Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 463: Ra đời ăn gì trả nấy
Dứt lời, Khâu Thắng Hải cúp máy cái rụp.
“Tút tút tút…”
Nghe tiếng máy bận từ đầu dây bên kia mà sắc Khâu Bình Tân mặt cắt không còn một giọt máu.
Tai anh ta không có vấn đề nên anh ta nghe rất rõ là vừa rồi ông nội yêu cầu anh ta chặt đứt ngón tay mà vừa rồi chỉ vào Sở Phàm của mình sau đó cút về nhận tội. Nếu không làm như vậy thì anh ta sẽ không còn có thể mang họ Khâu nữa.
Sở Phàm đứng bên cạnh nở nụ cười đầy hứng thú mà không nói gì cả.
Với khả năng nghe của anh thì đương nhiên anh nghe được những gì mà Khâu Thắng Hải nói trong điện thoại nhưng anh không thấy ngạc nhiên một chút nào.
Chuyện lần này anh không đưa người theo mà tự mình ra mặt nhưng không có nghĩa phía bác Đinh sẽ không làm gì cả. Ví dụ như lúc này mỗi người trong phòng làm việc đều đang bị theo dõi bởi đội quân nhà họ Sở.
Ngay khi Khâu Bình Tân xuất hiện trong tầm mắt của những người vệ sĩ đó thì toàn bộ tin tức của anh ta đều đã xuất hiện trên bàn làm việc của bác Đinh.
Vì vậy nên khi thấy Khâu Bình Tân định chống lại Sở Phàm thì bác Đinh liền gọi điện thẳng tới cho gia chủ nhà họ Khâu.
Khâu Bình Tân không biết cao ốc Thiên Môn đại diện cho điều gì nhưng Khâu Thắng Hải thì chắc chắn là biết.
Mà bác Đinh chỉ cần hăm dọa vài ba câu thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai với Khâu Thắng Hải. Làm sao mà ông ta dám làm gì nên mới có chuyện như vừa rồi.
Khâu Bình Tân đứng im tại chỗ, mồ hôi liên tục túa ra.
“Anh Khâu, anh lạnh lắm à? Sao tôi thấy anh run thế?”, đúng lúc này thì Sở Phàm cười như không cười nói.
Khâu Bình Tân biết rằng anh ta đã không còn thời gian để mà kéo dài thêm nữa rồi.
Anh ta cắn răng, cầm lây cái gạt tàn thuốc trên bàn rồi đập thật mạnh lên cánh tay trái của mình.
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
Cùng lúc tiếng xương người vỡ vụn phát ra thì chiếc gạt tàn thuốc cũng tan tành.
Khâu Bình Tân đau đớn rên lên, mồ hôi không ngừng túa ra nhưng không dám la hét.
Anh ta nhìn Sở Phàm, ánh mắt chất đầy sự kiêng dè và hối hận nói: “Cậu chủ, vừa nãy tôi đắc tội với cậu ra sao tôi đã tự trừng phạt mình rồi. Cậu xem…”
“Haizz, anh đang làm cái gì thế? Nói một câu xin lỗi là được rồi, đập đứt tay mình thì tàn nhẫn quá!”
Sở Phàm vỗ vai Khâu Bình Tân rồi lắc đầu nói: “Yên tâm đi, tôi không phải loại người nhỏ nhen như thế đâu. Về gửi lời hỏi thăm của tôi tới ông cậu. Nếu có cơ hội thì bảo ông ấy đến cao ốc Thiên Môn chơi”.
Nghe tới đây Khâu Bình Tân không khỏi sung sướng.
Tuy rằng cánh tay anh ta bây giờ rất đau nhưng lời nói này của Sở Phàm lại có hàm ý rất sâu xa.
Cao ốc Thiên Môn đại diện cho điều gì thì anh ta không biết nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự thiện chí từ câu nói của Sở Phàm. Điều đó có nghĩa là Sở Phàm không chỉ tha thứ cho anh ta mà còn cho nhà họ Khâu một cơ hội quý.
Nếu như ông nội biết được thì địa vị của anh ta trong nhà họ Khâu chắc chắn sẽ được nâng lên.
Nghĩ tới đây một cái là Khâu Bình Tân lập tức cảm ơn Sở Phàm rối rít. Trông bộ dạng cúi đầu cúi lưng của anh ta ai không biết còn tưởng Sở Phàm đã làm chuyện đại ân đại đức gì kinh khủng lắm.
Tô Nhung Mã đứng một bên nhìn cảnh này thì không nói gì.
Tô Yên Nhiên trầm giọng nói: “Bố, rõ ràng Khâu Bình Tân chặt đứt tay vì cậu Sở nhưng tại sao anh ta không thù hằn gì mà lại còn cảm ơn…”
Tô Nhung Mã thở dài một hơi lắc đầu nói: “Yên Nhiên, con đừng thấy cậu chủ còn trẻ nhưng cậu ấy đã thông thạo thuật thu phục lòng người rồi. Trong trường hợp này thì đáng lẽ Khâu Bình Tân nên thù cậu chủ nhưng cậu chủ chỉ cần nói ba câu đã khiến anh ta phải biết ơn rối rít. Con nên học tập điểm này ở cậu chủ”.
“Con biết rồi!”
Ánh mắt Tô Yên Nhiên ánh lên vẻ khó hiểu rồi lặng nhìn Sở Phàm đang đứng đó.
Đợi khi Khâu Bình Tân rời đi, Sở Phàm mới đưa mắt nhìn sang con gái nhà họ Tô.
“Chủ tịch Tô, lần này khi tôi tới tôi đã nghĩ kĩ phải xử lý chuyện này như thế nào. Nếu ông tin tôi thì hãy để tôi lo hết phần còn lại, được không?”, Sở Phàm khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói.
“Đương nhiên là tôi tin cậu. Chỉ cần cậu chủ không chê tôi vô dụng, gây thêm rắc rối cho cậu là được”, Tô Nhung Mã vội vàng nắm tay nói với giọng đầy biết ơn.
“Vậy được, bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi là bán Hoành Nhuận Tân Thiên Địa cho họ”, Sở Phàm gật đầu rồi nói.
Tô Nhung Mã vốn còn đang cảm kích nhưng nghe câu này xong thì ngây cả người.
Nhưng cuối cùng thì ông ta vẫn cúi đầu nói: “Mọi chuyện đều nghe theo cậu chủ”.
Chỉ có điều tuy là ông ta nói thì thoải mái nhưng không khó để nhìn ra rằng Tô Nhung Mã đang run lên.
Lý do thì rất đơn giản vì Hoành Nhuận Tân Thiên Địa là nỗ lực cả đời cả ông. Tuy nói là Sở Phàm đưa cho ông, lúc nào cũng có quyền đòi lại hoặc quyết định xem Hoành Nhuận Tân Thiên Địa nên phát triển tiếp thế nào.
Thế nhưng bao nhiêu năm nay ông ta tốn nhiều công sức như vậy nên cảm thấy khó chịu cũng bình thường.
“Thế hai người về trước đi. Thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi tôi có tin tức mới sẽ thông báo cho hai người”, Sở Phàm khách sáo nói với hai cha con nhà họ Tô.
Tô Nhung Mã gật đầu mà cảm tưởng như mình đã già đi mười tuổi, bước đi với dáng vẻ liêu xiêu.
Sở Phàm đứng đó nheo mắt nhìn dòng xe qua lại tấp nập rồi đột nhiên nói: “Cô Tô chưa đi vì có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ, tại sao cậu lại muốn bán Hoành Nhuận Tân Thiên Địa?”
Tô Yên Nhiên cắn môi nói với ánh mắt khó hiểu.
“Đơn giản thôi, vì những gì chúng ta định làm không đầy đủ. Trước khi cuộc so tài tranh giành người thừa kế bắt đầu, họ đã tính toán ra tay với trung tâm thương mại cao cấp này rồi. Nếu không cô tưởng nữ thư ký đó sẽ dễ dàng mê hoặc bố cô sao?”
Sở Phàm cười rồi nói tiếp: “Vậy nên bây giờ dù chúng ta nghe lời, ngoan ngoãn bán Hoành Nhuận Tân Thiên Địa đi hay lấy ra những chứng cứ mà bố cô tìm được để đối chọi với họ thì chắc chắn đều nằm trong tầm kiểm soát của họ thôi”.
“Ý anh là chúng đã giăng sẵn hai cái bẫy để ta chui vào sao?”, Tô Yên Nhiên chợt ngộ ra, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nên tôi đã nghĩ rồi thà nhường chúng còn hơn phí công sức đi nghĩ cách đối phó”.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu rồi điềm nhiên nói.
Nhưng sau đó giọng điệu của anh chợt thay đổi rồi nói: “Nhưng có một câu nói thế này, ăn gì thì trả nấy. Lấy được của Sở Phàm tôi một khu mua sắm lớn thì phải trả lại hai tòa cao ốc làm việc. Chuyện này không kết thúc dễ dàng thế đâu!”
Dứt lời, Sở Phàm liền rời đi.
Bác Đinh đã âm thầm phái đội vệ sĩ tới giúp Sở Phàm ở bên dưới nên đã có xe đợi sẵn.
Sở Phàm vào xe chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này cửa xe chợt mở ra, cô gái Tô Yên Nhiên tự dưng lại xông vào.
“Tút tút tút…”
Nghe tiếng máy bận từ đầu dây bên kia mà sắc Khâu Bình Tân mặt cắt không còn một giọt máu.
Tai anh ta không có vấn đề nên anh ta nghe rất rõ là vừa rồi ông nội yêu cầu anh ta chặt đứt ngón tay mà vừa rồi chỉ vào Sở Phàm của mình sau đó cút về nhận tội. Nếu không làm như vậy thì anh ta sẽ không còn có thể mang họ Khâu nữa.
Sở Phàm đứng bên cạnh nở nụ cười đầy hứng thú mà không nói gì cả.
Với khả năng nghe của anh thì đương nhiên anh nghe được những gì mà Khâu Thắng Hải nói trong điện thoại nhưng anh không thấy ngạc nhiên một chút nào.
Chuyện lần này anh không đưa người theo mà tự mình ra mặt nhưng không có nghĩa phía bác Đinh sẽ không làm gì cả. Ví dụ như lúc này mỗi người trong phòng làm việc đều đang bị theo dõi bởi đội quân nhà họ Sở.
Ngay khi Khâu Bình Tân xuất hiện trong tầm mắt của những người vệ sĩ đó thì toàn bộ tin tức của anh ta đều đã xuất hiện trên bàn làm việc của bác Đinh.
Vì vậy nên khi thấy Khâu Bình Tân định chống lại Sở Phàm thì bác Đinh liền gọi điện thẳng tới cho gia chủ nhà họ Khâu.
Khâu Bình Tân không biết cao ốc Thiên Môn đại diện cho điều gì nhưng Khâu Thắng Hải thì chắc chắn là biết.
Mà bác Đinh chỉ cần hăm dọa vài ba câu thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai với Khâu Thắng Hải. Làm sao mà ông ta dám làm gì nên mới có chuyện như vừa rồi.
Khâu Bình Tân đứng im tại chỗ, mồ hôi liên tục túa ra.
“Anh Khâu, anh lạnh lắm à? Sao tôi thấy anh run thế?”, đúng lúc này thì Sở Phàm cười như không cười nói.
Khâu Bình Tân biết rằng anh ta đã không còn thời gian để mà kéo dài thêm nữa rồi.
Anh ta cắn răng, cầm lây cái gạt tàn thuốc trên bàn rồi đập thật mạnh lên cánh tay trái của mình.
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
Cùng lúc tiếng xương người vỡ vụn phát ra thì chiếc gạt tàn thuốc cũng tan tành.
Khâu Bình Tân đau đớn rên lên, mồ hôi không ngừng túa ra nhưng không dám la hét.
Anh ta nhìn Sở Phàm, ánh mắt chất đầy sự kiêng dè và hối hận nói: “Cậu chủ, vừa nãy tôi đắc tội với cậu ra sao tôi đã tự trừng phạt mình rồi. Cậu xem…”
“Haizz, anh đang làm cái gì thế? Nói một câu xin lỗi là được rồi, đập đứt tay mình thì tàn nhẫn quá!”
Sở Phàm vỗ vai Khâu Bình Tân rồi lắc đầu nói: “Yên tâm đi, tôi không phải loại người nhỏ nhen như thế đâu. Về gửi lời hỏi thăm của tôi tới ông cậu. Nếu có cơ hội thì bảo ông ấy đến cao ốc Thiên Môn chơi”.
Nghe tới đây Khâu Bình Tân không khỏi sung sướng.
Tuy rằng cánh tay anh ta bây giờ rất đau nhưng lời nói này của Sở Phàm lại có hàm ý rất sâu xa.
Cao ốc Thiên Môn đại diện cho điều gì thì anh ta không biết nhưng anh ta có thể cảm nhận được sự thiện chí từ câu nói của Sở Phàm. Điều đó có nghĩa là Sở Phàm không chỉ tha thứ cho anh ta mà còn cho nhà họ Khâu một cơ hội quý.
Nếu như ông nội biết được thì địa vị của anh ta trong nhà họ Khâu chắc chắn sẽ được nâng lên.
Nghĩ tới đây một cái là Khâu Bình Tân lập tức cảm ơn Sở Phàm rối rít. Trông bộ dạng cúi đầu cúi lưng của anh ta ai không biết còn tưởng Sở Phàm đã làm chuyện đại ân đại đức gì kinh khủng lắm.
Tô Nhung Mã đứng một bên nhìn cảnh này thì không nói gì.
Tô Yên Nhiên trầm giọng nói: “Bố, rõ ràng Khâu Bình Tân chặt đứt tay vì cậu Sở nhưng tại sao anh ta không thù hằn gì mà lại còn cảm ơn…”
Tô Nhung Mã thở dài một hơi lắc đầu nói: “Yên Nhiên, con đừng thấy cậu chủ còn trẻ nhưng cậu ấy đã thông thạo thuật thu phục lòng người rồi. Trong trường hợp này thì đáng lẽ Khâu Bình Tân nên thù cậu chủ nhưng cậu chủ chỉ cần nói ba câu đã khiến anh ta phải biết ơn rối rít. Con nên học tập điểm này ở cậu chủ”.
“Con biết rồi!”
Ánh mắt Tô Yên Nhiên ánh lên vẻ khó hiểu rồi lặng nhìn Sở Phàm đang đứng đó.
Đợi khi Khâu Bình Tân rời đi, Sở Phàm mới đưa mắt nhìn sang con gái nhà họ Tô.
“Chủ tịch Tô, lần này khi tôi tới tôi đã nghĩ kĩ phải xử lý chuyện này như thế nào. Nếu ông tin tôi thì hãy để tôi lo hết phần còn lại, được không?”, Sở Phàm khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói.
“Đương nhiên là tôi tin cậu. Chỉ cần cậu chủ không chê tôi vô dụng, gây thêm rắc rối cho cậu là được”, Tô Nhung Mã vội vàng nắm tay nói với giọng đầy biết ơn.
“Vậy được, bước đầu tiên trong kế hoạch của tôi là bán Hoành Nhuận Tân Thiên Địa cho họ”, Sở Phàm gật đầu rồi nói.
Tô Nhung Mã vốn còn đang cảm kích nhưng nghe câu này xong thì ngây cả người.
Nhưng cuối cùng thì ông ta vẫn cúi đầu nói: “Mọi chuyện đều nghe theo cậu chủ”.
Chỉ có điều tuy là ông ta nói thì thoải mái nhưng không khó để nhìn ra rằng Tô Nhung Mã đang run lên.
Lý do thì rất đơn giản vì Hoành Nhuận Tân Thiên Địa là nỗ lực cả đời cả ông. Tuy nói là Sở Phàm đưa cho ông, lúc nào cũng có quyền đòi lại hoặc quyết định xem Hoành Nhuận Tân Thiên Địa nên phát triển tiếp thế nào.
Thế nhưng bao nhiêu năm nay ông ta tốn nhiều công sức như vậy nên cảm thấy khó chịu cũng bình thường.
“Thế hai người về trước đi. Thời gian này cứ nghỉ ngơi cho tốt, đợi tôi có tin tức mới sẽ thông báo cho hai người”, Sở Phàm khách sáo nói với hai cha con nhà họ Tô.
Tô Nhung Mã gật đầu mà cảm tưởng như mình đã già đi mười tuổi, bước đi với dáng vẻ liêu xiêu.
Sở Phàm đứng đó nheo mắt nhìn dòng xe qua lại tấp nập rồi đột nhiên nói: “Cô Tô chưa đi vì có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ, tại sao cậu lại muốn bán Hoành Nhuận Tân Thiên Địa?”
Tô Yên Nhiên cắn môi nói với ánh mắt khó hiểu.
“Đơn giản thôi, vì những gì chúng ta định làm không đầy đủ. Trước khi cuộc so tài tranh giành người thừa kế bắt đầu, họ đã tính toán ra tay với trung tâm thương mại cao cấp này rồi. Nếu không cô tưởng nữ thư ký đó sẽ dễ dàng mê hoặc bố cô sao?”
Sở Phàm cười rồi nói tiếp: “Vậy nên bây giờ dù chúng ta nghe lời, ngoan ngoãn bán Hoành Nhuận Tân Thiên Địa đi hay lấy ra những chứng cứ mà bố cô tìm được để đối chọi với họ thì chắc chắn đều nằm trong tầm kiểm soát của họ thôi”.
“Ý anh là chúng đã giăng sẵn hai cái bẫy để ta chui vào sao?”, Tô Yên Nhiên chợt ngộ ra, kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nên tôi đã nghĩ rồi thà nhường chúng còn hơn phí công sức đi nghĩ cách đối phó”.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu rồi điềm nhiên nói.
Nhưng sau đó giọng điệu của anh chợt thay đổi rồi nói: “Nhưng có một câu nói thế này, ăn gì thì trả nấy. Lấy được của Sở Phàm tôi một khu mua sắm lớn thì phải trả lại hai tòa cao ốc làm việc. Chuyện này không kết thúc dễ dàng thế đâu!”
Dứt lời, Sở Phàm liền rời đi.
Bác Đinh đã âm thầm phái đội vệ sĩ tới giúp Sở Phàm ở bên dưới nên đã có xe đợi sẵn.
Sở Phàm vào xe chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này cửa xe chợt mở ra, cô gái Tô Yên Nhiên tự dưng lại xông vào.
Bình luận facebook