Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2455-2459
Phương khôn!
Nghe thấy những lời nói này, toàn thân Tô Nghênh Hạ bất giác run lên, chân không ngừng bước lùi về đằng sau, lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì lẩm nhẩm: "Không, không, không thể, không thể như vậy được"
Lục Nhược Tâm nhìn thấy như vậy, không khỏi sững người, bất giác cười lạnh: “Được, cho dù là không thể, ta cũng không ép buộc người. Nhưng mà Hàn Tam Thiên sống hay chết, ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào được rồi."
“Bị khởi hồn chú khống chế, kết quả cuối cùng của Hàn Tam Thiên chính là hồn siêu phách tán, biến mất mãi mãi trên thế giới này.”
“Lục Nhược Tâm, không phải người nói người thích Hàn Tam Thiên sao? Thích như vậy nhưng người lại có thể đưa mắt nhìn hắn chết hay sao?" Nghe thấy kết cục như vậy, Tô Nghênh Hạ liền tức giận hét lên.
“Người giương mắt nhìn thấy hắn chết mà không cứu không phải là ta, mà chính là ngươi, ta đã thay hắn nghĩ ra được cách nhưng đáng tiếc, người lại không đồng ý." Lục Nhược Tâm lạnh lùng đáp.
Bị lưu đày nơi sa mạc vạn dặm, khắp nơi chỉ toàn cát là cát, đến cây cỏ còn không sống nổi huống hồ gì là cô.
Trong sa mặc có một lâu đài, nó nổi trên cát nhưng cũng chìm trong cát.
Có người gọi lâu đài này là ảo ảnh, còn có người thì gọi nó là thành âm dương.
Nhưng bất luận là gọi như thế nào, thì lâu đài này vẫn tồn tại, hơn nữa có một đại gia tộc hùng mạnh thống trị bên trong thành này.
Ý định ban đầu của Lục Nhược Tâm chính là để Tô Nghênh Hạ sống ở thành này, mãi
mãi không được bước chân ra ngoài, tuyệt đối không cho họ có cơ hội gặp nhau.
Nhưng bây giờ, cô ta đã có thêm một ý định khác.
Để Tô Nghênh Hạ làm thê thiếp của Phương Khôn, nhưng vừa thay đổi ý định này, thì trùng hợp là Hàn Tam Thiên lại bị nhốt.
Hoàn cảnh thay đổi, đương nhiên Lục Nhược Tâm sẽ có ý định mới. Nhưng Tô Nghênh Hạ đáng thương lại không hề hay biết, bước lùi này của cô, hoàn toàn không có tác dụng hay giúp đỡ Hàn Tam Thiên thoát khỏi con người lòng dạ độc ác này.
Cô chỉ biết rằng, cô cần phải rời xa Hàn Tam Thiên, đã là sự đau đớn tột cùng, nhưng muốn gả cô cho người khác, phản bội lại Hàn Tam Thiên, sao Tô Nghênh Hạ có thể làm được?
-
L
Chỉ là cảnh tượng lúc này, tiếng hét đau đớn của Hàn Tam Thiên vẫn còn vang vọng trong tâm trí và trái tim cô, khó mà quên được.
Cô yêu Hàn Tam Thiên đến như vậy, làm sao có thể đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên ở trong núi đao biển lửa chịu đau đớn, giày vò được chứ?
Cô nguyện là người chịu đau đớn, thống khổ đó.
“Lục Nhược Tâm, ngươi đừng có quá đáng." Tô Nghênh Hạ đau đớn lắc đầu, ánh mắt đầy sự phẫn nộ ngước nhìn Lục Nhược Tâm.
Con người thì có lòng tham không đáy, vì vậy, thỏa hiệp không phải là mấu chốt để giải quyết vấn đề, ngược lại nó lại là chất xúc tác cho lòng tham.
“Tô Nghênh Hạ, người ta là thành chủ sa mạc, có pháp thuật biến hóa khôn lường, nếu như người gả cho Phương Khôn, họ mới có thể xuất binh kết hợp với bọn ta để tiêu diệt đám yêu tăng kia, Hàn Tam Thiên mới có cơ hội được cứu sống. Ta chỉ là muốn tốt cho Hàn Tam Thiên, người lại nói ta quá đáng? Nếu đã như vậy, coi như là ta chưa từng nói gì đi."
“Lục Nhược Tâm ta trước giờ luôn giữ lời, Hàn Tam Thiên mặc dù đã sống sót thoát khỏi con ác thú, vì giữ lời hứa, ta đã trả Hàn Niên lại cho hắn. Cho dù lần này hắn chết, Hàn Niên vẫn có thể được giao lại cho bạn của Hàn Tam Thiên một cách an toàn"
“Còn có một tin tức tốt quên nói cho người biết, ba người bạn tốt của Hàn Tam Thiên cũng đã đến rồi, Hàn Tam Thiên cùng với Phù Mãng, đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã gặp lại nhau.”
Dứt lời, Lục Nhược Tâm liền nở một nụ cười, sau đó lại hiện lên vẻ lo lắng, nói với Tô Nghênh Hạ: “Nhưng vẫn còn một tin xấu."
“Sau khi người đi, đám người liên minh thần bí bị Phụ gia phản bội, Phù gia đã truy cùng giết tận tất cả huynh đệ của liên minh thần bí, cho dù là Hàn Tam Thiên cố gắng giúp phái hư không ổn định lại cục diện, nhưng phái hư không cũng không thoát khỏi họa diệt môn. Có nghĩa là bây giờ người của liên minh thần bí không còn lại bao nhiêu, Hàn Tam Thiên cũng mất đi không ít người giúp đỡ. Cho dù ta mang Hàn Niên trả lại cho bọn họ..." Lục Nhược Tâm làm ra dáng vẻ buồn bã thốt lên.
Cái gì?
Nghe thấy những lời này, Tô Nghênh Hạ lập tức sửng sốt.
Hai nhà Phù Diệp phản bội lại Hàn Tam Thiên?
“Vì vậy ta nói, nếu như người ở lại bên cạnh Hàn Tam Thiên chỉ là mang lại gánh nặng cho hắn mà thôi, ở trái đất, những người vô tích sự của Tô gia các ngươi phải dựa dẫm vào Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên có thể giúp đỡ, nhưng ở thế giới Bát Hoang này, gia tộc của ngươi cũng giống như con kí sinh trùng bị bám hút máu của Hàn Tam Thiên mà thôi."
“Bao gồm cả ngươi, Tô Nghênh Hạ.”
“Nếu như không phải vì cứu người, thì sao Hàn Tam Thiên lại một mình chạy đến Hỏa Nham Thành? Người của Phù gia sao lại có cơ hội thực hiện âm mưu thâm độc đối với Hàn Tam Thiên được chứ?"
“Thậm chí chuyên Hàn Tam Thiên xém bỏ mạng ở đó, ta không cần phải nói lại nữa chứ?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.
Thảm cảnh của Hàn Tam Thiên ở Hỏa Nham thành, Lục Nhược Tâm đã đưa cho Tô Nghênh Hạ xem qua, điều này mới khiến cho Tô Nghênh Hạ lo sợ tột cùng, mới có cảnh Tô Nghênh Hạ tự tay viết thư đưa cho Hàn Tam Thiên.
Đối với Tô Nghênh Hạ mà nói, cô thật sự rất khó xử, Hàn Tam Thiên xém chết nhiều lần vì cô, Lục Nhược Tâm còn lấy cảnh Hàn Niên bị nhốt trong ngục ra để đe dọa cô, đồng thời ả ta còn lấy cớ Hàn Tam Thiên hạ sinh vì cô để mà dày vò cô.
Tất cả những điều Tô Nghênh Hạ đối mặt đều cảm thấy vô cùng có lỗi với Hàn Tam Thiên, đã liên lụy hắn. Trong hoàn cảnh này, không muốn phản bội lại Hàn Tam Thiên, vì hắn đã chịu quá đủ tổn thương rồi.
Vì vậy, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.
“Hắn không còn nhiều thời gian nữa đâu, Tô Nghênh Hạ"Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, sau đó định quay người lại rời đi.
“Được." Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng, đưa ra sự lựa chọn vô cùng đau đớn và khó khăn.
Khóe miệng Lục Nhược Tâm đột nhiên nhếch lên, quay đầu lại hỏi với vẻ mặt thân thiện: “Ngươi chắc chắn chưa?"
“Ta chắc rồi." Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại rồi gật đầu.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Tô Nghênh. Hạ còn cảm thấy bản thân chính là kẻ có tội với Hàn Tam Thiên.
Giống như những lời nói của Lục Nhược Tâm, cái gọi là tình yêu đó, quả thật như đang giết chết đối phương.
Cô đã liên lụy đến Hàn Tam Thiên quá nhiều , thậm chí khiến Hàn Tam Thiên gặp phải nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, nếu như Phù gia giống như đỉnh Lam sơn giúp đỡ được Hàn Tam Thiên như vậy thì
Với bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, cho dù không phải là bá vương thiên hạ, cũng chắc chắn sẽ là một con rồng kiêu ngạo mạnh mẽ, không thể bị thương đến như vậy.
(+
“Có thể lời nói không có bằng chứng, hãy viết chữ ra để có được căn cứ"Dứt lời, Lục Nhược Tâm liền hành động, một tờ giấy trắng liền bay đến.
Lúc tờ giấy rơi xuống tay của Tô Nghênh Hạ, trên đó đã có chữ viết rõ ràng từ trước.
“Ngươi sớm đã chuẩn bị mọi chuyện" Tô Nghênh Hạ không ngốc chau mày lại, liền hỏi.
“Ta đã nói qua, ta rất lo lắng cho Hàn Tam Thiên, vì vậy đã chuẩn bị trước, có vấn đề gì sao?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng đáp.
“Nếu như không có vấn đề gì, thì nhanh kí tên vào"
Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại, tay động đậy, nắm chặt cây bút, do dự một lúc rồi cũng kí tên vào tờ giấy.
Lục Nhược Tâm dơ tay lên, tờ giấy trong tay Tô Nghênh Hạ lập tức bay đến tay ở ta, nhìn qua chữ kí trên giấy, trên mặt ả ta liền xuất hiện nụ cười.
Lấy được tờ giấy, Lục Nhược Tâm liền phì cười: “Được, ta sẽ lập tức thông báo với Phương khôn xuất binh cứu người."
Lục Nhược Tâm chau mày lại, cảm nhận được có chuyện gì không tốt sắp xảy ra: “Lời nói của ngươi rốt cuộc có ý gì?".
Chính là ý trong câu nói đó"Lục Nhược Tâm bình thản đáp.
“Ngươi không đi sao?" Tô Nghênh Hạ cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền lạnh giọng hỏi lại.
+1
“Ngươi đơn thân độc mã?Lục Nhược Tâm, ngươi rốt cuộc có ý gì? Người đang nuốt lời sao?" Tô Nghênh Hạ lập tức nghi ngờ hỏi.
“Lục Nhược Tâm ta nói lời sẽ giữ lấy lời. Ta đã nói sẽ đi cứu Hàn Tam Thiên thì nhất định sẽ đi. Nhưng ta cũng giống như ngươi, đều là nữ nhân, phải hiểu rằng, thân phận làm nữ nhi muốn gia tộc xuất binh thì đâu có dễ dàng gì? Huống hồ là người mà ta thích nhưng hắn lại không thích ta chứ?"
“Cha của ta đồng ý, các bật tiền bối của đỉnh lam sơn sẽ đồng ý sao?"
Lời lật lọng này của Lục Nhược Tâm khiến Tô Nghênh Hạ không biết nói gì thêm.
Cảm giác này Tô Nghênh Hạ cũng đã từng nếm trải qua? Trong gia tộc, thân là nữ nhi sao lại dám vì một người xa lạ không liên quan đến mình mà hi sinh chứ.
Trừ khi có lợi ích gì đó.
“Thật ra muốn ta lãnh đạo đội quân tinh nhuệ của đỉnh Lam Sơn, cộng thêm đám người của Phương Khôn, đừng nói chỉ là vạn tên yêu tăng, cho dù nhiều hơn gấp đôi ta cũng không hề sợ, nhưng đáng tiếc."
Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng, cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu được tâm lý của Lục Nhược Tâm, liền nói: "Ý của người chính là muốn Hàn Tam Thiên phải có quan hệ với người sao?"
“Đúng vậy, nhưng mà cho dù không có người, hắn cũng sẽ không thích ta. Mặc dù ta có lòng tin là hắn sẽ thích ta, nhưng đáng tiếc, thời gian đã không còn nhiều."
“Vì vậy nên?" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.
+
“Một cô gái thông minh như ngươi, đương nhiên biết ta muốn cái gì” Lục Nhược Tâm cười một cách nham hiểm.
Sao Tô Nghênh Hạ lại không hiểu ý của ả ta chứ? Thứ mà cô ta muốn giống hệt với thứ mà Phương Khôn muốn.
“Tình cảm của vợ chồng ta rất sâu nặng, đều khiến người khác ngưỡng mộ." Lục Nhược Tâm trừng mắt nhìn ả ta rồi hít vào một hơi thở sâu: “Được, ta sẽ có cách với Hàn Tam Thiên"
"Giấy, bút!" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.
Nói xong, Tô Nghênh Hạ đứng dậy đến bên cạnh bàn, tay phải hơi duỗi ra, tư thái vô cùng cao ngạo.
Lục Nhược Tâm nháy mắt cảm giác mình tựa như là nha hoàn, khí thế giảm đột ngột, nhưng nghĩ đến người đàn ông kia nàng cắn răng một cái, trong tay hơi biến hóa, biến ra giấy và bút, sau đó đặt ở trước mặt Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cũng không nói nhảm, cầm lấy bút liền nhanh chóng viết lên trên giấy cái gì đó.
Lục Nhược Tâm nhìn thấy những chữ viết này, không khỏi nhếch miệng lên tia nụ cười thỏa mãn.
Nhưng sau một khắc, Tô Nghênh Hạ lại đột nhiên ngừng bút, quay đầu lạnh giọng mà nói: "Địa đồ!"
"Địa đì?" Lục Nhược Tâm lạnh giọng hỏi lại.
"Không sai!"
"Ngươi muốn địa đồ làm cái gì?" Lục Nhược Tâm cảnh giác vô cùng.
"Nếu như người không thể đưa ra thì như vậy hôn sự của người và Hàn Tam Thiên tai làm không được." Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.
Nếu như nói lúc trước Lục Nhược Tâm hoàn toàn chiếm thế thượng phong ở trước mặt Tô Nghênh Hạ thì lúc này, tình hình liền có chút đảo ngược.
Chí ít, khi nghe thấy Tô Nghênh Hạ muốn tác hợp cho mình và Hàn Tam Thiên thì nàng khó khống chế bản thân được.
Đó là người đàn ông mình muốn chinh phục, đó là một người đàn ông có thể khiến nàng có được tất cả những gì mình muốn.
Ông nội vì lợi ích của Hàn Tam Thiên, thậm chí có thể đem lệnh bài của Lam Sơn Các giao cho mình. Nếu như chuyện này thành sự thật, một nửa nhà họ Lục thậm chí cũng không đủ. ..
Cho dù khi đó nàng không cần một nửa nhà họ Lục làm gì!
Bởi vì lúc đó thứ nàng có đã nhiều hơn rất nhiều!
Không có cách nào nắm chắc đương nhiên là rơi vào thế hạ phong.
"Được!" Lục Nhược Tâm cắn răng một cái, trong tay lại khẽ động, một bức địa đồ liền xuất hiện ở trước mặt Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ chỉ nhìn lướt qua, có lẽ vừa so sánh, chọn một địa điểm ở giữa Lam Sơn đỉnh và hoang mạc, Cô Tuyết thành!
Thế là không nhìn địa đồ nữa, tiếp tục cầm bút viết.
Lục Nhược Tâm thấy vậy, lúc này mới yên lòng lại, thì ra cô cần địa đồ cũng không phải là nhìn lén đường đi, chẳng qua là lựa chọn một địa điểm thích hợp.
Chờ Tô Nghênh Hạ viết xong, Lục Nhược Tâm hài lòng cười một tiếng: "Trách không được Hàn Tam Thiên mê say người như vậy. Quả nhiên, Tô Nghênh Hạ chính là Tô Nghênh Hạ, không chỉ xinh đẹp, mà còn cực kì thông minh."
"Hiện tại người hài lòng chưa?" Tô Nghênh Hạ không hề bởi vì nàng khích lệ mà cảm xúc hòa hoãn, cô vẫn vô cùng lạnh lùng nói.
"Được, tôi đây dẫn tinh nhuệ của Lam Sơn đỉnh tiến đến cứu, cha và ông nội thấy những thứ này tất nhiên sẽ không phản đối." Vừa nói xong, Lục Nhược Tâm bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Tô Nghênh Hạ, không còn vẻ lạnh lùng như trước, cô chỉ nhìn qua ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, trong mắt là nỗi tương tư sâu đậm.
Chỉ chốc lát sau, bên trong đại điện Lam Sơn đỉnh, truyền đến liên tiếp tám chữ tốt của gia chủ tục gia và tiếng cười vô cùng cởi mở của Lục Vô Thần, Lục Nhược Tâm cũng gần như chi chốc lát sau bước nhanh chạy tới Lam Sơn Các.
Nhưng đồng thời cũng mang ý nghĩa rất lớn đối với trật tự của thế giới Bát Phương.
Lúc này, Lam Sơn Các có hơn một trăm tên trưởng lão cấp bậc cao thủ tụ với diễn võ trường, sau lưng, còn có vạn tên đệ tử tinh nhuệ của Lam Sơn đỉnh.
Khí thế cực lớn, như là sóng thần!
Cho dù Lục Nhược Tâm, thì lúc này đứng ở trong đội ngũ hùng binh này cũng không khỏi cảm thấy tâm tình dâng trào.
Thế lực của thiên hạ đều ở trong tay nó, mọi loại lực lượng đều ở trong lòng bàn tay, loại cảm giác này quả nhiên vô cùng thoải mái! !
"Tất cả mọi người nghe lệnh!" Cố nén cảm giác kích động trong lòng, Lục Nhược Tâm lạnh giọng quát một tiếng.
"Có!" Vạn người đồng thanh đáp!
Tâm tình của Lục Nhược Tâm không khỏi càng thêm sôi trào: "Mục tiêu, thị trấn nhỏ nơi biên giới vùng đất khổn long, lập tức xuất phát!"
"Vâng!"
Theo Lục Nhược Tâm dẫn tinh nhuệ của Lục Gia từ Lam Sơn đỉnh đi ra, một vạn quân đội ở gần đó cũng chỉnh đốn đứng dậy, người thủ lĩnh trẻ tuổi đẹp trai mặc chiến giáp hoàng kim cho dù trong đêm tối cũng toát ra vẻ mạnh mẽ oai phong.
Phía sau hắn, vạn tên lính, làn da ngăm đen, mang đai lưng hoàng kim, dáng vẻ rất là quái dị.
"Xuất phát!" Theo một tiếng quát của thanh niên hoàng kim kia, vạn quân lính cũng chuẩn bị xuất phát đồng loạt đi về thị trấn nhỏ nơi biên giới vùng đất khốn long.
Trong tiểu trấn, đám xác chết đến ban đêm hiển nhiên càng thêm hung mãnh, mà người trong khách sạn lại càng thêm mỏi mệt.
Trong sơn cốc, tiếng mưa rơi dù lớn nhưng vẫn không hơn được phật âm kỳ quái của mấy vạn tên hòa thượng kia. Dưới tiếng sấm sét vang dội, bóng người Hàn Tam Thiên càng được kéo dài, nhưng cũng càng ngày càng mờ ảo...
Từ tiếng kêu thảm trong sơn cốc hoang vu ban đầu, cho tới bây giờ gần như đã sắp im bặt.
Mặc dù thời gian luyện hồn rất ngắn, nhưng quá trình bên trong đau khổ, chỉ sợ cũng chỉ có Hàn Tam Thiên mới rõ ràng...
Rồng vẫn đứng ngạo nghễ ở đó, mặc cho nước mưa đập lên người, thi thể của Hàn Tam Thiên dưới vuốt vẫn nằm ở đó, nước mưa cọ rửa qua, nhưng vào lúc này, bàn tay ngâm mình trong nước mưa kia lại đột nhiên hơi động đậy.
Điều này khiến anh đột nhiên từ trong Rút Hồn bừng tỉnh.
Nhưng lúc này, trên bầu trời lại là một tiếng sấm rền vang, tia sét xuyên qua từng tầng mây đen.
Rút Hồn lại sắp xảy ra một lần nữa.
Hàn Tam Thiên lẩm bẩm muốn ngẩng đầu, nhưng căn bản đến con mắt cũng không động đậy được, anh biết rõ, nếu như mấy tia sét này lại đến rút hồn thì anh ngay cả cái hồn tàn này cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm thét truyền đến.
"Ai, ai đang nói chuyện?" Hàn Tam Thiên vô thức muốn tìm chung quanh nơi phát ra âm thanh.
Nhưng hiển nhiên, lúc này ngay cả con mắt của anh cũng không động đậy thì làm sao đi tìm? !
"Là ta!"
"Ma Long?"
Hàn Tam Thiên đột nhiên sững sờ, bắt đầu từ hôm qua, Ma Long đã luôn ẩn nấp không nói chuyện, đến mức nếu như Hàn Tam Thiên không phải có lời nhắc nhở của Lục Nhược Tâm, thật sự đúng là đã tin lão hòa thượng kia, thậm chí có thể sẽ nghi ngờ Ma
Long.
Tên ngốc này từ đầu tới đuôi đều đang chơi trò biến mất, đến một câu giải thích cũng không có.
"Lúc gặp phải lão hòa thượng kia, tên rùa rụt cổ kia cũng đã dùng một loại chú ngữ kỳ quái phong ấn hoàn toàn liên lạc giữa người và ta." Giống như Hàn Tam Thiên, Ma Long cũng muốn liên lạc Hàn Tam Thiên, nhưng khiến Ma Long buồn bực là, Hàn Tam Thiên dường như căn bản nghe không được hắn nói chuyện.
Hàn Tam Thiên đã hiểu!
Trách không được lúc trước lại xuất hiện loại tình huống này, nhất định là lúc ở trong thành, lão đầu trọc kia đã dùng thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn nào đó, bày ra một loại kỳ thuật nào đó với Hàn Tam Thiên khiến cho Hàn Tam Thiên và Ma Long chi hồn hoàn toàn không có nối liền.
Cũng đúng là như thế, Hàn Tam Thiên mới có thể càng ngày càng nghi ngờ Ma Long, cũng càng thêm tin tưởng lời nói của lão hòa thượng.
Diễn trò phải diễn cho tròn, lũ khốn kiếp này
mặc dù là người xuất gia, nhưng thủ đoạn lại không có một sơ hở nào, nói bọn họ là hòa thượng thật sự chính là hoàn toàn sỉ nhục hòa thượng.
Đám súc sinh này!
"Vậy làm sao bây giờ người lại như vậy? ..." Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.
Đám hòa thượng này sử dụng Khởi Hồn Chú, không ngừng rút linh hồn của mình, cũng chính vì vậy, linh hồn bị rút ra, cho nên cấm chế áp chế linh hồn của mình hoặc là Ma Long chi hồn đã bị phá bỏ.
"Ta cũng muốn chịu đựng những vấn đề là..."
Vấn đề là một tia sét đã sắp xảy ra.
Đừng nói là chịu đựng, cho dù muốn trốn thì Hàn Tam Thiên ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không có, chỉ dựa vào tình hình hiện tại thì làm sao có thể vượt qua?
-
Tâm thần không yên khiến Hàn Tam Thiên vô cùng lo lắng cho Tô Nghênh Hạ, thậm chí tại trình độ nào đó mà nói, Hàn Tam Thiên đang trong quá trình bị luyện hồn, chỗ hồn phách bị tia sét đánh trúng, thần thức đang bị phật ấm áp chế cũng tê dại.
Nhưng chỉ dựa vào cảm ứng tâm linh đối với Tô Nghênh Hạ, khiến nỗi lòng Hàn Tam Thiên đột nhiên lo lắng cho cô, mới khiến cho Hàn Tam Thiên có thể tỉnh táo được một chút trong khi bị phật ấm áp chế.
Chỉ dựa vào điểm này, Hàn Tam Thiên mới có mong muốn còn sống ra ngoài gặp Tô Nghênh Hạ, hoặc là dù biết tình hình của cô nguy cấp cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được, làm sao anh lại không muốn cố gắng chịu đựng cơ chứ?
Nhưng hiện thực luôn là hiện thực, tình huống lúc này làm sao anh có thể thoát
thân.
"Hàn Tam Thiên, đừng quên, ngươi chính là Hàn Tam Thiên đó."
"Tia sét cách mỗi năm phút sẽ có một lần, người có năm phút để suy nghĩ và khôi phục."
"Dựa vào người, Hàn Tam Thiên!"
Ma Long tức giận quát một tiếng.
Một giây sau, gần như vào lúc Hàn Tam Thiên còn chưa phản ứng kịp, giữa sơn cốc đột nhiên có một tiếng rồng gào thét.
Rống!
Tia sét rơi xuống đất, mà cùng lúc này, một cái long ảnh to lớn chợt hiện ra giữa sơn cốc.
"Ma Long!"
Nếu như lúc này Hàn Tam Thiên có thể biểu cảm qua gương mặt thì anh nhất định là vô cùng kinh ngạc.
Vì để cho Hàn Tam Thiên có thời gian, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Ma Long lựa chọn là đem hồn phách của mình ngăn ở phía trước hồn phách của Hàn Tam Thiên.
Kinh lôi co lại, thứ rút đi đương nhiên là Long Hồn của hắn, mà đau đớn do bị luyện hóa đương nhiên nhiên cũng do hắn gánh.
"Long ảnh?"
Trên đỉnh núi, một đám hòa thượng không những nhìn thấy bóng linh hồn của Hàn Tam Thiên mà ngược lại còn nhìn thấy chính là một long ảnh vô cùng to lớn, nhất thời ai nấy đều giật mình.
Ngược lại là lão hòa thượng lại cười một tiếng, thản nhiên vô cùng.
"Ngạc nhiên làm cái gì?" Lão hòa thượng khinh thường cười lạnh một tiếng.
"Chẳng qua là Ma Long của Khốn Long Sơn mà thôi. Bây giờ, đến hồn phách của Ma Long cũng bắt đầu bị chúng ta từ rút ra khỏi trong cơ thể Hàn Tam Thiên để luyện hóa,
cái này đã nói rõ, tên ngốc Hàn Tam Thiên đã suy yếu lắm rồi." Lão hòa thượng cười nói.
Lão hòa thượng giải thích, nhất thời khiến đám hòa thượng kia đang vô cùng lo lắng lập tức như bỏ được gánh nặng, ai cũng vui mừng.
Hòa thượng trung niên lại trào phúng cười tiếng, nói: "Bên ngoài ca tụng Hàn Tam Thiên như thần tiên, thậm chí còn nói khoác mà không biết ngượng nói hắn là người sáng tạo kỳ tích gì đó. Rốt cuộc cũng chỉ như vậy, có tiếng mà không có miếng!"
Năm phút đồng hồ
Khoảng cách giữa một lần ra sét là năm phút đồng hồ.
Cái này cũng mang ý nghĩa là Hàn Tam Thiên chỉ có năm phút để rời khỏi nơi này.
Nếu không, một tia sét kia đánh xuống, Hàn Tam Thiên lại đứng trước nỗi đau đớn vì bị rút hồn, mà đến lúc đó, Hàn Tam Thiên sợ rằng sẽ đánh mất cơ hội sống sót trước mắt này.
Là bắt lấy cơ hội không thể nào này để gắng gượng tạo ra một cơ hội khác hay là vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, ít nhất có thể dễ chịu sau năm phút đồng hồ lại chờ chết đây?
Hai lựa chọn đặt ở trước mặt Hàn Tam Thiên.
Nhưng hiển nhiên đó là lựa chọn của Hàn Tam Thiên luôn theo hướng ngược lại.
Năm phút đồng hồ, muốn khôi phục thân thể từ trạng thái mất khống chế vừa có thể thoát khỏi móng nhọn thiên long của phật uy, hiển nhiên, đối với người bình thường mà nói, còn khó hơn cả lên trời.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, độ khó của việc lên trời không tính là hoàn toàn không có hi vọng.
Huống hồ, anh không có lựa chọn.
"Hỗn độn khí tức!"
Bây giờ, thân thể cũng được, ý thức cũng được, dường như lâm vào cảnh giới bãi công tập thể, cho nên, hi vọng duy nhất chính là hỗn độn khí tức trong cơ thể Hàn Tam Thiên.
Nhưng vấn đề là, cho dù muốn khởi động ô tô cũng cần chút lửa cháy, muốn pháo nổ ầm ầm cũng cần kíp nổ mới có thể làm
được.
Tất cả những gì trong cơ thể Hàn Tam Thiên cơ bản đều đã lâm vào đình chỉ, chỉ từ cơ thể anh mà nói, ngay cả động con mắt một cái cũng vô cùng khó khăn, chớ đừng nói chi là vận khí lên.
Làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì đây?
Đầu óc Hàn Tam Thiện xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ đủ mọi phương pháp.
Nhưng mỗi một phương pháp nghĩ ra lại rất nhanh bị Hàn Tam Thiên bác bỏ.
Tất cả biện pháp, đầu tiên đều phải tuân theo một nguyên tắc, đó chính là nếu Hàn Tam Thiên có thể khống chế thân thể của mình, vận chuyển hỗn độn khí tức trong cơ
thể.
Nhưng, đó căn bản làm không được.
"Hỏng bét."
Năm phút, gần như là cực kỳ nhanh chóng!
Trong nháy mắt cũng đã biến mất hầu như không còn, đợt sấm sét tiếp theo lại sắp xảy ra, nhưng đáng tiếc là, trong đầu Hàn Tam Thiên nảy ra mấy chục ý nghĩ nhưng không có một cái nào là khả thi cả.
"Ma Long chi hồn, xem ra ta phải có lỗi với lần hy sinh này của người rồi." Hàn Tam Thiên phiền muộn vô cùng.
Mặc dù con mắt cũng không động đậy, nhưng bởi vì tư thế mặt dán trên mặt đất, khóe mắt có thể liếc thấy trên bầu trời, sấm chớp lóe sáng, thậm chí có thể chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Uy lực như thế, đừng bảo là Hàn Tam Thiên hiện tại, cho dù là Hàn Tam Thiên thời kỳ toàn thịnh cũng phải bị 'hành tơi tả.
"Mẹ nhà nó, chẳng lẽ ông đây dùng sấm sét để độ thân lại có một ngày lại chết ở dưới những tia sét này?"
Hàn Tam Thiên vô cùng phiền muộn!
"Mẹ nhà nó, một đám hòa thượng, vậy mà lại có thể triệu hồi được lôi điện uy lực mạnh như thế!"
Nếu nói, Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, những tia sét này mạnh thì thôi đi, quan trọng nhất đó là nó có thể rút linh hồn của người!
Nhưng đột nhiên, ngay khi Hàn Tam Thiên đang vô cùng phiền muộn, cảm thán sức mạnh của những tia sấm này thì con mắt không có cách nào động đậy của anh kia lại đột nhiên có thần thái!
Sấm sét!
Sấm sét!
Cho dù mạnh hơn, từ đầu đến cuối anh cũng là sấm và sét mà? !
Trong đầu Hàn Tam Thiên lúc này đột nhiên lóe ra một bản đồ Bát Quái, cái gọi là càn, khôn, tốn, chấn, khảm, cách, cấn, đổi! Sầm là chấn, sét là lửa!
"Móa, mày muốn chơi tao ư, tạo chơi chết mày." Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên lạnh giọng chế giễu.
"Trời không quên ta!"
Vừa mới nói xong, đối mặt với tia sét xé trời lao xuống, Hàn Tam Thiên bất động không
roi.
"Hàn Tam Thiên, người động ư." Ma Long chi hồn mới vừa từ trong đau đớn tỉnh lại, lúc này nhìn thấy tình cảnh này không khỏi kinh hô.
Nhưng Hàn Tam Thiên như là không nghe thấy, hai mắt không thể động, liền dùng khóe mắt gắt gao nhìn lên tia sét trên bầu trời!
Gần, gần, càng ngày càng gần.
Ma Long tức giận quát một tiếng!
Oanh!
Ánh sáng điện bay thẳng!
Đánh thẳng lên Hàn Tam Thiên!
"Chính là hiện tại!"
Trong tiềm thức đột nhiên cắn răng một cái, gần như ngay khi tia sét đánh trúng Hàn Tam Thiên.
Ầm!
Tia sét đánh thẳng vào người Hàn Tam Thiên, sấm chớp nổi lên bốn phía, mặt đất ở dưới tia sét cũng bị đánh cháy đen.
Sơn cốc lại càng sáng trưng như ban ngày dưới tia sét này!
Rầm!
Trong lúc đó, trong sơn cốc có một bóng người vô cùng to lớn bay lên!
Nghe thấy những lời nói này, toàn thân Tô Nghênh Hạ bất giác run lên, chân không ngừng bước lùi về đằng sau, lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì lẩm nhẩm: "Không, không, không thể, không thể như vậy được"
Lục Nhược Tâm nhìn thấy như vậy, không khỏi sững người, bất giác cười lạnh: “Được, cho dù là không thể, ta cũng không ép buộc người. Nhưng mà Hàn Tam Thiên sống hay chết, ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào được rồi."
“Bị khởi hồn chú khống chế, kết quả cuối cùng của Hàn Tam Thiên chính là hồn siêu phách tán, biến mất mãi mãi trên thế giới này.”
“Lục Nhược Tâm, không phải người nói người thích Hàn Tam Thiên sao? Thích như vậy nhưng người lại có thể đưa mắt nhìn hắn chết hay sao?" Nghe thấy kết cục như vậy, Tô Nghênh Hạ liền tức giận hét lên.
“Người giương mắt nhìn thấy hắn chết mà không cứu không phải là ta, mà chính là ngươi, ta đã thay hắn nghĩ ra được cách nhưng đáng tiếc, người lại không đồng ý." Lục Nhược Tâm lạnh lùng đáp.
Bị lưu đày nơi sa mạc vạn dặm, khắp nơi chỉ toàn cát là cát, đến cây cỏ còn không sống nổi huống hồ gì là cô.
Trong sa mặc có một lâu đài, nó nổi trên cát nhưng cũng chìm trong cát.
Có người gọi lâu đài này là ảo ảnh, còn có người thì gọi nó là thành âm dương.
Nhưng bất luận là gọi như thế nào, thì lâu đài này vẫn tồn tại, hơn nữa có một đại gia tộc hùng mạnh thống trị bên trong thành này.
Ý định ban đầu của Lục Nhược Tâm chính là để Tô Nghênh Hạ sống ở thành này, mãi
mãi không được bước chân ra ngoài, tuyệt đối không cho họ có cơ hội gặp nhau.
Nhưng bây giờ, cô ta đã có thêm một ý định khác.
Để Tô Nghênh Hạ làm thê thiếp của Phương Khôn, nhưng vừa thay đổi ý định này, thì trùng hợp là Hàn Tam Thiên lại bị nhốt.
Hoàn cảnh thay đổi, đương nhiên Lục Nhược Tâm sẽ có ý định mới. Nhưng Tô Nghênh Hạ đáng thương lại không hề hay biết, bước lùi này của cô, hoàn toàn không có tác dụng hay giúp đỡ Hàn Tam Thiên thoát khỏi con người lòng dạ độc ác này.
Cô chỉ biết rằng, cô cần phải rời xa Hàn Tam Thiên, đã là sự đau đớn tột cùng, nhưng muốn gả cô cho người khác, phản bội lại Hàn Tam Thiên, sao Tô Nghênh Hạ có thể làm được?
-
L
Chỉ là cảnh tượng lúc này, tiếng hét đau đớn của Hàn Tam Thiên vẫn còn vang vọng trong tâm trí và trái tim cô, khó mà quên được.
Cô yêu Hàn Tam Thiên đến như vậy, làm sao có thể đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên ở trong núi đao biển lửa chịu đau đớn, giày vò được chứ?
Cô nguyện là người chịu đau đớn, thống khổ đó.
“Lục Nhược Tâm, ngươi đừng có quá đáng." Tô Nghênh Hạ đau đớn lắc đầu, ánh mắt đầy sự phẫn nộ ngước nhìn Lục Nhược Tâm.
Con người thì có lòng tham không đáy, vì vậy, thỏa hiệp không phải là mấu chốt để giải quyết vấn đề, ngược lại nó lại là chất xúc tác cho lòng tham.
“Tô Nghênh Hạ, người ta là thành chủ sa mạc, có pháp thuật biến hóa khôn lường, nếu như người gả cho Phương Khôn, họ mới có thể xuất binh kết hợp với bọn ta để tiêu diệt đám yêu tăng kia, Hàn Tam Thiên mới có cơ hội được cứu sống. Ta chỉ là muốn tốt cho Hàn Tam Thiên, người lại nói ta quá đáng? Nếu đã như vậy, coi như là ta chưa từng nói gì đi."
“Lục Nhược Tâm ta trước giờ luôn giữ lời, Hàn Tam Thiên mặc dù đã sống sót thoát khỏi con ác thú, vì giữ lời hứa, ta đã trả Hàn Niên lại cho hắn. Cho dù lần này hắn chết, Hàn Niên vẫn có thể được giao lại cho bạn của Hàn Tam Thiên một cách an toàn"
“Còn có một tin tức tốt quên nói cho người biết, ba người bạn tốt của Hàn Tam Thiên cũng đã đến rồi, Hàn Tam Thiên cùng với Phù Mãng, đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã gặp lại nhau.”
Dứt lời, Lục Nhược Tâm liền nở một nụ cười, sau đó lại hiện lên vẻ lo lắng, nói với Tô Nghênh Hạ: “Nhưng vẫn còn một tin xấu."
“Sau khi người đi, đám người liên minh thần bí bị Phụ gia phản bội, Phù gia đã truy cùng giết tận tất cả huynh đệ của liên minh thần bí, cho dù là Hàn Tam Thiên cố gắng giúp phái hư không ổn định lại cục diện, nhưng phái hư không cũng không thoát khỏi họa diệt môn. Có nghĩa là bây giờ người của liên minh thần bí không còn lại bao nhiêu, Hàn Tam Thiên cũng mất đi không ít người giúp đỡ. Cho dù ta mang Hàn Niên trả lại cho bọn họ..." Lục Nhược Tâm làm ra dáng vẻ buồn bã thốt lên.
Cái gì?
Nghe thấy những lời này, Tô Nghênh Hạ lập tức sửng sốt.
Hai nhà Phù Diệp phản bội lại Hàn Tam Thiên?
“Vì vậy ta nói, nếu như người ở lại bên cạnh Hàn Tam Thiên chỉ là mang lại gánh nặng cho hắn mà thôi, ở trái đất, những người vô tích sự của Tô gia các ngươi phải dựa dẫm vào Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên có thể giúp đỡ, nhưng ở thế giới Bát Hoang này, gia tộc của ngươi cũng giống như con kí sinh trùng bị bám hút máu của Hàn Tam Thiên mà thôi."
“Bao gồm cả ngươi, Tô Nghênh Hạ.”
“Nếu như không phải vì cứu người, thì sao Hàn Tam Thiên lại một mình chạy đến Hỏa Nham Thành? Người của Phù gia sao lại có cơ hội thực hiện âm mưu thâm độc đối với Hàn Tam Thiên được chứ?"
“Thậm chí chuyên Hàn Tam Thiên xém bỏ mạng ở đó, ta không cần phải nói lại nữa chứ?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.
Thảm cảnh của Hàn Tam Thiên ở Hỏa Nham thành, Lục Nhược Tâm đã đưa cho Tô Nghênh Hạ xem qua, điều này mới khiến cho Tô Nghênh Hạ lo sợ tột cùng, mới có cảnh Tô Nghênh Hạ tự tay viết thư đưa cho Hàn Tam Thiên.
Đối với Tô Nghênh Hạ mà nói, cô thật sự rất khó xử, Hàn Tam Thiên xém chết nhiều lần vì cô, Lục Nhược Tâm còn lấy cảnh Hàn Niên bị nhốt trong ngục ra để đe dọa cô, đồng thời ả ta còn lấy cớ Hàn Tam Thiên hạ sinh vì cô để mà dày vò cô.
Tất cả những điều Tô Nghênh Hạ đối mặt đều cảm thấy vô cùng có lỗi với Hàn Tam Thiên, đã liên lụy hắn. Trong hoàn cảnh này, không muốn phản bội lại Hàn Tam Thiên, vì hắn đã chịu quá đủ tổn thương rồi.
Vì vậy, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.
“Hắn không còn nhiều thời gian nữa đâu, Tô Nghênh Hạ"Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, sau đó định quay người lại rời đi.
“Được." Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng, đưa ra sự lựa chọn vô cùng đau đớn và khó khăn.
Khóe miệng Lục Nhược Tâm đột nhiên nhếch lên, quay đầu lại hỏi với vẻ mặt thân thiện: “Ngươi chắc chắn chưa?"
“Ta chắc rồi." Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại rồi gật đầu.
Từ một góc độ nào đó mà nói, Tô Nghênh. Hạ còn cảm thấy bản thân chính là kẻ có tội với Hàn Tam Thiên.
Giống như những lời nói của Lục Nhược Tâm, cái gọi là tình yêu đó, quả thật như đang giết chết đối phương.
Cô đã liên lụy đến Hàn Tam Thiên quá nhiều , thậm chí khiến Hàn Tam Thiên gặp phải nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, nếu như Phù gia giống như đỉnh Lam sơn giúp đỡ được Hàn Tam Thiên như vậy thì
Với bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, cho dù không phải là bá vương thiên hạ, cũng chắc chắn sẽ là một con rồng kiêu ngạo mạnh mẽ, không thể bị thương đến như vậy.
(+
“Có thể lời nói không có bằng chứng, hãy viết chữ ra để có được căn cứ"Dứt lời, Lục Nhược Tâm liền hành động, một tờ giấy trắng liền bay đến.
Lúc tờ giấy rơi xuống tay của Tô Nghênh Hạ, trên đó đã có chữ viết rõ ràng từ trước.
“Ngươi sớm đã chuẩn bị mọi chuyện" Tô Nghênh Hạ không ngốc chau mày lại, liền hỏi.
“Ta đã nói qua, ta rất lo lắng cho Hàn Tam Thiên, vì vậy đã chuẩn bị trước, có vấn đề gì sao?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng đáp.
“Nếu như không có vấn đề gì, thì nhanh kí tên vào"
Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng lại, tay động đậy, nắm chặt cây bút, do dự một lúc rồi cũng kí tên vào tờ giấy.
Lục Nhược Tâm dơ tay lên, tờ giấy trong tay Tô Nghênh Hạ lập tức bay đến tay ở ta, nhìn qua chữ kí trên giấy, trên mặt ả ta liền xuất hiện nụ cười.
Lấy được tờ giấy, Lục Nhược Tâm liền phì cười: “Được, ta sẽ lập tức thông báo với Phương khôn xuất binh cứu người."
Lục Nhược Tâm chau mày lại, cảm nhận được có chuyện gì không tốt sắp xảy ra: “Lời nói của ngươi rốt cuộc có ý gì?".
Chính là ý trong câu nói đó"Lục Nhược Tâm bình thản đáp.
“Ngươi không đi sao?" Tô Nghênh Hạ cảm thấy có điều gì đó không đúng, liền lạnh giọng hỏi lại.
+1
“Ngươi đơn thân độc mã?Lục Nhược Tâm, ngươi rốt cuộc có ý gì? Người đang nuốt lời sao?" Tô Nghênh Hạ lập tức nghi ngờ hỏi.
“Lục Nhược Tâm ta nói lời sẽ giữ lấy lời. Ta đã nói sẽ đi cứu Hàn Tam Thiên thì nhất định sẽ đi. Nhưng ta cũng giống như ngươi, đều là nữ nhân, phải hiểu rằng, thân phận làm nữ nhi muốn gia tộc xuất binh thì đâu có dễ dàng gì? Huống hồ là người mà ta thích nhưng hắn lại không thích ta chứ?"
“Cha của ta đồng ý, các bật tiền bối của đỉnh lam sơn sẽ đồng ý sao?"
Lời lật lọng này của Lục Nhược Tâm khiến Tô Nghênh Hạ không biết nói gì thêm.
Cảm giác này Tô Nghênh Hạ cũng đã từng nếm trải qua? Trong gia tộc, thân là nữ nhi sao lại dám vì một người xa lạ không liên quan đến mình mà hi sinh chứ.
Trừ khi có lợi ích gì đó.
“Thật ra muốn ta lãnh đạo đội quân tinh nhuệ của đỉnh Lam Sơn, cộng thêm đám người của Phương Khôn, đừng nói chỉ là vạn tên yêu tăng, cho dù nhiều hơn gấp đôi ta cũng không hề sợ, nhưng đáng tiếc."
Tô Nghênh Hạ nghiến chặt răng, cô không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu được tâm lý của Lục Nhược Tâm, liền nói: "Ý của người chính là muốn Hàn Tam Thiên phải có quan hệ với người sao?"
“Đúng vậy, nhưng mà cho dù không có người, hắn cũng sẽ không thích ta. Mặc dù ta có lòng tin là hắn sẽ thích ta, nhưng đáng tiếc, thời gian đã không còn nhiều."
“Vì vậy nên?" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng hỏi.
+
“Một cô gái thông minh như ngươi, đương nhiên biết ta muốn cái gì” Lục Nhược Tâm cười một cách nham hiểm.
Sao Tô Nghênh Hạ lại không hiểu ý của ả ta chứ? Thứ mà cô ta muốn giống hệt với thứ mà Phương Khôn muốn.
“Tình cảm của vợ chồng ta rất sâu nặng, đều khiến người khác ngưỡng mộ." Lục Nhược Tâm trừng mắt nhìn ả ta rồi hít vào một hơi thở sâu: “Được, ta sẽ có cách với Hàn Tam Thiên"
"Giấy, bút!" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.
Nói xong, Tô Nghênh Hạ đứng dậy đến bên cạnh bàn, tay phải hơi duỗi ra, tư thái vô cùng cao ngạo.
Lục Nhược Tâm nháy mắt cảm giác mình tựa như là nha hoàn, khí thế giảm đột ngột, nhưng nghĩ đến người đàn ông kia nàng cắn răng một cái, trong tay hơi biến hóa, biến ra giấy và bút, sau đó đặt ở trước mặt Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cũng không nói nhảm, cầm lấy bút liền nhanh chóng viết lên trên giấy cái gì đó.
Lục Nhược Tâm nhìn thấy những chữ viết này, không khỏi nhếch miệng lên tia nụ cười thỏa mãn.
Nhưng sau một khắc, Tô Nghênh Hạ lại đột nhiên ngừng bút, quay đầu lạnh giọng mà nói: "Địa đồ!"
"Địa đì?" Lục Nhược Tâm lạnh giọng hỏi lại.
"Không sai!"
"Ngươi muốn địa đồ làm cái gì?" Lục Nhược Tâm cảnh giác vô cùng.
"Nếu như người không thể đưa ra thì như vậy hôn sự của người và Hàn Tam Thiên tai làm không được." Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.
Nếu như nói lúc trước Lục Nhược Tâm hoàn toàn chiếm thế thượng phong ở trước mặt Tô Nghênh Hạ thì lúc này, tình hình liền có chút đảo ngược.
Chí ít, khi nghe thấy Tô Nghênh Hạ muốn tác hợp cho mình và Hàn Tam Thiên thì nàng khó khống chế bản thân được.
Đó là người đàn ông mình muốn chinh phục, đó là một người đàn ông có thể khiến nàng có được tất cả những gì mình muốn.
Ông nội vì lợi ích của Hàn Tam Thiên, thậm chí có thể đem lệnh bài của Lam Sơn Các giao cho mình. Nếu như chuyện này thành sự thật, một nửa nhà họ Lục thậm chí cũng không đủ. ..
Cho dù khi đó nàng không cần một nửa nhà họ Lục làm gì!
Bởi vì lúc đó thứ nàng có đã nhiều hơn rất nhiều!
Không có cách nào nắm chắc đương nhiên là rơi vào thế hạ phong.
"Được!" Lục Nhược Tâm cắn răng một cái, trong tay lại khẽ động, một bức địa đồ liền xuất hiện ở trước mặt Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ chỉ nhìn lướt qua, có lẽ vừa so sánh, chọn một địa điểm ở giữa Lam Sơn đỉnh và hoang mạc, Cô Tuyết thành!
Thế là không nhìn địa đồ nữa, tiếp tục cầm bút viết.
Lục Nhược Tâm thấy vậy, lúc này mới yên lòng lại, thì ra cô cần địa đồ cũng không phải là nhìn lén đường đi, chẳng qua là lựa chọn một địa điểm thích hợp.
Chờ Tô Nghênh Hạ viết xong, Lục Nhược Tâm hài lòng cười một tiếng: "Trách không được Hàn Tam Thiên mê say người như vậy. Quả nhiên, Tô Nghênh Hạ chính là Tô Nghênh Hạ, không chỉ xinh đẹp, mà còn cực kì thông minh."
"Hiện tại người hài lòng chưa?" Tô Nghênh Hạ không hề bởi vì nàng khích lệ mà cảm xúc hòa hoãn, cô vẫn vô cùng lạnh lùng nói.
"Được, tôi đây dẫn tinh nhuệ của Lam Sơn đỉnh tiến đến cứu, cha và ông nội thấy những thứ này tất nhiên sẽ không phản đối." Vừa nói xong, Lục Nhược Tâm bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Tô Nghênh Hạ, không còn vẻ lạnh lùng như trước, cô chỉ nhìn qua ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, trong mắt là nỗi tương tư sâu đậm.
Chỉ chốc lát sau, bên trong đại điện Lam Sơn đỉnh, truyền đến liên tiếp tám chữ tốt của gia chủ tục gia và tiếng cười vô cùng cởi mở của Lục Vô Thần, Lục Nhược Tâm cũng gần như chi chốc lát sau bước nhanh chạy tới Lam Sơn Các.
Nhưng đồng thời cũng mang ý nghĩa rất lớn đối với trật tự của thế giới Bát Phương.
Lúc này, Lam Sơn Các có hơn một trăm tên trưởng lão cấp bậc cao thủ tụ với diễn võ trường, sau lưng, còn có vạn tên đệ tử tinh nhuệ của Lam Sơn đỉnh.
Khí thế cực lớn, như là sóng thần!
Cho dù Lục Nhược Tâm, thì lúc này đứng ở trong đội ngũ hùng binh này cũng không khỏi cảm thấy tâm tình dâng trào.
Thế lực của thiên hạ đều ở trong tay nó, mọi loại lực lượng đều ở trong lòng bàn tay, loại cảm giác này quả nhiên vô cùng thoải mái! !
"Tất cả mọi người nghe lệnh!" Cố nén cảm giác kích động trong lòng, Lục Nhược Tâm lạnh giọng quát một tiếng.
"Có!" Vạn người đồng thanh đáp!
Tâm tình của Lục Nhược Tâm không khỏi càng thêm sôi trào: "Mục tiêu, thị trấn nhỏ nơi biên giới vùng đất khổn long, lập tức xuất phát!"
"Vâng!"
Theo Lục Nhược Tâm dẫn tinh nhuệ của Lục Gia từ Lam Sơn đỉnh đi ra, một vạn quân đội ở gần đó cũng chỉnh đốn đứng dậy, người thủ lĩnh trẻ tuổi đẹp trai mặc chiến giáp hoàng kim cho dù trong đêm tối cũng toát ra vẻ mạnh mẽ oai phong.
Phía sau hắn, vạn tên lính, làn da ngăm đen, mang đai lưng hoàng kim, dáng vẻ rất là quái dị.
"Xuất phát!" Theo một tiếng quát của thanh niên hoàng kim kia, vạn quân lính cũng chuẩn bị xuất phát đồng loạt đi về thị trấn nhỏ nơi biên giới vùng đất khốn long.
Trong tiểu trấn, đám xác chết đến ban đêm hiển nhiên càng thêm hung mãnh, mà người trong khách sạn lại càng thêm mỏi mệt.
Trong sơn cốc, tiếng mưa rơi dù lớn nhưng vẫn không hơn được phật âm kỳ quái của mấy vạn tên hòa thượng kia. Dưới tiếng sấm sét vang dội, bóng người Hàn Tam Thiên càng được kéo dài, nhưng cũng càng ngày càng mờ ảo...
Từ tiếng kêu thảm trong sơn cốc hoang vu ban đầu, cho tới bây giờ gần như đã sắp im bặt.
Mặc dù thời gian luyện hồn rất ngắn, nhưng quá trình bên trong đau khổ, chỉ sợ cũng chỉ có Hàn Tam Thiên mới rõ ràng...
Rồng vẫn đứng ngạo nghễ ở đó, mặc cho nước mưa đập lên người, thi thể của Hàn Tam Thiên dưới vuốt vẫn nằm ở đó, nước mưa cọ rửa qua, nhưng vào lúc này, bàn tay ngâm mình trong nước mưa kia lại đột nhiên hơi động đậy.
Điều này khiến anh đột nhiên từ trong Rút Hồn bừng tỉnh.
Nhưng lúc này, trên bầu trời lại là một tiếng sấm rền vang, tia sét xuyên qua từng tầng mây đen.
Rút Hồn lại sắp xảy ra một lần nữa.
Hàn Tam Thiên lẩm bẩm muốn ngẩng đầu, nhưng căn bản đến con mắt cũng không động đậy được, anh biết rõ, nếu như mấy tia sét này lại đến rút hồn thì anh ngay cả cái hồn tàn này cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm thét truyền đến.
"Ai, ai đang nói chuyện?" Hàn Tam Thiên vô thức muốn tìm chung quanh nơi phát ra âm thanh.
Nhưng hiển nhiên, lúc này ngay cả con mắt của anh cũng không động đậy thì làm sao đi tìm? !
"Là ta!"
"Ma Long?"
Hàn Tam Thiên đột nhiên sững sờ, bắt đầu từ hôm qua, Ma Long đã luôn ẩn nấp không nói chuyện, đến mức nếu như Hàn Tam Thiên không phải có lời nhắc nhở của Lục Nhược Tâm, thật sự đúng là đã tin lão hòa thượng kia, thậm chí có thể sẽ nghi ngờ Ma
Long.
Tên ngốc này từ đầu tới đuôi đều đang chơi trò biến mất, đến một câu giải thích cũng không có.
"Lúc gặp phải lão hòa thượng kia, tên rùa rụt cổ kia cũng đã dùng một loại chú ngữ kỳ quái phong ấn hoàn toàn liên lạc giữa người và ta." Giống như Hàn Tam Thiên, Ma Long cũng muốn liên lạc Hàn Tam Thiên, nhưng khiến Ma Long buồn bực là, Hàn Tam Thiên dường như căn bản nghe không được hắn nói chuyện.
Hàn Tam Thiên đã hiểu!
Trách không được lúc trước lại xuất hiện loại tình huống này, nhất định là lúc ở trong thành, lão đầu trọc kia đã dùng thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn nào đó, bày ra một loại kỳ thuật nào đó với Hàn Tam Thiên khiến cho Hàn Tam Thiên và Ma Long chi hồn hoàn toàn không có nối liền.
Cũng đúng là như thế, Hàn Tam Thiên mới có thể càng ngày càng nghi ngờ Ma Long, cũng càng thêm tin tưởng lời nói của lão hòa thượng.
Diễn trò phải diễn cho tròn, lũ khốn kiếp này
mặc dù là người xuất gia, nhưng thủ đoạn lại không có một sơ hở nào, nói bọn họ là hòa thượng thật sự chính là hoàn toàn sỉ nhục hòa thượng.
Đám súc sinh này!
"Vậy làm sao bây giờ người lại như vậy? ..." Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.
Đám hòa thượng này sử dụng Khởi Hồn Chú, không ngừng rút linh hồn của mình, cũng chính vì vậy, linh hồn bị rút ra, cho nên cấm chế áp chế linh hồn của mình hoặc là Ma Long chi hồn đã bị phá bỏ.
"Ta cũng muốn chịu đựng những vấn đề là..."
Vấn đề là một tia sét đã sắp xảy ra.
Đừng nói là chịu đựng, cho dù muốn trốn thì Hàn Tam Thiên ngay cả một cơ hội thở dốc cũng không có, chỉ dựa vào tình hình hiện tại thì làm sao có thể vượt qua?
-
Tâm thần không yên khiến Hàn Tam Thiên vô cùng lo lắng cho Tô Nghênh Hạ, thậm chí tại trình độ nào đó mà nói, Hàn Tam Thiên đang trong quá trình bị luyện hồn, chỗ hồn phách bị tia sét đánh trúng, thần thức đang bị phật ấm áp chế cũng tê dại.
Nhưng chỉ dựa vào cảm ứng tâm linh đối với Tô Nghênh Hạ, khiến nỗi lòng Hàn Tam Thiên đột nhiên lo lắng cho cô, mới khiến cho Hàn Tam Thiên có thể tỉnh táo được một chút trong khi bị phật ấm áp chế.
Chỉ dựa vào điểm này, Hàn Tam Thiên mới có mong muốn còn sống ra ngoài gặp Tô Nghênh Hạ, hoặc là dù biết tình hình của cô nguy cấp cỡ nào cũng có thể tưởng tượng được, làm sao anh lại không muốn cố gắng chịu đựng cơ chứ?
Nhưng hiện thực luôn là hiện thực, tình huống lúc này làm sao anh có thể thoát
thân.
"Hàn Tam Thiên, đừng quên, ngươi chính là Hàn Tam Thiên đó."
"Tia sét cách mỗi năm phút sẽ có một lần, người có năm phút để suy nghĩ và khôi phục."
"Dựa vào người, Hàn Tam Thiên!"
Ma Long tức giận quát một tiếng.
Một giây sau, gần như vào lúc Hàn Tam Thiên còn chưa phản ứng kịp, giữa sơn cốc đột nhiên có một tiếng rồng gào thét.
Rống!
Tia sét rơi xuống đất, mà cùng lúc này, một cái long ảnh to lớn chợt hiện ra giữa sơn cốc.
"Ma Long!"
Nếu như lúc này Hàn Tam Thiên có thể biểu cảm qua gương mặt thì anh nhất định là vô cùng kinh ngạc.
Vì để cho Hàn Tam Thiên có thời gian, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Ma Long lựa chọn là đem hồn phách của mình ngăn ở phía trước hồn phách của Hàn Tam Thiên.
Kinh lôi co lại, thứ rút đi đương nhiên là Long Hồn của hắn, mà đau đớn do bị luyện hóa đương nhiên nhiên cũng do hắn gánh.
"Long ảnh?"
Trên đỉnh núi, một đám hòa thượng không những nhìn thấy bóng linh hồn của Hàn Tam Thiên mà ngược lại còn nhìn thấy chính là một long ảnh vô cùng to lớn, nhất thời ai nấy đều giật mình.
Ngược lại là lão hòa thượng lại cười một tiếng, thản nhiên vô cùng.
"Ngạc nhiên làm cái gì?" Lão hòa thượng khinh thường cười lạnh một tiếng.
"Chẳng qua là Ma Long của Khốn Long Sơn mà thôi. Bây giờ, đến hồn phách của Ma Long cũng bắt đầu bị chúng ta từ rút ra khỏi trong cơ thể Hàn Tam Thiên để luyện hóa,
cái này đã nói rõ, tên ngốc Hàn Tam Thiên đã suy yếu lắm rồi." Lão hòa thượng cười nói.
Lão hòa thượng giải thích, nhất thời khiến đám hòa thượng kia đang vô cùng lo lắng lập tức như bỏ được gánh nặng, ai cũng vui mừng.
Hòa thượng trung niên lại trào phúng cười tiếng, nói: "Bên ngoài ca tụng Hàn Tam Thiên như thần tiên, thậm chí còn nói khoác mà không biết ngượng nói hắn là người sáng tạo kỳ tích gì đó. Rốt cuộc cũng chỉ như vậy, có tiếng mà không có miếng!"
Năm phút đồng hồ
Khoảng cách giữa một lần ra sét là năm phút đồng hồ.
Cái này cũng mang ý nghĩa là Hàn Tam Thiên chỉ có năm phút để rời khỏi nơi này.
Nếu không, một tia sét kia đánh xuống, Hàn Tam Thiên lại đứng trước nỗi đau đớn vì bị rút hồn, mà đến lúc đó, Hàn Tam Thiên sợ rằng sẽ đánh mất cơ hội sống sót trước mắt này.
Là bắt lấy cơ hội không thể nào này để gắng gượng tạo ra một cơ hội khác hay là vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt, ít nhất có thể dễ chịu sau năm phút đồng hồ lại chờ chết đây?
Hai lựa chọn đặt ở trước mặt Hàn Tam Thiên.
Nhưng hiển nhiên đó là lựa chọn của Hàn Tam Thiên luôn theo hướng ngược lại.
Năm phút đồng hồ, muốn khôi phục thân thể từ trạng thái mất khống chế vừa có thể thoát khỏi móng nhọn thiên long của phật uy, hiển nhiên, đối với người bình thường mà nói, còn khó hơn cả lên trời.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, độ khó của việc lên trời không tính là hoàn toàn không có hi vọng.
Huống hồ, anh không có lựa chọn.
"Hỗn độn khí tức!"
Bây giờ, thân thể cũng được, ý thức cũng được, dường như lâm vào cảnh giới bãi công tập thể, cho nên, hi vọng duy nhất chính là hỗn độn khí tức trong cơ thể Hàn Tam Thiên.
Nhưng vấn đề là, cho dù muốn khởi động ô tô cũng cần chút lửa cháy, muốn pháo nổ ầm ầm cũng cần kíp nổ mới có thể làm
được.
Tất cả những gì trong cơ thể Hàn Tam Thiên cơ bản đều đã lâm vào đình chỉ, chỉ từ cơ thể anh mà nói, ngay cả động con mắt một cái cũng vô cùng khó khăn, chớ đừng nói chi là vận khí lên.
Làm sao bây giờ?
Nên làm cái gì đây?
Đầu óc Hàn Tam Thiện xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ đủ mọi phương pháp.
Nhưng mỗi một phương pháp nghĩ ra lại rất nhanh bị Hàn Tam Thiên bác bỏ.
Tất cả biện pháp, đầu tiên đều phải tuân theo một nguyên tắc, đó chính là nếu Hàn Tam Thiên có thể khống chế thân thể của mình, vận chuyển hỗn độn khí tức trong cơ
thể.
Nhưng, đó căn bản làm không được.
"Hỏng bét."
Năm phút, gần như là cực kỳ nhanh chóng!
Trong nháy mắt cũng đã biến mất hầu như không còn, đợt sấm sét tiếp theo lại sắp xảy ra, nhưng đáng tiếc là, trong đầu Hàn Tam Thiên nảy ra mấy chục ý nghĩ nhưng không có một cái nào là khả thi cả.
"Ma Long chi hồn, xem ra ta phải có lỗi với lần hy sinh này của người rồi." Hàn Tam Thiên phiền muộn vô cùng.
Mặc dù con mắt cũng không động đậy, nhưng bởi vì tư thế mặt dán trên mặt đất, khóe mắt có thể liếc thấy trên bầu trời, sấm chớp lóe sáng, thậm chí có thể chiếu sáng nửa bầu trời đêm.
Uy lực như thế, đừng bảo là Hàn Tam Thiên hiện tại, cho dù là Hàn Tam Thiên thời kỳ toàn thịnh cũng phải bị 'hành tơi tả.
"Mẹ nhà nó, chẳng lẽ ông đây dùng sấm sét để độ thân lại có một ngày lại chết ở dưới những tia sét này?"
Hàn Tam Thiên vô cùng phiền muộn!
"Mẹ nhà nó, một đám hòa thượng, vậy mà lại có thể triệu hồi được lôi điện uy lực mạnh như thế!"
Nếu nói, Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, những tia sét này mạnh thì thôi đi, quan trọng nhất đó là nó có thể rút linh hồn của người!
Nhưng đột nhiên, ngay khi Hàn Tam Thiên đang vô cùng phiền muộn, cảm thán sức mạnh của những tia sấm này thì con mắt không có cách nào động đậy của anh kia lại đột nhiên có thần thái!
Sấm sét!
Sấm sét!
Cho dù mạnh hơn, từ đầu đến cuối anh cũng là sấm và sét mà? !
Trong đầu Hàn Tam Thiên lúc này đột nhiên lóe ra một bản đồ Bát Quái, cái gọi là càn, khôn, tốn, chấn, khảm, cách, cấn, đổi! Sầm là chấn, sét là lửa!
"Móa, mày muốn chơi tao ư, tạo chơi chết mày." Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên lạnh giọng chế giễu.
"Trời không quên ta!"
Vừa mới nói xong, đối mặt với tia sét xé trời lao xuống, Hàn Tam Thiên bất động không
roi.
"Hàn Tam Thiên, người động ư." Ma Long chi hồn mới vừa từ trong đau đớn tỉnh lại, lúc này nhìn thấy tình cảnh này không khỏi kinh hô.
Nhưng Hàn Tam Thiên như là không nghe thấy, hai mắt không thể động, liền dùng khóe mắt gắt gao nhìn lên tia sét trên bầu trời!
Gần, gần, càng ngày càng gần.
Ma Long tức giận quát một tiếng!
Oanh!
Ánh sáng điện bay thẳng!
Đánh thẳng lên Hàn Tam Thiên!
"Chính là hiện tại!"
Trong tiềm thức đột nhiên cắn răng một cái, gần như ngay khi tia sét đánh trúng Hàn Tam Thiên.
Ầm!
Tia sét đánh thẳng vào người Hàn Tam Thiên, sấm chớp nổi lên bốn phía, mặt đất ở dưới tia sét cũng bị đánh cháy đen.
Sơn cốc lại càng sáng trưng như ban ngày dưới tia sét này!
Rầm!
Trong lúc đó, trong sơn cốc có một bóng người vô cùng to lớn bay lên!
Bình luận facebook