Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541: Tiệc mừng công bắt đầu!
Chu Dương mặt không biểu cảm nhìn ba người vẻ mặt sợ hãi đang đứng trước mặt, trong lòng nghĩ đến những nơi rất xa, rồi lại nghĩ đến rất nhiều người.
Mấy ngày gần đây ở thành phố Liễu, sống thật không yên ổn chút nào.
Đầu tiên là một người tự xưng là Hạo ca đến gây sự với anh, rồi lại có Khổng Huy đằng sau lưng oán hận anh.
Hôm nay, anh còn đánh lùi được Giang Phong của Giang Gia.
Riêng ba người đó thôi dã có đủ động cơ để cử người theo dõi anh rồi.
Ngoài ra, trong đầu Chu Dương còn nghĩ đến một người.
Vương Vĩ.
Nếu đúng như Diệp Phương nói, Vương Vĩ có dã tâm của ông ta, thì tiệc mừng công tối nay, nếu anh không ở đó, thì đó sẽ là một cơ hội rất tốt cho ông ta.
Nhưng để đảm bảo không tổn hại gì, ông ta nhất định sẽ cử người theo dõi anh, liên tục cập nhật hành tung của anh, tránh bản thân anh đột nhiên quay về khách sạn, làm hỏng kế hoạch của ông ta.
“Nói đi, ai cử các người đến vậy.”
Chu Dương mặt không biểu cảm nói.
Trong tình cảnh hiện tại, vẫn có thể cử người theo dõi anh, cũng chỉ có mấy người đó thôi.
Nhưng mà, mấy người này, không phải là anh không thể ra tay, mà là không cần thiết.
Tạm không nói đến Giang Phong đang mất tăm mất tích, Vương Vĩ, Khổng Huy, còn cái tên tự xưng là Hạo ca kia, cũng không đáng để anh làm như vậy.
“Chu tổng, chúng tôi đều là người Vương tổng cử đến, chúng tôi không có ác ý, hãy tha cho chúng tôi.”
Trong đó có 1 người vẻ mặt khẩn thiết cầu xin, hai người còn lại thì lia lịa gật đầu, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi và lo lắng.
Dẫu sao thì danh tiếng của Chu Dương bọn họ ít nhiều cũng từng nghe đến, không vừa ý một cái là lập tức động thủ, một người như vậy, thật khó để bọn họ không cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Chu Dương mang trong lòng sự nghi ngờ bọn họ theo dõi anh, trực tiếp ra tay, thì ba người bọn họ đến cả đường đánh trả cũng không có, thậm chí, bị Chu Dương đánh cho một trận tơi bời, cũng chỉ biết câm nín, có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra.
Dẫu sao thì bọn họ cũng là đám người đầu tiên theo dõi Chu Dương, bị phát hiện thì giáo huấn cho một trận cũng là chuyện bình thường, người khác cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Còn khai cả Vương Vĩ ra, thì còn gì đáng nói đâu chứ.
Ba người bọn họ đều đã bị phát hiện rồi, còn bị lôi đến trước mặt Chu Dương, tầm này không thành thật khai báo, mà còn muốn che giấu, lẽ nào định đợi Vương Vĩ đến cứu bọn họ chắc?
Hơn nữa, bộ dạng Chu Dương thế này, lẽ nào trong lòng không có tí chuẩn bị nào sao.
Ban nãy bọn họ nhắc tới Vương tổng, Chu Dương mặt vẫn không cảm xúc, điều này còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao.
“Chu tổng, Vương tổng định ra tay trong bữa tiệc mừng công tối nay, chúng tôi theo dõi anh, cũng chỉ là để báo cáo hành tung của anh thôi, để Vương tổng có thời gian hoàn thành việc của mình, không bị anh làm phiền, chúng tôi thực sự không có ác ý.”
Người đó nói tiếp.
Ba người đứng trước mặt Chu Dương, hai chân run cầm cập, người cũng đung đưa, giọng điệu khi nói chuyện cũng không gãy gọn, có hơi lắp bắp.
Bọn họ lo lắng chứ, sợ Chu Dương đột nhiên ra tay với bọn họ.
“Vương Vĩ à, quả nhiên là ông ta.”
Lí nhí nói một câu, Chu Dương lại nhìn thời gian, giờ đã là 8 giờ tối rồi.
Mà tiệc mừng công mới vừa bắt đầu, dựa vào tình hình chuẩn bị của bên khách sạn, thì bữa tiệc mừng công bây giờ mới vừa bắt đầu thôi, khách cũng mới chỉ ngồi vào chỗ.
“Anh Dương, chúng ta phải về rồi sao?”
Vì sao khi nhìn xong, biểu cảm lại có chút không đúng, hắn lí nhí hỏi.
Lần này đến khu vui chơi, cơ hội hiếm có, đặc biệt là với Rocket Girls các cô thì lại càng khó.
Đối với bản thân Tô Hiểu Manh mà nói, có thể cùng Chu Dương đi khu vui chơi, quả thực là một việc rất khó.
Hơn nữa, bọn họ vừa mới vào, cũng chỉ mới ngồi được một trò đu quay ngựa gỗ, sau khi xuống thì đã thấy Chu Dương và Ngưu Xuyên đang thẩm vấn ba người đàn ông, trong lòng không khỏi thấy khó chịu.
Những người còn lại cũng lần lượt đi lên, nhìn ba người đàn ông này, ánh mắt cũng rất khó chịu.
Vốn dĩ tối hôm nay bọn họ đã lên kế hoạch hết rồi, đầu tiên sẽ chơi thật đã trong khu vui chơi này, sau đó đi ăn cơm.
Dù sao thì, nhiều người tụ họp lại với nhau như vậy, cũng là một dịp hiếm có.
Nhưng mà bây giờ, có vẻ không được rồi.
“Ừ, anh nghĩ giờ chúng ta phải quay về khách sạn thôi, nếu không, có thể Vương Vĩ sẽ làm hỏng chuyện thật đấy.”
“Hay là các em cứ ở đây chơi đi, anh bảo Xuyên Tử ở đây chơi với các em.”
Chu Dương nhìn mọi người, nhìn thấy một sự thất vọng nhẹ trên gương mặt bọn họ, trong lòng cũng thấy ái ngại, mà phần lớn là cảm giác áy náy.
Đặc biệt là đối với Tạ Linh Ngọc.
Đáng nhẽ hành trình đến tỉnh Tương Tây lần này, mục đích ban đầu của anh là cùng Tạ Linh Ngọc ra ngoài chơi một bữa, để thả lỏng tinh thần.
Nhưng mà, mấy tháng nay, các sự việc cứ nối tiếp nhau xảy ra, khiến anh bận đến nỗi không thể thu xếp được.
Đừng nói là cùng Tạ Linh Ngọc đi chơi, đến cả thời gian hai người ở riêng với nhau đã ít lại càng ít.
“Thôi, bọn em cùng về với anh, anh không ở đây thì còn gì vui nữa.”
Nhưng mà, Chu Dương vừa nói dứt lời, mọi người đều lắc đầu, ngữ khí của Thẩm Bích Quân lại càng rầu rĩ, nhìn Chu Dương trách móc, rồi lập tức đi về.
Mấy người còn lại thấy vậy, cũng lần lượt đi theo.
Còn tấm vé trong tay bọn họ, đối với họ mà nói, cũng chẳng đáng để nhắc tới, có mấy trăm tệ bạc, căn bản là không đáng để để bụng.
Hơn nữa, tấm vé vào cửa này, là Chu Dương mua, không liên quan gì đến bọn họ.
“Đi thôi, các người cũng đi theo, đừng hòng bỏ trốn.”
Chu Dương gật đầu, lạnh lùng nói với ba tên theo dõi anh.
Anh không lo bọn họ sẽ bỏ trốn, cho dù bọn họ có ý định đó thì cũng chẳng làm được.
Đừng nói là anh vẫn còn ở đây, chỉ riêng có Ngưu Xuyên thôi, đã đủ để dập tắt khả năng bỏ trốn của bọn họ rồi.
Đoàn người đi nhanh về khách sạn, đại khái cũng phải mất gần nửa tiếng.
Mà nửa tiếng đồng hồ này, có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Khác sạn thành phố Liễu, hội trường tầng 2.
Lúc này, ở đây đã được Vương Vĩ bao trọn rồi.
Vương Vĩ cũng hào phóng thật, hiếm thấy một lần mà bao trọn cả tầng 2, dùng để tổ chức một buổi tiệc chúc mừng chi nhánh thành phố Liễu khai trương thành công.
Lần này, tham gia tiệc mừng công, ngoài những đối tác kinh doanh, còn có những nhân viên quản lý cấp trung, và tất cả công nhân viên của chi nhánh thành phố Liễu, bất luận là những nhân viên sau này sẽ làm việc tại chi nhánh thành phố Liễu, hay những nhân viên thời gian này tất bật chuẩn bị cho sự kiện khai trương cửa hàng mới đều tham gia.
Hội trường tầng 2, đèn hoa rực rỡ, tiếng người cười nói ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Còn chưa đến tám giờ, mọi người gần như đã đến đủ.
Ngoại trừ Vương Vĩ, một vài đối tác như Diệp Phương ra, cả hội trường đều ngồi chật kín.
“Ha ha, đúng là thoải mái, không ngờ Vương tổng hào phóng thế, bao luôn cả một tầng.”
“Tất nhiên rồi, các anh nghĩ xem, chi nhánh ở thành phố Liễu này đã trở thành cỗ máy kiếm tiền rồi, nhìn cửa hàng trụ sở chính ở Trường Sa thì biết, bao hết một tầng này đáng bao tiền, chắc chắn là chả mất bao lâu, Vương tổng sẽ có thể kiếm lại được hết.”
“Lần này, lẽ nào chỉ là buổi tiệc mừng công thôi sao? Các anh nói xem, Vương tổng liệu có giải thưởng gì không?”
“Giải thưởng? Lẽ nào anh nghĩ Vương tổng sẽ phát cho chúng ta mỗi người một cái phong bao lớn nữa à?”
“Ha ha, cũng không phải không có khả năng, tôi nhớ lúc trước ở Đông Hải, Chu tổng cũng từng làm như thế, phát cho mỗi người than gia các dự án một phong bao lớn, chỗ đó tương đương với hai tháng lương đó.”
“Ha ha, ơ, mà sao Vương tổng vẫn chưa tới nhỉ?”
“Vẫn chưa đến giờ mà, chắc sắp rồi.”
“Suỵt, Vương tổng đến rồi, nhìn đi kìa!”
Mấy ngày gần đây ở thành phố Liễu, sống thật không yên ổn chút nào.
Đầu tiên là một người tự xưng là Hạo ca đến gây sự với anh, rồi lại có Khổng Huy đằng sau lưng oán hận anh.
Hôm nay, anh còn đánh lùi được Giang Phong của Giang Gia.
Riêng ba người đó thôi dã có đủ động cơ để cử người theo dõi anh rồi.
Ngoài ra, trong đầu Chu Dương còn nghĩ đến một người.
Vương Vĩ.
Nếu đúng như Diệp Phương nói, Vương Vĩ có dã tâm của ông ta, thì tiệc mừng công tối nay, nếu anh không ở đó, thì đó sẽ là một cơ hội rất tốt cho ông ta.
Nhưng để đảm bảo không tổn hại gì, ông ta nhất định sẽ cử người theo dõi anh, liên tục cập nhật hành tung của anh, tránh bản thân anh đột nhiên quay về khách sạn, làm hỏng kế hoạch của ông ta.
“Nói đi, ai cử các người đến vậy.”
Chu Dương mặt không biểu cảm nói.
Trong tình cảnh hiện tại, vẫn có thể cử người theo dõi anh, cũng chỉ có mấy người đó thôi.
Nhưng mà, mấy người này, không phải là anh không thể ra tay, mà là không cần thiết.
Tạm không nói đến Giang Phong đang mất tăm mất tích, Vương Vĩ, Khổng Huy, còn cái tên tự xưng là Hạo ca kia, cũng không đáng để anh làm như vậy.
“Chu tổng, chúng tôi đều là người Vương tổng cử đến, chúng tôi không có ác ý, hãy tha cho chúng tôi.”
Trong đó có 1 người vẻ mặt khẩn thiết cầu xin, hai người còn lại thì lia lịa gật đầu, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi và lo lắng.
Dẫu sao thì danh tiếng của Chu Dương bọn họ ít nhiều cũng từng nghe đến, không vừa ý một cái là lập tức động thủ, một người như vậy, thật khó để bọn họ không cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Chu Dương mang trong lòng sự nghi ngờ bọn họ theo dõi anh, trực tiếp ra tay, thì ba người bọn họ đến cả đường đánh trả cũng không có, thậm chí, bị Chu Dương đánh cho một trận tơi bời, cũng chỉ biết câm nín, có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra.
Dẫu sao thì bọn họ cũng là đám người đầu tiên theo dõi Chu Dương, bị phát hiện thì giáo huấn cho một trận cũng là chuyện bình thường, người khác cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Còn khai cả Vương Vĩ ra, thì còn gì đáng nói đâu chứ.
Ba người bọn họ đều đã bị phát hiện rồi, còn bị lôi đến trước mặt Chu Dương, tầm này không thành thật khai báo, mà còn muốn che giấu, lẽ nào định đợi Vương Vĩ đến cứu bọn họ chắc?
Hơn nữa, bộ dạng Chu Dương thế này, lẽ nào trong lòng không có tí chuẩn bị nào sao.
Ban nãy bọn họ nhắc tới Vương tổng, Chu Dương mặt vẫn không cảm xúc, điều này còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao.
“Chu tổng, Vương tổng định ra tay trong bữa tiệc mừng công tối nay, chúng tôi theo dõi anh, cũng chỉ là để báo cáo hành tung của anh thôi, để Vương tổng có thời gian hoàn thành việc của mình, không bị anh làm phiền, chúng tôi thực sự không có ác ý.”
Người đó nói tiếp.
Ba người đứng trước mặt Chu Dương, hai chân run cầm cập, người cũng đung đưa, giọng điệu khi nói chuyện cũng không gãy gọn, có hơi lắp bắp.
Bọn họ lo lắng chứ, sợ Chu Dương đột nhiên ra tay với bọn họ.
“Vương Vĩ à, quả nhiên là ông ta.”
Lí nhí nói một câu, Chu Dương lại nhìn thời gian, giờ đã là 8 giờ tối rồi.
Mà tiệc mừng công mới vừa bắt đầu, dựa vào tình hình chuẩn bị của bên khách sạn, thì bữa tiệc mừng công bây giờ mới vừa bắt đầu thôi, khách cũng mới chỉ ngồi vào chỗ.
“Anh Dương, chúng ta phải về rồi sao?”
Vì sao khi nhìn xong, biểu cảm lại có chút không đúng, hắn lí nhí hỏi.
Lần này đến khu vui chơi, cơ hội hiếm có, đặc biệt là với Rocket Girls các cô thì lại càng khó.
Đối với bản thân Tô Hiểu Manh mà nói, có thể cùng Chu Dương đi khu vui chơi, quả thực là một việc rất khó.
Hơn nữa, bọn họ vừa mới vào, cũng chỉ mới ngồi được một trò đu quay ngựa gỗ, sau khi xuống thì đã thấy Chu Dương và Ngưu Xuyên đang thẩm vấn ba người đàn ông, trong lòng không khỏi thấy khó chịu.
Những người còn lại cũng lần lượt đi lên, nhìn ba người đàn ông này, ánh mắt cũng rất khó chịu.
Vốn dĩ tối hôm nay bọn họ đã lên kế hoạch hết rồi, đầu tiên sẽ chơi thật đã trong khu vui chơi này, sau đó đi ăn cơm.
Dù sao thì, nhiều người tụ họp lại với nhau như vậy, cũng là một dịp hiếm có.
Nhưng mà bây giờ, có vẻ không được rồi.
“Ừ, anh nghĩ giờ chúng ta phải quay về khách sạn thôi, nếu không, có thể Vương Vĩ sẽ làm hỏng chuyện thật đấy.”
“Hay là các em cứ ở đây chơi đi, anh bảo Xuyên Tử ở đây chơi với các em.”
Chu Dương nhìn mọi người, nhìn thấy một sự thất vọng nhẹ trên gương mặt bọn họ, trong lòng cũng thấy ái ngại, mà phần lớn là cảm giác áy náy.
Đặc biệt là đối với Tạ Linh Ngọc.
Đáng nhẽ hành trình đến tỉnh Tương Tây lần này, mục đích ban đầu của anh là cùng Tạ Linh Ngọc ra ngoài chơi một bữa, để thả lỏng tinh thần.
Nhưng mà, mấy tháng nay, các sự việc cứ nối tiếp nhau xảy ra, khiến anh bận đến nỗi không thể thu xếp được.
Đừng nói là cùng Tạ Linh Ngọc đi chơi, đến cả thời gian hai người ở riêng với nhau đã ít lại càng ít.
“Thôi, bọn em cùng về với anh, anh không ở đây thì còn gì vui nữa.”
Nhưng mà, Chu Dương vừa nói dứt lời, mọi người đều lắc đầu, ngữ khí của Thẩm Bích Quân lại càng rầu rĩ, nhìn Chu Dương trách móc, rồi lập tức đi về.
Mấy người còn lại thấy vậy, cũng lần lượt đi theo.
Còn tấm vé trong tay bọn họ, đối với họ mà nói, cũng chẳng đáng để nhắc tới, có mấy trăm tệ bạc, căn bản là không đáng để để bụng.
Hơn nữa, tấm vé vào cửa này, là Chu Dương mua, không liên quan gì đến bọn họ.
“Đi thôi, các người cũng đi theo, đừng hòng bỏ trốn.”
Chu Dương gật đầu, lạnh lùng nói với ba tên theo dõi anh.
Anh không lo bọn họ sẽ bỏ trốn, cho dù bọn họ có ý định đó thì cũng chẳng làm được.
Đừng nói là anh vẫn còn ở đây, chỉ riêng có Ngưu Xuyên thôi, đã đủ để dập tắt khả năng bỏ trốn của bọn họ rồi.
Đoàn người đi nhanh về khách sạn, đại khái cũng phải mất gần nửa tiếng.
Mà nửa tiếng đồng hồ này, có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện.
Khác sạn thành phố Liễu, hội trường tầng 2.
Lúc này, ở đây đã được Vương Vĩ bao trọn rồi.
Vương Vĩ cũng hào phóng thật, hiếm thấy một lần mà bao trọn cả tầng 2, dùng để tổ chức một buổi tiệc chúc mừng chi nhánh thành phố Liễu khai trương thành công.
Lần này, tham gia tiệc mừng công, ngoài những đối tác kinh doanh, còn có những nhân viên quản lý cấp trung, và tất cả công nhân viên của chi nhánh thành phố Liễu, bất luận là những nhân viên sau này sẽ làm việc tại chi nhánh thành phố Liễu, hay những nhân viên thời gian này tất bật chuẩn bị cho sự kiện khai trương cửa hàng mới đều tham gia.
Hội trường tầng 2, đèn hoa rực rỡ, tiếng người cười nói ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Còn chưa đến tám giờ, mọi người gần như đã đến đủ.
Ngoại trừ Vương Vĩ, một vài đối tác như Diệp Phương ra, cả hội trường đều ngồi chật kín.
“Ha ha, đúng là thoải mái, không ngờ Vương tổng hào phóng thế, bao luôn cả một tầng.”
“Tất nhiên rồi, các anh nghĩ xem, chi nhánh ở thành phố Liễu này đã trở thành cỗ máy kiếm tiền rồi, nhìn cửa hàng trụ sở chính ở Trường Sa thì biết, bao hết một tầng này đáng bao tiền, chắc chắn là chả mất bao lâu, Vương tổng sẽ có thể kiếm lại được hết.”
“Lần này, lẽ nào chỉ là buổi tiệc mừng công thôi sao? Các anh nói xem, Vương tổng liệu có giải thưởng gì không?”
“Giải thưởng? Lẽ nào anh nghĩ Vương tổng sẽ phát cho chúng ta mỗi người một cái phong bao lớn nữa à?”
“Ha ha, cũng không phải không có khả năng, tôi nhớ lúc trước ở Đông Hải, Chu tổng cũng từng làm như thế, phát cho mỗi người than gia các dự án một phong bao lớn, chỗ đó tương đương với hai tháng lương đó.”
“Ha ha, ơ, mà sao Vương tổng vẫn chưa tới nhỉ?”
“Vẫn chưa đến giờ mà, chắc sắp rồi.”
“Suỵt, Vương tổng đến rồi, nhìn đi kìa!”