Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1716
Chương 1716: Cả đời không được siêu thoát
"Đều đã nói hết rồi, mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe cũng chưa chắc là đúng."
Một giọng nam dễ nghe vang lên đúng lúc này, mọi người đều quay đầu lại, tất cả mọi người nhanh chóng yên tĩnh lại. Không phải vì thân phận của người này cao quý mà là do thân phận của người này thật sự thấp hèn.
Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lùng: "Chính là tên nô lệ này, đây chính là tên gian phu dâm phụ cùng với Tần Sương."
Lời nói này vừa được phát ra thì có một tên đệ tử bị kích thích nhanh chóng nhào tới muốn đánh Hàn Tam Thiên, nếu những đệ tử khác ở chung quanh không ngăn lại thì e rằng hiện trường sẽ nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
"Đánh chết tên tiện nhân này đi."
"Đánh chết hắn ta đi."
Mặc dù có người ngăn cản nhưng vẫn không thiếu những tiếng la hét, đòi đánh giết của các đệ tử phía trong vang lên bốn phía.
Tần Sương kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, bây giờ mà anh còn chạy ra đây làm gì chứ? Trước những cáo buộc của nhiều người, Tần Sương không cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Dĩ nhiên là nàng có thể vì lợi ích trước mắt mà phủ nhận tất cả những gì Diệp Cô Thành nói. Không ai có thể làm gì nàng chứ đừng nói là ảnh hưởng tới việc một bước lên trời của nàng sau này.
Nhưng nàng hiểu rằng, nàng không thể làm như thế.
Một là bởi vì Hàn Tam Thiên sẽ vì chuyện này mà gặp nguy hiểm, hai là lương tâm nàng sẽ cắn rứt.
Hàn Tam Thiên vì cứu nàng mà không cần tới mạng sống, thế nhưng nàng lại muốn bỏ rơi anh, thậm chí còn muốn vùi lấp anh bằng những chuyện bất nghĩa, cho dù có chết Tần Sương cũng không đồng ý làm thế.
Vì vậy dù có bị hàng nghìn người chế giễu nàng là một người phụ nữ phóng túng, dâm tà, nhưng nàng cũng sẽ không hối hận.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại xuất hiện đúng lúc này khiến nàng cảm thấy hơi bất an.
Chưởng môn giơ tay lên, nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Có phải ngươi có gì muốn nói không?"
Hôm nay, chưởng môn cũng vô cùng lúng túng. Biểu hiện của Tần Sương thật sự khiến ông ta vô cùng vui vẻ, nhưng lời nói của Diệp Cô Thành cũng không khác gì một đòn cảnh tỉnh ông ta. Ông ta cũng hy vọng việc Hàn Tam Thiên xuất hiện có thể thay đổi tình hình lúc này, vì vậy ông ta nhanh chóng ổn định hiện trường này, cho Hàn Tam Thiên một cơ hội.
"Thưa chưởng môn, thật ra thì hôm đó, sau khi sư tỷ Tần Sương phá hủy khu cấm địa thì cả người sư tỷ bị thương khá nặng, tôi thân là một nô lệ vốn định sẽ chăm sóc cho chủ nhân của mình. Nhưng nói thật thì sư tỷ Tần Sương thật sự quá xinh đẹp, Tam Thiên là một người thanh niên đầy nhiệt huyết, lại là một nô lệ, cơ bản không thể ổn định được tâm trạng. Cho nên... tôi nổi lên dục vọng, vì thế..."
Nghe thấy thế, Tần Sương nhanh chóng trở nên căng thẳng nhìn về phía Hàn Tam Thiên. Tại sao anh lại có thể nói như thế chứ? Anh có biết nếu anh nói như thế sẽ phải nhận một hậu quả vô cùng thảm khốc không?
Điều đó có thể không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi sư môn mà có thể sẽ bị giết chết!
"Các ngươi không nên nghe hắn nói bậy..." Tần Sương vội vàng giải thích.
Nhưng nhanh chóng bị Hàn Tam Thiên cắt ngang, anh khẽ mỉm cười: "Tôi không hề nói nhảm. Với sắc đẹp của Tần Sương thì nếu tất cả những người ở đây có thể ở riêng với cô ấy thì tôi tin chắc rằng tất cả mọi người sẽ không kiềm chế được. Mặc dù tôi chỉ là một tên nô lệ nhưng đồng thời tôi cũng là một người đàn ông bình thường, chắc hẳn các vị đều hiểu đúng không?"
Lời này vừa được nói ra thì mặc dù những đệ tử không có ai thừa nhận nhưng cũng không có ai phản bác cả. Theo lý mà nói thì nếu đổi lại là bất kì người nào khác thì bọn họ cũng không có cách nào khống chế được bản thân mình, dù sao thì Tần Sương thật sự quá xinh đẹp.
Thấy phản ứng của tất cả mọi người, Tần Sương càng luống cuống hơn, nàng khó tin nhìn về phía Hàn Tam Thiên, dùng ánh mắt hoảng loạn chất vấn rằng rốt cuộc anh đang muốn làm gì.
Diệp Cô Thành thấy vậy cũng lo lắng, giả vờ cười một tiếng: "Hàn Tam Thiên, ngươi dám nói bậy nói bạ trước mặt chưởng môn, ngươi đúng là to gan. Thế ta hỏi ngươi, nếu chuyện đúng như ngươi nói thì tại sao Tần Sương lại phải thừa nhận rằng nàng ấy tự nguyện làm chuyện đó với ngươi chứ?"
"Lòng dạ của sư tỷ Tần Sương vô cùng hiền lành, có một chuyện mà chắc chắn là sư huynh Diệp sẽ không quên. Khi gặp Đại Phi Mã thì cũng xem như là tôi có công trong việc bảo vệ chủ nhân, vì thế cô ấy cảm thấy mềm lòng. Chuyện này, sư huynh Diệp không chối đúng không?" Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười nói.
Những lời này nhanh chóng chặn miệng Diệp Cô Thành. Hắn ta thật sự không muốn dây dưa quá nhiều đến sự kiện Đại Phi Mã, dù sao thì hắn ta cũng không thể giải thích được.
Một khi hắn ta thừa nhận rằng mình đã ở đó thì việc hắn ta lặng lẽ rời đi vào ban đêm rất khó có thể thanh minh cho mình, đến lúc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn ta.
Thấy Diệp Cô Thành không thể nói được gì, Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Vì thế sự thật chính là tôi đột nhiên nổi lên dục vọng, phạm phải một sai lầm lớn. Sư tỷ Tần Sương nhớ lại việc tôi đã giúp cô ấy trước đây cho nên mới nổi lên lòng tốt, không tiếc việc dùng danh tiếng của mình để che chắn cho tôi, nhưng lại không ngờ có thể gây ra náo loạn lớn như thế."
Nghe xong những lời Hàn Tam Thiên nói, tất cả các đệ tử nhanh chóng bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra sự thật là như thế.
"Xem ra, sư tỷ Tân Sương không phải là loại phụ nữ mồi chài đàn ông như những gì chúng ta đã nói, ngược lại còn là một người tốt, trong nóng ngoài lạnh. Sư tỷ Tần Sương, thật sự xin lỗi, bọn ta đã hiểu lầm tỷ."
"Đúng thế, sư tỷ Tần Sương vì một tên nô lệ có thể rộng lượng như thế, sư tỷ sẽ là hình mẫu của thế hệ ta."
Thấy hướng gió của Tần Sương nhanh chóng đổi chiều, Diệp Cô Thành tức giận nhưng không thể nói được gì, cả người hắn ta như sắp chết ngộp. Ban đầu khi ở rừng bách thú là như thế, bây giờ khi trở về đại điện cũng như thế, điểm mấu chốt là những chứng cứ mà Hàn Tam Thiên nói ra lại vô cùng có lý, thật sự thì thần cũng là anh mà ma cũng là anh, mọi chuyện đều nhờ cái miệng kia.
Nhưng làm sao Diệp Cô Thành có thể dễ dàng nhận thua như thế chứ, hắn ta lạnh lùng cười một tiếng: "Được, Hàn Tam Thiên, nếu người đã nhận tội ngay trước mặt mọi người, vậy thì cứ theo quy tắc của tông Hư Vô chúng ta. Ngươi chỉ là một tên nô lệ lại dám khi quân phạm thượng, công khai coi thường đệ tử chính thức, theo quy tắc sẽ bị rút gân lột da, luyện hóa linh hồn, cả đời không được siêu thoát.”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Đều đã nói hết rồi, mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe cũng chưa chắc là đúng."
