Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1735
Chương 1735: Tổ tiên bảo mộng
Lúc này Hàn Tam Thiên đã trở lại trong phòng, sắc mặt anh trầm xuống. Tiểu Đào lặng lẽ liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, sau khi xác định đám người Nhược Vũ sư tỷ đã rời đi rồi, lúc này mới vỗ vỗ ngực sợ hãi.
Nhưng ngay khi nàng còn đang vỗ ngực để đỡ căng thẳng, thì bỗng nhiên nàng phát hiện ra, Hàn Tam Thiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó của nàng, ngay lập tức sắc mặt Tiểu Đào đỏ ửng, hoảng sợ và bối rối che thân lại.
Hàn Tam Thiên vội vàng đi đến trước mặt nàng, hai mắt sáng như đuốc vẫn nhìn chằm chằm vào nàng như cũ.
Tiểu Đào cúi đầu, ngay lập tức có chút sợ hãi nói:
"Hàn công tử, ngài."
Hàn Tam Thiên không nói gì, bỗng nhiên nắm lấy tay của Tiểu Đào, Tiểu Đào muốn giãy ra, thì nàng lại phát hiện ra mình không thể nào tránh ra được, ngay sau đó liền dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Hàn Tam Thiên.
Đúng lúc này, Tiểu Đào mới chú ý tới, thứ mà Hàn Tam Thiên đang nhìn chằm chằm cũng không phải là thứ mà nàng đang nghĩ, mà đó là cánh tay của nàng.
"Đây là cái gì?"
Hàn Tam Thiên kéo cánh tay trắng ngọc của Tiểu Đào lên, trên cánh tay trắng mịn ấy, có một dấu vết nho nhỏ màu xanh giống như một hình xăm. Nhưng cái này cũng không quan trọng, những đồ án được in lên đấy lại khiến cho Hàn Tam Thiên vô cùng căng thẳng.
Bởi vì, đấy chính là hình một cái búa, hơn nữa, dường như là giống như đúc chiếc búa Bàn Cổ của anh!
Tiểu Đào bị Hàn Tam Thiên làm cho đau đớn, nàng sợ hãi nói:
"Công tử, ngài có thể buông tay ra được không."
Lúc này Hàn Tam Thiên mới chú ý đến mình có chút thất lễ, ngượng ngùng buông tay ra, vội vàng nói:
"Thật xin lỗi, tôi... tôi chỉ là muốn biết, hình xăm này của em bị làm sao thôi?"
Tiểu Đào vuốt cánh tay bị Hàn Tam Thiên nắm chặt đến đỏ ửng, oan ức lắc đầu:
"Tiểu Đào cũng không biết, từ lúc Tiểu Đào còn nhỏ cho đến bây giờ, nó vẫn luôn ở trên cánh tay Tiểu Đào."
"Vậy cha mẹ của em đâu? Bọn họ có biết không?"
Vừa mới nhắc đến chuyện này, mắt Tiểu Đào đã rưng rưng, nàng lắc đầu nói:
"Tiểu Đào không có cha mẹ."
Hàn Tam Thiên có chút xấu hổ, nói:
"Thật xin lỗi, tôi cũng không cố ý."
Tiểu Đào cười chua xót, lắc đầu:
"Không sao đâu."
Hàn Tam Thiên cười, nhưng một lát sau, anh vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi tiếp:
"Đúng rồi, vết màu xanh trên tay này của em, em thật sự không biết gì cả sao?"
Vừa hỏi xong, chính anh cũng thấy xấu hổ, mà tiểu Đào cũng cảm thấy xấu hổ. Hàn Tam Thiên dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía nàng, nhưng cuối cùng, nàng vẫn phải lắc đầu miễn cưỡng. Coi như là cho Hàn Tam Thiên một đáp án.
Đi ra từ căn phòng nhỏ của Tiểu Đào, Hàn Tam Thiên cau mày, càng nghĩ lại càng thấy không đúng lắm:
"Lân Long, anh nói xem, ấn ký ở trên cánh tay Tiểu Đào, vì sao lại giống búa Bàn Cổ như đúng vậy? Liệu nàng ấy có phải là người của bộ tộc Bàn Cổ hay không??"
"Nói gì đi."
Không thấy Lân Long trả lời gì, Hàn Tam Thiên thúc dục một câu.
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên vỗ đầu, anh thế mà lại quên mất chuyện tối hôm qua của Lân Long.
Phía trên chính điện, chưởng môn Tam Vĩnh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngoi, từ một tiếng thông báo của đệ tử, Lâm Mộng Tịch chậm rãi đi thẳng vào bên trong.
"Gặp qua chưởng môn sư huynh."
Lâm Mộng Tịch nhẹ giọng hành lễ nói.
Tam Vĩnh đại sư gật đầu, mỉm cười nói:
"Giữa ngươi và ta cũng không cần khách khí. Gọi người đến đây thật ra là muốn thương lượng với ngươi một chuyện."
"Chưởng môn sư huynh cứ nói đi, không cần ngại."
Lâm Mộng Tịch cười nói.
"Ta có ý để cho Sương Nhi sống ở trong chủ điện, đây cũng không phải là vì ta muốn nàng xa lánh với Tứ Phong, mà là muốn bồi dưỡng nàng ấy trở thành chưởng môn tiếp theo, không biết ý của ngươi là như thế nào?"
Nghe nói thế, Lâm Mộng Tịch sửng sốt. Tuy rằng trong lòng cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò nói:
"Chưởng môn sư huynh, từ trước đến nay những người được đề cử làm chưởng môn đều cần phải được kiểm tra và đánh giá rất nhiều, tuy rằng Sương Nhi trời sinh đã rất thông minh, nhưng mà không đến mức nhanh như vậy mà đã được quyết định làm chưởng môn tiếp theo chứ?"
Mặc dù Tần Sương là con gái của mình, nhưng Lâm Mộng Tịch vẫn cảm thấy chuyện này có hơi không hợp với nguyên tắc như trước.
Phái Hư Vô đã khai sơn lập phái gần mười ngàn năm nhưng chưa bao giờ có trường hợp nào như thế.
Tam Vĩnh mỉm cười, khoát tay nói:
"Đúng, quả thật nguyên tắc của phái Hư Vô là do tổ tiên lập ra, từ vạn năm đến nay chưa bao giờ thay đổi. Tam Vĩnh ta cũng tự nhận ra mình vô đức vô năng không có khả năng có thể sửa những nguyên tắc này. Ta làm như vậy, thật ra là hoàn toàn nghe theo nguyện vọng của tổ tiên."
Lâm Mộng Tịch ngạc nhiên nói:
"Chưởng môn sư huynh, ý của huynh là gì?"
"Sau buổi tối mà cấm địa Tử Linh gặp chuyện không may ấy, ta đã nhận được tín hiệu ngầm của tổ tiên, nói rắng phái Hư Vô chúng ta có thiên thần giáng thế, muốn ta bồi dưỡng, để có thể hoàn toàn thay đổi tương lai của phái Hư Vô chúng ta."
Tưởng tượng đến giấc mơ có ánh sáng màu tím ấy, Tam Vĩnh liền không nhịn được mà để lộ vẻ mặt kích động.
Còn có chuyện như thế này sao? Ngay lập tức khiến cho Lâm Mộng Tịch phải kinh hãi:
"Tổ tiên báo mộng sao?"
Tam Vĩnh gật đầu:
"Đúng vậy, tổ tiên nói, nước yếu ba nghìn, chỉ lấy một gáo. Ta đang rất phân vân, sáng sớm ngày hôm sau, ta liên nhận được tin tức Tần Sương đại phá cấm địa Tử Linh, ta nghĩ, ý nghĩa của câu nói này cũng đã được miêu tả như thật. Cái gọi là nước yếu ba nghìn, chỉ lấy một giáo, ý nghĩa của nó, không phải là đang để miêu tả một cô gái hay sao?"
Lâm Mộng Tịch hỏi:
"Ý của chưởng môn là, Sương Nhi chính là thần tiên giáng thế mà tổ tiên đã nhắc đến hay sao?"
Tam Vĩnh cười tự tin nói:
"Đúng vậy, cho nên, lúc ở trên chủ điện ta đã đặc biệt chọn con bé, nhưng bên phía Diệp Cô Thành lại không đồng ý."
Lâm Mộng Tịch bỗng nhiên hiểu ra, nói:
"Vậy thì cũng phải nói, ta còn phải cảm ơn Hàn Tam Thiên, nếu như không có hắn, hình thức lúc ấy, chỉ sợ chưởng môn ngươi cũng sẽ chọn hắn."
Tam Vĩnh gật đầu:
"Tiểu tử Hàn Tam Thiên quả đúng là không tồi, nhưng mà...."
Đột nhiên, Lâm Mộng Tịch nhướng mày:
"Sư huynh, cái gọi là nước yếu ba nghìn, có phải là để chỉ Hàn Tam Thiên hay không?"
Tam Vĩnh kinh ngạc sửng sốt, sau đó, ông lại dùng sức lắc đầu:
"Sao có thể như thế được, tuy rằng Hàn Tam Thiên quả thật không giống người bình thường, nhưng khi so sánh với vị thần có thể cứu vớt phải Hư Vô, thì sao có thể so được chú? Trong giấc mộng có ánh sáng tím ấy, tổ tiên cũng đã nói vị thần cứu vớt phái Hư Vô chúng ta, có thiên phú thần thể, được thần ban cho thánh binh, có kim quang hộ thể, khí phách hiện ngang. Hàn Tam Thiên sao có thể so sánh được cơ chứ?"
Lúc nhắc đến những thứ này, vẻ mặt Tam Vĩnh tràn đầy khí lực, nếu như Thần Hư Tử biết ông lý giải những ý tứ của ông ta ra thành như thế này, đoán chừng có thể tức giận đến mức tàn hồn sẽ nổ mạnh ngay tại chỗ!
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên đang ở trong vườn rau, hiếm lắm anh mới không bị Chiết Hư Tử và Tiểu hắc tử làm phiền, Hàn Tam Thiên ngược lại cảm thấy rất yên bình, liền nhập định để tu luyện.
Lúc này, Lân Long nhẹ nhàng hóa thân, về tới căn phòng tranh ở vườn rau, đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, bây giờ Hàn Tam Thiên mới trợn mắt nhìn hắn một cái:
"Sao rồi? Không bị ai phát hiện chứ?"
Lân Long cười:
"Hàn Tam Thiên, lòng dạ của ngươi cũng thật là sâu. Buổi tối ngày hôm qua ngươi cổ ý dùng Bách hỏa điều đi tạo niềm vui cho Tần Sương sư tỷ, sau đó để cho ta lặng lẽ lẻn vào đi tìm sư phụ của ngươi, ngươi cũng thật là âm hiểm, đúng rồi, Tần Sương sư tỷ có kích động đến mức lấy thân báo đáng ngươi hay không?"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Nói nhảm ít thôi, sư phụ của tôi nói như thế nào?"
Hai lần thực chiến khiến cho anh có thể phát huy vô tướng thần công đến cực hạn.
Nhưng mà nó cũng đã đến bình cảnh!
Anh cần đột phá. Tuy rằng những gì Chu Dĩnh cho anh cũng rất xấu ha, nhưng vì Tô Nghênh Hạ, anh phải thử một lần!
Lân Long cười một tiếng, ném một cái túi ra:
"Lấy vài thứ ra cho ta, nhưng ta sợ ngươi cũng không dám dùng."
Bên trong cái túi, là mười mấy cái chai đen sì.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Lúc này Hàn Tam Thiên đã trở lại trong phòng, sắc mặt anh trầm xuống. Tiểu Đào lặng lẽ liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, sau khi xác định đám người Nhược Vũ sư tỷ đã rời đi rồi, lúc này mới vỗ vỗ ngực sợ hãi.
Nhưng ngay khi nàng còn đang vỗ ngực để đỡ căng thẳng, thì bỗng nhiên nàng phát hiện ra, Hàn Tam Thiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó của nàng, ngay lập tức sắc mặt Tiểu Đào đỏ ửng, hoảng sợ và bối rối che thân lại.
Hàn Tam Thiên vội vàng đi đến trước mặt nàng, hai mắt sáng như đuốc vẫn nhìn chằm chằm vào nàng như cũ.
Tiểu Đào cúi đầu, ngay lập tức có chút sợ hãi nói:
"Hàn công tử, ngài."
Hàn Tam Thiên không nói gì, bỗng nhiên nắm lấy tay của Tiểu Đào, Tiểu Đào muốn giãy ra, thì nàng lại phát hiện ra mình không thể nào tránh ra được, ngay sau đó liền dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Hàn Tam Thiên.
Đúng lúc này, Tiểu Đào mới chú ý tới, thứ mà Hàn Tam Thiên đang nhìn chằm chằm cũng không phải là thứ mà nàng đang nghĩ, mà đó là cánh tay của nàng.
"Đây là cái gì?"
Hàn Tam Thiên kéo cánh tay trắng ngọc của Tiểu Đào lên, trên cánh tay trắng mịn ấy, có một dấu vết nho nhỏ màu xanh giống như một hình xăm. Nhưng cái này cũng không quan trọng, những đồ án được in lên đấy lại khiến cho Hàn Tam Thiên vô cùng căng thẳng.
Bởi vì, đấy chính là hình một cái búa, hơn nữa, dường như là giống như đúc chiếc búa Bàn Cổ của anh!
Tiểu Đào bị Hàn Tam Thiên làm cho đau đớn, nàng sợ hãi nói:
"Công tử, ngài có thể buông tay ra được không."
Lúc này Hàn Tam Thiên mới chú ý đến mình có chút thất lễ, ngượng ngùng buông tay ra, vội vàng nói:
"Thật xin lỗi, tôi... tôi chỉ là muốn biết, hình xăm này của em bị làm sao thôi?"
Tiểu Đào vuốt cánh tay bị Hàn Tam Thiên nắm chặt đến đỏ ửng, oan ức lắc đầu:
"Tiểu Đào cũng không biết, từ lúc Tiểu Đào còn nhỏ cho đến bây giờ, nó vẫn luôn ở trên cánh tay Tiểu Đào."
"Vậy cha mẹ của em đâu? Bọn họ có biết không?"
Vừa mới nhắc đến chuyện này, mắt Tiểu Đào đã rưng rưng, nàng lắc đầu nói:
"Tiểu Đào không có cha mẹ."
Hàn Tam Thiên có chút xấu hổ, nói:
"Thật xin lỗi, tôi cũng không cố ý."
Tiểu Đào cười chua xót, lắc đầu:
"Không sao đâu."
Hàn Tam Thiên cười, nhưng một lát sau, anh vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi tiếp:
"Đúng rồi, vết màu xanh trên tay này của em, em thật sự không biết gì cả sao?"
Vừa hỏi xong, chính anh cũng thấy xấu hổ, mà tiểu Đào cũng cảm thấy xấu hổ. Hàn Tam Thiên dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía nàng, nhưng cuối cùng, nàng vẫn phải lắc đầu miễn cưỡng. Coi như là cho Hàn Tam Thiên một đáp án.
Đi ra từ căn phòng nhỏ của Tiểu Đào, Hàn Tam Thiên cau mày, càng nghĩ lại càng thấy không đúng lắm:
"Lân Long, anh nói xem, ấn ký ở trên cánh tay Tiểu Đào, vì sao lại giống búa Bàn Cổ như đúng vậy? Liệu nàng ấy có phải là người của bộ tộc Bàn Cổ hay không??"
"Nói gì đi."
Không thấy Lân Long trả lời gì, Hàn Tam Thiên thúc dục một câu.
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên vỗ đầu, anh thế mà lại quên mất chuyện tối hôm qua của Lân Long.
Phía trên chính điện, chưởng môn Tam Vĩnh đang nằm nhắm mắt nghỉ ngoi, từ một tiếng thông báo của đệ tử, Lâm Mộng Tịch chậm rãi đi thẳng vào bên trong.
"Gặp qua chưởng môn sư huynh."
Lâm Mộng Tịch nhẹ giọng hành lễ nói.
Tam Vĩnh đại sư gật đầu, mỉm cười nói:
"Giữa ngươi và ta cũng không cần khách khí. Gọi người đến đây thật ra là muốn thương lượng với ngươi một chuyện."
"Chưởng môn sư huynh cứ nói đi, không cần ngại."
Lâm Mộng Tịch cười nói.
"Ta có ý để cho Sương Nhi sống ở trong chủ điện, đây cũng không phải là vì ta muốn nàng xa lánh với Tứ Phong, mà là muốn bồi dưỡng nàng ấy trở thành chưởng môn tiếp theo, không biết ý của ngươi là như thế nào?"
Nghe nói thế, Lâm Mộng Tịch sửng sốt. Tuy rằng trong lòng cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò nói:
"Chưởng môn sư huynh, từ trước đến nay những người được đề cử làm chưởng môn đều cần phải được kiểm tra và đánh giá rất nhiều, tuy rằng Sương Nhi trời sinh đã rất thông minh, nhưng mà không đến mức nhanh như vậy mà đã được quyết định làm chưởng môn tiếp theo chứ?"
Mặc dù Tần Sương là con gái của mình, nhưng Lâm Mộng Tịch vẫn cảm thấy chuyện này có hơi không hợp với nguyên tắc như trước.
Phái Hư Vô đã khai sơn lập phái gần mười ngàn năm nhưng chưa bao giờ có trường hợp nào như thế.
Tam Vĩnh mỉm cười, khoát tay nói:
"Đúng, quả thật nguyên tắc của phái Hư Vô là do tổ tiên lập ra, từ vạn năm đến nay chưa bao giờ thay đổi. Tam Vĩnh ta cũng tự nhận ra mình vô đức vô năng không có khả năng có thể sửa những nguyên tắc này. Ta làm như vậy, thật ra là hoàn toàn nghe theo nguyện vọng của tổ tiên."
Lâm Mộng Tịch ngạc nhiên nói:
"Chưởng môn sư huynh, ý của huynh là gì?"
"Sau buổi tối mà cấm địa Tử Linh gặp chuyện không may ấy, ta đã nhận được tín hiệu ngầm của tổ tiên, nói rắng phái Hư Vô chúng ta có thiên thần giáng thế, muốn ta bồi dưỡng, để có thể hoàn toàn thay đổi tương lai của phái Hư Vô chúng ta."
Tưởng tượng đến giấc mơ có ánh sáng màu tím ấy, Tam Vĩnh liền không nhịn được mà để lộ vẻ mặt kích động.
Còn có chuyện như thế này sao? Ngay lập tức khiến cho Lâm Mộng Tịch phải kinh hãi:
"Tổ tiên báo mộng sao?"
Tam Vĩnh gật đầu:
"Đúng vậy, tổ tiên nói, nước yếu ba nghìn, chỉ lấy một gáo. Ta đang rất phân vân, sáng sớm ngày hôm sau, ta liên nhận được tin tức Tần Sương đại phá cấm địa Tử Linh, ta nghĩ, ý nghĩa của câu nói này cũng đã được miêu tả như thật. Cái gọi là nước yếu ba nghìn, chỉ lấy một giáo, ý nghĩa của nó, không phải là đang để miêu tả một cô gái hay sao?"
Lâm Mộng Tịch hỏi:
"Ý của chưởng môn là, Sương Nhi chính là thần tiên giáng thế mà tổ tiên đã nhắc đến hay sao?"
Tam Vĩnh cười tự tin nói:
"Đúng vậy, cho nên, lúc ở trên chủ điện ta đã đặc biệt chọn con bé, nhưng bên phía Diệp Cô Thành lại không đồng ý."
Lâm Mộng Tịch bỗng nhiên hiểu ra, nói:
"Vậy thì cũng phải nói, ta còn phải cảm ơn Hàn Tam Thiên, nếu như không có hắn, hình thức lúc ấy, chỉ sợ chưởng môn ngươi cũng sẽ chọn hắn."
Tam Vĩnh gật đầu:
"Tiểu tử Hàn Tam Thiên quả đúng là không tồi, nhưng mà...."
Đột nhiên, Lâm Mộng Tịch nhướng mày:
"Sư huynh, cái gọi là nước yếu ba nghìn, có phải là để chỉ Hàn Tam Thiên hay không?"
Tam Vĩnh kinh ngạc sửng sốt, sau đó, ông lại dùng sức lắc đầu:
"Sao có thể như thế được, tuy rằng Hàn Tam Thiên quả thật không giống người bình thường, nhưng khi so sánh với vị thần có thể cứu vớt phải Hư Vô, thì sao có thể so được chú? Trong giấc mộng có ánh sáng tím ấy, tổ tiên cũng đã nói vị thần cứu vớt phái Hư Vô chúng ta, có thiên phú thần thể, được thần ban cho thánh binh, có kim quang hộ thể, khí phách hiện ngang. Hàn Tam Thiên sao có thể so sánh được cơ chứ?"
Lúc nhắc đến những thứ này, vẻ mặt Tam Vĩnh tràn đầy khí lực, nếu như Thần Hư Tử biết ông lý giải những ý tứ của ông ta ra thành như thế này, đoán chừng có thể tức giận đến mức tàn hồn sẽ nổ mạnh ngay tại chỗ!
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên đang ở trong vườn rau, hiếm lắm anh mới không bị Chiết Hư Tử và Tiểu hắc tử làm phiền, Hàn Tam Thiên ngược lại cảm thấy rất yên bình, liền nhập định để tu luyện.
Lúc này, Lân Long nhẹ nhàng hóa thân, về tới căn phòng tranh ở vườn rau, đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, bây giờ Hàn Tam Thiên mới trợn mắt nhìn hắn một cái:
"Sao rồi? Không bị ai phát hiện chứ?"
Lân Long cười:
"Hàn Tam Thiên, lòng dạ của ngươi cũng thật là sâu. Buổi tối ngày hôm qua ngươi cổ ý dùng Bách hỏa điều đi tạo niềm vui cho Tần Sương sư tỷ, sau đó để cho ta lặng lẽ lẻn vào đi tìm sư phụ của ngươi, ngươi cũng thật là âm hiểm, đúng rồi, Tần Sương sư tỷ có kích động đến mức lấy thân báo đáng ngươi hay không?"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Nói nhảm ít thôi, sư phụ của tôi nói như thế nào?"
Hai lần thực chiến khiến cho anh có thể phát huy vô tướng thần công đến cực hạn.
Nhưng mà nó cũng đã đến bình cảnh!
Anh cần đột phá. Tuy rằng những gì Chu Dĩnh cho anh cũng rất xấu ha, nhưng vì Tô Nghênh Hạ, anh phải thử một lần!
Lân Long cười một tiếng, ném một cái túi ra:
"Lấy vài thứ ra cho ta, nhưng ta sợ ngươi cũng không dám dùng."
Bên trong cái túi, là mười mấy cái chai đen sì.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook