Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2391-2396
Một đám người tức giận ùn ùn kéo đến, rẻ ràng vô cùng tức giận với người đã biến xung quanh trở nên như thế này.
Nhiều người thậm chí còn muốn tìm cách xử lí tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này.
Chỉ là khi mọi người vừa chạy đến, chỉ nhìn thấy một nam nhân có hắc khí tỏa ra khắp người, đang quỳ xuống và nện một nấm. đấm xuống mặt đất.
Còn xung quanh hắn là đám người của Bắc Giang Thất Quái cùng với một nam và một nữ lạ mặt đang vô cùng kinh hãi.
“Đừng có làm loạn, đó chính là Hàn Tam Thiên."
Lúc này những người xông ra từ tửu lầu vội vàng hét lên.
Nghe thấy là Hàn Tam Thiên, đám người khí thế tức giận hùng hồn kéo đến khi nảy, đột nhiên khựng lại, sau đó chỉ có thể há hốc mồm nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Lúc này Hàn Tam Thiên đã tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi Tô Nghênh Hạ xảy ra chuyện, hắn liền chạy về Hỏa Nham Thành, đối với những chuyện xảy ra ở Thiên Hồ thành hắn hoàn toàn không biết.
Bây giờ lại nghe thấy hung tin như vậy, đương nhiên hắn sẽ vô cùng tức giận.
Phù Mãng, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, Lân Long tất cả đều là huynh đệ tốt của hắn.
Những huynh đệ mới vừa gia nhập vào liên minh thần bí, thậm chí còn chưa từng cùng hắn hưởng được vinh hoa phú quý gì liền. chết oan uổng, sao hắn không tức giận, không tự trách bản thân mình chứ?
“Phù Thiên, ta nhất định khiến cho tất cả gia tộc người phải chôn cùng, thù này không báo, Hàn Tam Thiên ta nhất định không làm người"
Đột nhiên, hai mắt hừng hực tia lửa của Hàn Tam Thiên chiếu thẳng vào người Liễu Sa, ánh nhìn lạnh lẽo này bất giác khiến Liễu Sa không rét mà run.
“Một người của Liên Minh thần bí cũng không còn sao?"
Đối diện với thắc mắc của Hàn Tam Thiên, Liễu Sa dường như vẫn còn chìm trong trạng thái hoảng sợ đến nỗi quên cách trả lời như thế nào.
“Nghe người ta nói rằng chính là như vậy."
“Không đâu, có lẽ vẫn còn." Đại Bình Thiên liên tiếp lời.
Mặc dù hai nhà Phù Diệp đồn thổi ra bên ngoài là đã tiêu diệt hoàn toàn, không còn lưu lại bất cứ ai, nhưng thực tế, hai nhà Phù
Diệp , hay là Dược Thần Các của Hỏa Nham thành đã phái một đội quân đi truy tìm tung tích của liên minh thần bí ở khắp nơi.
[+]
Điều này chứng minh rằng hoàn toàn vẫn chưa bị tiêu diệt hết bạn họ mà vẫn còn một vài người, thậm chí có thể vẫn còn những nhân vật quan trọng của Liên minh thần bí, nếu không sao phải tốn công phải người đi tìm kiếm như vậy chứ?
Nghe thấy những suy đoán của Đại Binh Thiên, cơn phẫn nộ của Hàn Tam Thiên như được xoa dịu đi một chút.
Không chừng giang hồ Bạch Hiểu Sinh vẫn còn sống.
Đây không phải là cách làm giấu đầu lòi đuôi của Dược Thần Các và hai nhà Phù Diệp, mà quan trọng hơn chính là Hàn Tam Thiên tin tưởng Long Lân.
Nếu như nó ở đây, chắc chắn rằng Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Phù Mãng không xảy ra chuyện lớn gì.
Mặc dù Long Lân đã trọng thương trước khi hắn rời đi khỏi.
“Có một tin đồn là có người từng nhìn thấy bọn họ, đi về hướng Khốn Tiên Cốc, nhưng tin này không biết có chính xác hay không."
“Bọn ta đã đi qua Khốn Tiên Cốc, thật sự không hề thấy tung tích của bọn họ, vì vậy tin đồn này có lẽ.." Đại Bình Thiên không nói gì thêm, sợ rằng sẽ lại chọc giận Hàn Tam Thiên.
12
Nhưng ý nghĩa đã lộ ra từ trong câu chữ hắn vừa mới nói.
“Khốn Tiên Cốc" bọn họ đi đến đó để làm
Dường như không hề có chút logic nào.
Chẳng lẽ bọn họ biết Hàn Tam Thiên ở đó nên đến đó để tìm sao?
Nếu như...?
Nhưng ý nghĩa của câu nói phía sau của Đại Bình Thiên lại giống như một gáo nước lạnh tạc thẳng vào người Hàn Tam Thiên, đúng vậy, đại chiến ở Khốn Tiên Cốc, Hàn Tam Thiên đã đứng trên không trung quan sát nhưng không hề nhìn thấy bất cứ người nào trong số họ.
Chẳng lẽ chỉ là lời đồn thôi sao.
“Nhưng mà người cũng không cần quá đau buồn"Lúc này, Bắc Giang Thất quái đứng bên cạnh nhìn thấy Hàn Tam Thiên suy sụp như vậy, không nhịn được liền nói: " Trong giang hồ mặc dù những tin đồn rất nhiều, nhưng có lúc những tin đồn đó lại là sự thật."
“Nếu như bọn họ từng đi qua Khốn Tiên Cốc, vậy chi bằng ở đây đợi thêm vài ngày. Môi trường ở Khốn Tiên Cốc vô cùng phức tạp và hiểm trở, trong vòng một trăm dặm, chỉ có thành này là nơi để nghỉ ngơi, nếu họ đi qua, nhất định sẽ đi qua nơi này." Tam quái liền vội vàng nói.
“Tam Thiên, bọn họ nói cũng đúng, chi bằng ở đây đợi thêm vài ngày nữa" Mặc Dương lên tiếng.
“Hàn đại hiệp, bảy huynh muội ta có thể giúp người dò xét thông tin những người qua đây, hay là người ở lại đây thêm vài ngày nữa?" Lão đại Đại Bình Thiên nói.
Đây vừa để giúp Hàn Tam Thiên, vừa là cơ hội để tiếp xúc với hắn, lại vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, ở nơi xa ngoài thành, đám người của Phù Mãng cũng vô cùng cảnh giác, từ từ tiến về thành nhỏ nơi biên cương này.
Nhiều ngày vừa đi vừa trốn liên tiếp như vậy khiến bọn họ đã thấm mệt, trong phút chốc đã đến được thành ngoài nhưng lúc này lại gặp phải rắc rối.
Còn phía Hàn Tam Thiên, được nhiều người khuyên nhủ, cuối cùng quyết định ở lại đợi thêm vài ngày.
+
Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Tam Thiên quyết định đứng ở nơi cao để quan sát xung quanh.
Nếu như Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đi qua Khốn Tiên Cốc, nhất định tiểu thị trấn này sẽ là nơi mà bọn họ đi qua.
Nơi này khắp nơi đều được núi bao bọc, đường đi duy nhất chính là thông qua địa hình rãnh khe của thị trấn này, muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua thị trấn này.
Vì Hàn Tam Thiên ở lại nên thị trấn này lại càng nhộn nhịp hơn nữa.
Dù gì, trên thiên hạ Hàn Tam Thiên là thần tượng của rất nhiều người, nên đây là điều đương nhiên.
Trong tửu lầu vốn dĩ khách trọ rất đông, nhưng sau khi tin tức Hàn Tam Thiên xuất hiện nhanh chóng được truyền đi, các nhân sĩ trên giang hồ cố sống cố chết chen chúc đến tửu lầu này.
Từ khi Hàn Tam Thiên quyết định ở lại, cả nhà trọ liền chật cứng người, đến tối tất cả các con đường người người tụ lại đông đúc, đông đến nỗi không ai nhúc nhích được.
Người biết là đi xem Hàn Tam Thiên, còn nếu không biết liền sẽ cho rằng đến để xem tuyệt thế mỹ nhân nào đó.
Trong tửu lầu, đèn sáng lung linh, âm nhạc linh đình, mọi người đều vui vẻ cạn ly, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng nhân vật chính của sự náo nhiệt này, chính là Hàn Tam Thiên.
Cho dù là đám người Mặc Dương, Liễu Phương, Đao Thập Nhị, cũng chính vì nguyên nhân đi theo Hà Tam Thiên cũng được hưởng lây, luôn luôn có người đến kính rượu và nói những lời khen ngợi, tăng
bốc.
AL
Trong phòng, trong nhóm Thất quái chỉ có một mình Tử Tình ngồi lại với Hàn Tam Thiên, hai má ửng đỏ chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, luôn luôn căng thẳng không biết nên nói những gì.
Thậm chí sáu người trong Thất Quai muốn thay Hàn Tam Thiên tìm tung tích của đám người Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy, sáu người trong Thất quái hiểu rõ, đương nhiên Tử Tình cũng hiểu rõ.
Đặc biệt là lục muội Liễu Sa, trước khi chuẩn bị rời đi liền vỗ vai của Tử Tình, hàm ý nhắc nhở cô cố lên.
Nhưng đã ngồi hơn nửa canh giờ, nhưng lại không thấy Hàn Tam Thiên có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả chuyện nói với cô một câu còn không có, đến cả những người đến để chúc mừng hắn cũng không để ý tới.
Lén lút quét mắt nhìn Hàn Tam Thiên, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang chau mày, Tử Tình lập tức thất vọng mà quay đi, giả và gắp thức ăn.
“Ta ra ngoài một chút."
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên nói một câu.
Nhưng điều khiến Tử Tình không thể ngờ tới, câu nói đầu tiên của Hàn Tam Thiên với cô lại là câu nói như vậy.
Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu, đám người Mặc Dương cũng đồng ý.
“Chăm sóc cho cô ta" Hàn Tam Thiên nhìn Mặc Dương, dứt lời, bước đi qua đám người mà đi ra bên ngoài.
“Các vị, Tam Thiên bây giờ muốn đi vệ sinh, lập tức sẽ quay lại" Là các huynh đệ sống chết vì Hàn Tam Thiên, là cánh tay trái, phải đắc lực, Mặc Dương xử lý những chuyện này như thế nào, đối với hắn đã quá thuần thục, đứng dậy nhấc chén rượu, sau khi giúp Hàn Tam Thiên ngăn cản đám người, cơ thể hắn cố ý sát lại gần Tử Tình.
A
Tử Tình nhìn thấy Hàn Tam Thiên bản Mặc Dương chăm sóc cho mình, lặng lẽ đưa mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Hàn Tam Thiên, vô cùng ấm ức mà cắn nhẹ môi.
Chốn phồn hoa như thế này, Hàn Tam Thiên không hề có một chút hứng thú nào.
Hoặc có thể nói là không có sự ồn ào của Tô Nghênh Hạ, thì có cái gì thú vị chứ?
Hơn nữa, đám người vẫn chưa biết Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh sống chết ra sao, thì còn tâm trạng đâu mà vui vẻ chứ?
Bước ra từ tửu lầu, sau lưng vẫn là những âm thanh hoan hô, Hàn Tam Thiên chán. nản lắc đầu, liếc mắt nhìn hàng người đang xếp dài, nhẹ nhàng vận khí, cơ thể giống như ảo ảnh, khiến mọi người chỉ cảm thấy dường như có một cơn gió thổi qua, rồi lập tức không nhìn thấy thứ gì.
Ở trên tường thành, dưới bóng trăng, bóng dáng kiêu hãnh của Hàn Tam Thiên cùng đôi mắt trừng trừng nhìn về khắp nơi, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Đột nhiên hắn sững người, ánh mắt chợt lóe lên, ngước nhìn lên tầng sao trên bầu trời.
“Là ai đang ham muốn vùng đất này?"Hàn Tam Thiên chau mày lại, bất giác thốt lên. Hai con mắt nghi ngờ chăm chú nhìn lên bầu trời, lúc này Hàn Tam Thiên cảm thấy trông không gian bát ngát này, trong chùm sao đang lấp lánh kia, đột nhiên có hai ngôi sao không thuộc về nơi này cử động, giống như đôi mắt của một người nào đó đang chớp chớp, trừng trừng nhìn về mãnh đất này.
Đây hoàn toàn không phải nhìn nhầm, thậm chí Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được dục vọng và sự tham lam trong đôi mắt ấy.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên cảm thấy đôi mắt đau nhói, không nhịn được mà thốt lên, lập tức nhắm chặt mắt lại.
[+]
Từ từ lau đi dòng máu, lập tức đưa mắt nhìn lên, trên không trung lại như chưa từng xảy ra hiện tượng khác lạ nào.
“Đây...đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên chau mày lại vô cùng gấp gáp.
Lúc này, trong màn đêm, những ngôi sao trên bầu trời vô cùng yên lặng, lúc này có một bóng đen đang đứng trên một ngọn núi, hệt như một bức tượng đá sừng sững đang đứng ở đó.
Điều kì lạ chính là cơ thể hắn bất định, thoắt hiện thoắt ẩn, lúc này cũng đang trong tư
thế ngước nhìn lên không trung và thu lại ánh mắt, đôi mắt kì lạ này lại có chút đau khổ, dưới ánh trăng chiếu sáng, dường như có hai dòng lệ máu màu đen chảy ra từ hai mắt hắn.
“Cho người thiên nhãn, không phải để người nhìn lung tung, có những thứ không nên nhìn thì ngàn vạn lần đừng cố gắng nhìn". Âm thanh gần như do hắn phát ra nhưng lại không hề mở miệng, nhưng lời nói này tràn đầy sự mỉa mai, ấm ức.
Ở ngoài thành, Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh dẫn theo một đám người đi, gần như đã đến gần biên cương của thị trấn nhỏ này.
Nhân lúc nửa đêm, tiến vào thành là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, đám người Phù Mãng hành động vô cùng cẩn thận, sợ rằng nếu bị người khác phát hiện lập tức sẽ bị tiêu diệt.
Bọn họ không sợ chết, chỉ là sợ rằng nếu như bọn họ chết sẽ không còn ai báo thù cho Hàn Tam Thiên.
Vẫn chưa
Lúc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn lại chỉ nhìn thấy vài vị hòa thượng trước mặt.
Áo cà sa của những vị hòa thượng này phát ra phật quang, áo hở nửa thân trên, lộ ra các cơ bắp cũng đang phát hào quang, tay cầm thần trường vô cùng uy nghiêm.
Sau lưng bọn họ có vài người thân hình màu đen đang đội mũ, bởi vì cúi thấp đầu nên không nhìn thấy được tướng mạo của họ.
Phù Mãng bất chợt chau mày lại, bảo vệ những người ở phía sau lưng mình.
Nhưng trái ngược với những người đang cản đường, mặc dù Phù Mãng có sự đề phòng nhưng không nhiều. Dù gì những người xuất gia không không có ác ý như những người thường.
“Ha ha, các vị thí chủ, pháp danh của bần tăng là Như Trần.” Nói xong hắn chắp ta hành lễ: “Các vị thí chủ muốn đi đâu vậy?"
“Đại sư, việc chúng tôi đi đâu không có liên quan đến người." Thi Ngữ cảnh giác nói.
“Có, đương nhiên liên quan đến chuyện của bần tăng." Như Trần mĩm cười, nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Đại sư, ý của người là gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh khó hiểu, vội vàng hỏi.
“Ha ha, người xuất gia lấy từ bi làm đầu, sao lại có ác ý gì chứ? Các vị thí chủ không nên căng thẳng như vậy. Chỉ là trên đường nhìn thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi."
“Các vị có phải đi đến Tiên Linh Đảo không?"
Nghe thấy những lời này, nửa đoạn đầu đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã có thể nới lỏng cảnh giác, đột nhiên sau đó lại vô cùng kinh ngạc.
Tiên Linh Đảo là căn cứ bí mật của bọn họ, người bình thường hoàn toàn không thể biết, huống hồ những vị hòa thượng xa lạ này.
“Đại sư, ta không biết người đang nói gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lạnh lùng đáp.
Như Trần cười nhẹ: "Bần tăng phổ độ chúng sinh, người không cần phải lừa gạt ta, nếu không phật cũng nổi giận.”
Dứt lời, Như Trần khép miệng lại, rồi trong miệng cử động.
Một chữ kim tự nhỏ bay ra từ miệng, tấn công về phía Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, dừng trước mặt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, những chữ này cái to cái nhỏ, cho dù là có Phù Mãng đứng cản trước Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, nhưng chữ to nhất vẫn xông được đến khiến đám người đứng không vững.
“A di đà phật, thiện tại thiên tai." Như Trần một chiêu đã đánh trúng, vội vã chắp tay lại, trong miệng niệm chú, đầu cúi thấp xuống, có vẻ như không muốn làm điều này.
“Ngươi" Ngực của Phù Mãng đau đớn kịch liệt, tức giận nhìn Như Trần.
“Các vị thì chủ, buông bỏ gươm đao, lập tức thành phật, về phe của tên ác ma Hàn Tam Thiên, thực ra chỉ khiến các ngươi ngày cang lún sâu vào tội ác, cuối cùng làm hại chính mình, mất nhiều hơn được"
“Các vị thí chủ hãy đi theo bần tăng tu đạo, đó mới là chuyện nên làm."
"Nếu không sẽ bị trời tru đất diệt."
“Ở đâu ra tên ác tăng này vậy, đứng đây giảng đạo với ta. Nếu như Hàn Ta Thiên là ác ma, vậy ngươi chính là ác tăng" Thi Ngữ vô cùng tức giận vì minh chủ của mình bị người khác nói xấu.
Đối với cô mà nói, Hàn Tam Thiên đối với người khác hiền hòa, lúc gặp khó khăn lập tức đứng ra bảo vệ cho bọn họ, là một anh hùng bất khuất, nào có thể để người khác tùy ý sĩ nhục.
“Bần đạo nói hắn là ác ma, thì chính là ác
ma.” đối diện với sự phản bác của Thi Ngữ, trên mặt của Như Trần đây sự phẫn nộ: "Gibi Sân"
“Sư tôn, có Giới Sân."
Sau lưng, một tên đệ tử đội mũ ngay lập tức đứng ra.
“Người phụ nữ này đã bị yêu ma mê hoặc, đã đánh mất đi lí tính của bản thân, ngươi hãy dùng phật quang để giác ngộ cô ta"
“Vâng”
Tiếp nhận mệnh lệnh, tên đệ tử kia lập tức tháo mũ đen xuống.
Mũ vừa được cải xuống, liền phô ra một người có tướng mạo hung dữ, trên mặt là hai vết sẹo và ánh mắt hừng hực sát khí, mọi thứ cho thấy người ở phía trước tuyệt đối không phải là người hướng thiện.
“Qua nhiên người là yêu tăng.” Phù Mãng tức giận đứng dậy, cầm chắc đao, làm tư thế chuẩn bị tấn công.
“Loài người vô tri, bần tăng đây chính là giúp đỡ ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu" Như Trần hét lên, lại tiếp tục cử động cơ miệng.
Một luồng kim tự tấn công đến, tấn công vào bọn họ, đám người Phù Mãng khi nảy
mới vừa cố gắng đứng dậy, đột nhiên bị kim tự đánh trúng, lập tức bay ra xa mười mấy mét, những đệ tử tu vi thấp liền hộc ra máu tươi, thở hổn hển.
Thi Ngữ vốn định phản khán lại, nhưng chính lúc này đột nhiên chữ lớn nhất biến thành vô số kim quang, bay xung quanh rồi đột nhiên tập hợp lại tất cả bay về phía Thi Ngữ.
Đột nhiên kim quang bao phủ cả người cô, cô cố gắng vùng vẫy nhưng có thể dường như không còn chịu sự khống chế của bản thân, khiến cô không thể cử động được.
Ánh mắt Thi Ngữ trở nên gấp gáp, ngước nhìn tên ác nhân kia đang từng bước tiến lại gần, lúc này hắn có một nụ cười quái đản, tay cử động liền phát ra một âm thanh.
Tiếng vải bị xé rách vang lên, cả thân người trên của Thi Ngữ bị hắn xé toạc, lộ ra làn da trắng mịn thoắt ẩn thoắt hiện khiến người khác thèm thuồng.
“Ngươi chính là yêu tăng, người muốn làm gì? Các ngươi đã quên rằng bản thân mình chính là đệ tử phật giáo sao?" Nhìn thấy cảnh này, Phù Mãng kìm chế không được sự tức giận và đau xót, vừa vùng vẫy cố gắng đứng dậy, vừa vội vã hét lên.
“A di đà phật, thiện tại thiên ta." Như Trần một lần nữa chấp hai tay lại: “ Thí chủ không cần phải hoảng loạn, vị cô nương này đã bị yêu ma mê hoặc, đồ đệ của ta chính là dùng kim thần và phật quang kết hợp lại với nhau, làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô ta mà thôi."
“Đợi sau khi Giới Sâm giúp cô ta thông suốt, cô ấy lập tức sẽ có được phật quang nhập vào cơ thể, sẽ không còn làm đường lạc lối, bước vào ma đạo"
“ Giới Sâm, hành động đi"
“Vâng! Tên kia nhận lệnh, rồi liếc mắt nhìn Thi Ngữ.
Mặc dù Thi Ngữ không xinh đẹp bằng Lục Nhược Tâm hay là Tân Sương, nhưng cũng có tướng mạo xuất chúng, thân hình thon thả, cũng được xem là mỹ nhân hiếm có.
Nghe thấy những lời này, trong mắt của tên Giới Sâm này đột nhiên lóe lên một sự hưng phấn lạ thường, nghếch mép nở một nụ cười nham hiểm rồi bắt đầu ra tay.
Хоас.
Lại một tiếng xé rách vang lên, cái áo ngoài vốn dĩ đã bị xé rách, chỉ còn lại một mảnh cuối cùng cũng bị xé đi.
Tức giận hét lên, trong giọng nói là sự phẫn nộ kèm theo sự tuyệt vọng.
Nghĩ đến sự trong trắng của bản thân, liền lập tức muốn chôn sống tên ác tặc này, làm sao cô có thể chấp nhận sự tồi tệ này chứ? Nếu như có thể lựa chọn, cô nguyện chết ngay lập tức, nhưng có thể hoàn toàn bị kim quang khống chế không thể cử động, ngay cả chết cũng trở thành một chuyện xa xỉ.
“Khốn nạn, người hãy mau buông cô ấy ra” Vốn dĩ có thể đã không thể cử động gì, nhưng Phù Mãng vẫn kiên cường dùng hết sức lực để đứng dậy, tay nắm chặt thanh đao, nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế sự đau đớn mà xông tới để cứu Thi Ngữ.
Nhiều ngày ở chung với nhau, cùng trải qua hoạn nạn khó khăn, mặc dù ban đầu Hàn Tam Thiên không giao phó Thi Ngữ cho hắn chăm sóc, nhưng trước mặt mọi người, Phù Mãng đã xem cô ấy như người thân của mình.
Bây giờ Thi Ngữ gặp chuyện, sao hắn có thể nhắm mắt làm ngơ chứ?
Phù Mãng như vậy, đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Phù Lý đều như thế.
Một tia sáng lóe lên, Lân Long ẩn trong người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cũng lập tức hiện hình, gầm lên một tiếng rồi xông đến phía Như Trần.
“A di đà phật, chỉ là một lũ yếu ớt. Giới Hải"
“Vâng."
“Vẫn còn một nữ nhân nữa, giao cho người giúp cô ta thông suốt." Như Trần nhếch mép nở một nụ cười tà ác.
“Đồ nhi tuân lệnh"
Bên này, Như Trần từ từ khép miệng lại.
"Ni."
Môi hắn mở ra, một chữ ni màu vàng phóng ra từ miệng hắn, liền tấn công về phía đám người của Phù Mãng, chỉ trong chớp mắt, miệng hắn lại tiếp tục cử động.
“Bả"
Một kim tự hình chữ Bá bay ra tấn công về phía Lân Long.
Kim tự đột nhiên quấn lấy Lân Long trên không trung, Lân Long hùng hồn tấn công đến nhưng bị kim tự hình chữ Bá vây lại,
một rồng một chữ vừa tấn công vừa phòng thủ, không thể tách rời.
Những người ở dưới mặt đất cũng vậy.
Chữ Ni lớn tấn công tới, tất cả đều cố gắng chống cự lại, nhưng chữ Ni này không ngừng tung hoành, không ngừng tấn công từ mọi hướng khác nhau khiến bọn họ đau đớn vô cùng, vài người kết hợp lại với nhau nhưng sớm đã không thể chống lại được.
Bọn họ bị đánh trận pháp lập tức cũng bị phá vỡ, chữ Ni phân ra thành hai nửa nhốt Phù Mãng và Phù Lý, tên vừa mới tháo áo choàng xuống lập tức nhân cơ hội này đánh Phù Lý một chưởng.
Phù Lý bước lùi lại, nửa chữ ni đột nhiên hóa thành kim quang, bao phủ khắp người của Phù Lý, giống hệt như Thi Ngữ, toàn thân của Phù Lý hoàn toàn bất động.
“Hóa ra chỉ là một con quái thú" Giới Hải mỉm cười: “Nhưng cho dù ngươi là người hay là thú, sư phụ đã có lệnh, phổ độ chúng sinh."
Hắn há mồm, dường như không có chút dè chừng gì mà lập tức ra tay.
+
Cút!
Áo của Phù Lí lập tức bị tên giới Hải này xé rách.
"Không được, cút đi.”
Phù Lý điên cuồng hét lên.
“Tên ác tặng nhà ngươi."Phù Mãng nhìn thấy Phù Lý và Thi Ngữ liên tiếp gặp phải sự sĩ nhục như vậy, lập tức phẫn nộ hét lớn, nhưng vì cơ thể bị thương từ trước, cộng với liên tiếp bị kim tự tấn công, lúc này còn đang bị nửa chữ Ni kìm hãm, hoàn toàn không thể phá bỏ vòng vây, chỉ có thể tức giận mà hét lên.
“A di đà phật." Như Trần nở một nụ cười khiêu khích, hai tay thì chấp lại.
Cơn gió này rất nhẹ, nhẹ đến mức khó mà phát hiện, nhưng ẩn trong đó là sát khí vẫn khiến người khác lại có thể cảm nhận rõ.
Phù!!!
Lúc cơn gió này thổi qua đám người Giang Bạch Hiểu Sinh, có lẽ cũng không cảm nhận được gì, nhưng lúc thổi qua người của Như Trần, thì hắn lập tức chau mày lại.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, đồng thời y phục trên người cũng phát sáng, toát ra thần thức mạnh mẽ quét nhìn xung quanh.
Nhưng như vậy, lại khiến hắn hoài nghi và cảnh giác hơn.
Chẳng lẽ không có ai?
Nếu như không có người, vậy sát khí trong cơn gió này là từ đâu đến?
“Cây ngay không sợ chết đứng, thân là đệ tử của phật gia, không phải nên như vậy sao? Ngươi đang sợ điều gì chứ?"
Tuy nhiên lúc mà Như Trần nghi hoặc lập tức có một giọng nói len lỏi vào trong tai hắn.
“Ai?" trong lòng Như Trần đột nhiên lạnh lại, cả người vô cùng cảnh giác mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ nghe thấy tiếng nói nhưng không hề nhìn thấy người nào.
“Con chuột nhút nhát nhà ngươi, đừng có giấu đầu lòi đuôi sao lại không đứng ra đây nói chuyện." Tìm kiếm không được, liền nói những lời khiêu khích, mặc dù không muốn chấp nhận sự thật rằng mình không thấy thứ gì, càng không muốn thừa nhận sự căng thẳng khi không nhìn thấy đối phương.
Dứt lời, mười mấy thân ảnh tập kích đến phía Như Trần.
Như TRần vội vã cầm cây trường trong tay đưa lên che chắn trước người, pháp chỉ đánh với pháp trượng, kim quang phát ra từ pháp trượng tấn công tới mười ảo ảnh.
Trước khi Kim quang xông tới mười mấy ảo ảnh, thì mười mấy ảo ảnh lập tức dừng lại trên không trung.
Rồi mười mấy thân ảnh đột nhiên rơi từ trên trời xuống.
“Xông lên cho ta.”
Đột nhiên, Như Trần hét lớn lên.
“Ngươi là cái thá gì chứ!
Tiếng hét vang lên, đồng thời trong mười mấy ảo ảnh có một luồng hắc khí đột nhiên xông tới.
Phật quang màu vàng đối đầu với hắc khí.
Đột nhiên trên đỉnh đầu của Như Trần bị cắt
Pằng.
Åm!!
Tiếng nổ vang lên, phần đầu của hắc khí đột nhiên to lớn hơn gấp mấy lần.
Pång!
Phật quang màu vàng chỉ sáng được một lúc sau đó liền bị hắc khí hòa tan.
Nếu như trên người Như Trần không có áo cà sa quái dị đó, e rằng đã sớm vong mạng.
+1
Ngay cả sau khi bước lùi đi vài bước, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào nơi hắn vừa mới đứng lúc này đều bị hắc khí vây quanh.
Sau đó, một người trong hắc khí từ từ xuất hiện.
“Ngươi là kẻ nào? Chuyện của bần tăng, ngươi không cần phải nhúng tay vào." Như Trần lạnh lùng lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm dâng lên nỗi sợ hãi.
Người này không có bóng, cũng không hề có dấu chân, nhưng trên người hắn toát ra hơi thở quỷ nồng nặc.
“Ngay cả ta người cũng không biết, ngươi cũng dám có tư cách tự xưng mình là người của phật giáo sao?" Một giọng nói mỉa mai vang lên, sau đó ngữ khí lạnh lẽo đáp: “Cũng không có tư cách sát hại huynh đệ của ta."
“Ngươi là...ngươi là Hàn Tam Thiên?" Nghe thấy những lời này, hắn mới lập tức phản ứng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
I
Đồng thời, mười mấy đệ tử mặc áo choàng đen phía sau lưng hắn cũng sững người, liền lập tức tháo hết mũ xuống, lộ ra những gương mặt vô cùng hung tợn.
Dứt lời, Hàn Tam Thiên gia tăng tốc độ, Thiên hỏa nguyệt luân biến thành hai thanh kiếm màu đỏ và màu xanh kết hợp với bóng đen của Hàn Tam Thiên, vô cùng mạnh mẽ và đầy sát khí.
[+]
Phù,phù, phù.
Hàn Tam Thiên xông vào đám người, thanh kiếm trên tay như đang múa, thân thủ nhanh như cắt, Như Trần và đám người của hắn vội vã lui về đằng sau.
“Tam Thiên, chết tiệt, hắn chính là Hàn Tam Thiên."
“Tam Thiên, là hắn sao? Thật sự là hắn sao? Quả thật hắn vẫn chưa chết."
“Ha ha ha ha, ta biết mà, một tên như hắn. làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được."
“Minh chủ"
Mặt dù chưa mình thấy mặt của Hàn Tam Thiên, nhưng nghe thấy Hàn Tam Thiên từ đoạn hội thoại của tên Như Trần, tất cả lập tức vô cùng kích động, có một vài đệ tử không khỏi rơi nước mắt vì xúc động.
Đối với họ mà nói, trải qua biết bao cay đắng cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng, sao lại không xúc động được chứ?
“Khi nhân thái thâm. Thiết lập trận"
Lúc này, mười mấy tên đệ tử mang áo choàng đen nhanh chóng chạy lại phía sau của Như Trần, mỗi cánh tay đều làm ám hiệu và bắt đầu niệm chú.
Đột nhiên tất cả bọn chúng bay lên không trung, dưới chân chúng chính là biển sao màu vàng, trên đầu có phật quang chiếu rọi, trên cơ thể là kim quang bao phủ, giống như các vị la hán, khắp không trung lúc này cũng vang lên âm thanh phật pháp.
“Úm, ma, ni, bá, mi, hung."
1+1
Âm thanh tràn ngập khắp nơi, xâm nhập vào lỗ tai lập tức khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng đau đớn, các đệ tử có tu vi thấp của lên minh thần bí đau đớn mà ngã lăn quằn quại trên đất.
Đó là cảm giác vô cùng khó chịu, giống như cơn đau đớn xuất phát từ tim, sau đó lan ra xương cốt, rồi lan tỏa khắp toàn thân, cuối cùng tập trung lại trên đỉnh đầu.
“A, thật là khó chịu, đầu ta như muốn nổ tung ra"
Chỉ trong phút chốc, các đệ tử đều kêu la đau đớn, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Từ khi Hàn Tam Thiên xuất hiện, tất cả sức mạnh của Như Trần đều tập trung trên người của Hàn Tam Thiên, Phù Mãng bị một nửa chữ Ni nhốt cũng dễ dàng được hắn. hóa giải, nhưng còn chưa kịp nghỉ, nhìn thấy các đệ tử đau đớn như vậy, cả người đột nhiên cứng đơ, vội vã nói:
“Sao lại như vậy?"
“Đây là phật âm, bất cứ ai nghe thấy đều đau đớn như vậy."
“Phù Mãng, đừng đứng ngây ra đó, bảo mọi người bịt chặt tai lại, phật âm này có vấn đề." Đầu bên kia, Giang Hồ Bạch hiểu Sinh cũng vô cùng đau đớn, vừa lấy tay bịt chặt lỗ tai của mình, vừa hét lớn lên với Phù Mãng.
Nghe thấy những lười của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, Phù Mãng lập tức ra lệnh cho các đệ tử bịt chặt tay lại.
Sau khi bịt tai lại, các đệ tử mới cảm thấy cơn đau được thuyên giảm đi.
“Bọn họ chính xác là một đám ác tăng, nếu không thì phật âm của bọn chúng sao lại khiến mọi người đau đớn đến vậy?" Phủ Lý dùng sức mạnh bảo vệ cơ thể, vừa đau đớn hét lên.
“Phật âm khiến cơn đau xuất phát từ trái tim, hãy dùng trái tim để bảo vệ đan điền" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lạnh lùng đáp.
Thi Ngữ và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh gật gù, không quan tâm trên người chỉ còn lại một lớp vải mỏng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vội vã vận khí để đối phó lại.
Chỉ có Hàn Tam Thiên là còn đang đứng nơi trung tâm của phật âm, cúi gầm đầu xuống đất không biết đang suy nghĩ điều gì.
+
“Hàn Tam Thiên, người quả thực ngông cuồng, đối với Phật âm lại dám như vậy, ngươi có biết phật âm chính là thứ có thể tiêu diệt người không?"
Lời vừa nói ra, Hàn Tam Thiên lập tức cười phá lên.
Sau đó, Hàn Tam Thiên từ từ ngẩng đầu lên, giống như đang ngây ngốc nhìn đám người của Như Trần ở trên không trung.
“Hàn Tam Thiên" Nhìn thấy khóe môi của Hàn Tam Thiên nhếch lên một nụ cười khiêu khích, Như Trần đột nhiên tức giận hét lên.
“Ngươi cười sao, bây giờ ngươi cười sảng khoái bao nhiêu thì một lúc nửa sẽ chết đau đớn bấy nhiêu." Như Trần lên tiếng dọa dẫm.
“Úm, ma, ni, bá, mi, hung."
Như Trần gia tăng tốc độ niệm chú, các đệ từ phía sau cũng nhanh chóng làm theo, nhanh chóng niệm A di đà phật.
Đột nhiên giống như bước vào thế giới của phật, có thần chú sau kí tự.
Phù"
Phật âm niệm ngày càng nhanh, đám người Phù Mãng ở đằng sau đang vận công để bảo vệ đan điền đột nhiên hét lên, phụt máu tươi.
Còn các đệ tử tu vi yếu càng đau đớn đến
tận xương tủy, từng người nằm trên đất thổ hổn hển.
“Là như vậy sao?"
Hàn Tam Thiên đột nhiên mỉa mai cười đáp.
Mặt dù đứng ở ngay trung tâm, nhưng dường như Hàn Tam Thiên không hề chịu sự đau đớn gì, chỉ là đứng đó, giương mắt nhìn đám người Như Trần biểu diễn.
Mặc dù Như Trần không ngừng niệm chú, nhưng ánh mắt của hắn đã vô cùng hoảng hốt.
Loại phật âm này vô cùng quái đảng, đối với loại ác ma như Hàn Tam Thiên mà nói, có thể gây nên mức sát thương gấp mấy lần
bình thường, hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Hàn Tam Thiên, nhưng dựa vào phật âm hắn có thể tự tin giết chết được Hàn Tam Thiên, nhưng nào có ngờ rằng...
Đây không chỉ là không giết chết hắn, ngược lại hệt như đang dùng sai thuốc..
Hoàn toàn không hề có tác dụng gì.
“Ngươi đã diễn kịch lâu như vậy rồi, bây giờ đến lượt của ta” Để lộ ra một nụ cười tàn ác, sau đó, trong tay của Hàn Tam Thiên rung lên, lập tức bao vây đám người của Phù Mãng.
Bị một luồng sức mạnh bao vây, đám người Phù Mãng từ trong cơn đau do Phật âm gây ra từ từ cảm thấy thuyên giảm, thậm chí còn cảm thấy dường như cơ thể đang hồi phục trở lại.
2
Còn Hàn Tam Thiên lúc này như một tên lửa, trong chớp mắt biến thành luồng ánh sáng màu đen tấn công về phía đám người Như Trần.
Ầm!!!
Giống như hổ dữ xổng chuồng, đám người Như Trần chân đang đứng trên một dãy sao, trên đỉnh đầu là phật quang, khi Hàn Tam Thiên tấn công đến lập tức tiêu biến, còn đám người bọn họ nhanh chóng rút lui.
“Trời ơi, tên tiểu tử Hàn Tam Thiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy rồi sao?" Phù Mãng nhìn thấy như vậy, không ngừng vui mừng mà thốt lên.
“Ha ha, điều này thật sự khiến tất cả điên đảo thần ngầu"
“Sự thay đổi ngày càng mạnh mẽ của minh chủ, thật sự phi thường. Nếu như nói trước đây hắn được xem như là một chiến thần, thì bây giờ chính là vua trong thiên hạ" Thi Ngữ lúc này mặc dù còn đứng trước mặt của Giới Sân nhưng không còn một chút sợ hãi nào, nhìn Hàn Tam Thiên khí thế hừng hực tấn công trên không trung, đột nhiên vô cùng dao động"
Đồng thời niềm hi vọng vào tương lai ngày càng được dâng cao, được một vị đế vương thiên hạ như vậy lãnh đạo, việc phục hồi trở lại của liên minh thần bí sẽ không còn xa vời.
Có thể sắp chạm tới.
“Kẻ nào dám chống đối lại chúng ta, nhất định sẽ gặp báo ứng. Các huynh đệ, chúng ta đã không theo nhầm người" Phù Mãng cũng nghiến chặt răng hét vang lên.
“Minh chủ, cố lên"
Nghe thấy những lời cổ vũ bên dưới, khóe môi của Hàn Tam Thiên liền nở một nụ cười, vô cùng hưng phấn, trong tay đột nhiên gia tăng tốc độ.
Quan sát Như Trần ở phía đối diện, lúc này mặt mày vô cùng hoảng hốt, nghe thấy những lời cổ vũ và ánh mắt hung ác của Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bất luận thế nào, hắn cũng đã đạt tới cảnh giới cao tăng lại bị người khác xem thường đến vậy.
“Ngươi quá kiêu ngạo rồi, Hàn Tam Thiên, cho dù ta là phật cũng sẽ tức giận mà thôi."
“Lên."
Như Thần chấp tay lại, sau lưng hiện lên một bóng phật khổng lồ, phát ra phật quang chói lóa, trên đầu ánh trăng chiếu sáng, chân dẫm trên đài sen, như có phép thần thông.
Có lẽ điều này có thể khiến mọi người khiếp
Thật không may chính là hắn lại gặp phải người mãi mãi không thể bị hắn dọa cho khiếp sợ.
Ngược lại, Hàn Tam Tam Thiên không hề bị dọa mà khí thế lại vô cùng hùng hậu. Hơi thở quỷ bao phủ toàn thân, kim quang trong có thể lóe sáng lên, mặc dù không đem ra rìu bàn cổ, nhưng tay trái là thiên hỏa, tay phải là nguyệt luân, khí thế hùng vĩ vô cùng bức người.
“Lên" Như Trần phất tay, ra hiệu cho mười mấy tên đệ tử của hắn tấn công.
Hai bên lập tức xông lên.
Phù, phù.
Hai bên giao chiến với nhau, trận đấu trở nên kịch liệt, trong chốc lát trên không trung máu đổ như mưa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Nhiều người thậm chí còn muốn tìm cách xử lí tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này.
Chỉ là khi mọi người vừa chạy đến, chỉ nhìn thấy một nam nhân có hắc khí tỏa ra khắp người, đang quỳ xuống và nện một nấm. đấm xuống mặt đất.
Còn xung quanh hắn là đám người của Bắc Giang Thất Quái cùng với một nam và một nữ lạ mặt đang vô cùng kinh hãi.
“Đừng có làm loạn, đó chính là Hàn Tam Thiên."
Lúc này những người xông ra từ tửu lầu vội vàng hét lên.
Nghe thấy là Hàn Tam Thiên, đám người khí thế tức giận hùng hồn kéo đến khi nảy, đột nhiên khựng lại, sau đó chỉ có thể há hốc mồm nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Lúc này Hàn Tam Thiên đã tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi Tô Nghênh Hạ xảy ra chuyện, hắn liền chạy về Hỏa Nham Thành, đối với những chuyện xảy ra ở Thiên Hồ thành hắn hoàn toàn không biết.
Bây giờ lại nghe thấy hung tin như vậy, đương nhiên hắn sẽ vô cùng tức giận.
Phù Mãng, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, Lân Long tất cả đều là huynh đệ tốt của hắn.
Những huynh đệ mới vừa gia nhập vào liên minh thần bí, thậm chí còn chưa từng cùng hắn hưởng được vinh hoa phú quý gì liền. chết oan uổng, sao hắn không tức giận, không tự trách bản thân mình chứ?
“Phù Thiên, ta nhất định khiến cho tất cả gia tộc người phải chôn cùng, thù này không báo, Hàn Tam Thiên ta nhất định không làm người"
Đột nhiên, hai mắt hừng hực tia lửa của Hàn Tam Thiên chiếu thẳng vào người Liễu Sa, ánh nhìn lạnh lẽo này bất giác khiến Liễu Sa không rét mà run.
“Một người của Liên Minh thần bí cũng không còn sao?"
Đối diện với thắc mắc của Hàn Tam Thiên, Liễu Sa dường như vẫn còn chìm trong trạng thái hoảng sợ đến nỗi quên cách trả lời như thế nào.
“Nghe người ta nói rằng chính là như vậy."
“Không đâu, có lẽ vẫn còn." Đại Bình Thiên liên tiếp lời.
Mặc dù hai nhà Phù Diệp đồn thổi ra bên ngoài là đã tiêu diệt hoàn toàn, không còn lưu lại bất cứ ai, nhưng thực tế, hai nhà Phù
Diệp , hay là Dược Thần Các của Hỏa Nham thành đã phái một đội quân đi truy tìm tung tích của liên minh thần bí ở khắp nơi.
[+]
Điều này chứng minh rằng hoàn toàn vẫn chưa bị tiêu diệt hết bạn họ mà vẫn còn một vài người, thậm chí có thể vẫn còn những nhân vật quan trọng của Liên minh thần bí, nếu không sao phải tốn công phải người đi tìm kiếm như vậy chứ?
Nghe thấy những suy đoán của Đại Binh Thiên, cơn phẫn nộ của Hàn Tam Thiên như được xoa dịu đi một chút.
Không chừng giang hồ Bạch Hiểu Sinh vẫn còn sống.
Đây không phải là cách làm giấu đầu lòi đuôi của Dược Thần Các và hai nhà Phù Diệp, mà quan trọng hơn chính là Hàn Tam Thiên tin tưởng Long Lân.
Nếu như nó ở đây, chắc chắn rằng Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Phù Mãng không xảy ra chuyện lớn gì.
Mặc dù Long Lân đã trọng thương trước khi hắn rời đi khỏi.
“Có một tin đồn là có người từng nhìn thấy bọn họ, đi về hướng Khốn Tiên Cốc, nhưng tin này không biết có chính xác hay không."
“Bọn ta đã đi qua Khốn Tiên Cốc, thật sự không hề thấy tung tích của bọn họ, vì vậy tin đồn này có lẽ.." Đại Bình Thiên không nói gì thêm, sợ rằng sẽ lại chọc giận Hàn Tam Thiên.
12
Nhưng ý nghĩa đã lộ ra từ trong câu chữ hắn vừa mới nói.
“Khốn Tiên Cốc" bọn họ đi đến đó để làm
Dường như không hề có chút logic nào.
Chẳng lẽ bọn họ biết Hàn Tam Thiên ở đó nên đến đó để tìm sao?
Nếu như...?
Nhưng ý nghĩa của câu nói phía sau của Đại Bình Thiên lại giống như một gáo nước lạnh tạc thẳng vào người Hàn Tam Thiên, đúng vậy, đại chiến ở Khốn Tiên Cốc, Hàn Tam Thiên đã đứng trên không trung quan sát nhưng không hề nhìn thấy bất cứ người nào trong số họ.
Chẳng lẽ chỉ là lời đồn thôi sao.
“Nhưng mà người cũng không cần quá đau buồn"Lúc này, Bắc Giang Thất quái đứng bên cạnh nhìn thấy Hàn Tam Thiên suy sụp như vậy, không nhịn được liền nói: " Trong giang hồ mặc dù những tin đồn rất nhiều, nhưng có lúc những tin đồn đó lại là sự thật."
“Nếu như bọn họ từng đi qua Khốn Tiên Cốc, vậy chi bằng ở đây đợi thêm vài ngày. Môi trường ở Khốn Tiên Cốc vô cùng phức tạp và hiểm trở, trong vòng một trăm dặm, chỉ có thành này là nơi để nghỉ ngơi, nếu họ đi qua, nhất định sẽ đi qua nơi này." Tam quái liền vội vàng nói.
“Tam Thiên, bọn họ nói cũng đúng, chi bằng ở đây đợi thêm vài ngày nữa" Mặc Dương lên tiếng.
“Hàn đại hiệp, bảy huynh muội ta có thể giúp người dò xét thông tin những người qua đây, hay là người ở lại đây thêm vài ngày nữa?" Lão đại Đại Bình Thiên nói.
Đây vừa để giúp Hàn Tam Thiên, vừa là cơ hội để tiếp xúc với hắn, lại vô cùng hoàn hảo.
Lúc này, ở nơi xa ngoài thành, đám người của Phù Mãng cũng vô cùng cảnh giác, từ từ tiến về thành nhỏ nơi biên cương này.
Nhiều ngày vừa đi vừa trốn liên tiếp như vậy khiến bọn họ đã thấm mệt, trong phút chốc đã đến được thành ngoài nhưng lúc này lại gặp phải rắc rối.
Còn phía Hàn Tam Thiên, được nhiều người khuyên nhủ, cuối cùng quyết định ở lại đợi thêm vài ngày.
+
Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Tam Thiên quyết định đứng ở nơi cao để quan sát xung quanh.
Nếu như Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đi qua Khốn Tiên Cốc, nhất định tiểu thị trấn này sẽ là nơi mà bọn họ đi qua.
Nơi này khắp nơi đều được núi bao bọc, đường đi duy nhất chính là thông qua địa hình rãnh khe của thị trấn này, muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua thị trấn này.
Vì Hàn Tam Thiên ở lại nên thị trấn này lại càng nhộn nhịp hơn nữa.
Dù gì, trên thiên hạ Hàn Tam Thiên là thần tượng của rất nhiều người, nên đây là điều đương nhiên.
Trong tửu lầu vốn dĩ khách trọ rất đông, nhưng sau khi tin tức Hàn Tam Thiên xuất hiện nhanh chóng được truyền đi, các nhân sĩ trên giang hồ cố sống cố chết chen chúc đến tửu lầu này.
Từ khi Hàn Tam Thiên quyết định ở lại, cả nhà trọ liền chật cứng người, đến tối tất cả các con đường người người tụ lại đông đúc, đông đến nỗi không ai nhúc nhích được.
Người biết là đi xem Hàn Tam Thiên, còn nếu không biết liền sẽ cho rằng đến để xem tuyệt thế mỹ nhân nào đó.
Trong tửu lầu, đèn sáng lung linh, âm nhạc linh đình, mọi người đều vui vẻ cạn ly, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng nhân vật chính của sự náo nhiệt này, chính là Hàn Tam Thiên.
Cho dù là đám người Mặc Dương, Liễu Phương, Đao Thập Nhị, cũng chính vì nguyên nhân đi theo Hà Tam Thiên cũng được hưởng lây, luôn luôn có người đến kính rượu và nói những lời khen ngợi, tăng
bốc.
AL
Trong phòng, trong nhóm Thất quái chỉ có một mình Tử Tình ngồi lại với Hàn Tam Thiên, hai má ửng đỏ chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất, luôn luôn căng thẳng không biết nên nói những gì.
Thậm chí sáu người trong Thất Quai muốn thay Hàn Tam Thiên tìm tung tích của đám người Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy, sáu người trong Thất quái hiểu rõ, đương nhiên Tử Tình cũng hiểu rõ.
Đặc biệt là lục muội Liễu Sa, trước khi chuẩn bị rời đi liền vỗ vai của Tử Tình, hàm ý nhắc nhở cô cố lên.
Nhưng đã ngồi hơn nửa canh giờ, nhưng lại không thấy Hàn Tam Thiên có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả chuyện nói với cô một câu còn không có, đến cả những người đến để chúc mừng hắn cũng không để ý tới.
Lén lút quét mắt nhìn Hàn Tam Thiên, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang chau mày, Tử Tình lập tức thất vọng mà quay đi, giả và gắp thức ăn.
“Ta ra ngoài một chút."
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên nói một câu.
Nhưng điều khiến Tử Tình không thể ngờ tới, câu nói đầu tiên của Hàn Tam Thiên với cô lại là câu nói như vậy.
Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu, đám người Mặc Dương cũng đồng ý.
“Chăm sóc cho cô ta" Hàn Tam Thiên nhìn Mặc Dương, dứt lời, bước đi qua đám người mà đi ra bên ngoài.
“Các vị, Tam Thiên bây giờ muốn đi vệ sinh, lập tức sẽ quay lại" Là các huynh đệ sống chết vì Hàn Tam Thiên, là cánh tay trái, phải đắc lực, Mặc Dương xử lý những chuyện này như thế nào, đối với hắn đã quá thuần thục, đứng dậy nhấc chén rượu, sau khi giúp Hàn Tam Thiên ngăn cản đám người, cơ thể hắn cố ý sát lại gần Tử Tình.
A
Tử Tình nhìn thấy Hàn Tam Thiên bản Mặc Dương chăm sóc cho mình, lặng lẽ đưa mắt nhìn bóng lưng đang rời đi của Hàn Tam Thiên, vô cùng ấm ức mà cắn nhẹ môi.
Chốn phồn hoa như thế này, Hàn Tam Thiên không hề có một chút hứng thú nào.
Hoặc có thể nói là không có sự ồn ào của Tô Nghênh Hạ, thì có cái gì thú vị chứ?
Hơn nữa, đám người vẫn chưa biết Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh sống chết ra sao, thì còn tâm trạng đâu mà vui vẻ chứ?
Bước ra từ tửu lầu, sau lưng vẫn là những âm thanh hoan hô, Hàn Tam Thiên chán. nản lắc đầu, liếc mắt nhìn hàng người đang xếp dài, nhẹ nhàng vận khí, cơ thể giống như ảo ảnh, khiến mọi người chỉ cảm thấy dường như có một cơn gió thổi qua, rồi lập tức không nhìn thấy thứ gì.
Ở trên tường thành, dưới bóng trăng, bóng dáng kiêu hãnh của Hàn Tam Thiên cùng đôi mắt trừng trừng nhìn về khắp nơi, như đang tìm kiếm điều gì đó.
Đột nhiên hắn sững người, ánh mắt chợt lóe lên, ngước nhìn lên tầng sao trên bầu trời.
“Là ai đang ham muốn vùng đất này?"Hàn Tam Thiên chau mày lại, bất giác thốt lên. Hai con mắt nghi ngờ chăm chú nhìn lên bầu trời, lúc này Hàn Tam Thiên cảm thấy trông không gian bát ngát này, trong chùm sao đang lấp lánh kia, đột nhiên có hai ngôi sao không thuộc về nơi này cử động, giống như đôi mắt của một người nào đó đang chớp chớp, trừng trừng nhìn về mãnh đất này.
Đây hoàn toàn không phải nhìn nhầm, thậm chí Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được dục vọng và sự tham lam trong đôi mắt ấy.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên cảm thấy đôi mắt đau nhói, không nhịn được mà thốt lên, lập tức nhắm chặt mắt lại.
[+]
Từ từ lau đi dòng máu, lập tức đưa mắt nhìn lên, trên không trung lại như chưa từng xảy ra hiện tượng khác lạ nào.
“Đây...đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Tam Thiên chau mày lại vô cùng gấp gáp.
Lúc này, trong màn đêm, những ngôi sao trên bầu trời vô cùng yên lặng, lúc này có một bóng đen đang đứng trên một ngọn núi, hệt như một bức tượng đá sừng sững đang đứng ở đó.
Điều kì lạ chính là cơ thể hắn bất định, thoắt hiện thoắt ẩn, lúc này cũng đang trong tư
thế ngước nhìn lên không trung và thu lại ánh mắt, đôi mắt kì lạ này lại có chút đau khổ, dưới ánh trăng chiếu sáng, dường như có hai dòng lệ máu màu đen chảy ra từ hai mắt hắn.
“Cho người thiên nhãn, không phải để người nhìn lung tung, có những thứ không nên nhìn thì ngàn vạn lần đừng cố gắng nhìn". Âm thanh gần như do hắn phát ra nhưng lại không hề mở miệng, nhưng lời nói này tràn đầy sự mỉa mai, ấm ức.
Ở ngoài thành, Phù Mãng và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh dẫn theo một đám người đi, gần như đã đến gần biên cương của thị trấn nhỏ này.
Nhân lúc nửa đêm, tiến vào thành là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, đám người Phù Mãng hành động vô cùng cẩn thận, sợ rằng nếu bị người khác phát hiện lập tức sẽ bị tiêu diệt.
Bọn họ không sợ chết, chỉ là sợ rằng nếu như bọn họ chết sẽ không còn ai báo thù cho Hàn Tam Thiên.
Vẫn chưa
Lúc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn lại chỉ nhìn thấy vài vị hòa thượng trước mặt.
Áo cà sa của những vị hòa thượng này phát ra phật quang, áo hở nửa thân trên, lộ ra các cơ bắp cũng đang phát hào quang, tay cầm thần trường vô cùng uy nghiêm.
Sau lưng bọn họ có vài người thân hình màu đen đang đội mũ, bởi vì cúi thấp đầu nên không nhìn thấy được tướng mạo của họ.
Phù Mãng bất chợt chau mày lại, bảo vệ những người ở phía sau lưng mình.
Nhưng trái ngược với những người đang cản đường, mặc dù Phù Mãng có sự đề phòng nhưng không nhiều. Dù gì những người xuất gia không không có ác ý như những người thường.
“Ha ha, các vị thí chủ, pháp danh của bần tăng là Như Trần.” Nói xong hắn chắp ta hành lễ: “Các vị thí chủ muốn đi đâu vậy?"
“Đại sư, việc chúng tôi đi đâu không có liên quan đến người." Thi Ngữ cảnh giác nói.
“Có, đương nhiên liên quan đến chuyện của bần tăng." Như Trần mĩm cười, nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Đại sư, ý của người là gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh khó hiểu, vội vàng hỏi.
“Ha ha, người xuất gia lấy từ bi làm đầu, sao lại có ác ý gì chứ? Các vị thí chủ không nên căng thẳng như vậy. Chỉ là trên đường nhìn thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi."
“Các vị có phải đi đến Tiên Linh Đảo không?"
Nghe thấy những lời này, nửa đoạn đầu đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã có thể nới lỏng cảnh giác, đột nhiên sau đó lại vô cùng kinh ngạc.
Tiên Linh Đảo là căn cứ bí mật của bọn họ, người bình thường hoàn toàn không thể biết, huống hồ những vị hòa thượng xa lạ này.
“Đại sư, ta không biết người đang nói gì?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lạnh lùng đáp.
Như Trần cười nhẹ: "Bần tăng phổ độ chúng sinh, người không cần phải lừa gạt ta, nếu không phật cũng nổi giận.”
Dứt lời, Như Trần khép miệng lại, rồi trong miệng cử động.
Một chữ kim tự nhỏ bay ra từ miệng, tấn công về phía Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, dừng trước mặt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, những chữ này cái to cái nhỏ, cho dù là có Phù Mãng đứng cản trước Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, nhưng chữ to nhất vẫn xông được đến khiến đám người đứng không vững.
“A di đà phật, thiện tại thiên tai." Như Trần một chiêu đã đánh trúng, vội vã chắp tay lại, trong miệng niệm chú, đầu cúi thấp xuống, có vẻ như không muốn làm điều này.
“Ngươi" Ngực của Phù Mãng đau đớn kịch liệt, tức giận nhìn Như Trần.
“Các vị thì chủ, buông bỏ gươm đao, lập tức thành phật, về phe của tên ác ma Hàn Tam Thiên, thực ra chỉ khiến các ngươi ngày cang lún sâu vào tội ác, cuối cùng làm hại chính mình, mất nhiều hơn được"
“Các vị thí chủ hãy đi theo bần tăng tu đạo, đó mới là chuyện nên làm."
"Nếu không sẽ bị trời tru đất diệt."
“Ở đâu ra tên ác tăng này vậy, đứng đây giảng đạo với ta. Nếu như Hàn Ta Thiên là ác ma, vậy ngươi chính là ác tăng" Thi Ngữ vô cùng tức giận vì minh chủ của mình bị người khác nói xấu.
Đối với cô mà nói, Hàn Tam Thiên đối với người khác hiền hòa, lúc gặp khó khăn lập tức đứng ra bảo vệ cho bọn họ, là một anh hùng bất khuất, nào có thể để người khác tùy ý sĩ nhục.
“Bần đạo nói hắn là ác ma, thì chính là ác
ma.” đối diện với sự phản bác của Thi Ngữ, trên mặt của Như Trần đây sự phẫn nộ: "Gibi Sân"
“Sư tôn, có Giới Sân."
Sau lưng, một tên đệ tử đội mũ ngay lập tức đứng ra.
“Người phụ nữ này đã bị yêu ma mê hoặc, đã đánh mất đi lí tính của bản thân, ngươi hãy dùng phật quang để giác ngộ cô ta"
“Vâng”
Tiếp nhận mệnh lệnh, tên đệ tử kia lập tức tháo mũ đen xuống.
Mũ vừa được cải xuống, liền phô ra một người có tướng mạo hung dữ, trên mặt là hai vết sẹo và ánh mắt hừng hực sát khí, mọi thứ cho thấy người ở phía trước tuyệt đối không phải là người hướng thiện.
“Qua nhiên người là yêu tăng.” Phù Mãng tức giận đứng dậy, cầm chắc đao, làm tư thế chuẩn bị tấn công.
“Loài người vô tri, bần tăng đây chính là giúp đỡ ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu" Như Trần hét lên, lại tiếp tục cử động cơ miệng.
Một luồng kim tự tấn công đến, tấn công vào bọn họ, đám người Phù Mãng khi nảy
mới vừa cố gắng đứng dậy, đột nhiên bị kim tự đánh trúng, lập tức bay ra xa mười mấy mét, những đệ tử tu vi thấp liền hộc ra máu tươi, thở hổn hển.
Thi Ngữ vốn định phản khán lại, nhưng chính lúc này đột nhiên chữ lớn nhất biến thành vô số kim quang, bay xung quanh rồi đột nhiên tập hợp lại tất cả bay về phía Thi Ngữ.
Đột nhiên kim quang bao phủ cả người cô, cô cố gắng vùng vẫy nhưng có thể dường như không còn chịu sự khống chế của bản thân, khiến cô không thể cử động được.
Ánh mắt Thi Ngữ trở nên gấp gáp, ngước nhìn tên ác nhân kia đang từng bước tiến lại gần, lúc này hắn có một nụ cười quái đản, tay cử động liền phát ra một âm thanh.
Tiếng vải bị xé rách vang lên, cả thân người trên của Thi Ngữ bị hắn xé toạc, lộ ra làn da trắng mịn thoắt ẩn thoắt hiện khiến người khác thèm thuồng.
“Ngươi chính là yêu tăng, người muốn làm gì? Các ngươi đã quên rằng bản thân mình chính là đệ tử phật giáo sao?" Nhìn thấy cảnh này, Phù Mãng kìm chế không được sự tức giận và đau xót, vừa vùng vẫy cố gắng đứng dậy, vừa vội vã hét lên.
“A di đà phật, thiện tại thiên ta." Như Trần một lần nữa chấp hai tay lại: “ Thí chủ không cần phải hoảng loạn, vị cô nương này đã bị yêu ma mê hoặc, đồ đệ của ta chính là dùng kim thần và phật quang kết hợp lại với nhau, làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô ta mà thôi."
“Đợi sau khi Giới Sâm giúp cô ta thông suốt, cô ấy lập tức sẽ có được phật quang nhập vào cơ thể, sẽ không còn làm đường lạc lối, bước vào ma đạo"
“ Giới Sâm, hành động đi"
“Vâng! Tên kia nhận lệnh, rồi liếc mắt nhìn Thi Ngữ.
Mặc dù Thi Ngữ không xinh đẹp bằng Lục Nhược Tâm hay là Tân Sương, nhưng cũng có tướng mạo xuất chúng, thân hình thon thả, cũng được xem là mỹ nhân hiếm có.
Nghe thấy những lời này, trong mắt của tên Giới Sâm này đột nhiên lóe lên một sự hưng phấn lạ thường, nghếch mép nở một nụ cười nham hiểm rồi bắt đầu ra tay.
Хоас.
Lại một tiếng xé rách vang lên, cái áo ngoài vốn dĩ đã bị xé rách, chỉ còn lại một mảnh cuối cùng cũng bị xé đi.
Tức giận hét lên, trong giọng nói là sự phẫn nộ kèm theo sự tuyệt vọng.
Nghĩ đến sự trong trắng của bản thân, liền lập tức muốn chôn sống tên ác tặc này, làm sao cô có thể chấp nhận sự tồi tệ này chứ? Nếu như có thể lựa chọn, cô nguyện chết ngay lập tức, nhưng có thể hoàn toàn bị kim quang khống chế không thể cử động, ngay cả chết cũng trở thành một chuyện xa xỉ.
“Khốn nạn, người hãy mau buông cô ấy ra” Vốn dĩ có thể đã không thể cử động gì, nhưng Phù Mãng vẫn kiên cường dùng hết sức lực để đứng dậy, tay nắm chặt thanh đao, nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế sự đau đớn mà xông tới để cứu Thi Ngữ.
Nhiều ngày ở chung với nhau, cùng trải qua hoạn nạn khó khăn, mặc dù ban đầu Hàn Tam Thiên không giao phó Thi Ngữ cho hắn chăm sóc, nhưng trước mặt mọi người, Phù Mãng đã xem cô ấy như người thân của mình.
Bây giờ Thi Ngữ gặp chuyện, sao hắn có thể nhắm mắt làm ngơ chứ?
Phù Mãng như vậy, đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Phù Lý đều như thế.
Một tia sáng lóe lên, Lân Long ẩn trong người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cũng lập tức hiện hình, gầm lên một tiếng rồi xông đến phía Như Trần.
“A di đà phật, chỉ là một lũ yếu ớt. Giới Hải"
“Vâng."
“Vẫn còn một nữ nhân nữa, giao cho người giúp cô ta thông suốt." Như Trần nhếch mép nở một nụ cười tà ác.
“Đồ nhi tuân lệnh"
Bên này, Như Trần từ từ khép miệng lại.
"Ni."
Môi hắn mở ra, một chữ ni màu vàng phóng ra từ miệng hắn, liền tấn công về phía đám người của Phù Mãng, chỉ trong chớp mắt, miệng hắn lại tiếp tục cử động.
“Bả"
Một kim tự hình chữ Bá bay ra tấn công về phía Lân Long.
Kim tự đột nhiên quấn lấy Lân Long trên không trung, Lân Long hùng hồn tấn công đến nhưng bị kim tự hình chữ Bá vây lại,
một rồng một chữ vừa tấn công vừa phòng thủ, không thể tách rời.
Những người ở dưới mặt đất cũng vậy.
Chữ Ni lớn tấn công tới, tất cả đều cố gắng chống cự lại, nhưng chữ Ni này không ngừng tung hoành, không ngừng tấn công từ mọi hướng khác nhau khiến bọn họ đau đớn vô cùng, vài người kết hợp lại với nhau nhưng sớm đã không thể chống lại được.
Bọn họ bị đánh trận pháp lập tức cũng bị phá vỡ, chữ Ni phân ra thành hai nửa nhốt Phù Mãng và Phù Lý, tên vừa mới tháo áo choàng xuống lập tức nhân cơ hội này đánh Phù Lý một chưởng.
Phù Lý bước lùi lại, nửa chữ ni đột nhiên hóa thành kim quang, bao phủ khắp người của Phù Lý, giống hệt như Thi Ngữ, toàn thân của Phù Lý hoàn toàn bất động.
“Hóa ra chỉ là một con quái thú" Giới Hải mỉm cười: “Nhưng cho dù ngươi là người hay là thú, sư phụ đã có lệnh, phổ độ chúng sinh."
Hắn há mồm, dường như không có chút dè chừng gì mà lập tức ra tay.
+
Cút!
Áo của Phù Lí lập tức bị tên giới Hải này xé rách.
"Không được, cút đi.”
Phù Lý điên cuồng hét lên.
“Tên ác tặng nhà ngươi."Phù Mãng nhìn thấy Phù Lý và Thi Ngữ liên tiếp gặp phải sự sĩ nhục như vậy, lập tức phẫn nộ hét lớn, nhưng vì cơ thể bị thương từ trước, cộng với liên tiếp bị kim tự tấn công, lúc này còn đang bị nửa chữ Ni kìm hãm, hoàn toàn không thể phá bỏ vòng vây, chỉ có thể tức giận mà hét lên.
“A di đà phật." Như Trần nở một nụ cười khiêu khích, hai tay thì chấp lại.
Cơn gió này rất nhẹ, nhẹ đến mức khó mà phát hiện, nhưng ẩn trong đó là sát khí vẫn khiến người khác lại có thể cảm nhận rõ.
Phù!!!
Lúc cơn gió này thổi qua đám người Giang Bạch Hiểu Sinh, có lẽ cũng không cảm nhận được gì, nhưng lúc thổi qua người của Như Trần, thì hắn lập tức chau mày lại.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, đồng thời y phục trên người cũng phát sáng, toát ra thần thức mạnh mẽ quét nhìn xung quanh.
Nhưng như vậy, lại khiến hắn hoài nghi và cảnh giác hơn.
Chẳng lẽ không có ai?
Nếu như không có người, vậy sát khí trong cơn gió này là từ đâu đến?
“Cây ngay không sợ chết đứng, thân là đệ tử của phật gia, không phải nên như vậy sao? Ngươi đang sợ điều gì chứ?"
Tuy nhiên lúc mà Như Trần nghi hoặc lập tức có một giọng nói len lỏi vào trong tai hắn.
“Ai?" trong lòng Như Trần đột nhiên lạnh lại, cả người vô cùng cảnh giác mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ nghe thấy tiếng nói nhưng không hề nhìn thấy người nào.
“Con chuột nhút nhát nhà ngươi, đừng có giấu đầu lòi đuôi sao lại không đứng ra đây nói chuyện." Tìm kiếm không được, liền nói những lời khiêu khích, mặc dù không muốn chấp nhận sự thật rằng mình không thấy thứ gì, càng không muốn thừa nhận sự căng thẳng khi không nhìn thấy đối phương.
Dứt lời, mười mấy thân ảnh tập kích đến phía Như Trần.
Như TRần vội vã cầm cây trường trong tay đưa lên che chắn trước người, pháp chỉ đánh với pháp trượng, kim quang phát ra từ pháp trượng tấn công tới mười ảo ảnh.
Trước khi Kim quang xông tới mười mấy ảo ảnh, thì mười mấy ảo ảnh lập tức dừng lại trên không trung.
Rồi mười mấy thân ảnh đột nhiên rơi từ trên trời xuống.
“Xông lên cho ta.”
Đột nhiên, Như Trần hét lớn lên.
“Ngươi là cái thá gì chứ!
Tiếng hét vang lên, đồng thời trong mười mấy ảo ảnh có một luồng hắc khí đột nhiên xông tới.
Phật quang màu vàng đối đầu với hắc khí.
Đột nhiên trên đỉnh đầu của Như Trần bị cắt
Pằng.
Åm!!
Tiếng nổ vang lên, phần đầu của hắc khí đột nhiên to lớn hơn gấp mấy lần.
Pång!
Phật quang màu vàng chỉ sáng được một lúc sau đó liền bị hắc khí hòa tan.
Nếu như trên người Như Trần không có áo cà sa quái dị đó, e rằng đã sớm vong mạng.
+1
Ngay cả sau khi bước lùi đi vài bước, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào nơi hắn vừa mới đứng lúc này đều bị hắc khí vây quanh.
Sau đó, một người trong hắc khí từ từ xuất hiện.
“Ngươi là kẻ nào? Chuyện của bần tăng, ngươi không cần phải nhúng tay vào." Như Trần lạnh lùng lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm dâng lên nỗi sợ hãi.
Người này không có bóng, cũng không hề có dấu chân, nhưng trên người hắn toát ra hơi thở quỷ nồng nặc.
“Ngay cả ta người cũng không biết, ngươi cũng dám có tư cách tự xưng mình là người của phật giáo sao?" Một giọng nói mỉa mai vang lên, sau đó ngữ khí lạnh lẽo đáp: “Cũng không có tư cách sát hại huynh đệ của ta."
“Ngươi là...ngươi là Hàn Tam Thiên?" Nghe thấy những lời này, hắn mới lập tức phản ứng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
I
Đồng thời, mười mấy đệ tử mặc áo choàng đen phía sau lưng hắn cũng sững người, liền lập tức tháo hết mũ xuống, lộ ra những gương mặt vô cùng hung tợn.
Dứt lời, Hàn Tam Thiên gia tăng tốc độ, Thiên hỏa nguyệt luân biến thành hai thanh kiếm màu đỏ và màu xanh kết hợp với bóng đen của Hàn Tam Thiên, vô cùng mạnh mẽ và đầy sát khí.
[+]
Phù,phù, phù.
Hàn Tam Thiên xông vào đám người, thanh kiếm trên tay như đang múa, thân thủ nhanh như cắt, Như Trần và đám người của hắn vội vã lui về đằng sau.
“Tam Thiên, chết tiệt, hắn chính là Hàn Tam Thiên."
“Tam Thiên, là hắn sao? Thật sự là hắn sao? Quả thật hắn vẫn chưa chết."
“Ha ha ha ha, ta biết mà, một tên như hắn. làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được."
“Minh chủ"
Mặt dù chưa mình thấy mặt của Hàn Tam Thiên, nhưng nghe thấy Hàn Tam Thiên từ đoạn hội thoại của tên Như Trần, tất cả lập tức vô cùng kích động, có một vài đệ tử không khỏi rơi nước mắt vì xúc động.
Đối với họ mà nói, trải qua biết bao cay đắng cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng, sao lại không xúc động được chứ?
“Khi nhân thái thâm. Thiết lập trận"
Lúc này, mười mấy tên đệ tử mang áo choàng đen nhanh chóng chạy lại phía sau của Như Trần, mỗi cánh tay đều làm ám hiệu và bắt đầu niệm chú.
Đột nhiên tất cả bọn chúng bay lên không trung, dưới chân chúng chính là biển sao màu vàng, trên đầu có phật quang chiếu rọi, trên cơ thể là kim quang bao phủ, giống như các vị la hán, khắp không trung lúc này cũng vang lên âm thanh phật pháp.
“Úm, ma, ni, bá, mi, hung."
1+1
Âm thanh tràn ngập khắp nơi, xâm nhập vào lỗ tai lập tức khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng đau đớn, các đệ tử có tu vi thấp của lên minh thần bí đau đớn mà ngã lăn quằn quại trên đất.
Đó là cảm giác vô cùng khó chịu, giống như cơn đau đớn xuất phát từ tim, sau đó lan ra xương cốt, rồi lan tỏa khắp toàn thân, cuối cùng tập trung lại trên đỉnh đầu.
“A, thật là khó chịu, đầu ta như muốn nổ tung ra"
Chỉ trong phút chốc, các đệ tử đều kêu la đau đớn, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Từ khi Hàn Tam Thiên xuất hiện, tất cả sức mạnh của Như Trần đều tập trung trên người của Hàn Tam Thiên, Phù Mãng bị một nửa chữ Ni nhốt cũng dễ dàng được hắn. hóa giải, nhưng còn chưa kịp nghỉ, nhìn thấy các đệ tử đau đớn như vậy, cả người đột nhiên cứng đơ, vội vã nói:
“Sao lại như vậy?"
“Đây là phật âm, bất cứ ai nghe thấy đều đau đớn như vậy."
“Phù Mãng, đừng đứng ngây ra đó, bảo mọi người bịt chặt tai lại, phật âm này có vấn đề." Đầu bên kia, Giang Hồ Bạch hiểu Sinh cũng vô cùng đau đớn, vừa lấy tay bịt chặt lỗ tai của mình, vừa hét lớn lên với Phù Mãng.
Nghe thấy những lười của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, Phù Mãng lập tức ra lệnh cho các đệ tử bịt chặt tay lại.
Sau khi bịt tai lại, các đệ tử mới cảm thấy cơn đau được thuyên giảm đi.
“Bọn họ chính xác là một đám ác tăng, nếu không thì phật âm của bọn chúng sao lại khiến mọi người đau đớn đến vậy?" Phủ Lý dùng sức mạnh bảo vệ cơ thể, vừa đau đớn hét lên.
“Phật âm khiến cơn đau xuất phát từ trái tim, hãy dùng trái tim để bảo vệ đan điền" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lạnh lùng đáp.
Thi Ngữ và Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh gật gù, không quan tâm trên người chỉ còn lại một lớp vải mỏng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vội vã vận khí để đối phó lại.
Chỉ có Hàn Tam Thiên là còn đang đứng nơi trung tâm của phật âm, cúi gầm đầu xuống đất không biết đang suy nghĩ điều gì.
+
“Hàn Tam Thiên, người quả thực ngông cuồng, đối với Phật âm lại dám như vậy, ngươi có biết phật âm chính là thứ có thể tiêu diệt người không?"
Lời vừa nói ra, Hàn Tam Thiên lập tức cười phá lên.
Sau đó, Hàn Tam Thiên từ từ ngẩng đầu lên, giống như đang ngây ngốc nhìn đám người của Như Trần ở trên không trung.
“Hàn Tam Thiên" Nhìn thấy khóe môi của Hàn Tam Thiên nhếch lên một nụ cười khiêu khích, Như Trần đột nhiên tức giận hét lên.
“Ngươi cười sao, bây giờ ngươi cười sảng khoái bao nhiêu thì một lúc nửa sẽ chết đau đớn bấy nhiêu." Như Trần lên tiếng dọa dẫm.
“Úm, ma, ni, bá, mi, hung."
Như Trần gia tăng tốc độ niệm chú, các đệ từ phía sau cũng nhanh chóng làm theo, nhanh chóng niệm A di đà phật.
Đột nhiên giống như bước vào thế giới của phật, có thần chú sau kí tự.
Phù"
Phật âm niệm ngày càng nhanh, đám người Phù Mãng ở đằng sau đang vận công để bảo vệ đan điền đột nhiên hét lên, phụt máu tươi.
Còn các đệ tử tu vi yếu càng đau đớn đến
tận xương tủy, từng người nằm trên đất thổ hổn hển.
“Là như vậy sao?"
Hàn Tam Thiên đột nhiên mỉa mai cười đáp.
Mặt dù đứng ở ngay trung tâm, nhưng dường như Hàn Tam Thiên không hề chịu sự đau đớn gì, chỉ là đứng đó, giương mắt nhìn đám người Như Trần biểu diễn.
Mặc dù Như Trần không ngừng niệm chú, nhưng ánh mắt của hắn đã vô cùng hoảng hốt.
Loại phật âm này vô cùng quái đảng, đối với loại ác ma như Hàn Tam Thiên mà nói, có thể gây nên mức sát thương gấp mấy lần
bình thường, hắn biết bản thân không phải là đối thủ của Hàn Tam Thiên, nhưng dựa vào phật âm hắn có thể tự tin giết chết được Hàn Tam Thiên, nhưng nào có ngờ rằng...
Đây không chỉ là không giết chết hắn, ngược lại hệt như đang dùng sai thuốc..
Hoàn toàn không hề có tác dụng gì.
“Ngươi đã diễn kịch lâu như vậy rồi, bây giờ đến lượt của ta” Để lộ ra một nụ cười tàn ác, sau đó, trong tay của Hàn Tam Thiên rung lên, lập tức bao vây đám người của Phù Mãng.
Bị một luồng sức mạnh bao vây, đám người Phù Mãng từ trong cơn đau do Phật âm gây ra từ từ cảm thấy thuyên giảm, thậm chí còn cảm thấy dường như cơ thể đang hồi phục trở lại.
2
Còn Hàn Tam Thiên lúc này như một tên lửa, trong chớp mắt biến thành luồng ánh sáng màu đen tấn công về phía đám người Như Trần.
Ầm!!!
Giống như hổ dữ xổng chuồng, đám người Như Trần chân đang đứng trên một dãy sao, trên đỉnh đầu là phật quang, khi Hàn Tam Thiên tấn công đến lập tức tiêu biến, còn đám người bọn họ nhanh chóng rút lui.
“Trời ơi, tên tiểu tử Hàn Tam Thiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy rồi sao?" Phù Mãng nhìn thấy như vậy, không ngừng vui mừng mà thốt lên.
“Ha ha, điều này thật sự khiến tất cả điên đảo thần ngầu"
“Sự thay đổi ngày càng mạnh mẽ của minh chủ, thật sự phi thường. Nếu như nói trước đây hắn được xem như là một chiến thần, thì bây giờ chính là vua trong thiên hạ" Thi Ngữ lúc này mặc dù còn đứng trước mặt của Giới Sân nhưng không còn một chút sợ hãi nào, nhìn Hàn Tam Thiên khí thế hừng hực tấn công trên không trung, đột nhiên vô cùng dao động"
Đồng thời niềm hi vọng vào tương lai ngày càng được dâng cao, được một vị đế vương thiên hạ như vậy lãnh đạo, việc phục hồi trở lại của liên minh thần bí sẽ không còn xa vời.
Có thể sắp chạm tới.
“Kẻ nào dám chống đối lại chúng ta, nhất định sẽ gặp báo ứng. Các huynh đệ, chúng ta đã không theo nhầm người" Phù Mãng cũng nghiến chặt răng hét vang lên.
“Minh chủ, cố lên"
Nghe thấy những lời cổ vũ bên dưới, khóe môi của Hàn Tam Thiên liền nở một nụ cười, vô cùng hưng phấn, trong tay đột nhiên gia tăng tốc độ.
Quan sát Như Trần ở phía đối diện, lúc này mặt mày vô cùng hoảng hốt, nghe thấy những lời cổ vũ và ánh mắt hung ác của Hàn Tam Thiên hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ, trong lòng vô cùng khó chịu.
Bất luận thế nào, hắn cũng đã đạt tới cảnh giới cao tăng lại bị người khác xem thường đến vậy.
“Ngươi quá kiêu ngạo rồi, Hàn Tam Thiên, cho dù ta là phật cũng sẽ tức giận mà thôi."
“Lên."
Như Thần chấp tay lại, sau lưng hiện lên một bóng phật khổng lồ, phát ra phật quang chói lóa, trên đầu ánh trăng chiếu sáng, chân dẫm trên đài sen, như có phép thần thông.
Có lẽ điều này có thể khiến mọi người khiếp
Thật không may chính là hắn lại gặp phải người mãi mãi không thể bị hắn dọa cho khiếp sợ.
Ngược lại, Hàn Tam Tam Thiên không hề bị dọa mà khí thế lại vô cùng hùng hậu. Hơi thở quỷ bao phủ toàn thân, kim quang trong có thể lóe sáng lên, mặc dù không đem ra rìu bàn cổ, nhưng tay trái là thiên hỏa, tay phải là nguyệt luân, khí thế hùng vĩ vô cùng bức người.
“Lên" Như Trần phất tay, ra hiệu cho mười mấy tên đệ tử của hắn tấn công.
Hai bên lập tức xông lên.
Phù, phù.
Hai bên giao chiến với nhau, trận đấu trở nên kịch liệt, trong chốc lát trên không trung máu đổ như mưa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên.