• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CHỈ RUNG ĐỘNG VÌ EM (1 Viewer)

  • Chương 14: Nhiều năm ăn ý

Chương 14: Nhiều năm ăn ý




Edit & Beta: Lady





Ở cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên có nhiều người đến vây quanh, Dương Nhược cũng chạy tới, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Cố Tổng xử lý Đái Linh như thế nào.




Băng Thanh và mọi người đều biết bình thường Cố Mục Niên rất nghiêm túc, nhưng mà khí thế giáo huấn bức người như thế này thì đây chính là lần đầu tiên mà bọn họ thấy. Cố tổng bởi vì nghe được từ "Thu mua" mà tức giận như vậy, hay bởi vì Khương Dao?




Khương Dao nhìn thấy sắc mặt của Cố Mục Niên, liền biết anh đang rất tức giận.




Đái Linh ở bên cạnh khóc không ra nước mắt: "Cố tổng, tôi sai rồi. Khương Dao không có mua chuộc sếp, tôi không nên nói lung tung."




"Cả ngày không lo nghĩ cách làm thế nào để thiết kế tác phẩm cho tốt mà còn đem văn phòng làm cho chướng khí mù mịt, cô nhàn rỗi quá nhỉ, hết chuyện làm sao."




"Cố tổng, tôi thật xin lỗi, thật xin lỗi..."




"Xin lỗi Khương Dao đi." Anh lạnh giọng nói.




Ngón tay Đái Linh bấm vào trong lòng bàn tay, cô ta nhìn về phía Khương Dao, không cam lòng, nhưng giờ phút đành phải cúi đầu áy náy nói: "Xin lỗi, cho tôi thu lại lời nói vừa rồi."




Tất cả mọi người ở cửa đều đang đợi phản ứng của Khương Dao, bọn họ cho rằng nhất định Khương Dao sẽ cười và nói không sao đâu, tính tình Khương Dao tốt như vậy mà. Hơn nữa Cố tổng đã lên mặt vì cô ấy, làm chỗ dựa cho cô ấy, đây là lần đầu tiên Cố Tổng vì nhân viên mà nói như vậy.




Khương Dao cong khóe môi, không đáp lại Đái Linh. Mà đi đến bên cạnh Cố Mục Niên, ngẩng đầu nhìn cặp mắt đen của anh, nói cười xinh đẹp.




"Tôi không cần thiết phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào để mua chuộc Cố tổng, để sếp phải chú ý đến tôi. Nếu nhất định có như vậy, thì đó chính là Khương Dao tôi đây."




Đơn giản vì cô là Khương Dao, còn người khác thì không có cơ hội.




Mọi người ồ lên, ai cũng không nghĩ đến việc Khương Dao sẽ dám lớn gan cùng sếp nói chuyện như vậy! Tại sao cô có tự tin như vậy! Ngay cả Băng Thanh và Đái Linh đều ngây ngẩn cả người.




Tất cả mọi người lại đoán Cố Mục Niên sẽ tiếp lời này như thế nào hoặc là phản bác Khương Dao ra sao, mà Cố Mục Niên chỉ là mím môi cười, trên mặt mang sự theo nhu hòa, sau đó chỉ nói một chữ: "Đúng vậy."




Thế nhưng anh lại khẳng định lời nói của Khương Dao! Này hoàn toàn sai lệch với suy đoán của mọi người ở bên ngoài.




Con ngươi Khương Dao trong như nước phản chiếu ảnh ngược của khuôn mặt anh, cô điềm tĩnh cười, sau đó đưa ánh mắt dời về phía Đái Linh, mang theo cao ngạo, giống như đang nói "Cô đã nghe Cố tổng nói rõ chưa?" .




Đúng lúc đó Băng Thanh đứng ra: "Vừa rồi tôi mới báo cho Cố tổng, đưa tác phẩm ghi tên của tôi và Khương Dao. Có Khương Dao hỗ trợ, điều đó ai cũng biết."




Đái Linh hoàn toàn đuối lí, không còn lời nào để nói.




Tay Cố Mục Niên bỏ ở trong túi, xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám nhân viên đang nhốn nháo ở ngoài cửa, anh còn chưa nói một câu, mọi người liền trở lại vị trí làm việc của mình. Anh cất bước rời đi, Đái Linh đi toilet, Khương Dao cũng trở về chỗ ngồi của mình.




Cô đang uống cà phê thì Dương Nhược chạy đến: "Khương Dao, vừa rồi quả thực là trò hay nha. Cố Tổng cho em chỗ dựa quá."




"Anh ấy không phải cho chỗ dựa vì một ai cả, đó chỉ là đối xử công bằng mà thôi. Đừng nói huyên thuyên, ở đây đều có tai vách mạch rừng*."




( *Tai vách mạch rừng: nhắc nhở việc nói năng cho cẩn thật chứ kẻo có ngày lại bị thiệt thòi bởi những nỗi niềm riêng tư của bản thân bị nhiều người bàn tán )




Dương Nhược gật đầu: "Nhưng em lại nói chuyện với Cố tổng như vậy, lá gan của em cũng thật lớn."




"Bình thường thôi..."




Cô dám nói như vậy, đương nhiên vì cô biết Cố Mục Niên sẽ cho cô bậc thang, nhiều năm ăn ý cũng không phải là giả.




Chuyện lúc sáng cứ như vậy qua đi. Buổi chiều, Cố Mục Niên lại mở cuộc họp nhằm vào phòng khai phá sản phẩm, chính thức thảo luận về thiết kế cho thất tịch




Ở cuộc họp Cố Mục Niên thông báo kế hoạch cho sản phẩm thất tịch lần này, bộ phận thiết kế hậu kỳ do Khương Dao phụ trách.




Khương Dao kinh ngạc: "Vì sao? Chủ thiết kế của tác phẩm này là chị Băng Thanh mà?"




Băng thanh: "Là do tôi đề nghị. Để cho em thông qua cơ hội lần này, đi rèn luyện bản thân một chút."




"Nhiệm vụ không thoải mái, nếu như em không muốn, cũng có thể không tiếp nhận." Cố Mục Niên nói.




Khương Dao rất cảm động: "Cám ơn Cố Tổng và chị Băng Thanh đã tín nhiệm tôi, tôi sẽ làm thật tốt."




Sau khi cuộc họp kết thúc, Khương Dao gọi Băng Thanh lại.




Khương Dao nói: " Chị Băng Thanh, cám ơn chị. Chẳng qua em cũng có chút vấn đề muốn hỏi chị..."




Băng thanh mỉm cười: "Em muốn hỏi cái gì?"




"Tại sao chị lại chọn em làm người thiết kế hậu kỳ" -- Khương Dao thắc mắc hỏi.




"Thật ra chị rất ngưỡng mộ em, cảm thấy em giống chị lúc vừa mới vào công ty, tuổi trẻ non nớt, đối với tương lai tràn ngập sự chờ mong. Chị bây giờ tuổi cũng dần dần lớn, nhưng mà công ty còn đang trưởng thành, nó phải cần có một dòng nước mới chảy vào. Một mặt cạnh tranh này, thật ra là giết hại lẫn nhau.




Khương Dao giật mình, cảm thấy chị ấy rất rộng lượng lấy đại cục làm trọng, càng cảm thán chị ấy ưu tú lại khiêm tốn.




"Em hiểu rồi, nhất định em sẽ không phụ sự kì vọng của chị"




Khương Dao trở lại vị trí của mình, nhìn tài liệu Cố Mục Niên đưa cho cô lúc nãy, cảm thấy khó giải quyết.




Sau đó, cô vẫn không có đầu mối, chung quy việc này cô là lần đầu tiên tiếp nhận.




Có thể đi tìm ai hỏi một chút phương pháp không? Cô thấy Băng Thanh đang bận, không dám làm phiền chị ấy. Giang Dung... Càng không thể.




Nghĩ tới nghĩ lui, cô tính đi tìm Cố Mục Niên xin giúp đỡ, để anh chỉ cho cô một vài chỗ.




Cô đi đến văn phòng của anh, Tiểu Lý nhìn thấy cô đến, vội vàng đứng lên: "Khương tiểu thư tìm Cố tổng sao?"




"Vâng, phiền anh giúp tôi thông báo một tiếng."




Tiểu Lý cười sáng lạng, nói: "Cố Tổng nói, chỉ cần là cô, trực tiếp gõ cửa đi vào là được."




"Hả... Được."




Khương Dao gõ cửa, nghe thấy Cố Mục Niên đáp ứng mới đi vào.




"Làm sao vậy?" Anh hỏi.




Cô đem tài liệu đưa tới trên bàn của anh, vẻ mặt lấy lòng nói: "Cố Mục Niên, anh có thể dạy cho em hay không. Em không hiểu cái này nên làm như thế nào, hơn nữa anh đem việc khắc phục khó khăn quan trọng như vậy giao cho em, em sợ em sẽ làm hư."




Cố Mục Niên đứng lên, cầm lấy tài liệu của cô, đi đến sô pha nói: "Lại đây."




Khương Dao ngồi ở bên cạnh anh, anh hỏi: "Em biết bước đầu tiên chúng ta cần làm là cái gì không?"




"Ừm... Mau chóng định ra bản thảo chung."




Khuỷu tay của anh chống ở trên đùi, mười ngón đan lại với nhau nhìn về phía cô: "Ừm, kia đã nghe < tôn tử • mưu kế đánh > nói một câu 'Biết người biết ta người trăm trận trăm thắng' chưa?."




"Ý của anh là..."




"Mỗi một trương tam đồ thị hình chiếu, không thể chỉ dựa vào nhà thiết kế tạo ra, mà không xem xét hướng phát triển của thị trường. Trừ việc xem xét những thiết kế thất tịch của công ty khác ttong mấy năm qua, chúng ta còn cần phải tiến hành nghiên cứu thị trường. Nhà thiết kế phải trực tiếp đi đến thương trường, để suy xét giữa mình và những công ty khác có đặc điểm gì, sau đó định ra tam đồ thị hình chiếu."




Cô gật đầu: "Ngày mai em sẽ đi nghiên cứu thị trường"




Anh ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Trùng hợp anh cũng phải đi xem xét một chút, cùng nhau đi đi, em cũng thuận tiện đi khảo sát tình huống của Chí Sinh một chút"




"Vâng."




——




Sáng ngày hôm sau, Khương Dao và Cố Mục Niên đi đến trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố T. Lần này là lén đi nghiên cứu, cho nên hai người đều đổi lại thường phục. Khương Dao đổi một thân váy trắng đen họa tiết ô vuông bất quy tắc, Cố Mục Niên thì mặc áo ngắn tay màu xanh thẫm, đi trên đường nếu không nhìn đến mặt anh, thì sẽ không cảm thấy anh và những người khác có điểm gì khác biệt.




Khương Dao hiếm khi thấy anh hưu nhàn như vậy, xem qua lại càng lộ vẻ tuổi trẻ, tựa như sinh viên.




Bởi vì hôm nay là thời gian làm việc, cho nên trung tâm thương mại không nhiều người, đầu tiên là hai người ở bên ngoài phố thương nghiệp, nhàn nhã đi dạo trong chốc lát, sau đó mới đi đến khu bách hóa châu báu.




Đi ngang qua một tiệm tinh phẩm, Khương Dao đi vào mua cho Cố Mục Niên một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, sau đó đội lên cho anh.




"Anh xuất hiện ở trên tivi quá nhiều, đến lúc bị những người ở công ty khác nhận thì không tốt lắm."




Khương Dao nhìn anh đội mũ vào thì lập tức buồn cười.




"Cười cái gì?"




Thấy anh muốn bỏ mũ xuống, cô vội vã nói: "Không cười anh, rất đẹp đó. Em chỉ có cảm giác anh trẻ tuổi hơn rất nhiều."




Anh liếc cô một cái, xoay người đi, cô lập tức đuổi theo, vừa đi vừa nói chuyện: "Lát nữa chúng ta đến khu bách hóa, thì hãy giả bộ như chúng ta là tình nhân, anh để cho em chọn nhẫn, hiểu không?"




Cô đi về phía trước, đột nhiên có cảm giác lòng bàn tay bị người ta cầm lấy, quay đầu nhìn lại, là Cố Mục Niên nắm tay cô!




"Ui, anh làm chi vậy..." Cô xấu hổ muốn đem tay kéo về, lại không nghĩ rằng anh lại càng nắm càng chặt.




Giọng điệu anh không gợn sóng, trong mắt lướt qua ý cười: "Không phải nói muốn giả làm tình nhân sao? Phải coi trọng chi tiết, có tình nhân nào xa lạ giống như chúng ta không?"




Khương Dao: "..."




Bàn tay anh thật to, ngón tay cũng to hơn của Khương Dao, tay cô liền bị tay anh gắt gao bao vây lấy, cảm giác ấm áp truyền đến trên mặt của cô




Cô cảm thấy mặt thật nóng, hít thở sâu một lần, trong lòng đang trách chính mình khẩn trương cái gì, đoán mò cái gì chứ. Không phải chỉ là nắm tay thôi sao... Khi còn nhỏ cũng không phải chưa từng nắm qua.




Hai người đi vào khu bách hóa, đầu tiên là đi quầy chuyên kinh doanh sản phẩm của IR.




"Hai vị cần gì ạ?" Nhân viên hướng dẫn nói.




"Tôi muốn mua nhẫn kim cương cho vị hôn thê của tôi, đề cử cho tôi một chút."
"Vâng, ở đây chúng tôi có nhiều sản phẩm khác nhau ở khoản tiền. Hai vị đây có thể tiếp nhận giá tiền là bao nhiêu? Tôi giúp ngài đề cử."




Khương Dao quét mắt nhìn vài lần, chỉ chỉ một vật trong đó.




Hướng dẫn viên lấy ra, Khương Dao quan sát trong chốc lát, quan sát nó làm công, hướng dẫn viên liền nói cô thử xem sao.




Cố Mục Niên lấy nhẫn kim cương trong tay của cô đi, một tay còn lại cầm lấy tay trái của vô, đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô.




Anh ngẩng đầu nhìn cô: "Xem có thích hay không?."




Khương Dao nhìn ánh mắt chuyên chú của anh, trong lòng hơi lơ đãng một chút, sau một lúc lâu mới phản ứng được là đang diễn trò. Cô cười cười, xòe năm ngón tay ở dưới ngọn đèn xem xét.




Cuối cùng hai người bọn họ cũng giả không sai biệt lắm, lại nói muốn xem tiếp.




Hướng dẫn viên giữ lại hai người bọn họ: "Vừa rồi là bộ 'Độc yêu' hai vị không cần sao? Cái kia rất đẹp, chị mang lên cũng rất thích hợp. Hai vị muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?"




Cố Mục Niên nhìn về phía cô, nói: "Em có muốn không?"




Khương Dao vẫn xua tay.




Lúc đã đi xa, Khương Dao đùa nói: "Vừa rồi sao anh lại hỏi em như vậy? Nếu mà em gật đầu, anh sẽ mua cho em thật sao?"




Anh nhếch môi cười: "Làm sao có khả năng."




Cô ngẩng đầu lên hừ nhẹ một tiếng, "Em biết ngay mà."




Ai ngờ, anh lại xoa xoa đầu của cô, giọng điệu mang theo sủng nịch: "Đó là bởi vì, những cái kia căn bản không xứng với em."




Trong lòng Khương Dao rung động. Nếu trong tương lai cô muốn nhẫn, hẳn là cái độc nhất vô nhị trên thế giớisao? Cùng lắm thì tự mình thiết kế một cái...




Thời gian buổi sáng qua đi, hai người nghiên cứu vài nhãn hiệu, cũng đi Chí Sinh, tổng thể mà nói thì đại khái đã biết. Buổi trưa, Cố Mục Niên nói trực tiếp mang Khương Dao ra bên ngoài ăn cơm.




Ở một tiệm cơm Tây, Khương Dao thấy đi ăn cơm cũng không tệ lắm, liền nói muốn đến quán này.




Vừa mới chuẩn bị đi vào, bọn họ liền nghe thấy phía sau có cái giọng nói đang gọi "Cố Mục Niên" .




Khương Dao quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông tuổi còn trẻ nắm tay một cô gái bước nhanh tới, người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy ố Mục Niên, kích động nói: "Lão Cố, là cậu sao? !"




Người đàn ông trẻ tuổi đó chính là bạn học cùng lớp của Cố Mục Niên lúc trung học. Mà bên cạnh anh ấy còn có một cô gái, là bạn gái của anh ấy, cũng là bạn học chung của anh lớp năm ấy.




Bạn học lúc trung học nhiều năm không gặp nên Cố Mục Niên cười với anh ta còn ôm một cái.




"Lão Cố, còn nhớ rõ cô ấy không? Hứa Lị của lớp chúng ta bây giờ là bạn gái của tôi."




Hứa Lị bị Tằng Hào nhìn một cái, mới thu hồi ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Mục Niên, cô ta gật đầu với Cố Mục Niên: "Đã lâu không gặp ."




"Vâng" Anh thản nhiên ứng tiếng.




"Người này là... Bạn gái của cậu sao?" Tằng Hào nhìn về phía Khương Dao.




Biểu cảm gương mặt của Cố Mục Niên chợt tắt, lạnh nhạt cười, bàn tay đắp lên cái gáy của Khương Dao: "Em gái của tôi."




Câu nói này, động tác này, sao Tằng Hào lại có cảm giác còn thân mật hơn cả bạn gái...




"Không đúng, khi nào cậu lại có em gái? !" Tằng Hào biết Cố Mục Niên là con một mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom