Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 663: Thả người!
Trong mắt họ, người giết chết hai tên đàn em của Lý Minh Phong chỉ bằng một chiêu trong tích tắc như Chu Dương, chắc chắn không phải người bình thường, thân phận địa vị chắc cũng phải ngang ngửa họ.
Vậy mà anh lại xích mích, gây thù kết oán với Lý Minh Phong chỉ một người phụ nữ không văn minh như Liễu Tuyết, quả thật không sáng suốt chút nào.
Với họ, cách giải quyết tốt nhất chính là Chu Dương phải xin lỗi Lý Minh Phong.
Thì chắc Lý Minh Phong sẽ bỏ qua, không truy cứu.
Dù gì, hai bên cũng không xảy ra va chạm mạnh, nên không tính là gây thù kết oán.
Lúc này, ngay cả Liễu Tuyết cũng thấy lời khuyên của mọi người là đúng, trong lòng cũng nảy lên ý nghĩ là cô ta đã khiến cho Chu Dương bị liên lụy, nhìn anh đầy hổ thẹn.
“Anh Chu, đây là chuyện của tôi, anh đừng nhúng tay vào, tôi không muốn liên lụy tới anh……”
Tiếng của Liễu Tuyết rất nhỏ, tâm trạng ủ rũ, đôi lúc còn thấp thoáng tiếng khóc.
“Ranh con, mày thấy đó, cô em này đã nói rồi, chuyện này không liên quan tới mày, mày khôn hồn thì cút đi, tao sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.”
Lý Minh Phong đầy đắc ý.
Vừa rồi hắn chỉ nói bừa một câu, thế mà một đám người đã đứng ra nói giúp hắn, bắt Chu Dương xin lỗi.
Tức là, họ đều biết Lý Minh Phong không phải là người dễ động vào.
Đây chính là quyền thế, đây chính là địa vị của Lý gia ở thành phố Đông Hải.
“Liễu Tuyết, chẳng lẽ trong mắt cô, tôi là kẻ vô trách nhiệm vậy sao?”
Chu Dương lãnh đạm nói, vẻ mặt lạnh băng, nhưng khi nhìn Liễu Tuyết thì lại thoáng hiện lên tia ấm áp.
Cô gái ngốc nghếch này, gặp nguy hiểm mà vẫn nghĩ cho sự an toàn của anh.
Có điều, tuy Liễu Tuyết nói vậy nhưng đây không phải chuyện anh cần suy nghĩ tới.
Nếu anh đã nhúng tay vào rồi, thì không có chuyện bỏ dở giữa chừng.
“Hay là cô nghĩ, hắn có thể làm khó được tôi? Làm liên lụy tới tôi?”
Giọng điệu anh nhẹ tênh, nhưng tràn đầy sức mạnh, giống như một quả bom nổ vang dội trêи mặt nước phẳng lặng.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Từ Lý Minh Phong, đám người trong sảnh tầng một, cho đến cả đám người hóng hớt ở trêи tầng hai, tất cả đều trợn tròn mắt, gắt gao nhìn Chu Dương.
Có người, mặt đầy biến sắc, trầm ngâm nhìn Chu Dương.
Có người thì coi thường, cho rằng Chu Dương đang khoe mẽ làm màu, là kẻ vô trách nhiệm.
Còn có người lại nghĩ Chu Dương là một kẻ ngốc, trong mắt họ, nếu Chu Dương nói ra những lời như vậy thì cũng chẳng khác mấy kẻ ngu si đần độn là bao.
Nên biết, Lý Minh Phong là cháu trưởng của Lý gia ở thành phố Đông Hải, là cháu trai mà Lý lão gia thương yêu nhất, là cháu cưng của ông ta.
Còn Lý gia ở thành phố Đông Hải này, làm trong ngành ngoại thương ở khắp thành phố Đông Hải nên cũng tích góp được một gia sản lớn, tuy không bằng các gia tộc bậc nhất như Tô gia, Tôn gia, nhưng vẫn là một gia tộc không thể khinh thường.
Vậy mà hiện giờ Chu Dương lại nói, Lý Minh Phong không thể làm khó được anh.
Câu này, nếu để đám người hiểu độ cường mạnh của Lý gia biết, chắc chắn sẽ cười rơi răng.
“Ranh con, mày chọc tức tao rồi đó, tao thề, dù giờ mày có quỳ xuống xin lỗi nhận sai, tao cũng không tha cho mày, tao khuyên mày, tốt nhất là nên rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake, không thì kết cục của mày sẽ là làm mồi cho cá ở sông Hoàng Phổ ăn.”
Vẻ mặt hắn dữ tợn, đôi mắt đỏ lòm, nhìn Chu Dương bằng ánh mắt hung ác.
Lý Minh Phong không hề nói chơi, Lý gia hoàn toàn có khả năng đó, quăng một người xuống sông Hoàng Phố làm mồi cho cá ăn không hề khó.
Mà giờ đây tại câu lạc bộ Silver Lake, Chu Dương coi hắn không ra gì ở trước mặt mọi người, tức là coi thường hắn, coi thường Lý gia.
Chuyện này, dù là Lý Minh Phong hay Lý gia đều không thể cho qua dễ dàng được.
“Khẩu khí lớn quá nhỉ.”
“Phải đó, rốt cuộc anh ta là ai vậy, có thể lên tầng hai thì chắc không phải người bình thường, mà hình như tôi chưa thấy anh ta bao giờ.”
“Liệu có phải là người tai to mặt lớn từ nơi khác tới không?”
“Hừ, dù có là người tai to mặt lớn, một khi đắc tội với Lý Minh Phong thì tức là đắc tội với Lý gia, dù có quyền có thế thì cũng phải im răm rắp!”
……
Mọi người hoảng sợ, bàn tán xôn xao về Chu Dương, bắt đầu suy đoán thân phận của anh.
“Kết cục của tôi như nào tôi không cần biết, nhưng, kết cục của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Chu Dương lạnh lùng nhìn Lý Minh Phong, hơi thở lạnh lùng bỗng quét qua Lý Minh Phong, khiến hắn bất giác rùng mình.
Và sau đó không thấy Chu Dương đứng đó nữa, chỉ trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Lý Minh Phong, giơ một tay ra bóp chặt cổ của Lý Minh Phong.
Lý Minh Phong còn chưa kịp hoàn hồn, lúc hắn thấy mặt Chu Dương cách hắn chưa tới năm centimet, hoảng loạn muốn kêu kêu thì mới biết hắn đang bị Chu Dương bóp cổ.
Lý Minh Phong bỗng cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng chừng, cổ nổi gân xanh.
Như thể Chu Dương mạnh tay thêm tí nữa là có thể bóp chết Lý Minh Phong.
Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh.
Chính Lý Minh Phong cũng chưa kịp phản ứng, những người khác cũng chưa kịp hoàn hồn.
Đợi đến khi mọi người phát hiện điều bất thường thì đã sợ không nói nên lời.
Không một ai biết Chu Dương đã làm điều đó như nào.
Họ không hề thấy Chu Dương chuyển động, giống như anh di chuyển tới chỗ Lý Minh Phong trong vòng nháy mắt, rồi bóp cổ hắn.
“Giờ thì sao? Cậu vẫn nghĩ tôi sẽ làm mồi cho cá ở sông Hoàng Phổ ăn sao?”
Chu Dương lạnh lùng nói, nhìn Lý Minh Phong như nhìn một người chết.
Cũng may đây là xã hội pháp trị. Chứ nếu là thời cổ đại, không biết người như Lý Minh Phong đã chết bao lần.
“Liễu Tuyết, cô lại đây.”
Chu Dương nhìn Liễu Tuyết, bình thản nói.
“Ranh con, mau thả Lý thiếu gia ra, mày muốn chết à?”
“Mau thả Lý thiếu gia ra, không thì đừng trách bọn tao ra tay với cô em này!”
Hai tên đàn em lúc này cũng cuống cuồng, bắt lấy Liễu Tuyết, muốn dùng cô ta để ép Chu Dương thả Lý Minh Phong.
“Xem ra hai tên đàn em của cậu không phục lắm, hay là chúng muốn thấy cậu gặp bất trắc?”
Chu Dương vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ tăng thêm lực bóp ở tay.
“Lũ vô dụng…… chúng mày, mau thả người ra……”
Lý Minh Phong thở dốc, nói ngắt quãng, mặt ngày càng đỏ.
Nghe thấy Lý Minh Phong nói vậy, hai tên đàn em vội vàng buông Liễu Tuyết.
“Anh Chu.”
Liễu Tuyết được thả, chạy vội ra sau lưng Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, tâm trạng của cô ta lại trở nên căng thẳng.
Liễu Tuyết biết sở dĩ cô ta được tự do là vì Chu Dương đã chế ngự Lý Minh Phong.
Nhưng, trừ phi Chu Dương giết Lý Minh Phong, nếu không với thế lực của Lý Minh Phong và cả Lý gia, chắc chắn sau này họ sẽ gây rắc rối cho anh.
———————-
Vậy mà anh lại xích mích, gây thù kết oán với Lý Minh Phong chỉ một người phụ nữ không văn minh như Liễu Tuyết, quả thật không sáng suốt chút nào.
Với họ, cách giải quyết tốt nhất chính là Chu Dương phải xin lỗi Lý Minh Phong.
Thì chắc Lý Minh Phong sẽ bỏ qua, không truy cứu.
Dù gì, hai bên cũng không xảy ra va chạm mạnh, nên không tính là gây thù kết oán.
Lúc này, ngay cả Liễu Tuyết cũng thấy lời khuyên của mọi người là đúng, trong lòng cũng nảy lên ý nghĩ là cô ta đã khiến cho Chu Dương bị liên lụy, nhìn anh đầy hổ thẹn.
“Anh Chu, đây là chuyện của tôi, anh đừng nhúng tay vào, tôi không muốn liên lụy tới anh……”
Tiếng của Liễu Tuyết rất nhỏ, tâm trạng ủ rũ, đôi lúc còn thấp thoáng tiếng khóc.
“Ranh con, mày thấy đó, cô em này đã nói rồi, chuyện này không liên quan tới mày, mày khôn hồn thì cút đi, tao sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa.”
Lý Minh Phong đầy đắc ý.
Vừa rồi hắn chỉ nói bừa một câu, thế mà một đám người đã đứng ra nói giúp hắn, bắt Chu Dương xin lỗi.
Tức là, họ đều biết Lý Minh Phong không phải là người dễ động vào.
Đây chính là quyền thế, đây chính là địa vị của Lý gia ở thành phố Đông Hải.
“Liễu Tuyết, chẳng lẽ trong mắt cô, tôi là kẻ vô trách nhiệm vậy sao?”
Chu Dương lãnh đạm nói, vẻ mặt lạnh băng, nhưng khi nhìn Liễu Tuyết thì lại thoáng hiện lên tia ấm áp.
Cô gái ngốc nghếch này, gặp nguy hiểm mà vẫn nghĩ cho sự an toàn của anh.
Có điều, tuy Liễu Tuyết nói vậy nhưng đây không phải chuyện anh cần suy nghĩ tới.
Nếu anh đã nhúng tay vào rồi, thì không có chuyện bỏ dở giữa chừng.
“Hay là cô nghĩ, hắn có thể làm khó được tôi? Làm liên lụy tới tôi?”
Giọng điệu anh nhẹ tênh, nhưng tràn đầy sức mạnh, giống như một quả bom nổ vang dội trêи mặt nước phẳng lặng.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Từ Lý Minh Phong, đám người trong sảnh tầng một, cho đến cả đám người hóng hớt ở trêи tầng hai, tất cả đều trợn tròn mắt, gắt gao nhìn Chu Dương.
Có người, mặt đầy biến sắc, trầm ngâm nhìn Chu Dương.
Có người thì coi thường, cho rằng Chu Dương đang khoe mẽ làm màu, là kẻ vô trách nhiệm.
Còn có người lại nghĩ Chu Dương là một kẻ ngốc, trong mắt họ, nếu Chu Dương nói ra những lời như vậy thì cũng chẳng khác mấy kẻ ngu si đần độn là bao.
Nên biết, Lý Minh Phong là cháu trưởng của Lý gia ở thành phố Đông Hải, là cháu trai mà Lý lão gia thương yêu nhất, là cháu cưng của ông ta.
Còn Lý gia ở thành phố Đông Hải này, làm trong ngành ngoại thương ở khắp thành phố Đông Hải nên cũng tích góp được một gia sản lớn, tuy không bằng các gia tộc bậc nhất như Tô gia, Tôn gia, nhưng vẫn là một gia tộc không thể khinh thường.
Vậy mà hiện giờ Chu Dương lại nói, Lý Minh Phong không thể làm khó được anh.
Câu này, nếu để đám người hiểu độ cường mạnh của Lý gia biết, chắc chắn sẽ cười rơi răng.
“Ranh con, mày chọc tức tao rồi đó, tao thề, dù giờ mày có quỳ xuống xin lỗi nhận sai, tao cũng không tha cho mày, tao khuyên mày, tốt nhất là nên rời khỏi câu lạc bộ Silver Lake, không thì kết cục của mày sẽ là làm mồi cho cá ở sông Hoàng Phổ ăn.”
Vẻ mặt hắn dữ tợn, đôi mắt đỏ lòm, nhìn Chu Dương bằng ánh mắt hung ác.
Lý Minh Phong không hề nói chơi, Lý gia hoàn toàn có khả năng đó, quăng một người xuống sông Hoàng Phố làm mồi cho cá ăn không hề khó.
Mà giờ đây tại câu lạc bộ Silver Lake, Chu Dương coi hắn không ra gì ở trước mặt mọi người, tức là coi thường hắn, coi thường Lý gia.
Chuyện này, dù là Lý Minh Phong hay Lý gia đều không thể cho qua dễ dàng được.
“Khẩu khí lớn quá nhỉ.”
“Phải đó, rốt cuộc anh ta là ai vậy, có thể lên tầng hai thì chắc không phải người bình thường, mà hình như tôi chưa thấy anh ta bao giờ.”
“Liệu có phải là người tai to mặt lớn từ nơi khác tới không?”
“Hừ, dù có là người tai to mặt lớn, một khi đắc tội với Lý Minh Phong thì tức là đắc tội với Lý gia, dù có quyền có thế thì cũng phải im răm rắp!”
……
Mọi người hoảng sợ, bàn tán xôn xao về Chu Dương, bắt đầu suy đoán thân phận của anh.
“Kết cục của tôi như nào tôi không cần biết, nhưng, kết cục của cậu cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Chu Dương lạnh lùng nhìn Lý Minh Phong, hơi thở lạnh lùng bỗng quét qua Lý Minh Phong, khiến hắn bất giác rùng mình.
Và sau đó không thấy Chu Dương đứng đó nữa, chỉ trong nháy mắt, anh đã xuất hiện trước mặt Lý Minh Phong, giơ một tay ra bóp chặt cổ của Lý Minh Phong.
Lý Minh Phong còn chưa kịp hoàn hồn, lúc hắn thấy mặt Chu Dương cách hắn chưa tới năm centimet, hoảng loạn muốn kêu kêu thì mới biết hắn đang bị Chu Dương bóp cổ.
Lý Minh Phong bỗng cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng chừng, cổ nổi gân xanh.
Như thể Chu Dương mạnh tay thêm tí nữa là có thể bóp chết Lý Minh Phong.
Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh.
Chính Lý Minh Phong cũng chưa kịp phản ứng, những người khác cũng chưa kịp hoàn hồn.
Đợi đến khi mọi người phát hiện điều bất thường thì đã sợ không nói nên lời.
Không một ai biết Chu Dương đã làm điều đó như nào.
Họ không hề thấy Chu Dương chuyển động, giống như anh di chuyển tới chỗ Lý Minh Phong trong vòng nháy mắt, rồi bóp cổ hắn.
“Giờ thì sao? Cậu vẫn nghĩ tôi sẽ làm mồi cho cá ở sông Hoàng Phổ ăn sao?”
Chu Dương lạnh lùng nói, nhìn Lý Minh Phong như nhìn một người chết.
Cũng may đây là xã hội pháp trị. Chứ nếu là thời cổ đại, không biết người như Lý Minh Phong đã chết bao lần.
“Liễu Tuyết, cô lại đây.”
Chu Dương nhìn Liễu Tuyết, bình thản nói.
“Ranh con, mau thả Lý thiếu gia ra, mày muốn chết à?”
“Mau thả Lý thiếu gia ra, không thì đừng trách bọn tao ra tay với cô em này!”
Hai tên đàn em lúc này cũng cuống cuồng, bắt lấy Liễu Tuyết, muốn dùng cô ta để ép Chu Dương thả Lý Minh Phong.
“Xem ra hai tên đàn em của cậu không phục lắm, hay là chúng muốn thấy cậu gặp bất trắc?”
Chu Dương vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ tăng thêm lực bóp ở tay.
“Lũ vô dụng…… chúng mày, mau thả người ra……”
Lý Minh Phong thở dốc, nói ngắt quãng, mặt ngày càng đỏ.
Nghe thấy Lý Minh Phong nói vậy, hai tên đàn em vội vàng buông Liễu Tuyết.
“Anh Chu.”
Liễu Tuyết được thả, chạy vội ra sau lưng Chu Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, tâm trạng của cô ta lại trở nên căng thẳng.
Liễu Tuyết biết sở dĩ cô ta được tự do là vì Chu Dương đã chế ngự Lý Minh Phong.
Nhưng, trừ phi Chu Dương giết Lý Minh Phong, nếu không với thế lực của Lý Minh Phong và cả Lý gia, chắc chắn sau này họ sẽ gây rắc rối cho anh.
———————-
Bình luận facebook