Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417: Đích thân
“Thích Hổ?”
Giang Mậu vừa nghe thấy cái tên này thì khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy thú vị.
Lúc này, một người đàn ông đứng trước gia chủ nhà họ Đỗ mặt mày sa sầm, lạnh lùng nói: “Chàng trai, tôi khuyên cậu mau chóng nhường lại phòng phẫu thuật đi thì hơn. Đừng để đến lúc biết mình đắc tội với ai thì hối cũng không kịp đâu!”
“Ồ?”
Sở Phàm đang châm cứu cho Hàn Nham thì lạnh lùng cười rồi nói: “Thế thì tôi lại rất muốn biết người mà tôi đắc tội rốt cuộc là ai!”
Anh là người có thực lực mạnh nhất trong thế lực ngầm của thành phố Vân Hải vậy mà vẫn có kẻ dám huênh hoang trước mặt anh, thật là nực cười.
Người đàn ông chau mày, không ngờ rằng mình đã nói đến mức này mà Sở Phàm vẫn không biết trời cao đất dày, tiếp tục thách thức giới hạn của nhà họ Đỗ. Nếu đã như vậy thì cũng chẳng việc gì phải nể nang những người này nữa.
Nghĩ đến đây, người đàn ông phẩy nhẹ tay phải một cái thì mấy người vệ sĩ xung quanh ông Đỗ lập tức xông vào phòng phẫu thuật. Người đàn ông đó muốn cho Sở Phàm và Giang Mậu thấy rằng họ đang làm một việc ngu xuẩn đến nhường nào.
Thế nhưng khi đám vệ sĩ áo đen kia đi tới trước mặt Giang Mậu chuẩn bị ra tay.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Cả tòa nhà của bệnh viện bỗng nhiên rung lên.
Cứ như kiểu có một người khổng lồ vừa giậm chân bên cạnh bệnh viện vậy.
Đám vệ sĩ ngây người ra, mặt hoảng hốt không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên.
Tòa nhà bệnh viện một lần nữa rung lên.
Ngay cả những người bệnh nhân trong phòng bệnh cũng không thể ngồi yên nữa, lần lượt chạy ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.
Một số người rảnh rỗi còn la lối om sòm không biết có phải động đất không khiến người khác hoảng loạn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Gia chủ nhà họ Đỗ đầu tóc bạc phơ cũng thấy lo lắng trong lòng, hỏi người đàn ông đứng trước mình.
Người đó cũng lắc đầu hoang mang tỏ ý không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Sở Phàm đang tiêm thì cười nhạt nói: “Nếu các người không biết chuyện gì vừa xảy ra thì đi ra ngoài cửa sổ xem nào”.
Nghe tới đây, gia chủ nhà họ Đỗ nheo mắt lại sau đó quay người đi về phía cửa sổ ở cuối hành lang.
Khi ông ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt run rẩy tới nỗi đứng cũng không vững.
“Ông chủ, chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đó cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy đến đỡ gia chủ nhà họ Đỗ.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thì anh ta trông còn bàng hoàng hơn, ngồi phịch xuống đất, mồ hôi túa ra như tắm.
Người!
Ngoài kia chẳng biết từ bao giờ đã đứng đầy những người mặc trang phục giống hệt nhau, gương mặt nghiêm nghị.
Hai tiếng động rầm rầm khiến người ta thót tim vừa rồi là do những người này giậm chân cùng lúc tạo nên.
Phải biết là bên ngoài cửa sổ hành lang vốn dĩ có một bãi đất vô cùng rộng lớn, là nơi mà bệnh viện đặc biệt xây để người nhà đến thăm bệnh nhân có thể đỗ xe.
Ấy vậy mà bây giờ mảnh đất này đã đầy những người là người. Những gương mặt nghiêm nghị kia, những ánh mắt sắc bén kia đều hướng về phía cửa sổ ở hành lang này.
Vậy nên gia chủ nhà họ Đỗ và người đàn ông này không thể đứng vững nổi.
Nhà họ Đỗ cũng chỉ là một dòng họ hạng hai nhỏ bé, đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng dàn trận thế này đâu.
“Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Gia chủ nhà họ Đỗ hoảng loạn, mặt trắng bệch tựa lên vách tường. Nếu không phải vớt vát chút hình tượng cuối cùng thì ông ta bây giờ đã ngã ra đất từ lâu rồi.
Phó viện trưởng Tiêu vội vàng chạy tới bên cửa sổ xem thì cũng bị dọa cho thần hồn nát thần tính, toát cả mồ hôi hột.
Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn cả là Thích Hổ – người mà ông ta tin tưởng và nghĩ rằng sẽ dẹp mọi rắc rối cho ông ta lại cũng đứng trong số đó.
Hơn nữa so với đám người mặc đồ đen dưới kia thì Thích Hổ chẳng là gì cả.
Những người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Phó viện trưởng Tiêu đột nhiên nhớ ra ba người thanh niên trong phòng phẫu thuật.
Ông ta bỗng há hốc mồm như một con cá bị quăng lên bờ há mồm đớp oxi nhưng lại chỉ thêm khó thở.
“Thưa cậu, cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Mồ hôi túa ra như tắm, phó viện trưởng Tiêu hét lên một tiếng rồi lao đến cửa phòng phẫu thuật và dập đầu trước Sở Phàm.
Chuyện đến nước này ông ta không thể không hiểu ra người mà ông ta cho là hạ đẳng và mạnh mồm bảo sẽ khiến người đó phải hối hận vì có mặt trên đời này lại chính là người mà ông ta không thể dây vào!
Lúc này, Sở Phàm cũng vừa châm cứu cho Hàn Nham xong. Vừa được châm cứu nên tình trạng sức khỏe của Hàn Nham cũng ổn định hơn, bây giờ chỉ còn phẫu thuật lấy hết các mảnh đạn trong người ra là được.
Anh lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
May là anh tới kịp.
Nếu muộn thêm tí nữa thì e là không thể cứu được Hàn Nham rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc cấp dưới của anh, người anh em của anh ra đi vì sự sơ suất của mình là anh không thể tha thứ cho bản thân!
Anh đi đến cửa phòng phẫu thuật, đưa mắt nhìn xuống phó viện trưởng Tiêu đang quỳ dưới chân mình rồi nhếch miệng cười nói: “Phó viện trưởng Tiêu, chẳng phải ông định thẳng tay với chúng tôi sao, muốn chúng tôi khốn đốn sao? Bây giờ anh em của tôi đến rồi, hay là ông vất vả hơn một chút, giải quyết hết họ đi?”
Nghe tới đây mà phó viện trưởng Tiêu thấy máu như dồn lên não, mặt đỏ như thể sắp túa ra máu đến nơi.
Cô y tá mặt đầy mụn kia cũng sợ đến hoảng cả hồn, hai mắt mở to ngồi bệt xuống đất không nói được câu nào.
“Ông nên cảm thấy may mắn vì người anh em của tôi không sao nếu không thì tôi sẽ đích thân phá nát cái bệnh viện này của ông!”, giọng điệu của Sở Phàm bỗng trở nên lạnh lùng khiến phó viện trưởng Tiêu run bần bật.
“Bây giờ thì mau gọi hết các bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của bệnh viện ra đây giúp anh ấy làm phẫu thuật bỏ mảnh đạn. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì thì chắc ông tự biết hậu quả rồi chứ?”
“Được được được, tôi sẽ đi gọi người ngay đây!”
Nghe tới đây phó viện trưởng Tiêu hiểu ra tạm thời ông ta được tha cho con đường sống rồi.
Bởi vì ông ta chính là một trong những bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở đây.
Chẳng bao lâu sau thì phó viện trưởng Tiêu dẫn theo một nhóm người vào phòng phẫu thuật. Lúc này Sở Phàm mới rảnh tay, đi tới ngồi trên hàng ghế dài.
Còn gia chủ nhà họ Đỗ thì đã nhân cơ hội vừa rồi để chạy.
Sở Phàm không có ý định truy cứu đến cùng. Dù gì cũng chỉ là một kẻ tầm thường, anh không chấp làm gì.
Dù những người được Sở Phàm bố trí bên dưới đã nhớ mặt ông ta rồi. Chắc chắn một thời gian sau gia chủ nhà họ Đỗ sẽ được “chăm sóc” nhiệt tình.
“Sở Phàm, tôi canh ở đây là được, cậu đi nghỉ ngơi đi!”
Lúc này, Giang Mậu đi lên trầm giọng nói.
Sở Phàm lắc đầu nói: “Không, chuyện còn chưa kết thúc thì vẫn chưa nghỉ ngơi được!”
“Giang Mậu, anh ở đây xem tình hình. Dù kết quả phẫu thuật ra sao thì cũng phải báo lại ngay cho tôi. Tôi phải đi báo thù cho Hàn Nham!”
“Tôi phải đích thân chặt đầu ba tên sát thủ đó!”
Giang Mậu vừa nghe thấy cái tên này thì khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy thú vị.
Lúc này, một người đàn ông đứng trước gia chủ nhà họ Đỗ mặt mày sa sầm, lạnh lùng nói: “Chàng trai, tôi khuyên cậu mau chóng nhường lại phòng phẫu thuật đi thì hơn. Đừng để đến lúc biết mình đắc tội với ai thì hối cũng không kịp đâu!”
“Ồ?”
Sở Phàm đang châm cứu cho Hàn Nham thì lạnh lùng cười rồi nói: “Thế thì tôi lại rất muốn biết người mà tôi đắc tội rốt cuộc là ai!”
Anh là người có thực lực mạnh nhất trong thế lực ngầm của thành phố Vân Hải vậy mà vẫn có kẻ dám huênh hoang trước mặt anh, thật là nực cười.
Người đàn ông chau mày, không ngờ rằng mình đã nói đến mức này mà Sở Phàm vẫn không biết trời cao đất dày, tiếp tục thách thức giới hạn của nhà họ Đỗ. Nếu đã như vậy thì cũng chẳng việc gì phải nể nang những người này nữa.
Nghĩ đến đây, người đàn ông phẩy nhẹ tay phải một cái thì mấy người vệ sĩ xung quanh ông Đỗ lập tức xông vào phòng phẫu thuật. Người đàn ông đó muốn cho Sở Phàm và Giang Mậu thấy rằng họ đang làm một việc ngu xuẩn đến nhường nào.
Thế nhưng khi đám vệ sĩ áo đen kia đi tới trước mặt Giang Mậu chuẩn bị ra tay.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Cả tòa nhà của bệnh viện bỗng nhiên rung lên.
Cứ như kiểu có một người khổng lồ vừa giậm chân bên cạnh bệnh viện vậy.
Đám vệ sĩ ngây người ra, mặt hoảng hốt không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Rầm!
Lại là một tiếng động nữa vang lên.
Tòa nhà bệnh viện một lần nữa rung lên.
Ngay cả những người bệnh nhân trong phòng bệnh cũng không thể ngồi yên nữa, lần lượt chạy ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.
Một số người rảnh rỗi còn la lối om sòm không biết có phải động đất không khiến người khác hoảng loạn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Gia chủ nhà họ Đỗ đầu tóc bạc phơ cũng thấy lo lắng trong lòng, hỏi người đàn ông đứng trước mình.
Người đó cũng lắc đầu hoang mang tỏ ý không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Sở Phàm đang tiêm thì cười nhạt nói: “Nếu các người không biết chuyện gì vừa xảy ra thì đi ra ngoài cửa sổ xem nào”.
Nghe tới đây, gia chủ nhà họ Đỗ nheo mắt lại sau đó quay người đi về phía cửa sổ ở cuối hành lang.
Khi ông ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt run rẩy tới nỗi đứng cũng không vững.
“Ông chủ, chuyện gì vậy?”
Người đàn ông đó cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy đến đỡ gia chủ nhà họ Đỗ.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ thì anh ta trông còn bàng hoàng hơn, ngồi phịch xuống đất, mồ hôi túa ra như tắm.
Người!
Ngoài kia chẳng biết từ bao giờ đã đứng đầy những người mặc trang phục giống hệt nhau, gương mặt nghiêm nghị.
Hai tiếng động rầm rầm khiến người ta thót tim vừa rồi là do những người này giậm chân cùng lúc tạo nên.
Phải biết là bên ngoài cửa sổ hành lang vốn dĩ có một bãi đất vô cùng rộng lớn, là nơi mà bệnh viện đặc biệt xây để người nhà đến thăm bệnh nhân có thể đỗ xe.
Ấy vậy mà bây giờ mảnh đất này đã đầy những người là người. Những gương mặt nghiêm nghị kia, những ánh mắt sắc bén kia đều hướng về phía cửa sổ ở hành lang này.
Vậy nên gia chủ nhà họ Đỗ và người đàn ông này không thể đứng vững nổi.
Nhà họ Đỗ cũng chỉ là một dòng họ hạng hai nhỏ bé, đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng dàn trận thế này đâu.
“Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Gia chủ nhà họ Đỗ hoảng loạn, mặt trắng bệch tựa lên vách tường. Nếu không phải vớt vát chút hình tượng cuối cùng thì ông ta bây giờ đã ngã ra đất từ lâu rồi.
Phó viện trưởng Tiêu vội vàng chạy tới bên cửa sổ xem thì cũng bị dọa cho thần hồn nát thần tính, toát cả mồ hôi hột.
Điều khiến ông ta kinh ngạc hơn cả là Thích Hổ – người mà ông ta tin tưởng và nghĩ rằng sẽ dẹp mọi rắc rối cho ông ta lại cũng đứng trong số đó.
Hơn nữa so với đám người mặc đồ đen dưới kia thì Thích Hổ chẳng là gì cả.
Những người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Phó viện trưởng Tiêu đột nhiên nhớ ra ba người thanh niên trong phòng phẫu thuật.
Ông ta bỗng há hốc mồm như một con cá bị quăng lên bờ há mồm đớp oxi nhưng lại chỉ thêm khó thở.
“Thưa cậu, cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Mồ hôi túa ra như tắm, phó viện trưởng Tiêu hét lên một tiếng rồi lao đến cửa phòng phẫu thuật và dập đầu trước Sở Phàm.
Chuyện đến nước này ông ta không thể không hiểu ra người mà ông ta cho là hạ đẳng và mạnh mồm bảo sẽ khiến người đó phải hối hận vì có mặt trên đời này lại chính là người mà ông ta không thể dây vào!
Lúc này, Sở Phàm cũng vừa châm cứu cho Hàn Nham xong. Vừa được châm cứu nên tình trạng sức khỏe của Hàn Nham cũng ổn định hơn, bây giờ chỉ còn phẫu thuật lấy hết các mảnh đạn trong người ra là được.
Anh lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
May là anh tới kịp.
Nếu muộn thêm tí nữa thì e là không thể cứu được Hàn Nham rồi.
Chỉ cần nghĩ đến việc cấp dưới của anh, người anh em của anh ra đi vì sự sơ suất của mình là anh không thể tha thứ cho bản thân!
Anh đi đến cửa phòng phẫu thuật, đưa mắt nhìn xuống phó viện trưởng Tiêu đang quỳ dưới chân mình rồi nhếch miệng cười nói: “Phó viện trưởng Tiêu, chẳng phải ông định thẳng tay với chúng tôi sao, muốn chúng tôi khốn đốn sao? Bây giờ anh em của tôi đến rồi, hay là ông vất vả hơn một chút, giải quyết hết họ đi?”
Nghe tới đây mà phó viện trưởng Tiêu thấy máu như dồn lên não, mặt đỏ như thể sắp túa ra máu đến nơi.
Cô y tá mặt đầy mụn kia cũng sợ đến hoảng cả hồn, hai mắt mở to ngồi bệt xuống đất không nói được câu nào.
“Ông nên cảm thấy may mắn vì người anh em của tôi không sao nếu không thì tôi sẽ đích thân phá nát cái bệnh viện này của ông!”, giọng điệu của Sở Phàm bỗng trở nên lạnh lùng khiến phó viện trưởng Tiêu run bần bật.
“Bây giờ thì mau gọi hết các bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của bệnh viện ra đây giúp anh ấy làm phẫu thuật bỏ mảnh đạn. Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì thì chắc ông tự biết hậu quả rồi chứ?”
“Được được được, tôi sẽ đi gọi người ngay đây!”
Nghe tới đây phó viện trưởng Tiêu hiểu ra tạm thời ông ta được tha cho con đường sống rồi.
Bởi vì ông ta chính là một trong những bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất ở đây.
Chẳng bao lâu sau thì phó viện trưởng Tiêu dẫn theo một nhóm người vào phòng phẫu thuật. Lúc này Sở Phàm mới rảnh tay, đi tới ngồi trên hàng ghế dài.
Còn gia chủ nhà họ Đỗ thì đã nhân cơ hội vừa rồi để chạy.
Sở Phàm không có ý định truy cứu đến cùng. Dù gì cũng chỉ là một kẻ tầm thường, anh không chấp làm gì.
Dù những người được Sở Phàm bố trí bên dưới đã nhớ mặt ông ta rồi. Chắc chắn một thời gian sau gia chủ nhà họ Đỗ sẽ được “chăm sóc” nhiệt tình.
“Sở Phàm, tôi canh ở đây là được, cậu đi nghỉ ngơi đi!”
Lúc này, Giang Mậu đi lên trầm giọng nói.
Sở Phàm lắc đầu nói: “Không, chuyện còn chưa kết thúc thì vẫn chưa nghỉ ngơi được!”
“Giang Mậu, anh ở đây xem tình hình. Dù kết quả phẫu thuật ra sao thì cũng phải báo lại ngay cho tôi. Tôi phải đi báo thù cho Hàn Nham!”
“Tôi phải đích thân chặt đầu ba tên sát thủ đó!”
Bình luận facebook