[Zhihu] 《CHI PHỐI TRI GIÁC》- Châu Sinh ~ Hoài Từ.
Tác giả: 隋安
___________
(Phần Cuối)
22.
Trong quán cà phê, tôi ngồi thẳng lưng như một học sinh tiểu học, khuôn mặt giữ vững nụ cười thân thiện, tim đập bịch bịch=)).
Mẹ Hoài Từ ngồi ở đối diện, không kìm được nụ cười "Sinh Sinh, đừng căng thẳng, đừng trách dì thô lỗ, dì chỉ muốn trò chuyện với con thôi."
Tôi vội vàng lắc đầu, "Không đâu ạ, dì nói đi."
Tôi biết rõ dì ấy tới tìm tôi chắc chắn là vì Hoài Từ, chỉ là không biết dì sẽ nói gì tiếp theo, có chút thấp thỏm không thể nói rõ.
"Sinh Sinh, dì cảm ơn con vì món quà dịp Trung Thu con đã tặng, bộ trà đó nhà bác rất thích, ba nó xem như báu vật vậy, con thật có tâm ý." Giọng nói mẹ Hoài rất dịu dàng, ánh mắt nhẹ nhàng dính chặt trên người tôi.
Tôi nhanh chóng nói: "Dì đừng khách sáo, mọi người thích là được rồi ạ."
Những năm qua mặc dù tôi và người nhà Hoài Từ không gặp mặt nhưng tôi hết sức giữ lễ nghĩa, mỗi dịp lễ hàng năm đều mua cho gia đình Hoài Từ những món quà giống với nhà tôi. Tâm ý như nhau.
Tôi thật lòng muốn đối tốt với gia đình Hoài Từ.
Mẹ Hoài mĩm cười, khen ngợi: "Đứa trẻ ngoan, bây giờ nhìn thấy, xinh đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, càng nhìn càng thích."
"Cảm ơn dì."
Hai má tôi đỏ ửng, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Đột nhiên nhớ lại ngày đầu gặp nhau, tôi ở trong phòng nghe dì và Hoài Từ nói chuyện, dì ấy mong muốn được bế cháu nội, tôi không thể không nghĩ nhiều, dì ấy đang muốn làm rõ mối quan hệ của tôi và Hoài Từ sao?
Nếu tôi kiên định, dì sẽ không bất mãn chứ?
Thậm chí là mấy năm qua, mối quan hệ giữa tôi và Hoài Từ hoàn hảo không có điểm nào có thể chê, chỉ khác biệt ở chổ, tôi vẫn chưa có ý nghĩ kết hôn và sinh con.
Tôi tin tưởng Hoài Từ, nhưng niềm tin này không chiến thắng được nổi sợ hãi trong lòng tôi đối với hôn nhân, đến sinh con, tôi thậm chí còn không dám nghĩ đến.
Theo như tôi nhớ, từ bé tôi chưa bao giờ được yêu thương, không có kinh nghiệm, tôi căn bản không biết làm thế nào để yêu thương một đứa trẻ, giúp đỡ nó trưởng thành, tôi sợ bản thân không cho nó được một tình yêu bình thường và một môi trường tốt, nỗi sợ hãi sâu sắc khiến việc lựa chọn có con trở thành một cấm địa trong lòng tôi.
Tôi sợ trong suốt phần đời còn lại của mình sẽ không thể trốn thoát khỏi nó.
Mẹ Hoài nhìn tôi khẽ cười "Sinh Sinh, con đừng khách sáo. "
"Dì biết mấy năm nay là con cố ý tránh mặt mọi người, hôm nay dì tới là muốn nói rõ ràng thái độ của mình, không để đứa trẻ ngốc như con nghĩ ngợi nhiều."
Tôi khẽ gật đầu, "Dạ, dì nói đi."
Dì dịu dàng như vậy khiến tôi an tâm hơn nhiều.
"Sinh Sinh, đừng sợ, dì biết ước muốn của con, chúng ta tôn trọng con." Mẹ Hoài đầu tiên nói chắc nịch, sau đó tiếp tục: "Hoài Từ đã sớm nói cho dì biết ngay từ đầu, nói ra thì hổ thẹn, thoạt đầu trong chuyện này dì cũng là những người già cổ hủ, kịch liệt phản đối, cho rằng đây là lừa bịp, không có trách nhiệm với nhau, chỉ đơn giản là làm càn."
"Hoài Từ từ nhỏ đã lạnh lùng, đối với cái gì cũng không lạnh không nóng thậm chí còn có chút lầm lì, bởi vì chuyện này, nó lần đầu tiên mâu thuẫn, cãi nhau kịch liệt với chúng ta, nó vô cùng cố chấp, cãi nhau mà mặt mũi đỏ tía, mỗi tiếng mỗi câu đều là bảo vệ con, dì lần đầu tiên nhìn thấy sức sống mạnh mẽ của nó, nội tâm nảy lửa."
"Còn chưa nói, khá tươi tắn." Mẹ Hoài ý cười thâm sâu .
Rõ ràng đang nói về một chuyện không vui vẻ đã qua, nhưng dì ấy lại trông khá vui vẻ.
Biết được Hoài Từ đã cãi nhau với ba mẹ vì tôi, tim tôi thắt lại, cảm thấy tội lỗi: "Con xin lỗi."
Tình cảm là chuyện của hai người, không cần thiết phải giải thích với người khác.
Nhưng tôi hiện tại không làm được, lương tâm cắn rứt, đặc biệt là trong tình huống này, bởi vì quyết định của hai chúng tôi mà khiến cho người nhà tổn thương.
"Nói bậy." Mẹ Hoài cừa cười vừa trách "Là dì và ba nó đã hiểu lầm hai đứa, các con không có lỗi."
Sau đó mẹ Hoài đã chủ động xin lỗi, "Các con đã tôn trọng nói với chúng ta về quyết định của mình, nhưng chúng ta lại không thể đáp lại với sự tôn trọng, chúng ta rất xin lỗi, Sinh Sinh."
Tôi nghe thấy, hoảng loạn: "Dì quá lời rồi, là chúng con không hiểu chuyện, khiến mọi người lo lắng."
Lúc này được mẹ Hoài đối xử yêu thương, tôi có chút thụ sủng nhược kinh(*), thiện cảm đối với dì ấy trong lòng tôi không ngừng dâng lên, nỗi sợ hãi và lo lắng ban đầu đã biến mất từ lâu.
(*)Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo。
Tôi có chút ghen tị với Hoài Từ, ghen tị vì anh ấy là con của ba mẹ Hoài.
“Con ngoan, con đừng có gánh nặng trong lòng, chúng ta đã tự điều chỉnh tốt bản thân, sẽ không bao giờ xen vào các con nữa.”
Mẹ Hoài vươn tay nhẹ nhàng nắm tay ta, “Mấy năm nay, con đối với chúng ta thật tốt. Chúng ta có thể cảm nhận được điều đó, như thể có thêm một cô con gái quan tâm, chăm chút, chúng ta rất hạnh phúc."
"Ta luôn muốn gặp con, nhưng con đều bận rộn và cố tình tránh mặt. Cuối cùng hôm nay ta cũng tìm được cơ hội."
Mẹ Hoài siết chặt tay tôi.
Lòng bàn tay dì ấm, sưởi ấm trái tim tôi đang nóng rực, hốc mắt ngấn lệ, những lo lắng lộn xộn trong lòng giờ phút này đã được dì ấy sắp xếp thỏa đáng, lòng tôi nhẹ nhõm mà vui sướng muốn khóc to một trận.
"Cảm ơn dì." Tôi không kìm được rơi lệ "Tụi con sẽ hạnh phúc. "
"Ay ay, đừng làm rơi những hạt đậu vàng." Mẹ Hoài căng thẳng đi qua ngồi kế bên lau nước mắt cho tôi.
"Sau này có dì làm chổ dựa, nếu Hoài Từ làm con không vui, dì sẽ giúp con xử lý nó."
Tôi gật đầu, cố nén nước mắt nhưng không thể.
Mẹ Hoài ôm chầm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng, thì thầm những lời tâm tình ấm áp.
Chúng tôi dần tán gẫu về những chuyện khác, vừa nói vừa cười.
Hoài Từ xuất hiện trước mặt chúng tôi với một vẻ mặt căng thẳng, mẹ Hoài đang kể tôi nghe những chuyện xấu hổ trong thời thơ ấu của anh ấy, chúng tôi phớt lờ anh, nói chuyện nhiệt tình, cười điên cuồng.
Anh ấy nghe thấy với vẻ mặt khó tả.
23.
Hoài Từ ngồi xuống bên cạnh tôi, choàng tay qua ôm eo tôi, thầm cù lét để trả thù, trầm giọng nói vào tai tôi: "Buồn cười như vậy sao?"
“Nhột.” Tôi tránh đi, phàn nàn với mẹ Hoài, “Dì, anh ấy chọc con nhột.”
Mẹ Hoài lập tức cảnh cáo: "Tiểu tử thối, không được bắt nạt con dâu mẹ."
Bàn tay giấu dưới bàn của Hoài Cẩn càng láo xược hơn, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh và tự tin: “Cô ấy đùa đấy."
"Đừng làm loạn." Tôi quay đầu nhìn Hoài Từ, anh ấy nở một nụ cười đắc ý với tôi.
Nhưng anh ấy cũng ngoan ngoãn dừng lại, chuyển sang nắm tay tôi, mười ngón tay đan chặt nhau.
Ba người chúng tôi ngồi một lúc rồi mới về nhà.
Tôi đã chuyển vào sống chung với Hoài Từ rồi, chỉ là tôi vẫn chưa dọn khỏi căn nhà đối diện, mỗi ngày trong tuần chúng tôi đều chạy qua chạy lại, thật tươi mới.
Mẹ Hoài Từ ở lại đây vài ngày, sống ở đối diện.
Mấy ngày nay chúng tôi đưa dì ấy đi chơi khắp thành phố, tôi và dì cũng thân thiết hơn rất nhiều, khi tiễn dì về ở sân bay, tôi tỏ ra không nỡ hơn Hoài Từ.
Mẹ Hoài cười và thở dài 'quả nhiên nuôi con gái tốt hơn con trai'.
Sau này, Hoài Từ đưa tôi về nhà để chính thức gặp ba mẹ, tôi ở trong nhà của anh ấy mới thực sự nhận ra một ngôi nhà rốt cuộc là như thế nào.
Thời gian trôi thật nhanh, hai năm nữa lại tôi qua, chúng tôi vẫn nị nị oai oai ở bên nhau, hận không thể đem cả cuộc đời dành cho đối phương.
(*)腻腻歪歪: [nì nì wāi wāi]: Là từ để hình dung hai người có mối quan hệ đặc biệt tốt, lúc nào cũng là dáng vẻ thân mật khắng khít. Từ này cũng được dùng nhiều để hình dung một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết.
Thời khắc giao thừa, tôi ở bên cửa sổ nhìn ra thế giới lạnh lẽo bên ngoài, thu mình lại trong vòng tay của Hoài Từ nói lạnh quá, muốn tắm mình dưới nắng ấm.
Lời này tôi nói rồi thì cho qua luôn, không xem là nghiêm túc.
Nhưng vào sáng sớm ngày đầu tiên của năm mới, Hoài Từ đột nhiên lôi chiếc vali đã xếp quần áo ngắn nắp ra, lay tôi tỉnh dậy, lấy áo len mặc vào cho tôi, tôi choáng váng bị anh ấy bế như một bạn nhỏ bị chơi đùa hí hửng.
Giọng anh ấy nhẹ nhàng đầy mê hoặc: "Đưa em đi tắm nắng ấm."
Cho đến khi đứng trên bãi cát của một hòn đảo nhiệt đới đầy nắng, tôi mới nhảy cẩng lên và ôm chặt lấy anh ấy trong sự hoài nghi.
Sau khi cất đồ đạc vào khách sạn bên bờ biển, tôi vô cùng thích thú chạy xuống biển với đôi giày trên tay.
Hoài Từ cùng tôi quậy phá, chơi trò trẻ con xếp cát, té nước, mua đủ thứ đồ ăn không ngon ở quầy hàng, nhìn thấy không ăn được thì cười hả hê ...
Chúng tôi chơi cực kỳ vui vẻ, khi về đến khách sạn, chúng tôi vẫn hạnh phúc quấn quít bên nhau, 'khám phá' về ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Sau vài lần, eo tôi sắp đứt đoạn luôn rồi, anh vẫn rất cao hứng, kéo tôi đến cùng.
Sau nhiều lần kiểm chứng, tôi tin rồi, thân thể anh ấy căn bản là rất khỏe.
Chỉ là tôi nên làm cho ra lẽ, nếu không thì tôi không thể chịu đựng được nữa.
Sau khi xong, chúng tôi nằm trên giường nhìn qua khung cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn bên cạnh giường để nhìn ra biển lặng trong đêm đen.
Tôi mê mẩn cảnh sắc, nhìn xa xăm.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có pháo hoa thi nhau nổ thành những chùm pháo lộng lẫy trên không trung, nở thành từng chùm, mỹ cảnh nhân gian.
Không thể nhịn được mà cảm thán: "Đẹp quá~"
Tôi kích động nhìn Hoài Từ, lúc này mới phát hiện, anh ấy không biết từ lúc nào đã nhìn tôi với ánh mắt trầm tĩnh.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của anh, tim tôi đập dữ dội, sau đó nhảy múa loạn xạ.
Hoài Từ cúi xuống hôn tôi, sầu triền miên.
Buông nhau ra, anh cười mở to hai mắt, giọng nói dịu dàng: "Châu Sinh, năm mới vui vẻ."
"Hoài Từ, năm mới vui vẻ."
(HOÀN)
Bình luận facebook