Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
“Dạ?” Tống Long thẫn thờ.
Hắn cau mày rồi nhìn về phía Kim Vô Đạo đang đối diện với Đinh Dũng.
Kim Vô Đạo lặng người.
Ông lão nhìn Đinh Dũng với con mắt khác thường, sau đó liếc nhìn sang Tống Long và vội đứng dậy, nói: “Sư phụ, đây…”
“Không sao, để ta xem thực lực của tiểu tử này.” Đinh Dũng cười đáp.
“Vâng.” Kim Vô Đạo gật đầu bất lực, sau đó nhìn Tống Long một cái, lúc này mới nói: “Sư phụ đấy, ra đòn cẩn thận.”
“Vâng, con sẽ không làm thương Sư tổ đâu ạ.” Tống Long hăm hở chiến đấu nhưng cũng không phát hiện ra nét kỳ lạ trên mặt Đinh Dũng.”
Kim Vô Đạo nghe Tống Long nói thì giật giật nơi khoé miệng.
Thấy Đinh Dũng nở nụ cười ý vị sâu xa, lời nói của ông lão tới miệng rồi nhưng lại nuốt trôi xuống cổ họng.
Xem ra sư phụ thật sự muốn thử thách Tống Long một phen rồi.
“Lên đi.
Dùng hết sức đánh ta một đòn.” Đinh Dũng đứng trước bàn trà chắp tay thẳng người.
Thực ra ngoài ý định muốn thử thách Tống Long ra thì Đinh Dũng còn muốn xem xem cơ thể này rốt cục mạnh thế nào.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Tống Long hơi cau mày.
Mặc dù ý tứ ngăn cản của sư phụ hắn cũng đã nghe ra nhưng sư phụ hắn rõ ràng tỏ ra vô cùng cung kính với vị sư tổ này.
Có điều, điều đó không có nghĩa là thực lực của sư tổ rất mạnh.
Đặc biệt là theo như Tống Long thấy, cơ thể gầy gò với đôi chân tong teo của Đinh Dũng căn bản không hề giống với võ sĩ.
Cho dù là từng tu luyện võ thuật thì thực lực cũng chưa chắc mạnh.
“Sư tổ, giờ con là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chín.
Nắm đấm không có mắt….
Sư tổ, xin người hãy…”, nghĩ tới đây, Tống Long do dự một lát rồi nhìn Đinh Dũng và lên tiếng.
Đương lúc nắm đấm của Tống Long lại gần Đinh Dũng, Đinh Dũng đột nhiên lùi về sau nửa bước, sau đó nắm chặt nắm tay phải, không hề ra đòn thừa thãi, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ đơn giản là đánh về trước một đòn.
“Muốn đấm lại đòn của ta?” Mặt Tống Long biến sắc.
Hắn không ngờ nổi Đinh Dũng đột nhiên lại tung nắm đấm đấm lại hắn.
Thủ đoạn cứng chọi cứng thế này nếu như mình vẫn đấm tiếp thì e rằng vấn đề không phải nằm ở chỗ nằm liệt giường mấy ngày mà cả cánh tay cũng sẽ bị gãy.
Nghĩ tới đây, Tống Long tỏ ra hoang mang.
Nhưng nắm đấm của hắn cũng đã lại gần Đinh Dũng rồi, muốn thu về là chuyện không thể.
Bịch.
Một âm thanh vang lên, nắm đấm yếu ớt của Đinh Dũng và nắm đấm của Tống Long va vào nhau.
Một lực chấn động cũng sinh ra theo nắm đấm mà Đinh Dũng vừa tung ra.
Cơ thể anh hơi run.
Lực đạo đó cũng thuận theo đôi chân mà đi xuống đất.
Bịch, bịch, bịch…
Tống Long liên tiếp lùi lại mấy bước.
Vừa rồi hắn nắm chặt tay phải nên cơn đau đớn thấu tận xương..
Hắn cau mày rồi nhìn về phía Kim Vô Đạo đang đối diện với Đinh Dũng.
Kim Vô Đạo lặng người.
Ông lão nhìn Đinh Dũng với con mắt khác thường, sau đó liếc nhìn sang Tống Long và vội đứng dậy, nói: “Sư phụ, đây…”
“Không sao, để ta xem thực lực của tiểu tử này.” Đinh Dũng cười đáp.
“Vâng.” Kim Vô Đạo gật đầu bất lực, sau đó nhìn Tống Long một cái, lúc này mới nói: “Sư phụ đấy, ra đòn cẩn thận.”
“Vâng, con sẽ không làm thương Sư tổ đâu ạ.” Tống Long hăm hở chiến đấu nhưng cũng không phát hiện ra nét kỳ lạ trên mặt Đinh Dũng.”
Kim Vô Đạo nghe Tống Long nói thì giật giật nơi khoé miệng.
Thấy Đinh Dũng nở nụ cười ý vị sâu xa, lời nói của ông lão tới miệng rồi nhưng lại nuốt trôi xuống cổ họng.
Xem ra sư phụ thật sự muốn thử thách Tống Long một phen rồi.
“Lên đi.
Dùng hết sức đánh ta một đòn.” Đinh Dũng đứng trước bàn trà chắp tay thẳng người.
Thực ra ngoài ý định muốn thử thách Tống Long ra thì Đinh Dũng còn muốn xem xem cơ thể này rốt cục mạnh thế nào.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Tống Long hơi cau mày.
Mặc dù ý tứ ngăn cản của sư phụ hắn cũng đã nghe ra nhưng sư phụ hắn rõ ràng tỏ ra vô cùng cung kính với vị sư tổ này.
Có điều, điều đó không có nghĩa là thực lực của sư tổ rất mạnh.
Đặc biệt là theo như Tống Long thấy, cơ thể gầy gò với đôi chân tong teo của Đinh Dũng căn bản không hề giống với võ sĩ.
Cho dù là từng tu luyện võ thuật thì thực lực cũng chưa chắc mạnh.
“Sư tổ, giờ con là võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chín.
Nắm đấm không có mắt….
Sư tổ, xin người hãy…”, nghĩ tới đây, Tống Long do dự một lát rồi nhìn Đinh Dũng và lên tiếng.
Đương lúc nắm đấm của Tống Long lại gần Đinh Dũng, Đinh Dũng đột nhiên lùi về sau nửa bước, sau đó nắm chặt nắm tay phải, không hề ra đòn thừa thãi, cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ đơn giản là đánh về trước một đòn.
“Muốn đấm lại đòn của ta?” Mặt Tống Long biến sắc.
Hắn không ngờ nổi Đinh Dũng đột nhiên lại tung nắm đấm đấm lại hắn.
Thủ đoạn cứng chọi cứng thế này nếu như mình vẫn đấm tiếp thì e rằng vấn đề không phải nằm ở chỗ nằm liệt giường mấy ngày mà cả cánh tay cũng sẽ bị gãy.
Nghĩ tới đây, Tống Long tỏ ra hoang mang.
Nhưng nắm đấm của hắn cũng đã lại gần Đinh Dũng rồi, muốn thu về là chuyện không thể.
Bịch.
Một âm thanh vang lên, nắm đấm yếu ớt của Đinh Dũng và nắm đấm của Tống Long va vào nhau.
Một lực chấn động cũng sinh ra theo nắm đấm mà Đinh Dũng vừa tung ra.
Cơ thể anh hơi run.
Lực đạo đó cũng thuận theo đôi chân mà đi xuống đất.
Bịch, bịch, bịch…
Tống Long liên tiếp lùi lại mấy bước.
Vừa rồi hắn nắm chặt tay phải nên cơn đau đớn thấu tận xương..
Bình luận facebook