Một giọng nam dễ nghe vang lên đúng lúc này, mọi người đều quay đầu lại, tất cả mọi người nhanh chóng yên tĩnh lại. Không phải vì thân phận của người này cao quý mà là do thân phận của người này thật sự thấp hèn.
Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lùng: "Chính là tên nô lệ này, đây chính là tên gian phu dâm phụ cùng với Tần Sương."
Lời nói này vừa được phát ra thì có một tên đệ tử bị kích thích nhanh chóng nhào tới muốn đánh Hàn Tam Thiên, nếu những đệ tử khác ở chung quanh không ngăn lại thì e rằng hiện trường sẽ nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
"Đánh chết tên tiện nhân này đi."
"Đánh chết hắn ta đi."
Mặc dù có người ngăn cản nhưng vẫn không thiếu những tiếng la hét, đòi đánh giết của các đệ tử phía trong vang lên bốn phía.
Tần Sương kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, bây giờ mà anh còn chạy ra đây làm gì chứ? Trước những cáo buộc của nhiều người, Tần Sương không cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm. Dĩ nhiên là nàng có thể vì lợi ích trước mắt mà phủ nhận tất cả những gì Diệp Cô Thành nói. Không ai có thể làm gì nàng chứ đừng nói là ảnh hưởng tới việc một bước lên trời của nàng sau này.
Nhưng nàng hiểu rằng, nàng không thể làm như thế.
Một là bởi vì Hàn Tam Thiên sẽ vì chuyện này mà gặp nguy hiểm, hai là lương tâm nàng sẽ cắn rứt.
Hàn Tam Thiên vì cứu nàng mà không cần tới mạng sống, thế nhưng nàng lại muốn bỏ rơi anh, thậm chí còn muốn vùi lấp anh bằng những chuyện bất nghĩa, cho dù có chết Tần Sương cũng không đồng ý làm thế.
Vì vậy dù có bị hàng nghìn người chế giễu nàng là một người phụ nữ phóng túng, dâm tà, nhưng nàng cũng sẽ không hối hận.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại xuất hiện đúng lúc này khiến nàng cảm thấy hơi bất an.
Chưởng môn giơ tay lên, nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Có phải ngươi có gì muốn nói không?"
Hôm nay, chưởng môn cũng vô cùng lúng túng. Biểu hiện của Tần Sương thật sự khiến ông ta vô cùng vui vẻ, nhưng lời nói của Diệp Cô Thành cũng không khác gì một đòn cảnh tỉnh ông ta. Ông ta cũng hy vọng việc Hàn Tam Thiên xuất hiện có thể thay đổi tình hình lúc này, vì vậy ông ta nhanh chóng ổn định hiện trường này, cho Hàn Tam Thiên một cơ hội.
"Thưa chưởng môn, thật ra thì hôm đó, sau khi sư tỷ Tần Sương phá hủy khu cấm địa thì cả người sư tỷ bị thương khá nặng, tôi thân là một nô lệ vốn định sẽ chăm sóc cho chủ nhân của mình. Nhưng nói thật thì sư tỷ Tần Sương thật sự quá xinh đẹp, Tam Thiên là một người thanh niên đầy nhiệt huyết, lại là một nô lệ, cơ bản không thể ổn định được tâm trạng. Cho nên... tôi nổi lên dục vọng, vì thế..."
Nghe thấy thế, Tần Sương nhanh chóng trở nên căng thẳng nhìn về phía Hàn Tam Thiên. Tại sao anh lại có thể nói như thế chứ? Anh có biết nếu anh nói như thế sẽ phải nhận một hậu quả vô cùng thảm khốc không?
Điều đó có thể không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi sư môn mà có thể sẽ bị giết chết!
"Các ngươi không nên nghe hắn nói bậy..." Tần Sương vội vàng giải thích.
Nhưng nhanh chóng bị Hàn Tam Thiên cắt ngang, anh khẽ mỉm cười: "Tôi không hề nói nhảm. Với sắc đẹp của Tần Sương thì nếu tất cả những người ở đây có thể ở riêng với cô ấy thì tôi tin chắc rằng tất cả mọi người sẽ không kiềm chế được. Mặc dù tôi chỉ là một tên nô lệ nhưng đồng thời tôi cũng là một người đàn ông bình thường, chắc hẳn các vị đều hiểu đúng không?"
Lời này vừa được nói ra thì mặc dù những đệ tử không có ai thừa nhận nhưng cũng không có ai phản bác cả. Theo lý mà nói thì nếu đổi lại là bất kì người nào khác thì bọn họ cũng không có cách nào khống chế được bản thân mình, dù sao thì Tần Sương thật sự quá xinh đẹp.
Thấy phản ứng của tất cả mọi người, Tần Sương càng luống cuống hơn, nàng khó tin nhìn về phía Hàn Tam Thiên, dùng ánh mắt hoảng loạn chất vấn rằng rốt cuộc anh đang muốn làm gì.
Diệp Cô Thành thấy vậy cũng lo lắng, giả vờ cười một tiếng: "Hàn Tam Thiên, ngươi dám nói bậy nói bạ trước mặt chưởng môn, ngươi đúng là to gan. Thế ta hỏi ngươi, nếu chuyện đúng như ngươi nói thì tại sao Tần Sương lại phải thừa nhận rằng nàng ấy tự nguyện làm chuyện đó với ngươi chứ?"
"Lòng dạ của sư tỷ Tần Sương vô cùng hiền lành, có một chuyện mà chắc chắn là sư huynh Diệp sẽ không quên. Khi gặp Đại Phi Mã thì cũng xem như là tôi có công trong việc bảo vệ chủ nhân, vì thế cô ấy cảm thấy mềm lòng. Chuyện này, sư huynh Diệp không chối đúng không?" Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười nói.
Những lời này nhanh chóng chặn miệng Diệp Cô Thành. Hắn ta thật sự không muốn dây dưa quá nhiều đến sự kiện Đại Phi Mã, dù sao thì hắn ta cũng không thể giải thích được.
Một khi hắn ta thừa nhận rằng mình đã ở đó thì việc hắn ta lặng lẽ rời đi vào ban đêm rất khó có thể thanh minh cho mình, đến lúc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn ta.
Thấy Diệp Cô Thành không thể nói được gì, Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Vì thế sự thật chính là tôi đột nhiên nổi lên dục vọng, phạm phải một sai lầm lớn. Sư tỷ Tần Sương nhớ lại việc tôi đã giúp cô ấy trước đây cho nên mới nổi lên lòng tốt, không tiếc việc dùng danh tiếng của mình để che chắn cho tôi, nhưng lại không ngờ có thể gây ra náo loạn lớn như thế."
Nghe xong những lời Hàn Tam Thiên nói, tất cả các đệ tử nhanh chóng bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra sự thật là như thế.
"Xem ra, sư tỷ Tân Sương không phải là loại phụ nữ mồi chài đàn ông như những gì chúng ta đã nói, ngược lại còn là một người tốt, trong nóng ngoài lạnh. Sư tỷ Tần Sương, thật sự xin lỗi, bọn ta đã hiểu lầm tỷ."
"Đúng thế, sư tỷ Tần Sương vì một tên nô lệ có thể rộng lượng như thế, sư tỷ sẽ là hình mẫu của thế hệ ta."
Thấy hướng gió của Tần Sương nhanh chóng đổi chiều, Diệp Cô Thành tức giận nhưng không thể nói được gì, cả người hắn ta như sắp chết ngộp. Ban đầu khi ở rừng bách thú là như thế, bây giờ khi trở về đại điện cũng như thế, điểm mấu chốt là những chứng cứ mà Hàn Tam Thiên nói ra lại vô cùng có lý, thật sự thì thần cũng là anh mà ma cũng là anh, mọi chuyện đều nhờ cái miệng kia.
Nhưng làm sao Diệp Cô Thành có thể dễ dàng nhận thua như thế chứ, hắn ta lạnh lùng cười một tiếng: "Được, Hàn Tam Thiên, nếu người đã nhận tội ngay trước mặt mọi người, vậy thì cứ theo quy tắc của tông Hư Vô chúng ta. Ngươi chỉ là một tên nô lệ lại dám khi quân phạm thượng, công khai coi thường đệ tử chính thức, theo quy tắc sẽ bị rút gân lột da, luyện hóa linh hồn, cả đời không được siêu thoát.”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook