• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 1176: Đấu trí với thầy cúng

Chu Dương không dám bác bỏ tập tục của ngôi làng này.

Cũng không thể nói là không dám, chỉ là anh không muốn xảy ra xung đột với những người dân trong làng.

Tuy rằng phát sinh xung đột thì người chịu thiệt nhất định sẽ là dân làng, nhưng đối với Chu Dương mà nói, mấy chuyện này không quan trọng, anh đứng ở vị trí quá cao rồi.

Những gì anh nhìn đến, đã không còn chỉ là lợi ích của riêng mình nữa, mà đã đạt đến trình độ có thể suy nghĩ vì tất cả mọi người.

Mặc dù anh biết, tập tục này rất vớ vẩn, tám phần là ngày trước mấy thầy cúng đó lừa gạt dân làng này, nhưng ấn tượng này truyền từ đời này qua đời khác, đã ăn sâu bén rễ vào tâm trí người dân ở đây.

Nếu Chu Dương trực tiếp bác bỏ tập tục của bọn họ, rất dễ khơi dậy sự phản cảm từ họ, đến khi ấy càng thêm tốn công giải thích, rất dễ xảy ra xung đột.

Trường hợp xảy ra xung đột, Chu Dương sẽ làm ra chuyện gì, ngay cả bản thân anh cũng không dám đảm bảo.

Vì vậy anh không hề bác bỏ tập tục, mà xuống tay từ tên thầy cúng.

“Nghe đây, thầy cúng này của các người mới là hóa thân của ác quỷ!”, Chu Dương lớn tiếng nói.

Dân làng đều sửng sốt trong chốc lát, nhưng một lúc sau ánh mắt nhìn Chu Dương đã không còn thân thiện nữa.

Thầy cúng đã sống ở ngôi làng này hơn hai mươi năm, mà Chu Dương thì sao? Anh chẳng qua chỉ là một người từ bên ngoài đến mà thôi.

Anh dựa vào đâu, có tư cách gì phủ nhận thân phận của thầy cúng?

Thầy cúng vẻ mặt u ám nói: “Cậu nhóc, đừng nói linh tinh, cậu phủ nhận thân phận của tôi, cũng là biểu hiện bất kính với thần linh!”

“Cẩn thận sẽ tội càng thêm tội đó!”

“Tội càng thêm tội?”, Chu Dương cười chế nhạo: “Được, ông nói ông là người phát ngôn của thần linh, vậy ông chứng minh đi, chúng ta cùng so tài để xem thử, rốt cuộc là thần linh đứng về phía ai!”

“Thân phận của tôi còn cần phải chứng minh sao? Tất cả mọi người đều có thể chứng nhận tôi là người phát ngôn của thần linh, bởi vì trên người tôi có sức mạnh của thần!”, thầy cúng nói: “Tôi cần gì phải so tài với cậu?”

“Là không cần thiết, hay là không dám?”, khóe miệng Chu Dương khẽ nhếch lên: “Ông có thể kết nối với thần linh của ông một chút, hỏi xem hôm nay có mưa hay không?”

Hôm nay mưa hay không? Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời trong xanh nắng đẹp thế này sao mà mưa được?

Tuy bây giờ đang là tháng tư, đã có kiểu thời tiết thay đổi thất thường sớm nắng chiều mưa rồi, nhưng trời xanh nắng đẹp thế này cũng không thể nói mưa là mưa ngay được.

Ít nhất cũng cần mấy tiếng có dấu hiệu trước mới đúng.

Mà thầy cúng cũng hơi sửng sốt, ông ta suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra liếc nhìn dự báo thời tiết, sau đó khẳng định: “Sẽ không mưa, nếu có ít nhất cũng phải ba ngày nữa”.

“Ông chắc chứ?”, Chu Dương mỉm cười đầy ẩn ý: “Đây là đáp án ông nhận được sau khi giao tiếp cùng thần linh à?”

“Đúng vậy, đây chính là đáp án thần linh cho tôi!”, thầy cúng hết sức tự tin nói.

Ông ta là người duy nhất trong làng này dùng điện thoại di động!

Trước đây, ông ta có thể dự đoán thời tiết, thực tế là nhờ vào thủ đoạn này, đây cũng là một trong những lý do khiến dân làng tin tưởng vào ông ta.

Ngày trời xanh nắng đẹp thế này, lại có thêm đáp án từ dự báo thời tiết, thầy cúng vô cùng chắc chắn, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn gần đây sẽ không mưa!

Tất cả mọi người cũng chậm rãi gật đầu, cảm thấy lời của thầy cúng nói rất có lý.

“Là vậy à, nhưng hình như thần linh của ông không bằng lòng cho ông thể diện”, Chu Dương mỉm cười: “Ngẩng đầu nhìn trời đi”.

“Không, không thể nào!”

“Rốt cuộc là chuyện gì đây! Mới giây trước vẫn còn đang nắng to mà!”

“Sẽ, sẽ không phải là thần linh hiển linh thật chứ!”

Mọi người thi nhau hô hoán.

Bởi vì vào lúc Chu Dương dứt lời, bầu trời đột nhiên u ám, hàng loạt mây đen nhanh chóng tụ lại, chỉ trong chốc lát, bầu trời bị mây đen dày đặc bao phủ, tựa như toàn bộ khoảng trời sắp sụp xuống.

Dường như một giây sau, sẽ có một trận mưa tầm tã.

“Bây giờ, ông còn gì để nói không?”, Chu Dương hỏi.

Thầy cúng cũng kinh ngạc đến ngu người.

Không phải chứ, sao có thể thế được? Không lẽ đây là thủ đoạn của Chu Dương.

Nhưng ông ta là một tông sư võ giả, trước nay cũng chưa từng nghe nói có người tu luyện nào có bản lĩnh thông thiên như vậy!

Dù ông ta là hoàng đế võ giả đi nữa, cũng không cần phải khoa trương đến vậy đi? Hô mưa gọi gió? Trò này nghe ra thì chỉ tiên sư mới có bản lĩnh này.

Không lẽ Chu Dương này là một tiên sư? Không, không thể nào, thầy cúng nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, nếu Chu Dương là một tiên sư, căn bản đâu cần ở đây so đo với ông ta, hơn nữa, ông ta cũng biết trên thế gian này, tiên sư có tồn tại.

Vậy thì có thể là trùng hợp thôi, tên nhóc này thật may mắn.

Thầy cúng nói: “Ha ha, bầu trời u ám thật đấy, hóa ra là vậy, ban nãy tôi liên lạc cùng thần linh hỏi ngài có mưa hay không, mặc dù ngài cho tôi đáp án là không mưa, nhưng chắc ngài đã hiểu lầm ý của tôi”.

“Thần linh tuy khẳng định hôm nay không mưa, nhưng là do vấn đề ban nãy tôi hỏi có hơi kì lạ, trong tiềm thức ngài cho rằng tôi không muốn ngài làm mưa, cho nên mới khiến cho trời quang mây tạnh”.

“Đây hoàn toàn là minh chứng cho thấy tôi có thể giao tiếp cùng thần linh!”

Thầy cúng giơ cao tay và hô to, dân làng sững sờ trong giây lát, sau đó cũng giơ hai tay lên cao, thi nhau tán thưởng thực lực của thầy cúng quá mạnh.

“Được rồi…”, Chu Dương thở dài, “Hiện tại lại có chuyện gì đây? Ông tiếp tục nói đi?”

Ban nãy vẫn còn đang mây đen mù mịt phủ kín bầu trời, chớp mắt mây đã biến mất, trở lại quang cảnh trời xanh mây trắng như lúc trước.

Đám đông đang reo hò, bỗng chốc ngưng lại.

Đây, là chuyện gì vậy?

Thầy cúng cũng sững sờ.

Không phải chứ, không phải chứ, còn có thể chơi như vậy nữa hả?

“Cái này, cái này… là vì vừa nãy tôi không hỏi thần linh…”, thầy cúng lắp bắp.

“Bây giờ thì sao?”, Chu Dương không chờ ông ta nói xong, bầu trời lại tối sầm.

“Đây là vì…”, thầy cúng lại nghĩ lời giải thích.

“Đừng nói nữa, nhìn cho rõ rồi hãy nói”, trời u ám lại biến thành trong xanh rồi.

Thầy cúng thật sự hoảng sợ, khuôn mặt dưới áo choàng đen toát mồ hôi lạnh.

Quá khoa trương rồi! Nói Chu Dương làm ra chuyện này, ngay cả chính ông ta cũng không tin.

Nhưng trên thế gian này sao lại có bản lĩnh này được? Trò xiếc trên bầu trời kia là có công tắc điều khiển sao anh lớn? Anh có chơi kiểu đó không vậy!

Mà dân làng cũng hoàn toàn đờ đẫn.

Đây chính là kỳ tích ngàn năm, không là kỳ tích vạn năm hiếm gặp.

Theo lời Chu Dương nói, bầu trời liền từ âm u biến thành trời xanh nắng đẹp, chỉ trong thời gian vài nhịp thở.

Hơn nữa còn có thể thay đổi qua lại nhiều lần.

“Nào, bây giờ giải thích giúp tôi xem, đây là hiện tượng gì, thần linh nhà ông nói với ông thế nào?”, Chu Dương hỏi.

Thầy cúng ngu người, trò này có thể giải thích được sao? Không thể giải thích nổi! Cho dù là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra sự thay đổi của bầu trời, hoàn toàn không liên quan gì đến ông ta, tất cả đều là bản lĩnh của Chu Dương!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom