• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 542: Phát tiền (1)

Tám giờ tối, cánh cửa sảnh tiệc mở ra, Vương Vĩ, Diệp Phương và mấy người cộng sự cùng bước vào.

Bởi vì mấy người Chu Dương, Thẩm Bích Quân không tham gia bữa tiệc, do đó khi đám người Vương Vĩ vừa xuất hiện, lập tức thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.

Ngay cả Diệp Phương ở bên cạnh, cũng không lấn át được sức hút tỏa ra trên người Vương Vĩ.

Dẫu sao, chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói đến việc bữa tiệc chúc mừng hôm nay đã bao trọn cả một tầng, mà Vương Vĩ chính là chủ nhân của bữa tiệc.

Dĩ nhiên, chi phí cũng là một mình ông ta bỏ ra.

Suy cho cùng, nếu so sánh với việc chi nhánh thành phố Liễu đã được thành lập thì số tiền bỏ ra trong bữa tiệc này cũng chẳng đáng là bao.

Ánh mắt của mọi người trong sảnh tiệc nhìn Vương Vĩ cũng hết sức tự hào.

Trong những ánh mắt này, ngoài tôn kính còn có sự ngưỡng mộ.

Ánh mắt như vậy, trước đây Vương Vĩ căn bản không dám nghĩ tới.

Trước đây chỉ khi nhìn Chu Dương, ông ta mới để lộ ánh mắt như vậy.

Vừa nghĩ tới việc hôm nay bản thân ông ta cũng có thể giống như Chu Dương, nhận được nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, trên mặt Vương Vĩ không kiềm chế được liền nở nụ cười.

Đám người Vương Vĩ nhanh chóng đi xuyên qua phòng khách, đến gần bàn tiệc số một bên trong.

Bàn số một này là để chuẩn bị cho bọn họ, vừa đủ chổ cho tám người.

Vốn dĩ, nếu đám người Chu Dương, Thẩm Bích Quân tham gia bữa tiệc chúc mừng này, vậy thì bàn số một chắc chắn phải có vị trí của họ.

Thế thì tương ứng với việc, những người cộng sự như bọn họ phải ngồi ra những bàn ở phía sau.

Nếu thật sự như vậy thì trong lòng một số người chắc chắn sẽ không thoải mái.

Mọi người đều là cộng sự hợp tác với nhau, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải ngồi ở phía sau chứ.

Nhưng bây giờ, đám người Chu Dương không tham gia tiệc chúc mừng, vậy thì tám người bọn họ vừa vặn toàn bộ đều ngồi ở bàn số một, thu hút sự chú ý của đám nhân viên.

“Các vị, tối nay là bữa tiệc chúc mừng chi nhánh chúng ta khai trương thành công tốt đẹp, tất cả nhân viên chi nhánh đều tham gia, mọi người cũng không cần băn khoăn gì cả, nên ăn thì cứ ăn, nên uống thì cứ uống, sau này cơ hội như thế, cũng không phải thường xuyên, ha ha, mọi người đừng nhìn tôi mãi như vậy, ăn đi.”

Vương Vĩ ngồi ở bàn số một, dẫn đầu bưng ly rượu đứng lên, lớn tiếng nói với mọi người.

Lần này trong tiếng cười của ông ta tràn đầy sự vui mừng và đắc ý.

Tối nay không có Chu Dương và Thẩm Bích Quân, cũng không có người của tổng bộ công ty Danh Dương, như vậy nơi này là do ông ta định đoạt.

Ông ta không cần kiêng nể bất kì ai mà nói ra tất cả những ý tưởng trong đầu mình, sau đó nhìn xem ai đồng ý, ai phản đối.

Người đồng ý thì tất nhiên là tốt, mọi người cùng nhau phát tài, cùng nhau phát triển chi nhánh thành phố Liễu lớn mạnh.

Người phản đối thì chỉ có thể nói lời xin lỗi rồi mời ra khỏi đây.

Nghĩ tới đây, Vương Vĩ vô thức liếc nhìn bảy người cộng sự còn lại.

Mục tiêu của ông ta tối nay chính là mấy người cộng sự này, mà trong đó mục tiêu chủ yếu nhất chính là Diệp Phương – cổ đông lớn thứ hai của công ty.

Nếu Vương Vĩ có thể lôi kéo và có được sự ủng hộ của Diệp Phương, vậy thì ông ta gần như chẳng cần làm điều gì khác, cũng có thể quyết định mọi việc, nắm trong tay quyền lực tuyệt đối ở chi nhánh thành phố Liễu.

Khi đó, cho dù trụ sở chính của công ty Danh Dương có phái người đến dò xét, cũng chẳng làm được gì.

Tuy nhiên, nếu Vương Vĩ không thể lôi kéo Diệp Phương đứng về phía mình, thậm chí, Diệp Phương chủ động phản bác ông ta, vậy thì mục tiêu thứ nhất của Vương Vĩ là đoạt lại toàn bộ quyền lực và cổ phần trong tay Diệp Phương.

Vương Vĩ mở lời, mọi người cũng không để ý gì nhiều, liền vui vẻ ăn uống no say.

Toàn bộ sảnh tiệc lúc này ồn áo náo nhiệt.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người cũng đã dùng bữa no nê, trên bàn ăn lúc này cũng chỉ còn một ít cơm thừa canh cặn.

Trên khuôn mặt của những người tham gia buổi tiệc đều vui mừng hớn hở, cặp mắt sáng rực lên, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về bàn số một.

Đặc biệt là Vương Vĩ.

Mọi người đều biết, Vương Vĩ là cổ đông lớn nhất của chi nhánh thành phố Liễu, tiếng nói của ông ta có trọng lượng nhất.

Mà bữa tiệc hôm nay, chẳng lẽ chỉ đơn giản là một bữa tiệc chúc mừng thôi sao?

Trong lòng mọi người vẫn cảm thấy ít nhất Vương Vĩ vẫn nên bày tỏ một chút gì đó.

Dẫu sao, chi nhánh thành phố Liễu cũng là chi nhánh thứ hai mà công ty Danh Dương mở ở tỉnh Tương Tây, nếu không tính đến cửa hàng trụ sở chính ở Trường Sa thì chi nhánh thành phố Liễu là chi nhánh hàng đầu của tỉnh Tương Tây, có tầm ảnh hưởng và địa vị không tầm thường.

Vương Vĩ khẽ gật đầu, hài lòng trước phản ứng của mọi người.

“Ha ha, xem ra mọi người cũng đã ăn uống no say, vậy thì nên bắt đầu tiết mục thứ hai ngay thôi.”

Vương Vĩ cười nói, rồi gật đầu với người trợ lý ở bên cạnh, người trợ lý ngay lập tức cầm điện thoại gọi cho ai đó.

Mọi người trố mắt nhìn nhau thắc mắc, không hiểu rốt cuộc Vương Vĩ có ý đồ gì.

Chẳng lẽ Vương Vĩ còn chuẩn bị một vài tiết mục khác?

“Két két.”

Đột nhiên, cánh cửa sảnh tiệc bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó, có ba người đẩy ba chiếc xe nhỏ đi vào.

Trên ba chiếc xe đẩy nhỏ đều bao phủ một tấm vải trắng.

Ba người phục vụ đẩy ba chiếc xe đến bên cạnh Vương Vĩ.

“Đây là cái gì.”

“Đúng vậy, chẳng lẽ Vương tổng gọi thêm đồ ăn à?”

“Không biết, trông có vẻ bí ẩn, chắc không đơn giản là đồ ăn đâu.”

“Cứ xem trước đi đã, nói không chừng có bất ngờ thú vị.”

“Thật sự không biết trong lòng Vương tổng có ý đồ gì.”



Nhìn ba chiếc xe đẩy đi lướt qua, mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn theo ba chiếc xe nhỏ.

Cuối cùng ánh mắt của mọi người lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào Vương Vĩ.

“Mở ra đi.”

Vương Vĩ khẽ gật đầu, rất hài lòng với phản ứng của mọi người, thản nhiên nói.

Người trợ lý thẳng tay vén ba tấm vải trắng bao trùm trên ba chiếc xe đẩy.

Chỉ là khi tấm vải trắng trên chếc xe thứ nhất được vén lên, để lộ thứ đồ vật ở trên xe.

Ngay lập tức, mọi người trong sảnh tiệc đều trầm mặc.

Không chỉ đám nhân viên, thậm chí là mấy người cộng sự, bao gồm cả Diệp Phương cũng im lặng như tờ.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào thứ đồ trên chiếc xe, cặp mắt rực sáng, sắc mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn kích động, không nói nên lời.

Diệp Phương và mấy người cộng sự còn lại đều liếc nhìn Vương Vĩ.

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ cũng đoán ra được một vài nguyên nhân, ánh mắt nhìn Vương Vĩ, nhất thời trở nên khác lạ.

“Ồ!”

Khoảng tầm một phút sau, mới có người hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào chiếc xe, lớn giọng nói.

“Không ngờ Vương tổng lại hào phóng thế.”

“Đúng vậy, ai cũng không ngờ, Vương tổng lại để nhiều tiền trên chiếc xe đẩy đựng đồ ăn như vậy.”

“Đây là bao nhiêu nhỉ?”

“Không biết, có điều nhìn số lượng chắc khoảng tầm một triệu tệ.”

“Một triệu ư? Anh cũng quá coi thường Vương tổng rồi đấy, một triệu tiền giấy nặng khoảng tầm mười hai kg, chiếc này xe đẩy thức ăn này một lúc có thể chịu được trọng lượng xấp xỉ năm mươi kg, tôi thấy ở đây cũng phải tầm bốn triệu tệ.”

“Chiếc xe đẩy này có bốn triệu, vậy những chiếc xe khác chẳng lẽ cũng có bốn triệu sao?”

“Nói như vậy, đây không phải là có mười hai triệu tệ à? Cứ coi như cho chúng ta mỗi người một ít thì mỗi một người cũng có thể nhận được mấy chục nghìn tệ.”

“Vương tổng hào phóng quá!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom