuyện với cô, chỉ có thể chờ đến khi cô bình phục cảm xúc lại.
Nghĩ thế, Cố Mục Niên đứng lên, đi ra khỏi văn phòng. Mắt nhìn Khương Dao, thấy cô đang nhìn máy tính, anh lại phân phó cho Tiểu Lý: "Đi xuống mua cốc trà sữa, rồi đưa qua cho cô ấy."
Tiểu Lý lập tức hành động, anh ấy đem trà sữa đưa cho Khương Dao, sau đó nói: "Cố tổng mua trà sữa cho cô, nói cô đã không ăn thì cũng phải bổ sung chút năng lượng."
Khương Dao hơi giật mình, chợt đáp ứng: "Vâng, cám ơn. Nhưng mà anh ấy còn chưa trở về sao?"
"Cố tổng còn đang bận."
"... Vâng"
Cô nhìn cốc trà sữa, đã là buổi tối, Cố Mục Niên thật sự muốn cô béo lên sao... Nhưng mà cô thật sự đói bụng nên cô vẫn cắm lên ống hút, hút vào.
Tiểu Lý trở lại bàn làm việc của mình, nhìn thấy Cố Mục Niên còn đứng ở chỗ đấy.
"Cố Tổng, Khương tiểu thư đã nhận rồi."
Anh cũng nhìn thấy cô đang uống, biểu hiện đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Cậu không có việc gì đi về trước đi"
Hơn tám giờ đêm, bóng đêm đã tối xuống. Tập đoàn Chí Sinh chìm vào trong bóng đêm.
Khương Dao tắt máy tính, đang sửa sang túi, thì nhìn thấy Cố Mục Niên xách túi công văn đi tới. Anh vừa đi vừa nâng tay cởi bỏ cúc tay áo sơmi màu xám.
Đến trước mặt cô, anh bỏ lại một câu: "Đi thôi, về nhà."
Giọng điệu ôn hòa, lại không dung cự tuyệt.
Khương Dao chớp chớp lông mi, do dự một chút nhưng mà vẫn gật đầu .
Cô đi ở bên cạnh anh, đến thang máy, vừa định bấm số, lại bị anh kéo lấy, vào thang máy dành riêng cho anh.
"Về sau nếu đi làm sắp trễ giờ, thì hãy đi thang máy này." Anh trầm giọng nói.
Hả?
"Bị người khác thấy được thì phải làm sao ..."
"Thấy thì thấy, sợ cái gì."
Giọng điệu anh hơi mang chút tính trẻ con, cô nghe thấy nhưng cũng không cùng anh nói tiếp, tâm tình lại tốt hơn lúc nãy
Đi ra thang máy, cô cùng anh đến bãi đỗ xe, người lái xe đã đợi ở đó .
Lên xe, hai người cũng không có nói cái gì cả, may mà chỉ có mười phút đã tới tiểu khu.
Sau khi từ thang máy của tiểu khu đi ra, đến trước cửa nhà của Khương Dao, cô cúi đầu nói với Cố Mục Niên: "Em vào nhà trước..."
Cô vừa mới chuyển người, tay đã bị anh cầm chặt, một giây sau, anh kéo cô đi vào nhà anh.
"Ui-- "
Ai ngờ anh nhìn cô một cái, trên tay một chút cũng không thả lỏng, miệng nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Lúc ấy Khương Dao sững sờ, anh mở cửa ra, đem cô đẩy đi vào.
Đây là lần đầu tiên tới nhà anh.
Phòng ở lấy màu trắng đen làm chủ đạo, trang sức tinh giản, mà có phong cách đặc sắc.
"Vào phòng khách đợi một chút, anh tới ngay."
Khương Dao đem phòng ở nhìn quanh một vòng, còn Cố Mục Niên thì đi vào phòng bếp nấu nước.
Cô đi đến ban công, để gió đêm bao vây lấy mình. Cô suy nghĩ đợi lát nữa Cố Mục Niên sẽ nói chuyện gì với cô, nói về chuyện thiết kế hôm nay sao?
Cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang, quay đầu lại nhìn thấy Cố Mục Niên đi đến trước mặt mình.
Giờ phút này xung quanh rất yên tĩnh, Khương Dao gần anh trong gang tấc, môi lại nói không ra lời, đành phải đem đầu cúi thấp xuống.
Mà giờ khắc này, bộ dáng của cô xem qua rất yếu ớt để người nào đó càng thêm đau lòng.
Giọng nói Cố Mục Niên trầm thấp, mở miệng hỏi: "Hôm nay giận anh sao?"
Khương Dao không nghĩ đến anh sẽ nói lời này, cô lắc lắc đầu.
"Bởi vì anh không chọn tác phẩm của em, nên em rất đau lòng, đúng không?"
Trong lòng cô giống như bị người kia động một chút, cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, hốc mắt lại lần nữa bắt đầu khó chịu. Cô nhẹ giọng giải thích: "Em không có trách anh không chọn em, bởi vì em biết anh chắc là sẽ không bởi vì giao tình của chúng ta mà mất sức phán đoán. Em chỉ..."
Cô khịt khịt mũi: "Em chỉ trách bản thân không thiết kế cho tốt, phụ sự kỳ vọng của anh. Em tự biết em là người thất bại."
Cô vừa dứt lời, lại nhìn thấy anh nhìn cô, một giây sau, cô liền lọt vào một trong cái ôm ấm áp của anh.
Cô bị cánh tay đầy lực của anh giữ vào trong ngực, không thể động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn dán ở trên ngực anh, ngửi được mùi hương bột giặt nhàn nhạt trên áo anh, nghe tiết tấu tim đập trầm ổn của anh.
Nhất thời đầu óc cô tạm dừng hết thảy về ý tưởng thiết kế, tim đập nhanh đến mức khiến người ta ngạc nhiên.
Tay phải anh đặt lên đầu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu lại rất ghét bỏ: "Thật ngu ngốc."
"Em nào có ngốc?"
"Tự trách mình làm cái gì? Cái thiết kế này, chưa bao giờ có thể quyết định năng lực của em. Em có bao nhiêu ưu tú, anh đều biết rất rõ ràng. Em chưa từng phụ sự kì vọng của anh, biết không?"
Lần này anh dùng lời nói ấm ấp đánh thẳng vào của trái tim của cô, an ủi tất cả sựu đau buồn của cô trong đêm nay
Cô chậm rãi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Biết rồi ạ."
Anh còn nói: "Nếu chỉ có chuyện này, mà đã mất hết hi vọng, vậy em là người rất yếu nhược. Em hẳn là nên học cách kiên cường."
"Vâng, em sẽ học." Cô quả thật muốn học cách nâng cao sự kiên cường của bản thân.
Anh buông lỏng tay ra, cô ở trong ngực anh đi ra. Không biết tại sao cô lại có cảm giác hai má nóng nóng, có chút xấu hổ, cúi đầu không nhìn vào ánh mắt của anh.
Nhưng ai biết rằng hai tay anh sẽ ôm lấy mặt của cô, để cô nhìn vào mắt anh, cô nhìn thấy trong mắt anh phản chiếu lại mặt của mình.