Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1761
Chương 1761: Cô còn muốn thế nào nữa đây?
Thấy Hàn Tam Thiên đang ở trần, vẻ mặt phẫn nộ nhanh chóng trở nên lúng túng. Nàng ta giả vờ bình tĩnh, tức giận lên tiếng: "Hừ, không ngờ ngươi không chỉ là một tên bệnh hoạn mà còn là người cuồng khỏa thân."
Hàn Tam Thiên không nói nên lời. Việc anh cởi áo là vì Lân Long đã nói cho anh biết, trái tim của long tộc đang ở trong cơ thể anh, và tốc độ hấp thụ năng lượng của nó ở thế giới Bát Phương này là vô cùng lớn. Bây giờ cơ thể Hàn Tam Thiên đang vô cùng yếu ớt cho nên một khi trái tim Long tộc hấp thụ được năng lượng sẽ bị quá tải. Nếu anh cởi áo ra trong quá trình tu luyện thì sẽ có lợi hơn cho việc tu luyện của anh.
"Cô Vương, đây là phòng tôi, tôi muốn nghỉ ngơi nên cởi áo ra, chuyện này không phải rất bình thường sao? Nhưng còn cô thì ban đêm ban hôm thế này lại xông vào phòng tôi, cô có vẻ vô phép vô tắc quá nhỉ?" Hàn Tam Thiên vừa lên tiếng giải thích, vừa lấy áo mặc vào.
"Ô hay, đây là nhà của ta, Vương Tư Mẫn ta muốn đi đâu thì đi đấy, đâu tới phiên người để ý tới? Ngươi rõ ràng là một tên cuồng khỏa thân. Còn muốn đổ lỗi cho ta nữa sao?" Vương Tư Mẫn tức giận quát lên.
Hàn Tam Thiên cười khổ bất lực, nói đạo lý với người như thế đúng là lãng phí thời gian, anh gật đầu một cái: "Được rồi, thế cô Vương tới phòng của tôi là muốn làm gì thế?"
"Ta muốn người xin lỗi ta về chuyện trong bữa cơm ngày hôm nay, nếu không, bây giờ ta sẽ lập tức giết chết ngươi." Vương Tư Mẫn nói xong, sau đó giận dữ chĩa kiếm về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nói: "Chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi sao? Được rồi, hôm nay Tam Thiên đã cư xử thô lỗ, buổi tối hôm nay đã đắc tội không ít với cô Vương, mong cô Vương nhân từ bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này."
Hàn Tam Thiên nói xin lỗi với thái độ vô cùng bình thản.
"Chỉ có thế thôi sao?" Vương Tư Mẫn khẽ nhướng mày.
Hàn Tam Thiên sững người, lên tiếng hỏi nhỏ: "Cô Vương, thế cô còn muốn thế nào nữa?"
Giọng nói của Hàn Tam Thiên vô cùng ôn hòa, Vương Tư Mẫn nở nụ cười đắc ý: "Đương nhiên là ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta rồi. Thân phận của ngươi là gì mà đứng xin lỗi ta?"
Vẻ mặt của Hàn Tam Thiên trở nên lạnh lùng. Anh không muốn thân thiết với nàng ta, vì thế mới dùng thái độ bình tĩnh chủ động xuống nước trước, nói xin lỗi nàng ta. Nhưng anh không ngờ rằng, nàng ta được nước lấn tới, càng ngày càng quá đáng.
"Là một người đàn ông thì chỉ lạy trời lạy đất, kế là lạy bố mẹ mình. Tôi cũng đã xin lỗi rồi, mong cô Vương đây có chừng mực." Hàn Tam Thiên lạnh lùng lên tiếng.
"Ô hay, ngươi cũng được xem là một tên đàn ông sao?" Vương Tư Mẫn khinh thường mắng một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: "Ta nghĩ ngươi giống một tên thái giám hơn."
"Tôi có phải là đàn ông hay không thì vợ tôi biết là được rồi, tôi cũng không có hứng thú để giải thích với cô, cũng không cần phải làm thế." Hàn Tam Thiên nói.
"Ngươi không có hứng thú giải thích thì ta đây cũng không có hứng để nghe đâu. Một tên đàn ông trong lưỡng tính như người thì ai làm vợ ngươi đúng thật là xui xẻo tám đời." Nghe thấy lời của Hàn Tam Thiên, nàng ta theo bản năng cho rằng Tiểu Đào chính là vợ của Hàn Tam Thiên, vì thế bắt đầu cảm thấy đáng tiếc thay người phụ nữ kia. Người có dáng vẻ xinh đẹp như thế, nhưng lại đi theo một tên đàn ông vô dụng.
"Ôi, thật đáng tiếc cho phu nhân của ngươi đấy, gả cho một tên vô dụng như người. Nếu ta là nàng ấy, ta thà chết còn sướng hơn."
Hàn Tam Thiên cười lạnh, nhanh chóng nghĩ tới Tô Nghênh Hạ, lên tiếng: "Thật không? Nhưng %3D đáng tiếc là cô không phải là cô ấy."
Còn lúc này, trong gian phòng chính trên nhà lớn, sau khi ông cụ Vương ăn xong phần cơm do chính tay mình nấu thì đi đến đốt một nén hương xông, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Vương Đồng chậm rãi bước vào. Tuy khẩu vị của cha mình khá thanh đạm, yêu thích sự yên tĩnh, không thường dùng cơm chung với ông ta nhưng đều đặn mỗi tối, sau khi ăn xong Vương Đống sẽ tới thăm hỏi cha mình.
"Vương Đống, ngồi đi." Ông cụ Vương không mở mắt, chỉ khoát khoát tay một cái, tỏ ý kêu Vương Đống ngồi xuống.
Vương Đống gật đầu một cái, khôn khéo ngồi xuống bên cạnh.
"Mẫn nhi năm nay đã tròn hai mươi tuổi rồi đúng không?" Ông cụ Vương hỏi.
Vương Đống gật đầu một cái: "Năm nay nó đã hai mươi mốt tuổi rồi ạ."
Ông cụ Vương khẽ mỉm cười: "Chớp mắt một cái đã đến tuổi xuất giá rồi, rất tốt. Nhưng đã có người để gả Mẫn nhi chưa?"
Đây chính là nỗi khổ khó nói của Vương Đống. Con nhsoc Tư Mẫn này mặc dù dáng vẻ vô cùng xinh đẹp nhưng tính tình lại vô cùng phóng khoáng, hơn nữa suốt ngày chỉ biết có kiếm với súng. Lúc trước có mấy vị công tử từ mấy gia tộc tốt đến cửa cầu hôn nhưng ai cũng bị nàng ta đuổi như đuổi tà, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
"Cha, Vương Đống vẫn đang tìm một người con rể tốt."
"Không có là một chuyện tốt."
"Cha, ý cha là sao?"
"Trong lòng cha đang có một ứng cử viên vô cùng xuất sắc. Nếu Mẫn nhi có thể gả cho hắn thì Mẫn nhi sẽ được xem là quý nhân của nhà họ Vương chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể dựa dẫm vào những người có quyền có thế, tương lai đáng để mong đợi." Ông cụ Vương vui vẻ lên tiếng.
Nghe thấy thế, mặc dù Vương Đống cảm thấy hơi khó chịu. Ông ta biết ông cụ vẫn luôn không vừa ý với đứa cháu gái Tư Mẫn này, bởi vì chỉ có cháu trai mới có thể tiếp tục phát triển nhà họ Vương, cho nên ông cụ vẫn luôn không để ý tới Tư Mẫn. Nhưng sau khi mẹ của Tư Mẫn mất vì sinh nàng ta, Vương Đống cũng không tiến thêm bước nữa, ông ta một mình vừa làm cha vừa làm mẹ, xem Tư Mẫn bảo bối của mình.
Nhưng ngay sau đó, Vương Đồng lại tỏ ra thoải mái, thậm chí còn hơi hưng phấn, bởi vì lời của ông cụ thật sự khiến ông ta vô cùng hưng phấn.
Người con rể có thể khiến nhà họ Vương từng bước đi lên cũng chính là điều mà Vương Đống luôn nghĩ tới.
Tình cảm của Vương Đống dành cho người vợ quá cố của mình rất sâu nặng, ông ta không muốn phản bội vợ mình cho nên phải gửi gắm hết vào chuyện này. Thứ mà ông ta muốn gửi gắm chính là tương lai của gia tộc mình. Trong vài thập kỷ qua, ông ta vẫn luôn làm việc hết sức chăm chỉ, đào tạo những người có tài, mục đích của ông ta chính là để thế lực của nhà họ Vương càng lúc càng lớn mạnh hơn, và việc chọn rể cũng chính là ưu tiên hàng đầu của ông ta.
Lúc này, khi Vương Đống nghe thấy có ứng cử viên thích hợp thì hai mắt ông ta nhanh chóng sáng lên: "Cha, cha đã chọn được người thích hợp sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Thấy Hàn Tam Thiên đang ở trần, vẻ mặt phẫn nộ nhanh chóng trở nên lúng túng. Nàng ta giả vờ bình tĩnh, tức giận lên tiếng: "Hừ, không ngờ ngươi không chỉ là một tên bệnh hoạn mà còn là người cuồng khỏa thân."
Hàn Tam Thiên không nói nên lời. Việc anh cởi áo là vì Lân Long đã nói cho anh biết, trái tim của long tộc đang ở trong cơ thể anh, và tốc độ hấp thụ năng lượng của nó ở thế giới Bát Phương này là vô cùng lớn. Bây giờ cơ thể Hàn Tam Thiên đang vô cùng yếu ớt cho nên một khi trái tim Long tộc hấp thụ được năng lượng sẽ bị quá tải. Nếu anh cởi áo ra trong quá trình tu luyện thì sẽ có lợi hơn cho việc tu luyện của anh.
"Cô Vương, đây là phòng tôi, tôi muốn nghỉ ngơi nên cởi áo ra, chuyện này không phải rất bình thường sao? Nhưng còn cô thì ban đêm ban hôm thế này lại xông vào phòng tôi, cô có vẻ vô phép vô tắc quá nhỉ?" Hàn Tam Thiên vừa lên tiếng giải thích, vừa lấy áo mặc vào.
"Ô hay, đây là nhà của ta, Vương Tư Mẫn ta muốn đi đâu thì đi đấy, đâu tới phiên người để ý tới? Ngươi rõ ràng là một tên cuồng khỏa thân. Còn muốn đổ lỗi cho ta nữa sao?" Vương Tư Mẫn tức giận quát lên.
Hàn Tam Thiên cười khổ bất lực, nói đạo lý với người như thế đúng là lãng phí thời gian, anh gật đầu một cái: "Được rồi, thế cô Vương tới phòng của tôi là muốn làm gì thế?"
"Ta muốn người xin lỗi ta về chuyện trong bữa cơm ngày hôm nay, nếu không, bây giờ ta sẽ lập tức giết chết ngươi." Vương Tư Mẫn nói xong, sau đó giận dữ chĩa kiếm về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nói: "Chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi sao? Được rồi, hôm nay Tam Thiên đã cư xử thô lỗ, buổi tối hôm nay đã đắc tội không ít với cô Vương, mong cô Vương nhân từ bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này."
Hàn Tam Thiên nói xin lỗi với thái độ vô cùng bình thản.
"Chỉ có thế thôi sao?" Vương Tư Mẫn khẽ nhướng mày.
Hàn Tam Thiên sững người, lên tiếng hỏi nhỏ: "Cô Vương, thế cô còn muốn thế nào nữa?"
Giọng nói của Hàn Tam Thiên vô cùng ôn hòa, Vương Tư Mẫn nở nụ cười đắc ý: "Đương nhiên là ngươi phải quỳ xuống xin lỗi ta rồi. Thân phận của ngươi là gì mà đứng xin lỗi ta?"
Vẻ mặt của Hàn Tam Thiên trở nên lạnh lùng. Anh không muốn thân thiết với nàng ta, vì thế mới dùng thái độ bình tĩnh chủ động xuống nước trước, nói xin lỗi nàng ta. Nhưng anh không ngờ rằng, nàng ta được nước lấn tới, càng ngày càng quá đáng.
"Là một người đàn ông thì chỉ lạy trời lạy đất, kế là lạy bố mẹ mình. Tôi cũng đã xin lỗi rồi, mong cô Vương đây có chừng mực." Hàn Tam Thiên lạnh lùng lên tiếng.
"Ô hay, ngươi cũng được xem là một tên đàn ông sao?" Vương Tư Mẫn khinh thường mắng một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: "Ta nghĩ ngươi giống một tên thái giám hơn."
"Tôi có phải là đàn ông hay không thì vợ tôi biết là được rồi, tôi cũng không có hứng thú để giải thích với cô, cũng không cần phải làm thế." Hàn Tam Thiên nói.
"Ngươi không có hứng thú giải thích thì ta đây cũng không có hứng để nghe đâu. Một tên đàn ông trong lưỡng tính như người thì ai làm vợ ngươi đúng thật là xui xẻo tám đời." Nghe thấy lời của Hàn Tam Thiên, nàng ta theo bản năng cho rằng Tiểu Đào chính là vợ của Hàn Tam Thiên, vì thế bắt đầu cảm thấy đáng tiếc thay người phụ nữ kia. Người có dáng vẻ xinh đẹp như thế, nhưng lại đi theo một tên đàn ông vô dụng.
"Ôi, thật đáng tiếc cho phu nhân của ngươi đấy, gả cho một tên vô dụng như người. Nếu ta là nàng ấy, ta thà chết còn sướng hơn."
Hàn Tam Thiên cười lạnh, nhanh chóng nghĩ tới Tô Nghênh Hạ, lên tiếng: "Thật không? Nhưng %3D đáng tiếc là cô không phải là cô ấy."
Còn lúc này, trong gian phòng chính trên nhà lớn, sau khi ông cụ Vương ăn xong phần cơm do chính tay mình nấu thì đi đến đốt một nén hương xông, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Vương Đồng chậm rãi bước vào. Tuy khẩu vị của cha mình khá thanh đạm, yêu thích sự yên tĩnh, không thường dùng cơm chung với ông ta nhưng đều đặn mỗi tối, sau khi ăn xong Vương Đống sẽ tới thăm hỏi cha mình.
"Vương Đống, ngồi đi." Ông cụ Vương không mở mắt, chỉ khoát khoát tay một cái, tỏ ý kêu Vương Đống ngồi xuống.
Vương Đống gật đầu một cái, khôn khéo ngồi xuống bên cạnh.
"Mẫn nhi năm nay đã tròn hai mươi tuổi rồi đúng không?" Ông cụ Vương hỏi.
Vương Đống gật đầu một cái: "Năm nay nó đã hai mươi mốt tuổi rồi ạ."
Ông cụ Vương khẽ mỉm cười: "Chớp mắt một cái đã đến tuổi xuất giá rồi, rất tốt. Nhưng đã có người để gả Mẫn nhi chưa?"
Đây chính là nỗi khổ khó nói của Vương Đống. Con nhsoc Tư Mẫn này mặc dù dáng vẻ vô cùng xinh đẹp nhưng tính tình lại vô cùng phóng khoáng, hơn nữa suốt ngày chỉ biết có kiếm với súng. Lúc trước có mấy vị công tử từ mấy gia tộc tốt đến cửa cầu hôn nhưng ai cũng bị nàng ta đuổi như đuổi tà, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.
"Cha, Vương Đống vẫn đang tìm một người con rể tốt."
"Không có là một chuyện tốt."
"Cha, ý cha là sao?"
"Trong lòng cha đang có một ứng cử viên vô cùng xuất sắc. Nếu Mẫn nhi có thể gả cho hắn thì Mẫn nhi sẽ được xem là quý nhân của nhà họ Vương chúng ta. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể dựa dẫm vào những người có quyền có thế, tương lai đáng để mong đợi." Ông cụ Vương vui vẻ lên tiếng.
Nghe thấy thế, mặc dù Vương Đống cảm thấy hơi khó chịu. Ông ta biết ông cụ vẫn luôn không vừa ý với đứa cháu gái Tư Mẫn này, bởi vì chỉ có cháu trai mới có thể tiếp tục phát triển nhà họ Vương, cho nên ông cụ vẫn luôn không để ý tới Tư Mẫn. Nhưng sau khi mẹ của Tư Mẫn mất vì sinh nàng ta, Vương Đống cũng không tiến thêm bước nữa, ông ta một mình vừa làm cha vừa làm mẹ, xem Tư Mẫn bảo bối của mình.
Nhưng ngay sau đó, Vương Đồng lại tỏ ra thoải mái, thậm chí còn hơi hưng phấn, bởi vì lời của ông cụ thật sự khiến ông ta vô cùng hưng phấn.
Người con rể có thể khiến nhà họ Vương từng bước đi lên cũng chính là điều mà Vương Đống luôn nghĩ tới.
Tình cảm của Vương Đống dành cho người vợ quá cố của mình rất sâu nặng, ông ta không muốn phản bội vợ mình cho nên phải gửi gắm hết vào chuyện này. Thứ mà ông ta muốn gửi gắm chính là tương lai của gia tộc mình. Trong vài thập kỷ qua, ông ta vẫn luôn làm việc hết sức chăm chỉ, đào tạo những người có tài, mục đích của ông ta chính là để thế lực của nhà họ Vương càng lúc càng lớn mạnh hơn, và việc chọn rể cũng chính là ưu tiên hàng đầu của ông ta.
Lúc này, khi Vương Đống nghe thấy có ứng cử viên thích hợp thì hai mắt ông ta nhanh chóng sáng lên: "Cha, cha đã chọn được người thích hợp sao?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook