Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1663
Chương 1663
Chương 1663 Động Từ Vân
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hàn Tam Thiên giống như mấy ngày hôm trước, xách một cái Xô, chuẩn bị ra sống lấy nước. Phù Hoa đi tỏi trước mặt Han Tam Thiên, muốn nói lại thôi.
Hàn Tam Thiên thấy dáng vẻ kỳ lạ của hắn ta, không khói dừng lại: "Làm sao vậy, Phù Hoa, có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gi, trời đã không sớm nữa, ngươi nhanh đi làm việc đi. Đùng rồi, hôm nay nhớ tưới nước cho rau ở vườn Đông máy lần đây." Phù Hoa suy nghĩ, vẻ mặt hơi hoàng hốt nhìn về phía phòng Chiết Hư Từ ở phía sau.
Tưới nước mấy lần?" Hàn Tam Thiên không hiểu lắm.
Diện tích vườn rau của vườn Đông cực kỳ lớn. Mấy ngày trước, trung bình mỗi ngày Hàn Tam Thiên chỉ có thể chăm SÓC ruộng của một loại rau nhất định nào đó. Nếu như muốn tưới hết toàn bộ thì phải mất it nhất một tuần liền.
Lại còn tưới lại nhiều lần nữa.
Trực giác khiến Hàn Tam Thiên biết được Phủ Hoa có điều gi đó để nói muốn nói với anh.
Hắn Tam Thiên mim cười một tiếng: "Sư huynh Phù Hoa, có gi thì cứ nói đi."
Phủ Hoa phảng phất như mắc nghen trong cổ họng, bị nghen thật lâu, vừa mới định nói chuyện, lúc này Chiết Hư Tử một tay sở mông, một tay gặm chân gå, bước tới cười gắn nói: "Ô. Nói chuyện phiếm đấy à?"
Nhìn thấy Chiết Hư Tử, Phủ Hoa đột nhiên củi đầu: "Sư huynh Chiết Hư Tử."
“Mới sáng sớm ra, làm việc không làm cho tốt, lại ở đây tản gầu với nhau. Muốn ông đây giao thêm công việc cho ngươi hay không?" Chiết Hư Tử không vui chửi rủa nói,
Nhóc đen tranh thủ thời gian phụ họa nói: "Cút nhanh lên đi, thất thần làm gi ha?"
Nhìn thấy Phủ Hoa chạy trối chết, hai người cười với nhau, sau đó, Chiết Hư Tử đi lên vài bước VỖ VỖ vai Hàn Tam Thiên nói: "Tam Thiên, ngày hôm qua là sư huynh đã sai, hiểu lầm ngươi. Người không trách su huynh chứ?"
Hàn Tạm Thiên nhìn dàng vẻ cho giá làm người của hai người này, liền biết hoàn toàn không có chuyên gi tốt, ngoài cười nhưng trong không cuoi nói: "Sư huynh nói gi thế? Sự huynh cũng có người có trách nhiệm, Tam Thiên sao dám trách c?"
"Nhưng vẫn đề là người không trách ta, nhưng trong long ta không vẫn còn băn khoăn. Nếu không phải suy tý Tần Sương nhin rõ mọi chuyện, thiếu chút nữa sư huynh ta đây hại ngươi đầu rơi xuống đất rồi." Chiết Hư Tu giả vờ mắc nợ nói,
Thể này đi, Tam Thiên, ta nghĩ ngươi mỗi ngày nhật phân bôn, công việc cũng rất mệt mỏi. Sư huynh đã thu xếp cho người một công việc tốt, bồi thường cho ngươi, có được không?"
Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ cười một tiếng. Ở Trái Đất, anh đã thấy đủ loại người rồi. Trong bầu rượu của Chiết Hư Tử bản thuốc gì, chẳng lẽ anh còn không biết? Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn là, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt cà.
Hàn Tam Thiên nghĩ đến điều này, mim cười rồi nói: "Sư huynh, không cần đâu. Mệnh của Tam Thiên chính là mệnh khổ, công việc lấy phân, bón phân này đã tốt lắm rồi."
Chiết Hư Tử vừa nghe xong lời này thì lập tức không vui. Lúc này nhóc đen đứng ở bên cạnh lạnh giọng khinh thường cười một tiếng nói: "Hàn Tam Thiên, ngươi nói như vậy là không cho đám sự huynh bọn ta mặt mũi rôi. Không muốn uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt hả?"
Hàn Tam Thiên cười, không nói gì cả. Tên nhóc đen này người thi đen đủi, mà lòng dạ cũng rất độc ác.
"Mẹ nó, đang nói chuyện với người đấy, câm à?" Sau khi Tiểu Hắc Tử nói xong, hắn ta giơ tay tay lên thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Mặc dù Tiểu Hắc Tử chỉ là một nô lệ vô cùng bất tài ở trong Tử Phong, nhưng hắn ta lại là một người giỏi nịnh nọt, đi theo Chiết Hu Tu cũng học lên được chút lông gà vỏ tỏi. Đối phó với Hàn Tam Thiên vẫn tràn đầy tự tin.
Ngay sau khi trúng một đòn, Hán Tam Thiên đã lùi về phía sau mây bước, ngực đau nhức.
Nhin thấy Hàn Tam Thiên bị đánh lôi, nhỏ den lập tức lieu ngạo, phách lối. Hồn ta nhin về phía Hàn Tam Thiên, lanh giong cuời nói: "Nói cho ngươi biết, Hán Tam Thiên, ngươi phải học cách tự lượng sức,Ở Tử Phong, người chỉ lá đố bỏ di dược đổi bằng một nửa binh ngọc luc. Con nữa, nói khó nghe hơn, ở trong Tử Phong của chúng ta, ngay cả một con chó ngươi cũng không bang được. Nói chuyên với ngươi là đã để mắt đến ngươi rồi, đừng suốt ngày cu lám ra dáng vẻ khó lường. Bằng không, ông đây gặp lại ngươi một lần thì sẽ đánh nguơi một lần."
"Nghe chưa?" Nhin thấy Hàn Tam Thiên khöng đáp lại, Tiếu Hác Tử lại tức giận gầm lên.
Hàn Tam Thiên cố gắng nén giận, anh có thể chịu đựng được, nhưng không có nghĩa là tất cả chó mèo đều có the cười lên đầu của anh.
Nếu Tiểu Hắc Tử vẫn còn muốn ra tay, Hàn Tam Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đỏ, Lúc này. Chiết Hư Tử giả vờ giả vịt túm lấy nhóc đen, nói: "Trương Tiến, người làm gi vậy? Chúng ta đều là huynh đệ ở trong cùng một viện, động tay động chân tổn thương hoà khí làm gi?"
Hàn Tam Thiên cười lạnh. Hai tên này một mặt trắng đỏ hát cho nhau thật là hoả hợp. Chính bản thân Hàn Tam Thiên đã sớm nhìn ra được, anh không thèm tin vẻ mặt này của tên. Chiết Hư Tử, Nếu nhóc đen không được sự đồng ý của tên đó, sao dám trước mặt tên kia mà ra tay đánh anh được kia chứ?
Chiết Hư Từ hiểu là đã đồng ý rồi, với loại người như Hàn Tam Thiên, ở trong mắt của hắn ta cơ bản chỉ là một món đồ chơi Nhưng chơi thi chơi, làm loạn thi làm loạn, các quy tắc của Tử Phong luôn cực kỳ nghiêm ngặt, cũng như sư tỷ Như Vũ và giới viện lần trước vậy. Trước nay đều thiết diện vô tư, cho nên Chiết Hư Tử làm việc ít nhiều phải có mức độ.
"Ai bảo hắn ta không làm theo sắp xếp chứ?" Tiểu Hắc Tử lạnh lùng nói.
"Được rồi, Tam Thiên, ngươi cũng vậy, sư huynh muốn tốt cho người. Người nhìn ngươi phiền phức như thế. " Chiết Hư Tử nói đến uất ức thay.
Hàn Tam Thiên không chịu được nữa, lắc đầu nói "Vậy thì sư huynh muốn thể nào dây?"
Han Tam Thiên biết rằng nếu anh không đồng ý. hai người này có thể ở truớc mặt anh diễn kịch một ngày liễn.
"Sư huynh kêu ngươi đi đưa đồ ăn ở động Từ Vân". Trương Tiến lạnh lùng quát lên.
"Động Từ Vân?" Hàn Tam Thiên kỳ lạ hỏi.
"Ở phía Đông Vuờn rau, cứ đi thẳng về hướng đông, sau khi rẽ qua hai vách đá, có thể nhìn thấy một cửa động. Trong hang có một bia đá, trên đỉnh là Đỉnh Thanh Loan, trong đông la động Từ Vân," Trương Tiến sốt ruột nói.
"Được thôi, chỉ là đưa đồ ăn thôi phải không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Ha ha, đúng thế, sau chuyện ngày hôm qua sư huynh cảm hấy rất có lỗi với ngươi. Cho nên đã cho người một công việc tử tế để cho người đi đưa một bữa cơm. Chuyện này đơn giản đúng chứ?" Vẻ mặt Trương Tiến cười nham hiểm.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, anh biết mọi chuyện nhất định không dễ dàng, nhưng anh cũng lười lãng phí thời gian với đám người này: "Được rồi, tôi đi, sau khi đưa cơm xong rồi thì tôi sẽ làm gì nữa?"
"Ngươi chỉ cần giao đồ ăn là được rồi. Đồ ăn ở trong phòng của sư huynh, người tự mình đi lấy đi." Trương Tiến lạnh lùng nói.
Sau khi Hàn Tam Thiên lấy đồ ăn, có thể lên đường.
"Còn nghĩ đến quay về làm gì nữa? Làm cái lông ấy, ngươi có thể đi ra còn sống rồi hãy nói chuyện tiếp." Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đã đi rồi, Chiết Hư Tử hung hăng nhổ nước bọt vào lưng của hắn.
Hàn Tam Thiên không biết, Trương Tiến nói rằng trên đỉnh Thanh Loan, động Từ Văn còn có nửa câu sau nữa - ảo trâng cười CƯời, xuong khô bật khóc.
Một giờ đồng hồ sau, Hàn Tam Thiên chống lên một bia đá ở chỗ đứng,
Cạnh tấm bia đá cao khoảng nửa met có hàng xương khô khác nhau. Trên bia đá có năm đầu lâu, ba chữ ở trên bia đá được viết bằng máu dày đặc, Động Tử Vân!
Đứng chỗ này nhìn ra trước, trong rừng rậm rạp có làn khói trăng lượn lờ bay lên, ngay cả trong ngày trời nắng như thiêu đốt này, cách đó hơn mười thước, vẫn là âm khí bức người!
Sau làn khói trắng, thấp thoáng có một cửa vào màu đen, cửa hang tĩnh mịch, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh kỳ quái, giống như cười mà như không khóc. Nó giống như khóc nhưng không cười, đôi khi giống như tiếng một đứa trẻ đang khóc, đôi khi rên rỉ như một người già, mà đôi khi dường như chưa từng có một âm thanh nào cả.
Giao đồ ăn? Hàn Tam Thiên cảm thấy đây rõ ràng là muốn mạng người.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Chương 1663 Động Từ Vân
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hàn Tam Thiên giống như mấy ngày hôm trước, xách một cái Xô, chuẩn bị ra sống lấy nước. Phù Hoa đi tỏi trước mặt Han Tam Thiên, muốn nói lại thôi.
Hàn Tam Thiên thấy dáng vẻ kỳ lạ của hắn ta, không khói dừng lại: "Làm sao vậy, Phù Hoa, có chuyện gì vậy?"
"Không, không có gi, trời đã không sớm nữa, ngươi nhanh đi làm việc đi. Đùng rồi, hôm nay nhớ tưới nước cho rau ở vườn Đông máy lần đây." Phù Hoa suy nghĩ, vẻ mặt hơi hoàng hốt nhìn về phía phòng Chiết Hư Từ ở phía sau.
Tưới nước mấy lần?" Hàn Tam Thiên không hiểu lắm.
Diện tích vườn rau của vườn Đông cực kỳ lớn. Mấy ngày trước, trung bình mỗi ngày Hàn Tam Thiên chỉ có thể chăm SÓC ruộng của một loại rau nhất định nào đó. Nếu như muốn tưới hết toàn bộ thì phải mất it nhất một tuần liền.
Lại còn tưới lại nhiều lần nữa.
Trực giác khiến Hàn Tam Thiên biết được Phủ Hoa có điều gi đó để nói muốn nói với anh.
Hắn Tam Thiên mim cười một tiếng: "Sư huynh Phù Hoa, có gi thì cứ nói đi."
Phủ Hoa phảng phất như mắc nghen trong cổ họng, bị nghen thật lâu, vừa mới định nói chuyện, lúc này Chiết Hư Tử một tay sở mông, một tay gặm chân gå, bước tới cười gắn nói: "Ô. Nói chuyện phiếm đấy à?"
Nhìn thấy Chiết Hư Tử, Phủ Hoa đột nhiên củi đầu: "Sư huynh Chiết Hư Tử."
“Mới sáng sớm ra, làm việc không làm cho tốt, lại ở đây tản gầu với nhau. Muốn ông đây giao thêm công việc cho ngươi hay không?" Chiết Hư Tử không vui chửi rủa nói,
Nhóc đen tranh thủ thời gian phụ họa nói: "Cút nhanh lên đi, thất thần làm gi ha?"
Nhìn thấy Phủ Hoa chạy trối chết, hai người cười với nhau, sau đó, Chiết Hư Tử đi lên vài bước VỖ VỖ vai Hàn Tam Thiên nói: "Tam Thiên, ngày hôm qua là sư huynh đã sai, hiểu lầm ngươi. Người không trách su huynh chứ?"
Hàn Tạm Thiên nhìn dàng vẻ cho giá làm người của hai người này, liền biết hoàn toàn không có chuyên gi tốt, ngoài cười nhưng trong không cuoi nói: "Sư huynh nói gi thế? Sự huynh cũng có người có trách nhiệm, Tam Thiên sao dám trách c?"
"Nhưng vẫn đề là người không trách ta, nhưng trong long ta không vẫn còn băn khoăn. Nếu không phải suy tý Tần Sương nhin rõ mọi chuyện, thiếu chút nữa sư huynh ta đây hại ngươi đầu rơi xuống đất rồi." Chiết Hư Tu giả vờ mắc nợ nói,
Thể này đi, Tam Thiên, ta nghĩ ngươi mỗi ngày nhật phân bôn, công việc cũng rất mệt mỏi. Sư huynh đã thu xếp cho người một công việc tốt, bồi thường cho ngươi, có được không?"
Hàn Tam Thiên bắt đắc dĩ cười một tiếng. Ở Trái Đất, anh đã thấy đủ loại người rồi. Trong bầu rượu của Chiết Hư Tử bản thuốc gì, chẳng lẽ anh còn không biết? Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn là, nhất định sẽ không có chuyện gì tốt cà.
Hàn Tam Thiên nghĩ đến điều này, mim cười rồi nói: "Sư huynh, không cần đâu. Mệnh của Tam Thiên chính là mệnh khổ, công việc lấy phân, bón phân này đã tốt lắm rồi."
Chiết Hư Tử vừa nghe xong lời này thì lập tức không vui. Lúc này nhóc đen đứng ở bên cạnh lạnh giọng khinh thường cười một tiếng nói: "Hàn Tam Thiên, ngươi nói như vậy là không cho đám sự huynh bọn ta mặt mũi rôi. Không muốn uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt hả?"
Hàn Tam Thiên cười, không nói gì cả. Tên nhóc đen này người thi đen đủi, mà lòng dạ cũng rất độc ác.
"Mẹ nó, đang nói chuyện với người đấy, câm à?" Sau khi Tiểu Hắc Tử nói xong, hắn ta giơ tay tay lên thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Mặc dù Tiểu Hắc Tử chỉ là một nô lệ vô cùng bất tài ở trong Tử Phong, nhưng hắn ta lại là một người giỏi nịnh nọt, đi theo Chiết Hu Tu cũng học lên được chút lông gà vỏ tỏi. Đối phó với Hàn Tam Thiên vẫn tràn đầy tự tin.
Ngay sau khi trúng một đòn, Hán Tam Thiên đã lùi về phía sau mây bước, ngực đau nhức.
Nhin thấy Hàn Tam Thiên bị đánh lôi, nhỏ den lập tức lieu ngạo, phách lối. Hồn ta nhin về phía Hàn Tam Thiên, lanh giong cuời nói: "Nói cho ngươi biết, Hán Tam Thiên, ngươi phải học cách tự lượng sức,Ở Tử Phong, người chỉ lá đố bỏ di dược đổi bằng một nửa binh ngọc luc. Con nữa, nói khó nghe hơn, ở trong Tử Phong của chúng ta, ngay cả một con chó ngươi cũng không bang được. Nói chuyên với ngươi là đã để mắt đến ngươi rồi, đừng suốt ngày cu lám ra dáng vẻ khó lường. Bằng không, ông đây gặp lại ngươi một lần thì sẽ đánh nguơi một lần."
"Nghe chưa?" Nhin thấy Hàn Tam Thiên khöng đáp lại, Tiếu Hác Tử lại tức giận gầm lên.
Hàn Tam Thiên cố gắng nén giận, anh có thể chịu đựng được, nhưng không có nghĩa là tất cả chó mèo đều có the cười lên đầu của anh.
Nếu Tiểu Hắc Tử vẫn còn muốn ra tay, Hàn Tam Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đỏ, Lúc này. Chiết Hư Tử giả vờ giả vịt túm lấy nhóc đen, nói: "Trương Tiến, người làm gi vậy? Chúng ta đều là huynh đệ ở trong cùng một viện, động tay động chân tổn thương hoà khí làm gi?"
Hàn Tam Thiên cười lạnh. Hai tên này một mặt trắng đỏ hát cho nhau thật là hoả hợp. Chính bản thân Hàn Tam Thiên đã sớm nhìn ra được, anh không thèm tin vẻ mặt này của tên. Chiết Hư Tử, Nếu nhóc đen không được sự đồng ý của tên đó, sao dám trước mặt tên kia mà ra tay đánh anh được kia chứ?
Chiết Hư Từ hiểu là đã đồng ý rồi, với loại người như Hàn Tam Thiên, ở trong mắt của hắn ta cơ bản chỉ là một món đồ chơi Nhưng chơi thi chơi, làm loạn thi làm loạn, các quy tắc của Tử Phong luôn cực kỳ nghiêm ngặt, cũng như sư tỷ Như Vũ và giới viện lần trước vậy. Trước nay đều thiết diện vô tư, cho nên Chiết Hư Tử làm việc ít nhiều phải có mức độ.
"Ai bảo hắn ta không làm theo sắp xếp chứ?" Tiểu Hắc Tử lạnh lùng nói.
"Được rồi, Tam Thiên, ngươi cũng vậy, sư huynh muốn tốt cho người. Người nhìn ngươi phiền phức như thế. " Chiết Hư Tử nói đến uất ức thay.
Hàn Tam Thiên không chịu được nữa, lắc đầu nói "Vậy thì sư huynh muốn thể nào dây?"
Han Tam Thiên biết rằng nếu anh không đồng ý. hai người này có thể ở truớc mặt anh diễn kịch một ngày liễn.
"Sư huynh kêu ngươi đi đưa đồ ăn ở động Từ Vân". Trương Tiến lạnh lùng quát lên.
"Động Từ Vân?" Hàn Tam Thiên kỳ lạ hỏi.
"Ở phía Đông Vuờn rau, cứ đi thẳng về hướng đông, sau khi rẽ qua hai vách đá, có thể nhìn thấy một cửa động. Trong hang có một bia đá, trên đỉnh là Đỉnh Thanh Loan, trong đông la động Từ Vân," Trương Tiến sốt ruột nói.
"Được thôi, chỉ là đưa đồ ăn thôi phải không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Ha ha, đúng thế, sau chuyện ngày hôm qua sư huynh cảm hấy rất có lỗi với ngươi. Cho nên đã cho người một công việc tử tế để cho người đi đưa một bữa cơm. Chuyện này đơn giản đúng chứ?" Vẻ mặt Trương Tiến cười nham hiểm.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, anh biết mọi chuyện nhất định không dễ dàng, nhưng anh cũng lười lãng phí thời gian với đám người này: "Được rồi, tôi đi, sau khi đưa cơm xong rồi thì tôi sẽ làm gì nữa?"
"Ngươi chỉ cần giao đồ ăn là được rồi. Đồ ăn ở trong phòng của sư huynh, người tự mình đi lấy đi." Trương Tiến lạnh lùng nói.
Sau khi Hàn Tam Thiên lấy đồ ăn, có thể lên đường.
"Còn nghĩ đến quay về làm gì nữa? Làm cái lông ấy, ngươi có thể đi ra còn sống rồi hãy nói chuyện tiếp." Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đã đi rồi, Chiết Hư Tử hung hăng nhổ nước bọt vào lưng của hắn.
Hàn Tam Thiên không biết, Trương Tiến nói rằng trên đỉnh Thanh Loan, động Từ Văn còn có nửa câu sau nữa - ảo trâng cười CƯời, xuong khô bật khóc.
Một giờ đồng hồ sau, Hàn Tam Thiên chống lên một bia đá ở chỗ đứng,
Cạnh tấm bia đá cao khoảng nửa met có hàng xương khô khác nhau. Trên bia đá có năm đầu lâu, ba chữ ở trên bia đá được viết bằng máu dày đặc, Động Tử Vân!
Đứng chỗ này nhìn ra trước, trong rừng rậm rạp có làn khói trăng lượn lờ bay lên, ngay cả trong ngày trời nắng như thiêu đốt này, cách đó hơn mười thước, vẫn là âm khí bức người!
Sau làn khói trắng, thấp thoáng có một cửa vào màu đen, cửa hang tĩnh mịch, thỉnh thoảng phát ra những âm thanh kỳ quái, giống như cười mà như không khóc. Nó giống như khóc nhưng không cười, đôi khi giống như tiếng một đứa trẻ đang khóc, đôi khi rên rỉ như một người già, mà đôi khi dường như chưa từng có một âm thanh nào cả.
Giao đồ ăn? Hàn Tam Thiên cảm thấy đây rõ ràng là muốn mạng người.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Bình luận facebook