Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1714
Chương 1714: Thối rữa bên trong?
Căn cứ theo khuôn phép của tông Hư Vô, muốn trở thành đệ tử của chủ điện, nhất định phải thông qua kì thi sát hạch để vào điện. Nhưng Tần Sương lại không cần tham gia kì thi sát hạch mà đã được chưởng môn thu nhận trước nên đã khiến những người khác cảm thấy kinh ngạc.
"Chưởng môn, theo quy định từ ngàn năm nay của tông Hư Vô, người muốn vào điện phải tham gia kì thi sát hạch. Sao ngài có thể bỏ qua quy định của tổ tiên được chứ?" Trưởng lão Nhất Phong nhanh chóng tỏ ra bất mãn.
Trưởng lão Nhị Phong liền lên tiếng đáp trả lại: "Sư huynh, quy định là chết, còn người là sống. Nếu sư huynh cứ tuân thủ theo những quy tắc như thế thì đó gọi là bảo thủ, đó chính là bảo thủ không chịu thay đổi.”
"Nói rất đúng, quy tắc của tổ tiên cũng yêu cầu chúng ta phải tránh xa khu cấm địa Tử Linh nhưng Tần Sương không chỉ không tránh xa mà ngược lại còn đi vào khu cấm địa, thành công phá hủy khu cấm địa. Nếu như dựa vào quy tắc thì tông hư vô chúng ta còn có được một chuyện vui như thế sao? Sư huynh quá ngoan rồi rồi đấy." Trưởng lão của Tam Phong cũng vội vàng lên tiếng ủng hộ.
Trưởng lão Ngũ Phong lên tiếng khinh thường: "Nghe ý kiến của Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đây thì có lẽ sau này tông Hư Vô cũng không cần phải tuân theo nguyên tắc gì cả, mọi người nghĩ sao thì làm thế nhỉ?"
Chưởng môn cười khoát khoát tay, ý mấy vị trưởng lão không cần tranh cãi về vấn đề này nữa, tự mình lên tiếng: "Điều mà các vị trưởng lão đây quan tâm tới, quả thật ta cũng đã cân nhắc. Nhưng lần này Tần Sương lại là một công lao khó tin của tông Hư Vô, đương nhiên những cái khác thì không cần bàn tới. Các đệ tử cảm thấy thế nào?"
"Sư tỷ Tần Sương lập được công lao mà chưa từng có ai đạt được, vì thế chuyện được nhận trước thời hạn cũng không sao ạ."
"Đúng vậy, thử hỏi xem có ai có thể phá hủy khu cấm địa Tử Linh của tông Hư Vô không? Đây thật sự là một việc gây chấn động. Nếu tông Hư Vô chúng ta không khen thưởng tử tế thì e rằng sẽ bị những môn phái khác cười cho."
"Các đệ tử cũng đồng ý việc sư tỷ Tần Sương có thể được nhận thẳng vào điện."
Chưởng môn biết rõ những sự tính toán nhỏ nhặt của các vị trưởng lão. Nếu cứ để bọn họ tiếp tục tranh luận thì chắc chắn sẽ không có kết quả gì cả, vì thế chưởng môn mới hỏi những đệ tử trong điện.
Thứ nhất là vì các đệ tử có sự e sợ với chưởng môn, thứ hai là chưởng môn không thích những vị trưởng lão xảy ra xung đột nghiêm trọng như thế.
Nhìn thấy tinh thần của đám đệ tử hăng hái như thế, sắc mặt Lục Vân Phong và Diệp Cô Thành trầm xuống.
"Sư đệ giới viện, ngươi có ý kiến gì không?" Chưởng môn cười hỏi.
Ngô Diễn âm thầm liếc nhìn tưởng lão Nhất Phong, bất lực nháy mắt ra hiệu với ông ta, sau đó mỉm cười lên tiếng: "Tông Hư Vô sở hữu một khả năng đặc biệt như thế, hẳn là nên được khen thưởng một cách đặc biệt, nếu không rất dễ bị những môn phái khác dòm ngó."
Chưởng môn hài lòng gật đầu một cái.
"Nếu đã cho là như thế thì chỉ cần nhận vào điện thôi là được rồi, cũng đâu đến mức phải thưởng cỏ Ngưng Tuyết vạn năm chứ?" Trưởng lão Nhất Phong bất mãn, lạnh lùng nói.
Cỏ Ngưng Tuyết vạn năm là một thứ hiếm có trong toàn bộ thế giới Bát Phương, thứ có này đối với việc tăng cấp bậc tu hành có thể dùng từ biến thái để hình dung.
Theo ước tính hiện tại, cỏ Tuyết Ngưng vạn năm ở trên toàn bộ thế giới Bát Phương dường như chỉ có khoảng một trăm ngàn cây, sản lượng hàng năm cũng chỉ có mấy trăm cây mà thôi. Nó là thứ nguyên liệu trợ giúp cho quá trình tu luyện.
Nó không chỉ chứa một hàm lượng năng lượng cực kì cao, mà bản thân nó còn là một loại dược liệu, có thể trị được rất nhiều bệnh, vì thế thế giới Bát Phương, thứ này gần như khó có thể tìm thấy. Trên toàn bộ tông Hư Vô, tích trữ hơn mấy ngàn năm nhưng cũng chỉ có năm cây mà thôi, thế mà bây giờ chưởng môn lại muốn dùng nó để ban thưởng cho Tần Sương.
Ai cũng hiểu việc nếu ăn thứ này thì cấp bậc tu hành có thể tăng lên ít nhất là nửa cấp, thậm chí nếu là người có năng lượng mạnh mẽ thì có thể thăng cấp toàn bộ.
Trong thế giới Bát Phương thì thứ hạng có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là thậm chí có thể xuất hiện tình trạng tăng đột biến.
Chân Thần, Bát Hoang, Tru Tà, Không Động cùng với Phiêu Miều, và bây giờ là Tần Sương chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới khi nào ăn cỏ Tuyết Ngưng vạn năm. Có quỷ mới biết nàng có thể đặt tới Thánh Cảnh, trời thành người nổi bật nhất trên toàn bộ tông Hư Vô.
Sự chênh lệch giữa Thánh Cảnh có người cần phải hao phí mấy năm, nhưng cũng có người dùng cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được, điều này đương nhiên sẽ khiến trưởng lão Nhất Phong cảm thấy bất mãn.
Thậm chí, ngay cả những đệ tử vừa đồng ý với việc trúng tuyển đặc biệt kia lúc này cũng tỏ ra bất mãn.
Những đệ tử muốn vào điện thì cứ ba năm sẽ tổ chức một kì thi sát hạch, vì thế ai cũng có cơ hội, nhưng cỏ Ngưng Tuyết vạn năm, nếu ăn một cây thì có thể ảnh hưởng tới những lợi ích của họ.
Người vẫn luôn lên tiếng bênh vực từ nãy tới giờ, trưởng lão Nhị lúc này cũng không lên tiếng. Ban thưởng cỏ Tuyết Ngưng vạn năm thì cũng thật sự quá lớn, ngay cả những vị trưởng lão như họ cũng chưa có tư cách động tới thứ này, thế mà bây giờ lại phải tặng cho một đệ tử, trong lòng họ không chịu nổi.
Nói cách khác, chưởng môn ban thưởng thứ này thì cơ bản cũng đã quyết định việc ông ta xem Tần Sương là chưởng môn tương lai của tông Hư Vô, và đang muốn đào tạo nàng.
"Sư huynh, từ xưa tới nay, cỏ Tuyết Ngưng là thứ mà chỉ có chưởng môn tương lai mới có thể nhận một cây. Bây giờ Tần Sương cùng lắm cũng chỉ là một đệ tử được vào điện mà thôi, ngài cho nàng ấy sớm như thế có phải là quá gấp gáp rồi không?" Lúc này, trưởng lão Ngô Diễn cũng nhẹ giọng nói.
Chưởng môn cười một tiếng: "Chuyện này ta đã quyết định rồi. Tần Sương vì phá hủy khu cấm địa mà bị Thú Vương làm cho bị thương, ta muốn ban thưởng cỏ Ngưng Tuyết vạn năm cũng chỉ là muốn cho nàng ấy chữa trị vết thương. Nếu không, vì lập công mà gây ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này của nàng ấy, các ngươi còn cảm thấy không công bằng sao?"
Nghe thấy thế, trưởng lão Nhất Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Ngô Diễn nhìn chằm chằm.
"Nếu đã như thế thì nghe theo sắp xếp của sư huynh vậy." Ngô Diễn nhẹ nhàng nói.
Yêu khí trong cơ thể của Tần Sương quả thật rất nặng, xem ra nàng bị thương không nhẹ, cỏ Ngưng Tuyết vạn năm dùng để trị thương, quả thật sẽ không tăng cấp bậc tu hành của nàng quá nhiều.
Quan trọng nhất chính là có thể được chưởng môn tặng thứ này thì cũng không có nghĩa là đã định người đó sẽ là chưởng môn tương lai, tất cả mọi người đều thở dài một cái.
"Được rồi, người đâu, mang cỏ Tuyết Ngưng vạn năm lên đây." Chưởng môn lên tiếng ra lệnh.
Vừa nói xong, một tên đệ tử cầm trong tay một chiếc hộp gỗ tử đàn, chậm rãi bước lên trước, chưởng môn cầm lấy cái hộp chuẩn bị đưa cho Tần Sương.
Lúc này, trong điện truyền tới một tiếng quát khẽ: "Chưởng môn có thể thưởng cỏ Tuyết Ngưng vạn năm, nhưng Tần Sương có tư cách nhận lấy sao?"
Mọi người mờ mịt quay đầu lại, khóe miệng Diệp Cô Thành khinh thường cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Sương.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, Diệp Cô Thành càng cảm thấy ngạo mạn hơn. Trưởng lão Nhất Phong nhanh chóng phản ứng lại, giả vờ quát lên với Diệp Cô Thành: "Cô Thành, ở đại điện thì không được phép nói bậy. Chuyện người vừa mới nói tốt nhất là nên giải thích cho hợp lý nếu không sẽ bị xử tội theo quy tắc của môn phái."
Diệp Cô Thành gật đầu, hai tay chắp lại hành lễ, lên tiếng: "Khởi bẩm sư phụ, chưởng môn, đệ tử nghĩ là Tần Sương thật sự không xứng được ban thưởng cỏ Tuyết Ngưng vạn năm, cũng không thế được vào làm đệ tử trong điện trước thời hạn được, bởi vì..."
"Nàng ta là một người bên ngoài là kim ngọc nhưng bên trong lại thối rữa."
Lời này vừa được nói ra đã khiến tất cả mọi người trở nên kinh sợ, ngay cả chưởng môn cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Nàng ta cũng chỉ là một tiện nhân đi quyến rũ nô lệ mà thôi, khiến tông Hư Vô mất hết thể diện. Dựa vào cái gì mà có tư cách được tông Hư Vô khen thưởng chứ?"
"Quyến rũ nô lệ sao?"
"Không phải đâu. Sư tỷ Tần Sương đẹp như thế mà lại quyến rũ nô lệ sao? Tung tin đồn nhảm thì cũng phải đáng tin chứ?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Căn cứ theo khuôn phép của tông Hư Vô, muốn trở thành đệ tử của chủ điện, nhất định phải thông qua kì thi sát hạch để vào điện. Nhưng Tần Sương lại không cần tham gia kì thi sát hạch mà đã được chưởng môn thu nhận trước nên đã khiến những người khác cảm thấy kinh ngạc.
"Chưởng môn, theo quy định từ ngàn năm nay của tông Hư Vô, người muốn vào điện phải tham gia kì thi sát hạch. Sao ngài có thể bỏ qua quy định của tổ tiên được chứ?" Trưởng lão Nhất Phong nhanh chóng tỏ ra bất mãn.
Trưởng lão Nhị Phong liền lên tiếng đáp trả lại: "Sư huynh, quy định là chết, còn người là sống. Nếu sư huynh cứ tuân thủ theo những quy tắc như thế thì đó gọi là bảo thủ, đó chính là bảo thủ không chịu thay đổi.”
"Nói rất đúng, quy tắc của tổ tiên cũng yêu cầu chúng ta phải tránh xa khu cấm địa Tử Linh nhưng Tần Sương không chỉ không tránh xa mà ngược lại còn đi vào khu cấm địa, thành công phá hủy khu cấm địa. Nếu như dựa vào quy tắc thì tông hư vô chúng ta còn có được một chuyện vui như thế sao? Sư huynh quá ngoan rồi rồi đấy." Trưởng lão của Tam Phong cũng vội vàng lên tiếng ủng hộ.
Trưởng lão Ngũ Phong lên tiếng khinh thường: "Nghe ý kiến của Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đây thì có lẽ sau này tông Hư Vô cũng không cần phải tuân theo nguyên tắc gì cả, mọi người nghĩ sao thì làm thế nhỉ?"
Chưởng môn cười khoát khoát tay, ý mấy vị trưởng lão không cần tranh cãi về vấn đề này nữa, tự mình lên tiếng: "Điều mà các vị trưởng lão đây quan tâm tới, quả thật ta cũng đã cân nhắc. Nhưng lần này Tần Sương lại là một công lao khó tin của tông Hư Vô, đương nhiên những cái khác thì không cần bàn tới. Các đệ tử cảm thấy thế nào?"
"Sư tỷ Tần Sương lập được công lao mà chưa từng có ai đạt được, vì thế chuyện được nhận trước thời hạn cũng không sao ạ."
"Đúng vậy, thử hỏi xem có ai có thể phá hủy khu cấm địa Tử Linh của tông Hư Vô không? Đây thật sự là một việc gây chấn động. Nếu tông Hư Vô chúng ta không khen thưởng tử tế thì e rằng sẽ bị những môn phái khác cười cho."
"Các đệ tử cũng đồng ý việc sư tỷ Tần Sương có thể được nhận thẳng vào điện."
Chưởng môn biết rõ những sự tính toán nhỏ nhặt của các vị trưởng lão. Nếu cứ để bọn họ tiếp tục tranh luận thì chắc chắn sẽ không có kết quả gì cả, vì thế chưởng môn mới hỏi những đệ tử trong điện.
Thứ nhất là vì các đệ tử có sự e sợ với chưởng môn, thứ hai là chưởng môn không thích những vị trưởng lão xảy ra xung đột nghiêm trọng như thế.
Nhìn thấy tinh thần của đám đệ tử hăng hái như thế, sắc mặt Lục Vân Phong và Diệp Cô Thành trầm xuống.
"Sư đệ giới viện, ngươi có ý kiến gì không?" Chưởng môn cười hỏi.
Ngô Diễn âm thầm liếc nhìn tưởng lão Nhất Phong, bất lực nháy mắt ra hiệu với ông ta, sau đó mỉm cười lên tiếng: "Tông Hư Vô sở hữu một khả năng đặc biệt như thế, hẳn là nên được khen thưởng một cách đặc biệt, nếu không rất dễ bị những môn phái khác dòm ngó."
Chưởng môn hài lòng gật đầu một cái.
"Nếu đã cho là như thế thì chỉ cần nhận vào điện thôi là được rồi, cũng đâu đến mức phải thưởng cỏ Ngưng Tuyết vạn năm chứ?" Trưởng lão Nhất Phong bất mãn, lạnh lùng nói.
Cỏ Ngưng Tuyết vạn năm là một thứ hiếm có trong toàn bộ thế giới Bát Phương, thứ có này đối với việc tăng cấp bậc tu hành có thể dùng từ biến thái để hình dung.
Theo ước tính hiện tại, cỏ Tuyết Ngưng vạn năm ở trên toàn bộ thế giới Bát Phương dường như chỉ có khoảng một trăm ngàn cây, sản lượng hàng năm cũng chỉ có mấy trăm cây mà thôi. Nó là thứ nguyên liệu trợ giúp cho quá trình tu luyện.
Nó không chỉ chứa một hàm lượng năng lượng cực kì cao, mà bản thân nó còn là một loại dược liệu, có thể trị được rất nhiều bệnh, vì thế thế giới Bát Phương, thứ này gần như khó có thể tìm thấy. Trên toàn bộ tông Hư Vô, tích trữ hơn mấy ngàn năm nhưng cũng chỉ có năm cây mà thôi, thế mà bây giờ chưởng môn lại muốn dùng nó để ban thưởng cho Tần Sương.
Ai cũng hiểu việc nếu ăn thứ này thì cấp bậc tu hành có thể tăng lên ít nhất là nửa cấp, thậm chí nếu là người có năng lượng mạnh mẽ thì có thể thăng cấp toàn bộ.
Trong thế giới Bát Phương thì thứ hạng có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là thậm chí có thể xuất hiện tình trạng tăng đột biến.
Chân Thần, Bát Hoang, Tru Tà, Không Động cùng với Phiêu Miều, và bây giờ là Tần Sương chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới khi nào ăn cỏ Tuyết Ngưng vạn năm. Có quỷ mới biết nàng có thể đặt tới Thánh Cảnh, trời thành người nổi bật nhất trên toàn bộ tông Hư Vô.
Sự chênh lệch giữa Thánh Cảnh có người cần phải hao phí mấy năm, nhưng cũng có người dùng cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được, điều này đương nhiên sẽ khiến trưởng lão Nhất Phong cảm thấy bất mãn.
Thậm chí, ngay cả những đệ tử vừa đồng ý với việc trúng tuyển đặc biệt kia lúc này cũng tỏ ra bất mãn.
Những đệ tử muốn vào điện thì cứ ba năm sẽ tổ chức một kì thi sát hạch, vì thế ai cũng có cơ hội, nhưng cỏ Ngưng Tuyết vạn năm, nếu ăn một cây thì có thể ảnh hưởng tới những lợi ích của họ.
Người vẫn luôn lên tiếng bênh vực từ nãy tới giờ, trưởng lão Nhị lúc này cũng không lên tiếng. Ban thưởng cỏ Tuyết Ngưng vạn năm thì cũng thật sự quá lớn, ngay cả những vị trưởng lão như họ cũng chưa có tư cách động tới thứ này, thế mà bây giờ lại phải tặng cho một đệ tử, trong lòng họ không chịu nổi.
Nói cách khác, chưởng môn ban thưởng thứ này thì cơ bản cũng đã quyết định việc ông ta xem Tần Sương là chưởng môn tương lai của tông Hư Vô, và đang muốn đào tạo nàng.
"Sư huynh, từ xưa tới nay, cỏ Tuyết Ngưng là thứ mà chỉ có chưởng môn tương lai mới có thể nhận một cây. Bây giờ Tần Sương cùng lắm cũng chỉ là một đệ tử được vào điện mà thôi, ngài cho nàng ấy sớm như thế có phải là quá gấp gáp rồi không?" Lúc này, trưởng lão Ngô Diễn cũng nhẹ giọng nói.
Chưởng môn cười một tiếng: "Chuyện này ta đã quyết định rồi. Tần Sương vì phá hủy khu cấm địa mà bị Thú Vương làm cho bị thương, ta muốn ban thưởng cỏ Ngưng Tuyết vạn năm cũng chỉ là muốn cho nàng ấy chữa trị vết thương. Nếu không, vì lập công mà gây ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này của nàng ấy, các ngươi còn cảm thấy không công bằng sao?"
Nghe thấy thế, trưởng lão Nhất Phong vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Ngô Diễn nhìn chằm chằm.
"Nếu đã như thế thì nghe theo sắp xếp của sư huynh vậy." Ngô Diễn nhẹ nhàng nói.
Yêu khí trong cơ thể của Tần Sương quả thật rất nặng, xem ra nàng bị thương không nhẹ, cỏ Ngưng Tuyết vạn năm dùng để trị thương, quả thật sẽ không tăng cấp bậc tu hành của nàng quá nhiều.
Quan trọng nhất chính là có thể được chưởng môn tặng thứ này thì cũng không có nghĩa là đã định người đó sẽ là chưởng môn tương lai, tất cả mọi người đều thở dài một cái.
"Được rồi, người đâu, mang cỏ Tuyết Ngưng vạn năm lên đây." Chưởng môn lên tiếng ra lệnh.
Vừa nói xong, một tên đệ tử cầm trong tay một chiếc hộp gỗ tử đàn, chậm rãi bước lên trước, chưởng môn cầm lấy cái hộp chuẩn bị đưa cho Tần Sương.
Lúc này, trong điện truyền tới một tiếng quát khẽ: "Chưởng môn có thể thưởng cỏ Tuyết Ngưng vạn năm, nhưng Tần Sương có tư cách nhận lấy sao?"
Mọi người mờ mịt quay đầu lại, khóe miệng Diệp Cô Thành khinh thường cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Sương.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, Diệp Cô Thành càng cảm thấy ngạo mạn hơn. Trưởng lão Nhất Phong nhanh chóng phản ứng lại, giả vờ quát lên với Diệp Cô Thành: "Cô Thành, ở đại điện thì không được phép nói bậy. Chuyện người vừa mới nói tốt nhất là nên giải thích cho hợp lý nếu không sẽ bị xử tội theo quy tắc của môn phái."
Diệp Cô Thành gật đầu, hai tay chắp lại hành lễ, lên tiếng: "Khởi bẩm sư phụ, chưởng môn, đệ tử nghĩ là Tần Sương thật sự không xứng được ban thưởng cỏ Tuyết Ngưng vạn năm, cũng không thế được vào làm đệ tử trong điện trước thời hạn được, bởi vì..."
"Nàng ta là một người bên ngoài là kim ngọc nhưng bên trong lại thối rữa."
Lời này vừa được nói ra đã khiến tất cả mọi người trở nên kinh sợ, ngay cả chưởng môn cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Nàng ta cũng chỉ là một tiện nhân đi quyến rũ nô lệ mà thôi, khiến tông Hư Vô mất hết thể diện. Dựa vào cái gì mà có tư cách được tông Hư Vô khen thưởng chứ?"
"Quyến rũ nô lệ sao?"
"Không phải đâu. Sư tỷ Tần Sương đẹp như thế mà lại quyến rũ nô lệ sao? Tung tin đồn nhảm thì cũng phải đáng tin chứ?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook