• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 648: Chuyện nhỏ

“Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, nếu cháu có thể làm được, cứ coi như nể mặt em Linh Ngọc, cháu sẽ giúp.”

Thẩm Bích Quân tỏ vẻ quả nhiên là vậy, bình thản nói.

Đối với yêu cầu của bà Tạ, Thẩm Bích Quân đã sớm có sự chuẩn bị.

Nếu không thì, cô và bà Tạ cũng chỉ gặp nhau có một lần, cô không nghĩ ra được tại sao bà Tạ lại đột nhiên muốn mời mình ăn cơm.

“Ha ha, việc nhỏ thôi, với năng lực của Thẩm tổng nhất định là dễ như trở bàn tay.”

Vừa nghe Thẩm Bích Quân nói vậy, bà Tạ vô cùng vui mừng.

“Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, là thế này, Thẩm tổng, họ hàng thân thích nhà chúng tôi muốn cùng nhau thành lập một công ty, sau đó hợp tác với công ty Danh Dương, trở thành một cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, không biết Thẩm tổng có thể giúp đỡ không?”

Bà Tạ cười nói.

Thật ra chuyện này vốn không phải chuyện gì lớn.

Phòng thương mại của công ty Danh Dương có một bộ phận chuyên xử lý những chuyện như thế này.

Chỉ cần bạn đủ tư cách, đạt tiêu chuẩn là có thể xin phê duyệt, sau đó chọn địa điểm, mở một cửa hàng kinh doanh chuyên tiêu thụ sản phẩm của công ty Danh Dương.

Trước đây bà Tạ nhìn thấy Mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc làm ăn ngày một phát triển, trong lòng cũng nảy sinh suy nghĩ mở công ty mới.

Cho nên bà Tạ kêu gọi mấy họ hàng thân thích, muốn mọi người đóng góp mỗi người một ít vốn, chia sẻ một phần mạo hiểm, cùng nhau thành lập một cửa hàng kinh doanh.

Nhưng bọn họ lại đụng phải một bức tường.

Trải qua xét duyệt, bọn họ vốn không đủ tư cách, vì vậy không cách nào được thông qua.

Vốn dĩ thời gian dài như vậy qua đi, bà Tạ đã bỏ đi ý nghĩ này.

Nhưng khoảng thời gian gần đây, công ty của Trương Dũng ngày càng tốt lên, mà ngày hôm qua, bà Tạ cũng đã gặp được Thẩm Bích Quân – chủ tịch của công ty Danh Dương, suy nghĩ này lại một lần nữa nhen nhóm lên.

Vì vậy, bà ta mới chuẩn bị một buổi tiệc chiêu đãi như hôm nay.

Chủ ý này của bà Tạ làm rất tốt, mời Thẩm Bích Quân đến ăn cơm, sau đó lợi dụng quan hệ thân thiết giữa Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc, chuyện này có lẽ sẽ rất dễ dàng được thông qua.

Nhưng bà Tạ không ngờ hôm nay Chu Dương cũng đến, hơn nữa còn xảy ra xung đột mâu thuẫn với cậu cả và Trương Dũng, khiến cho Thẩm Bích Quân không thoải mái.

Vốn dĩ nhìn thấy Thẩm Bích Quân không vui, bà Tạ còn tưởng chuyện này lại thất bại, nhưng nếu bây giờ Thẩm Bích Quân đã nói vậy, chứng tỏ cô ấy vốn không để ý chuyện trước đó.

Điều này khiến trong lòng bà Tạ yên tâm không ít.

Cũng đúng, Chu Dương chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường ở công ty Danh Dương, cho dù Thẩm Bích Quân xem Chu Dương là nhân viên công ty mình, muốn bảo vệ tôn nghiêm cho nó.

Nhưng dù sao Thẩm Bích Quân cũng ngồi tít trên cao, đối với nhân vật nhỏ bé như Chu Dương sẽ chú ý được bao lâu?

Chỉ sợ chưa về đến công ty Danh Dương, Thẩm Bích Quân đã không nhớ Chu Dương là ai rồi, đối với chuyện xảy ra ở bữa tiệc hôm nay, sợ là cũng sẽ quên sạch không còn một chút ký ức gì.

“Ồ?”

Lần này, Thẩm Bích Quân cũng cảm thấy hứng thú.

Cùng nhau thành lập một cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương?

Cái này có là gì, chỉ cần một câu nói của Thẩm Bích Quân, thật ra mọi việc đều có thể giải quyết.

Huống chi, chuyện này vốn thuộc về phạm vi phụ trách của Chu Dương.

Nếu Chu Dương đồng ý, anh chỉ cần nói với cấp dưới một tiếng, thì giấy xin kiểm duyệt của mấy người nhà bà Tạ sẽ lập tức được thông qua xét duyệt.

“Chuyện này hình như rất đơn giản, chẳng lẽ mọi người chưa từng đi xin kiểm duyệt sao?”

Thẩm Bích Quân cười nói.

Cô không đề cập đến việc Chu Dương có thể xử lý chuyện này, cũng giống như quên mất sự tồn tại của Chu Dương, ngược lại là vô cùng hứng thú đánh giá những người họ hàng trước mắt.

Đến lúc này, Thẩm Bích Quân mới phát hiện, những họ hàng thân thích này đa phần đều có điều kiện không tốt lắm, nhưng cơ bản thuộc về kiểu phú quý không đủ ăn chơi có thừa, tiền thì ít mà phung phí thì nhiều.

Mỗi một người bọn họ đều hành động đơn độc, dĩ nhiên cũng không xuất chúng gì.

Nhưng khi bọn họ tụ họp lại cùng nhau để hợp tác, thực lực cũng không hề nhỏ.

Theo lý mà nói, nếu bọn họ hợp tác với nhau, thì phải đạt tiêu chuẩn xét duyệt mới đúng, không thể nào xảy ra việc không được thông qua.

“Hay là nói, có nguyên nhân gì khác nên mọi người không được thông qua?”

Thẩm Bích Quân hỏi thẳng, cô không ngờ bà Tạ lại tìm đến sự giúp đỡ của mình, vậy thì trước đây bọn họ nhất định đã từng xin xét duyệt nhưng đã bị từ chối.

“Ha ha, Thẩm tổng, cái này thật sự có vài nguyên nhân, những nhân viên xét duyệt đó cảm thấy thực lực của chúng tôi không đủ, vì vậy không phê chuẩn đơn của chúng tôi.”

“Nhưng cô biết tương lai phát triển của công ty Danh Dương nhất định vô cùng rộng mở, vì vậy cô mới muốn tìm cháu giúp đỡ một chút, xem thử có thể thông qua đơn xin phép này không?”

Bà Tạ cười nói nịnh nọt, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Còn những họ hàng thân thích kia, vẻ mặt ai cũng tràn đầy hi vọng.

Bọn họ đã từng cùng nhau tính toán sổ sách một lượt.

Lần này mỗi nhà bỏ ra hai trăm ngàn tệ để hợp tác, đợi đến lúc có được tư cách, sau khi cửa hàng kinh doanh khai trương, trong vòng một năm là có thể thu hồi tất cả chi phí cả vốn lẫn lãi.

Vậy thì, tiếp theo toàn bộ tiền sẽ là của bọn họ kiếm được.

Nếu tính như vậy, một năm chỉ riêng mở cửa hàng kinh doanh, thuê hai nhân viên, mỗi một nhà có thể kiếm được hơn hai trăm ngàn tệ.

Huống chi, công ty Danh Dương bây giờ phát triển ngày càng tốt, danh tiếng cũng ngày càng lớn, bọn họ sớm gia nhập, sau ngày lợi ích đạt được cũng sẽ ngày càng lớn.

Thẩm Bích Quân nhìn bà Tạ, nhìn những họ hàng thân thích trước mắt, trên mặt nở nụ cười hờ hững, lại tỏ ra hơi xa cách.

“Cô, tuy cháu là chủ tịch công ty, nhưng rất nhiều chuyện không phải một câu nói của cháu là có thể giải quyết.”

Thẩm Bích Quân bình thản nói.

Vẻ mặt của đám người nhà bà Tạ lập tức trở nên u ám, bọn họ ai cũng chăm chú nhìn Thẩm Bích Quân, nghi ngờ khó hiểu.

Thẩm Bích Quân cô tốt xấu gì cũng là chủ tịch của công ty Danh Dương, cổ đông lớn nhất, có thể nói công ty Danh Dương chính là của Thẩm Bích Quân, chuyện trong công ty, có chuyện nào mà cô không định đoạt được chứ?

Kết quả xin cô một chút chuyện nhỏ mà cô đã từ chối.

“Nhưng cô có thể cầm danh thiếp của cháu, đi tìm người phụ trách dự án của công ty chúng cháu, những công việc xét duyệt như vậy luôn là do anh ấy phụ trách.”

Thẩm Bích Quân chuyển hướng đề tài, lấy ra từ trong túi một tấm danh thiếp đưa cho bà Tạ, vừa cười vừa nói.

Nụ cười lần này lộ ra sự thân thiết và ấm áp.

Đám người nhà bà Tạ phát hiện ra vừa nãy mình đã hiểu lầm Thẩm Bích Quân, mặt ai nấy cũng hơi ngượng ngùng xấu hổ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thẩm Bích Quân đã không có ngoài nghi mà chỉ còn cảm kích biết ơn.

Chuyện đùa.

Đường đường là danh thiếp của chủ tịch công ty Danh Dương – Thẩm Bích Quân, chẳng phải là vô cùng uy lực, ở công ty Danh Dương muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?

Một người phụ trách dự án nhỏ bé, nhìn thấy danh thiếp của Thẩm Bích Quân, sẽ lập tức lao tới lạy lục một phen, sau đó mau chóng thông qua đơn xin xét duyệt của đám người bà Tạ.

Cầm lấy danh thiếp của Thẩm Bích Quân, vẻ mặt bà Tạ vô cùng xúc động, đáy mắt tràn đầy vẻ vui mừng.

“Cám ơn, Thẩm tổng.”

Thậm chí đến cả tiếng nói cũng trở nên hơi run rẩy.

Đây coi như là phần sự nghiệp đầu tiên của bà Tạ.

Có sự nghiệp này rồi, sau này bà Tạ có thể tự do về tài chính, không cần ngày nào cũng trông chờ vào công ty của Tạ Linh Ngọc nữa.

Dĩ nhiên, công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc nên giao cho bà một phần, thì vẫn phải giao cho bà.

“Ha ha, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi đây, Tiểu Chu, đi cùng tôi nào.”

Thẩm Bích Quân khẽ cười, đột nhiên quay đầu nhẹ nhàng cười với Chu Dương, rồi xoay mình rời khỏi khách sạn.

Lần này quá đột ngột, Chu Dương căn bản chưa phản ứng kịp.

Tiểu Chu?

Trong lòng Chu Dương đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Bản thân mình nhỏ chỗ nào, Thẩm Bích Quân muốn gọi mình là Tiểu Chu?

Không được, cái này rõ ràng là xem thường mình, nhất định phải dạy cho cô ấy một bài học, để cô ấy biết mình không nhỏ chút nào.

Chu Dương cũng không chào hỏi gì, đi thẳng ra ngoài rời khỏi khách sạn, bước theo Thẩm Bích Quân.

Bữa cơm này, Chu Dương cũng cảm thấy chẳng vui vẻ gì.

Sở dĩ không ra tay dạy dỗ người khác, đơn giản chỉ vì không muốn làm mất mặt Tạ Linh Ngọc mà thôi.

Suy cho cùng, một khi anh ra tay dạy dỗ bọn họ, thì người khác nhất định sẽ trả lại sự tức giận lên đầu mình.

Nhưng nếu bọn họ muốn trả thù Chu Dương, căn bản sẽ không thành công.

Lúc đó, sợ là bọn họ sẽ đem tất cả oán giận đổ lên đầu Tạ Linh Ngọc, vì vậy sẽ xảy ra xung đột làm hại tới Tạ Linh Ngọc.

Mà việc này không phải điều Chu Dương muốn thấy.

———————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom