Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1665
Chương 1665
Chương 1665: Làm người phải có cốt cách
"Hàn... Hàn Tam Thiên? Ò, hắn đang làm trong vườn." Chiết Hư Tử hơi chột dạ, sau đó lúng túng che giấu.
Ngược lại Tần Sương không hề nghi ngờ vì đây chính là chuyện một nô lệ phải làm: "Đi gọi hắn về đây."
"Gọi về đây? Ngay bây giờ ạ?"
Sắc mặt Tần Sương trở nên lạnh lùng: "Chẳng lẽ còn phải chờ người ăn xong bữa cơm thì mới đi?"
"Haha, nếu sư tỷ đồng ý thì ta." Chiết Hư Tử không dám nói nủa câu sau, bởi vì lúc này Tần Sương đã kề kiếm lên cổ hắn ta.
Tần Sương lạnh lùng lên tiếng: "Còn chưa đi gọi?"
Chiết Hư Tử gật đầu, liếc nhìn nhóc đen bên cạnh. Tên khốn kiếp đó vẫn đứng nguyên, ánh mắt vô cùng phức tạp, có lòng tham đối với Tần Sương, và cũng có chút thâm độc mà Chiết Hư Tử không thể nói được.
"Rốt cuộc Hàn Tam Thiên đang ở đâu?"
Đương nhiên, Tần Sương không chỉ là một người ưa nhìn mà trước giờ nàng còn là một người thông minh, nhanh chóng nhận ra Chiết Hư Tử không ổn.
Đối mặt với sự chất vấn của Tần Sương, Chiết Hư Tử liền hoảng hốt, nghẹn ngào trong chốc lát.
Nói không được mà không nói cũng không xong.
Lúc Tần Sương lại kề thanh kiếm lên cổ Chiết Hư Tử, lúc này Chiết Hư Tử mới ngẩng mặt lên mà nói: "Hắn... hắn tới động Từ Vân."
"Động Từ Vân?"
Nghe thấy thế, vẻ mặt lạnh lùng của Tần Sương lộ ra vẻ lo lắng. Đi tới đó làm gì chứ? Muốn chết sao?
Không nghĩ thêm gì nữa, Tần Sương vội vàng đứng dậy, bay thẳng về phía động Từ Vân. Chiết Hư Tử suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn chọn đi lên núi tìm sự hỗ trợ từ các sư huynh, sư tỷ.
Hắn ta không dám đến động Từ Vân đó.
Đến động Từ Vân, thấy cửa hang đang đóng kín, ánh mắt lạnh lùng của Tần Sương hơi thương cảm. Mặc dù tên vô dụng này là một kẻ bỏ đi nhưng dù sao thì anh chỉ mới nhận Tử Đình từ Tần Thanh Phong được mấy ngày, bây giờ đã mất mạng.
Suy nghĩ về cuộc đời anh, cảm thấy thật sự đáng buồn.
Lúc này bên trong hang động, sau mấy hiệp, Lân Long liên tục bị đánh, cuối cùng cũng chui lại vào trong cánh tay Hàn Tam Thiên. Còn về Hàn Tam Thiên, vì bị đánh mất máu quá nhiều mà thể lực của anh bắt đầu không trụ được nữa.
Cặp răng của đầu bay kia thật sự rất lợi hại, chỉ cần nó luồn qua người Hàn Tam Thiên thì cho dù anh đã chuẩn bị né tránh thì cũng sẽ bị nó làm tốn thương ngay lập tức. Một khi bị thương thì cho dù chỉ là một vết xước nhỏ thì cũng sẽ chảy máu không ngừng.
"Con mẹ nó, răng của mi lợi hại lắm đúng không?" Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng. Giây tiếp theo khi cái đầu kia một lần nữa bay tới thì Hàn Tam Thiên hét lên đầy giận dữ, một ánh sáng chiến thắng nhanh chóng tỏa ra trên người anh, một cây búa lớn xuất hiện đứng ngăn trước mặt anh.
"Làm."
Một tiếng vang thật lớn, cái đầu kia đột nhiên bị đụng phải nên cảm thấy choáng váng.
"Tới đây, tiếp tục đi. Nhìn xem mày cứng hay là nó cứng." Tinh thần Hàn Tam Thiên nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
Nắm trong tay thần khí nghịch thiên, trên đời này còn có thứ gì có thể cứng hơn nó chứ?
Đầu bay không tiếp tục tấn công nữa, xoay lại và chui vào trong bóng tối, bộ xương bàn tay cũng theo sát phía sau.
Một lúc sau, bên trong phát ra một giọng nói lãnh đạm: "Nhãi con, tên của ngươi là gì?"
"Không phải chuyện của mi." Hàn Tam Thiên tức giận lên tiếng: "Mau lên."
Mẹ kiếp, mới vùa rồi một câu không hợp nhau đã muốn đánh muốn giết, thể mà bây giờ muốn ông đây trả lời thì ông đây phải trả lời sao?
"Người thanh niên, đừng hấp tấp như thế. Chúng ta bàn chuyện làm ăn, người thấy sao?"
"Không, ta không có chuyện gì để nói với mi." Hàn Tam Thiên nói.
Làm người phải có cốt cách, không thì bạn sẽ làm như thế nào được,
"Ngươi." Giọng nói bên trong chợt tức giận. Hàn Tam Thiên đã chiến đấu với những thứ kiểu này hơn rất nhiều người. Dù sao thì anh cũng chưa từng gặp qua chiêu thức nào của chiếc thùng thuốc nhuộm lớn này. Một lúc sau, bên trong truyền tới tiếng cười của người kia.
"Cũng phải, người vợ để tiện Lâm Mộng Tịch có đức hạnh thối tha này. Vì thế nhiều năm như vậy, tới một thì ta giết một, ta giết chúng vô cùng thỏa mãn."
"Lâm Mộng Tịch là ai?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.
"Ôi, ôi, tiểu tử này, ngay cả tên của sư phụ ngươi mà ngươi cũng không biết sao? Ngươi làm học trò thế à?" Âm thanh khinh thường vang lên.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, thật sự thì anh không thích nói chuyện phiếm. Anh không thể không có cốt cách nhưng nghĩ lại thì bản thân cũng cần chút thời gian đề hồi phục, lúc này mới nói: "Tên của sư phụ ta thì sao ta không nhớ? Tên của ông ấy là Tần Thanh Phong, chứ không phải là Lâm Mộng Tịch."
"Tần Thanh Phong sao? Ngươi là học trò của Tần Thanh Phong sao?" Nghe thấy câu trả lời của Hàn Tam Thiên, âm thanh bên trong bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, kèm theo đó là một sự kích động cũng như hưng phấn.
Hàn Tam Thiên đang chuẩn bị trả lời thì bên trong chợt truyền đến tiếng khóc vô cùng kinh khủng.
Nhưng ngay sau đó, bà ta lại dừng khóc: "Sư phụ của ngươi có khỏe không? Dưới sự hướng dẫn của hắn thì Hư Vô Tông chắc hẳn là vô cùng phồn vinh đúng không?"
Hàn Tam Thiên hừ một tiếng: "Tiền bối, đã bao lâu rồi ngài không đi ra ngoài thế?"
"Bao lâu sao? Ngay cả ta còn không nhớ rõ nữa kìa."
"Vậy thì không lạ. Ở Tông Hư Vô, Thất Đỉnh còn chẳng không tồn tại, nào có cải gì mà dẫn dắt với lãnh đạo chứ?"
"Cái gì? Thất Đỉnh không tồn tại sao?" Âm thanh nghi ngờ vang lên, giây kế tiếp thì nhanh chóng trở nên giận dữ: "Vậy thì những người học trò như các ngươi đều ăn phân ở đây sao? Nhất định là do các ngươi không có chí tiến thủ nên mới khiến Thất Đỉnh sa sút như thế, đúng không?"
"Trước khi tôi tới đây thì không có ai ở Thất Đỉnh, tôi là học trò cuối cùng và duy nhất của sư phụ."
"Nếu ngươi là học trò của hắn thì sao không ở lại Thất Đỉnh mà tới Tử Đỉnh để làm gì?"
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Chương 1665: Làm người phải có cốt cách
"Hàn... Hàn Tam Thiên? Ò, hắn đang làm trong vườn." Chiết Hư Tử hơi chột dạ, sau đó lúng túng che giấu.
Ngược lại Tần Sương không hề nghi ngờ vì đây chính là chuyện một nô lệ phải làm: "Đi gọi hắn về đây."
"Gọi về đây? Ngay bây giờ ạ?"
Sắc mặt Tần Sương trở nên lạnh lùng: "Chẳng lẽ còn phải chờ người ăn xong bữa cơm thì mới đi?"
"Haha, nếu sư tỷ đồng ý thì ta." Chiết Hư Tử không dám nói nủa câu sau, bởi vì lúc này Tần Sương đã kề kiếm lên cổ hắn ta.
Tần Sương lạnh lùng lên tiếng: "Còn chưa đi gọi?"
Chiết Hư Tử gật đầu, liếc nhìn nhóc đen bên cạnh. Tên khốn kiếp đó vẫn đứng nguyên, ánh mắt vô cùng phức tạp, có lòng tham đối với Tần Sương, và cũng có chút thâm độc mà Chiết Hư Tử không thể nói được.
"Rốt cuộc Hàn Tam Thiên đang ở đâu?"
Đương nhiên, Tần Sương không chỉ là một người ưa nhìn mà trước giờ nàng còn là một người thông minh, nhanh chóng nhận ra Chiết Hư Tử không ổn.
Đối mặt với sự chất vấn của Tần Sương, Chiết Hư Tử liền hoảng hốt, nghẹn ngào trong chốc lát.
Nói không được mà không nói cũng không xong.
Lúc Tần Sương lại kề thanh kiếm lên cổ Chiết Hư Tử, lúc này Chiết Hư Tử mới ngẩng mặt lên mà nói: "Hắn... hắn tới động Từ Vân."
"Động Từ Vân?"
Nghe thấy thế, vẻ mặt lạnh lùng của Tần Sương lộ ra vẻ lo lắng. Đi tới đó làm gì chứ? Muốn chết sao?
Không nghĩ thêm gì nữa, Tần Sương vội vàng đứng dậy, bay thẳng về phía động Từ Vân. Chiết Hư Tử suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn chọn đi lên núi tìm sự hỗ trợ từ các sư huynh, sư tỷ.
Hắn ta không dám đến động Từ Vân đó.
Đến động Từ Vân, thấy cửa hang đang đóng kín, ánh mắt lạnh lùng của Tần Sương hơi thương cảm. Mặc dù tên vô dụng này là một kẻ bỏ đi nhưng dù sao thì anh chỉ mới nhận Tử Đình từ Tần Thanh Phong được mấy ngày, bây giờ đã mất mạng.
Suy nghĩ về cuộc đời anh, cảm thấy thật sự đáng buồn.
Lúc này bên trong hang động, sau mấy hiệp, Lân Long liên tục bị đánh, cuối cùng cũng chui lại vào trong cánh tay Hàn Tam Thiên. Còn về Hàn Tam Thiên, vì bị đánh mất máu quá nhiều mà thể lực của anh bắt đầu không trụ được nữa.
Cặp răng của đầu bay kia thật sự rất lợi hại, chỉ cần nó luồn qua người Hàn Tam Thiên thì cho dù anh đã chuẩn bị né tránh thì cũng sẽ bị nó làm tốn thương ngay lập tức. Một khi bị thương thì cho dù chỉ là một vết xước nhỏ thì cũng sẽ chảy máu không ngừng.
"Con mẹ nó, răng của mi lợi hại lắm đúng không?" Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng. Giây tiếp theo khi cái đầu kia một lần nữa bay tới thì Hàn Tam Thiên hét lên đầy giận dữ, một ánh sáng chiến thắng nhanh chóng tỏa ra trên người anh, một cây búa lớn xuất hiện đứng ngăn trước mặt anh.
"Làm."
Một tiếng vang thật lớn, cái đầu kia đột nhiên bị đụng phải nên cảm thấy choáng váng.
"Tới đây, tiếp tục đi. Nhìn xem mày cứng hay là nó cứng." Tinh thần Hàn Tam Thiên nhanh chóng trở nên tỉnh táo.
Nắm trong tay thần khí nghịch thiên, trên đời này còn có thứ gì có thể cứng hơn nó chứ?
Đầu bay không tiếp tục tấn công nữa, xoay lại và chui vào trong bóng tối, bộ xương bàn tay cũng theo sát phía sau.
Một lúc sau, bên trong phát ra một giọng nói lãnh đạm: "Nhãi con, tên của ngươi là gì?"
"Không phải chuyện của mi." Hàn Tam Thiên tức giận lên tiếng: "Mau lên."
Mẹ kiếp, mới vùa rồi một câu không hợp nhau đã muốn đánh muốn giết, thể mà bây giờ muốn ông đây trả lời thì ông đây phải trả lời sao?
"Người thanh niên, đừng hấp tấp như thế. Chúng ta bàn chuyện làm ăn, người thấy sao?"
"Không, ta không có chuyện gì để nói với mi." Hàn Tam Thiên nói.
Làm người phải có cốt cách, không thì bạn sẽ làm như thế nào được,
"Ngươi." Giọng nói bên trong chợt tức giận. Hàn Tam Thiên đã chiến đấu với những thứ kiểu này hơn rất nhiều người. Dù sao thì anh cũng chưa từng gặp qua chiêu thức nào của chiếc thùng thuốc nhuộm lớn này. Một lúc sau, bên trong truyền tới tiếng cười của người kia.
"Cũng phải, người vợ để tiện Lâm Mộng Tịch có đức hạnh thối tha này. Vì thế nhiều năm như vậy, tới một thì ta giết một, ta giết chúng vô cùng thỏa mãn."
"Lâm Mộng Tịch là ai?" Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi.
"Ôi, ôi, tiểu tử này, ngay cả tên của sư phụ ngươi mà ngươi cũng không biết sao? Ngươi làm học trò thế à?" Âm thanh khinh thường vang lên.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, thật sự thì anh không thích nói chuyện phiếm. Anh không thể không có cốt cách nhưng nghĩ lại thì bản thân cũng cần chút thời gian đề hồi phục, lúc này mới nói: "Tên của sư phụ ta thì sao ta không nhớ? Tên của ông ấy là Tần Thanh Phong, chứ không phải là Lâm Mộng Tịch."
"Tần Thanh Phong sao? Ngươi là học trò của Tần Thanh Phong sao?" Nghe thấy câu trả lời của Hàn Tam Thiên, âm thanh bên trong bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, kèm theo đó là một sự kích động cũng như hưng phấn.
Hàn Tam Thiên đang chuẩn bị trả lời thì bên trong chợt truyền đến tiếng khóc vô cùng kinh khủng.
Nhưng ngay sau đó, bà ta lại dừng khóc: "Sư phụ của ngươi có khỏe không? Dưới sự hướng dẫn của hắn thì Hư Vô Tông chắc hẳn là vô cùng phồn vinh đúng không?"
Hàn Tam Thiên hừ một tiếng: "Tiền bối, đã bao lâu rồi ngài không đi ra ngoài thế?"
"Bao lâu sao? Ngay cả ta còn không nhớ rõ nữa kìa."
"Vậy thì không lạ. Ở Tông Hư Vô, Thất Đỉnh còn chẳng không tồn tại, nào có cải gì mà dẫn dắt với lãnh đạo chứ?"
"Cái gì? Thất Đỉnh không tồn tại sao?" Âm thanh nghi ngờ vang lên, giây kế tiếp thì nhanh chóng trở nên giận dữ: "Vậy thì những người học trò như các ngươi đều ăn phân ở đây sao? Nhất định là do các ngươi không có chí tiến thủ nên mới khiến Thất Đỉnh sa sút như thế, đúng không?"
"Trước khi tôi tới đây thì không có ai ở Thất Đỉnh, tôi là học trò cuối cùng và duy nhất của sư phụ."
"Nếu ngươi là học trò của hắn thì sao không ở lại Thất Đỉnh mà tới Tử Đỉnh để làm gì?"
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên
Bình luận facebook