Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1763
Chương 1763: Con chết cho cha xem!
"Cha!" Thấy Vương Đống ngăn cản mình, Vương Tư Mẫn tức giận, giậm chân tại chỗ. Nếu nàng ta không giết được Hàn Tam Thiên thì sẽ không thể giải tỏa được mối hận trong lòng mình. "Con thật sự không hiểu vì sao lúc nào cha cũng muốn bảo vệ cái tên gà bệnh này. Từ nhỏ tới lớn, cha đã nói với ta rằng, người mà cha xem thường nhất chính là những tên vô dụng như thế này."
Vương Đồng không nói gì, xoay người liếc nhìn Hàn Tam Thiên, lên tiếng xin lỗi: "Hàn công tử, tính tình của nha đầu này lúc nào cũng chanh chua, lỗ mãng, ngươi không sao chứ?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu một cái, cười nói: "Cảm ơn sự quan tâm của ông Vương đây, Tam Thiên không sao hết. Nhưng cô Vương như thế, chắc hẳn ông Vương nên dạy dỗ nhiều hơn, nếu không tôi thật sự lo lắng rằng sau này sẽ không ai chịu lấy cô Vương đâu."
Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn nổi trận lôi đình: "Tên khốn khiếp kia, ngươi nói gì đó? Không ai thèm lấy bổn tiểu thư sao? Ta chỉ cần giơ tay lên thì có vô số các công tử, thiếu gia tới xếp hàng trước mặt ta. Không ai thèm lấy ta sao? Ngược lại là người đấy tên vô dụng, ai mà gả cho ngươi chính là xui xẻo tám kiếp đấy."
Hàn Tam Thiên chỉ cười không nói, anh chỉ nói lên ý kiến của mình mà thôi. Dù sao thì việc Vương Tư Mẫn vô lễ, lỗ mãng như thế cũng là sự thật.
"Tư Mẫn, con nói cái gì đó?" Vương Đống nhìn Vương Tư Mẫn với ánh mắt quái dị.
"Con chỉ nói đúng sự thật thôi." Vương Tư Mẫn quay đầu sang một bên, cảm thấy không phục lên tiếng.
Vương Đống thở dài, bước tới trước mặt Vương Tư Mẫn: "Con gái, con không thể nói mình như thế, có biết không?"
"Lộn xộn cái gì thế này, con đang muốn chửi cái tên Hàn Tam Thiên đáng chết kia." Vương Tư Mẫn nói.
Vương Đống lắc đầu một cái: "Con đang nói chính con đấy. Tư Mẫn, ta đã cân nhắc kĩ, tuổi tác của con không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc lập gia đình rồi."
Nói xong, Vương Đống giơ tay lên, mấy người làm đang đưng ngoài cửa nhanh chóng bưng lễ vật, cung kính bước vào.
Vương Tư Mẫn nhìn đến hoa cả mắt, đủ loại báu vật quý hiếm, dường như đều là những của cải có tiếng ở nhà họ Vương, thậm chí cũng bao gồm nhân sâm sống quý giá nhất.
"Cha, người đang làm gì đó?" Vương Tư Mẫn ngạc nhiên hỏi.
Sau khi tất cả những lễ vật đã được đặt xuống thì Vương Đống mới quay sang nói với Hàn Tam Thiên: "Công tử Hàn, mặc dù nha đầu này rất đanh đá nhưng tính cách của Tư Mẫn vẫn rất tốt. Tôi tin chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, những thứ này là mười hai món bảo vật mà nhà chúng tôi quý trọng nhất. Chỉ cần ngươi đồng ý cưới con gái ta thì đây chính là sính lễ."
Nghe thấy thế, Vương Tư Mẫn gần như phát điên, mười hai tài sản của nhà họ Vương. Cha làm điều này là muốn bán phụ nữ hay gả con gái thế? Huống chi lại đem bán nàng ta cho cái tên vô dụng Hàn Tam Thiên này.
Sau khi hết kinh ngạc, lúc này Hàn Tam Thiên cũng hoảng hốt lắc đầu, kiên quyết lên tiếng: "Ông Vương, chuyện này ngài đùa giỡn hơi quá với Tam Thiên rồi. Đúng như lời tiểu thư nói, tôi chỉ là một con ma bệnh, có đức có tài gì mà có thể lấy một thiên kim tiểu thư chứ? Huống chi, Hàn Tam Thiên đã có vợ rồi."
"Một nam nhi đại trượng phu có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường, ta cũng không trông mong vào việc Tư Mẫn có thể làm vợ chính của Hàn công tử. Chỉ cần Hàn công tử đồng ý thì làm vợ bé cũng không sao cả." Vương Đống vội vàng lên tiếng.
Hàn Tam Thiên nghe thấy thế nhưng anh vẫn vô cùng kiên quyết. Cho dù ở thế giới Bát Phương, chuyện tam thê tử thiếp là một vấn đề vô cùng cởi mở, nhưng trong lòng Hàn Tam Thiên, cả cuộc đời anh chỉ có một người chính là Tô Nghênh Hạ, tuyệt đối không tồn tại bất kì người thứ hai.
"Ông Vương thật tốt bụng, Tam Thiên thật sự không có phước để hưởng thụ." Nói xong, Hàn Tam Thiên quay sang nhìn Vương Tư Mẫn đang nổi giận: "Hơn nữa, tôi cũng không muốn cô Vương chết, vì thế mong ông Vương có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra lúc nãy đi."
"Chuyện này.... chuyện gì liên quan tới việc Tư Mẫn chết chứ?" Vương Đống khó hiểu lên tiếng.
Nhưng những lời nói này của Hàn Tam Thiên khi vào tai Vương Tư Mẫn lại khiến nàng cảm thấy vô cùng chói tai, bởi vì ban nãy, nàng ta vừa nói, nếu nàng ta gả cho Hàn Tam Thiên thì nàng thà chết.
Nàng ta nói ra những lời này là vì không ngờ được cha mình đột nhiên gả mình cho một tên ôn dịch như thế, hơn nữa còn đuổi nàng ta ra bên ngoài nữa chứ.
Thậm chí còn đồng ý cho mình làm vợ bé.
Nàng ta đường đường là đại tiểu thư nhà họ Vương, đừng nói là tên gà bệnh Hàn Tam Thiên này, cho dù là đệ nhất gia tộc ở thành Thiên Hồ này cũng không có tư cách làm chuyện này.
"Cha, nếu người muốn gả con cho cái tên gà bệnh này thì con thà đi chết còn hơn." Vương Tư Mẫn nghiến tăng, trợn mắt liếc Hàn Tam Thiên.
"Thế cũng được, cha không phản đối đâu. Nhưng nếu con chết thì cũng phải là ma nhà họ Hàn." Vương Đống kiên quyết lên tiếng.
Nghe thấy thế, Vương Tư Mẫn không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Đống. Từ nhỏ tới lớn, người mà Vương Đống hiểu rõ nhất chính là nàng ta, bình thường cho dù nàng ta có làm bất cứ chuyện gì thì ông ta cũng không bao giờ mắng nàng ta dù chỉ là một câu.
Cũng chính bởi vì điều này mà từ nhỏ tới lớn, Vương Tư Mẫn luôn là một người vô vùng tự ti, nhiều lần làm những chuyện gian xảo cũng chỉ là muốn thu hút sự chú ý của cha mình.
Nhưng nàng ta lại không ngờ, hôm nay cha mình lại vì một tên gà bệnh mà lại đồng ý để mình chết!
"Được, con sẽ chết cho cha xem." Ánh mắt Vương Tư Mẫn ngấn lệ, vô cùng đau lòng, xoay người cầm lấy thanh kiếm đặt lên cổ mình.
Vương Đồng giơ tay gạt thanh kiếm trên tay nàng ta xuống, sau đó, tát thật mạnh vào mặt Vương Tư Mẫn: "Con gây đủ chuyện rồi, người đâu, mau đưa tiểu thư về nhà trong cho ta. Không có lệnh của ta thì không cho phép nó ra ngoài."
Vương Tư Mẫn sờ khuôn mặt sưng đau của mình, căm hận nhìn Vương Đống, sau đó bị người làm kéo ra khỏi phòng.
Lúc này, Vương Đống nhìn về phía Hàn Tam Thiên, lên tiếng nói: "Hàn công tử, ta xin cáo từ."
Hàn Tam Thiên vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như thế. Rạng sáng hôm sau, anh cố ý dậy thật sớm, bởi vì anh muốn đi tìm Bàn Cổ.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Cha!" Thấy Vương Đống ngăn cản mình, Vương Tư Mẫn tức giận, giậm chân tại chỗ. Nếu nàng ta không giết được Hàn Tam Thiên thì sẽ không thể giải tỏa được mối hận trong lòng mình. "Con thật sự không hiểu vì sao lúc nào cha cũng muốn bảo vệ cái tên gà bệnh này. Từ nhỏ tới lớn, cha đã nói với ta rằng, người mà cha xem thường nhất chính là những tên vô dụng như thế này."
Vương Đồng không nói gì, xoay người liếc nhìn Hàn Tam Thiên, lên tiếng xin lỗi: "Hàn công tử, tính tình của nha đầu này lúc nào cũng chanh chua, lỗ mãng, ngươi không sao chứ?"
Hàn Tam Thiên lắc đầu một cái, cười nói: "Cảm ơn sự quan tâm của ông Vương đây, Tam Thiên không sao hết. Nhưng cô Vương như thế, chắc hẳn ông Vương nên dạy dỗ nhiều hơn, nếu không tôi thật sự lo lắng rằng sau này sẽ không ai chịu lấy cô Vương đâu."
Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, Vương Tư Mẫn nổi trận lôi đình: "Tên khốn khiếp kia, ngươi nói gì đó? Không ai thèm lấy bổn tiểu thư sao? Ta chỉ cần giơ tay lên thì có vô số các công tử, thiếu gia tới xếp hàng trước mặt ta. Không ai thèm lấy ta sao? Ngược lại là người đấy tên vô dụng, ai mà gả cho ngươi chính là xui xẻo tám kiếp đấy."
Hàn Tam Thiên chỉ cười không nói, anh chỉ nói lên ý kiến của mình mà thôi. Dù sao thì việc Vương Tư Mẫn vô lễ, lỗ mãng như thế cũng là sự thật.
"Tư Mẫn, con nói cái gì đó?" Vương Đống nhìn Vương Tư Mẫn với ánh mắt quái dị.
"Con chỉ nói đúng sự thật thôi." Vương Tư Mẫn quay đầu sang một bên, cảm thấy không phục lên tiếng.
Vương Đống thở dài, bước tới trước mặt Vương Tư Mẫn: "Con gái, con không thể nói mình như thế, có biết không?"
"Lộn xộn cái gì thế này, con đang muốn chửi cái tên Hàn Tam Thiên đáng chết kia." Vương Tư Mẫn nói.
Vương Đống lắc đầu một cái: "Con đang nói chính con đấy. Tư Mẫn, ta đã cân nhắc kĩ, tuổi tác của con không còn nhỏ nữa, cũng đã đến lúc lập gia đình rồi."
Nói xong, Vương Đống giơ tay lên, mấy người làm đang đưng ngoài cửa nhanh chóng bưng lễ vật, cung kính bước vào.
Vương Tư Mẫn nhìn đến hoa cả mắt, đủ loại báu vật quý hiếm, dường như đều là những của cải có tiếng ở nhà họ Vương, thậm chí cũng bao gồm nhân sâm sống quý giá nhất.
"Cha, người đang làm gì đó?" Vương Tư Mẫn ngạc nhiên hỏi.
Sau khi tất cả những lễ vật đã được đặt xuống thì Vương Đống mới quay sang nói với Hàn Tam Thiên: "Công tử Hàn, mặc dù nha đầu này rất đanh đá nhưng tính cách của Tư Mẫn vẫn rất tốt. Tôi tin chuyện xảy ra ngày hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, những thứ này là mười hai món bảo vật mà nhà chúng tôi quý trọng nhất. Chỉ cần ngươi đồng ý cưới con gái ta thì đây chính là sính lễ."
Nghe thấy thế, Vương Tư Mẫn gần như phát điên, mười hai tài sản của nhà họ Vương. Cha làm điều này là muốn bán phụ nữ hay gả con gái thế? Huống chi lại đem bán nàng ta cho cái tên vô dụng Hàn Tam Thiên này.
Sau khi hết kinh ngạc, lúc này Hàn Tam Thiên cũng hoảng hốt lắc đầu, kiên quyết lên tiếng: "Ông Vương, chuyện này ngài đùa giỡn hơi quá với Tam Thiên rồi. Đúng như lời tiểu thư nói, tôi chỉ là một con ma bệnh, có đức có tài gì mà có thể lấy một thiên kim tiểu thư chứ? Huống chi, Hàn Tam Thiên đã có vợ rồi."
"Một nam nhi đại trượng phu có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường, ta cũng không trông mong vào việc Tư Mẫn có thể làm vợ chính của Hàn công tử. Chỉ cần Hàn công tử đồng ý thì làm vợ bé cũng không sao cả." Vương Đống vội vàng lên tiếng.
Hàn Tam Thiên nghe thấy thế nhưng anh vẫn vô cùng kiên quyết. Cho dù ở thế giới Bát Phương, chuyện tam thê tử thiếp là một vấn đề vô cùng cởi mở, nhưng trong lòng Hàn Tam Thiên, cả cuộc đời anh chỉ có một người chính là Tô Nghênh Hạ, tuyệt đối không tồn tại bất kì người thứ hai.
"Ông Vương thật tốt bụng, Tam Thiên thật sự không có phước để hưởng thụ." Nói xong, Hàn Tam Thiên quay sang nhìn Vương Tư Mẫn đang nổi giận: "Hơn nữa, tôi cũng không muốn cô Vương chết, vì thế mong ông Vương có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra lúc nãy đi."
"Chuyện này.... chuyện gì liên quan tới việc Tư Mẫn chết chứ?" Vương Đống khó hiểu lên tiếng.
Nhưng những lời nói này của Hàn Tam Thiên khi vào tai Vương Tư Mẫn lại khiến nàng cảm thấy vô cùng chói tai, bởi vì ban nãy, nàng ta vừa nói, nếu nàng ta gả cho Hàn Tam Thiên thì nàng thà chết.
Nàng ta nói ra những lời này là vì không ngờ được cha mình đột nhiên gả mình cho một tên ôn dịch như thế, hơn nữa còn đuổi nàng ta ra bên ngoài nữa chứ.
Thậm chí còn đồng ý cho mình làm vợ bé.
Nàng ta đường đường là đại tiểu thư nhà họ Vương, đừng nói là tên gà bệnh Hàn Tam Thiên này, cho dù là đệ nhất gia tộc ở thành Thiên Hồ này cũng không có tư cách làm chuyện này.
"Cha, nếu người muốn gả con cho cái tên gà bệnh này thì con thà đi chết còn hơn." Vương Tư Mẫn nghiến tăng, trợn mắt liếc Hàn Tam Thiên.
"Thế cũng được, cha không phản đối đâu. Nhưng nếu con chết thì cũng phải là ma nhà họ Hàn." Vương Đống kiên quyết lên tiếng.
Nghe thấy thế, Vương Tư Mẫn không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Đống. Từ nhỏ tới lớn, người mà Vương Đống hiểu rõ nhất chính là nàng ta, bình thường cho dù nàng ta có làm bất cứ chuyện gì thì ông ta cũng không bao giờ mắng nàng ta dù chỉ là một câu.
Cũng chính bởi vì điều này mà từ nhỏ tới lớn, Vương Tư Mẫn luôn là một người vô vùng tự ti, nhiều lần làm những chuyện gian xảo cũng chỉ là muốn thu hút sự chú ý của cha mình.
Nhưng nàng ta lại không ngờ, hôm nay cha mình lại vì một tên gà bệnh mà lại đồng ý để mình chết!
"Được, con sẽ chết cho cha xem." Ánh mắt Vương Tư Mẫn ngấn lệ, vô cùng đau lòng, xoay người cầm lấy thanh kiếm đặt lên cổ mình.
Vương Đồng giơ tay gạt thanh kiếm trên tay nàng ta xuống, sau đó, tát thật mạnh vào mặt Vương Tư Mẫn: "Con gây đủ chuyện rồi, người đâu, mau đưa tiểu thư về nhà trong cho ta. Không có lệnh của ta thì không cho phép nó ra ngoài."
Vương Tư Mẫn sờ khuôn mặt sưng đau của mình, căm hận nhìn Vương Đống, sau đó bị người làm kéo ra khỏi phòng.
Lúc này, Vương Đống nhìn về phía Hàn Tam Thiên, lên tiếng nói: "Hàn công tử, ta xin cáo từ."
Hàn Tam Thiên vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như thế. Rạng sáng hôm sau, anh cố ý dậy thật sớm, bởi vì anh muốn đi tìm Bàn Cổ.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook