• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 911: Toàn bộ đều là của tôi

Bỏ ra hơn ba mươi triệu để mua một sợi dây

chuyền, mặc dù Chu Dương trước đây có thể mua được nhưng anh

cũng sẽ đau lòng.



Dù sao vốn lưu động của anh cũng chỉ hơn một

trăm triệu, có vài cái thẻ đều là mười triệu.



Nếu chỉ quẹt một cái trong đó, khả năng không đủ

tiền.



Anh nghĩ bây giờ có lẽ có nhiều tiền nên mới cắn

răng mua sợi dây chuyền trị giá hơn ba mươi triệu, kết quả lại biết cửa

hàng này đều là của mình!



Chu Dương cầm lấy sợi dây chuyền, đầu anh vẫn

bị kẹt cứng không suy nghĩ được gì.



“Tôi mua một chiếc vòng tay nữa nhé”, anh bỗng

nói.



Nó cũng là vòng tay thiết kế phiên bản giới hạn có

giá hơn hai mươi ba triệu tệ.



Lúc Chu Dương muốn trả tiền, nhân viên bán hàng

lại nói đây cũng là đồ của anh.



“Đều là của tôi à?”, Chu Dương hơi sững sờ: “Có

phải cả cửa hàng này đều là của tôi không?”



“Vốn dĩ cửa hàng này là của anh đó anh Dương”,

Ngưu Xuyên ở một bên thở dài nói: “Anh Dương, xem ra anh mất trí

nhớ thật rồi, em còn tưởng anh muốn đến đây trải nghiệm cuộc sống”.



“Tôi trải nghiệm cái quần ý…”, Chu Dương nghiến

răng nghiến lợi, bỏ vòng tay và dây chuyền vào cùng một cái túi rồi xoay

người bước ra ngoài.



Ngưu Xuyên vội vàng đi theo, lúc bọn họ đang gọi

xe trên đường, Chu Dương bỗng nhớ mình vẫn chưa mua xe.



“Đi thôi, đi mua xe với tôi”, Chu Dương không định

đến gặp Thẩm Bích Quân trước, mà lại đi mua một chiếc xe.



“Anh Dương muốn mua xe gì?”, Ngưu Xuyên tùy ý

hỏi: “Xe thể thao hay xe có mái che?”



“Xe có mái che”, Chu Dương suy nghĩ rồi nói: “Xe

thể thao không thực dụng, chỉ hợp cho con nít thích chơi tốc độ mà thôi,

tôi đã qua lứa tuổi đó lâu rồi”.



Trước kia Chu Dương từng là một tay đua giỏi

trong giới đua xe, nhưng tiếc là anh không thích đua xe nữa, cũng

không thích những chiếc xe thể thao như Ferrari hay Lamborghini.



Nếu so sánh, anh cảm thấy Rolls-Royce hay

Maybach sẽ rộng rãi, thoải mái và thực dụng hơn.



Vì thế hai người đi đến cửa hàng xe Rolls-Royce.



“Chào tiên sinh, xin hỏi anh muốn xem xe gì ạ?”,

một nhân viên niềm nở hỏi.



“Cho tôi xem loại tốt nhất”, Chu Dương chưa xem

gì đã nói: “Nhớ phải là loại tốt nhất, đắt nhất!”



Không biết vì sao bây giờ Chu Dương có tâm lý

muốn tiêu tiền.



Anh biết mình vô cùng giàu có nhưng lúc mua vòng

tay và dây chuyền, anh còn chưa đưa tiền ra đã được nhân viên nói cho

mình biết cả cửa hàng đều là của mình.



Nhưng bây giờ nếu anh đã đến mua xe thì nhất

định phải chọn mua chiếc xe đắt nhất, tốt nhất.



Cũng may lúc anh bước vào cửa hàng, nhân viên

không gọi anh là ông chủ, xem ra cửa hàng này không phải của anh.



Nhân viên bán hàng cực kì xinh đẹp, nụ cười cũng

rất ngọt ngào, nghe Chu Dương nói vậy thì khẽ sửng sốt, nụ cười trên

gương mặt càng rạng rỡ hơn.



“Tiên sinh, nếu anh muốn mua loại tốt nhất đắt

nhất thì chắc chắn chính là chiếc Phantom này, một chiếc hạng sang

trên cả thế giới chỉ có giới hạn mười chiếc, giá đã hơn ba mươi triệu…”,

nhân viên thử thăm dò hỏi.



“Quẹt thẻ”, Chu Dương không để nhân viên nói

hết đã vứt tấm thẻ trong tay cho cô.



Cô nhân viên lại sửng sốt, cô chưa bao giờ gặp

người ngang tàng như vậy!



Nhưng chẳng bao lâu cô phản ứng lại, vui vẻ nhận

lấy tấm thẻ: “Đúng rồi tiên sinh, nếu anh mua chiếc xe này về mà có vấn

đề gì thì có thể gọi cho tôi bất kì lúc nào, tôi có thể phục vụ anh hai bốn

trên hai bốn!”



“Nếu anh cần thì bây giờ tôi có thể ra ngoài lái thử

xe với anh, anh muốn lái thử bao xa tùy thích”.



Hàm ý của hai câu này đã quá rõ ràng.



Hai mươi bốn giờ gọi lúc nào cũng đến? Lái thử

bao xa cũng được?



Sẽ xảy ra chuyện gì trên xe trong lúc lái thử? Nửa

đêm nửa hôm gọi cô ta đến có đúng là xe xảy ra vấn đề gì không?



Đây nào phải mua xe! Đây chỉ đơn giản là mua xe

tặng luôn người mà!



Điều kiện này hiển nhiên không phải là dịch vụ mua

xe, mà là cô nhân viên tự mình cung cấp dịch vụ ngoài giờ mà thôi.



Rất đơn giản, cung cấp dịch vụ ngoài giờ cho mấy

người giàu có như này đối với bản thân mình tuyệt đối sẽ không bị thiệt

thòi.



Nhưng đối mặt với ý ngầm hiểu của cô nhân viên,

Chu Dương lại mặc kệ: “Được rồi, đi quẹt thẻ đi”.



Nghe Chu Dương nói vậy, cô nhân viên hơi thất

vọng. Cô ta rõ ràng cũng nhìn ra Chu Dương không xem trọng mình.



Nhưng điều này cũng bình thường, chắc chắn bên

cạnh những người giàu có như Chu Dương không thiếu phụ nữ, không

xem trọng cô ta cũng chẳng có gì lạ.



Cô nhân viên chạy đi quẹt thẻ, Chu Dương hơi

muốn thử nên bước lên xe với Ngưu Xuyên.



Dù có nhiều tiền thế nào, xe sang vẫn luôn là món

đồ yêu thích của đàn ông!



Lúc này có người gõ cửa xe.



Là một người đàn ông.



Chu Dương hơi khó chịu hạ cửa xe xuống: “Sao

đấy, cậu có chuyện à?”



“Hả? Không phải, ông chủ, tôi trả lại thẻ cho anh

thôi”, người đàn ông cung kính nói.



Chu Dương khẽ sửng sốt nhìn sang cô nhân viên

vừa rồi đang đứng cạnh người đàn ông này.



“Ông chủ, tôi là quản lý ở đây, cô nhân viên này

mới đến nên không biết anh cũng là chuyện bình thường, anh đừng tức

giận”, quản lý liên tục xin lỗi.



Lúc này Chu Dương đã choáng váng với tin tức

này, một lúc lâu sau anh mới phản ứng lại câu nói này có ý gì.



Cửa hàng xe này cũng là của mình!



Sở dĩ cô nhân viên vừa rồi không gọi anh là ông

chủ là vì mới đến làm việc vẫn chưa biết anh!



Người quản lý đó có lẽ nhận ra thẻ của mình, lúc

nghe có người mua chiếc xe tốt như vậy mới chạy đến xem thử thì nhận

ra thân phận của mình.



“Ông chủ, nếu anh muốn chiếc này thì cứ lấy chạy

là được, còn trả tiền làm gì cho phiền phức”, quản lý cười nói.



Chu Dương cũng gượng cười, sắc mặt u ám lấy lại

thẻ của mình.



Anh chỉ muốn tiêu chút tiền thôi mà, sao lại khó

đến vậy?



Mua dây chuyền không xong, mua vòng tay cũng

chẳng được, bây giờ đến mua xe cũng thế!



Nếu mua nhà thì anh đã có hai căn biệt thự rồi, lẽ

nào còn muốn mua nữa sao?



Anh bỗng nhìn Ngưu Xuyên bên cạnh.



“Xuyên Tử, cậu thành thật nói cho tôi biết tôi còn

bao nhiêu tài sản ở thành phố Đông Hải?”, Chu Dương hỏi.



Ngưu Xuyên nhún vai.



“Anh Dương, nếu anh hỏi em như vậy thì hơi làm

khó em rồi”.



“Theo em biết thì tài sản có thể xếp hạng số một ở

cả thành phố Đông Hải này gần như đều có liên quan đến anh”.



“Nếu anh muốn nói đến tài sản nào không liên

quan đến anh thì anh có thể đến loại cửa hàng nhỏ bên đường. Thông

thường ông chủ của họ là cá nhân, khả năng không có liên quan đến

anh”.



“Dĩ nhiên rất có khả năng, mặc dù đồ họ bán trong

cửa hàng không liên quan đến anh nhưng có lẽ cửa hàng là căn anh

cho thuê”, Ngưu Xuyên bình tĩnh nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom