Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2452-2454
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thân ảnh kia lại hóa trong sương khói.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Bóng đen kia nhìn càng giống như sương mù ngưng tụ lại mà thành.
Lão hòa thượng ở sườn núi nhíu mày nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong hiện trường, có ý đồ tìm kiếm tung tích của Hàn Tam Thiên hoặc là phật uy thiên long.
Tất cả đều gấp gáp muốn biết kết quả.
Đầu rồng khẽ nâng, vuốt rồng hướng về trước, thân thể Hàn Tam Thiên đơn độc bị vuốt rồng đè trên mặt đất, toàn bộ tro bụi trên mặt đất dính trên người Hàn Tam Thiên, khiến anh trông dơ bẩn vô cùng.
Cả khuôn mặt Hàn Tam Thiên đều là máu hòa với bùn đất, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt vốn có.
"Ha ha, ha ha ha ha ha." Nhìn thấy cảnh tượng này, lão hòa thượng hoàn toàn thả lỏng, tiếng cười phát ra mang vẻ ngông nghênh vô cùng.
"Nhìn xem tên tiểu tử này bây giờ thế nào?"
"Mới vừa rồi còn rất kiêu ngạo, bây giờ dưới sức mạnh của phật uy thiên long chi thì chỉ có vậy thôi. Lúc này lại vẫn còn nói rất hay ho, ông nội ngươi đây vẫn đang chờ."
"Cái gì Ma Thần, cái gì Hàn Tam Thiên rác rưới, vô cùng kỳ diệu, thật ra chỉ là tên phế vật, những lời tâng bốc bên ngoài sợ là bỏ tiền mua chuộc."
Lão hòa thượng yên tâm, chuyển từ vẻ lo lắng thành ngông cuồng.
Minh Vũ rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, thở ra.
Mắt nhìn thấy tình cảnh nat2 cũng buông xuống được nỗi lo lắng trong lòng.
"Hô." Minh Vũ thở ra, cười lạnh nhạt.
Ở trình độ nào đó mà nói, đám này đúng là cũng có giá trị.
Sáu mươi sáu Kim Long phật uy thiên long, quả thực bá đạo một phương.
Nếu có nhìn thấy, thậm chí có thể phát hiện toàn bộ hẻm núi dưới đáy đều bởi vì thiên long xông vào,mà trực tiếp chìm xuống mười mấy phân.
Có thể suy ra sức đẩy của thiên long to lớn đến cỡ nào, nếu đổi lại là mình chỉ sợ sẽ thảm hại hơn Hàn Tam Thiên, nát xương tại chỗ.
"Sư phụ, niệm khởi chú đi." Minh Vũ nói.
"Hiện tại vẫn còn đang niệm chú, nhưng tôi chưa nhìn thấy rõ Hàn Tam Thiên." Hòa thượng trung niên nói.
Khỏi chú cũng giống như luyện trận, cần tiêu hao số lượng trai trẻ và lão hòa thượng không nhiều, đối với ý kiến của Minh Vũ, hòa thượng trung niên tất nhiên đồng ý.
"Vâng, đều nói hải nữ bá đạo hung tàn vô cùng, làm sao hiện tại khiếp đảm như thế? Khó thành, có rất nhiều người đã bị Hàn. Tam Thiên dọa bể mật gần chết." Có hòa thượng lập tức phụ họa theo hòa thượng trung niên, lạnh giọng trào phúng.
"Sư phụ, chú ý cẩn thận là vì người chúng ta đối phó không phải người bình thường, mà là Hàn Tam Thiên, ngài đừng quên, Hàn Tam Thiên là có trang bị phòng ngự đặc thù." Minh Vũ lười giải thích với những hòa thượng trào phúng này, nghiêm túc nói với lão hòa thượng.
Nghe lời này, lão hòa thượng kịp thời đưa tay, ngăn đệ tử nói năng bậy bạ lại, gật gật đầu: "Quả thực cũng đã dùng cà sa tử kim thăm dò Hàn Tam Thiên, trước khi tiểu tử kia đi đã cho ta nhìn thấy áo giáp tử kim."
"Diệt huyền khải." Minh Vũ lạnh giọng.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Lão hòa thượng thở ra, cuối cùng gật gật đầu: "Áo giáp màu tím, ẩn vào bên trong, đúng là diệt huyền khải."
"Thiên Chi cũng bị đánh bại trong tay giáp Cổ Thần này, bao nhiêu lần hỗn chiến thì có bấy nhiêu lần ăn thiệt." Lão hòa thượng thở dài bất đắc dĩ.
Minh Vũ nhẹ gật đầu, Hàn Tam Thiên có diệt huyền khải bảo hộ, điều này có thể giải thích nguyên nhân lúc trước tên này đánh nhau ở tông Hư Vô mà vẫn có thể an toàn.
Trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, Minh Vũ đều có thể thấy được sự phòng ngự đó.
"Cho nên, chúng ta có thể vẫn đang chịu thiệt ngầm." Minh Vũ.
Lão hòa thượng gật gật đầu: "Đúng."
"Thiên Anh Kiệt bại trong tay nó, nhiều người đã hiểu rõ được cách phòng ngự của hắn, thêm nữa có phải tướng thần công có thể đánh bại được Thi Dương hay không, đến mức tại thời điểm vẻ dị thường sụp đổ thì tâm cảnh cũng sụp đổ. Người không biết còn còn có thể hiểu, nhưng nếu đã biết mà vẫn chịu thua thiệt thì thật là quá ngu."
"Bố Si."
Nghe sư phụ la lên, đệ tử trung niên cố nén bất đắc dĩ, :"Có đệ tử."
"Thông báo tất cả chuẩn bị khởi chú. Phải khiến Hàn Tam Thiên tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội còn sống nào." Lão hòa thượng trầm giọng nói.
"Sư phụ, bằng không hay thôi đi, chúng ta đã bị giày vò trong trận, cũng giam Hàn Tam Thiên lại, hắn đâu còn có thể làm gì nhiều được? Ngài cũng biết, loại khởi chú và linh pháp này là làm trái ý trời, chúng ta đã đủ vất vả, nếu còn tiếp tục thì..." hòa thượng trung niên Bố Si phiền muộn vô cùng, từ đầu đến cuối không có oán khí nhưng cũng có dũng khí nói ra.
Khởi chú là làm trái ý trời, mặc dù có thể so sánh phật uy thiên long và luyện ma trận, những phương pháp này rất là độc.
Hiện tại khởi trận thì cũng mang ý nghĩa tiêu hao tuổi thọ, trong lòng hòa thượng trung niên đương nhiên có chỗ oán giận.
Dù sao hiện tại chỉ là vẽ rắn thêm chân, chỉ làm nhiều thêm một bước. Sư phụ nói rõ là vì mình, để cho mình an tâm, cũng chú ý an toàn sinh mệnh.
"Làm sao? Lời ta nói cũng không để vào tai?" Lão hòa thượng lập tức nói.
Cho dù tức giận trong lòng nhưng khi đối mặt với sự phụ thì hòa thượng trung niên. cũng đành phải cúi đầu: "Đệ tử không dám, đệ tử đi bố trí."
Nói xong, hòa thượng trung niên lui đi.
Một lát sau, theo âm thanh kèn vang lên, một trăm lẻ bảy cờ phật phía ngoài được thu lại, một trăm lẻ bảy cờ nhỏ màu đen được treo lên.
+
Trên lá cờ có phù văn cực kỳ cổ quái.
Giống như là ác ma, lại như là ánh mắt yêu quái.
"Khởi trận."
Theo âm thanh của lão hòa thượng, lệnh kỳ vung lên, giữa thiên địa đột nhiên có mây đen kéo tới, sấm sét vang dội, toàn bộ thiên địa chìm trong vẻ đen tối.
Đột nhiên, sấm sét rền vang, chớp sáng vạn dặm, tia chớp khắp nơi, nhất thời, khí đen phiêu lãng trên người Hàn Tam Thiên hóa thành một cái bóng từ sườn núi đi lên, gần như trải rộng cả sơn cốc.
Rất nhanh sau đó, thân ảnh kia trong nháy mắt thu nhỏ lại, cuối cùng co đầu rút cổ tiến vào trong thân thể Hàn Tam Thiên.
"Hồi sinh."
Ầm.
Lại là một tiếng sấm rền vang lên, bóng đen trong cơ thể Hàn Tam Thiên bị kéo phóng to khắp cả sơn cốc, mặc dù bóng đen không có gương mặt, nhưng có thể từ hình thái bóng đen giãy dụa mà phán đoán thì nó nhất định vô cùng thống khổ.
"Ba ngày, một ngày phân hồn, hai ngày để kiên cố nhục thân và linh hồn, ba ngày tách luyện hóa, từ đây, vĩnh viễn không siêu thân." Lão hòa thượng nhẹ giọng đáp.
"Ba ngày?" Minh Vũ khẽ nhíu mày.
Thời gian có hơi lâu, chỉ không muốn đêm dài lắm mộng.
Mà lúc này, trong tửu lâu trong thành.
So với sự vui vẻ của buổi trưa hôm qua thì vào buổi tối là sự hãi hùng vô cùng, lúc này bọn người Phù Mãng chỉ có thể dùng từ thê thảm, thậm chí gần như sụp đổ để hình dung.
Hai ngày một đêm, bên ngoài đối mặt với tang thi, căn bản không ngừng tiến công, bọn hắn cũng chỉ có thể bị ép buộc không ngừng phòng thủ, cho dù thay phiên nghỉ ngơi thay phiên nghỉ ngơi phòng ngự thì vẫn rất mỏi mệt.
Mà so với thân thể thì tâm lý càng thêm mỏi mệt.
Lương thực trong tửu lâu vốn còn không nhiều, sau khi Hàn Tam Thiên đến thì có rất nhiều khách đã tiêu hao lại thêm giữa trưa hôm qua Phù Mãng "Khao thưởng tam quân", có lẽ đã không còn bao nhiêu lương thực nữa.
Từ sáng sớm hôm nay thì đã dùng cháo sống qua ngày.
Còn Hàn Tam Thiên lại không có bất kỳ dấu hiệu nào trở về.
"Báo."
Theo một tiếng hô lên gấp gáp, Phù Mãng đang mặt ủ mày chau nhất thời tinh thần tỉnh táo, đặt mông đứng lên, vội vàng nhìn
về phía đệ tử tuần tra từ trên lầu chạy xuống.
"Tình huống thế nào?"
"Có phải Tam Thiên trở về rồi hay không?"
"Có phải chúng ta được cứu rồi không?"
Không cần Phù Mãng hỏi nhiều, những người khác cũng đã không kịp chờ đợi mà
hỏi.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Phù Mãng nuốt nước miếng một cái, khát vọng nhìn qua đệ tử.
"Núi... Bên kia núi xảy ra một trận nổ rất lớn, lại có mây đen giăng kín, mơ hồ có thể nghe tiếng kêu thảm." Đệ tử nhìn mọi người một cái, có chút lo lắng nói.
"Ha ha, đó nhất định là Tam Thiên đang đẫm máu giết địch, giết đám chó hoang tiếng kêu rên liên hồi." Phù Mãng miễn cưỡng cười, ý đồ cổ vũ cho những con người đang ở đây.
"Đúng vậy, cũng không loại trừ khả năng này." Phù Ly cũng tranh thủ thời gian vội vàng phụ họa nói.
"Nhưng mà... tiếng kêu thảm như là từ một người phát ra, mà lại âm thanh kia...âm. thanh kia rất giống như của minh chủ, ta hoài nghi..." Nói đến đây, đệ tử kia không dám nói nữa.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ hắn có ý gì, chỉ có một âm thanh, lại còn rất giống minh chủ, đây không phải đã nói rõ hết thảy vấn đề sao?
Hàn Tam Thiên bị bắt, thậm chí... Thậm chí có khả năng gặp phải nguy hiểm.
"Ba."
"Nói hươu nói vượn, yêu ngôn hoặc chúng, làm sao Tam Thiên có thể bị bắt chứ? Tam Thiên làm sao lại kêu đau đớn? Ta cho người biết, nếu như người con nói lung tung, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ, giết ngay tại chỗ." Phù Mãng tức giận mà nói.
Đệ tử báo tin đưa tay ôm mặt, ủy khuất không thôi: "Đệ tử nói đều là thật, càng về đêm càng có thể nghe tiếng kêu thảm thiết đau đớn của minh chủ càng rõ, nếu không tin thì Phù thống tĩnh đi lên xem một chút thì sẽ biết."
"Ngươi còn dám nói, ta con mẹ nó..." Phù Mãng tức giận mắng, cúi đầu tìm đại đao, chuẩn bị rút đao giết người.
"Đủ rồi."
"Ầm."
Theo tiếng gầm lên giận dữ, đột nhiên có người đập bàn một cái, ngay sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh đứng lên, lạnh lùng nhìn Phù Mãng: "Đến lúc này rồi mà người còn bày thêm chuyện sao?".
"Ta không bày thêm chuyện, là hắn nói hươu nói vượn." Phù Mãng tức giận bất mãn, chỉ vào đệ tử kia quát.
"Từ đầu tới đuôi, phật âm chưa hề biến mất dù chỉ một lát, lớn nhỏ không giảm, nếu như là Tam Thiên giết địch, ta hỏi người, vì sao phật âm không thay đổi?"
Chỉ cần Hàn Tam Thiên vừa bắt đầu giết địch thì số lượng sẽ giảm bớt, phật âm tự nhiên cũng sẽ giảm bớt, vấn đề này không cần suy nghĩ nhiều, ai cũng đều hiểu.
Chỉ là đối với Phù Mãng, Hàn Tam Thiên là cây cỏ cứu mạng sau cùng, ai cũng không nguyện ý thừa nhận sự thật này thôi.
Sau khi nghe giang hồ Bách Hiểu Sanh, không khí nhất thời lâm vào vắng lặng một cách chết chóc.
Vốn đã rất khó khăn, bây giờ lại nghe tin dữ như thế, hi vọng cuối cùng bị đánh vỡ, nói không cảm thấy lo sợ thì chính là giả.
Một lát sau, mấy thân ảnh tiến vào trong động.
Mặc dù là sơn động, nhưng trong động lại không đơn sơ chút nào, thậm chí có thể nói trông giống như một cung điện.
cửa hàng có bốn tên cao thủ trấn giữ, trong động có mười hai thị nữ túc trực.
Trong động có chỗ đặt một giường đá, trên giường có một nữ tử, mặt mày như tơ, xinh đẹp vô cùng.
"Tình huống như thế nào?"
"Hình như Hàn Tam Thiên thua rồi." Mấy thân ảnh vẫn chưa dám tiến lên quá gần, chỉ quỳ gối ở chỗ cách cửa hang hai mét, cho dù nước mưa trên người ngừng không ngừng nhỏ xuống, nhưng mấy người này không dám nhìn thêm dù là một chút nào.
"Thua?"
"Trong núi có khí màu đen thông thiên, sấm rền tia chớp nổi lên bốn phía, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng đen to lớn trong sơn cốc hiện lên."
"Là khởi hồn chú?" Nữ tử kia nhíu mày, một giây sau khinh thường hừ lạnh: "Đám ma tăng này thật sự dốc hết vốn liếng, không tiếc lấy vạn mạng người để luyện hóa Hàn Tam Thiên."
"Chủ thượng, chúng ta nên làm sao đây?"
"Khởi hồn chú cần ba ngày mới có thể đạt thành hiệu quả, bây giờ đã ròng rã trải qua hai ngày. Huống hồ, bây giờ chúng ta có đủ người sao? Đợi nàng ta đến." Nữ tử kia bất mãn quát.
"Còn những người trong thành kia?"
"Những người không quan trọng kia thì người quan tâm làm gì?"
"Nô tài đáng chết, nô tài chỉ đang lo lắng...".
"Lo lắng cái gì?"
"Đến lúc đó không có cách nào bàn giao với Tô Nghênh Hạ."
"Lục Nhược Tâm hứa sẽ cứu Hàn Tam Thiên còn sống ra ngoài, còn chuyện những người khác bỏ mình thì có liên quan gì? Còn bao lâu thì Lục Nhược Tâm đến đây?"
"Vì sao không phải hôm nay? Không phải biết rõ chúng ta đang chờ nàng sao?"
"Tô Nghênh Hạ xảy ra chút việc phía bên kia."
"Tô Nghênh Hạ hiện tại như thế nào?"
"Điểm này, nô tài không biết."
"Đi xuống đi."
"Vâng."
Bên trên đỉnh núi Kỳ Sơn.
Tô Nghênh Hạ ngồi trong phòng, vạn phần thương tâm.
Lúc này, cửa hé mở một chút, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi đến.
"Đêm đã khuya, sao vẫn còn chưa ngủ?"
Người này không phải ai khác, chính là Lục Nhược Tâm.
Tô Nghênh Hạ không để ý tới nàng, nàng cũng không tức giận, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhẹ giọng cười một tiếng: "Thế nào? Nghĩ về nam nhân?"
"Đừng hiểu lầm, ta không phải nói ngươi nghĩ về Hàn Tam Thiên, mà là Phương Khôn." Lục Nhược Tâm lạnh nhạt khinh thường nói.
Nghe tới cái tên này, Tô Nghênh Hạ lập tức có phản ứng, một đôi mắt đẫm lệ hung hăng trừng Lục Nhược Tâm, hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mặt này.
"Chậc chậc, làm gì mà thù hằn với ta như thế, ta đến đây là vì muốn tốt cho ngươi." Nói xong, Lục Nhược Tâm đứng lên:
"Nhưng nếu người đã hận ta như vậy thì ta đi là được. Người tiếp tục nghĩ về Phương Khôn của ngươi đi, nhưng mà người cũng nên nghĩ về Hàn Tam Thiên một chút, bằng không thì ta sợ người không thể nghĩ đến nữa."
Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tâm nhấc chân muốn rời khỏi.
"Lục Nhược Tâm." Lúc này, Tô Nghênh Hạ quát lạnh một tiếng: "Ngươi không được quên đã đáp ứng ta chuyện gì, nếu Hàn Tam Thiên có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù ta chết thì người cũng đừng hòng."
"Ta đã cứu Hàn Tam Thiên từ trong bụng Thao Thiết. Nhưng đáng tiếc, hắn người này thích làm cây to đón gió, người lại đáp ứng với ta tương đối trễ, cho nên xảy ra chút vấn đề. ."
Nghe tới Hàn Tam Thiên xảy ra vấn đề, Tô Nghênh Hạ lập tức gấp gáp đứng lên, mấy bước vọt tới trước mặt Lục Nhược Tâm, khẩn trương nắm lấy xiêm y của nàng, nói: "Hắn thế nào rồi?"
"cút ra." Mắt thấy quần áo bị nắm lấy, Lục Nhược Tâm lập tức chán ghét đá văng Tô Nghênh Hạ, rồi mới không ngừng phủi phủi xiêm y của mình, trên mặt tràn ngập chán ghét.
Một lát sau, xác nhận đã sạch sẽ, lúc này Lục Nhược Tâm mới lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Nghênh Hạ đang ngã trên mặt đất: "Nữ nhân bẩn thỉu này, ngươi không có tư cách chạm vào ta, càng không có tư cách tiếp xúc."
Mắng xong, giọng điệu của nàng lúc này mới tương đối hòa hoãn, nói: "Bây giờ Hàn Tam Thiên bị một đám hòa thượng không rõ lai lịch vây khốn, đại nạn sắp đến."
Nói xong, trong tay Lục Nhược Tâm khẽ động, khí lực trong tay liền hóa thành một màn hình ở giữa không trung.
Từ hình ảnh bên trong có thể thấy được nơi xa trong sơn cốc, yêu ma quỷ quái to lớn xuất hiện, Hàn Tam Thiên thống khổ gào thét không dứt.
Ánh mắt Tô Nghênh Hạ lập tức khẩn trương mở to ra, vô thức bò về phía màn hình kia, nhưng Lục Nhược Tâm nhanh chóng thu hồi lại.
"Tam Thiên, Tam Thiên. ." Tô Nghênh Hạ bị thương la lên hai câu, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Nhược Tâm: "Ngươi không phải đáp ứng ta sẽ cứu sống Hàn Tam Thiên sao? Tại sao bây giờ lại. ."
"Những người này là ai, ta cũng không rõ, có lẽ Hàn Tam Thiên gây thù với ai đó, lại làm cây to đón gió, nhưng xét đến cùng thì Tô Nghênh Hạ, đây đều là lỗi của ngươi."
"Lỗi của ta?"
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Bóng đen kia nhìn càng giống như sương mù ngưng tụ lại mà thành.
Lão hòa thượng ở sườn núi nhíu mày nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong hiện trường, có ý đồ tìm kiếm tung tích của Hàn Tam Thiên hoặc là phật uy thiên long.
Tất cả đều gấp gáp muốn biết kết quả.
Đầu rồng khẽ nâng, vuốt rồng hướng về trước, thân thể Hàn Tam Thiên đơn độc bị vuốt rồng đè trên mặt đất, toàn bộ tro bụi trên mặt đất dính trên người Hàn Tam Thiên, khiến anh trông dơ bẩn vô cùng.
Cả khuôn mặt Hàn Tam Thiên đều là máu hòa với bùn đất, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt vốn có.
"Ha ha, ha ha ha ha ha." Nhìn thấy cảnh tượng này, lão hòa thượng hoàn toàn thả lỏng, tiếng cười phát ra mang vẻ ngông nghênh vô cùng.
"Nhìn xem tên tiểu tử này bây giờ thế nào?"
"Mới vừa rồi còn rất kiêu ngạo, bây giờ dưới sức mạnh của phật uy thiên long chi thì chỉ có vậy thôi. Lúc này lại vẫn còn nói rất hay ho, ông nội ngươi đây vẫn đang chờ."
"Cái gì Ma Thần, cái gì Hàn Tam Thiên rác rưới, vô cùng kỳ diệu, thật ra chỉ là tên phế vật, những lời tâng bốc bên ngoài sợ là bỏ tiền mua chuộc."
Lão hòa thượng yên tâm, chuyển từ vẻ lo lắng thành ngông cuồng.
Minh Vũ rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, thở ra.
Mắt nhìn thấy tình cảnh nat2 cũng buông xuống được nỗi lo lắng trong lòng.
"Hô." Minh Vũ thở ra, cười lạnh nhạt.
Ở trình độ nào đó mà nói, đám này đúng là cũng có giá trị.
Sáu mươi sáu Kim Long phật uy thiên long, quả thực bá đạo một phương.
Nếu có nhìn thấy, thậm chí có thể phát hiện toàn bộ hẻm núi dưới đáy đều bởi vì thiên long xông vào,mà trực tiếp chìm xuống mười mấy phân.
Có thể suy ra sức đẩy của thiên long to lớn đến cỡ nào, nếu đổi lại là mình chỉ sợ sẽ thảm hại hơn Hàn Tam Thiên, nát xương tại chỗ.
"Sư phụ, niệm khởi chú đi." Minh Vũ nói.
"Hiện tại vẫn còn đang niệm chú, nhưng tôi chưa nhìn thấy rõ Hàn Tam Thiên." Hòa thượng trung niên nói.
Khỏi chú cũng giống như luyện trận, cần tiêu hao số lượng trai trẻ và lão hòa thượng không nhiều, đối với ý kiến của Minh Vũ, hòa thượng trung niên tất nhiên đồng ý.
"Vâng, đều nói hải nữ bá đạo hung tàn vô cùng, làm sao hiện tại khiếp đảm như thế? Khó thành, có rất nhiều người đã bị Hàn. Tam Thiên dọa bể mật gần chết." Có hòa thượng lập tức phụ họa theo hòa thượng trung niên, lạnh giọng trào phúng.
"Sư phụ, chú ý cẩn thận là vì người chúng ta đối phó không phải người bình thường, mà là Hàn Tam Thiên, ngài đừng quên, Hàn Tam Thiên là có trang bị phòng ngự đặc thù." Minh Vũ lười giải thích với những hòa thượng trào phúng này, nghiêm túc nói với lão hòa thượng.
Nghe lời này, lão hòa thượng kịp thời đưa tay, ngăn đệ tử nói năng bậy bạ lại, gật gật đầu: "Quả thực cũng đã dùng cà sa tử kim thăm dò Hàn Tam Thiên, trước khi tiểu tử kia đi đã cho ta nhìn thấy áo giáp tử kim."
"Diệt huyền khải." Minh Vũ lạnh giọng.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Lão hòa thượng thở ra, cuối cùng gật gật đầu: "Áo giáp màu tím, ẩn vào bên trong, đúng là diệt huyền khải."
"Thiên Chi cũng bị đánh bại trong tay giáp Cổ Thần này, bao nhiêu lần hỗn chiến thì có bấy nhiêu lần ăn thiệt." Lão hòa thượng thở dài bất đắc dĩ.
Minh Vũ nhẹ gật đầu, Hàn Tam Thiên có diệt huyền khải bảo hộ, điều này có thể giải thích nguyên nhân lúc trước tên này đánh nhau ở tông Hư Vô mà vẫn có thể an toàn.
Trải qua biết bao nhiêu cuộc chiến đấu, Minh Vũ đều có thể thấy được sự phòng ngự đó.
"Cho nên, chúng ta có thể vẫn đang chịu thiệt ngầm." Minh Vũ.
Lão hòa thượng gật gật đầu: "Đúng."
"Thiên Anh Kiệt bại trong tay nó, nhiều người đã hiểu rõ được cách phòng ngự của hắn, thêm nữa có phải tướng thần công có thể đánh bại được Thi Dương hay không, đến mức tại thời điểm vẻ dị thường sụp đổ thì tâm cảnh cũng sụp đổ. Người không biết còn còn có thể hiểu, nhưng nếu đã biết mà vẫn chịu thua thiệt thì thật là quá ngu."
"Bố Si."
Nghe sư phụ la lên, đệ tử trung niên cố nén bất đắc dĩ, :"Có đệ tử."
"Thông báo tất cả chuẩn bị khởi chú. Phải khiến Hàn Tam Thiên tuyệt đối không có bất kỳ cơ hội còn sống nào." Lão hòa thượng trầm giọng nói.
"Sư phụ, bằng không hay thôi đi, chúng ta đã bị giày vò trong trận, cũng giam Hàn Tam Thiên lại, hắn đâu còn có thể làm gì nhiều được? Ngài cũng biết, loại khởi chú và linh pháp này là làm trái ý trời, chúng ta đã đủ vất vả, nếu còn tiếp tục thì..." hòa thượng trung niên Bố Si phiền muộn vô cùng, từ đầu đến cuối không có oán khí nhưng cũng có dũng khí nói ra.
Khởi chú là làm trái ý trời, mặc dù có thể so sánh phật uy thiên long và luyện ma trận, những phương pháp này rất là độc.
Hiện tại khởi trận thì cũng mang ý nghĩa tiêu hao tuổi thọ, trong lòng hòa thượng trung niên đương nhiên có chỗ oán giận.
Dù sao hiện tại chỉ là vẽ rắn thêm chân, chỉ làm nhiều thêm một bước. Sư phụ nói rõ là vì mình, để cho mình an tâm, cũng chú ý an toàn sinh mệnh.
"Làm sao? Lời ta nói cũng không để vào tai?" Lão hòa thượng lập tức nói.
Cho dù tức giận trong lòng nhưng khi đối mặt với sự phụ thì hòa thượng trung niên. cũng đành phải cúi đầu: "Đệ tử không dám, đệ tử đi bố trí."
Nói xong, hòa thượng trung niên lui đi.
Một lát sau, theo âm thanh kèn vang lên, một trăm lẻ bảy cờ phật phía ngoài được thu lại, một trăm lẻ bảy cờ nhỏ màu đen được treo lên.
+
Trên lá cờ có phù văn cực kỳ cổ quái.
Giống như là ác ma, lại như là ánh mắt yêu quái.
"Khởi trận."
Theo âm thanh của lão hòa thượng, lệnh kỳ vung lên, giữa thiên địa đột nhiên có mây đen kéo tới, sấm sét vang dội, toàn bộ thiên địa chìm trong vẻ đen tối.
Đột nhiên, sấm sét rền vang, chớp sáng vạn dặm, tia chớp khắp nơi, nhất thời, khí đen phiêu lãng trên người Hàn Tam Thiên hóa thành một cái bóng từ sườn núi đi lên, gần như trải rộng cả sơn cốc.
Rất nhanh sau đó, thân ảnh kia trong nháy mắt thu nhỏ lại, cuối cùng co đầu rút cổ tiến vào trong thân thể Hàn Tam Thiên.
"Hồi sinh."
Ầm.
Lại là một tiếng sấm rền vang lên, bóng đen trong cơ thể Hàn Tam Thiên bị kéo phóng to khắp cả sơn cốc, mặc dù bóng đen không có gương mặt, nhưng có thể từ hình thái bóng đen giãy dụa mà phán đoán thì nó nhất định vô cùng thống khổ.
"Ba ngày, một ngày phân hồn, hai ngày để kiên cố nhục thân và linh hồn, ba ngày tách luyện hóa, từ đây, vĩnh viễn không siêu thân." Lão hòa thượng nhẹ giọng đáp.
"Ba ngày?" Minh Vũ khẽ nhíu mày.
Thời gian có hơi lâu, chỉ không muốn đêm dài lắm mộng.
Mà lúc này, trong tửu lâu trong thành.
So với sự vui vẻ của buổi trưa hôm qua thì vào buổi tối là sự hãi hùng vô cùng, lúc này bọn người Phù Mãng chỉ có thể dùng từ thê thảm, thậm chí gần như sụp đổ để hình dung.
Hai ngày một đêm, bên ngoài đối mặt với tang thi, căn bản không ngừng tiến công, bọn hắn cũng chỉ có thể bị ép buộc không ngừng phòng thủ, cho dù thay phiên nghỉ ngơi thay phiên nghỉ ngơi phòng ngự thì vẫn rất mỏi mệt.
Mà so với thân thể thì tâm lý càng thêm mỏi mệt.
Lương thực trong tửu lâu vốn còn không nhiều, sau khi Hàn Tam Thiên đến thì có rất nhiều khách đã tiêu hao lại thêm giữa trưa hôm qua Phù Mãng "Khao thưởng tam quân", có lẽ đã không còn bao nhiêu lương thực nữa.
Từ sáng sớm hôm nay thì đã dùng cháo sống qua ngày.
Còn Hàn Tam Thiên lại không có bất kỳ dấu hiệu nào trở về.
"Báo."
Theo một tiếng hô lên gấp gáp, Phù Mãng đang mặt ủ mày chau nhất thời tinh thần tỉnh táo, đặt mông đứng lên, vội vàng nhìn
về phía đệ tử tuần tra từ trên lầu chạy xuống.
"Tình huống thế nào?"
"Có phải Tam Thiên trở về rồi hay không?"
"Có phải chúng ta được cứu rồi không?"
Không cần Phù Mãng hỏi nhiều, những người khác cũng đã không kịp chờ đợi mà
hỏi.
Đọc truyện tại T@mli nh24 7.com nhé !
Phù Mãng nuốt nước miếng một cái, khát vọng nhìn qua đệ tử.
"Núi... Bên kia núi xảy ra một trận nổ rất lớn, lại có mây đen giăng kín, mơ hồ có thể nghe tiếng kêu thảm." Đệ tử nhìn mọi người một cái, có chút lo lắng nói.
"Ha ha, đó nhất định là Tam Thiên đang đẫm máu giết địch, giết đám chó hoang tiếng kêu rên liên hồi." Phù Mãng miễn cưỡng cười, ý đồ cổ vũ cho những con người đang ở đây.
"Đúng vậy, cũng không loại trừ khả năng này." Phù Ly cũng tranh thủ thời gian vội vàng phụ họa nói.
"Nhưng mà... tiếng kêu thảm như là từ một người phát ra, mà lại âm thanh kia...âm. thanh kia rất giống như của minh chủ, ta hoài nghi..." Nói đến đây, đệ tử kia không dám nói nữa.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ hắn có ý gì, chỉ có một âm thanh, lại còn rất giống minh chủ, đây không phải đã nói rõ hết thảy vấn đề sao?
Hàn Tam Thiên bị bắt, thậm chí... Thậm chí có khả năng gặp phải nguy hiểm.
"Ba."
"Nói hươu nói vượn, yêu ngôn hoặc chúng, làm sao Tam Thiên có thể bị bắt chứ? Tam Thiên làm sao lại kêu đau đớn? Ta cho người biết, nếu như người con nói lung tung, đừng trách ta không niệm tình huynh đệ, giết ngay tại chỗ." Phù Mãng tức giận mà nói.
Đệ tử báo tin đưa tay ôm mặt, ủy khuất không thôi: "Đệ tử nói đều là thật, càng về đêm càng có thể nghe tiếng kêu thảm thiết đau đớn của minh chủ càng rõ, nếu không tin thì Phù thống tĩnh đi lên xem một chút thì sẽ biết."
"Ngươi còn dám nói, ta con mẹ nó..." Phù Mãng tức giận mắng, cúi đầu tìm đại đao, chuẩn bị rút đao giết người.
"Đủ rồi."
"Ầm."
Theo tiếng gầm lên giận dữ, đột nhiên có người đập bàn một cái, ngay sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh đứng lên, lạnh lùng nhìn Phù Mãng: "Đến lúc này rồi mà người còn bày thêm chuyện sao?".
"Ta không bày thêm chuyện, là hắn nói hươu nói vượn." Phù Mãng tức giận bất mãn, chỉ vào đệ tử kia quát.
"Từ đầu tới đuôi, phật âm chưa hề biến mất dù chỉ một lát, lớn nhỏ không giảm, nếu như là Tam Thiên giết địch, ta hỏi người, vì sao phật âm không thay đổi?"
Chỉ cần Hàn Tam Thiên vừa bắt đầu giết địch thì số lượng sẽ giảm bớt, phật âm tự nhiên cũng sẽ giảm bớt, vấn đề này không cần suy nghĩ nhiều, ai cũng đều hiểu.
Chỉ là đối với Phù Mãng, Hàn Tam Thiên là cây cỏ cứu mạng sau cùng, ai cũng không nguyện ý thừa nhận sự thật này thôi.
Sau khi nghe giang hồ Bách Hiểu Sanh, không khí nhất thời lâm vào vắng lặng một cách chết chóc.
Vốn đã rất khó khăn, bây giờ lại nghe tin dữ như thế, hi vọng cuối cùng bị đánh vỡ, nói không cảm thấy lo sợ thì chính là giả.
Một lát sau, mấy thân ảnh tiến vào trong động.
Mặc dù là sơn động, nhưng trong động lại không đơn sơ chút nào, thậm chí có thể nói trông giống như một cung điện.
cửa hàng có bốn tên cao thủ trấn giữ, trong động có mười hai thị nữ túc trực.
Trong động có chỗ đặt một giường đá, trên giường có một nữ tử, mặt mày như tơ, xinh đẹp vô cùng.
"Tình huống như thế nào?"
"Hình như Hàn Tam Thiên thua rồi." Mấy thân ảnh vẫn chưa dám tiến lên quá gần, chỉ quỳ gối ở chỗ cách cửa hang hai mét, cho dù nước mưa trên người ngừng không ngừng nhỏ xuống, nhưng mấy người này không dám nhìn thêm dù là một chút nào.
"Thua?"
"Trong núi có khí màu đen thông thiên, sấm rền tia chớp nổi lên bốn phía, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng đen to lớn trong sơn cốc hiện lên."
"Là khởi hồn chú?" Nữ tử kia nhíu mày, một giây sau khinh thường hừ lạnh: "Đám ma tăng này thật sự dốc hết vốn liếng, không tiếc lấy vạn mạng người để luyện hóa Hàn Tam Thiên."
"Chủ thượng, chúng ta nên làm sao đây?"
"Khởi hồn chú cần ba ngày mới có thể đạt thành hiệu quả, bây giờ đã ròng rã trải qua hai ngày. Huống hồ, bây giờ chúng ta có đủ người sao? Đợi nàng ta đến." Nữ tử kia bất mãn quát.
"Còn những người trong thành kia?"
"Những người không quan trọng kia thì người quan tâm làm gì?"
"Nô tài đáng chết, nô tài chỉ đang lo lắng...".
"Lo lắng cái gì?"
"Đến lúc đó không có cách nào bàn giao với Tô Nghênh Hạ."
"Lục Nhược Tâm hứa sẽ cứu Hàn Tam Thiên còn sống ra ngoài, còn chuyện những người khác bỏ mình thì có liên quan gì? Còn bao lâu thì Lục Nhược Tâm đến đây?"
"Vì sao không phải hôm nay? Không phải biết rõ chúng ta đang chờ nàng sao?"
"Tô Nghênh Hạ xảy ra chút việc phía bên kia."
"Tô Nghênh Hạ hiện tại như thế nào?"
"Điểm này, nô tài không biết."
"Đi xuống đi."
"Vâng."
Bên trên đỉnh núi Kỳ Sơn.
Tô Nghênh Hạ ngồi trong phòng, vạn phần thương tâm.
Lúc này, cửa hé mở một chút, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi đến.
"Đêm đã khuya, sao vẫn còn chưa ngủ?"
Người này không phải ai khác, chính là Lục Nhược Tâm.
Tô Nghênh Hạ không để ý tới nàng, nàng cũng không tức giận, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhẹ giọng cười một tiếng: "Thế nào? Nghĩ về nam nhân?"
"Đừng hiểu lầm, ta không phải nói ngươi nghĩ về Hàn Tam Thiên, mà là Phương Khôn." Lục Nhược Tâm lạnh nhạt khinh thường nói.
Nghe tới cái tên này, Tô Nghênh Hạ lập tức có phản ứng, một đôi mắt đẫm lệ hung hăng trừng Lục Nhược Tâm, hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mặt này.
"Chậc chậc, làm gì mà thù hằn với ta như thế, ta đến đây là vì muốn tốt cho ngươi." Nói xong, Lục Nhược Tâm đứng lên:
"Nhưng nếu người đã hận ta như vậy thì ta đi là được. Người tiếp tục nghĩ về Phương Khôn của ngươi đi, nhưng mà người cũng nên nghĩ về Hàn Tam Thiên một chút, bằng không thì ta sợ người không thể nghĩ đến nữa."
Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tâm nhấc chân muốn rời khỏi.
"Lục Nhược Tâm." Lúc này, Tô Nghênh Hạ quát lạnh một tiếng: "Ngươi không được quên đã đáp ứng ta chuyện gì, nếu Hàn Tam Thiên có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù ta chết thì người cũng đừng hòng."
"Ta đã cứu Hàn Tam Thiên từ trong bụng Thao Thiết. Nhưng đáng tiếc, hắn người này thích làm cây to đón gió, người lại đáp ứng với ta tương đối trễ, cho nên xảy ra chút vấn đề. ."
Nghe tới Hàn Tam Thiên xảy ra vấn đề, Tô Nghênh Hạ lập tức gấp gáp đứng lên, mấy bước vọt tới trước mặt Lục Nhược Tâm, khẩn trương nắm lấy xiêm y của nàng, nói: "Hắn thế nào rồi?"
"cút ra." Mắt thấy quần áo bị nắm lấy, Lục Nhược Tâm lập tức chán ghét đá văng Tô Nghênh Hạ, rồi mới không ngừng phủi phủi xiêm y của mình, trên mặt tràn ngập chán ghét.
Một lát sau, xác nhận đã sạch sẽ, lúc này Lục Nhược Tâm mới lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Nghênh Hạ đang ngã trên mặt đất: "Nữ nhân bẩn thỉu này, ngươi không có tư cách chạm vào ta, càng không có tư cách tiếp xúc."
Mắng xong, giọng điệu của nàng lúc này mới tương đối hòa hoãn, nói: "Bây giờ Hàn Tam Thiên bị một đám hòa thượng không rõ lai lịch vây khốn, đại nạn sắp đến."
Nói xong, trong tay Lục Nhược Tâm khẽ động, khí lực trong tay liền hóa thành một màn hình ở giữa không trung.
Từ hình ảnh bên trong có thể thấy được nơi xa trong sơn cốc, yêu ma quỷ quái to lớn xuất hiện, Hàn Tam Thiên thống khổ gào thét không dứt.
Ánh mắt Tô Nghênh Hạ lập tức khẩn trương mở to ra, vô thức bò về phía màn hình kia, nhưng Lục Nhược Tâm nhanh chóng thu hồi lại.
"Tam Thiên, Tam Thiên. ." Tô Nghênh Hạ bị thương la lên hai câu, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Nhược Tâm: "Ngươi không phải đáp ứng ta sẽ cứu sống Hàn Tam Thiên sao? Tại sao bây giờ lại. ."
"Những người này là ai, ta cũng không rõ, có lẽ Hàn Tam Thiên gây thù với ai đó, lại làm cây to đón gió, nhưng xét đến cùng thì Tô Nghênh Hạ, đây đều là lỗi của ngươi."
"Lỗi của ta?"
Bình luận facebook