Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2558 "Có phải là cảm thấy không khí hiện tại cũng rất ngọt không?"
Cho nên, Lục Nhược Tâm muốn không ngừng chèn ép Hàn Tam Thiên, thậm chí khiến Hàn Tam Thiên quen thuộc với chuyện mình bị thao túng, dần dà, chờ anh chết lặng, sẽ không phản kháng nữa.
"Mèo và chó cho tới bây giờ cũng không phải thuộc về sủng vật của nhân loại, nhưng thuần hóa nhiều thì cũng trở nên nhu thuận, Hàn Tam Thiên là ngựa hoang, cũng giống như thế." Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ đã hiểu."
Lục Viễn nhẹ giọng phụ họa nói.
"Thuần dưỡng sủng vật, dùng một bàn tay
một viên kẹo, đi sắp xếp người làm tốt buổi tối tiệc tối nay, mặc dù hắn chưa chắc sẽ cảm kích, nhưng mà đãi ngộ dành cho cô gia của nhà họ Lục không thể quá kém." Lục Nhược Tâm nói khẽ.
Lục Viễn gật đầu.
VietWriter
"Mặt khác, thông báo cho người của Hoang Mạc thành đến đây."
Nếu không phải Thiếu chủ của nhà họ Phương không đồng ý, thì tang thi ở tiểu trấn biên thùy bên này cũng sẽ không phiền phức như bây giờ.
"Phương Khôn không chịu hỗ trợ là do nghỉ tang thi sẽ vây chết đám người Hàn Tam. Thiên, bây giờ đám người Hàn Tam Thiên đã an toàn ra khỏi thành, huống hồ, đã có một người quan trọng nhất của Hàn Tam Thiên đã chết, hẳn là hắn đã hài lòng, cũng sẽ không cự tuyệt."
Lục Nhược Tâm bình tĩnh nói.
"Làm sao công chúa biết bên phía cô gia tương lai có người quan trọng nhất đã
chết?" Lục Viện nghi ngờ nói.
+
Lục Nhược Tâm cũng vừa mới đến thị trấn nhỏ biên giới không lâu, theo lý thuyết nàng hẳn không biết trong thành này xảy ra tình huống gì mới đúng, cho dù là mình đi theo Hàn Tam Thiên một đường đến đây nhưng cũng chưa chắc hiểu rõ tình huống cụ thể bên phía Hàn Tam Thiên.
"Ngươi không nhìn thấy trên lưng hắn cũng một cỗ thi thể sao? Nhìn như một kẻ ngu vậy, công đồ vật hôi thối như vậy ở trên lưng."
Lục Nhược Tâm nhớ tới liền cảm giác có chút buồn nôn, không khỏi lạnh lùng nói.
Bên phía Hàn Tam Thiên.
Khi của thành phía Tây dấy lên pháp năng màu xanh lục, Hàn Tam Thiên xác định tất cả mọi người đều đi ở phía trước, mình thì phụ trách ở phía sau.
Bên ngoài của thành phía Tây.
"Mẹ nó, bị nhốt bên trong tửu lâu thật nhiều ngày, thật sự là muốn nghẹn chết rồi."
Vừa đi ra ngoài, Đao Thập Nhị không nhịn được mở miệng lớn hô hấp.
Hàn Tam Thiên thì phụ trách phong ấn cửa
thành phía Tây một lần nữa, một là vì tránh tang thi ra khỏi thành đả thương người, hai là cũng sợ sau khi bọn họ rời đi, thì sẽ không thể tiếp cận sự giúp đỡ bên phía Lục Nhược Tâm.
"Có phải là cảm thấy không khí hiện tại cũng rất ngọt không?"
Giang hồ Bách Hiểu Sanh tâm tình không tệ, không khỏi cười nói.
Đao Thập Nhị gật đầu như giã tỏi, cũng không phủ nhận:
"Cho nên người ta thường nói, không trải qua tuyệt vọng, không biết tự do đáng ngưỡng mộ thế nào. Từ nơi này đi ra, cảm giác như sống lại một lần nữa."
"Đều nhờ Phù Mãng và Hàn Tam Thiên, nếu không có hai người bọn họ, chúng ta sẽ không có hiện tại."
"Mèo và chó cho tới bây giờ cũng không phải thuộc về sủng vật của nhân loại, nhưng thuần hóa nhiều thì cũng trở nên nhu thuận, Hàn Tam Thiên là ngựa hoang, cũng giống như thế." Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.
"Thuộc hạ đã hiểu."
Lục Viễn nhẹ giọng phụ họa nói.
"Thuần dưỡng sủng vật, dùng một bàn tay
một viên kẹo, đi sắp xếp người làm tốt buổi tối tiệc tối nay, mặc dù hắn chưa chắc sẽ cảm kích, nhưng mà đãi ngộ dành cho cô gia của nhà họ Lục không thể quá kém." Lục Nhược Tâm nói khẽ.
Lục Viễn gật đầu.
VietWriter
"Mặt khác, thông báo cho người của Hoang Mạc thành đến đây."
Nếu không phải Thiếu chủ của nhà họ Phương không đồng ý, thì tang thi ở tiểu trấn biên thùy bên này cũng sẽ không phiền phức như bây giờ.
"Phương Khôn không chịu hỗ trợ là do nghỉ tang thi sẽ vây chết đám người Hàn Tam. Thiên, bây giờ đám người Hàn Tam Thiên đã an toàn ra khỏi thành, huống hồ, đã có một người quan trọng nhất của Hàn Tam Thiên đã chết, hẳn là hắn đã hài lòng, cũng sẽ không cự tuyệt."
Lục Nhược Tâm bình tĩnh nói.
"Làm sao công chúa biết bên phía cô gia tương lai có người quan trọng nhất đã
chết?" Lục Viện nghi ngờ nói.
+
Lục Nhược Tâm cũng vừa mới đến thị trấn nhỏ biên giới không lâu, theo lý thuyết nàng hẳn không biết trong thành này xảy ra tình huống gì mới đúng, cho dù là mình đi theo Hàn Tam Thiên một đường đến đây nhưng cũng chưa chắc hiểu rõ tình huống cụ thể bên phía Hàn Tam Thiên.
"Ngươi không nhìn thấy trên lưng hắn cũng một cỗ thi thể sao? Nhìn như một kẻ ngu vậy, công đồ vật hôi thối như vậy ở trên lưng."
Lục Nhược Tâm nhớ tới liền cảm giác có chút buồn nôn, không khỏi lạnh lùng nói.
Bên phía Hàn Tam Thiên.
Khi của thành phía Tây dấy lên pháp năng màu xanh lục, Hàn Tam Thiên xác định tất cả mọi người đều đi ở phía trước, mình thì phụ trách ở phía sau.
Bên ngoài của thành phía Tây.
"Mẹ nó, bị nhốt bên trong tửu lâu thật nhiều ngày, thật sự là muốn nghẹn chết rồi."
Vừa đi ra ngoài, Đao Thập Nhị không nhịn được mở miệng lớn hô hấp.
Hàn Tam Thiên thì phụ trách phong ấn cửa
thành phía Tây một lần nữa, một là vì tránh tang thi ra khỏi thành đả thương người, hai là cũng sợ sau khi bọn họ rời đi, thì sẽ không thể tiếp cận sự giúp đỡ bên phía Lục Nhược Tâm.
"Có phải là cảm thấy không khí hiện tại cũng rất ngọt không?"
Giang hồ Bách Hiểu Sanh tâm tình không tệ, không khỏi cười nói.
Đao Thập Nhị gật đầu như giã tỏi, cũng không phủ nhận:
"Cho nên người ta thường nói, không trải qua tuyệt vọng, không biết tự do đáng ngưỡng mộ thế nào. Từ nơi này đi ra, cảm giác như sống lại một lần nữa."
"Đều nhờ Phù Mãng và Hàn Tam Thiên, nếu không có hai người bọn họ, chúng ta sẽ không có hiện tại."
Bình luận facebook