Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1715
Chương 1715: Đuổi ra khỏi tông Hư Vô!
"Đúng vậy, sư huynh Diệp Cô Thành, cơm có thể ăn lung tung được nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được đâu. Ai cũng biết sư tỷ Tần Sương lạnh lùng, đừng nói tới việc người ngoài lại gần bắt chuyện, chỉ là đứng từ xa chào hỏi một chút cũng không được nữa là."
Rất nhiều đệ tử nhanh chóng cảm thấy hoài nghi và họ có những ý kiến khác nhau.
Khóe miệng Diệp Cô Thành lộ ra vẻ khinh thường: "Đáng tiếc là có người trước mặt người khác thì giả vờ thanh cao nhưng sau lưng lại là người thích đẩy đưa. Hôm nay, khi bọn ta đến rừng bách thú thì những đệ tử ở đó cũng tận mắt nhìn thấy, Tần Sương bị một tên nô lệ đè trên người. Nếu không phải bọn ta chạy tới kịp thì e rằng hai người bọn họ đã làm những chuyện tằng tịu với nhau rồi."
"Xin hỏi một người như thế thì có tư cách nhận lấy cỏ Ngưng Tuyết vạn năm của tông Hư Vô sao?"
Lời này vời được nói ra thì tất cả các đệ tử đều trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không dám tin một nữ thần như nàng lại có thể làm chuyện tằng tịu như thế, hơn nữa người làm như thế lại là một tên nô lệ.
Trong lòng Diệp Cô Thành cười thầm, Tần Sương, đây cũng là cái giá mà người phải trả vì đã không nghe lời ta.
Đồng thời, một thứ quý giá như cỏ Ngưng Tuyết vạn năm, Diệp Cô Thành không cho phép bất kì ai có được nó ngoại trừ hắn ta. Nếu có người muốn thì đương nhiên hắn ta phải hủy hoại người đó, cho dù người đó có là Tần Sương mà hắn ta thích thì cũng không ngoại lệ.
Từ trước tới giờ, tính tình của hắn ta vẫn luôn ích kỷ như thế, nếu không cũng sẽ không phản hộ Tần Thanh Phong. Trong mắt hắn ta thì chỉ những chuyện mang lại lợi ích cho bản thân hắn ta thì mới là đúng đắn.
"Diệp Cô Thành, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Nếu ngươi ở đây mà nói năng bậy bạ thì đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình." Lâm Mộng Tịch, người vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ, tức giận quát lên.
"Đúng thế, Tần Sương là người như thế nào, trong lòng tất cả những người ở tông Hư Vô đều biết rõ. Diệp Cô Thành, nếu muốn gán tội cho người khác thì cũng nên tìm một lý do thích hợp hơn đi." Trưởng lão Nhị Phong khinh thường lên tiếng.
Trưởng lão Tam Phong cũng phụ họa: "Xem ra có người ghen tị vì Tần Sương nhận được cỏ Ngưng Tuyết vạn năm, lo sợ sau này cấp bậc tu hành của mình sẽ bị Tần Sương vượt xa vì thế mới ở đây cắn bậy người khác."
Diệp Cô Thành khẽ mỉm cười: "Hai vị sư thích, Cô Thành chưa bao giờ vu oan bất kì ai cả. Vụ tai tiếng lúc đó, tất cả những đệ tử đến rừng bách thủ hôm nay đều là nhân chứng, bao gồm cả sư bá giới viện."
Lời nói vừa dứt, trong đám đệ tử đứng bên dưới có một vài người nhanh chóng cúi đầu đầy bất lực, rõ ràng là đang âm thầm xác nhận chuyện này.
Ngay cả khi chưởng môn nhìn về phía Ngô Diễn thì ông ta cũng nhẹ nhàng gật đầu.
"Hừ, có những lúc tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. Ai cũng biết, khi Tần Sương phá hủy khu cấm địa Tử Linh thì đã bị tổn hại vô cùng lớn, hơn nữa còn bị Thú Vương làm cho bị thương nặng. Dưới tình hình như thế, một tên nô lệ nhìn thấy sắc đẹp làm chuyện như thế với Tần Sương cũng là bình thường thôi." Trưởng lão Nhị Phong lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, sư tỷ Tần Sương xinh đẹp như tiên nữ, là một người đàn ông thì không ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp của sư tỷ. Có người bỏ đá xuống giếng thừa lúc người khác gặp nguy hiểm cũng là chuyện hết sức bình thường mà."
"Chẳng qua sư tỷ Tần Sương là người bị hại, chúng ta nên lôi tên nô lệ đó ra, lọt da rút xương, đừng chần chừ."
Khí thế của các đệ tử sôi sục.
Diệp Cô Thành cười khinh thường: "Lúc đầu, bọn ta cũng nghĩ như thế, thậm chí những điều ta làm cũng giống các vị ở đây, ta đã thề phải giết chết tên nô lệ đó. Nhưng vấn đề ở đây là lúc tôi chuẩn bị hành động thì Tần Sương lại đứng ra ngăn cản, quyết tâm bảo vệ tên kia, hơn nữa còn nói trước mặt tất cả mọi người rằng nàng ấy tự nguyện. Điều này, chắc hẳn là sư muội Tần Sương sẽ không chối đúng không?"
Cùng với câu hỏi của Diệp Cô Thành, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Tần Sương, và điều khiến tất cả mọi người sửng sốt chính là, Tần Sương đã gật đầu chắc nịch: "Đúng."
"Được rồi, sư muội Tần Sương quả nhiên là người dám làm dám nhận. Thế ta xin hỏi một người dám cấu kết với một tên nô lệ, làm ô nhục danh tiếng của tông Hư Vô chúng ta thì có tư cách gì mà nhận được phần thưởng của tông Hư Vô chúng ta chứ? Không lẽ nàng ấy không phải chịu phạt sao?"
Lời nói của Diệp Cô Thành giống như sấm sét giữa trời quang, chấn động tâm can của mỗi người có mặt ở đây. Vẻ mặt của Lâm Mộng Tịch trở nên xám như tro tàn, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Tần Sương, mặt của trưởng lão Nhị Phong và trưởng lão Tam Phong cũng lạnh như băng, thất vọng nhìn về phía nàng.
Bọn họ quả thật không ngờ, vì sao Tần Sương lại làm như thế?
Nàng là tương lai của tông Hư Vô, sao có thể dây dưa bừa bãi với một tên nô lệ như thế chứ?
"Không ngờ sư tỷ Tần Sương lại là người như thế, đúng là không biết xấu hổ mà. Ở cùng một chỗ với một tên nô lệ, đúng là mất mặt."
"Ôi, ôi, bình thường ở trước mặt chúng ta thì giả vờ thanh cao, không ngờ lại mà một tiện nữ, ngay cả nô lệ mà cũng không bỏ qua."
"Đúng là biết mặt mà không biết lòng. Nếu ngay cả một tên nô lệ mà cũng không bỏ qua thì đoàn chừng cái nơi tư mật kia không biết đã vắt khô hết bao nhiên nam nhân khác rồi. Theo ta đoán thì tất cả đệ tử nam của Tứ Phong đều đã có một chân với nàng ta."
"Người xem đàn ông như một món đồ chơi thì có tư cách gì mà được đặc cách vào làm đệ tử trong đại điện chứ, còn có tư cách gì mà nhận được cỏ Ngưng Tuyết vạn năm chứ? Ta khinh, thứ người như thế nên bị đuổi ra khỏi tông Hư Vô."
"Đúng thế, trục xuất ra khỏi tông Hư Vô."
Không biết là ai đã bắt đầu mà càng luc có càng nhiều đệ tử đồng thanh đuổi Tần Sương ra khỏi tông Hư Vô. Biết được nữ thần của mình là người như thế, vô số người vì chuyện này mà nhanh chóng biến yêu thành hận.
Tần Sương là tình nhân trong mộng của bọn họ, bọn họ không bao giờ cho phép Tần Sương không trong sạch, cho dù là họ không có được thì cũng không nên bị một tên nô lệ làm thế.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mọi người trong điện đều lên tiếng chỉ trích Tần Sương, tâm tình phẫn nộ, tình cảnh nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Diệp Cô Thành, và nhóm người trưởng lão Nhất Phong cười lạnh, nhưng đúng vào lúc này, trong đám người phía sau, đột nhiên có một bóng người đang chậm rãi bước lên phía trước.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Đúng vậy, sư huynh Diệp Cô Thành, cơm có thể ăn lung tung được nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được đâu. Ai cũng biết sư tỷ Tần Sương lạnh lùng, đừng nói tới việc người ngoài lại gần bắt chuyện, chỉ là đứng từ xa chào hỏi một chút cũng không được nữa là."
Rất nhiều đệ tử nhanh chóng cảm thấy hoài nghi và họ có những ý kiến khác nhau.
Khóe miệng Diệp Cô Thành lộ ra vẻ khinh thường: "Đáng tiếc là có người trước mặt người khác thì giả vờ thanh cao nhưng sau lưng lại là người thích đẩy đưa. Hôm nay, khi bọn ta đến rừng bách thú thì những đệ tử ở đó cũng tận mắt nhìn thấy, Tần Sương bị một tên nô lệ đè trên người. Nếu không phải bọn ta chạy tới kịp thì e rằng hai người bọn họ đã làm những chuyện tằng tịu với nhau rồi."
"Xin hỏi một người như thế thì có tư cách nhận lấy cỏ Ngưng Tuyết vạn năm của tông Hư Vô sao?"
Lời này vời được nói ra thì tất cả các đệ tử đều trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không dám tin một nữ thần như nàng lại có thể làm chuyện tằng tịu như thế, hơn nữa người làm như thế lại là một tên nô lệ.
Trong lòng Diệp Cô Thành cười thầm, Tần Sương, đây cũng là cái giá mà người phải trả vì đã không nghe lời ta.
Đồng thời, một thứ quý giá như cỏ Ngưng Tuyết vạn năm, Diệp Cô Thành không cho phép bất kì ai có được nó ngoại trừ hắn ta. Nếu có người muốn thì đương nhiên hắn ta phải hủy hoại người đó, cho dù người đó có là Tần Sương mà hắn ta thích thì cũng không ngoại lệ.
Từ trước tới giờ, tính tình của hắn ta vẫn luôn ích kỷ như thế, nếu không cũng sẽ không phản hộ Tần Thanh Phong. Trong mắt hắn ta thì chỉ những chuyện mang lại lợi ích cho bản thân hắn ta thì mới là đúng đắn.
"Diệp Cô Thành, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Nếu ngươi ở đây mà nói năng bậy bạ thì đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình." Lâm Mộng Tịch, người vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ, tức giận quát lên.
"Đúng thế, Tần Sương là người như thế nào, trong lòng tất cả những người ở tông Hư Vô đều biết rõ. Diệp Cô Thành, nếu muốn gán tội cho người khác thì cũng nên tìm một lý do thích hợp hơn đi." Trưởng lão Nhị Phong khinh thường lên tiếng.
Trưởng lão Tam Phong cũng phụ họa: "Xem ra có người ghen tị vì Tần Sương nhận được cỏ Ngưng Tuyết vạn năm, lo sợ sau này cấp bậc tu hành của mình sẽ bị Tần Sương vượt xa vì thế mới ở đây cắn bậy người khác."
Diệp Cô Thành khẽ mỉm cười: "Hai vị sư thích, Cô Thành chưa bao giờ vu oan bất kì ai cả. Vụ tai tiếng lúc đó, tất cả những đệ tử đến rừng bách thủ hôm nay đều là nhân chứng, bao gồm cả sư bá giới viện."
Lời nói vừa dứt, trong đám đệ tử đứng bên dưới có một vài người nhanh chóng cúi đầu đầy bất lực, rõ ràng là đang âm thầm xác nhận chuyện này.
Ngay cả khi chưởng môn nhìn về phía Ngô Diễn thì ông ta cũng nhẹ nhàng gật đầu.
"Hừ, có những lúc tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật. Ai cũng biết, khi Tần Sương phá hủy khu cấm địa Tử Linh thì đã bị tổn hại vô cùng lớn, hơn nữa còn bị Thú Vương làm cho bị thương nặng. Dưới tình hình như thế, một tên nô lệ nhìn thấy sắc đẹp làm chuyện như thế với Tần Sương cũng là bình thường thôi." Trưởng lão Nhị Phong lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, sư tỷ Tần Sương xinh đẹp như tiên nữ, là một người đàn ông thì không ai có thể cưỡng lại được vẻ đẹp của sư tỷ. Có người bỏ đá xuống giếng thừa lúc người khác gặp nguy hiểm cũng là chuyện hết sức bình thường mà."
"Chẳng qua sư tỷ Tần Sương là người bị hại, chúng ta nên lôi tên nô lệ đó ra, lọt da rút xương, đừng chần chừ."
Khí thế của các đệ tử sôi sục.
Diệp Cô Thành cười khinh thường: "Lúc đầu, bọn ta cũng nghĩ như thế, thậm chí những điều ta làm cũng giống các vị ở đây, ta đã thề phải giết chết tên nô lệ đó. Nhưng vấn đề ở đây là lúc tôi chuẩn bị hành động thì Tần Sương lại đứng ra ngăn cản, quyết tâm bảo vệ tên kia, hơn nữa còn nói trước mặt tất cả mọi người rằng nàng ấy tự nguyện. Điều này, chắc hẳn là sư muội Tần Sương sẽ không chối đúng không?"
Cùng với câu hỏi của Diệp Cô Thành, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Tần Sương, và điều khiến tất cả mọi người sửng sốt chính là, Tần Sương đã gật đầu chắc nịch: "Đúng."
"Được rồi, sư muội Tần Sương quả nhiên là người dám làm dám nhận. Thế ta xin hỏi một người dám cấu kết với một tên nô lệ, làm ô nhục danh tiếng của tông Hư Vô chúng ta thì có tư cách gì mà nhận được phần thưởng của tông Hư Vô chúng ta chứ? Không lẽ nàng ấy không phải chịu phạt sao?"
Lời nói của Diệp Cô Thành giống như sấm sét giữa trời quang, chấn động tâm can của mỗi người có mặt ở đây. Vẻ mặt của Lâm Mộng Tịch trở nên xám như tro tàn, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Tần Sương, mặt của trưởng lão Nhị Phong và trưởng lão Tam Phong cũng lạnh như băng, thất vọng nhìn về phía nàng.
Bọn họ quả thật không ngờ, vì sao Tần Sương lại làm như thế?
Nàng là tương lai của tông Hư Vô, sao có thể dây dưa bừa bãi với một tên nô lệ như thế chứ?
"Không ngờ sư tỷ Tần Sương lại là người như thế, đúng là không biết xấu hổ mà. Ở cùng một chỗ với một tên nô lệ, đúng là mất mặt."
"Ôi, ôi, bình thường ở trước mặt chúng ta thì giả vờ thanh cao, không ngờ lại mà một tiện nữ, ngay cả nô lệ mà cũng không bỏ qua."
"Đúng là biết mặt mà không biết lòng. Nếu ngay cả một tên nô lệ mà cũng không bỏ qua thì đoàn chừng cái nơi tư mật kia không biết đã vắt khô hết bao nhiên nam nhân khác rồi. Theo ta đoán thì tất cả đệ tử nam của Tứ Phong đều đã có một chân với nàng ta."
"Người xem đàn ông như một món đồ chơi thì có tư cách gì mà được đặc cách vào làm đệ tử trong đại điện chứ, còn có tư cách gì mà nhận được cỏ Ngưng Tuyết vạn năm chứ? Ta khinh, thứ người như thế nên bị đuổi ra khỏi tông Hư Vô."
"Đúng thế, trục xuất ra khỏi tông Hư Vô."
Không biết là ai đã bắt đầu mà càng luc có càng nhiều đệ tử đồng thanh đuổi Tần Sương ra khỏi tông Hư Vô. Biết được nữ thần của mình là người như thế, vô số người vì chuyện này mà nhanh chóng biến yêu thành hận.
Tần Sương là tình nhân trong mộng của bọn họ, bọn họ không bao giờ cho phép Tần Sương không trong sạch, cho dù là họ không có được thì cũng không nên bị một tên nô lệ làm thế.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ mọi người trong điện đều lên tiếng chỉ trích Tần Sương, tâm tình phẫn nộ, tình cảnh nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Diệp Cô Thành, và nhóm người trưởng lão Nhất Phong cười lạnh, nhưng đúng vào lúc này, trong đám người phía sau, đột nhiên có một bóng người đang chậm rãi bước lên phía trước.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net