-
Phần 4
(Phần 4)
6.
Khuôn mặt người đàn ông cứng đờ, không dám nói tiếp.
Tôi nhìn một chút, ở đây cũng có mặt những người bạn chung của tôi và anh ta.
Chốc lát, tôi cảm thấy chưa đã.
"Không biết điều." Tôi lạnh nhạt chất vấn: "Tùy tiện bình phẩm tôi, anh xứng sao?"
Anh ta bị tôi bắt lấy chổ sơ hở, vừa tức vừa sốt ruột: "Châu Sinh, anh sai rồi, anh không nên thô lỗ, em tha cho anh lần này, anh sẽ không bao giờ nói nhảm nữa."
"Câm miệng."
Tôi quát anh ta, kế tiếp nhìn những người ngồi ở đó, ngắn gọn, xúc tích làm sáng chân tướng xấu hổ của tôi với anh ta.
Mặt người đàn ông đỏ chót, ban nãy chém gió bao nhiêu, bây giờ bẻ mặt bấy nhiêu.
Anh ta lập tức căm phẫn: "Châu Sinh, cô thật vô tâm."
"Từ trước tới nay đều như vậy." Tôi cười cười, sau đó nói với mọi người: "Kịch các vị cũng xem xong rồi, về sau, núi cao sông dài, không gặp lại!"
Trong lòng tôi, bạn bè là từ rất cao cả, những người trước mặt không xứng.
Con dao sau lưng, khó mà đề phòng.
Có người đứng lên giải thích "Châu Sinh, chúng tôi ban nãy cũng có ngăn cản anh ta, cậu nghe tôi..."
Trình Lạc ngắt lời cậu ta, "Được rồi, giải thích làm gì? Trong lòng các người đều không trong sáng."
"Các người cảm thấy Châu Sinh xinh đẹp, còn là một diễn viên kịch nói ít danh tiếng, không có bao nhiêu nhân vật, lén lút lấy cậu ấy làm chủ đề để tiêu khiển, thỏa mãn lòng tự cao tự đại, nhưng lại giả vờ làm bạn bè, tình thâm nghĩa nặng, có xấu hổ chút nào không?"
"Trình Lạc, cậu hiểu lầm rồi, chúng thôi thật sự xem các cậu là bạn." Có người phản bác.
"Trình Lạc, đi thôi."
Nhàm chán, tôi lười nói chuyện với bọn họ.
Trước khi đi, tôi nhìn qua tình yêu mới của anh ta: "Ồ ~đúng rồi. Có chuyện muốn nói với cô một chút."
"Hả, cái gì?" Cô gái có chút mất tập trung.
Chuyện xảy ra ban nãy, cô ấy có thể sẽ cảm thấy mất mặt.
"Anh ta á, tuần trước vừa làm một cô gái có thai, phá thay cũng phải mượn tiền tôi, hai người nhớ trả cho tôi nhé."
Tôi tàn nhẫn phá đám, không lưu lại một chút tình cảm nào cả.
Cô gái hung hăng, mắng chửi: "Con người rách nát, anh là súc sinh sao? Dám đi quá giới hạn, mau đi chết đi."
Cô ấy hung hăng tát người đàn ông rồi nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi rắc rối này.
"Châu Sinh, bản thân cô thì trong sạch rồi, câu dẫn người đã có gia đình, vì vấn đề đạo đức bị đình chỉ việc diễn xuất, ngồi xổm ở nhà ba tháng, cô...."
Lời chưa nói xong đã bị tôi nắm lấy một chai rượu được mở nắp sẵn.
Máu đỏ nhỏ giọt, hiện trường hỗn loạn.
Nửa đêm, tôi từ đồn cảnh sát đi ra.
Trình Lạc đứng ở cổng, trong tay cầm một điếu thuốc "Xử lý ổn thỏa chưa?"
"Bồi thường thiệt hại, thằng cháu đó thiếu tiền." Tôi đi về phía cô ấy.
"Có muốn qua chổ tớ không?"
"Không đi, cậu đưa tớ về nhà đi."
Tôi có chút mệt, không nói nhiều lời.
Trình Lạc rất nhanh đưa tôi về đến nhà.
Lên lầu, tôi lấy chìa khóa ra định mở cửa, ý nghĩ bị nhấn chìm, cự tuyệt, bỏ chìa khóa lại vào túi, đi ấn chuông nhà Hoài Từ.
Tôi rất khó chịu, cần gấp một thứ khiến tôi vui vẻ.
Rất nhanh cửa đã mở ra.
Điều này có chút nằm ngoài dự đoán của tôi.
Hoài Từ đứng ở cửa, thánh thót kêu ngạo, đôi lông mày đẹp đẻ hơi nhăn lại, lộ ra một chút nóng nảy "Làm gì?"
"Muộn như thế này rồi vẫn chưa ngủ, lẽ nào là đang chờ tôi~" thấy anh ấy như vậy, tôi liền không nhịn được đi quá giới hạn.
Hoài Từ không trả lời, trực tiếp dùng hành động chứng minh.
Anh ta muốn đóng cửa.
Tôi lập tức ngăn lại, thái độ thành khẩn, "Tôi sai rồi."
Hoài Từ thấp mắt nhìn tôi, dường như ngửi thấy mùi rượu trong không khí, cau mài, thanh âm lạnh lùng "Tôi phải nghỉ ngơi rồi."
Nghe thấy anh ta lại ra lệnh trục xuất, tôi nhanh chóng giả vờ tỏ vẻ đáng thương.
Lấy giọng nói dịu dàng ra: "Tôi không có chìa khóa, không vào nhà được, anh cưu mang tôi một đêm có được không ?"
7.
Chắc là tôi diễn giả trân quá.
Hoài Từ không có một chút thương tiếc nào cả, hai lời không nói, trực tiếp đóng cửa lại luôn.
Tôi không nhịn được cười khổ "Hoài đại họa sĩ thật nhẫn tâm a, thấy chết mà không cứu."
"Cô đừng có ồn." Hoài Từ lại đi ra rồi, đưa màn hình điện thoại cho tôi "Mở khóa rồi, 24 giờ."
Thì ra anh ấy đi lấy điện thoại.
Nhìn dãy số trên màn hình, tôi không biết nên nói anh ấy quá đơn giản hay nói anh ấy đang giả ngốc nữa.
"Hoài Từ, mục đích của tôi còn chưa đủ rỏ ràng sao?" Tôi đứng dựa vào cửa nhướng mài nhìn anh ta "Thứ tôi cần không phải là thợ mở khóa."
"Thứ tôi muốn là...." Tôi đột nhiên khiểng chân lên tiếp cận anh là :"....là anh đó."
Hoài Từ bị tôi dọa, lùi một bước. Đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao chứa một phần hoảng loạn mà tai thì đang dần dần đỏ lên.
Anh ấy có chút nóng giận rồi "Cô là một cô gái, có thể có lòng tự trọng một chút không?"
"Ồ, tôi không tự trọng hả?"
Tôi tiếp cận anh ta từng bước từng bước, nụ cười nguy hiểm "Thế nào mới là có lòng tự trọng? Hay là anh dạy tôi đi~."
Khuôn mặt trắng nõn của Hoài Từ xuất hiện một chút màu đỏ. Giống như một chú thỏ bị cưỡng bức.
"Châu Sinh, cô cút ra ngoài cho tôi." Anh ấy kìm nén một chút khí thế mạnh mẻ.
Sau đó Hoài Từ nói với tôi, nói rằng từ trước tới nay chưa bao giờ gặp loại con gái như tôi, một mình một phe, không thể hiện như lẽ thường, khi tôi nhìn anh ấy, ánh mắt trơ trụi như một con sói.
Anh ấy không thích, cũng khó cưỡng lại.
"Tôi chỉ muốn khiêm tốn học tập thôi." Tôi giả vờ vô tội: "Anh không dạy thì thôi, sốt ruột cái gì chứ?"
Hoài Từ cảnh cáo: "Cô tránh xa tôi ra một chút."
Tôi đến gần anh ấy, hương thơm lành lạnh của anh tràn vào chóp mũi tôi.
Ngửi rất tốt.
Tâm tình tôi tốt lên nhiều, cũng không muốn ép buộc anh ta nữa, liền nói: "Lấy điện thoại ra đây."
Hoài Từ nhìn tôi một ánh mắt, có biết bao nhiêu là không bằng lòng, nhưng vẫn nhoan ngoan đưa điện thoại.
Tôi cầm lấy điện thoại, nhanh chóng ấn một dãy số.
Sau đó, điện thoại trong túi tôi reo lên.
"Cô không phải gọi điện thoại để kêu người mở khóa sao?"
Hoài Từ lấy điện thoại lại, đôi mắt đen láy như được châm lửa.
"Nửa đêm rồi, sao phải quấy rầy người khác tỉnh mộng chứ?" Tôi xoay người đi ra "Nhớ tôi thì nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé."
Hoài Từ vẫn đứng ở đó, mắt nhìn chằm chằm tôi lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
"Ấu trĩ."
Hoài Từ hoàn toàn bị chọc tức, đóng cửa nặng nề.
Một giây trước khi cánh cửa đóng lại, tôi quay đầu lại và nở một nụ cười rạng rỡ với anh.
Tiếp theo liền nhìn thấy sắc mặt anh ấy càng khó coi hơn.
Trêu Hoài Từ một chút, tâm tình tôi tốt hơn nhiều, về nhà tắm rửa, một đêm không mơ.
Ngày thứ 2, tôi chạy bộ buổi sáng sớm.
Trong khi đợi thang máy, Hoài Từ tình cờ đi ra.
Anh ấy nhìn thấy tôi, do dự một lúc mới đi qua.
"Hoài đại họa sĩ, chào buổi sáng ~"
Tôi nhiệt tình chào hỏi anh ấy.
Hoài Từ sắc mặt lạnh lùng, phớt lờ tôi.
Tôi biết mà còn hỏi: "Sao vậy mới sáng sớm mà tâm trạng đã không tốt rồi."
Hoài Từ vẫn trầm mặc, tinh thần anh ấy xem ra có chút không ổn, hình như ngủ không ngon.
Lẽ nào hôm qua tôi làm gì quá đáng rồi.
Tôi muốn nói gì đó xoa dịu anh ấy, điện thoại anh ấy lúc này kêu lên.
Hoài Từ trả lời, giọng nói ôn hòa: "Alo, cậu lên máy bay chưa?"
Khoảng cách quá gần mà xung quanh lại quá yên tĩnh, anh ấy không bật loa tôi cũng có thể nghe được đầu dây bên kia một giọng nữ dịu dàng.
"Được, tôi cũng chuẩn bị xuất phát rồi, khi cậu tới, chắc là tôi đã đợi cậu ở sân bay rồi." Thang máy đến nơi rồi, Hoài Từ nghe điện thoại bước ra ngoài.
Tôi đứng yên bất động.
Anh ấy nhìn về phía tôi, biểu cảm lãnh đạm, miệng thì vẫn đang nói chuyện điện thoại "Ừm, tôi đem bữa sáng cho cậu."
Lúc này, cửa thang máy từ từ đóng lại.