Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Người quan trọng
Chương 11: Người quan trọng
Edit & Beta: Lady
Cô lập tức đánh vào tay anh, sắc mặt bắt đầu đỏ lên. Miệng không khỏi sẳng giọng: "Không đùa với anh đâu!"
Cố Mục Niên thấp giọng cười, Khương Dao không thể không thừa nhận giọng nói của anh mang theo khuynh hướng cảm xúc của đàn ông trưởng thành, đặc biệt là lúc cười, rất êm tai.
Cuối cùng cô dứt khoát làm lơ anh, chuyên tâm xem tập tranh. Lật đến trang kế tiếp, cô nhìn thấy một bản thảo mặt dây chuyền, phía dưới là một cái vòng tròn, mặt trên khảm nhỏ, ở giữa thì có một cái hình bầu dục dạng ngọc bích.
"Cái này đẹp nè anh!" Cô chỉ chỉ, nói với anh.
Ánh mắt của anh dừng lại, ngừng vài giây mới mở miệng: "Đây là bản thảo mà năm nhất đại học anh đã thiết kế."
Không biết vì cái gì mà Khương Dao thật sự rất thích mặt dây chuyền, cảm giác nó rất hợp ý của cô: "Lúc trước, khi thiết kế nó ý tưởng của anh là cái gì?"
Đồng tử Cố Mục Niên hơi co lại, sắc mặt giống như cô đọng lại, anh đưa ánh mắt dời lên trên mặt của cô, giọng nói trầm thấp: "Vì cảm thấy sinh mệnh thật sự rất trân quý ... Sao vậy, em thích à?"
Khương Dao suy nghĩ, đây là vì dì Cố mà thiết kế sao?
Cô ngượng ngùng vì mình hỏi nhiều, nên cũng chỉ gật gật đầu.
Sắc mặt của Cố Mục Niên đột nhiên trở nên đêm ngày khó phân biệt, trong chốc lát khóe miệng lại nhấc lên ý cười. Anh xoa xoa đầu của cô, cũng không nói thêm gì nữa.
——
Buổi sáng thứ hai, Cố Mục Niên mở một cuộc họp khẩn cấp.
Cuộc họp thảo luận về việc thiết kế trang sức chuẩn bị cho ngày thất tịch. Tham gia cuộc họp là tất cả nhà thiết kế, còn có các đại biểu.
Giờ phút này, trong phòng họp, Khương Dao ngồi ở vị trí cuối, tranh thủ làm một cái tiểu trong suốt, mà Cố Mục Niên thì ngồi ở vị trí đầu.
Cố Mục Niên nhìn quanh một lần, đi thẳng vào vấn đề: "Hoạt động thất tịch lần này, tôi đã suy nghĩ, quyết định không đơn thuần chỉ là làm một hoạt động khuyến mãi, còn muốn tung sản phẩm mới ra thị trường."
Phòng khai phá sản phẩm đều hít một hơi khí lạnh, Giang Dung là người đưa ra nghi ngờ đầu tiên: "Cố Tổng, bây giờ cách thất tịch cũng chỉ còn có hai tháng nếu muốn cho ra sản phẩm mới, chỉ sợ không kịp..."
Khương Dao nghe nói như thế, trong lòng cũng có chút lo lắng. Một sản phẩm từ thiết kế rồi đến đưa lên thị trường, thì cũng cần ít nhất là ba tháng. Nhưng mà...
"Nếu đã muốn làm thì cũng không phải là không có cách." Cố Mục Niên lạnh lùng nói, ánh mắt của anh chuyển sang nhìn bộ phận marketing: "Cát Tân, ý của cậu thế nào?"
Cát Tân bình tĩnh suy tư vài giây, đẩy mắt kính lên, rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi cảm thấy có thể hợp lại một chút. Cho tới nay, thị trường tiêu thụ bên chúng ta đều bị IR và Bội Cẩm áp chế, công ty vẫn bước không qua cái khó khăn này. Nghe nói thất tịch lần này, Bội Cẩm theo thường lệ sẽ có động tác lớn, nghe nói, bọn họ cho ra sản phẩm mới. Mà bao năm qua ở phương diện khuyến mãi IR đều làm rất tốt, chúng ta không bằng bọn họ. Nếu chỉ làm như những kế hoạch của năm trước, chúng ta vẫn sẽ y như cũ, không sánh bằng bọn họ. Căn cứ vào phân tích SWOT*, thất tịch lần này là cơ hội rất tốt để ta vươn lên."
( *Phân tích SWOT: là một trong 5 bước tạo thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược._____Nguồn: Wikipedia)
"Nhưng mà cho dù đẩy ra sản phẩm mới, thời gian ngắn vậy có thể bảo đảm chất lượng sao, đến lúc đó hoàn toàn ngược lại thì phải làm sao đây?", Văn Tuyền trưởng phòng mở rộng sản phẩm nói. Anh ta đến Chí Sinh mấy năm, còn chưa hề gặp tình huống như vậy.
Khương Dao nghe vậy, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ có nên đánh một trận chiến này hay không. Suy cho cùng thì chúng ta vẫn không hề nắm chắc phần thắng, bây giờ ngay cả bản thảo thiết kế cũng chưa có, huống chi kế tiếp còn có rất nhiều trình tự rườm rà, nếu như đến cuối cùng ta làm ra được sản phẩm nhưng so với Bội Cẩm lại kém hơn quá nhiều thì sẽ càng ảnh hưởng rất nhiều đến thực lực của công ty.
Nhưng mà Khương Dao ngẫm lại, nếu cô là người quyết sách, khả năng sẽ tán đồng cách nói của Cát Tân. < Tôn Tử binh pháp > trong "Đánh úp, xuất kỳ bất ý*" chính là đạo lý này. Tất cả mọi người cho rằng Chí Sinh sẽ đi theo hướng cũ, bây giờ thì chúng ta cố tình binh hành hiểm chiêu, đánh một trận sẽ làm cho bọn họ trở tay không kịp, để Bội Cẩm không thể tiến xa hơn.
( *Xuất kỳ bất ý: đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị )
Hơn nữa với tính cách của Cố Mục Niên mà nói, anh ấy... Nhất định sẽ làm theo chiến lược này.
Nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn mắt Cố Mục Niên, mà ánh mắt của anh trùng hợp cũng đang nhìn cô. Cô thấy anh, khóe miệng giơ lên độ cong đậm nhạt, sau đó lại khôi phục trạng thái hờ hững.
Một giây sau, anh cầm bút ở trong tay ném lên trên bàn, trầm giọng mở miệng: "Tôi đã quyết định, nhất định phải làm như vậy. Bây giờ cạnh tranh kịch liệt như vậy, Chí Sinh lại đang ở tình huống khó khăn, lúc nào cũng có thể bị người ta đạp ở dưới chân, nếu chúng ta không đem cơ hội này nắm chắc, thì đến lúc đó ngay cả ông trời cũng không giúp được chúng ta. Hai tháng ra sản phẩm mới, tôi biết quả thật rất khó, nhưng càng hy vọng tất cả mọi người một lòng cùng nhau hợp lực. Đương nhiên, ai cảm thấy khó khăn có thể trực tiếp buông tay, không tham gia hoạt động lần này."
Khương Dao nghe thấy lời nói của anh, trong lòng liền nóng lên. Cô đột nhiên cảm giác trên vai đeo gánh nặng, nhưng mà có loại cảm giác này lại làm cô hưng phấn muốn tham gia.
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, trên mặt bọn họ cũng ẩn giấu sự kích động, không ai muốn nói lời xin rút lui.
Băng Thanh nói: "Tôi cùng ý kiến với Cố tổng, hẳn là Chí Sinh nên khắc phục khó khăn này."
Các trưởng phòng ban đều thống nhất ý kiến đồng ý, Văn Tuyền và Giang Dung cũng tỏ vẻ tán thành, bọn họ đều đã đến Chí Sinh mấy chục năm, cũng thật sự muốn cho tập đoàn Chí Sinh trở lại huy hoàng như lúc trước.
Quyết định sau khi đưa xuống, hành động đầu tiên chính là nghiên cứu sản phẩm. Cố Mục Niên nói với các nhà thiết kế phải trong bốn ngày hoàn thành bản vẽ sơ thảo của trang sức. Tạm định xuống là bộ sưu tập nhẫn và vòng cổ.
Khương Dao là nhà thiết kế mới, không hẳn là sẽ tham gia, Đái Linh đưa ra nghi ngờ. Chung quy Khương Dao mới đến, kinh nghiệm có hạn, năng lực không đủ.
Khương Dao lại chủ động đưa ra ý kiến muốn tham gia thiết kế: "Quả thật kinh nghiệm của tôi không đủ, nhưng mà cũng hy vọng có thể tham gia, cho ra phương án của tôi."
Băng Thanh cũng tán thành: " Mặc dù Khương Dao mới tới, nhưng mà những người có thể vào công ty đều là những người có năng lực, xem như đây là lần khảo nghiệm đầu tiên của cô ấy đi."
Cố Mục Niên nhìn Khương Dao, nói: "Tất cả các nhà thiết kế đều phải nộp, không có ngoại lệ. Được rồi, tan họp."
——
Buổi tối, Cố Mục Niên qua tìm Khương Dao, cô đang thiết kế bản thảo, cô mở cửa cho anh xong lại chạy về thư phòng.
Anh đem đào đi rửa, đào để đầy cả một dĩa. Sau đó, anh đi vào thư phòng, đem cô gái nhỏ kéo ra.
"Anh làm gì vậy..." Bây giờ trong đầu óc của cô đều là tài liệu trang sức, làm sao có tâm tình cùng anh nói chuyện phiếm.
Cố Mục Niên vỗ vỗ đầu của cô: "Quá gấp sẽ trở nên vô dụng, em làm nhà thiết kế mà không rõ đạo lý này sao?"
Sau khi ngồi xuống sô pha, anh cầm một quả anh đào đưa cho cô nói: "Ngọt."Anh biết cô thích ăn trái cây nhưng cô sẽ không ăn quá chua.
Chua ngọt nhiều nước cảm giác ở trong miệng đều tan ra, tâm tình lo âu của cô cũng hòa tan đi rất nhiều.
"Hôm nay cám ơn anh đã để cho em có cơ hội tham gia thiết kế lần này." Cô cười nói.
Anh dựa lưng vào sô pha, bắt chéo chân, sắc mặt lười nhác, mắt hai mí nhẹ nhàng thoáng nhướng.
Sau đó cô nở nụ cười, lại có chút cảm kích: "Lần này anh đem mục tiêu định ở Bội Cẩm, có nắm chắc không?"
"Nắm chắc không lớn. Nhưng mà anh tin mọi người trong công ty sẽ làm được."
Cô nghe anh nói như vậy, trong lòng ấm lên: "Vậy nên chúng ta càng phải nỗ lực." Đây là giấc mộng của cô, cũng là giấc mộng của anh.
Đột nhiên anh rũ mắt xuống, đáy mắt giống như có chút âm trầm không thể tan biến, cô thấy biểu hiện của anh có chút mỏi mệt và lo lắng, bèn an ủi anh: "Anh đừng có tạo áp lực quá lớn, mỗi người trong công ty đang cố gắng không phải là vì một câu 'Tất yếu phải làm được' của anh mà vì mọi người đều hi vọng Chí Sinh trở nên tốt lên."
"Em tin tưởng anh." Cô kiên định nói.
Anh nở nụ cười, mi mày ưu sầu dần dần tản ra.
——
Khương Dao thề, từ nhỏ tới nay cô chưa từng sinh ra cảm giác áp lực lớn như vậy đối với bản thảo thiết kế, ngay cả đề cương luận văn cô cũng không cảm giác khó khăn như vậy.
Cô khát vọng cực độ muốn nộp lên một bản thảo hài lòng cho nên mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, thường xuyên ở công ty tăng ca đến tối muộn.
Cô thật sự hi vọng tác phẩm của mình được chọn, trong lòng cô có quyết tâm, hi vọng có thể một làm quyền cước.
Bốn ngày sau lại mở họp, tham gia có Cố Mục Niên, và mọi người trong phòng nghiên cứu sản phẩm, trong đó bao gồm tổng thanh tra về nghệ thuật - Tư Phùng.
Mỗi nhà thiết kế thay phiên nhau biểu hiện bản thảo thiết kế của mình ra.
Băng Thanh là nhà thiết kế chính, bản thảo thiết kế cũng rất tự nhiên, rất hấp dẫn ánh mắt người xem.
"Lần này tôi thiết kế về chủ đề —— Gặp Gỡ. Hai trái tim va chạm vào nhau, sẽ sinh ra tia lửa tình yêu mạnh mẽ." Băng Thanh thiết kế nhẫn, có hai đường cong tinh tế từ chiếc nhẫn bắt đầu quấn quanh, cuối cùng hợp lại hình một hình trái tim có đính kim cương ở giữa. Xứng đôi với vòng cổ cũng là cùng loại thiết kế.
Trang sức rất hài hòa, phương diện chi tiết của tác phẩm cô ấy lại xử lý vô cùng tốt, đường cong đầy đặn no đủ khiến cho người nhìn rất thoải mái.
Thiết kế của cô ấy, hiển nhiên có thể xem như là bản thảo thiết kế hoàn chỉnh, đôi lông mày của Tư Phùng nãy giờ vẫn đanh nhíu chặt thì cũng đã dần dần dãn ra. Băng Thanh làm thiết kế nhiều năm như vậy, có thể đứng ở địa vị nhà thiết kế chính đều dựa vào năng lực vô cùng tốt của cô ấy.
Tuy rằng cả phòng họp còn chưa đưa ra nhận xét, nhưng mà những nhà thiết kế còn lại cũng bắt đầu mặc cảm.
Khương Dao là người cuối cùng nói về sản phẩm của mình, cô mở PPT* ra, để tác phẩm hiện ra trên màn ảnh lớn.
( *PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point )
"Tôi thiết kế theo chủ đề —— Trí Ái. Châu báu làm một phương thức biểu đạt tâm ý, tặng bộ trang sức này cho người mình yêu như để bày tỏ yêu thương." Cô thiết kế vòng cổ, đều là lấy tình yêu làm chủ đề. Đầu tiên là là dùng loại viên vòng làm kết cấu, một là từ đỉnh đầu đi xuống hoa đến đê đoan, một mặt khác cũng làm như thế. Hai căn tuyến tạo thành một vòng tròn chưa khép kín, ở giữa là một hình bảo thạch, có chút đặc sắc, bên cạnh dùng mấy cây tuyến bạc ngắn làm thành tua rua, rơi vào hai bên.
Khương Dao kiên nhẫn giải thích thiết kế của mình, đáy mắt chứa hào quang, "Hai cái vòng tròn này tượng trưng cho bọn họ dù chưa gặp nhau nhưng chung quy sẽ gặp nhau, cho dù như thế nào thì vận mệnh của hai người cũng sẽ ở cùng một chỗ ..."
Người nghe cũng bị hấp dẫn, ngay cả Đái Linh đột nhiên cũng có ánh mắt vi diệu nhìn về phía Khương Dao.
Sau khi Khương Dao nói xong, lần nữa nhìn về phía Cố Mục Niên.
Nhìn thấy cô chuyên chú vào tác phẩm có một cổ tràn ngập mị lực và tự tin, khóe môi của anh khẽ nhếch lên, bảo cô ngồi xuống trước.
"Tư Phùng, anh nói suy nghĩ của anh một chút đi." Cố Mục Niên nói.
"Cá nhân tôi tương đối có khuynh hướng về tác phẩm của Băng Thanh và Khương Dao, đều thuộc về bản thảo có chất lượng rất tốt. Tác phẩm của Băng Thanh tương đối đơn giản rõ ràng, chi tiết xử lý xinh đẹp. Khương Dao là người vừa mới tới công ty? Tôi còn không thể nào lý giải phong cách của cô ấy, nhưng mà tác phẩm chỉ nhìn một cách đơn thuần... Rất giàu tính sáng tạo, khiến cho ánh nhìn của người trước mắt sáng lên."
"Giang Dung, ý kiến của cô thì sao?"
Giang Dung nói: "Tôi đồng quan điểm với tổng thanh tra Tư, trong lúc nhất thời rất khó chọn ai hay bỏ ai."
Đái Linh nghe vậy, bĩu môi, cô ta vốn tưởng rằng Giang Dung sẽ khen cô ta, nhưng mà cô ta cũng biết lần này thời gian rất vội vàng, thiết kế của cô ta tương đối thô ráp.
"Vậy thì bầu phiếu đi." Cố Mục Niên nói.
Sau đó bầu phiếu đến cuối cùng, thế nhưng mà lại 15-15 phiếu bằng nhau! Giang Dung cho Khương Dao, Tư Phùng cho Băng Thanh.
"Cố tổng, cuối cùng vẫn là do sếp quyết định đi. Sếp cũng hiểu phương diện này đương nhiên là có quyền phát ngôn nhất." Giang Dung nói.
Trong lòng Khương Dao phá lệ mà khẩn trương, trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi, chờ đợi Cố Mục Niên phát ngôn.
Anh... Sẽ chọn mình sao?
Mấy ngày nay cô chưa từng cùng anh nói chuyện ở phương diện này, cũng chỉ hi vọng anh có thể công tâm lựa chọn. Nhưng vào giờ khắc này, cô thật sự hy vọng anh sẽ chọn tác phẩm của cô.
Cố Mục Niên bình tĩnh, mặt không thay đổi nhìn hai tác phẩm trong tay, người khác nín thở chờ đợi, Băng Thanh cũng nhìn chằm chằm vào anh, trong con ngươi chứa chút chờ mong.
Sau một hồi khá lâu, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên, đem bản thảo đặt ở trên mặt bàn.
"Băng Thanh, lần này sẽ chọn tác phẩm của cô cho hoạt động thất tịch."
Edit & Beta: Lady
Cô lập tức đánh vào tay anh, sắc mặt bắt đầu đỏ lên. Miệng không khỏi sẳng giọng: "Không đùa với anh đâu!"
Cố Mục Niên thấp giọng cười, Khương Dao không thể không thừa nhận giọng nói của anh mang theo khuynh hướng cảm xúc của đàn ông trưởng thành, đặc biệt là lúc cười, rất êm tai.
Cuối cùng cô dứt khoát làm lơ anh, chuyên tâm xem tập tranh. Lật đến trang kế tiếp, cô nhìn thấy một bản thảo mặt dây chuyền, phía dưới là một cái vòng tròn, mặt trên khảm nhỏ, ở giữa thì có một cái hình bầu dục dạng ngọc bích.
"Cái này đẹp nè anh!" Cô chỉ chỉ, nói với anh.
Ánh mắt của anh dừng lại, ngừng vài giây mới mở miệng: "Đây là bản thảo mà năm nhất đại học anh đã thiết kế."
Không biết vì cái gì mà Khương Dao thật sự rất thích mặt dây chuyền, cảm giác nó rất hợp ý của cô: "Lúc trước, khi thiết kế nó ý tưởng của anh là cái gì?"
Đồng tử Cố Mục Niên hơi co lại, sắc mặt giống như cô đọng lại, anh đưa ánh mắt dời lên trên mặt của cô, giọng nói trầm thấp: "Vì cảm thấy sinh mệnh thật sự rất trân quý ... Sao vậy, em thích à?"
Khương Dao suy nghĩ, đây là vì dì Cố mà thiết kế sao?
Cô ngượng ngùng vì mình hỏi nhiều, nên cũng chỉ gật gật đầu.
Sắc mặt của Cố Mục Niên đột nhiên trở nên đêm ngày khó phân biệt, trong chốc lát khóe miệng lại nhấc lên ý cười. Anh xoa xoa đầu của cô, cũng không nói thêm gì nữa.
——
Buổi sáng thứ hai, Cố Mục Niên mở một cuộc họp khẩn cấp.
Cuộc họp thảo luận về việc thiết kế trang sức chuẩn bị cho ngày thất tịch. Tham gia cuộc họp là tất cả nhà thiết kế, còn có các đại biểu.
Giờ phút này, trong phòng họp, Khương Dao ngồi ở vị trí cuối, tranh thủ làm một cái tiểu trong suốt, mà Cố Mục Niên thì ngồi ở vị trí đầu.
Cố Mục Niên nhìn quanh một lần, đi thẳng vào vấn đề: "Hoạt động thất tịch lần này, tôi đã suy nghĩ, quyết định không đơn thuần chỉ là làm một hoạt động khuyến mãi, còn muốn tung sản phẩm mới ra thị trường."
Phòng khai phá sản phẩm đều hít một hơi khí lạnh, Giang Dung là người đưa ra nghi ngờ đầu tiên: "Cố Tổng, bây giờ cách thất tịch cũng chỉ còn có hai tháng nếu muốn cho ra sản phẩm mới, chỉ sợ không kịp..."
Khương Dao nghe nói như thế, trong lòng cũng có chút lo lắng. Một sản phẩm từ thiết kế rồi đến đưa lên thị trường, thì cũng cần ít nhất là ba tháng. Nhưng mà...
"Nếu đã muốn làm thì cũng không phải là không có cách." Cố Mục Niên lạnh lùng nói, ánh mắt của anh chuyển sang nhìn bộ phận marketing: "Cát Tân, ý của cậu thế nào?"
Cát Tân bình tĩnh suy tư vài giây, đẩy mắt kính lên, rốt cuộc cũng mở miệng: "Tôi cảm thấy có thể hợp lại một chút. Cho tới nay, thị trường tiêu thụ bên chúng ta đều bị IR và Bội Cẩm áp chế, công ty vẫn bước không qua cái khó khăn này. Nghe nói thất tịch lần này, Bội Cẩm theo thường lệ sẽ có động tác lớn, nghe nói, bọn họ cho ra sản phẩm mới. Mà bao năm qua ở phương diện khuyến mãi IR đều làm rất tốt, chúng ta không bằng bọn họ. Nếu chỉ làm như những kế hoạch của năm trước, chúng ta vẫn sẽ y như cũ, không sánh bằng bọn họ. Căn cứ vào phân tích SWOT*, thất tịch lần này là cơ hội rất tốt để ta vươn lên."
( *Phân tích SWOT: là một trong 5 bước tạo thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược._____Nguồn: Wikipedia)
"Nhưng mà cho dù đẩy ra sản phẩm mới, thời gian ngắn vậy có thể bảo đảm chất lượng sao, đến lúc đó hoàn toàn ngược lại thì phải làm sao đây?", Văn Tuyền trưởng phòng mở rộng sản phẩm nói. Anh ta đến Chí Sinh mấy năm, còn chưa hề gặp tình huống như vậy.
Khương Dao nghe vậy, trong lòng cũng âm thầm suy nghĩ có nên đánh một trận chiến này hay không. Suy cho cùng thì chúng ta vẫn không hề nắm chắc phần thắng, bây giờ ngay cả bản thảo thiết kế cũng chưa có, huống chi kế tiếp còn có rất nhiều trình tự rườm rà, nếu như đến cuối cùng ta làm ra được sản phẩm nhưng so với Bội Cẩm lại kém hơn quá nhiều thì sẽ càng ảnh hưởng rất nhiều đến thực lực của công ty.
Nhưng mà Khương Dao ngẫm lại, nếu cô là người quyết sách, khả năng sẽ tán đồng cách nói của Cát Tân. < Tôn Tử binh pháp > trong "Đánh úp, xuất kỳ bất ý*" chính là đạo lý này. Tất cả mọi người cho rằng Chí Sinh sẽ đi theo hướng cũ, bây giờ thì chúng ta cố tình binh hành hiểm chiêu, đánh một trận sẽ làm cho bọn họ trở tay không kịp, để Bội Cẩm không thể tiến xa hơn.
( *Xuất kỳ bất ý: đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị )
Hơn nữa với tính cách của Cố Mục Niên mà nói, anh ấy... Nhất định sẽ làm theo chiến lược này.
Nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn mắt Cố Mục Niên, mà ánh mắt của anh trùng hợp cũng đang nhìn cô. Cô thấy anh, khóe miệng giơ lên độ cong đậm nhạt, sau đó lại khôi phục trạng thái hờ hững.
Một giây sau, anh cầm bút ở trong tay ném lên trên bàn, trầm giọng mở miệng: "Tôi đã quyết định, nhất định phải làm như vậy. Bây giờ cạnh tranh kịch liệt như vậy, Chí Sinh lại đang ở tình huống khó khăn, lúc nào cũng có thể bị người ta đạp ở dưới chân, nếu chúng ta không đem cơ hội này nắm chắc, thì đến lúc đó ngay cả ông trời cũng không giúp được chúng ta. Hai tháng ra sản phẩm mới, tôi biết quả thật rất khó, nhưng càng hy vọng tất cả mọi người một lòng cùng nhau hợp lực. Đương nhiên, ai cảm thấy khó khăn có thể trực tiếp buông tay, không tham gia hoạt động lần này."
Khương Dao nghe thấy lời nói của anh, trong lòng liền nóng lên. Cô đột nhiên cảm giác trên vai đeo gánh nặng, nhưng mà có loại cảm giác này lại làm cô hưng phấn muốn tham gia.
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, trên mặt bọn họ cũng ẩn giấu sự kích động, không ai muốn nói lời xin rút lui.
Băng Thanh nói: "Tôi cùng ý kiến với Cố tổng, hẳn là Chí Sinh nên khắc phục khó khăn này."
Các trưởng phòng ban đều thống nhất ý kiến đồng ý, Văn Tuyền và Giang Dung cũng tỏ vẻ tán thành, bọn họ đều đã đến Chí Sinh mấy chục năm, cũng thật sự muốn cho tập đoàn Chí Sinh trở lại huy hoàng như lúc trước.
Quyết định sau khi đưa xuống, hành động đầu tiên chính là nghiên cứu sản phẩm. Cố Mục Niên nói với các nhà thiết kế phải trong bốn ngày hoàn thành bản vẽ sơ thảo của trang sức. Tạm định xuống là bộ sưu tập nhẫn và vòng cổ.
Khương Dao là nhà thiết kế mới, không hẳn là sẽ tham gia, Đái Linh đưa ra nghi ngờ. Chung quy Khương Dao mới đến, kinh nghiệm có hạn, năng lực không đủ.
Khương Dao lại chủ động đưa ra ý kiến muốn tham gia thiết kế: "Quả thật kinh nghiệm của tôi không đủ, nhưng mà cũng hy vọng có thể tham gia, cho ra phương án của tôi."
Băng Thanh cũng tán thành: " Mặc dù Khương Dao mới tới, nhưng mà những người có thể vào công ty đều là những người có năng lực, xem như đây là lần khảo nghiệm đầu tiên của cô ấy đi."
Cố Mục Niên nhìn Khương Dao, nói: "Tất cả các nhà thiết kế đều phải nộp, không có ngoại lệ. Được rồi, tan họp."
——
Buổi tối, Cố Mục Niên qua tìm Khương Dao, cô đang thiết kế bản thảo, cô mở cửa cho anh xong lại chạy về thư phòng.
Anh đem đào đi rửa, đào để đầy cả một dĩa. Sau đó, anh đi vào thư phòng, đem cô gái nhỏ kéo ra.
"Anh làm gì vậy..." Bây giờ trong đầu óc của cô đều là tài liệu trang sức, làm sao có tâm tình cùng anh nói chuyện phiếm.
Cố Mục Niên vỗ vỗ đầu của cô: "Quá gấp sẽ trở nên vô dụng, em làm nhà thiết kế mà không rõ đạo lý này sao?"
Sau khi ngồi xuống sô pha, anh cầm một quả anh đào đưa cho cô nói: "Ngọt."Anh biết cô thích ăn trái cây nhưng cô sẽ không ăn quá chua.
Chua ngọt nhiều nước cảm giác ở trong miệng đều tan ra, tâm tình lo âu của cô cũng hòa tan đi rất nhiều.
"Hôm nay cám ơn anh đã để cho em có cơ hội tham gia thiết kế lần này." Cô cười nói.
Anh dựa lưng vào sô pha, bắt chéo chân, sắc mặt lười nhác, mắt hai mí nhẹ nhàng thoáng nhướng.
Sau đó cô nở nụ cười, lại có chút cảm kích: "Lần này anh đem mục tiêu định ở Bội Cẩm, có nắm chắc không?"
"Nắm chắc không lớn. Nhưng mà anh tin mọi người trong công ty sẽ làm được."
Cô nghe anh nói như vậy, trong lòng ấm lên: "Vậy nên chúng ta càng phải nỗ lực." Đây là giấc mộng của cô, cũng là giấc mộng của anh.
Đột nhiên anh rũ mắt xuống, đáy mắt giống như có chút âm trầm không thể tan biến, cô thấy biểu hiện của anh có chút mỏi mệt và lo lắng, bèn an ủi anh: "Anh đừng có tạo áp lực quá lớn, mỗi người trong công ty đang cố gắng không phải là vì một câu 'Tất yếu phải làm được' của anh mà vì mọi người đều hi vọng Chí Sinh trở nên tốt lên."
"Em tin tưởng anh." Cô kiên định nói.
Anh nở nụ cười, mi mày ưu sầu dần dần tản ra.
——
Khương Dao thề, từ nhỏ tới nay cô chưa từng sinh ra cảm giác áp lực lớn như vậy đối với bản thảo thiết kế, ngay cả đề cương luận văn cô cũng không cảm giác khó khăn như vậy.
Cô khát vọng cực độ muốn nộp lên một bản thảo hài lòng cho nên mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, thường xuyên ở công ty tăng ca đến tối muộn.
Cô thật sự hi vọng tác phẩm của mình được chọn, trong lòng cô có quyết tâm, hi vọng có thể một làm quyền cước.
Bốn ngày sau lại mở họp, tham gia có Cố Mục Niên, và mọi người trong phòng nghiên cứu sản phẩm, trong đó bao gồm tổng thanh tra về nghệ thuật - Tư Phùng.
Mỗi nhà thiết kế thay phiên nhau biểu hiện bản thảo thiết kế của mình ra.
Băng Thanh là nhà thiết kế chính, bản thảo thiết kế cũng rất tự nhiên, rất hấp dẫn ánh mắt người xem.
"Lần này tôi thiết kế về chủ đề —— Gặp Gỡ. Hai trái tim va chạm vào nhau, sẽ sinh ra tia lửa tình yêu mạnh mẽ." Băng Thanh thiết kế nhẫn, có hai đường cong tinh tế từ chiếc nhẫn bắt đầu quấn quanh, cuối cùng hợp lại hình một hình trái tim có đính kim cương ở giữa. Xứng đôi với vòng cổ cũng là cùng loại thiết kế.
Trang sức rất hài hòa, phương diện chi tiết của tác phẩm cô ấy lại xử lý vô cùng tốt, đường cong đầy đặn no đủ khiến cho người nhìn rất thoải mái.
Thiết kế của cô ấy, hiển nhiên có thể xem như là bản thảo thiết kế hoàn chỉnh, đôi lông mày của Tư Phùng nãy giờ vẫn đanh nhíu chặt thì cũng đã dần dần dãn ra. Băng Thanh làm thiết kế nhiều năm như vậy, có thể đứng ở địa vị nhà thiết kế chính đều dựa vào năng lực vô cùng tốt của cô ấy.
Tuy rằng cả phòng họp còn chưa đưa ra nhận xét, nhưng mà những nhà thiết kế còn lại cũng bắt đầu mặc cảm.
Khương Dao là người cuối cùng nói về sản phẩm của mình, cô mở PPT* ra, để tác phẩm hiện ra trên màn ảnh lớn.
( *PPT: là định dạng mặc định để lưu các file thuyết trình từ Microsoft Power Point )
"Tôi thiết kế theo chủ đề —— Trí Ái. Châu báu làm một phương thức biểu đạt tâm ý, tặng bộ trang sức này cho người mình yêu như để bày tỏ yêu thương." Cô thiết kế vòng cổ, đều là lấy tình yêu làm chủ đề. Đầu tiên là là dùng loại viên vòng làm kết cấu, một là từ đỉnh đầu đi xuống hoa đến đê đoan, một mặt khác cũng làm như thế. Hai căn tuyến tạo thành một vòng tròn chưa khép kín, ở giữa là một hình bảo thạch, có chút đặc sắc, bên cạnh dùng mấy cây tuyến bạc ngắn làm thành tua rua, rơi vào hai bên.
Khương Dao kiên nhẫn giải thích thiết kế của mình, đáy mắt chứa hào quang, "Hai cái vòng tròn này tượng trưng cho bọn họ dù chưa gặp nhau nhưng chung quy sẽ gặp nhau, cho dù như thế nào thì vận mệnh của hai người cũng sẽ ở cùng một chỗ ..."
Người nghe cũng bị hấp dẫn, ngay cả Đái Linh đột nhiên cũng có ánh mắt vi diệu nhìn về phía Khương Dao.
Sau khi Khương Dao nói xong, lần nữa nhìn về phía Cố Mục Niên.
Nhìn thấy cô chuyên chú vào tác phẩm có một cổ tràn ngập mị lực và tự tin, khóe môi của anh khẽ nhếch lên, bảo cô ngồi xuống trước.
"Tư Phùng, anh nói suy nghĩ của anh một chút đi." Cố Mục Niên nói.
"Cá nhân tôi tương đối có khuynh hướng về tác phẩm của Băng Thanh và Khương Dao, đều thuộc về bản thảo có chất lượng rất tốt. Tác phẩm của Băng Thanh tương đối đơn giản rõ ràng, chi tiết xử lý xinh đẹp. Khương Dao là người vừa mới tới công ty? Tôi còn không thể nào lý giải phong cách của cô ấy, nhưng mà tác phẩm chỉ nhìn một cách đơn thuần... Rất giàu tính sáng tạo, khiến cho ánh nhìn của người trước mắt sáng lên."
"Giang Dung, ý kiến của cô thì sao?"
Giang Dung nói: "Tôi đồng quan điểm với tổng thanh tra Tư, trong lúc nhất thời rất khó chọn ai hay bỏ ai."
Đái Linh nghe vậy, bĩu môi, cô ta vốn tưởng rằng Giang Dung sẽ khen cô ta, nhưng mà cô ta cũng biết lần này thời gian rất vội vàng, thiết kế của cô ta tương đối thô ráp.
"Vậy thì bầu phiếu đi." Cố Mục Niên nói.
Sau đó bầu phiếu đến cuối cùng, thế nhưng mà lại 15-15 phiếu bằng nhau! Giang Dung cho Khương Dao, Tư Phùng cho Băng Thanh.
"Cố tổng, cuối cùng vẫn là do sếp quyết định đi. Sếp cũng hiểu phương diện này đương nhiên là có quyền phát ngôn nhất." Giang Dung nói.
Trong lòng Khương Dao phá lệ mà khẩn trương, trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi, chờ đợi Cố Mục Niên phát ngôn.
Anh... Sẽ chọn mình sao?
Mấy ngày nay cô chưa từng cùng anh nói chuyện ở phương diện này, cũng chỉ hi vọng anh có thể công tâm lựa chọn. Nhưng vào giờ khắc này, cô thật sự hy vọng anh sẽ chọn tác phẩm của cô.
Cố Mục Niên bình tĩnh, mặt không thay đổi nhìn hai tác phẩm trong tay, người khác nín thở chờ đợi, Băng Thanh cũng nhìn chằm chằm vào anh, trong con ngươi chứa chút chờ mong.
Sau một hồi khá lâu, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên, đem bản thảo đặt ở trên mặt bàn.
"Băng Thanh, lần này sẽ chọn tác phẩm của cô cho hoạt động thất tịch."
Bình luận facebook