• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Chàng rể phi thường Full dịch (26 Viewers)

  • Chương 522: [Kết] Cuối cùng anh cũng trở về

“Được, vậy mau dẫn tôi đến gặp họ”.

Sở Phàm lập tức thúc giục.

Thông tin liên lạc của toàn thành phố Vân Hải đều đã tê liệt, và người làm chuyện này không ai khác chính là Lương Chấp Bân.

Sở Phàm cũng không thể gọi điện cho người bên trong được, cho nên anh cũng không biết được tình hình bên trong cao ốc Thiên Môn hiện tại ra sao, có nguy hiểm hơn không.

Hứa Vạn Sơn dẫn ba người đến trước một lều trại.

Trước cửa lều có hai lính canh gác được trang bị đầy đủ vũ khí, khi thấy Hứa Vạn Sơn dẫn người đi cùng thì họ lập tức tiến lên phía trước.

“Đội trưởng Hứa, bên trong đang có cuộc họp quan trọng, anh không nên đưa những người không liên quan lại gần”.

“Chuyện là thế này, người bạn này là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, cậu ấy nắm tường tận cấu trúc bên trong toà cao ốc Thiên Môn, cho nên nếu bên trong đang họp thảo luận về phương án cứu viện thì chắc chắn cậu ấy sẽ giúp được khá nhiều trong chuyện này đấy!”

Hai người canh gác nghe vậy thì cho rằng đây cũng là một tin tức quan trọng.

Một trong số hai người đó liền đi vào bên trong lều, và hiển nhiên là để báo cáo lại thông tin này.

Một lát sau, một người đàn ông trung niên đeo kính nhanh chóng bước ra ngoài: “Vị nào là cậu chủ của toà cao ốc Thiên Môn vậy?”

“Là tôi”.

Sở Phàm bước lên phía trước.

Đối phương nhìn anh một lượt rồi nói: “Mời cậu theo tôi vào bên trong”.

“Dì Mộc, dì cùng cháu vào bên trong nhé”.

Sở Phàm nhìn Mộc Ca nói.

Mộc Ca biết rằng Sở Phàm đang nghĩ gì, bà để Trần Mộng Dao chờ ở bên ngoài rồi cùng Sở Phàm bước vào bên trong lều.

Bên trong lều lúc này là một nhóm người mặc quân phục, khí thế mạnh mẽ đang ngồi xung quanh một chiếc bàn dài, bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Phàm và Mộc Ca khi thấy hai người bước vào.

“Cậu thanh niên, cậu chính là cậu chủ của toà cao ốc Thiên Môn sao?”

Một người đàn ông lớn tuổi ngồi vị trí chủ toạ trên chiếc bàn dài hỏi.

“Đúng vậy, tôi chính là Sở Phàm”.

Sở Phàm nhẹ nhàng nói.

“Họ Sở….”

Người đàn ông lớn tuổi chợt sững lại, trong ánh mắt loé lên một tia sáng: “Không lẽ cậu là con cháu nhà họ Sở sao?”

“Đúng vậy!”

“Hoá ra là như vậy!”

Người đàn ông lớn tuổi cười lớn, rồi nói tiếp: “Tôi với ông nội cậu cũng có thể gọi là quen biết, lâu ngày không gặp, ông ấy vẫn khoẻ chứ?”

“Ông nội tôi vẫn khoẻ, cảm ơn lời hỏi thăm của ông ạ”.

Sở Phàm nói với giọng điệu khiêm tốn, nhưng lúc này trong lòng vô cùng sốt ruột.

Lúc này anh không muốn lan man chuyện cũ mà chỉ muốn nhanh chóng cứu bác Đinh và Kiều Tuyết ra mà thôi.

Người đàn ông lớn tuổi thấy Sở Phàm có vẻ nôn nóng cho nên cũng không trì hoãn thêm thời gian nữa mà bắt đầu thảo luận hành động để cứu trợ bên trong.

Có Sở Phàm là người nắm rõ được cấu trúc bên trong của toà cao ốc Thiên Môn thì chắc chắn việc triển khai cứu viện sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Rất nhanh sau đó một tiểu đội cứu viện do Sở Phàm và Mộc Ca dẫn đầu đã tiến vào bên trong thành phố Vân Hải trong sự mong chờ của mọi người.

Khi mới vào bên trong phạm vi của thành phố thì đội của Sở Phàm đã bị môt nhóm quái vật tấn công.

Cũng may là những người trong đội đều biết võ, chỉ có điều ban đầu còn hơi mất cảnh giác nhưng họ cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và xử lý xong những con quái vật đang gây rối này.

“Thành phố Vân Hải là một thành phố lớn trong khu vực trung bộ, với dân số thường trú xấp xỉ một triệu người, thảm hoạ lần này là một cú tàn phá mang tính huỷ diệt đối với cả thành phố Vân Hải”.

Một người phụ trách thống kê trong đội thở dài nói.

Sở Phàm cũng chỉ biết im lặng, ánh mắt hướng về phía cao ốc Thiên Môn ở đằng xa, từ vị trí bọn họ đang đứng nếu muốn đến toà cao ốc Thiên Môn thì bắt buộc phải đi qua vài con đường chính trong thành phố.

Nhưng theo thông tin từ flycam cho thấy, những con đường đó hiện tại đều có quái vật.

Nếu muốn đi qua một cách an toàn thì chắc chắn phải trả một cái giá nhất định!

Một điểm quan trọng đó là lối vào này là bọn họ đã chọn lựa từ trước, theo lý mà nói thì gần đó sẽ không có quái vật nhưng khi bọn họ vừa bước vào thì quái vật đã lập tức tìm tới rồi.

Cho dù những con quái vật kia có thể ngửi thấy hơi thở của người sống nhưng cũng không thể phản ứng nhanh như vậy được.

Cho nên chỉ có một khả năng đó là kẻ tạo ra vụ việc lần này Lương Chấp Bân vẫn còn sống, hơn nữa anh ta vẫn đang ngấm ngầm thao túng đám quái vật này.

“Dì Mộc, cháu có kế hoạch này”.

Sở Phàm hít một hơi thật sâu rồi quay lại nói với Mộc Ca.

“Sở Phàm, cậu đừng hành động hấp tấp, Mộng Dao còn đang đợi cậu ở ngoài đấy nhé, nếu cậu muốn làm bừa thì tôi sẽ không đồng ý đâu!”

Mộc Ca cau mày, lời nói tỏ ra không vui.

Bà lớn tuổi hơn nhiều so với Sở Phàm, cho nên bà có thể nhìn nhận thấu đáo mọi chuyện hơn, chưa thể nói rằng bà hiểu hết suy nghĩ của Sở Phàm nhưng ít nhất bà có thể đoán được một số suy nghĩ của anh.

“Dì Mộc, tên khốn đó rõ ràng là không phải đang cố tình tấn công cao ốc Thiên Môn đâu!”

Sở Phàm trầm giọng nói.

“Hắn ta muốn dùng những người còn sống sót trong thành phố Vân Hải hiện tại để làm mồi nhử, rồi dẫn dụ từng đội từng đội cứu viện vào, sau đó sẽ sát hại bọn họ”.

“Ban nãy cháu đã nghe được trong phòng họp, chúng ta không phải là đội cứu viện đầu tiên, những đội vào cứu viện trước đó đều đã hy sinh cả rồi”.

“Nếu chúng ta cứ ngu ngốc đi vào cứu viện thì kết cục chắc chắn cũng tương tự, cho nên cháu muốn tìm cách khác, cháu phải bắt được tên cầm đầu trước đã!”

Nghe thấy những lời nói có khí phách của Sở Phàm, Mộc Ca hiểu rằng bà đã không thể ngăn cản được thằng nhóc này nữa rồi.

Bà chỉ thở dài nói: “Vậy tôi sẽ đi cùng cậu”.

“Không được!”

Giọng điệu Sở Phàm kiên định: “Đường đi tới cao ốc Thiên Môn còn biết bao nguy hiểm, có dì Mộc dẫn đầu cháu tin sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cháu tin tưởng ở dì!”

“Cậu…cậu làm như vậy chẳng phải là tự đưa mình vào chỗ chết hay sao?”

Mộc Ca bắt đầu cảm thấy bực bội.

Sở Phàm chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm về hướng khác, đó chính là khu vực trung tâm của thành phố Vân Hải, những văn phòng chính phủ đều ở đó.

Theo quan sát từ flycam thì ở đó đã không còn ai sống sót nữa, nhưng số lượng quái vật thì lại nhiều hơn chưa từng thấy, như vậy thì không cần đoán cũng có thể biết được Lương Chấp Bân đang ở đó.

“Dì Mộc, thành phố Vân Hải là nơi sinh sống của cháu bao lâu nay, cháu quen Mộng Dao ở đây, gặp những người quan trọng trong cuộc đời của cháu ở đây!”,

“Cháu không cho phép kẻ khác huỷ hoại nơi này, Lương Chấp Bân làm như vậy thì cháu nhất định sẽ khiến hắn ta phải trả giá!”,

“Hơn nữa cháu và Mộng Dao còn chưa kết hôn, cháu không thể nào chết được, dì hãy tin ở cháu nhé!”

Nghe thấy vây, ánh mắt Mộc Ca mới dịu đi phần nào.

Bà gật đầu: “Thôi được, vậy thì chúng ta sẽ chia ra hành động, sau khi tôi cứu được người thì sẽ ở đây đợi cậu ba ngày, trong vòng ba ngày nếu cậu không quay lại thì tôi sẽ để bọn họ rút về trước, còn tôi sẽ tiếp tục đợi cậu ở đây”.

“Nếu cậu không quay về an toàn thì tôi cũng không biết phải nói sao với Mộng Dao nữa!”

“Vâng, cháu nhất định sẽ quay trở lại”.

Sở Phàm mỉm cười rồi quay người lao thẳng về phía văn phòng chính phủ.

Mộc Ca cũng không chậm trễ mà nhanh chóng dẫn đội cứu viện tiến về hướng toà Cao ốc Thiên Môn.

Dường như do có Sở Phàm dẫn dụ cho nên đội cứu viện của Mộc Ca suốt dọc đường có thể coi là thuận lợi, đôi lúc gặp một số quái vật nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Chỉ trong thời gian một buổi chiều, bọn họ đã tiến được vào bên trong cao ốc Thiên Môn và tìm được những người còn sống sót.

Nhân tiện họ còn sử dụng đài phát sóng của cao ốc Thiên Môn để thông báo đến toàn thành phố, để cho những người còn sống tìm đến đó, bọn họ sẽ lưu lại hai ngày.

Sau thời gian hai ngày, những người còn sống sót trong thành phố đều chạy đến cao ốc Thiên Môn, Mộc Ca dẫn bọn họ vừa đi dọc đường vừa tiêu diệt quái vật, cuối cùng họ cũng an toàn ra khỏi vòng vây của thành phố.

Những người tiếp ứng ở đây thấy cảnh tượng này đều xúc động đến phát khóc.

Đợi sau khi tất cả mọi người đều an toàn rời khỏi, thì Mộc Ca vẫn ở lại.

Bởi vì… Sở Phàm vẫn chưa quay lại.

………

Thấm thoắt thoi đưa, đã ba năm trôi qua.

Thành phố Vân Hải đã không còn người dân sống sót bên trong nữa, cho nên quân đội đã trực tiếp sử dụng hoả lực cỡ lớn tấn công vào bên trong, để có thể tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ lũ quái vật kia.

Một năm trôi qua, thành phố bắt đầu được xây dựng lại từ một đống đổ nát, rồi cuộc sống của người dân cũng bắt đầu trở lại bình thường.

Nhưng tất cả mọi người đều không thể quên được biến cố đó.

Bên trong tổng bộ của cao ốc Thiên Môn, Trần Mộng Dao đang ngồi ở vị trí từng thuộc về Sở Phàm, xử lý hàng loạt các công việc của tập đoàn. Tuy cô và Sở Phàm chưa chính thức kết hôn nhưng cô đã được nhà họ Sở công nhận.

Cho tới nay thì Sở Phàm đã mất tích được ba năm, đương nhiên cô sẽ là người thay Sở Phàm tiếp quản công việc, quản lý mọi việc.

“Sếp Trần, bên ngoài có một tốp ứng viên mới, muốn ứng tuyển vị trí trợ lý cho chị”.

Cánh cửa phòng mở ra, thư ký tổng giám đốc bước vào.

“Để bọn họ vào đi, làm việc nhanh một chút vì một tiếng nữa còn có một cuộc họp”, Trần Mộng Dao còn không kịp ngẩng mặt lên, giọng điệu gấp gáp nói.

Thư ký chỉ đáp lại một tiếng rồi ra khỏi phòng làm việc.

Sau đó cửa phòng tiếp tục bị đẩy vào, những tiếng bước chân vững chắc từ bên ngoài chậm rãi bước vào.

Trần Mộng Dao cau mày, chẳng phải là một tốp ứng viên sao, tại sao lại chỉ có một tiếng bước chân thôi.

Cô tò mò ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.

Khi cô nhìn thấy khuôn mặt mà mình ngày đêm mong nhớ xuất hiện trước mặt thì khoé mắt cô chợt đỏ hoe, những giọt nước mắt không kìm được cứ thế tuôn ra lăn tròn trên má.

“Đồ khốn, anh…cuối cùng anh đã về!”

Trần Mộng Dao sững sờ rồi vội chạy tới ôm chầm lấy Sở Phàm rồi khóc nức nở, bây lâu cô phải gánh vác cả cao ốc Thiên Môn, luôn cố gắng hết sức để cao ốc Thiên Môn được khôi phục như ban đầu, chưa có giây phút nào cô cho phép mình được yếu đuối, được gục gã, vừa làm vừa chờ đợi anh trở về, và giờ anh đã ở đây, đang ôm chặt cô vào lòng, mọi dồn nén trong cô như được giải toả hết.

Sở Phàm vỗ về nói: “ Anh đã về rồi, em không cần phải lo gì nữa, từ giờ trở đi hãy để anh, việc duy nhất của em sau này là làm cô dâu và làm vợ của anh thôi!”

“Cô dâu á?”, Trần Mộng Dao ngẩng đầu lên ngơ ngác hỏi.

Sở Phàm gõ mũi cô rồi trêu đùa: “Không làm cô dâu vậy em muốn trở thành bà cô già hở? Mộng Dao của anh đã vất vả quá nhiều rồi, anh không thể chờ thêm một chút nào nữa, cuối tuần này sẽ là lễ cưới của chúng mình nhé”.

“Em sao cũng được ạ”, Mộng Dao lí nhí trong miệng, cô nói vậy thôi nhưng trong lòng cô vô cùng ấm áp, được thấy anh bình an trở về là cô đã như trút được gánh nặng rất lớn trong lòng rồi, cô không mong gì hơn nữa, vậy mà khi về Sở Phàm còn nhắc luôn đến đám cưới, anh lúc nào cũng muốn nghĩ cho cô, ko bao giờ muốn cô phải chịu tủi thân hay buồn rầu gì hết.

Biết tin Sở Phàm trở về, tất cả mọi người đều vui mừng, khi anh đến gặp bác Đinh, có cả Minh Khê ở đó, hai người đều rưng rưng xúc động nhìn anh. Nhất là bác Đinh, thấy ông ấy còn đưa tay lên lau khoé mắt.

Sở Phàm bàn luôn với mọi người về kế hoạch tổ chức đám cưới vào cuối tuần này, vì cũng chỉ còn 4 ngày nữa là cuối tuần rồi, tuy thời gian khá gấp nhưng anh vẫn muốn chuẩn bị một cách chu toàn nhất.

Buổi tối về nhà, Trần Mộng Dao có gì đó định hỏi Sở Phàm nhưng lại không nói nên lời, nhưng Sở Phàm rất tinh, anh nhận ra ngay rồi hỏi luôn: “Có phải em đang nghĩ anh cưới em thì chị Tuyết sẽ thế nào đúng ko? Anh cũng sẽ cho chị Tuyết một đám cưới, nhưng mà là sau đám cưới của chúng ta, em yên tâm, chị Tuyết cũng hiểu điều này. Em… em không phản đối chứ?”

Lúc này Trần Mộng Dao mới thở phào.

“Từ lâu em đã coi anh và chị Tuyết như người thân của mình, đồ ngốc, sao em lại phản đối được chứ!”

Sở Phàm ôm chặt Mộng Dao trong lòng, thầm cảm ơn trời đã cho anh một cô vợ vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện như Mộng Dao.

Chủ nhật đã đến, ngay từ 6h sáng phía bên ngoài khách sạn tổ chức lễ cưới đã chật cứng phóng viên báo chí, đám cưới sang trọng và xa hoa nhất cả nước Hoa Hạ lần đầu tiên được diễn ra, một đám cưới phải nói là nguy nga tráng lệ ngập tràn hoa tươi, tất cả hoa tươi ở lễ cưới được bên tổ chức chuẩn bị ba ngày ba đêm mới xong, phía bên ngoài khách sạn toàn là những siêu xe phiên bản giới hạn xếp hàng dài hàng cây số, toàn là khách khứa đến chúc mừng cho đám cưới của Sở Phàm và Trần Mộng Dao.

Trong lễ cưới, sau khi Sở Thiên Hùng đại diện phía nhà trai lên chúc phúc cho hai cháu xong, còn phía nhà gái lúc này dì Mộc mới từ từ đi tới, ai cũng nhìn thấy rõ sự xúc động của một người mẹ khi thấy con gái đi lấy chồng, Trần Mộng Dao cũng không kìm được mà thốt lên: “Mẹ!”

Đây là lần đầu tiên cô gọi dì Mộc là mẹ, hai người ôm chầm lấy nhau một lúc rồi dì Mộc buông ra lau nước mắt cho Trần Mộng Dao: “Con gái của mẹ, không khóc nữa, hôm nay là ngày hạnh phúc, con nhất định phải thật vui nhé!”

Nói xong, dì Mộc quay sang phía Sở Phàm, bà ấy cầm bàn tay Sở Phàm lên mà vỗ nhẹ nói: “Sở Phàm, mẹ tin con gái mẹ sẽ không gả nhầm người, cảm ơn con rất nhiều trong quãng thời gian qua và quãng thời gian còn lại sắp tới luôn ở bên cạnh và chăm sóc bảo vệ Dao Dao, cảm ơn con, chàng rể phi thường của mẹ!”

Sở Phàm nghe thấy dì Mộc chủ động xưng mẹ con với anh trước mà anh cũng không kìm được mà nói: “Con cảm ơn mẹ đã sinh ra Dao Dao”.

Tiếp theo đó đến tiết mục trao nhẫn cưới, tất cả mọi người đều hò reo: ”Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”

Sở Phàm nhìn sang phía Trần Mộng Dao một cách si mê rồi anh đặt luôn lên môi Trần Mộng Dao một nụ hôn đắm đuối.

Tất cả mọi người cùng ồ lên reo hò, Kiều Tuyết ngồi phía dưới cũng vui mừng và âm thầm chúc phúc, cô không hề cảm thấy ghen tị, vì từ lâu cô đã coi Sở Phàm và Trần Mộng Dao như người một nhà rồi.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc rộn ràng được bật lên, sau đó là một giọng hát trong trẻo vang lên, Sở Phàm đang hơi ngạc nhiên vì sao giọng hát lại quen thuộc đến thế, anh ngoái đầu nhìn, sao lại là Thẩm Lăng Khê, chẳng phải cô ấy đang lưu diễn ở nước ngoài đợt này không thể về được sao?

Thẩm Lăng Khê dường như đoán được ý của anh, cô nháy mắt với anh rồi cùng Sở Khả Khả, Liễu Thất Nguyệt hát lên bài hát chúc mừng hạnh phúc.

Bài hát rộn ràng khiến cả khán đài cùng đung đưa theo điệu nhạc và hát theo, Sở Phàm và Trần Mộng Dao chẳng để ý xung quanh nữa, hai người một lần nữa trao nhau nụ hôn nồng cháy.

(Hết!!!)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đệ Nhất

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom