• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 751-752-753-754-755-756-757-758-759-760

Chương 751: Thân phận của thím Ngô



“Chu tiên sinh, khi nào anh có thể dẫn tôi đi gặp chị Giang Yến vậy, tôi muốn gặp chị ấy ngay.”

Nhậm Thanh Thanh khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt say mê, rất rõ ràng là dáng vẻ theo đuổi thần tượng.

Chu Dương thản nhiên cười.

Sau khi trải qua chuyện hôm nay, sợ là bản thân cô cũng không muốn đi gặp Giang Yến nữa.

Chu Dương nghĩ thầm mà không hề nói thêm điều gì khác, chỉ nói qua loa với Nhậm Thanh Thanh vài chuyện của Giang Yến.

Dù sao cũng đã ở Tương Tây khoảng thời gian dài như vậy, giữa anh và Giang Yến thật sự đã xảy ra vài chuyện thú vị, lúc này nói ra cũng không sao.

Thím Ngô nhanh chóng chuẩn bị xong một bàn điểm tâm bánh ngọt.

“Trong nhà đã rất lâu không có khách tới, lần trước Chu tiên sinh và A Bào tiên sinh đến, tôi còn cảm thấy bất ngờ, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại.”

Thím Ngô cười nói, ánh mắt đánh giá Chu Dương và Bào Ca, dường như muốn soi xét xem hôm nay họ tới là vì chuyện gì.

Nhưng một là Bào Ca vốn không hề hay biết chuyện gì, anh ta cũng không rõ tại sao hôm nay Chu Dương lại muốn đến đây.

Hai là trong lòng Chu Dương tự biết chừng mực, dĩ nhiên anh sẽ ngụy trang rất tốt.

Thím Ngô không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, trong lòng hơi thả lỏng.

“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ sẽ quay lại đây sớm như thế, đúng rồi thím Ngô, tôi nghe Nhậm tiểu thư nói quanh năm suốt tháng bà đều ở đây, lẽ nào bà không về nhà sao? Người nhà bà thì phải làm sao?”

Chu Dương đột nhiên hỏi về vấn đề này.

Thím Ngô hơi sửng sốt, sắc mặt khó coi, nhưng cũng khôi phục lại nhanh chóng, ánh mắt bà ấy nhìn về phía Chu Dương trở nên đầy cảnh giác.

Ngược lại những người khác, đều không biết tại sao Chu Dương lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Vẻ mặt Nhậm Thanh Thanh mơ hồ, không biết đột nhiên Chu Dương hỏi cái này làm gì.

Nhưng không liên quan đến Giang Yến thì cô không muốn nghe.

“Chu Dương, tôi không muốn nghe anh nói những việc này, anh nói cho tôi biết về chuyện của chị Giang Yến đi.”

Nhậm Thanh Thanh kéo cánh tay Chu Dương, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

“Nhậm tiểu thư, so với chuyện của Giang Yến, tôi cảm thấy trước mắt chuyện này có thể sẽ còn khiến cô hứng thú hơn một chút đó.”

Chu Dương thản nhiên nói.

“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc anh đang nói gì thế?”

Nhậm Thanh Thanh cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Chu Dương không bắt đầu nói đến chuyện của Giang Yến như bình thường, mà ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào thím Ngô.

Chẳng lẽ Chu Dương có ý với thím Ngô, muốn theo đuổi bà ấy, cho nên vừa rồi ở cửa mới hỏi chuyện thím Ngô?

Suy nghĩ này đột nhiên nảy sinh trong lòng Nhậm Thanh Thanh, chớp mắt đã chiếm hết sự tò mò của cô.

Một đôi mắt to sáng ngời nhìn qua lại giữa Chu Dương và thím Ngô, vẻ mặt Nhậm Thanh Thanh tràn đầy hứng thú hóng chuyện phiếm.

Quả thực, đối với cô gái nhỏ như Nhậm Thanh Thanh mà nói, chuyện phiếm, nhất là chuyện có liên quan đến người bên cạnh mình, hơn nữa còn là về chuyện tình cảm, dĩ nhiên có một sức hấp dẫn kỳ lạ.

“Chu Dương, anh nói đi, có phải anh…”

Nhậm Thanh Thanh thấy Chu Dương vẫn không nói gì, trong lòng càng thêm chờ mong.

“Chu tiên sinh, tôi không biết cậu muốn nói gì, nhưng nếu hôm nay các cậu không có chuyện gì, tôi và tiểu thư có hai người phụ nữ ở nhà, mọi người nhiều đàn ông như vậy, sợ là không phù hợp lắm, nếu như để chủ tịch Nhậm biết được, hậu quả khó có thể đoán trước, mọi người rời khỏi đây thì tốt hơn.”

Thím Ngô lạnh người, Chu Dương cứ nhìn chằm chằm khiến trong lòng thím Ngô không khỏi cảnh giác.

Nhớ lại trước đó Nhậm Phong dẫn Chu Dương và Bào Ca đến, hai người đều vô cùng tôn kính Nhậm Phong, thím Ngô muốn dùng Nhậm Phong để dọa bọn họ, có thể sẽ có thể khiến đám người Chu Dương rời đi.

“Ha ha, thím Ngô, đã đến lúc này rồi, lẽ nào bà vẫn muốn gọi ông Nhậm là chủ tịch Nhậm sao?”

Chu Dương không vì thế mà thay đổi, hôm nay anh đã đến thì không thể nào ra về tay không được.

Huống chi ở đây, Ngưu Xuyên và Bào Ca đều là tông sư võ giả, còn có Tiểu Đao là gần đạt đến cấp bậc tông sư võ giả, về phương diện võ thuật hoàn toàn không yếu kém.

Cho dù đám người Hứa Du cũng ở đây, thì bọn họ cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Chu Dương dứt lời, vẻ mặt Ngưu Xuyên và Tiểu Đao mơ hồ, trêи mặt Bào Ca cũng mang vẻ suy nghĩ, còn Nhậm Thanh Thanh thì tràn đầy nghi hoặc, không biết Chu Dương nói những lời này rốt cuộc là có ý gì.

Nhưng thím Ngô thì khác.

Sau khi nghe thấy Chu Dương nói vậy, thân thể thím Ngô lập tức run lên, tuy rằng rất khẽ nhưng vẫn bị Chu Dương nhìn thấy.

Hai mắt thím Ngô mở thật to, gắt gao nhìn Chu Dương chằm chằm, muốn nhìn ra điều gì đó từ trêи mặt Chu Dương.

Nhưng bà thất vọng khi không thể nhìn ra bất kỳ điều gì từ khuôn mặt Chu Dương.

Biểu cảm của Chu Dương vô cùng bình lặng, giống như vốn không hề có bất kỳ sắc thái tình cảm nào.

“Tôi không biết cậu đang nói gì.”

Trong lòng thím Ngô dao động, dĩ nhiên bà ấy hiểu rõ lời Chu Dương nói có ý gì.

Nhưng bà không thể thừa nhận.

Đây đã là một bí mật phủ bụi vài chục năm, biết được bí mật này chỉ có rải rác vài người, nhưng tuyệt đối không bao gồm Chu Dương.

Thời khắc này, thím Ngô đã biết, đám người Chu Dương đến không hề có thiện ý gì.

Trước mắt, căn biệt thự này chỉ có hai người là thím Ngô và Nhậm Thanh Thanh.

Nhậm Thanh Thanh hoàn toàn không biết chuyện gì, hơn nữa vừa nghĩ đến nếu để Nhậm Thanh Thanh biết được tất cả mọi chuyện, thím Ngô không dám nghĩ Nhậm Thanh Thanh sẽ có phản ứng gì.

“Chu Dương, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? thím Ngô không gọi ông nội là chủ tịch Nhậm thì còn có thể gọi là gì?”

Nhậm Thanh Thanh cảm thấy lời Chu Dương nói hơi kỳ lạ, một vấn đề như vậy, lẽ nào không phải dùng não để nghĩ thì có thể biết ngay hay sao?

“Ha ha, Nhậm tiểu thư, người này không phải là thím Ngô gì cả, gọi Nhậm lão gia cũng không nên gọi là chủ tịch Nhậm, mà nên gọi là bố.”

Chu Dương nhìn thím Ngô, chậm rãi nói từng câu từng chữ, giống như phải nói cả nửa ngày vậy.

Yên tĩnh!

Chu Dương nói xong, toàn bộ phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.

Ngưu Xuyên, Tiểu Đao, Bào Ca ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn thím Ngô.

Nhậm Thanh Thanh vô cùng sửng sốt, liếc nhìn Chu Dương rồi lại liếc thím Ngô với vẻ mặt không dám tin.

“Chu tiên sinh, tôi không hiểu cậu đang nói gì, xin cậu hãy rời khỏi đây, không thì tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Thân thể thím Ngô run lên, liên tục lui về sau hai bước, nhìn Chu Dương, sắc mặt đã không còn ôn hòa như lúc đầu, ngược lại còn mang theo sự ác liệt.

Đây là một bí mật, người biết được nó không có bao nhiêu, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không nói, cũng không dám nói ra.

Nhưng tại sao Chu Dương này lại biết, hơn nữa còn ở đây, nói trước mặt Nhậm Thanh Thanh.

Trong lòng thím Ngô hoảng sợ, bà cảm thấy nếu bản thân còn không làm gì đó, để mặc Chu Dương nói tiếp, rất có khả năng chuyện không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra.

“Chu Dương, anh đang nói gì vậy? Anh nói thím Ngô nên gọi ông nội là bố, lẽ nào thím Ngô là con gái của ông nội? Anh đừng nói đùa nữa, ông nội vốn không có con gái, tôi cũng vốn dĩ không có người cô nào cả.”



Chương 752: Bí mật đã phủ bụi! (1)



Nhậm Thanh Thanh tỏ vẻ không tin.

Chu Dương trở nên trầm mặc, anh đột nhiên cảm thấy nếu bản thân nói ra hết tất cả mọi chuyện, anh cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.

Nếu đã như vậy, chi bằng tất cả mọi người ngồi xuống, chậm rãi trò chuyện, ít nhất sẽ cố gắng mềm mỏng một chút.

Dù sao, Chu Dương cũng không muốn làm tổn thương bất cứ ai.

“Nhậm đại tiểu thư, tôi cảm thấy bây giờ bà có thể ngồi xuống, nói chuyện đường hoàng với chúng tôi, tôi không có ác ý, chỉ là bây giờ tình hình cấp bách, tôi không thể không làm như vậy, nếu không thì không chỉ có tôi, rất có khả năng người bên cạnh tôi, người thân, bạn bè cũng sẽ phải chịu tổn thương.”

Chu Dương chậm rãi nói, nhìn thím Ngô với dáng vẻ ôn hòa.

Lúc anh xưng hô “Nhậm đại tiểu thư”, thím Ngô trong chớp mắt đã biết. Chu Dương thật sự biết câu chuyện năm xưa đó.

“Cậu…”

Thím Ngô rất muốn hét lên thật to, rất muốn phản kháng, nhưng bà biết mình không thể.

Bây giờ trong căn biệt thự này chỉ có bà và Nhậm Thanh Thanh, những người khác đều là người Chu Dương đưa tới.

Hơn nữa, trong tình huống không biết rõ về Chu Dương, thím Ngô vốn không dám có bất kỳ hành động đánh cược nào.

Bà không dám thăm dò xem Chu Dương có phải thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng với mình không, hay là có mưu đồ gì với bà, hoặc mục tiêu thật sự của anh thật ra là Nhậm Phong.

Trầm lặng.

Mọi người đều vô cùng trầm lặng.

Không có ai lên tiếng trước.

Ngay cả Chu Dương cũng im lặng nhìn thím Ngô.

Thời điểm này, Nhậm Phong có lẽ vẫn đang họp hội đồng quản trị, sẽ không trở về ngay.

Cho nên anh có đủ thời gian để đợi.

Dĩ nhiên, cũng không thể để thím Ngô chần chừ trì hoãn mãi được.

Một phút, hai phút… năm phút.

Cuối cùng, năm phút đồng hồ qua đi, thím Ngô cũng khó khăn di chuyển bước chân, ngồi lên ghế sofa, sát vào Nhậm Thanh Thanh, nhìn về phía Chu Dương.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Thím Ngô lên tiếng, âm thanh khàn đặc mang theo chút sợ hãi, tim cũng đập thình thịch liên hồi.

“Nhậm đại tiểu thư, tôi thật sự không có ác ý, tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.”

“Thật ra lúc đầu tôi cũng không biết thân phận của bà, chỉ là sau khi đến đây, lúc trở về tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã hỏi một vài người, tổng hợp lại vài tin tức vụn vặt lẻ tẻ, tôi mới phát hiện, bà có thể không phải một người giúp việc, dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, trong lòng không chắc chắn 100%, cùng lắm cũng chỉ có 70%.”

Chu Dương gượng cười nói.

Trêи thực tế, Chu Dương vô cùng đồng cảm với câu chuyện Nhậm Nam gặp phải thời niên thiếu.

Hơn nữa, bà sống mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, Chu Dương cũng không muốn làm phiền cuộc sống yên bình của bà.

Chỉ là có một số việc, không tháo gỡ từ Nhậm Nam, thì với năng lực ở giai đoạn này của Chu Dương, căn bản không thể nào phá giải nổi.

“Vậy tại sao bây giờ cậu lại khẳng định như vậy?”

Thím Ngô hay chính là Nhậm Nam hỏi.

“Bởi vì vừa nãy trước khi Nhậm tiểu thư vào biệt thự, tôi tùy ý hỏi một câu tình hình của bà, Nhậm tiểu thư nói cho tôi biết, bà quanh năm suốt tháng đều ở biệt thự, chưa bao giờ trở về nhà, tôi mới chắn chắn 100% suy nghĩ của bản thân là đúng.”

Chu Dương chỉ vào Nhậm Thanh Thanh giải thích.

Nhậm Nam gượng cười một cái, bà không ngờ Nhậm Thanh Thanh lại trợ giúp Chu Dương xác định được suy đoán cuối cùng trong lòng.

Nhưng đây cũng không phải thứ mà người ta có thể khống chế được, đã nhiều năm như vậy, bà và Nhậm Phong cùng giấu giếm Nhậm Thanh Thanh, chưa từng nói với cô bất cứ chuyện gì của năm đó, thậm chí, đến thân phận của bà cũng đóng giả thành một người giúp việc.

“Ôi, rốt cuộc mọi người đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết.”

Lúc này, Nhậm Thanh Thanh đột nhiên hét lớn, cắt đứt cuộc nói chuyện của Nhậm Nam và Chu Dương.

Nhậm Thanh Thanh tỏ vẻ không kiên nhẫn nhìn Chu Dương và Nhậm Nam, trêи mặt tràn đầy sự hoang mang.

“Rốt cuộc mọi người đang nói gì, có ai có thể nói cho tôi hiểu không, tóm lại đã xảy ra chuyện gì, Chu Dương, tại sao anh nói thím Ngô phải gọi ông nội tôi là bố? Thím Ngô, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Suy cho cùng, Nhậm Thanh Thanh cũng là một đại tiểu thư, từ nhỏ sống trong nhung lụa, cho dù hiểu được phải kiềm chế, nhưng gặp phải tình huống này vẫn bộc phát tính khí đại tiểu thư.

Nhậm Nam nhìn Nhậm Thanh Thanh với vẻ mặt cưng chiều, mím môi không nói gì.

Có những lời, bảo Nhậm Nam tự mình nói với Nhậm Thanh Thanh, bà không nói được, càng không dám nói.

Vì vậy, ánh mắt Nhậm Nam cuối cùng vẫn nhìn về phía Chu Dương.

Bây giờ người biết rõ tình huống chỉ có Chu Dương, hơn nữa cũng chỉ có Chu Dương dám nói.

“Ừ, vậy thì để tôi nói đi, Nhậm tiểu thư, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chuyện tiếp theo tôi muốn nói, có thể sẽ vượt xa dự đoán của cô.”

Chu Dương trầm giọng nói, nhìn Nhậm Thanh Thanh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhậm Thanh Thanh không nói gì, chỉ vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ, ánh mắt nhìn Chu Dương hơi né tránh, nhưng rất nhanh đã kiên định trở lại.

“Phù! Mọi người lên tầng trước đi.”

Hít thở sâu một hơi, Chu Dương bảo ba người Ngưu Xuyên tránh đi trước, rồi lúc này mới chậm rãi nói.

“Trêи thực tế, người mà cô gọi là thím Ngô này, thật ra nên tên là Nhậm Nam, là con gái ông nội Nhậm Phong của cô.”

“Bà ấy cũng không phải là cô của cô, mà chính là mẹ cô, mẹ ruột của cô.”

“….”

Tiếp theo, trong mấy giây ngắn ngủi, Chu Dương nói ra vài chuyện của Nhậm Nam, nói ra hết các mối quan hệ của Nhậm Nam và Nhậm Phong, quan hệ gia đình của Nhậm Nam và cả quan hệ của Nhậm Thanh Thanh và Nhậm Nam.

Dĩ nhiên, chuyện Nhậm Nam bị làm nhục, Chu Dương đã xử lý khiến nó mơ hồ, cố gắng giấu kín chuyện này.

Dù sao đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nếu đã quyết định muốn dùng phương pháp ôn hòa, vậy thì dĩ nhiên phải quan tâm thỏa đáng đến thể diện và cảm xúc của Nhậm Nam.

Theo lời nói của Chu Dương, trêи mặt Nhậm Nam sớm đã phủ đầy nước mắt, một đôi tay sớm đã không còn xuân sắc, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Nhậm Thanh Thanh, đôi mắt cũng tràn ngập tình cảm nồng nàn, chăm chú nhìn Nhậm Thanh Thanh, từng giây từng phút đều không nỡ dời đi.

Nhậm Thanh Thanh gần như hóa đá, không hề nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc, đôi tay nhỏ nắm thật chặt vào nhau, mu bàn tay trở nên trắng bệch.

Chỉ là, dường như cô không cảm nhận được đôi tay Nhậm Nam khoác lên vai mình, đôi mắt cũng không còn tinh thần, có vẻ như những lời Chu Dương nói phút chốc đã rút cạn tất cả tinh thần của Nhậm Thanh Thanh bao nhiêu năm nay.

“… Cho nên, Nhậm Nam là mẹ của cô, là con gái của ông nội cô Nhậm Phong.”

Cuối cùng cũng đã nói xong, Chu Dương thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, lại đề cập đến khoảng thời gian quá khứ này, cho dù biết tất cả có thể đều là sắp đặt của Nhậm Phong, nhưng trong lòng Chu Dương vẫn cảm thấy không đành lòng.

Nếu không có chuyện xảy ra năm đó, Nhậm Nam sao có thể mai danh ẩn tích, dùng thân phận một người giúp việc là thím Ngô, sống mười mấy năm ở biệt thự Nhậm gia.

Thậm chí, không có cách nào nhận bố và con gái mình.

Chu Dương thở phào, nhìn Nhậm Thanh Thanh mới phát hiện trạng thái Nhậm Thanh Thanh lúc này không được tốt lắm.

“Chu tiên sinh, đây…”

Nhậm Nam cũng đã phát hiện, vô cùng lo lắng hỏi.

Bà không muốn để bí mật đã phủ bụi nhiều năm này tạo nên đả kϊƈɦ và tổn thương lớn đối với Nhậm Thanh Thanh.

“Yên tâm đi, cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy sẽ nghĩ thông thôi.”



Chương 753: Bí mật đã phủ bụi! (2)



Nhậm Thanh Thanh thấy rằng toàn bộ cơ thể mình đã hoàn toàn choáng váng.

Cô thậm chí còn không biết mình đang ở trạng thái nào.

Nhậm Thanh Thanh hoàn toàn không kịp phản ứng lại với những lời vừa rồi của Chu Dương và thím Ngô.

Ý gì đây?

Thím Ngô không phải là người giúp việc, mà là con gái ruột của ông nội Nhậm Phong, là mẹ ruột của cô sao?

Tên thật của thím Ngô là Nhậm Nam?

Tại sao mình lại không hề biết những điều này?

Từ nhỏ đến lớn, Nhậm Thanh Thanh đã được chăm sóc như một cô công chúa.

Mặc dù cô chưa bao giờ gặp bố mẹ ruột của mình, nhưng trong gia đình có ông nội, có thím Ngô đã chăm sóc cô chu đáo từng ly từng tí.

Hơn nữa, hàng năm bố mẹ cô sẽ gửi thư cho cô, và cũng sẽ nói chuyện với cô ấy qua video.

Nhưng bây giờ, Chu Dương lại nói với Nhậm Thanh Thanh rằng tất cả đều là giả, và sự thật thím Ngô mới là mẹ ruột của cô.

Làm sao Nhậm Thanh Thanh có thể chấp nhận thông tin này nhanh chóng như vậy được?

Sự kinh ngạc trong lòng Nhậm Thanh Thanh không biết bao giờ mới kết thúc.

Mặc dù Chu Dương nói như vậy, nhưng cô vẫn không tin chút nào.

Nói cho cùng, Chu Dương cũng chỉ là một người ngoài cuộc.

Chỉ cần ông nội không tự nói với mình những điều này, cô tuyệt đối không bao giờ tin.

Tuy nhiên, dù sao trong lòng Nhậm Thanh Thanh vẫn hơi nghi ngờ.

Nếu tất cả những điều này đều là giả, làm sao Chu Dương biết được?

Mà trước kia Chu Dương không hề thím Ngô, nhưng hai người bọn họ dường như biết rất rõ về khoảng thời gian đó, giống như đã từng cùng nhau trải qua, hoặc là đồng thời nghe nói đến.

Có phải hai người họ thông đồng với nhau?

Không phải.

Hôm qua, ông nội Nhậm Phong đưa Chu Dương đến nhà, đây là lần đầu tiên Chu Dương đến nhà mình, và cũng là lần đầu tiên Chu Dương và thím Ngô gặp nhau.

Trong khoảng thời gian này, họ không hề gặp nhau, thím Ngô cũng ở trong biệt thự không đi đâu, họ căn bản không có cơ hội để thông đồng với nhau.

Vì vậy, tất cả những điều này có thể là sự thật?

Đột nhiên trong lòng Nhậm Thanh Thanh nảy ra một ý nghĩ như vậy, nó nhanh chóng lớn dần lên khiến cô cảm thấy có chút dao động.

Suy nghĩ kỹ hơn, đột nhiên Nhậm Thanh Thanh phát hiện ra điều bất thường.

Chưa nói đến việc thím Ngô quanh năm không về quê, mà luôn ở biệt thự chăm sóc cô và ông nội.

Hơn nữa, từ khi Nhậm Thanh Thanh có ý thức, cô thấy hình như thím Ngô luôn ở trong nhà mình.

Nếu đúng như vậy, thím Ngô đã ở nhà mình gần hai mươi năm rồi.

Vậy hai mươi năm trước, thím Ngô bao nhiêu tuổi?

Cũng chỉ ở tầm tuổi mình bây giờ thôi.

Một người có độ tuổi tương đương với mình sẽ chịu ở mãi trong nhà làm một người giúp việc mười mấy năm ư?

Hơn nữa, thím Ngô không hề xấu xí, ngược lại còn có một vẻ rất quyến rũ.

Với cái nhìn của Nhậm Thanh Thanh, khi thím Ngô còn trẻ, chắc chắn thím ấy là một người con gái vô cùng xinh đẹp.

Hơn nữa, trong tiếp xúc hàng ngày của cô với thím Ngô, mỗi lần nhìn mình, ánh mắt thím ấy dường như đều chan chứa yêu thương.

Cho dù tính cách của cô có tệ như thế nào hay cô nói những điều tồi tệ gì với thím Ngô, thím ấy đều không một lời oán trách mà luôn lặng lẽ chịu đựng.

Với kiểu cách đó, thật giống như thím Ngô đang ở trong trạng thái đối mặt với con gái ruột của mình.

Một người giúp việc mà lại làm được đến mức đó, Nhậm Thanh Thanh không tin.

Trêи đời này tuyệt đối không có tình yêu vô cớ.

Nếu thím Ngô chỉ là người giúp việc trong gia đình, cho dù ông nội có cho thím ấy bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì thím ấy cũng không thể đối xử với Nhậm Thanh Thanh như con gái ruột của mình được.

Hơn nữa, Nhậm Thanh Thanh đột nhiên phát hiện ra một số nét trêи khuôn mặt của thím Ngô khá giống với ông nội của cô.

Sống mũi cũng cao như vậy, đôi môi cũng rất giống …

Nhậm Thanh Thanh càng nghĩ về điều đó, trong lòng cô lại càng sợ hãi.

Cô sợ mọi điều Chu Dương nói đều là sự thật.

Nếu tất cả đều là sự thật, có nghĩa là toàn bộ cuộc sống của Nhậm Thanh Thanh trong mười mấy năm trước đều là giả.

Thậm chí ngay cả người bố người mẹ gửi thư cho mình, nói chuyện qua video hàng năm cũng là giả mạo.

“Không đúng, không đúng…”

Cơ thể Nhậm Thanh Thanh khẽ run lên, cô không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt có chút uể oải.

Cô thất thần nhìn bàn trà trước mặt, sắc mặt lập tức tái nhợt, mồ hôi trêи trán cũng lấm tấm như mưa, toàn bộ cơ thể như vừa mới bị dính mưa vậy.

“Chu tiên sinh, Thanh Thanh nó…”

Nhìn thấy sự thay đổi đột ngột của Nhậm Thanh Thanh, Nhậm Nam vô cùng sửng sốt, bà nhanh chóng ôm Nhậm Thanh Thanh vào lòng và không ngừng an ủi nhưng vô ích, bà vội nhìn Chu Dương với ánh mắt cầu cứu.

Nhậm Nam không muốn Nhậm Thanh Thanh bị tổn hại dù chỉ một chút.

Đây là lý do thực sự tại sao bà ấy và Nhậm Phong đã giữ bí mật như vậy trong hơn mười năm.

Bởi vì Nhậm Nam không muốn Nhậm Thanh Thanh biết rằng cô có một người mẹ đã từng bị làm nhục.

“Đừng lo, cô ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được thôi. Đợi khi cô ấy nghĩ thông rồi, mọi chuyện sẽ ổn. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Chu Dương nhẹ giọng nói, thấy bộ dạng Nhậm Thanh Thanh như vậy, anh cũng thầm thở dài.

Chu Dương gần như có thể hình dung ra những gì Nhậm Thanh Thanh phải trải qua vào lúc này, anh hiểu cô sốc và nghi hoặc như thế nào.

Lúc này, Nhậm Thanh Thanh cần sự một niềm tin để làm chỗ dựa.

Niềm tin này không có nghĩa là bảo Nhậm Thanh Thanh tin vào thứ gì thì sẽ có thể lên thiên đường.

Thay vào đó, Nhậm Thanh Thanh có thể tìm thấy một chỗ dựa trong sự nghi ngờ và phủ nhận như vậy để không đến mức đánh mất chính mình.

“Làm ơn đi, Chu tiên sinh.”

Nhậm Nam trông có vẻ lo lắng, sự bào mòn của năm tháng để lại dấu vết trêи khuôn mặt bà ấy, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng bà ấy nhìn Nhậm Thanh Thanh với đôi mắt nặng trĩu và lo lắng.

“Nhậm Thanh Thanh, hãy nghe tôi nói!”

Chu Dương đặt hai tay lên vai Nhậm Thanh Thanh, nghiêm túc nhìn cô, trầm giọng nói.

Giọng nói trầm ấm như tiếng chuông lớn vang lên, lập tức truyền đến tâm trí Nhậm Thanh Thanh.

“Hử?”

Nhậm Thanh Thanh mơ màng ngẩng đầu nhìn Chu Dương, nhưng Chu Dương trong tầm mắt của cô không rõ ràng, càng giống một bóng dáng mơ hồ.

Nhưng mà, trong sự tối tăm, Nhậm Thanh Thanh cảm thấy được chính bóng dáng mơ hồ đang ở trước mắt này mới có thể cho chính mình đáp án.

“Nhậm Thanh Thanh, cô phải biết rằng tôi nói với cô những điều này không phải để làm cho cô nghi ngờ điều gì, nhưng tất cả những điều này là sự thật, nó là chuyện đã xảy ra trước đây, cho dù cô có nghi ngờ như thế nào, nó cũng đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được.”

“Cho nên, việc cô phải làm bây giờ không phải là nghi ngờ, mà là cố gắng chấp nhận. Thử nghĩ xem, thực ra người mẹ nhiều năm không gặp đã luôn ở bên cạnh cô, cùng cô lớn lên từ khi cô còn là một đứa trẻ.”

“Hơn nữa, lẽ nào cô cho rằng tất cả những điều này là mẹ cô có lỗi với cô hay sao?”

“Trêи thực tế, những điều này đều là bất đắc dĩ, đồng nhất với mục đích hôm nay tôi nói những điều này.”



Chu Dương trầm giọng nói, anh nhìn ánh mắt Nhậm Thanh Thanh từ mơ hồ dần dần lấy lại sự minh mẫn.

Có hiệu quả!

Chu Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng nói tiếp.

Giờ đây, điều Nhậm Thanh Thanh nghi ngờ và không thể chấp nhận không gì khác chính là một người mẹ ruột đột nhiên xuất hiện, và người mẹ ruột này chính là người giúp việc thím Ngô đã chăm sóc cô và ông nội của cô suốt mười mấy năm nay.



Chương 754: Nhậm Phong quay trở lại!



Sự thay đổi thân phận quá lớn như vậy, khiến cho Nhậm Thanh Thanh nhất thời không thể tiếp nhận, cũng là chuyện bình thường.

Mặc dù Nhậm Nam đổi tên thành thím Ngô, đã làm người giúp việc trong Nhậm gia mười mấy năm, bà và Nhậm Thanh Thanh giống như người thân, nhưng xét cho cùng, trong lòng Nhậm Thanh Thanh vẫn luôn có một ý thức.

Đó là, cho dù thím Ngô có thân thiết với Nhậm Thanh Thanh đến mức nào thì bà ấy cũng chỉ là người ngoài, không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào với cô.

Nhưng bây giờ, đột nhiên có người nói với cô rằng thực ra thím Ngô chính là mẹ ruột của cô, vì một lý do nào đó mới phải mai danh ẩn tính như vậy.

Nếu đổi lại là người khác, chắc rằng họ cũng không thể chấp nhận được ngay.

Chu Dương đặt mình vào tình cảnh của cô, anh nghĩ nếu chuyện này xảy ra với mình, có lẽ hôm nay anh cũng sẽ có biểu hiện giống với Nhậm Thanh Thanh, thậm chí có khả năng càng khó chấp nhận hơn.

Ít nhất, thời thơ ấu của Nhậm Thanh Thanh còn có một người ông như Nhậm Phong.

Còn thời thơ ấu của Chu Dương, chỉ có một người mẹ.

“Nhậm Thanh Thanh, nếu cô vẫn không thể chấp nhận sự thật này, hoặc nếu cô vẫn không tin, cô hoàn toàn có thể hỏi ông nội cô. Tôi tin rằng trong toàn bộ sự việc, người biết sự rõ chân tướng nhất chắc chắn không ai khác ngoài ông nội cô!”

Chu Dương suy nghĩ một lát và vẫn quyết định nói như vậy.

Hiện giờ, trong lòng Nhậm Thanh Thanh, cả anh và Nhậm Nam đều bị gán cho là kẻ dối trá, bất kể họ nói gì, đều sẽ bị Nhậm Thanh Thanh nghi ngờ.

Vì vậy, người duy nhất có thể khiến Nhậm Thanh Thanh tin tưởng chỉ có Nhậm Phong.

Tuy nhiên, rất có khả năng Nhậm Phong chính là người đã bày ra thế cục này, liệu rằng ông ta có đồng ý nói ra chân tướng sự việc hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Vì vậy, trong thâm tâm Chu Dương vẫn chưa dám chắc chắn lắm.

“Phải rồi, ông nội, tôi phải đi tìm ông nội!”

Nghe Chu Dương nhắc đến Nhậm Phong, ngay lập tức dường như Nhậm Thanh Thanh đã tìm được chỗ dựa, cô vội vàng đứng dậy, định bước ra ngoài.

“Thanh Thanh.”

Động thái đột ngột này khiến Chu Dương và Nhậm Nam nhất thời không ngờ tới, nên cả hai đều không kịp ngăn cản Nhậm Thanh Thanh lại.

“Két.”

Tuy nhiên, khi Nhậm Thanh Thanh bước đến cửa lớn, còn chưa kịp mở cửa, cánh cửa đang đóng lại bất ngờ bị ai đó mở ra từ bên ngoài.

“Thanh Thanh.”

Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên, ông nội cô Nhậm Phong đột nhiên bước vào. Thấy thần sắc của Nhậm Thanh Thanh không ổn, ông ta lập tức bước tới kiểm tra.

Khi thấy Nhậm Thanh Thanh không có gì khác thường, Nhậm Phong mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Chu Dương và Nhậm Nam, trêи mặt hiện lên vẻ tức giận.

“Mấy người đang làm gì vậy? Chu Dương, cậu nói rằng đến nhà tôi để nói với Thanh Thanh về chuyện cô gái của Giang gia. Rốt cuộc cậu đã nói gì với Thanh Thanh khiến con bé thành ra thế này?”

Giọng điệu của Nhậm Phong không được thiện chí lắm, trêи mặt tràn đầy tức giận, giống như chỉ cần câu trả lời của Chu Dương không thể làm ông ta hài lòng, ông ta sẽ trở mặt ngay.

“Ông nội, ông nội, vừa rồi Chu Dương nói thím Ngô là con gái của ông và là mẹ ruột của cháu. Chuyện này có thật không?”

Chu Dương chưa kịp nói thì Nhậm Thanh Thanh đã cướp lời, vẻ mặt đầy háo hức.

Nhậm Thanh Thanh nhìn Nhậm Phong đầy mong đợi, cô rất muốn một câu trả lời phủ định từ Nhậm Phong.

Tuy nhiên, Nhậm Phong chỉ kinh ngạc trong giây lát, sau đó ông ta nổi cơn thịnh nộ.

“Hỗn xược, Chu Dương, cậu lại đi nói với Thanh Thanh dăm ba thứ linh tinh này sao? Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Nếu như cậu muốn giở trò dối trá trong cái nhà này, tôi nghĩ cậu tìm nhầm người rồi đó.”

Nhậm Phong vô cùng tức giận, ông ta chỉ vào Chu Dương, và hét lên một cách mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, dù sao trước đây khi Nhậm Phong đối mặt với Chu Dương vẫn còn một chút thiện ý, thế nhưng lúc này chút thiện ý đó bỗng chốc hoàn toàn tiêu tan.

Hơn nữa, từ trong cơ thể Nhậm Phong bộc phát ra một luồng khí mạnh mẽ hiếm thấy, trực tiếp bổ nhào về phía Chu Dương.

Chu Dương giật mình, lực này rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn so với Thái Hùng ở câu lạc bộ Silver Lake lần trước.

Nhậm Phong này là một cao thủ.

Chắc chắn ông ta không yếu hơn Thái Hùng, nói cách khác, rất có khả năng ông ta là bán bộ tông sư võ giả!

Trong nháy mắt, vẻ mặt Chu Dương đanh lại. Anh biết hôm nay, có lẽ tất cả mọi chuyện đều sẽ có hồi kết.

“Ông Nhậm, tôi đã biết mọi chuyện rồi. Tôi biết rằng ông đã rất vất vả trong suốt mười mấy năm nay. Nhưng điều mà tôi không thể hiểu được là những người đã làm những việc như vậy hồi đó chính là những người đó. Tại sao giờ ông lại cùng họ sắp đặt một cái bẫy như vậy. “

“Nếu như nói mục tiêu của các người là công ty Danh Dương, tôi nghĩ làm như vậy e rằng chuyện bé xé ra to quá. Hơn nữa với quy mô của công ty Danh Dương, trong mắt ông hoàn toàn không đáng để nhắc tới.”

“Nhưng, nếu mục tiêu của ông là tôi, thì tôi thực sự không hiểu rằng rốt cuộc trêи người tôi có cái gì mà đáng để ông phải nhọc lòng như vậy?”

Chu Dương đứng dậy, đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Nhậm Phong và cười nhạt nói.

Trêи thực tế, sau khi Chu Dương nói về chuyện của Nhậm Nam với Nhậm Thanh Thanh, sự rạn nứt giữa anh và Nhậm Phong đã là điều không thể thay đổi được, chỉ khác là khi nào nó tan vỡ và khi nào họ trở thành đối thủ thôi.

Có vẻ như bây giờ chính là lúc hai người hoàn toàn trở mặt với nhau.

“Ha ha, tôi không quan tâm đến những gì cậu đang nói, nhưng nếu cậu muốn khiêu khích mối quan hệ của Nhậm gia chúng tôi, e rằng cậu đã đến đây phí công vô ích rồi.”

Nhậm Phong cười chế nhạo.

“Ông Nhậm, tôi tôn trọng ông. Dù gì thì ông cũng là bậc bề trêи ở Đông Hải. Tôi cũng quen rất nhiều người, họ đều hết sức kính phục ông. Và tôi cũng biết được một vài chuyện từ chỗ họ. Vậy nên tôi kính phục ông từ tận đáy lòng. Nhưng tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao ông – một người anh hùng hồi đó lại chịu thỏa hiệp trong chuyện này, thậm chí không tiếc hủy hoại cuộc đời con gái của mình”.

Chu Dương lạnh lùng đáp lại, anh không hề nhân nhượng, mà nhìn Nhậm Phong chằm chằm với ánh mắt như thiêu đốt, tràn đầy nghi vấn.

Thật vậy, trước đây, khi Nhậm Phong còn trẻ, ông ta là bậc tiền bối ở Đông Hải và là một anh hùng, việc được người khác ngưỡng mộ kính nể cũng là điều bình thường.

Tuy nhiên, sau khi Nhậm Nam bị làm nhục, Nhậm Phong dường như đã mất đi toàn bộ tinh thần.

Mặc dù sau đó sự nghiệp của Nhậm Phong phát triển nhanh chóng như cưỡi trêи tên lửa, ông ta đã sớm tạo dựng được chỗ đứng ở Đông Hải và mở rộng ra nhanh chóng.

Tuy nhiên, kể từ đó cũng không hề nghe nói về bất kỳ hành động anh hùng nào của Nhậm Phong nữa.

Cứ như là anh hùng đã biến mất chỉ sau một đêm.

“Hỗn láo, cậu có biết cậu đang nói gì không, cậu thì biết cái gì? Cậu hiểu cái gì? Cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

Mỗi lời Chu Dương nói ra, thân thể Nhậm Phong lại khẽ run lên, nếp nhăn hiếm thấy trêи mặt cũng sâu hơn một chút.

Chờ Chu Dương nói xong, Nhậm Phong chỉ một ngón tay ra phía ngoài cổng và chỉ một ngón tay vào Chu Dương quát tháo.

Trong giọng nói của ông ta, ngoài sự tức giận, còn có chút buồn bã.

Như thể anh hùng đã hết thời khiến người ta phải thở dài.

Chu Dương không biết nội tình, anh chỉ biết một số chuyện từ chỗ Trần Thế Hào, nhưng dù sao thì Trần Thế Hào cũng không tham gia vào chuyện của năm đó, có lẽ ông ấy cũng chỉ nghe nói mà thôi.

Cho nên những gì anh nói ra cũng chỉ là bề nổi.



Chương 755: Suy đoán của Nhậm Phong



Chu Dương tin rằng, năm đó Nhậm Nam bị làm nhục, ngay từ đầu Nhậm Phong đã nổi giận đùng đùng tìm kiếm khắp nơi để truy lùng hung thủ, song đến cuối cùng lại bỏ mặc, chuyện này nhất định phải có một bí mật nào đó không muốn để người khác biết.

Chu Dương không biết là chuyện gì, nhưng đoán chừng nhất định có liên quan đến Hứa gia.

Nếu không, lần này đám người Hứa Du sẽ không hợp tác với Nhậm Phong, ngay từ đầu họ đã bày ra một cái bẫy như vậy là để chờ đợi Chu Dương.

Bây giờ Chu Dương lại càng chắc chắn, mục đích bọn họ làm như vậy chính là nhắm đến anh, chứ không phải công ty Danh Dương.

Chỉ là Chu Dương không hiểu, bản thân anh có gì đáng giá để họ phải làm như vậy?

Chẳng lẽ, thân phận người thừa kế của Chu gia đã bị bọn họ biết rồi sao?

Nhưng dựa vào thực lực của Chu gia, cho dù Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thì e rằng bọn họ cũng không dám ra tay làm gì với người thừa kế này.

Trong trường hợp đó, rất dễ gây nên sự thù địch thực sự giữa hai gia tộc lớn.

Đó là điều mà không một gia tộc nào muốn thấy và cũng không thể gánh chịu được.

“Bố, chuyện xảy ra năm đó, con cũng muốn biết tại sao đột nhiên bố lại không tiếp tục truy lùng nữa, hơn nữa, lại muốn con giấu họ giấu tên sống ở đây…”

Lúc này khuôn mặt Nhậm Nam tràn đầy nước mắt, ngước nhìn Nhậm Phong.

“Các người…”

Khi Nhậm Phong nghe thấy Nhậm Nam cũng nói như vậy, ông ta hơi bất ngờ, đột nhiên không biết phải nói gì.

Dù sao Chu Dương cũng là người ngoài.

Vì vậy khi Nhậm Phong đối diện với Chu Dương, ông ta có thể tràn đầy tự tin, có thể mắng chửi mà không hề kiêng nể gì cả.

Nhưng Nhậm Nam không phải người ngoài, bà ấy là con gái ruột của Nhậm Phong, là ông có lỗi với con gái của mình.

“Tại sao! Tại sao các người lại nhắc đến chuyện này, cứ coi như nó chưa từng tồn tại là được rồi, tại sao cứ phải nhắc đến nó…”

Chỉ với một câu nói đơn giản của Nhậm Nam, tinh thần vốn đang căng thẳng của Nhậm Phong bỗng nhiên thả lỏng, cả người như mất hết tinh thần và sức lực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

“Ông Nhậm!”

“Bố!”

“Ông nội!”

Nhìn thấy Nhậm Phong đột ngột có thay đổi lớn như vậy, Chu Dương, Nhậm Nam và Nhậm Thanh Thanh vội vàng vây quanh.

Bọn họ không muốn Nhậm Phong xảy ra chuyện gì vào lúc này.

“Mau lên, đỡ ông Nhậm ngồi xuống ghế sofa.”

Chu Dương nhanh chóng kiểm tra tình hình của Nhậm Phong, phát hiện ông ta chỉ là đau lòng quá mức, bồn chồn lo lắng, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù rất không vui vì kế hoạch của Nhậm Phong, nhưng Chu Dương cũng không phải là người không biết phân biệt trắng đen phải trái, nếu muốn làm rõ chuyện này thì nhất định phải có sự giúp đỡ của ông ta.

Ba người vội vàng đỡ Nhậm Phong ngồi xuống ghế sofa, Chu Dương rót một bát nước cho Nhậm Phong uống, lúc này Nhậm Phong mới cảm thấy khá hơn một chút, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

Chỉ là, Nhậm Phong cũng không còn khí thế quát mắng Chu Dương như vừa nãy nữa.

“Ông nội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao thím Ngô đột nhiên trở thành mẹ của cháu rồi, không phải là cháu đã có bố mẹ ruột rồi sao, mỗi năm bọn họ đều gửi thư và còn gọi video với cháu nữa mà.”

Nhậm Thanh Thanh dựa vào lồng ngực Nhậm Phong, khóc nức nở.

“Bố, rốt cuộc năm đó tại sao…”

Nhậm Nam với sắc mặt hơi phiền muộn cũng liếc nhìn Nhậm Phong.

Suy cho cùng Nhậm Nam cũng là người bị hại của vụ việc năm đó.

Theo lẽ thường, bà ấy bị hại như vậy, ông ta là một người bố, lại là người có năng lực, đáng ra phải giúp đỡ Nhậm Nam tìm kiếm hung thủ, khiến hung thủ phải chịu sự trừng phạt thích đáng mới đúng.

Nhưng tại sao ban đầu truy lùng hung thủ khắp nơi, rồi đột nhiên lại không có hành động gì nữa và cuối cùng là bỏ mặc mọi chuyện.

Nhiều năm trôi qua, Nhậm Nam vẫn muốn biết lý do tại sao, nhưng dù cho bà ấy có làm như thế nào thì Nhậm Phong vẫn kiên quyết không nói ra một chữ.

Dường như những gì xảy ra năm đó là một điều vô cùng cấm kỵ.

“Haiz…”

Nhìn thấy con gái và cháu gái của mình đều như vậy, Nhậm Phong thở dài một hơi, sắc mặt buồn bã, còn mang theo sự tự trách vô cùng mạnh mẽ.

Sau đó, Nhậm Phong ngẩng đầu nhìn Chu Dương, trong mắt ngoài sự oán trách còn mang theo sự tự trách.

“Chu Dương, tôi cũng không biết cậu nhắc đến chuyện này là tốt hay là xấu, nhưng lẽ nào các người cho rằng năm đó tôi không muốn tìm ra hung thủ làm hại Nam Nam, để cho hắn phải nhận hình phạt mà hắn đáng phải nhận sao?”

“Dù sao tôi cũng là bố của Nam Nam, Nam Nam gặp phải chuyện như vậy, là một người bố, không làm tròn bổn phận chăm sóc con gái của mình, là tôi không có đủ tư cách làm bố.”

“Nhưng tôi là một người bố, vì vậy tôi cần phải cố gắng hết sức mình để bù đắp những ảnh hưởng của sự việc này.”



Nhậm Phong từ tốn nói.

Khi Nhậm Phong nói về những gì đã xảy ra năm đó, Chu Dương cũng có một cảm giác thực tế hơn.

Hóa ra năm đó sau khi phát hiện Nhậm Nam bị làm nhục, Nhậm Phong gần như phát điên, ông ta đã huy động người của mình để truy tìm hung thủ khắp Đông Hải.

Với tầm ảnh hưởng của Nhậm Phong ở Đông Hải hồi đó, những người mà ông ta có thể huy động để truy lùng cũng phải đến trăm ngàn người.

Trong khoảng thời gian đó, thậm chí người ở tất cả các khu vực của Đông Hải đều cùng nhau tìm kiếm những kẻ có khả năng là hung thủ.

Còn Nhậm Phong thì ở nhà không ngừng an ủi Nhậm Nam – người bị tổn thương tinh thần sâu sắc.

Vốn dĩ, Nhậm Phong nghĩ rằng với sự điều động đông đảo như vậy, ông ta sẽ sớm tìm ra hung thủ, sau đó để hắn ta phải nhận hình phạt mà hắn ta đáng phải chịu.

Tuy nhiên, sau một tuần, những người dưới trướng của ông ta vẫn không có chút tin tức nào.

Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, lúc ông ta cứng rắn yêu cầu đàn em nỗ lực tìm kiếm hung thủ hơn nữa, thì lại có người tìm đến tận cửa.

“Là Hứa gia?”

Chu Dương đã mơ hồ đoán được phần nào, nhưng anh vẫn cần một câu trả lời xác nhận từ Nhậm Phong.

“Ừ, là Hứa gia, một gia tộc ẩn dật ở Đông Hải.”

“Có lẽ theo quan điểm của mọi người, gia tộc ẩn dật này chỉ là nghe có vẻ rất hùng mạnh, thực lực tương đương với mấy gia tộc hạng nhất, nhưng một gia tộc có thể gọi là gia tộc ẩn dật, là thứ mà người bình thường căn bản không thể tưởng tượng nổi.”

“Hồi đó tôi ở Đông Hải, dù sao cũng là một người có năng lực, nhưng đứng trước mặt Hứa gia, thì tôi hoàn toàn không có một chút năng lực phản kháng nào.”

“Họ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thì những gì mà tôi đang dốc hết sức lực và những dự án đang triển khai của gia đình này sẽ ngay lập tức bị dừng lại, các đối tác khác cũng dần dần rút vốn, còn tôi thì vẫn còn những khoản nợ ngân hàng, chỉ vài ngày nữa là đến hạn trả nợ.”

“Nếu tôi không thể trả nợ đúng hạn, vậy thì dự án đó sẽ bị ngân hàng phong tỏa và bán đấu giá, sau đó tôi sẽ mất đi tất cả…”

Giọng điệu của Nhậm Phong nặng nề hơn.

Mặc dù Chu Dương không tận mắt chứng kiến những sự việc năm đó, nhưng chỉ từ lời nói và giọng điệu của ông ta, anh có thể cảm nhận được rằng Nhậm Phong thực sự rất sợ gia tộc ẩn dật Hứa gia kia.

Nhậm Phong cũng cho biết, dự án năm đó chính là tòa nhà Hằng Phong bây giờ.

Người của Hứa gia đến làm như vậy chỉ muốn thể hiện sức mạnh của mình trước mặt Nhậm Phong, khiến cho Nhậm Phong phải khϊế͙p͙ sợ.

“Mà mục đích của họ là lập tức ngừng tìm kiếm tên hung thủ đó, bắt tôi quên đi mọi thứ, coi như nó chưa từng xảy ra, nếu không gia đình tôi sẽ gặp một mối nguy hiểm lớn.”

Nhậm Phong nghiến răng nói.

Chu Dương không ngờ rằng hồi đó lại còn có tình tiết như vậy.



Chương 756: Hứa Du đến



“Là Hứa gia làm sao? Hung thủ là người của Hứa gia à?”

Chu Dương khẽ hỏi.

“Không biết.”

Nhậm Phong lắc đầu với vẻ mặt không cam chịu.

“Dưới sự uy hϊế͙p͙ của Hứa gia, tôi chỉ có thể dừng hoạt động tìm kiếm hung thủ, cho nên hoàn toàn không tìm ra ai là hung thủ, tuy rằng nghi ngờ hung thủ là người Hứa gia, nhưng tôi vẫn không có chứng cứ, cũng không tìm được chứng cứ!”

“Từ đó về sau, có lẽ Hứa gia rất hài lòng về việc tôi dừng hành động tìm kiếm hung thủ, cho nên Hứa gia cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, từ đó sự nghiệp của tôi mới có thể phát triển nhanh chóng như vậy.”

Nhậm Phong nói, rồi cúi đầu xuống, không ngừng thở dài.

Đây là một vị anh hùng tuổi xế chiều, than thở bộc lộ cảm xúc khi phải đối diện với những hối tiếc và sai lầm trong quá khứ.

Chu Dương chậm rãi gật đầu, trong lòng đã có một vài nét sơ lược chung khá rõ ràng.

Mặc dù Nhậm Phong không tìm ra hung thủ, nhưng mọi thứ đều cho thấy hung thủ rất có khả năng là người của Hứa gia.

Nếu không, tại sao Hứa gia lại phải thể hiện sức mạnh của mình trước, đến khi nhìn thấy Nhậm Phong ngoan ngoãn nghe lời, thì mới đưa ra lợi ích như vậy.

Đây rõ ràng là điển hình của việc vừa đấm vừa xoa.

“Ông nội, ông nói như vậy có nghĩa là thím ấy thực sự là mẹ của cháu sao?”

Nhậm Thanh Thanh đã ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Nhậm Phong và Nhậm Nam, mặc dù vẻ mặt có chút nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vô cùng mong chờ.

Khi Chu Dương nói ra sự thật của việc đó, Nhậm Thanh Thanh không tin lắm, dù sao cô cũng mới chỉ gặp Chu Dương có hai lần, với Nhậm Thanh Thanh mà nói thì Chu Dương vẫn chỉ là một người ngoài.

Nhưng Nhậm Phong thì khác, ông ta là ông nội của Nhậm Thanh Thanh, là người thân duy nhất mà Nhậm Thanh Thanh có thể thực sự tiếp xúc trong nhiều năm qua.

“Ừ, là sự thật, Nhậm Nam là mẹ ruột của cháu.”

Nhậm Phong khó khăn gật đầu, nhìn vào mắt Nhậm Thanh Thanh đầy áy náy.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nhậm Phong, Nhậm Thanh Thanh sửng sốt một lúc, rồi sau đó nhìn sang Nhậm Nam, trong ánh mắt mong đợi của Nhậm Nam, cô từ từ cúi đầu xuống, rồi đột ngột đứng bật dậy, chạy lên tầng hai, vào phòng mình, hung hăng đóng rầm cửa lại.

“Sự thật như vậy có lẽ là quá đột ngột với Nhậm tiểu thư, cô ấy cần chút thời gian để suy nghĩ, mọi người cho cô ấy một khoảng thời gian là được rồi.”

Chu Dương chậm rãi nói.

Anh không có cách nào giúp Nhậm Nam có được sự chấp nhận của Nhậm Thanh Thanh, chuyện này chỉ có thể dựa vào sự giao tiếp từ từ giữa hai mẹ con họ, để rồi cô sẽ mở rộng trái tim của bản thân và tháo gỡ mọi nút thắt.

“Ông Nhậm, có lẽ là ông vẫn còn nghi ngờ Hứa gia, có điều, tôi nghĩ chuyện lần ông vẫn nên đưa ra một lời giải thích rõ ràng với tôi.”

Chu Dương trầm giọng nói.

Mặc dù Nhậm Phong đã kể lại những gì xảy ra vào năm đó, ông ta cũng nói ra những suy đoán và nghi ngờ của bản thân.

Nhưng điều này không thay thế được việc Nhậm Phong chính là người đã bày ra cái bẫy hôm nay.

Hơn nữa, kế hoạch này còn có liên quan đến Hứa gia.

Rõ ràng ông đã từng nghi ngờ Hứa gia, thế nhưng hôm nay ông vẫn hợp tác với Hứa gia để gài bẫy tôi.

Chẳng lẽ Chu Dương tôi có thù oán gì với ông, cho nên ông mới trả thù tôi phải không?

Chu Dương thầm nghĩ trong lòng.

“Tôi không biết bọn họ tìm cậu làm gì, nhưng có vẻ như trêи người cậu có thứ gì đó mà bọn họ cần, mà kế hoạch này thực ra đã bắt đầu từ lâu rồi, nhưng khi đó cậu vẫn ở tỉnh Tương Tây, không có mặt ở Đông Hải, cho nên kế hoạch này mới chưa phát động.”

Nhậm Phong im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi nói ra kế hoạch.

Trêи thực tế, Hứa gia đã phái người liên hệ với Nhậm Phong từ lâu, mà người dẫn đầu chính là Hứa Du.

Mục tiêu của họ chính là Chu Dương, hơn nữa là muốn có được thứ gì đó đang ở trêи người của Chu Dương.

Nhưng bởi vì khi đó Chu Dương lại ở Tương Tây, không có mặt ở Đông Hải, cho nên kế hoạch của bọn họ vẫn cứ kéo dài chưa thực hiện được.

Đến khi Chu Dương quay lại Đông Hải, bọn họ liền bắt đầu kế hoạch.

Vì vậy, ngay khi Chu Dương vừa trở lại, thì ba cửa hàng kinh doanh ở quận Khánh Phong liền xảy ra sự cố.

Hơn nữa, chỉ trong vòng vài ngày, cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà cũng liên tiếp gặp vấn đề.

Ngoài cửa hàng kinh doanh của tòa nhà Hằng Phong bên này ra, thì tám cửa hàng kinh doanh khác cũng nhanh chóng bị Hứa Du thu mua.

Nhưng khi đối mặt với cửa hàng kinh doanh cuối cùng của tòa nhà Hằng Phong, thì trong một khoảng thời gian dài Hứa Du không có hành động gì nữa, mục đích là để thu hút sự chú ý của Chu Dương.

“Họ muốn thứ gì trêи người tôi?”

Trong lòng Chu Dương thắc mắc khó hiểu, nghĩ đi nghĩ lại, không biết trêи người mình rốt cuộc có thứ gì mà khiến gia tộc ẩn dật Hứa gia muốn có được, hơn nữa vì cái gì mà bọn họ không quản mệt nhọc cố gắng bày ra một kế hoạch như vậy.

Phải biết rằng, chưa kể đến những thứ khác, chỉ tính tám cửa hàng kinh doanh ở quận Phổ Đà, muốn thu mua tất cả thì giá trị không dưới năm trăm triệu tệ.

Chu Dương thực sự không nghĩ ra trêи người mình rốt cuộc có thứ gì đáng giá tới năm trăm triệu.

“Đúng vậy, tôi cũng chỉ nghe bọn họ nói vậy, không biết cụ thể đó là cái gì, chỉ có điều hình như đó là thứ rất quan trọng với bọn họ.”

Nhậm Phong cũng vô cùng khó hiểu nhìn Chu Dương.

Bởi vì hợp tác với Hứa Du để bày ra kế hoạch này, cho nên trước đó Nhậm Phong đương nhiên đã điều tra Chu Dương, ông ta cũng hiểu rõ một số tình hình của anh.

Chính vì điều này cho nên ông ta mới vô cùng ngạc nhiên khi biết được đám người Hứa Du muốn thứ gì đó trêи người Chu Dương.

“Tôi biết rồi.”

Chu Dương gật đầu, thầm ghi nhớ chuyện này.

“Vậy bây giờ đám người Hứa Du đang ở đâu?”

Chu Dương đột nhiên hỏi, dù sao mọi chuyện cũng gần như đã rõ ràng, cho nên bây giờ Chu Dương muốn biết đám người Hứa Du đó đang ở đâu.

Chỉ khi biết được rõ dấu vết của đám người Hứa Du, thì Chu Dương mới có thể chuẩn bị thật kĩ mọi thứ.

“Bọn họ…”

Nhậm Phong còn chưa kịp nói ra thì cánh cửa lớn đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

“Có vẻ như anh rất nóng lòng muốn gặp chúng tôi.”

Cả đám người sải bước vào biệt thự, nở nụ cười nhếch mép và giọng điệu mang theo sự chế nhạo khi nhìn thấy Chu Dương và Nhậm Phong đang ở phòng khách.

“Hứa Du, các người…”

Nhìn thấy có người tới, Nhậm Phong vô cùng kinh ngạc, trêи mặt lộ ra vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

“Hứa Du?”

Chu Dương cũng rất ngạc nhiên, không ngờ vừa mới hỏi thăm tung tích của Hứa Du thì bọn họ liền xuất hiện trước mặt anh, lại còn xuất hiện trước mặt anh một cách thô lỗ như vậy.

Lúc này, ba người Ngưu Xuyên nghe thấy động tĩnh ở dưới tầng một liền nhanh chóng chạy xuống, khi nhìn thấy đám người Hứa Du, bọn họ lập tức cảnh giác.

Dù sao người đứng ở vị trí dẫn đầu kia là Hứa Du, trêи người hắn lan tỏa ra một luồng khí thế của tông sư võ giả, ngay cả Ngưu Xuyên cũng không thể sơ xuất được.

Không ai biết đây có phải toàn bộ thực lực của đám người Hứa Du hay không, ngộ nhỡ còn có người đang ẩn nấp ở nơi nào đó, nếu như một người trong số bọn họ không đề phòng, thì rất có thể sẽ bị đối phương đánh lén thành công.

“Ha ha, chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được anh rồi, Chu Dương, chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi đó.”

Hứa Du mỉm cười nói, bình tĩnh bước tới, ánh mắt khinh thường nhìn Chu Dương.

Hứa Du cũng không thèm để ý đến mấy người Ngưu Xuyên đang đứng nghiêm ngặt phòng thủ.

Dù sao thì Ngưu Xuyên và Bào Ca vẫn chưa phát ra toàn bộ khí thế, trong mắt Hứa Dù bọn họ chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật không di chuyển mà thôi.

Còn Tiểu Đao tỏa ra toàn bộ khí thế cũng chỉ có thể khiến Hứa Du liếc nhìn một cái.

Nhưng cũng chỉ liếc nhìn một cái cho có lệ mà thôi.

Một bán bộ tông sư võ giả, thì hoàn toàn không có khả năng chống trả khi ở trước mặt Hứa Du.



Chương 757: Giao đấu (1)



“Không biết trêи người Chu Dương tôi có thứ đồ gì, đáng để một gia tộc ẩn dật như Hứa gia tốn sức khổ tâm như vậy?”

Chu Dương bình thản cười, cảm nhận được khí thế tỏa ra từ nhóm người của Hứa Du.

Ngoại trừ Hứa Du là một tông sư võ giả, còn có ba người là bán bộ tông sư võ giả, khí thế của những người còn lại cũng không yếu, e rằng sau này rất có khả năng trở thành tông sư võ giả.

“Chu Dương, nếu anh đã biết chúng tôi đến từ gia tộc ẩn dật Hứa gia, tôi nghĩ anh nên thành thật một chút.”

“Tôi hỏi anh, lúc anh ở Trường Sa tỉnh Tương Tây, có phải đã đấu giá được một viên ngọc trong một trang viên đúng không?”

Hứa Du nhìn Chu Dương, ánh mắt sắc bén, trầm giọng hỏi.

Hứa Du nhìn chằm chằm vào Chu Dương, không bỏ lỡ một chút thay đổi nào trêи mặt của anh.

Biểu cảm trêи khuôn mặt Chu Dương không hề thay đổi.

Thế nhưng trêи thực tế, trong lòng Chu Dương lại như sóng nước cuồn cuộn, vô cùng kinh ngạc.

Hứa Du nói không sai, Chu Dương đã mua được một viên ngọc trong buổi đấu giá ở một trang viên tại Trường Sa.

Lúc đó, viên ngọc kia không có ai ra giá, Chu Dương thấy nó cũng không tệ, chỉ tốn một ít tiền mua lại, anh luôn mang theo bên người, chưa bao giờ lấy ra.

Tuy nhiên, người biết chuyện này, có lẽ chỉ có người tham gia buổi đấu giá trong trang viên và người quen của anh.

Nghĩ theo cách này, lúc đó căn bản không mấy ai biết anh chính là người đã đấu giá mua lại viên ngọc này.

Thế nhưng, tại sao Hứa Du lại biết, hoặc có thể nói, Hứa gia làm sao biết được.

Khi đó anh nhớ rằng, Trần Thế Hào từng nói rất ít người có tư cách tham gia buổi đấu giá, hầu như chỉ là một số gia tộc lớn ở Tương Tây.

Hơn nữa, tại sân khấu thời điểm đó, cũng không nghe nói có người của Hứa gia xuất hiện.

Chu Dương không ngờ rằng, một viên ngọc trong buổi đấu giá không ai cần, lại là mục tiêu thật sự khiến Hứa gia tốn nhiều công sức đến vậy.

Có thể thấy, viên ngọc này, chắc chắn có bí mật gì đó mà Chu Dương không biết và bí mật này lớn đến mức khiến Hứa gia không do dự để đoạt lấy.

Phải biết rằng, Hứa gia vì muốn dụ Chu Dương ra mặt, đã thu mua tám cửa hàng ở quận Phổ Đà, tiêu tốn ít nhất năm trăm triệu tiền mặt.

Nói cách khác, giá trị của viên ngọc này hoàn toàn vượt xa năm trăm triệu trong mắt của Hứa gia.

“Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng nghĩ đến Hứa gia các anh tốn nhiều công sức như vậy, chắc không thể nói với tôi điều mà tôi không hiểu chứ?”

Chu Dương lắc đầu, trực tiếp phủ nhận.

Nếu trong lòng đã có suy đoán tổng thể, Chu Dương đương nhiên không thể ngu ngốc thừa nhận anh có viên ngọc đó.

“Chu Dương, tôi khuyên anh biết điều một chút, năng lực của Hứa gia chúng tôi không giống như những gì anh tưởng, cũng không phải thứ anh có thể đối đầu, tôi biết anh có chỗ dựa, nhưng đó chẳng là cái thá gì với Hứa gia chúng tôi đâu.”

Hứa Du cười khẩy, trong ánh mắt hiện lên sự kiêu ngạo, như thể với hắn, nhóm người Chu Dương giống như những người bình thường, còn bọn họ chính là thần tiên ở trêи trời.

Hứa Du hoàn toàn không tin lời của Chu Dương, thông tin Hứa gia bọn họ có được không thể sai, viên ngọc đó chắc chắn đã được Chu Dương mua lại trong buổi đấu giá.

Tuy không biết viên ngọc đó rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng nếu là mệnh lệnh của gia chủ Hứa gia, Hứa Du đương nhiên sẽ không tiếc công sức thực hiện, nhất định phải lấy được viên ngọc đó về Hứa gia.

Huống hồ, lúc biết viên ngọc đó ở trong tay của Chu Dương, Hứa gia đã điều tra rõ ràng mọi chuyện liên quan đến anh.

Không chỉ hoàn cảnh gia đình của Chu Dương, tình hình công việc của anh, cùng các mối quan hệ cá nhân có thể được sử dụng.

Thế nhưng, ngoài Tô gia và Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake đáng để Hứa gia quan tâm, những thứ khác căn bản không gì có thể khiến Hứa gia coi trọng.

Cho dù công ty Danh Dương đang trêи đà phát triển trong thời gian gần đây, cũng chỉ là thứ nhỏ bé trong mắt của Hứa gia mà thôi.

Hứa gia căn bản không cần tốn nhiều công sức để đối phó với công ty Danh Dương.

Cũng giống như lần này, vốn dĩ Hứa Du không cần tốn nhiều thời gian để thu mua tám cửa hàng của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà.

Riêng chuyện tiền nong, còn cần bàn bạc với Hứa gia sao?

Hứa gia chính là gia tộc ẩn dật, kinh doanh ở Đông Hải hàng trăm năm, sớm đã không biết tích lũy được bao nhiêu của cải.

Chưa kể, năm đó khi Nhậm Phong xây dựng tòa nhà Hằng Phong, kinh phí không đủ, đều là nhờ Hứa gia tài trợ.

Đó không đơn giản chỉ là một hai trăm triệu, mà là công trình lớn lên đến hàng chục tỷ.

Cho nên, Hứa Du thực sự có thực lực hùng mạnh.

“Nếu như tôi không biết điều thì sao?”

Chu Dương khẽ cười, căn bản không quan tâm đến lời uy hϊế͙p͙ của Hứa Du.

Bây giờ, thực lực hai bên có sự khác biệt rõ ràng.

Bên Hứa Du, chỉ có Hứa Du là tông sư võ giả.

Mà dựa theo những thông tin có được từ trước, trong số những người được Hứa gia phái đến lần này, cũng chỉ có mỗi hắn là tông sư võ giả.

Còn phía Chu Dương, Ngưu Xuyên và Bào Ca đều là tông sư võ giả.

Hai đấu một, thế nào cũng thắng.

“Chu Dương, nếu như anh không biết điều, thì đừng trách tôi không khách sáo với anh, hôm nay chúng tôi đã tìm tới đây thì tuyệt đối không thể tay không trở về!”

Hứa Du lạnh lùng nói, đối phương gật đầu, mười mấy tên đột nhiên bao vây nhóm người Chu Dương, ánh mắt từng người sắc bén, khí thế hừng hực.

“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng, nếu Hứa gia đều giống những người như anh, vậy thì e rằng Hứa gia cũng không tồn tại được bao lâu.”

Chu Dương cười nhạt, bình thản ngồi trêи ghế sofa.

“Hứa Du, đây là nhà của tôi, các người tốt nhất đừng gây chuyện ở đây!”

Nhậm Phong cũng trầm giọng quát lớn.

Mặc dù đối diện là Hứa gia, nhưng Nhậm Phong là người từng gặp và nói chuyện với gia chủ của Hứa gia, cũng không đến nỗi kinh hãi khi đối diện với Hứa Du như vậy.

“Hừ, đồ ông già vô dụng, nếu như không phải ông còn có ích, tôi đây sớm đã loại bỏ ông rồi, bảo ông sớm dụ Chu Dương ra mặt, vậy mà ông lại lề mề trì hoãn, để tôi phải đích thân ra tay. Tốt nhất ông nên im lặng, bằng không, sau khi xử lí Chu Dương, tôi sẵn sàng quay sang xử lí ông đấy. Một tòa nhà Hằng Phong nhỏ bé mà đã tưởng mình làm nên chuyện sao.”

“Xông lên!”

Sau khi Hứa Du uy hϊế͙p͙ Nhậm Phong, liền bảo đàn em bắt lấy Chu Dương.

Theo quan điểm của Hứa Du, viên ngọc đó mới là mục tiêu quan trọng nhất của hắn, chỉ cần có viên ngọc trong tay, chuyện khác đều không quan trọng.

Cho dù ra tay với lão già vô dụng Nhậm Phong, cũng không có ai ở Hứa gia dám nói gì.

Mười mấy tên đàn em nhận được lệnh, cùng nhau xông lên, muốn khống chế Chu Dương.

“Láo xược!”

Ngưu Xuyên hét lớn tiếng, sắc mặt nghiêm túc, chỉ trong một đòn đánh lập tức nắm lấy cổ tay của hai tên đang lao về phía Chu Dương.

“Cút!”

“Răng rắc!”

Tiếng quát mạnh mẽ, Chu Dương chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc, Ngưu Xuyên tóm lấy cổ tay của hai tên kia, ném thẳng ra ngoài.

Mà bọn chúng hoàn toàn không kịp phản ứng, ngã phịch xuống, cổ tay bị Ngưu Xuyên đánh tàn phế.

Lúc này, hai tên đó mới cảm thấy đau đớn, kêu rêи thảm thiết.

Đòn đánh này của Ngưu Xuyên khiến nhiều người kinh ngạc

Vừa nãy, không ai quan sát được Ngưu Xuyên ra tay như thế nào.

Thậm chí bọn họ chỉ thấy hoa mắt, sau đó nhìn thấy hai người đồng thời bay ra ngoài, cổ tay bị phế nát.

Mười mấy tên khác lần lượt nhìn Ngưu Xuyên với vẻ mặt cảnh giác.

Vốn dĩ Hứa Du vẫn cho rằng có thể ra tay dễ dàng, lúc này sắc mặt chợt thay đổi, lạnh lùng hét lớn.

“Tông sư võ giả!”



Chương 758: Giao đấu (2)



Hứa Du hơi bất ngờ.

Hắn nhìn Chu Dương và Ngưu Xuyên với vẻ mặt u ám.

Hứa Du không ngờ, người bên cạnh Chu Dương lại là một tông sư võ giả.

Rõ ràng vừa nãy hắn đã cảm nhận, người này không có bất kì khí chất nào của một võ giả.

Thế nhưng, chỉ vẻn vẹn một đòn đánh, Hứa Du biết ngay người này vẫn đang che giấu hơi thở, vì e sợ xảy ra chuyện bất ngờ.

Đám người kia nghe Hứa Du nói như vậy, tất cả đều kinh ngạc, nhanh chóng lùi lại, nhìn Ngưu Xuyên với tâm trạng lo lắng.

Dù sao, bên bọn họ chỉ có Hứa Du là tông sư võ giả, còn lại nhiều nhất cũng chỉ có ba tên khác là bán bộ tông sư võ giả.

Thế nhưng, trong hai người vừa nãy bị Ngưu Xuyên đánh tàn phế, có một người là bán bộ tông sư võ giả.

Mà người đó lại bị đánh đến mức tàn phế, trong lòng mọi người kinh hãi không thôi.

Lúc này, tất cả bọn họ không biết nên tiến hay lùi, lần lượt nhìn Hứa Du.

Bên phía Chu Dương có một tông sư võ giả, còn đám người Hứa Du cũng chỉ có Hứa Du là tông sư võ giả, mới đủ khả năng giao đấu với Ngưu Xuyên.

“Ha ha, thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi, không ngờ rằng, bên cạnh anh lại có tông sư võ giả, khiến tôi mở mang tầm mắt rồi.”

Hứa Du chậm rãi bước lên phía trước.

Vốn dĩ, hắn không định ra tay.

Với những người Hứa Du đưa tới, cộng thêm thực lực của hắn, gần như không có bất kì thế lực của gia tộc nào dám khiêu khích ở Đông Hải.

Thậm chí, chỉ cần một người không vui, đội hình bên Hứa Du có thể khiến một gia tộc hạng hai biến mất chỉ trong một đêm.

Nhưng nếu phía Chu Dương có một tông sư võ giả, thì Hứa Du không thể không ra tay hành động.

Có điều, chỉ với một tông sư võ giả, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, trong mắt Hứa Du, e rằng người này chỉ mới bước chân vào cảnh giới tông sư võ giả, hơi thở chưa ổn định, cảnh giới cũng không vững vàng.

Trước kia, Hứa Du đã từng đánh bại người như vậy.

“Nhưng Chu Dương, nếu như anh nghĩ có thể yên ổn chỉ với một tông sư võ giả, vậy thì anh quá ngây thơ rồi! Đã từng có ba tông sư võ giả chết trong tay tôi, bây giờ thêm một người nữa cũng chẳng đáng là bao.”

Hứa Du lạnh lùng hét lên, sau đó không nhiều lời nữa, thẳng tay ra đòn.

Hứa Du quả thực là tông sư võ giả, thực lực dường như đạt đến cảnh giới siêu phàm.

Chu Dương hoàn toàn không nhìn thấy rõ Hứa Du ra tay thế nào, Ngưu Xuyên đã tiến lên, giao đấu với Hứa Du.

Hứa Du và Ngưu Xuyên đều là tông sư võ giả, lúc hai đòn đánh va chạm vào nhau, phát ra âm thanh lớn, tựa như nổi lên cơn cuồng phong trong căn biệt thự.

Nhìn thấy Ngưu Xuyên bị Hứa Du khống chế, mười mấy tên đàn em khác nhìn Chu Dương đang ngồi một mình trêи ghế sofa, ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ hung dữ.

“Các anh em, Chu Dương bây giờ chỉ có một mình, chúng ta lên, bắt lấy hắn!”

Không biết ai hét lớn, những người khác lần lượt xông đến với tốc độ cực nhanh.

Trong số đó có hai người là bán bộ tông sư võ giả.

Chu Dương không phải đối thủ của hai người đó.

“Để tôi!”

Đúng lúc này, Tiểu Đao ra tay.

Con dao lao thẳng ra, quật ngã một người, dao đâm vào trong cơ thể của hắn, chỉ sót lại cán dao bên ngoài

“Cẩn thận, đây là một bán bộ tông sư võ giả.”

Mọi người hét lên một tiếng, một bán bộ tông sư võ giả bước lên nghênh chiến.

“Ha ha, thật sự quá xem thường tôi rồi, chỉ phái một người qua đây sao? Vậy đừng trách tôi không khách sáo.”

Tiểu Đao nhìn thấy đối phương chỉ có một tên lao đến giao đấu với mình, đột nhiên cười chế nhạo, con dao trong tay bay ra không ngừng, bay vèo vèo vào đám người bên kia.

“Tôi cũng lên, tốc chiến tốc thắng, các người đi bắt Chu Dương!”

Thấy vậy, một tên bán bộ tông sư võ giả khác cũng xông lên, hai tên đó liên thủ với nhau, giao đấu với Tiểu Đao.

Ba người ầm ĩ đánh qua đánh lại, không phân nổi thắng thua trong một khoảng thời gian ngắn.

Về phần mười mấy tên còn lại, tuy vẫn chưa đạt đến cảnh giới bán bộ tông sư võ giả, thế nhưng thực lực mỗi người cũng không yếu.

Ít nhất, nếu chỉ một mình thì Chu Dương nhất định không đánh lại được bọn họ.

“Chu Dương, tiếp chiêu!”

“Bắt hắn!”

“Giao viên ngọc ra!”



Mọi người xúm lại, giống như Chu Dương là một miếng mật ong, còn bọn họ chính là con ong, ai cũng muốn cắn một miếng.

“Bào Ca, phiền anh rồi.”

Chu Dương bất lực, chỉ có thể quay đầu cầu cứu Bào Ca, người nãy giờ vẫn hứng thú đứng quan sát.

Sở dĩ Chu Dương dám đối đầu chính diện với Hứa Du, đều ỷ thế có Bào Ca.

Dù sao, Bào Ca là một tông sư võ giả, người bên phía anh cũng chỉ có hai người Tiểu Đao và Ngưu Xuyên biết điều này, những người còn lại ngay cả Nhậm Phong cũng không biết.

Cho nên đám người Hứa Du chắc chắn không có tin tức đầy đủ của Bào Ca.

“Hết cách rồi, chỉ có thể để tôi lên, nhưng Chu Dương sau này phải mời tôi ăn một bữa cơm đấy!”

Bào Ca siết chặt cổ tay, rồi chợt nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Các anh em, ở đây có một tên không sợ chết, để cho hắn thấy, khinh thường gia tộc ẩn dật Hứa gia chúng ta sẽ có hậu quả gì!”

Đối phương hét lớn chia ra một nửa quay đầu ứng chiến với Bào Ca.

Những người còn lại xông về phía Chu Dương.

“Hầu hết đều ở đây rồi, chỉ còn ba người.”

Nhìn thấy ba người xông tới trước mặt, Chu Dương lắc đầu, không hề lo lắng gì nhiều.

Nếu nói bản thân anh không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, vậy thì ba người trước mắt này anh có thể dễ dàng đối phó.

“Ha ha, tôi muốn xem thử rốt cuộc gia tộc ẩn dật có thực lực ra sao!”

Chu Dương cười khẩy, chủ động lao lên giao đấu.

Một đòn tung ra, đấm trúng vào đối phương, nơi cú đấm chạm vào phát ra âm thanh yếu ớt.

Sau đó Chu Dương cảm thấy hơi thở quằn quại trong lồng ngực, lùi về hai bước, mới ổn định lại cơ thể.

Còn người bị Chu Dương đánh trúng, liền nôn ra máu, căn bản không đủ sức đứng lên.

Mặc dù thực lực của Chu Dương không mạnh, nhưng vẫn luôn học hỏi từ một tông sư võ giả như Ngưu Xuyên, nên tiến bộ rất nhanh, cũng biết một số kỹ thuật sức mạnh.

Thực lực của Chu Dương đương nhiên sâu xa khó lường hơn so với đám vệ sĩ của Hứa gia.

Có được bài học thất bại của người phía trước, ánh mắt hai người còn lại nhìn Chu Dương tràn đầy khϊế͙p͙ sợ.

Thực lực của bọn họ ngang bằng với tên đầu tiên, cho dù có thể đánh thắng tên thứ nhất thì cũng chỉ nhỉnh hơn một chút, thắng suýt sao bằng một nửa chiêu mà thôi.

Thế nhưng, Chu Dương đã đánh cho người này nôn ra máu, rõ ràng thực lực của Chu Dương vượt xa hắn.

Mà bọn họ hoàn toàn không thể làm được điều tương tự như Chu Dương.

“Làm sao đây? Hai người chúng ta sợ rằng không phải là đối thủ của hắn!”

Hai người nhìn nhau, có phần căng thẳng lo lắng.

Ban đầu, người bên phía bọn họ đều tràn đầy tự tin, bắt lấy Chu Dương là một chuyện dễ dàng như trở bàn tay.

Cho nên lúc bắt đầu bọn họ căn bản không hề xem trọng.

Nhưng lúc đến đây, nhìn thấy Chu Dương trước mắt, phía bọn họ vừa chuẩn bị ra tay, liền bị Ngưu Xuyên bên cạnh Chu Dương đánh hai người tàn phế.

Hơn nữa, trong số hai người đó, còn có một người là bán bộ tông sư võ giả.



Chương 759: Trận chiến hỗn loạn



Người có thể đánh tàn phế bán bộ tông sư võ giả trong một chiêu chỉ có thể là tông sư võ giả.

Bọn họ không ngờ rằng bên cạnh Chu Dương cũng có tông sư võ giả.

Nhưng có Hứa Du ở đây, Hứa Du có thể khống chế được tên tông sư võ giả đó, bọn họ vẫn có đủ sức mạnh tuyệt đối để đánh bại Chu Dương.

Sau đó một bán bộ tông sư khác đã bị đánh bại, chỉ với một người đã có thể khống chế được hai bán bộ tông sư võ giả của phía họ.

Tiếp theo lại đột nhiên xuất hiện một người khác, mặc dù thực lực của anh ta nhìn có vẻ không cao siêu lắm, nhưng anh ta có thể chiến đấu với gần mười người của phe họ, động tác hết sức điêu luyện, không hề có dấu hiệu chịu thua.

Ngược lại chỉ trong vòng vài phút, bên phe bọn họ đã có hai người bị thương.

Ba người bọn họ đã sẵn sàng để hạ gục Chu Dương bằng một cú đấm.

Nhưng lại bị Chu Dương đánh bay ra ngoài.

Hai người còn lại liếc nhìn nhau, đều cảm thấy Chu Dương không dễ đối phó, nếu chỉ có hai người bọn họ, thì không thể đánh bại được Chu Dương.

“Các anh em, tên Chu Dương này hơi hung ác, thêm hai người nữa đến đây, chúng ta cùng nhau xông lên!”

Một trong số họ hét lên, sau đó lại có thêm hai người lao đến.

Bốn người cùng lúc lao về phía Chu Dương, bọn họ muốn nhanh chóng hạ gục Chu Dương, như vậy có thể kết thúc trận đấu.

Nhìn thấy bốn người lao về phía mình, Chu Dương cũng hơi bất lực.

Anh gọi Bào Ca ra tay giúp đỡ, nhưng anh không ngờ rằng Bào Ca lại cố gắng trì hoãn trận đấu như vậy.

Một tông sư võ giả chân chính, mà lại tập thái cực quyền với gần mười người ở đó.

Dù có hơn mười người thì cũng không có khả năng đánh Bào Ca bị thương, mà trong vòng vài phút Bào Ca cũng chỉ đả thương hai người của đối phương, bọn họ đều chỉ bị thương nhẹ, cho nên đối phương hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu.

“Bào Ca, đẩy nhanh tốc độ chiến đấu đi, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý nữa, không thể lãng phí thời gian ở đây được.”

Chu Dương hét lên, chỉ có thể nhờ Bào Ca giúp đỡ.

Lúc này Chu Dương đã thầm nghĩ rằng, sau khi trở về nhất định phải theo Ngưu Xuyên chăm chỉ luyện tập, nỗ lực nâng cao thực lực.

Bằng không sau này gặp phải một vài tên côn đồ cũng không xử lý được, thì quả thực rất xấu hổ.

“Được.”

Bào Ca gật đầu đáp lại một tiếng, khí thế sức mạnh của tông sư võ giả trong tích tắc được bộc phát, khiến mười người kia đều kinh ngạc.

Sau đó, Bào Ca lao vào giữa đám người như một bóng ma.

Chờ đến khi Bào Ca dừng lại, thì mười người kia đã lần lượt ngã xuống đất, bọn họ không ngừng la hét.

Bốn người vừa lao về phía Chu Dương đều tái mặt, bọn họ lui về phía sau không dám tiến lên trước một bước.

“Tông sư võ giả! Bọn họ vẫn còn một tên tông sư võ giả khác!”

Đương nhiên, khí thế mạnh mẽ của Bào Ca khiến Hứa Du kinh hãi.

Hứa Du nhìn Bào Ca đang thong thả đi tới, sắc mặt của hắn dần trở nên khó coi.

Hắn không ngờ, bên cạnh Chu Dương, ngoài Ngưu Xuyên là tông sư võ giả ra, vẫn còn có một tông sư võ giả thứ hai!

Thông tin sai lệch nghiêm trọng!

Thông tin bên Hứa gia điều tra được, lực lượng bảo vệ xung quanh Chu Dương không mạnh đến mức đó, chỉ có duy nhất một tên vệ sĩ Ngưu Xuyên còn chưa biết thực lực như thế nào, nhưng có thể là tông sư võ giả.

Vì vậy, lần này Hứa gia đề cử Hứa Du dẫn dắt đám người đó, để khống chế Ngưu Xuyên.

Tuy nhiên, Hứa gia hoàn toàn không điều tra được bên cạnh Chu Dương ngoài Ngưu Xuyên, vẫn có một tông sư võ giả khác.

Còn bên phe bọn họ, chỉ có một mình Hứa Du là tông sư võ giả.

Bỗng chốc, trong lòng Hứa Du có dự cảm không lành.

Hứa Du cảm thấy hơi chật vật khi phải đối phó với Ngưu Xuyên, hiển nhiên Ngưu Xuyên tuyệt đối không phải là người vừa bước vào cảnh giới tông sư võ giả.

Nếu lúc này lại có thêm một tông sư võ giả khác xuất hiện, vậy Hứa Du cảm thấy bản thân mình chắc chắn sẽ bị đánh bại, thậm chí có khả năng sẽ không thể ra khỏi biệt thự này.

“Chu Dương, không ngờ bên cạnh anh còn có hai tông sư võ giả, là do tôi tính toán sai, nhưng tôi là người của Hứa gia, lẽ nào anh dám ra tay với tôi? Rút lui!”

Một tiếng hét lớn vang lên, một cú đánh thoáng chốc đã đẩy lùi được Ngưu Xuyên, Hứa Du đứng yên tại chỗ, nở nụ cười chế nhạo nhìn Chu Dương, sau đó bảo đám đàn em chuẩn bị rút lui.

Bên phía của Chu Dương có hai tông sư võ giả, vậy thì đám người Hứa Du sẽ không có cơ hội chiến thắng, nếu tiếp tục ở lại đây chỉ gia tăng khả năng gặp nguy hiểm.

“Ha ha, chỉ một câu anh là người của Hứa gia, liền muốn tôi giao ra viên ngọc đó, anh là người của Hứa gia thì muốn đánh gục tôi, thậm chí, muốn giết chết tôi luôn, bây giờ anh cứ nói anh là người của Hứa gia thì có thể rút lui sao?”

“Hứa Du, anh quá đề cao bản thân mình và cũng đề cao Hứa gia quá rồi, nếu như hôm nay các người đã đến đây, vậy thì tất cả đều phải ở lại, tôi còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.”

“Xuyên Tử, Bào Ca mau bắt lấy Hứa Du!”

Chu Dương cười khẩy, khẽ gật đầu với Ngưu Xuyên và Bào Ca, giọng điệu vô cùng đáng sợ.

Ngưu Xuyên và Bào Ca nghe lệnh, lập tức ra tay, lao thẳng về phía Hứa Du.

“Rút lui!”

Sắc mặt Hứa Du thay đổi, hắn không ngờ Chu Dương lại to gan như vậy, không quan tâm đến sự tồn tại của Hứa gia, lại muốn tóm gọn hắn.

Nếu đối phương chỉ có một tông sư võ giả, thì Hứa Du có đủ tự tin có thể tấn công hoặc rút lui bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ đối phương có hai tông sư võ giả, Hứa Du biết mình chỉ có một cơ hội rời khỏi đây.

Nếu hắn bỏ lỡ cơ hội này thì hắn sẽ bị bắt giữ ở lại đây.

Hắn vừa lui ra phía cửa lớn, vừa nỗ lực chống lại Ngưu Xuyên và Bào Ca, Hứa Du nhìn thấy đàn em của mình đã hơi hoảng loạn, trong lòng hắn bỗng trở nên hung dữ.

“Nếu như các người đã muốn bắt tôi như vậy, thì phải xem các người có thực lực này không!”

Với một tiếng hét mạnh mẽ, Hứa Du đột nhiên tăng tốc, trong chốc lát hắn đã giao đấu với Ngưu Xuyên và Bào Ca.

Đám đàn em của hắn, ngoại trừ hai bán bộ tông sư võ giả bị Tiểu Đao khống chế, bây giờ cũng chỉ có bốn người có thể đứng trêи mặt đất.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, bốn người bọn họ đâu dám động tay động chân nữa, bọn họ lần lượt lui ra phía sau, muốn rời khỏi biệt thự.

“Hừ, nếu đã đến đây rồi, vậy thì tất cả đều phải ở lại!”

Nhìn thấy vậy, Chu Dương hừ một tiếng, dùng sức giậm chân lao vào đánh nhau với bốn người đó.



Trong một khoảng thời gian ngắn, biệt thự của Nhậm gia trở nên hỗn loạn.

Nhậm Phong và Nhậm Nam đã lên tầng hai từ lâu, họ vô cùng lo lắng theo dõi trận đấu ở dưới tầng một.

“Bố, bố nghĩ Chu Dương có thể thắng sao?”

Nhậm Nam hạ thấp giọng hỏi, ánh mắt bà ấy tràn đầy sự lo lắng nhìn Chu Dương đang đánh nhau với bốn người kia ở dưới tầng một.

Dù thế nào đi chăng nữa, cũng nhờ Chu Dương phá bỏ sự uất ức bị giấu kín suốt mười mấy năm của bà ấy, điều này tương đương với việc ban cho Nhậm Nam một cuộc sống mới, khiến bà ấy có thể sống một cuộc sống mới.

Do đó, Nhậm Nam không hề muốn nhìn thấy Chu Dương gặp nguy hiểm.

“Đừng lo lắng, Chu Dương có hai tông sư võ giả, bọn họ nhất định sẽ thắng, bố cũng không ngờ bên cạnh Chu Dương lại có tới hai tông sư võ giả.”

Nhậm Phong bình tĩnh, nhìn không ra ông ta đang vui hay đang buồn, nhưng có thể nghe thấy sự cảm thán trong giọng nói của ông ta, dường như rất kinh ngạc trước tình hình lúc này.

Chu Dương đấu với bốn người, mặc dù lúc đầu còn hơi bối rối, nhưng dần dần Chu Dương cảm thấy thả lỏng hơn, có thể so tài với bốn người này.



Chương 760: Bắt lấy Hứa Du



“Đứng lại.”

Hạ giọng hét lên một tiếng, Chu Dương nhân cơ hội có một người không đề phòng, anh dùng tay đấm mạnh vào ngực đối phương, lập tức khiến người đó phun ra một ngụm máu đỏ tươi, ngã phịch xuống đất.

Chỉ còn lại ba người, nên áp lực của Chu Dương ít hơn một chút.

Chẳng mấy chốc, ba người này cũng bị Chu Dương đánh bại.

Chu Dương cảm thấy hơi mệt, trêи người cũng có vài vết thương, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Cùng lúc đó, bên phía Tiểu Đao, một con dao bay xuyên qua bắp thịt trêи tay của một người, lập tức đánh bại tên bán bộ tông sư võ giả.

Còn lại một tên bán bộ tông sư võ giả khác cũng không phải đối thủ của Tiểu Đao, ngay lập tức bị Tiểu Đao phóng dao trúng yết hầu vài nhát liền, sống chết lúc này đều nằm trong tay Tiểu Đao mà thôi.

“Bắt sống hắn!”

Chu Dương trầm giọng hét lên, thấy Tiểu Đao chỉ đánh ngất tên bán bộ tông sư võ giả, anh mới liếc nhìn Ngưu Xuyên và Bào Ca.

Trận đấu của Chu Dương và Tiểu Đao đã kết thúc, toàn bộ biệt thự lúc này chỉ còn lại trận chiến giữa Ngưu Xuyên và Bào Ca với Hứa Du.

Lúc này Hứa Du lòng nóng như lửa đốt.

Nhìn thấy đàn em của mình từng người một bị đánh bại, hoặc là bị hạ gục nằm xuống không thể đứng dậy nổi, hoặc là bị đánh ngất không biết sống chết ra sao, mà hắn hoàn toàn không thể giúp đỡ được.

Mười mấy tên đàn em này, có không ít người là người cùng huyết thống của Hứa gia, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy Chu Dương chắc chắn sẽ bị Hứa gia điên cuồng báo thù, nhưng Hứa gia của hắn cũng không tránh được việc phải chịu một vài rủi ro.

Còn bây giờ, một mình hắn đấu với hai tông sư võ giả Ngưu Xuyên và Bào Ca, sức lực lúc này cũng đã sắp cạn kiệt, nếu như bản thân hắn vẫn không có đột phá, thì hắn chỉ có thể bị tóm ở lại đây thôi.

Hứa Du chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại gặp một đối thủ mạnh như vậy.

Lúc đầu, hắn còn cho rằng đối phương chẳng qua chỉ là một tấm bia đỡ đạn tầm thường.

Hứa Du càng nghĩ trong lòng càng rối rắm, động tác đánh nhau cũng dần chậm lại.

Hơn nữa, trong lòng Hứa Du càng lo lắng thì càng dễ mắc sai lầm và bộc lộ khuyết điểm.

“Hứa Du, tôi khuyên anh tốt nhất nên ngừng phản kháng, bởi vì anh là người của Hứa gia, nên tôi sẽ giữ lại cái mạng này cho anh!”

Chu Dương thích thú nhìn Hứa Du, đột nhiên hét lên.

Lời anh nói hết sức bình thường, nhưng lúc này trong lòng Hứa Du đang rất căng thẳng, lại bị Chu Dương hét lên như vậy, do đó hắn không kịp phản ứng, khi ra tay lập tức lộ khuyết điểm.

“Sơ hở!”

Ngưu Xuyên và Bào Ca đều là tông sư võ giả, rất giỏi xử lí tình huống, nắm được nhược điểm của đối phương.

Hứa Du chỉ hoảng loạn, lộ ra một chút sơ hở, liền bị Ngưu Xuyên và Bào Ca nắm bắt được.

Hai người họ nắm bắt được sơ hở này, liền liên tiếp thực hiện các động tác khác nhau, đánh bật Hứa Du hết lần này đến lần khác, khiến hắn hoàn toàn không thể chống trả lại.

“Rầm!”

Cuối cùng, Ngưu Xuyên bất ngờ tung một cú đấm vào ngực Hứa Du, hắn đang muốn phòng thủ nhưng đã quá muộn nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cú đấm của Ngưu Xuyên đấm vào ngực mình.

“Phụt!”

Đột nhiên, Hứa Du phun ra một ngụm máu đỏ sẫm, cả cơ thể lập tức mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt.

Rất rõ ràng, cú đấm vừa rồi của Ngưu Xuyên thực sự đã làm tổn thương sinh lực của Hứa Du, khiến hắn không thể tiếp tục chiến đấu.

Hứa Du đã không thể chiến đấu được nữa, điều này cho thấy bên phía Chu Dương đã giành được chiến thắng trọn vẹn.

Thấy vậy, Nhậm Phong và Nhậm Nam ở trêи tầng hai cũng mỉm cười, hai người chậm rãi bước xuống và đi về phía Chu Dương.

“Hứa Du, anh đã phục chưa?”

Chu Dương bước đến trước mặt Hứa Du, nhìn Hứa Du đang trong trạng thái vô cùng thảm hại, anh cười nhạt.

Trước đó bộ dạng Hứa Du kiêu ngạo hung hăng bao nhiêu.

Thì lúc này, hắn ta thê thảm bấy nhiêu.

“Hừ, Chu Dương, là tôi đã đánh giá thấp anh, không ngờ bên cạnh anh còn có hai tông sư võ giả, có điều tôi khuyên anh tốt nhất nên thả tôi, sau đó giao viên ngọc ra, nếu không, Hứa gia sẽ không buông tha cho anh đâu! Hai tông sư võ giả trong tay anh cũng chả là gì trong mắt Hứa gia!”

Hứa Du nghiến răng nhìn Chu Dương, căm phẫn nói.

Hứa Du cũng không ngờ rằng, bản thân lại bị hạ gục bởi Chu Dương.

Hơn nữa, bây giờ xem ra cho dù hắn uy hϊế͙p͙ Chu Dương, thì anh cũng không thể nào thả hắn đi.

“Ha ha, đương nhiên tôi sẽ để anh đi, tôi cũng là người tốt mà, chỉ có điều, khi nào thả anh rời đi, thì là do tôi quyết định, Xuyên Tử, đưa anh ta theo, chúng ta về trước đã.”

Chu Dương thản nhiên nói.

Sau đó Chu Dương yêu cầu Bào Ca và Tiểu Đao áp giải những người còn lại cùng nhau trở về.

“Ông Nhậm, mọi chuyện đến đây là kết thúc, chúng tôi cũng phải quay về, những việc trước đây, tôi có thể không nhắc lại nữa, nhưng Hứa Du đã bị tôi bắt đi, thời gian dài không có thông tin Hứa Du gửi về Hứa gia, bên phía Hứa gia nhất định sẽ phái người tìm tới đây, đến lúc đó tôi e rằng khả năng cao vẫn còn phải liên hệ với ông Nhậm, cũng mong ông Nhậm đến lúc đó có thể chủ động liên hệ với tôi. “

Chu Dương nhìn Nhậm Phong, nghiêm túc nói.

Nói thật, kế hoạch này của Hứa Du cũng liên quan đến Nhậm Phong.

Vốn dĩ, sau khi hạ gục Hứa Du, Chu Dương hoàn toàn có thể khống chế Nhậm Phong.

Nhưng Chu Dương cảm thấy điều đó không cần thiết, hơn nữa tầm ảnh hưởng của Nhậm Phong ở Đông Hải vẫn còn rất lớn, nếu bị anh khống chế như vậy, một khi không cẩn thận thì sẽ dẫn đến rắc rối lớn.

Chu Dương không muốn mạo hiểm.

Nhậm Phong nhìn chằm chằm Chu Dương một lúc lâu, sau khi chắc chắn Chu Dương không nói đùa, giọng điệu ông ta rất nghiêm túc, rồi chậm rãi gật đầu.

“Được.”

Nghe thấy Nhậm Phong đồng ý, Chu Dương cũng mỉm cười, bước thẳng ra ngoài cửa.

Đã đạt được mục đích hôm nay đến đây, hơn nữa còn đánh bại Hứa Du, chuyện này cũng coi như là một niềm vui bất ngờ.

Chỉ có điều, chờ đến khi Chu Dương chuẩn bị bước ra ngoài, Nhậm Thanh Thanh đột nhiên chạy ra khỏi phòng.

“Chu Dương, anh nói sẽ dẫn tôi đi gặp chị Giang Yến, anh không thể lừa gạt tôi!”

Nhậm Thanh Thanh hét lớn với Chu Dương.

Lúc này, Nhậm Thanh Thanh cũng không còn tiều tụy như vừa nãy, ngược lại cô trở nên phấn chấn hơn, chỉ có đôi mắt hơi đỏ ửng, ánh mắt oán hận nhìn Chu Dương.

“Yên tâm đi, tôi nói lời nhất định giữ lời!”

Chu Dương xua tay, mỉm cười nói.

Nhưng ánh mắt oán hận của Nhậm Thanh Thanh rốt cuộc là sao chứ!

Chu Dương không nói nên lời, nhưng anh cũng không muốn dính líu quá nhiều đến chuyện này, dù sao bây giờ cũng có quá nhiều phụ nữ xung quanh anh, Chu Dương chỉ có một mình nên không thể quan tâm nổi.

Sau đó, mấy người Chu Dương dẫn theo đám người Hứa Du rời đi.

Bào Ca đã gọi tất cả những người đang bảo vệ tại tòa nhà Hằng Phong đến, nếu không bốn người bọn họ quả thực rất khó khăn trong việc áp giải một đám người Hứa Du.

Biệt thự Nhậm gia, một mớ hỗn độn.

Nhưng Nhậm Phong và Nhậm Nam đều không thấy tiếc lắm, ngược lại, hai người họ nhìn thấy Chu Dương rời đi, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy khi đám người Hứa Du đột ngột xuất hiện, Nhậm Phong và Nhậm Nam đã thực sự lo lắng.

Đây đúng là một kế hoạch không tệ, là một kế hoạch chĩa vào Chu Dương, mà Nhậm Phong cũng bởi vì Hứa Du chèn ép nên mới phải làm như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom