(Phần 3)
4.
Mặc dù Hoài Từ rất dữ, nhưng tôi không cút, còn biết được anh ta đang độc thân.
Tần Chân và anh ta chỉ là quan hệ hợp tác.
Nhân tiện còn nghe ngóng được Hoài Từ là một họa sĩ rất có danh tiếng, Tần Chân được tính như là quản lí của anh ta.
Mỗi lần cô ấy đến tìm Hoài Từ đều là vì công việc.
Không có gì khó hiểu, tôi và Tần Chân trở thành bạn. Sau này nghe ngóng tin tức của Hoài Từ cũng có kênh đáng tin cậy rồi.
Tin tức Hoài Từ độc thân làm cho tâm tình tôi hớn hở. Tháng tiếp theo, tôi đả liễu kê huyết* xuất hiện quấn quýt trước mặt anh ta. Vì đã giúp anh ấy nên tôi lấy điểm yếu đó để ức hiếp. Thỉnh thoảng mượn chai xì dầu, ăn chực một bữa.
(*)giống như đánh/tiêm máu gà | Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. | Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
Thậm chí thỉnh thoảng còn kéo được anh ta đi dạo siêu thị, dưới lầu, cùng nhau đi ăn ngoài khi lười biếng. Để anh ấy ngồi đợi ở sảnh của khu trò chơi xem tôi chơi các máy chơi game trẻ con...
Điều khó nhất là, anh ấy bị tôi kéo đi đến công viên giải trí.
Hoài Từ làm cái gì cũng không cam lòng, có thể chịu đựng chẳng qua là do da mặt tôi dày, cuối cùng anh ta cũng đầu hàng.
Lúc đó tôi còn đến nhà anh ấy để ăn cơm.
Ba món một canh tiếp đãi, so với đặt ở bên ngoài tốt hơn biết bao nhiêu.
"Hôm nay để tôi rửa bát cho."
Ăn cơm xong, nhân cách hiếm hoi của tôi xuất hiện.
Hoài Từ lạnh lùng gõ gõ: "Đồ dùng một lần, còn cần cô rửa sao?"
Đúng vậy, khi tôi nấu ăn ở nhà anh ấy, anh ấy cho tôi dùng bộ dụng cụ nấu ăn một lần.
Có điều Tần Chân nói anh ấy có bệnh sạch sẽ.
Tôi cũng không tức giận nữa: "Anh nấu ăn vất vả như vậy, hay là tôi giúp anh rửa nhé, anh không cần dùng bộ đồ dùng một lần này đâu."
Tôi trỏ trỏ đống chén đĩa trên bàn.
"Ăn xong rồi thì nhanh chóng đi, đó là đã giúp tôi một việc lớn lắm rồi."
Hoài Từ bắt đầu ra lệnh trục xuất, đứng dậy dọn dẹp bát đũa, cũng không nhìn tôi một cái.
Cũng may mà mặt tôi dày, còn có thể cười trêu chọc: "Hoài đại họa sĩ đúng là người có tài đức, cần cù tháo vát, nấu ăn lại ngon, tương lai cũng không biết ai sẽ có hời đây."
Hoài Từ bị tôi trêu chọc cau mày: "Câm miệng, nhanh chóng đi đi."
Nói xong, anh ấy bê bát đũa đi vào nhà bếp.
Tôi an tâm đi tới ngồi lên sofa mở TV.
Kênh truyền hình cũng dừng lại ở chỗ bộ phim lần trước tôi chưa xem xong.
Xem ra anh ấy không thích xem phim.
Tôi vừa chuẩn bị xem tiếp, điện thoại reo lên.
Tôi trả lời thúc giục cục xúc: "Tìm tôi làm gì? Tôi rất bận, có chuyện gì nói ngắn gọn đi."
Người phụ nữ này nhất định là tìm tôi để cùng cô ấy ra ngoài chơi.
Hiện tại đối với tôi mà nói, so với ra ngoài chơi thì Hoài Từ thú vị hơn nhiều.
"Đi đi mà."
"Đi làm gì? Nhảy Disco? Tôi không...." Tôi vừa dự tính sẽ từ chối.
•Disco là sự pha trộn hoàn hảo giữa những trường phái âm nhạc kinh điển khác như Funk, Pop, Soul, … Đặc biệt, Disco là thể loại âm nhạc cực kỳ được ưa chuộng ở các quán bar, vũ trường hay các câu lạc bộ đêm.
Bên trong điện thoại liền nói: " Tới đi mà, bạn trai cũ của cậu mang theo mặt hàng diêm dúa đang ở bên cạnh tôi khoác lác nè."
"Còn nói may mà biết quay đầu, rạn nứt với cậu mới có thể gặp được người mới, như này cậu còn nhịn được sao?"
Người này lúc nào cũng dễ dàng bắt chẹt được nhược điểm của tôi.
Tôi liền nổi lửa giận: "Con chó đó dám bày đặt, mẹ nó. Đợi tôi tới anh ta chết với tôi."
Tôi nổ tung rồi. Không nói một tiếng đã nhanh chóng bỏ đi.
Vì vậy tôi căn bản không nhìn thấy Hoài Từ bưng hai ly nước trái cây đứng ở cửa nhà bếp sắc mặt lạnh đi.
Lần này, cái ly trong tay anh ấy không phải là đồ dùng một lần.
5.
Tôi vội vội vàng vàng đi đến quán bar. Người gọi điện thoại báo tin cho tôi là cô bạn thân Trình Lạc.
Đợi lúc sau, trên đường dẫn tôi đi tìm thằng cháu trai đó, nữ sĩ Trình Lạc hùng hồn kể cho tôi nghe những hành vi xấu xa của thằng cháu đó.
Nói xong, cô ấy bổ đao*: Sinh bảo, anh ta còn nói cậu già, dữ thích làn ầm làm ĩ, một chút nữ tính cũng không có.
(*)Nguyên văn 补刀: một thuật ngữ trên Internet, đề cập đến việc sử dụng một cách suy nghĩ độc đáo để trả lời các câu hỏi của nhau trong các cuộc trò chuyện và bài đăng , nhằm đạt được cách nói gây xúc động cho đối phương hoặc gây ra một trò đùa lạnh lùng.
Nụ cười của Trình Lạc giống như hồ ly vậy, đây là cố ý chọc tôi tức chết mà.
"Vương Bát Trùng. Tôi thật sự đã nể mặt mũi anh ta mà." Tôi bực mình.
Mà tức giận như thế này, tôi cảm thấy không đáng lắm.
Tôi với cái người gọi là người yêu cũ đang ở trước mặt này thực ra căn bản chưa hề ở bên nhau.
Chuyện này nói ra hơi hoang đường.
Trước đây tôi với anh ta là anh em tốt, sau đó anh ta theo đuổi tôi rất lâu tôi không đồng ý.
Anh ta liền tỏ vẻ tội nghiệp, khoác lác với anh em của anh ta, tự xưng là đã ở bên cạnh tôi được một khoảng thời gian rồi.
Nếu như bị biết được là từ trước tới nay không hề ở bên nhau, anh ta hết mặt mũi rồi.
Cầu xin tôi tiến xa hơn, nói ở bên anh ấy vài tháng nếu không hợp thì chia tay trong hòa bình.
Tôi mềm lòng nên đã đồng ý.
Bây giờ lại làm ra những chuyện này với tôi.
Chuyện này Trình Lạc cũng biết nên lúc nãy mới hả hê như vậy châm lửa cho tôi.
Cuộc sống nữ nhân này vô vị lắm, cố ý làm lớn chuyện lên, tìm kiếm niềm vui ở chổ tôi.
Tôi hiểu cái nết cô ta quá mà. Tôi hung dữ: "Cậu đừng có cười, tí nữa đánh nhau cậu xông lên trước cho tôi."
Đúng là bad friend, lửa giận nổi lên, cô ấy cũng đừng hòng độc thiện kì thân*.
(*) chỉ quan tâm bản thân, không quản đến hành xử cá nhân của những người khác.
Trình Lạc càng cười vui vẻ hơn, tiện tay chỉ vào chổ ngồi khu VIP: "Kìa, bọn họ ở bên đó."
Tôi nhìn lên cao, một ánh mắt liền nhìn thấy đứa cháu trai ở trên lầu đang ôm một người con gái, mặt mài hớn hở nói chuyện.
"Cười cũng khá vui vẻ nhỉ." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với Trình Lạc.
Sau đó đi lên đó, ngồi đối mặt với anh ta. "Trùng hợp quá, đang nói gì mà vui quá vậy?"
Người đàn ông nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt dần biết mất, biểu cảm lúng túng, trông có chút buồn cười.
Anh ta có cảm giác căng thẳng giống như việc làm xấu xa của mình sẽ bị bắt quả tang tại chổ. Lời nói không suôn sẻ: "Châu, Châu Sinh, sao em lại ở đây?"
Anh ta lấy tôi làm chủ đề để bàn tán, vốn chỉ là muốn xả nước, thỏa mãn lòng tự cao tự đại của mình.
Bây giờ bị bắt tại trận, lộ nguyên hình.
Tôi mới không dễ để động vào.
"Bạn gái à?" Tôi nhìn nhìn cô gái bên cạnh anh ta, "Một cô nương khá tốt mà mắt nhìn tại sao lại không tốt như vậy?"
Cô nương bực mình: "Người phụ nữ thối, cô mắng ai đó hả?"
"Ồ, khá cay cú nhỉ?"
Tôi lại nhìn sang người đàn ông:"Không phải nói không thích hung dữ sao? Nói tôi hung dữ không có chút nữ tính nào sao?"
"Châu Sinh, em đừng nóng giận." Người đàn ông có chút vội.
Anh ta vội vàng buông cô gái kia ra đứng lên giải thích với tôi: "Là anh không đúng, anh không nên nói năng vớ vẩn, xin lỗi."
Anh ta chắc là rất biệt khuất* , không biết ai lại mật báo tin tức với tôi. Sắc mặt vô cùng khó coi.
(*) Gốc là ‘憋屈’- Biệt khuất: Tâm lý trạng thái bị đè nén, ủy khuất, bực mình khó chịu. Tỏ vẻ không công bằng không thuận lợi trong một tình cảnh, lại không cách nào kể ra hoặc lý giải cho những người khác.
Mà anh ấy lại xin lỗi tôi một cách thẳng thắn, cũng là sợ tôi sẽ nói ra sự thật.
"Ngồi xuống." Tôi lạnh lùng nói. "Muốn không quỳ xuống cũng được. Anh không xứng ngẩng đầu nói chuyện với tôi."
Người đàn ông gương mặt phẩn nộ vì bị xúc phạm "Châu Sinh, anh đã xin lỗi rồi, em đừng có mà quá đáng."
"Xin lỗi có tác dụng sao? Không ai dạy anh phải lịch sự, không được làm kẻ tiểu nhân ở sau lưng làm chuyện xấu?"
"Vậy em còn muốn như thế nào?"
Cái bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của anh ta làm tôi bật cười.
Tôi nhìn anh ta: "Không muốn làm gì hết, anh biết đó, tôi từ trước tới nay chưa bao giờ bị sỉ nhục cả."
Bình luận facebook