Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1742
Chương 1742: Bễ nghễ chúng sinh
"Tần Sương, ngươi còn sững sờ cái gì? Còn không giúp đỡ?” Diệp Cô Thành vội vàng kêu lên với Tần Sương ở phía sau.
Tần Sương hoàn toàn đắm chìm trong bộ dáng tiêu sái của Hàn Tam Thiên khi đánh Diệp Cô Thành. Tất cả những sự việc trong quá khứ cứ hiện lên trong tâm trí của cô, khó có thể xóa bỏ. Bị Diệp Cô Thành hét lên một tiếng, nàng mới lấy lại phản ứng.
Khổ sở liếc mắt nhìn qua Hư Vô tông ở bên dưới, Tần Sương nàng khẽ cắn môi, cầm kiếm xông tới.
Có thêm Tần Sương gia nhập, chiến cuộc trong nháy mắt thay đổi, Diệp Cô Thành vốn đã rơi vào thế bất lợi lại có cơ hội thở phào. Cũng nhờ vào Hàn Tam Thiên phải đối mặt với đòn tấn công của Tần Sương, hắn ta bắt đầu giở trò. Luôn luôn lợi dụng khi Hàn Tam Thiên không chú ý, hắn ta bất ngờ phát động tấn công.
Đòn tấn công của Tần Sương mạnh mẽ, tu vi lại cao. Mặc dù Tần Sương biết rõ tấn công của Hàn Tam Thiên có chỗ nhường nhưng dù gì thì Tần Sương cũng là một trong ba thiên tài lớn, tu vi không bằng Diệp Cô Thành. Nhưng bên trong lại có thêm thân thể thật của Thú Vương bổ sung.
Mặc dù không thể gây nguy hiểm gì lớn cho Hàn Tam Thiên, nhưng so với áp lực của Diệp Cô Thành tạo cho Hàn Tam Thiên thì lớn hơn hẳn.
Dưới loại tình huống này, tên tiện nhân Diệp Cô Thành kia lôi hết ám chiêu, dùng các loại thủ đoạn đánh lén lên Hàn Tam Thiên. Lúc thì chém một kiếm lên trên lưng, lúc thì chém một kiếm lên phần eo, một lúc thì lại tạo một vết ở trên đùi.
Chỉ là một lát, trên người Hàn Tam Thiên đã lưu lại mấy lỗ hổng, máu tươi thẩm đỏ toàn bộ quần áo, cả người như là người máu.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như thế này, trong mắt Tần Sương khổ sở rơi xuống nước mắt. Vừa đánh vừa lui, hoàn toàn không muốn cùng Hàn Tam Thiên tiếp tục đánh tiếp nữa.
Hàn Tam Thiên nắm lấy cơ hội, trở tay trực tiếp bắt lấy tên Diệp Cô Thành đánh lén, trực tiếp một cước đá bay mấy mét. Diệp Cô Thành bị đá vừa lui sang bên cạnh, phun ra máu.
Đối mặt với Hàn Tam Thiên lần nữa xông lên, Tần Sương chỉ chống cự tượng trưng máy móc. Sau mấy lần công, trường kiếm trong tay Tần Sương rơi xuống, mà Tần Sương cũng khóc ra tiếng.
Đối mặt với Hàn Tam Thiên, nàng không cách nào ra tay được, càng không cách nào trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên chết trước mặt mình!
Hàn Tam Thiên đắng chát cười một tiếng: "Sư tỷ, cô không nên thủ hạ lưu tình với tôi. Trên chiến trường, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình.”
Tần Sương có thể thủ hạ lưu tình, nhưng Hàn Tam Thiên cũng sẽ không. Bởi vì anh biết, bất kể như thế nào, mình cũng không thể chết. Tô Nghênh Hạ còn đang chờ mình.
Tần Sương rơi nước mắt, hoàn toàn không muốn chống cự: “Nếu là như thế, vậy ta tình nguyện chết.”
Tần Sương nói xong, yên lặng nhắm mắt lại.
Con người Hàn Tam Thiên hơi co lại.
Nhìn thấy trường kiếm từ trên trời rơi xuống, trong mắt Lâm Mộng Tịch tràn đầy tức giận. Bà ta biết Tần Sương không phải thua bởi Hàn Tam Thiên mà cuối cùng bại bởi chính mình.
Ngô Diễn tức đến hổn hển, vung tay lên: "Chúng đệ tử đâu!”
"Có!"
Mấy ngàn người ở giữa sân cùng đồng thanh lên tiếng đáp lại, tiếng hô vang trời!
"Chúng đệ tử nghe lệnh, giết chết nghiệt chướng Hàn Tam Thiên!”
“Rõ!”
Đám đệ tử gầm thét một tiếng, tiếp theo xếp thành ba trận pháp lớn, nhắm ngay Hàn Tam Thiên đang ở giữa không trung, tung ra các loại pháp thuật!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ toàn bộ Tứ phong bị quần pháp chiếu sáng đầy trời, ánh sáng chói mắt. Pháp thuật của mấy nghìn người đệ tử của Hư Vô tông chói mắt, như là trời mưa đầy trời, đánh thẳng vào Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cau mày, một chưởng đánh bay Tần Sương.
Uỳnh!
Pháp thuật tụ lại ở giữa không trung, lấy Hàn Tam Thiên làm tâm điểm, nổ tung, xung kích bạo phát, thậm chí mây ở giữa không trung nổ ra hình nấm, theo thế khuếch tán, trải rộng ra toàn bộ trên không trung của Hàn Tam Thiên!
"Không!!"
Tần Sương bay ngược hướng, trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên càng ngày càng xa, mà tấn công của đám đệ tử cách hắn lại càng ngày càng gần. Tận đến đến cuối cùng đồng loạt một hướng trực tiếp vây quanh Hàn Tam Thiên, Tần Sương đã khóc lên tâm tê liệt phế.
Sau khi rung chuyển qua đi, tất cả cũng yên tĩnh trở lại.
Tựa như sau cơn mưa, an bình, yên tĩnh.
Vô số đệ tử trông mong nhìn lên bầu trời bị oanh tạc tới.
Nhưng ngay thời điểm mấy vị trưởng lão thả được tảng đá nặng trong lòng. Đột nhiên, bọn hắn cảm thấy có gì đó không đúng, mà vốn giữa không trung hoàn toàn tràn ngập ở trong sương khói, đột nhiên có có từng đốm từng đốm lửa nhỏ.
Một giây sau, mấy vị trưởng lão trợn mắt hốc mồm.
Sương mù tan hết, giữa không trung, Hàn Tam Thiên ngạo nghễ đứng ở đó. Trên người đều là kim quang chiếu rọi, như là chiến thần, bễ nghễ chúng sinh.
"Cái... cái gì...”
"Chuyện này... chuyện này sao thể chứ.”
Vừa rồi một đòn của đám đệ tử, mặc dù không nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng rất mạnh. Cho dù là bất kỳ vị trưởng lão nào ở đây, cũng không dám nói ra lời mình có thể an toàn quay ra.
Nhưng tên nhóc con Hàn Tam Thiên này...
Tên nhóc con này đến cùng là làm bằng cái gì, làm bằng sắt sao? Như vậy cũng không chết?!
Ngô Diễn kiểm chế kinh ngạc trong lòng, vội vàng thức đỉnh đám đệ tử đang ngây người: "Đám đệ tử nghe lệnh, bày trận!”
Tần Sương vừa mới nhìn thấy Hàn Tam Thiên, nín khóc mà cười chỉ mấy giây. Đối mặt với mệnh lệnh của trưởng lão Ngô Diễn, trong lúc nhất thời lại hoảng hồn.
Nàng vừa định kêu Hàn Tam Thiên chạy mau, nhưng lúc này, đột nhiên khóe miệng của Hàn Tam Thiên lại cười một tiếng.
"Thế nào? Chỉ có các người sẽ ở nhiều khi dễ khi ít sao?”
Tiếng giống như tà ác quyến rũ, nụ cười như máu, nhìn đám người đang sợ hãi.
Ngay khi Ngô Diễn lại lần nữa ra mệnh lệnh phát động công kích lần nữa, đột nhiên ở giữa, hắn cảm thấy toàn bộ mặt đất đang rung lên nhè nhẹ, hơn nữa, càng ngày càng mạnh.
Chỉ một lát sau, toàn bộ mặt đất, thậm chí trên bầu trời, đều là từng đợt từng đợt ầm ầm chói tai.
Đây là?!
"Nhìn kìa!"
Bỗng nhiên, lúc này có người lớn tiếng kêu lên, đám người lần theo tiếng kêu nhìn lại. Ở chỗ xa, bụi đất tung bay, cây đổ vang ầm lên. Trong rừng, vô số kỳ thú náo loạn chạy đến!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Tần Sương, ngươi còn sững sờ cái gì? Còn không giúp đỡ?” Diệp Cô Thành vội vàng kêu lên với Tần Sương ở phía sau.
Tần Sương hoàn toàn đắm chìm trong bộ dáng tiêu sái của Hàn Tam Thiên khi đánh Diệp Cô Thành. Tất cả những sự việc trong quá khứ cứ hiện lên trong tâm trí của cô, khó có thể xóa bỏ. Bị Diệp Cô Thành hét lên một tiếng, nàng mới lấy lại phản ứng.
Khổ sở liếc mắt nhìn qua Hư Vô tông ở bên dưới, Tần Sương nàng khẽ cắn môi, cầm kiếm xông tới.
Có thêm Tần Sương gia nhập, chiến cuộc trong nháy mắt thay đổi, Diệp Cô Thành vốn đã rơi vào thế bất lợi lại có cơ hội thở phào. Cũng nhờ vào Hàn Tam Thiên phải đối mặt với đòn tấn công của Tần Sương, hắn ta bắt đầu giở trò. Luôn luôn lợi dụng khi Hàn Tam Thiên không chú ý, hắn ta bất ngờ phát động tấn công.
Đòn tấn công của Tần Sương mạnh mẽ, tu vi lại cao. Mặc dù Tần Sương biết rõ tấn công của Hàn Tam Thiên có chỗ nhường nhưng dù gì thì Tần Sương cũng là một trong ba thiên tài lớn, tu vi không bằng Diệp Cô Thành. Nhưng bên trong lại có thêm thân thể thật của Thú Vương bổ sung.
Mặc dù không thể gây nguy hiểm gì lớn cho Hàn Tam Thiên, nhưng so với áp lực của Diệp Cô Thành tạo cho Hàn Tam Thiên thì lớn hơn hẳn.
Dưới loại tình huống này, tên tiện nhân Diệp Cô Thành kia lôi hết ám chiêu, dùng các loại thủ đoạn đánh lén lên Hàn Tam Thiên. Lúc thì chém một kiếm lên trên lưng, lúc thì chém một kiếm lên phần eo, một lúc thì lại tạo một vết ở trên đùi.
Chỉ là một lát, trên người Hàn Tam Thiên đã lưu lại mấy lỗ hổng, máu tươi thẩm đỏ toàn bộ quần áo, cả người như là người máu.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như thế này, trong mắt Tần Sương khổ sở rơi xuống nước mắt. Vừa đánh vừa lui, hoàn toàn không muốn cùng Hàn Tam Thiên tiếp tục đánh tiếp nữa.
Hàn Tam Thiên nắm lấy cơ hội, trở tay trực tiếp bắt lấy tên Diệp Cô Thành đánh lén, trực tiếp một cước đá bay mấy mét. Diệp Cô Thành bị đá vừa lui sang bên cạnh, phun ra máu.
Đối mặt với Hàn Tam Thiên lần nữa xông lên, Tần Sương chỉ chống cự tượng trưng máy móc. Sau mấy lần công, trường kiếm trong tay Tần Sương rơi xuống, mà Tần Sương cũng khóc ra tiếng.
Đối mặt với Hàn Tam Thiên, nàng không cách nào ra tay được, càng không cách nào trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên chết trước mặt mình!
Hàn Tam Thiên đắng chát cười một tiếng: "Sư tỷ, cô không nên thủ hạ lưu tình với tôi. Trên chiến trường, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình.”
Tần Sương có thể thủ hạ lưu tình, nhưng Hàn Tam Thiên cũng sẽ không. Bởi vì anh biết, bất kể như thế nào, mình cũng không thể chết. Tô Nghênh Hạ còn đang chờ mình.
Tần Sương rơi nước mắt, hoàn toàn không muốn chống cự: “Nếu là như thế, vậy ta tình nguyện chết.”
Tần Sương nói xong, yên lặng nhắm mắt lại.
Con người Hàn Tam Thiên hơi co lại.
Nhìn thấy trường kiếm từ trên trời rơi xuống, trong mắt Lâm Mộng Tịch tràn đầy tức giận. Bà ta biết Tần Sương không phải thua bởi Hàn Tam Thiên mà cuối cùng bại bởi chính mình.
Ngô Diễn tức đến hổn hển, vung tay lên: "Chúng đệ tử đâu!”
"Có!"
Mấy ngàn người ở giữa sân cùng đồng thanh lên tiếng đáp lại, tiếng hô vang trời!
"Chúng đệ tử nghe lệnh, giết chết nghiệt chướng Hàn Tam Thiên!”
“Rõ!”
Đám đệ tử gầm thét một tiếng, tiếp theo xếp thành ba trận pháp lớn, nhắm ngay Hàn Tam Thiên đang ở giữa không trung, tung ra các loại pháp thuật!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ toàn bộ Tứ phong bị quần pháp chiếu sáng đầy trời, ánh sáng chói mắt. Pháp thuật của mấy nghìn người đệ tử của Hư Vô tông chói mắt, như là trời mưa đầy trời, đánh thẳng vào Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cau mày, một chưởng đánh bay Tần Sương.
Uỳnh!
Pháp thuật tụ lại ở giữa không trung, lấy Hàn Tam Thiên làm tâm điểm, nổ tung, xung kích bạo phát, thậm chí mây ở giữa không trung nổ ra hình nấm, theo thế khuếch tán, trải rộng ra toàn bộ trên không trung của Hàn Tam Thiên!
"Không!!"
Tần Sương bay ngược hướng, trơ mắt nhìn Hàn Tam Thiên càng ngày càng xa, mà tấn công của đám đệ tử cách hắn lại càng ngày càng gần. Tận đến đến cuối cùng đồng loạt một hướng trực tiếp vây quanh Hàn Tam Thiên, Tần Sương đã khóc lên tâm tê liệt phế.
Sau khi rung chuyển qua đi, tất cả cũng yên tĩnh trở lại.
Tựa như sau cơn mưa, an bình, yên tĩnh.
Vô số đệ tử trông mong nhìn lên bầu trời bị oanh tạc tới.
Nhưng ngay thời điểm mấy vị trưởng lão thả được tảng đá nặng trong lòng. Đột nhiên, bọn hắn cảm thấy có gì đó không đúng, mà vốn giữa không trung hoàn toàn tràn ngập ở trong sương khói, đột nhiên có có từng đốm từng đốm lửa nhỏ.
Một giây sau, mấy vị trưởng lão trợn mắt hốc mồm.
Sương mù tan hết, giữa không trung, Hàn Tam Thiên ngạo nghễ đứng ở đó. Trên người đều là kim quang chiếu rọi, như là chiến thần, bễ nghễ chúng sinh.
"Cái... cái gì...”
"Chuyện này... chuyện này sao thể chứ.”
Vừa rồi một đòn của đám đệ tử, mặc dù không nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng rất mạnh. Cho dù là bất kỳ vị trưởng lão nào ở đây, cũng không dám nói ra lời mình có thể an toàn quay ra.
Nhưng tên nhóc con Hàn Tam Thiên này...
Tên nhóc con này đến cùng là làm bằng cái gì, làm bằng sắt sao? Như vậy cũng không chết?!
Ngô Diễn kiểm chế kinh ngạc trong lòng, vội vàng thức đỉnh đám đệ tử đang ngây người: "Đám đệ tử nghe lệnh, bày trận!”
Tần Sương vừa mới nhìn thấy Hàn Tam Thiên, nín khóc mà cười chỉ mấy giây. Đối mặt với mệnh lệnh của trưởng lão Ngô Diễn, trong lúc nhất thời lại hoảng hồn.
Nàng vừa định kêu Hàn Tam Thiên chạy mau, nhưng lúc này, đột nhiên khóe miệng của Hàn Tam Thiên lại cười một tiếng.
"Thế nào? Chỉ có các người sẽ ở nhiều khi dễ khi ít sao?”
Tiếng giống như tà ác quyến rũ, nụ cười như máu, nhìn đám người đang sợ hãi.
Ngay khi Ngô Diễn lại lần nữa ra mệnh lệnh phát động công kích lần nữa, đột nhiên ở giữa, hắn cảm thấy toàn bộ mặt đất đang rung lên nhè nhẹ, hơn nữa, càng ngày càng mạnh.
Chỉ một lát sau, toàn bộ mặt đất, thậm chí trên bầu trời, đều là từng đợt từng đợt ầm ầm chói tai.
Đây là?!
"Nhìn kìa!"
Bỗng nhiên, lúc này có người lớn tiếng kêu lên, đám người lần theo tiếng kêu nhìn lại. Ở chỗ xa, bụi đất tung bay, cây đổ vang ầm lên. Trong rừng, vô số kỳ thú náo loạn chạy đến!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook