Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441-442-443-444-446
• Chương 441: Hai sự lựa chọn! (2)
o Nhưng Chu Dương biết rằng nếu anh thực sự làm làm như vậy, mặc dù nhìn qua dường như không có gì xảy ra, nhưng trên thực tế anh thực sự đang trên đà nhận thua, mà trong hạng mục chi nhánh tiếp theo, Trương gia từng bước từng bước quyền lên tiếng ngày càng cao, thậm chí đè ép công ty Danh Dương đến một mức nhỏ nhặt.
o Vào thời điểm đó, dự án này gần như hoàn toàn phụ thuộc vào Trương gia.
o Công ty Danh Dương, còn có cả Chu Dương anh, nếu họ muốn bày tỏ ý kiến và cái nhìn của mình, Trương gia căn bản là sẽ không tiếp thu.
o Bởi vì trước đó, Chu Dương cũng đã thất bại một lần.
o Đối với người thua cuộc, đơn giản là không có quyền lên tiếng.
o Điểm này, Chu Dương cũng tin tưởng, không hề nghi ngờ gì.
o Tuy nhiên, còn có một lựa chọn khác, chỉ là rất khó để thực hiện.
o Chỉ cần thái độ Chu Dương kiên quyết, quyết tâm không chịu thua, có công ty Danh Dương hỗ trợ, còn có sự ủng hộ của hầu hết mọi người, trong dự án này, anh vẫn có thể nắm giữ hơn một nửa quyền phát ngôn, nhưng theo cách đó, nội bộ khó tránh khỏi phát sinh việc lòng người bị chia rẽ.
o Lòng người bị chia rẽ, đội ngũ cũng sẽ không dễ dàng để dẫn dắt.
o Mà những người khác, mặc kệ là người của Trương gia, vẫn đứng về phía Chu Dương, hiện đều đang theo dõi Chu Dương, chờ đợi anh đưa ra quyết định.
o "Đúng vậy, ông nói đúng, trong tay tôi quả thật không có bằng chứng nào chứng minh rằng các vấn đề gặp phải trong dự án chi nhánh, đặc biệt là dự án ở thành phố Liễu, là doTrương gia các người giật dây."
o Trầm mặc một hồi lâu, Chu Dương mới thản nhiên nói, thanh âm cực kỳ bình thản, không có dấu hiệu cảm xúc bị thay đổi, như thể không có chuyện gì, điềm đạm nói ra mọi điều.
o Vừa dứt lời, những người bên phía Chu Dương, cũng trố mắt nhìn nhau.
o Vương Vĩ, Vương Đại Lục, Chu Hạo và những người khác thần sắc bỗng trầm xuống.
o Vẫn còn nhiều người vẻ mặt trang nghiêm, thậm chí một số người cảm thấy nhẹ nhõm.
o Mặt khác, phía bên Trương gia một đám vui vẻ ra mặt, nắm chắc thắng lợi, khuôn mặt đều lộ ra sự đắc ý, vui mừng khôn xiết.
o "Vậy là tốt rồi, nếu Chu Dương đã nhận ra sai lầm của mình, vậy thì ..."
o Trương Luân cười ha hả nói, cũng đang chuẩn bị mội số lời để tuyên bố chiến thắng phía mình.
o Nhưng giây tiếp theo, tất cả những lời nói định nói đều bị mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời.
o Bởi vì ông ta thấy rằng khuôn mặt của Chu Dương không biểu lộ bất kỳ sự thua cuộc nào, ngược lại, còn nhìn ông ta một cách mỉa mai.
o Sao anh dám!
o Anh rõ ràng thừa nhận rằng không có bằng chứng trong tay, đây chẳng lẽ không phải là để thừa nhận thất bại, chịu thua sao?
o Tại sao anh lại nhìn ông ta châm chọc khiêu khích như vậy?
o Tôi mới là người chiến thắng mà!
o Trương Luân gầm lên dữ dội trong lòng, nhưng lại không thể nói ra.
o Sâu trong lòng mình, Trương Luân cảm thấy rằng Chu Dương như đang chờ đợi ông ta, chỉ cần bản thân ông ta cuồng loạn, anh chắc chắn sẽ phấn khởi mà phản kích.
o Lúc đó, khí thế bên ông ta tất nhiên sẽ bị gục ngã.
o "Haha, Trương Luân tiên sinh, tôi nghĩ rằng ông đã nhầm lẫn, khiến các ông thất vọng rồi, tôi không có chịu thua, cũng không nhận thua, càng không nhận lỗi sai của mình."
o "À, không đúng. Tôi căn bản cũng chẳng có lỗi lầm gì cả. Tại sao tôi lại phải nhận sai?"
o Chu Dương mặt đầy mỉa mai, dường như không có gì xảy ra lúc nãy cả, anh cũng không hề nói rằng mình không có bằng chứng trong tay.
o Mà lời anh nói, càng làm cho tinh thần bên anh tăng lên.
o Mặc dù, rất ngạc nhiên trước những thay đổi kì quái một trước một sau của Chu Dương, nhưng sự tin tưởng vào khả năng của Chu Dương, hơn ba mươi người từ Đông Hải đến tỉnh Tương Tây, lúc này vẫn có đủ niềm tin vào Chu Dương.
o Sự tin tưởng này, là từ lúc ở Đông Hải, công ty Danh Dương liên tục đạt được thành công lớn trong hai hạng mục, mà tạo lập nên.
o "Ý cậu là gì?"
o Trương Luân thầm kinh ngạc, nhìn Chu Dương một cách oán hận.
o Ông ta đã nhận thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, ông ta cũng không thể nhận ra.
o Tuy nhiên, những màn biến hóa của Chu Dương giống như một tín hiệu rõ ràng, có ý nghĩa lớn đối với cuộc đàm phán này.
o "Ý tôi là gì? Tôi không có ý gì cả."
o "Chẳng phải cậu vừa nói, không có bằng chứng nào chứng minh rằng Trương gia chúng tôi đứng sau giật dây, nhưng lại làm sao nữa?..."
o Chu Dương mỉm cười ảm đạm, dựa vào ghế, một chân nhấc lên vắt chéo sang chân bên kia, trông rất thoải mái.
o "Bởi vì Chu Dương tôi làm việc, không cần cái gọi là bằng chứng, điểm này, tôi đã nói với ông từ lúc ban đầu, xem ra ông vẫn không đủ coi trọng Chu Dương tôi rồi, đến lời tôi từng nói, cũng không nghe cẩn thận."
o "Bụp!"
o Với giọng nói lạnh lùng, Chu Dương đứng mạnh dậy, đập lòng bàn tay lên bàn, nhất thời phát ra tiếng vang nặng nề.
o Toàn bộ bàn hội nghị, lúc này cũng rung lắc vài lần.
o Mọi người có thể cảm thấy rõ ràng rằng cánh tay của mình trên bàn đang run run, mơ hồ một chút tê dại.
o Không ít người cũng nhìn vào Chu Dương một cách khó hiểu, một cái đập tay lại có sức lực mạnh mẽ như vậy.
o Nếu như bị Chu Dương tát một cái lên mặt, hậu quả căn bản sẽ không thể tưởng tượng được.
o "Tôi làm việc, chỉ cần làm theo cách mà tôi muốn. Đối với cái gọi là chứng cứ của các ông, căn bản không có ý nghĩa gì với tôi, bởi vì những gì tôi nói chính là bằng chứng, tôi nói rằng có bàn tay mờ ám của Trương gia đằng sau, nhất định sẽ có phần của Trương gia các ông."
o Chu Dương hung tợn nói, mắt sáng như đuốc liếc nhìn xung quanh khuôn mặt của những người bên Trương gia một vòng.
o Lúc này, Chu Dương, giống như con sói đầu đàn trong bầy sói, khinh bỉ con mồi trước mặt, phát ra điệu cười khẩy đầy sự chế nhạo khinh bỉ.
o Yên tĩnh!
o Toàn bộ phòng họp yên tĩnh đáng ngạc nhiên.
o Bất kể là người bên Trương gia hay những người đứng về phía Chu Dương, lúc này tất cả đều nhìn về phía Chu Dương.
o Họ thậm chí chưa từng nghĩ rằng, Chu Dương sẽ nói như vậy, thật bá đạo, căn bản là không nói đạo lý.
o Những gì tôi nói chính là quy tắc, là chứng cớ.
o Chu Dương tôi nói rồi, việc này là do Trương gia làm, vậy thì chắc chắn là Trương gia làm.
o Không có chỗ cho việc thương lượng.
o "Chu Dương, cậu ..."
o Sắc mặt của Trương Kiệt thay đổi một lúc, cậu ấy không ngờ Chu Dương sẽ nói những lời như vậy, muốn nói điều gì đó để giảm bớt căng thẳng giữa hai bên, nhưng nói nửa lời đã ngây ngẩn cả người.
o Trương gia đơn giản là không biết họ nên nói gì.
o Thậm chí, cậu ấy còn không biết sự thật là Trương gia bí mật đến Trường Sa để thảo luận về mọi chuyện với Chu Dương.
o Ngay cả bây giờ, sau khi nghe những cuộc cãi vã giữa hai bên, Trương Kiệt cũng không biết đâu là thật
o Cậu ấy có thể nói gì chứ?
o Để Chu Dương thả lỏng một chút, không cần quá căng thẳng, Trương gia bọn họ không có ý thù địch?
o Lời này chỉ là một suy nghĩ trong lòng của Trương Kiệt, nhưng liền bị Trương Kiệt trực tiếp phủ nhận.
o Bởi vì ngay cả bản thân cậu ấy, cũng không tin tính chân thật của những lời này.
o Trương gia không có ý thù địch?
o Vừa rồi phản ứng của Trương Luân, cũng như mọi người trong Trương gia, tất cả cậu ấy đều đã nhìn thấy, một chút ớn lạnh thấu xương, một chút ép buộc, nếu đó không phải là hành động có chủ ý của Trương gia, Trương Kiệt đánh chết cũng sẽ không tin.
o Nhưng muốn cậu ấy thuyết phục Trương Luân, Trương Anh và mọi người khác trong Trương gia, đừng đối kháng với Chu Dương, hạ bản thận mình xuống, cùng nhau nói chuyện đàng hoàng.
o Trương Kiệt thậm chí có thể xác nhận rằng một khi cậu ấy nói điều này, người đầu tiên mắng cậu sẽ là bố cậu, Trương Anh.
• Chương 442: Tin tức bị tiết lộ
o "Trương Kiệt, xem ra Trương gia vẫn đang có nhiều việc che giấu cậu, nhưng điều này không còn quan trọng nữa. Bây giờ chuyện giữa tôi và Trương gia không liên quan gì đến cậu, vì vậy cậu không cần can thiệp."
o Chu Dương cười nói, xem như cho Trương Kiệt một bậc thang để xuống.
o Trên thực tế, anh cũng có thể phát giác ra, Trương gia căn bản là không có tiết lộ gì với Trương Kiệt.
o Chu Dương thậm chí còn hoài nghi, Trương Kiệt lần này đi theo người Trương gia đến mà không biết mục đích chuyến đi này là gì.
o Cậu ấy lúc này, hoàn toàn bị Trương Thái Viêm lão gia lừa đến đây.
o Về mục đích, Chu Dương chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
o Đơn giản chính là muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Chu Dương và Trương Kiệt là bạn học cũ, để Chu Dương có chút kiêng kị, thậm chí là khuất phục.
o Suy cho cùng, tất cả thông tin của Chu Dương, đều khiến mọi người trong Trương gia nhận định như vậy.
o Nhưng lần này, Chu Dương đã làm Trương gia thất vọng.
o Về phần Trương Kiệt, Chu Dương tất nhiên là nhớ đến tình nghĩa bạn học cùng lớp năm xưa, nhưng bây giờ phải tuỳ việc mà xét, Chu Dương sẽ không phạm sai lầm hay thậm chí là quyết định thiếu quyết đoán vì tình bạn đó.
o Ngược lại, chính sự xuất hiện của Trương Kiệt đã khiến Chu Dương thấy được một điểm.
o Đó là Trương gia lần này, cũng không có niềm tin tuyệt đối.
o Trương Thái Viêm lão gia cũng không có niềm tin tuyệt đối để đe dọa Chu Dương.
o "Ngoài ra, Trương gia các ông đến gặp tôi để thảo luận về mọi chuyện, có lẽ là bí mật, nhưng bây giờ tình hình dường như khác với những gì các ông nghĩ."
o Khóe miệng của Chu Dương khẽ giơ lên, lắc điện thoại trên tay.
o Trên điện thoại, đang mở một trang web, đó là tin tức về Trương gia phái người đến Trường Sa lần này.
o Nói là tin tức, nhưng người tuyên bố công khai một số tin tức nhỏ của một số tài khoản.
o Một tài khoản công khai như vậy, đơn độc thế thì sức ảnh hưởng cũng không lớn.
o Nhưng khi kết hợp cùng nhau, có khả năng có thể tỏa ra sức ảnh hưởng mà cả Chu Dương và Trương gia đều không thể tưởng tượng được.
o Thậm chí, có thể vào thời điểm này, toàn bộ tỉnh Tương Tây đã bị cuốn theo những tin tức này.
o Trương gia sống như thế nào, mà đến Trường Sa, lại phải lẻn lút bí mật như thế.
o Hơn nữa, lần này lại là liên quan đến Chu Dương.
o Chỉ riêng hai điểm này đã lọt vào mắt xanh của hầu hết mọi người, khiến họ tò mò và tìm hiểu về những tin tức khác.
o Thấy sự bất thường của Chu Dương, sắc mặt của Trương Luân và Trương Anh hơi thay đổi, nhanh chóng mở điện thoại ra để kiểm tra.
o Những người còn lại của Trương gia không hiểu lắm, nhưng họ cũng bật điện thoại, muốn xem Chu Dương này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.
o Tuy nhiên, khi tin tức xuất hiện quá nhiều trên điện thoại di động, tất cả các thành viên Trương gia bao gồm Trương Luân và Trương Anh đều choáng váng.
o "Điều này sao có thể!"
o "Không phải chúng ta bí mật đến sao? Căn bản là một tiếng gió cũng không lộ ra, làm sao những người này có thể biết?"
o "Đúng vậy, hơn nữa, nhìn thấy kiểu này, đối phương rõ ràng biết rõ chúng ta, ngay cả khi chúng ta đến đây vì chuyện gì, đều được viết rõ ràng rành mạch."
o "Trương Luân, Trương Anh, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, phải kiểm tra xem. Tin tức rốt cuộc làm thế nào lại truyền ra bên ngoài như thế?"
o "Đúng vậy, chúng ta trên đường đi đến đây, căn bản không hề dừng lại những nơi khác, vậy thì chắc chắn đã có nội gián!"
o ...
o Mọi người trong Trương gia hoảng loạn.
o Nói giỡn à, lần này đến Trường Sa để thảo luận về dự án chi nhánh với Chu Dương, do Trương Thái Viêm lão gia chỉ điểm, ngay cả những người đi cùng cũng được ông ta sắp xếp.
o Những người này cực kỳ trung thành với Trương gia và Trương Thái Viêm lão gia. Họ không thể phản bội Trương gia và Trương Thái Viêm.
o Bây giờ, mục đích và nơi ở lần này đều bị lộ ra, không nghi ngờ gì, đây chắc chắn là chuyện lớn
o Điều này cho thấy trong số họ, có thể có nội gián, truyền tin tức của Trương gia ra bên ngoài.
o Trương Luân sắc mặt tối sầm lại, không biết đang suy nghĩ gì.
o Trương Anh lặng lẽ liếc nhìn Trương Luân, có chút đăm chiêu.
o Những người khác không biết, nhưng Trương Anh rất rõ ràng.
o Lần này, Trương Thái Viêm yêu cầu họ đến gặp Chu Dương để thảo luận về dự án. Ban đầu, họ muốn tốc chiến tốc thắng, dù kết quả có ra sao, trước tiên phải đè ép chuyện này xuống.
o Mà cuối cùng kết quả, lại là Trương gia và Chu Dương cãi cọ với nhau.
o Trương Luân cảm thấy không cam tâm.
o Trương Anh biết rằng khi đến gần Trường Sa, Trương Luân từng để lộ tin tức ra bên ngoài rằng Trương gia đã bí mật đến Trường Sa để thảo luận mọi chuyện với Chu Dương.
o Điểm này, Trương Luân đã làm rất bí mật, ngay cả những người ông ta sắp xếp cũng không phải là người của Trương gia, không phải là người đi cùng họ.
o Nhưng cũng vì chính điều này, Trương Anh mới tra xét được mọi chuyện đã qua.
o Trương Anh rất tin tưởng lời nói của người đó, ông ta cũng nghĩ rằng Trương Luân sẽ không dám tiết lộ mục đích thực sự của chuyến đi này với bên ngoài.
o Nếu thực sự làm như vậy, một khi bị Trương Thái Viêm lão gia phát hiện, hậu quả sẽ khó đoán trước.
o Ít nhất, theo ý kiến của Trương Anh, một mình Trương Luân cũng không thể chịu hậu quả.
o Vì vậy, bây giờ chuyện này có liên quan gì đến Trương Luân hay không?
o Trương Anh thậm chí muốn nói những gì Trương Luân đã làm trước đây ra cho mọi người biết.
o Nhưng ngay khi nhìn thấy nụ cười của Chu Dương, Trương Anh liền cố nén sự thôi thúc muốn nói.
o "Haha, đối với chuyện của Trương gia các người, tôi không quan tâm, cũng không để ý đến, nhưng vì mục đích các ông đến tìm tôi đã bị tiết lộ, vậy thì, chúng ta không cần phải tiếp tục thảo luận."
o Chu Dương nhìn thấy phản ứng của mọi người bên phía Trương gia, nhẹ giọng cười nói, có sự đắc ý trong nụ cười của anh.
o Cho dù anh cũng không rõ lắm về các quy tắc của Trương gia, nhưng nhìn vào vẻ mặt của những người trước mặt anh, cũng đủ đoán được một ít.
o "Thái độ của tôi đã thể hiện rất rõ ràng. Các ông chỉ cần quay về và truyền đạt với lão gia là được rồi. Về việc Trương gia các ông phải xử lí thế nào, tôi không muốn quan tâm."
o "Nhưng có một điều."
o Chu Dương đưa ra một ngón tay và nói nghiêm túc.
o "Trong dự án chi nhánh lần này, Trương gia các ông đã giở trò mờ ám ở thành phố Liễu, nhưng các dự án khác Trương gia các ông chưa động tay vào, tôi không muốn thấy điều gì tương tự xảy ra trong tương lai."
o "Một khi xảy ra, thì cho dù bên kia là ai, tôi cũng sẽ tin đó là Trương gia các ông."
o "Ngoài ra, lần này dự án ở thành phố Liễu gặp phải vấn đề và tiến độ của dự án bị cản trở, Trương gia phải chịu trách nhiệm. Tôi sẽ tính tất cả các chi phí của dự án này cho Trương gia các ông. Vấn đề này, Vương Vĩ liệt kê rõ ràng tất cả các chi phí trong danh sách và tôi sẽ gửi nó cho Trương gia các ông.”
o "Nếu không còn gì nữa, hôm nay cứ như vậy đi."
o Chu Dương đứng dậy, khẽ mỉm cười, liếc nhìn mọi người và rời đi.
o Những người khác, nhìn thấy Chu Dương rời đi, tự nhiên cũng là vui vẻ ra mặt rồi đứng dậy ra về.
o Lần này, kết quả cuộc thảo luận của họ với Trương gia thật hoàn hảo, đối với bọn họ mà nói, điều này đã khiến họ bớt lo lắng.
o Tin rằng có câu nói này của Chu Dương, ngay cả khi thực sự có bất kỳ rắc rối nào trong tương lai, Trương gia vì tránh rước họa vào thân, e rằng đều sẽ chủ động đứng ra trợ giúp bọn họ xử lí tất cả những khó khăn.
• Chương 443: Trần thế Hào trở lại (1)
o Chẳng mấy chốc, trong phòng hội nghị chỉ còn đám người Trương gia.
o Trương Kiệt cúi đầu, không có ý kiến gì đối với việc Chu Dương rời đi, cậu ấy im lặng không nói một lời.
o Bây giờ, việc cậu ấy cần phải chú ý nhất là thái độ của đám người Trương gia.
o “Bố, chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ như vậy mà về sao?”
o Trương Kiệt trầm giọng hỏi, trên thực tế đối với người bố Trương Anh của mình, Trương Kiệt thấy hơi thất vọng.
o Bản thân là con trai độc nhất của Trương Anh, thế mà mục đích của việc đi Trường Sa tìm Chu Dương thương lượng này lại giấu cậu ấy.
o Vậy là có ý gì?
o Đây rõ ràng là không đối đãi với cậu ấy như người nhà Trương gia.
o Phải biết rằng lần này, mười mấy người trong đoàn người Trương gia, chỉ có một mình cậu ấy là hoàn toàn không biết nội tình.
o Việc này mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhìn cậu ấy với con mắt ra sao?
o Người vô dụng của Trương gia?
o Người mà đến cả bố ruột cũng không để tâm?
o “Ừ, về trước đã, bây giờ việc đã thành ra thế này, mặc dù bên phía Chu Dương không có yêu cầu quá đáng nào, nhưng đã bị truyền ra ngoài rồi, người khác sẽ làm gì chúng ta rất khó đoán trước, chuyện này nhất định phải nói cho ông nội con biết.”
o Vẻ mặt Trương Anh hơi nghiêm trọng.
o Dù sao thì lần này ông cũng là một trong những người đi theo.
o Nếu như Trương Thái Viêm thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì ông cũng không thoát khỏi liên quan.
o Có điều đối với việc biết được một ít nội tình, Trương Anh thật ra cũng có vài dự định.
o Nói không chừng có thể lợi dụng cơ hội lần này, nâng cao địa vị và quyền phát biểu của bản thân trong Trương gia.
o …
o Ngay sau đó, đám người Trương gia đã vội vàng rời khỏi khách sạn, trở về Trương gia ở Tương Tây.
o Thậm chí, ngay cả lời cáo biệt với Chu Dương cũng không có.
o Bây giờ sự việc đã không còn đơn giản như thế nữa rồi.
o Nếu để bên ngoài biết được bọn họ xảy ra mâu thuẫn với Chu Dương thì nói không chừng sau này sẽ gây khó dễ.
o Chu Dương thật ra không bị ảnh hưởng gì, sản nghiệp của anh lại không ở Tương Tây.
o Tuy nhiên Trương gia lại không như vậy, toàn bộ sản nghiệp của Trương gia đều ở đây, nếu thật sự bị vây kín bốn bề thì cục diện sẽ cực kì nguy cấp.
o Càng nghiêm trọng hơn nữa là bọn họ phải điều tra cho rõ ràng, tin tức lần này bị truyền ra ngoài như thế nào.
o Không phải nói đùa, đối với đại gia tộc Trương gia mà nói, phản bội gia tộc, truyền tin tức của gia tộc mình ra ngoài, nhất là báo tin cho kẻ địch thì đó chính là đại nghịch bất đạo.
o Chu Dương thậm chí có thể tưởng tượng được, thời gian sắp tới nội bộ Trương gia sẽ phát sinh những biến đổi gì, sẽ đổ bao nhiêu máu, có bao nhiêu người thất vọng, có bao nhiêu người đắc ý.
o “Thế nào, nhìn biểu hiện của anh hôm nay không tệ nhỉ?”
o Thẩm Bích Quân đi tới sau lưng Chu Dương, đưa tay đấm nhẹ một cái, rồi cười nói.
o Thẩm Bích Quân thật sự bất ngờ, lúc đầu cô hơi lo lắng khi đối diện với gia tộc có thế lực hùng mạnh như Trương gia.
o Thậm chí, cô còn lo lắng ở trước mặt Trương gia, Chu Dương sẽ chịu thiệt, cho nên mới đưa theo mọi người vào phòng hội nghị, xem như là cổ vũ tiếp sức cho Chu Dương.
o Nhưng cô không ngờ, biểu hiện của Chu Dương hôm nay cực kì dũng mãnh, thậm chí là ngang ngược vô song.
o Đám người Trương gia ở trước mặt Chu Dương giống như mấy tên nhóc con chưa lớn, bị mấy câu nói của Chu Dương làm cho cứng họng, không nói lên lời.
o Thậm chí, khí thế của Chu Dương luôn chèn ép đối phương.
o “Có gì kì lạ chứ? Không phải lúc nào tôi cũng thế này sao? Phát huy năng lực thường ngày thôi, có điều bây giờ trái lại tôi hơi lo lắng cho Trương Kiệt.”
o Chu Dương cười nói, nhưng trong nụ cười này lại hơi khổ sở.
o Mấy hôm nay anh đối đầu phản kích với Trương gia, không chút nể tình.
o Trên thực tế, cũng là xem thường Trương Kiệt.
o Xuất phát từ tình cảm mà nói, Chu Dương thực sự không muốn làm như vậy.
o Nhưng xuất phát từ lợi ích, anh không cần phải nói nữa, vì quyền lợi của công ty Danh Dương và ba mươi mấy người theo anh cùng tới tỉnh Tương Tây mà nói, lần này anh bắt buộc phải tranh đấu.
o Cho nên, cứng rắn đối với Trương gia, hùng hổ dọa người, cũng là chuyện đương nhiên.
o “Bạn học kia của anh? Có gì mà lo lắng chứ, đã là người Trương gia, mấy chuyện này anh ta bắt buộc phải chấp nhận thôi, lẽ nào anh còn có thể vì anh ta là bạn học của mình mà nhượng bộ Trương gia hả? Cũng như vậy, lẽ nào anh ta sẽ nể tình anh là bạn học đại học mà để Trương gia chịu thua anh sao?”
o Thẩm Bích Quân thấy cạn lời, cô cảm thấy Chu Dương lo lắng thái quá.
o Có nhiều khi, trong nhiều việc, quan hệ bạn học chỉ có thể lướt qua, chứ không thể trở thành lý do ràng buộc để hai bên luôn phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
o Giống như việc lần này của Chu Dương với Trương Kiệt, mỗi người đều có lập trường riêng của mình, bọn họ không có khả năng, lực lượng sau lưng bọn họ cũng không cho phép bọn họ vì cái gọi là tình nghĩa bạn học, mà khiến cho lợi ích của bản thân bị hao tổn.
o Thậm chí, Thẩm Bích Quân có lúc còn tưởng tượng, đến một ngày nào đó, bản thân đối đầu với Chu Dương, thì Chu Dương sẽ lựa chọn như thế nào, cô sẽ ra sao.
o Việc này, rất khó làm rõ trong khoảng thời gian ngắn.
o Tuy nhiên có một điểm, chỉ cần không làm trái lại lương tâm của mình là được.
o Chí ít, Thẩm Bích Quân có thể xác nhận một điều, nếu thật sự có một ngày cô đối đầu với Chu Dương thì cô nhất định làm việc nghĩa không chùn bước, phản công Chu Dương, cho dù phải từ bỏ công ty Danh Dương của mình phía sau, cũng không vấn đề gì.
o Suy cho cùng, ngày trước cô cũng vì Chu Dương mà suýt mất đi cái mạng nhỏ này, đỡ giúp anh một dao, bây giờ sao có thể để tâm mấy cái này?
o “Ha ha, không sai, cô nói đúng lắm, xem ra tôi hơi yếu đuối rồi.”
o Chu Dương cười nói.
o “Nhanh lên, Trần tổng sắp về rồi!”
o “Đúng vậy, lâu lắm rồi không nhìn thấy ông ấy, tôi còn nghĩ ông ấy đã về Đông Hải rồi chứ?”
o “Không biết, nhưng xem chừng, đoạn thời gian này Trần tổng chịu không ít mệt mỏi, cả người thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy.”
o …
o Chu Dương và Thẩm Bích Quân đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền tới những tiếng nói ồn ào.
o Lông mày Chu Dương bỗng nheo lại, anh thấy không thoải mái khi nghe thấy mấy lời nói tùy tiện này.
o Nhưng anh lại nghe ra được một tin tức quan trọng trong câu nói của mọi người.
o Trần Thế Hào trở về rồi!
o “Trần Thế Hào trở về rồi? Đi, chúng ta đi xem xem!”
o Gương mặt Chu Dương chợt biến sắc, nói một câu với Thẩm Bích Quân, rồi nhanh chóng ra khỏi đó, chạy tới phòng của Trần Thế Hào.
o Lúc này, trong căn phòng của Trần Thế Hào, vẻ mặt ông ấy mệt mỏi ngồi co lại trên ghế sofa.
o Còn Trần Hân và Tôn Liên đang cực kỳ đau lòng tới mức bận bịu cuống cuồng hết cả lên, pha trà, lấy đồ ăn cho Trần Thế Hào, giống như đang cứu vớt ông ấy.
o Bên ngoài phòng, không ít người đã vây xung quanh.
o Cũng có mấy người tương đối thân cận với Trần Thế Hào, hoặc tự nhận là người quen của ông ấy, bắt đầu quan tâm hỏi han ân cần.
o Giờ khắc này, Trần Thế Hào như thể biến thành người già cô độc, nhận được lời thăm hỏi cảm tình của những người xung quanh.
o Khi Chu Dương và Thẩm Bích Quân bước đến bên ngoài cửa phòng, nhìn thấy một nhóm người vây quanh, không đi vào mà chỉ đứng ở đó nói chuyện phiếm, khoe bản thân thân cận ra sao với Trần Thế Hào, quan hệ tốt đến mức nào.
o Đối với mấy lời rõ ràng là chém gió kia, Chu Dương cũng chẳng để tâm, anh bây giờ chỉ quan tâm rốt cuộc Trần Thế Hào đã xảy ra chuyện gì.
o Chật vật lắm mới chen vào trong phòng, Chu Dương nhìn thấy hai người Tôn Liên và Trần Hân bận trong bận ngoài.
o Mấy người Tôn Việt, Tô Vỹ ở bên cạnh trò chuyện với Trần Thế Hào.
o Thấy Chu Dương đi vào, Tôn Việt chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
o Dù sao, xét về thân phận mà nói, giữa ông ấy và Chu Dương cũng có một cấp bậc.
• Chương 444: Trần Thế Hào trở lại (2)
o Ngược lại Tô Vỹ, vừa nhìn thấy Chu Dương thì ngay lập tức bước lên trước chào đón anh.
o “Lão đại, anh đến rồi ạ!”
o “Ừ, thế nào rồi? Chắc không vấn đề gì chứ?”
o Chu Dương nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nhìn về phía Trần Thế Hào, phát hiện ông ấy quả thực rất tiều tụy.
o Khuôn mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu, bọng mắt rất rõ rệt.
o Ngoài ra còn đống râu mọc lung tung trên cằm.
o Xem ra cả người đang vô cùng mệt mỏi.
o Như thế này đi ra ngoài, người khác nhìn vào sẽ cho rằng Trần Thế Hào là một người suy sụp tinh thần.
o “Trần tổng, ông vẫn ổn chứ?”
o Chu Dương đi đến trước mặt Trần Thế Hào, cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi thăm.
o Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết thời gian lâu như vậy rốt cuộc Trần Thế Hào đã đi đâu.
o Không chỉ riêng anh, những người khác cũng không hề hay biết.
o Thậm chí, ngay cả Trần Hân - con gái của Trần Thế Hào cũng không có bất cứ tin tức gì liên quan đến ông ấy.
o Điều này thực khiến không ít người lo lắng.
o Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn với Trần Thế Hào, hậu quả e là không thể tưởng tượng nổi.
o Hơn nữa, chỉ có một vài người biết chuyện giữa Trần Thế Hào và Tôn Liên, hiện giờ đang âm thầm nhìn Tôn Liên với ánh mắt không mấy thiện cảm.
o “Vẫn ổn, tôi không sao.”
o Giọng của Trần Thế Hào rất khàn, giống như đã lâu không được uống nước, nghe có vẻ khô khan, không chút sức lực.
o Nhìn quanh một vòng, phát hiện người đứng xem quá đông, không chỉ những người trong công ty, thậm chí một số khách hàng thấy nhộn nhịp cũng bắt đầu xúm lại xem náo nhiệt.
o "Mọi người đi về đi, chỗ này có tôi rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
o Không còn cách nào khác, Chu Dương chỉ có thể giải tán mọi người xung quanh trước.
o Quá nhiều người vây xung quanh, không khí không thể lưu thông, khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực rất lớn, dễ căng thẳng hoảng loạn.
o Chẳng mấy chốc, đám đông đã tản ra hết.
o Trong phòng, chỉ còn lại Tôn Liên, Trần Hân, Tôn Việt, Tô Vỹ, còn có Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
o Ngay cả Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên cũng bị Chu Dương đuổi về phòng.
o "Trần tổng, ông nói đi, nhiều ngày như vậy, ông đã đi đâu, một chút tin tức cũng không có là sao?”
o Chu Dương hơi tức giận, mặc dù hành động của Trần Thế Hào, bản thân anh không có quyền giám giát, cũng không có quyền hạn chế.
o Nhưng tốt xấu gì giữa bọn họ cũng có mối liên hệ, dù sao anh cũng là thiếu gia của Trần Thế Hào, ông ấy cứ như vậy mà mất tích, trong gần nửa tháng không có một chút tin tức gì, cơ bản là không xem thiếu gia như anh ra gì.
o Chỉ điều này thôi, cũng đủ để Chu Dương trừng phạt ông ấy nghiêm khắc.
o Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến Chu Dương tức giận là vì Trần Thế Hào không chỉ không nói tin tức cho mình, mà ngay cả con gái ông - Trần Hân cũng không hề hay biết tin tức.
o Nếu như cực đoan một chút, một ngày nào đó Trần Thế Hào không may chết ở bên ngoài, Trần Hân cũng không nhất định biết được.
o Hậu quả này, đối với Trần Hân mà nói, quả thực vô cùng tàn nhẫn.
o "Anh Chu Dương, bố em vừa mới trở về, chắc hẳn rất mệt mỏi. Để ông ấy nghỉ ngơi chút, có vấn đề gì để mai hỏi tiếp được không?"
o Trần Hân nói nhỏ, giọng điệu ngoài một chút mệt mỏi, đa phần là niềm vui.
o Trần Thế Hào bình an trở về khiến cho Trần Hân giống như tìm lại được nguồn sống, không còn dáng vẻ vô tri vô giác, cô đơn bất lực nữa.
o “Được rồi, hôm nay đã muộn rồi, ông nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng tôi lại tìm ông.”
o Chu Dương gật đầu đồng ý, anh có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Hân, vì thế đương nhiên không có lí do gì để từ chối.
o Hơn nữa, đối với tâm trạng của Trần Hân trong thời gian qua, có thể nói trong rất nhiều người, ngoài Tôn Liên ra, anh chính là người hiểu cô nhất.
o Chu Dương biết rằng, trong khoảng thời gian Trần Thế Hào biến mất, Trần Hân luôn nhớ về ông ấy, bất kể là ngày hay đêm.
o Dù sao Chu Dương cũng hiểu rằng, Trần Thế Hào chính là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới này.
o Về phần Trần Khoan, anh từng gặp ở đại học Đông Hải lúc trước, mặc dù anh không biết rõ mối quan hệ giữa họ, cậu ấy có quan hệ họ hàng với Trần Hân nhưng từ thái độ của Trần Thế Hào đối với cậu ấy, có thể đoán ra một hai phần.
o Thế nghĩa là, nếu như Trần Thế Hào một ngày nào đó gặp chuyện ngoài ý muốn, Trần Hân sẽ không thể giao phó cho ai chăm sóc được nữa.
o Thậm chí ở trong lòng Trần Thế Hào, nếu thực sự ngày đó đến, ông sẽ yên tâm đem Trần Hân giao cho Chu Dương hơn là giao cho người nhà họ Trần.
o Sau khi liên tục nhắc nhở Trần Thế Hào nghỉ ngơi cho tốt, Chu Dương đưa những người khác lần lượt rời khỏi phòng.
o Ngay sau đó, bầu không khí trầm mặc xuống.
o Dường như ai cũng có lời muốn nói, nhưng lời đến miệng, lại bị nuốt vào trong.
o Vào thời điểm Trần Thế Hào biến mất, trong lòng mọi người đều có những nghi ngờ vô cùng lớn, nhưng tại thời điểm này, bọn họ đoán đi đoán lại, rõ ràng có một điều gì đó không phù hợp.
o Chu Dương nhìn Tôn Liên đang đứng bên cạnh mình, muốn nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của bà ấy.
o Tuy nhiên Chu Dương thất vọng.
o Gương mặt của Tôn Liên không một chút biểu cảm gì. Chu Dương cũng chú ý thấy, từ lúc anh vào trong phòng, nhìn thấy Tôn Liên, mãi cho đến bây giờ, biểu cảm của bà ấy không hề thay đổi.
o Giống như một người qua đường, không mảy may quan tâm sự việc vừa xảy ra.
o Tuy nhiên Chu Dương không cho rằng Tôn Liên không quan tâm đến Trần Thế Hào.
o Như đã biết, giữa bọn họ đã từng có quan hệ yêu đương.
o Với lại lần này lại là Tôn Liên chủ động đến khách sạn tìm Trần Thế Hào, sau đó mới có sự việc Trần Thế Hào mất tích.
o Mà trong khoảng thời gian này, những lo lắng của Tôn Liên, toàn bộ đều thể hiện ra trước mắt Chu Dương, bất cứ một hành động nào, có thể nói đều nằm trong tầm mắt của Chu Dương.
o Vì vậy, Trần Thế Hào có thể bình an vô sự trở về, nếu nói Trần Hân là người kích động và hứng phấn nhất, thì Tôn Liên nhất định là người thứ hai.
o Thậm chí Chu Dương nghĩ, sự kích động và nhẹ nhõm của Tôn Liên cũng sẽ không ít hơn Trần Hân.
o Trần Thế Hào và Trần Hân cần nghỉ ngơi, Tôn Liên có lẽ cũng cần nghỉ ngơi như thế.
o "Tôn tổng, bà cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm cho tốt, có vấn đề gì, ngày mai chúng ta giải quyết."
o Sau khi an ủi Tôn Liên, mọi người cũng bắt đầu giải tán.
o Một đêm trôi qua.
o Ngày hôm sau, trời vừa sáng lên, Chu Dương đang ở trong phòng, liền nghe thấy nhiều người đang nói chuyện bên ngoài.
o Hơn nữa nghe giọng điệu, đều vô cùng phấn khích.
o Mang theo nghi ngờ, Chu Dương nhanh chóng dọn dẹp, sau khi mở cửa ra, nhất thời sững sờ tại chỗ.
o Khoảnh khắc này, từ phòng của Trần Thế Hào có một đội ngũ đang xếp hàng dài.
o Hơn ba mươi người đại diện công ty mỹ phẩm cùng đến tỉnh Tương Tây với Chu Dương, lúc này đang xếp thành một hàng dài từ trong phòng của Trần Thế Hào ra hành lang bên ngoài, độ dài khoảng tầm hơn mười mét.
o Mặc dù không thẳng hàng lắm, tuy nhiên Chu Dương có thể nhìn ra được, đội ngũ này không hề lộn xộn chút nào.
o “Tình huống gì đây!”
o Chu Dương hơi bàng hoàng.
o Vừa mới một đêm, mọi chuyện đã biến thành như thế này rồi.
o Lẽ nào thời gian vừa qua Trần Thế Hào đã đi làm chuyện gì đó, bây giờ có kết quả, muốn đưa mọi người cùng nhau phát tài sao?
o Nếu không, tại sao trên mặt ai nấy đều có vẻ phấn khích như thế?
o Chu Dương thực sự quá lười biếng với việc hỏi từng người, trực tiếp đến cửa phòng, đi vào bên trong.
o “Tình huống này gì đây?”
o Lúc này, Chu Dương mới phát hiện , không chỉ Trần Thế Hào đã thức dậy mà ngay cả Trần Hân, Tôn Liên, Tô Vỹ, Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, hầu như toàn bộ đều có mặt ở đây.
o Ngoài ra còn có một số người đại diện của vài công ty.
o Vương Đại Lục, Chu Hạo, Vương Vĩ cũng có mặt.
o Hơn nữa nhìn bộ dạng, có vẻ như bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó.
o Chu Dương trợn tròn mắt, cảm thấy mọi người đều có mặt đầy đủ, chỉ mình anh là không ở đây.
o Muốn làm gì đây chứ?
o Gạt bỏ người lãnh đạo như anh ra ngoài sao?
o Nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, hơn nữa còn với bộ dạng đờ đẫn, mọi người ai nấy đều vui vẻ hớn hở, sau đó kéo anh ngồi xuống.
o "Chu tổng, cậu ngủ ngon quá đấy. Chúng tôi ở bên ngoài gây ra tiếng ồn lớn như thế, mà đến bây giờ cậu mới tỉnh giấc."
o Vương Đại Lục mỉm cười trêu đùa anh.
o Những người khác cũng vậy, nhìn thấy Chu Dương, ai nấy đều cười rộ lên.
• Chương 445: Tiểu công chúa của thương gia
o Chu Dương hơi bất lực, bởi vì anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân.
o “Chúng tôi vừa đến cửa phòng của anh, chuẩn bị đánh thức anh, nhưng chúng tôi đã gọi mấy lần, anh cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chúng tôi cho rằng anh ngủ say quá nên không đợi anh nữa, đến thảo luận bàn một vài chuyện nhỏ trước rồi.”
o Thẩm Bích Quân khẽ cười nói, ánh mắt cười nhạo nhìn Chu Dương, hiển nhiên cũng cảm thấy buồn cười.
o Chẳng mấy chốc, tâm trạng của mọi người ổn định lại, từng khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc.
o Thật ra, theo suy nghĩ của Chu Dương.
o Thì những người như Vương Đại Lục, Chu Hạo, Vương Vĩ, là người không cần phải tiến hành thương lượng.
o Thay vì nói bọn họ có thể cùng bàn bạc, chi bằng nói bọn họ là người chấp hành mệnh lệnh, đơn giản là dựa theo chỉ thị của Chu Dương, mỗi người tự làm công việc của mình mà thôi.
o Còn những thứ khác, căn bản không phải thứ mà bọn họ cần suy nghĩ.
o Nhưng bây giờ, bọn họ lại ngồi trong phòng, rõ ràng là Trần Thế Hào đã tìm họ đến.
o Lẽ nào, chuyện tiếp theo Trần Thế Hào muốn nói, cũng có liên quan rất lớn với họ sao?
o “Được rồi, tiếp sau đây, Trần tổng ông nên nói gì đi, khoảng thời gian này, rốt cuộc ông đã đi đâu? Giống như cả tỉnh Tương Tây này bỗng nhiên không thấy tin tức của ông nữa vậy.”
o Chu Dương nghiêm túc chất vấn.
o Mà câu hỏi của anh, cũng là vấn đề mà những người khác muốn biết.
o Trần Hân, Tôn Liên đưa đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thế Hào, muốn nhìn ra chút gì đó từ gương mặt này.
o Nhưng họ thất vọng, trên mặt Trần Thế Hào không có một chút cảm xúc dao động nào.
o Trừ phi ông ấy cố tình, nếu không, bây giờ không một ai ở đây có thể nhìn ra gì đó trên gương mặt của ông ấy.
o “Thật ra, tôi đã đến Thủ Đô.”
o Trần Thế Hào trầm giọng nói, giọng điệu chứa đầy sự mệt mỏi và suy sụp.
o Thủ Đô?
o Lần này, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
o Không ai ngờ được, nửa tháng này Trần Thế Hào biến mất, hóa ra đã đi đến Thủ Đô một chuyến.
o Ngược lại, chỉ thấy trên gương mặt của Tôn Liên hơi đắn đo, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của bà ấy bỗng trở nên tái nhợt.
o “Ông đến Thủ Đô sao? Ông đến tìm những người đó rồi à?”
o Bỗng nhiên giọng nói của Tôn Liên trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Trần Thế Hào, lộ ra sự vui mừng nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi bất lực.
o Chu Dương có thể nhìn ra những thay đổi tâm trạng này, người khác cũng có thể nhìn ra được.
o Nhưng so với Chu Dương, hiểu biết của họ về quan hệ tình cảm giữa Tôn Liên và Trần Thế Hào cũng không quá sâu sắc, vì thế rất khó nghĩ ra trong việc này có phải có bí mật gì hay không.
o Chỉ có Chu Dương, sau khi nghe thấy Tôn Liên nói như vậy, lập tức liên tưởng đến những chuyện mà Chu Thiều Hoa từng kể với anh.
o Nếu như lời Tôn Liên nói là thật, Trần Thế Hào đến Thủ Đô tìm những người đó, có tính khả thi rất lớn.
o Cho dù Chu Dương chỉ mới quen biết Trần Thế Hào khoảng nửa năm, giữa hai người dường như bị ràng buộc bởi thân phận thiếu gia nhà họ Chu của Chu Dương, nhưng Chu Dương cũng có chút hiểu biết về Trần Thế Hào.
o Đó chính là trượng nghĩa.
o Phàm là người và chuyện ông ấy đã nhận định, cho dù gặp phải vấn đề gì, ông ấy cũng sẽ giúp đỡ.
o Chu Dương thậm chí còn nghĩ đến, năm đó khi Trần Gia ở Thủ Đô biết được chuyện giữa Tôn Liên và Trần Thế Hào, Trần gia nhất định đã dùng thủ đoạn giở trò sau lưng, những thủ đoạn đó khó tránh có chút bẩn thỉu.
o Năm đó Trần Thế Hào chẳng qua chỉ là một thiếu gia nhà giàu, thủ đoạn không có bao nhiêu, đối với tình hình lúc bấy giờ, căn bản không có sức thay đổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Liên nói lời chia tay với mình.
o Còn bây giờ, Trần Thế Hào không chỉ phát triển mạnh ở Đông Hải, thực lực không nhỏ, bây giờ còn làm việc cho Chu gia.
o Ở Tương Tây, sau khi gặp lại Tôn Liên, đáy lòng đã bị bụi phủ rất lâu liền được thôi thúc, trong chớp mắt lớp ngụy trang đã vỡ tan, trái tim Trần Thế Hào loạn nhịp, đập thình thịch trở nên kịch liệt.
o Vì thế, ông ấy không màng tất cả trở về Thủ Đô, muốn nói gì đó với những người năm xưa, thậm chí không tiếc phải phản kháng lần nữa.
o Đây chính là kết cục bây giờ chăng?
o Mọi người nhìn Trần Thế Hào, đợi ông ấy nói tiếp.
o “Ừm, tôi trở về Thủ Đô, muốn tìm mấy người đó nói chuyện rõ ràng, vốn dĩ tôi cho rằng thành tựu của tôi bây giờ mặc dù không sánh bằng Trần gia, nhưng chắc cũng có thể coi như có chút thành tích, nhưng không ngờ được, tầm nhìn của bọn họ vẫn nông cạn như vậy.”
o Trần Thế Hào gượng cười rồi nói, khóe miệng hơi cong lên, càng thêm phần châm biếm những người kia.
o “Có điều lần này tôi đến Thủ Đô, cũng không hẳn là không có thu hoạch nào, tôi đã phát hiện một bí mật kinh người, điểm này, tôi cảm thấy có tác dụng rất quan trọng đối với hoạt động tiếp theo của chúng ta ở tỉnh Tương Tây, nên gọi mọi người đến đây, muốn cùng mọi người thương lượng một tí.”
o Trần Thế Hào đã thay đổi tâm trạng, biến những chuyện phiền lòng và thất bại thành hư không, lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.
o Mọi người nghe thấy vậy, lập tức ngồi ngay ngắn, nhất là mấy người Vương Đại Lục, vẻ mặt của từng người lại càng chăm chú, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ câu nói nào đó của Trần Thế Hào.
o “Chuyện gì vậy?”
o Chu Dương cũng hiếu kỳ không kém, không phải anh chưa từng đến Thủ Đô, chỉ là năm đó khi anh đến, thật sự không giống với suy nghĩ của anh.
o Lúc đó, khi còn là sinh viên, anh đến Thủ Đô, đơn giản chỉ là đi chơi mà thôi.
o Đối với thế lực gia tộc ở Thủ Đô, càng không có chút hiểu biết.
o “Gia tộc Thương gia của Thủ Đô, có một tiểu công chúa bây giờ đang ở Trường Sa, tỉnh Tương Tây.”
o Trần Thế Hào trầm giọng nói, rõ ràng lúc nói đến tiểu công chúa của Thương gia này, biểu cảm trên gương mặt vẫn không tự nhiên.
o “Thương gia?”
o “Tiểu công chúa?”
o “Ở Trường Sa, Tương Tây?”
o ...
o Trần Thế Hào vừa dứt lời, lập tức có người kinh ngạc hô lên.
o Có điều trọng điểm của mọi người khác nhau.
o Sắc mặt của Chu Dương trở nên nghiêm túc hơn.
o Mặc dù anh không biết tiểu công chúa của Thương gia này rốt cuộc có lai lịch gì, có thế lực như thế nào ở Thủ Đô.
o Nhưng chỉ nhìn thấy nét sững sờ và nghiêm túc trên gương mặt của Trần Thế Hào, anh biết, lai lịch của cô gái này chắc chắn không nhỏ.
o Thậm chí, sức ảnh hưởng của cô ấy ở Thủ Đô, còn vượt xa tưởng tượng của mình.
o “Trần tổng, tiểu công chúa của Thương gia này rốt cuộc có lai lịch gì?”
o Tôn Việt là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
o Có lẽ vô cùng hiếu kỳ với các thế lực và nhân vật phức tạp ở Thủ Đô.
o Tôn Việt vừa hỏi, người khác cũng nhao nhao nhìn Trần Thế Hào, đều muốn biết cô con gái của gia tộc Thương gia này rốt cuộc có lai lịch gì, lại khiến Trần Thế Hào cẩn trọng như thế, ngay cả giọng điệu khi nhắc đến đối phương cũng trở nên trầm thấp không ít.
o “Tiểu công chúa của gia tộc Thương gia này, đến từ Thương gia của Thủ Đô, là một trong tứ đại gia tộc ở Thủ Đô, thế lực vô cùng hùng mạnh, người thường không thể tưởng tượng nổi.”
o Trần Thế Hào chậm rãi nói.
o Nhưng chưa nói hết câu, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên ngột ngạt bí bách.
o “Trên thực tế, tôi đến từ Trần gia ở Thủ Đô, với thế lực của Trần gia bây giờ, cho dù Tô gia của Đông Hải, hay những gia tộc như Tôn gia, ở trước mặt của Trần gia cũng không chịu nổi một cú đả kích.”
o Trần Thế Hào nói như vậy, cho dù đụng chạm đến Tô Vỹ, những cũng không khách khí.
o Những người khác lại không giống vậy, nhất thời cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
o Bọn họ không ngờ Trần Thế Hào lại xuất thân từ gia tộc có thế lực hùng mạnh như vậy.
o Ngay cả Tô gia, Tôn gia, ở trước mặt Trần gia cũng không chịu nỗi một cú đả kích.
o Chỉ là ngẫm lại thì...
o Mọi người đều đến từ Đông Hải, có hiểu biết về thế lực Tôn gia, Tô gia, cho dù bản thân không phải hiểu rõ tường tận, nhưng cả Đông Hải này, chỉ có ít ỏi mấy gia tộc lớn mạnh như vậy.
o Bọn họ bây giờ đã không tưởng tượng được thế lực của Trần gia rốt cuộc lớn mạnh cỡ nào.
o Trần Thế Hào lại nói đến Trần gia trước, vậy Thương gia thì sao?
o Có phải còn lớn mạnh hơn cả Trần gia?
o Sự hô hấp của mọi người lập tức trở nên gấp gáp, tất cả đều nhìn Trần Thế Hào không chớp mắt, đợi ông ấy tiếp tục nói.
o Trần Thế Hào hít sâu một hơi, lồng ngực cũng phập phồng bất định.
o Rõ ràng, ông cũng không thoải mái như mọi người đã thấy.
o Chẳng ai có thể tưởng tượng, khi ông ấy biết được cô con gái của Thương gia đang ở Trường Sa, Tương Tây, trong lòng đã hỗn loạn cỡ nào.
o Không đơn giản chỉ là tên tuổi của Thương gia, còn có đặc điểm của chính của cô tiểu công chúa đó.
o “Có thể nói, nếu Trần gia muốn chỉnh đốn những gia tộc của Đông Hải, dĩ nhiên sẽ bị liên hợp của Đông Hải chống lại, nhưng khi thật sự phản kích lại, Đông Hải cũng không ngăn cản nỗi.”
o “Nhưng Trần gia ở Thủ Đô, cùng lắm cũng chỉ là một gia tộc nhị lưu mà thôi, ngay cả gia tộc hạng nhất cũng không phải, đừng nói có thể so sánh với gia tộc lớn mạnh như Thương gia.”
• Chương 446: Tứ đại gia tộc ở Thủ Đô
o Trần Thế Hào vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều lập tức bị chấn đống, trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ.
o Bọn họ đều có hiểu biết nhất định về Tô gia và Tôn gia ở Đông Hải, bây giờ Trần Thế Hào nói Trần gia ở Thủ Đô muốn tiêu diệt các gia tộc cũng rất đơn giản, có một số chuyện bọn họ có thể tưởng tượng được vài phần.
o Tối thiểu, sự khác biệt thực lực khá mơ hồ, trong lòng bọn họ vẫn hiểu rõ.
o Nhất là Tô Vỹ.
o Bản thân cậu ấy chính là người của Tô gia, còn là con trai độc nhất của Tô Thế Minh. Đối với một vài tình hình hiện nay của Tô gia, đương nhiên hiểu rõ, chi tiết hơn so với người ngoài.
o Nhưng cho dù là vậy, khi Trần Thế Hào nói Trần gia có thể dễ dàng tiêu diệt Tô gia, cậu ấy cũng không lên tiếng phản bác.
o Bởi vì từ góc độ của cậu ấy, Trần gia ở Thủ Đô có lẽ thật sự có thực lực đó.
o Dù sao, một Trần Thế Hào làm mưa làm gió ở Đông Hải, so sánh thực lực bây giờ với Tô gia, cũng không thua kém bao nhiêu.
o Nhưng Trần Thế Hào vừa nói, Trần gia ở Thủ Đô nhiều nhất cũng chỉ là một gia tộc nhị lưu.
o Điều này, thật sự khiến cậu ấy cảm thấy kinh sợ.
o Càng không nói đến, trong câu nói của Trần Thế Hào còn có một đại gia tộc Thương gia muốn hủy diệt Trần gia cũng là chuyện dễ dàng.
o Một trong tứ đại gia tộc của Thủ Đô.
o Trong lòng Tô Vỹ cảm thấy ớn lạnh, cậu ấy bỗng dưng nhận ra, thế giới này, đất nước này, còn rất nhiều chuyện mà mình không biết.
o Đừng nói là Thương gia ở Thủ Đô, cho dù là Trần gia, trước đây Tô Vỹ cũng không hiểu rõ đến vậy.
o Có lẽ, bố cậu ấy sẽ biết rõ hơn?
o Tô Vỹ không dám chắc chắn, nhưng bây giờ cậu ấy rất muốn biết, cái gọi là tứ đại gia tộc kia rốt cuộc tồn tại như thế nào.
o Có thể khiến Trần Thế Hào kinh hãi, thậm chí là không dám tùy ý nhắc đến.
o Không chỉ là Tô Vỹ, những ngời khác cũng như thế, từng người đều nhìn Trần Thế Hào với gương mặt đầy hi vọng.
o Đối với sự tồn tại bí ẩn của tứ đại gia tộc Thủ Đô từ trong lời nói của Trần Thế Hào, đương nhiên bọn họ cũng hết sức tò mò.
o Có lẽ, lần này nếu không nghe được những chuyện của tứ đại gia tộc, thì sau này họ sẽ không còn cơ hội nữa.
o “Tứ đại gia tộc Thủ Đô, trên thực tế là ở Thủ Đô, thậm chí là khắp Hoa Hạ, đều tồn tại như một điều cấm kỵ.”
o Trần Thế Hào nhìn sắc mặt của mọi người, đặc biệt là nhìn nét mặt của Chu Dương, thầm trấn tĩnh lại, chậm rãi nói tiếp.
o “Tứ đại gia tộc này gồm có Chu gia, Thương gia, Độc Cô gia, Đệ Ngũ gia.”
o Trần Thế Hào khàn giọng nói, toàn thân dường như đều đã dùng toàn bộ sức lực, trở nên yếu ớt.
o Chỉ là nghĩ đến năng lực của tứ đại gia tộc này, Trần Thế Hào không dám mảy may sơ suất.
o Khoảng thời gian gần đây, chuyện ông ấy gặp phải hay tin tức ông ấy nghe được ở Thủ Đô, càng khiến người ta phát điên.
o Tiểu công chúa của Thương gia, vậy mà lại chạy đến Trường Sa, tỉnh Tương Tây.
o May mắn chỉ là lan truyền trong phạm vi nhỏ, nếu như lan rộng ra ngoài, không biết cả Thủ Đô, thậm chí là cả nước Hoa Hạ sẽ xảy ra đại loạn thế nào nữa.
o Đến lúc đó, e là sẽ có hàng ngàn hàng vạn thanh niên tài giỏi của gia tộc lớn từ khắp cả nước đều lần lượt ùa tới.
o Còn về mục đích của họ, không cần nghĩ nhiều đương nhiên là nhắm vào tiểu công chúa của Thương gia.
o “Trần tổng, Đệ Ngũ gia này là có ý gì? Lẽ nào còn có ai mang họ Đệ Ngũ à?”
o Có người bật cười, hỏi.
o Những người khác cũng cười ha ha nhìn Trần Thế Hào.
o Suy cho cùng, họ của ba gia tộc trước vẫn là bình thường, Chu gia, Thương gia, cũng tính là họ thường gặp.
o Cho dù là họ Độc Cô, cũng không phải mọi người chưa từng nghe qua.
o Nhưng Đệ Ngũ gia cuối cùng này, trái lại càng khiến người ta có chút mơ hồ.
o “Có họ Đệ Ngũ.”
o Trần Thế Hoa còn chưa nói gì, Tôn Việt đã mở miệng giải thích.
o Ông ấy là người làm truyền thông ở Đông Hải, là một trong ba quản lí của hiệp hội truyền thông, kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết nhiều hơn so với người bình thường.
o “Có điều họ Đệ Ngũ này khá hiếm gặp, cho dù là trước đây hay bây giờ, mọi người đều chưa từng nghe qua, trong danh sách các dòng họ ở Hoa Hạ, thật sự có tồn tại họ này, tuy nhiên thứ tự xếp sau cùng.”
o Tôn Việt giải thích.
o “Đúng là như vậy.”
o Lúc này, đã có người dùng điện thoại kiểm tra, quả nhiên trong những họ cuối cùng của danh sách các dòng họ ở Hoa Hạ, đã phát hiện họ Đệ Ngũ này.
o “Lẽ nào Đệ Ngũ gia này còn có bí mật gì chăng, nếu không tại sao họ này lại hiếm thấy như vậy?”
o Có người lên tiếng hỏi.
o “Về điểm này, tôi cũng không biết, trên thực tế, trong tứ đại gia tộc, Chu gia và Thương gia cũng coi như bình thường, với không ít người bên ngoài mà nói, cũng không tính là có bí mật đặc biệt.”
o “Nhưng Độc Cô gia, đã có một vài điều thần bí, danh tiếng bên ngoài cũng không vang dội bao nhiêu, nhưng Chu gia và Thương gia cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối địch với Độc Cô gia.”
o “Còn về Đệ Ngũ gia, trên thực tế trước nay tôi chưa từng gặp bất cứ ai của Đệ Ngũ gia, chỉ nghe người lớn trong gia tộc từng nhắc đến, Đệ Ngũ gia này, là sự tồn tại mà cả ba đại gia tộc khác cũng không dám đụng vào.”
o Trần Thế Hào nhìn mọi người, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói tiếp.
o “Nếu như thật sự muốn nói đến, Đệ Ngũ gia này, giống như một loại cấm kỵ cao nhất ở tứ đại gia tộc, ngay cả bất cứ thông tin gì của gia tộc bọn họ cũng không tra ra được.”
o Trần Thế Hào nói xong, bầu không khí trở nên im ắng.
o Mọi người thật sự không ngờ được, trong sự tồn tại đỉnh cao như thế ở tứ đại gia tộc, lại có một Đệ Ngũ gia cổ quái đến vậy.
o Thậm chỉ, cả ba đại gia tộc khác đều không dám tùy tiện trêu chọc?
o Đây phải có thực lực hùng mạnh cỡ nào!
o Thế nhưng, lúc này điều Chu Dương nghĩ lại là Chu gia.
o Chu gia này, chính là Chu gia một trong những tứ đại gia tộc Thủ Đô mà Trần Thế Hào vừa nói sao?
o Chính là gia tộc của mình sao?
o Nghĩ đến lời của Trần Thế Hào vừa nói, thực lực của Chu gia lớn mạnh, so với bản thân mình, Chu Dương cảm thấy hơi thất vọng.
o Với thực lực hiện nay của anh, muốn làm chủ Chu gia, không cần người khác nói, chỉ là bản thân nghĩ, Chu Dương liền biết con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn tàn khốc.
o Thật sự đến bước đó, thứ mà Chu Dương cần đối mặt, không chỉ là tồn tại và tiếng nói khác nhau của nội bộ Chu gia, e rằng còn có không ít kẻ bên ngoài, tiếng nói khác nhau của gia tộc liên quan đến lợi ích của Chu gia.
o Những thứ này, nếu như Chu Dương thật sự muốn làm chủ Chu gia, thì buộc phải nắm rõ.
o “Nhưng tiểu công chúa kia của Thương gia, không ngoan ngoãn ở Thủ Đô, tại sao phải đến Trường Sa chứ?”
o Chu Dương nhỏ giọng hỏi.
o Anh biết không thể vô duyên vô cớ mà Trần Thế Hào lại nhắc đến tiểu công chúa của Thương gia.
o Chắc chắn cô gái này sẽ có tác dụng vô cùng quan trọng đối với anh.
o Thậm chí, có thể sẽ góp sức không nhỏ khi anh làm chủ Chu gia trong tương lai.
o “Tôi phải sửa lại một chút, không phải tiểu công chúa đó muốn đến Trường Sa, mà là đã ở Trường Sa từ lâu rồi, chẳng qua là không ai để ý thôi.”
o Trần Thế Hào nghiêm túc nói.
o “Mà sỡ dĩ tôi nói những thứ này, chính là muốn nói với mọi người, khoảng thời gian sắp tới, Tương Tây rất có thể sẽ xảy ra chuyện không yên bình, bởi vì tin tức này đã tiết lộ ra ngoài, như vậy con cháu của những đại gia tộc ở Thủ Đô kia rất có khả năng sẽ ùa đến.”
o “Vì thế, tiếp sau đó Tương Tây sẽ có khí thế hùng mạnh, tụ tập rất nhiều đại gia tộc, người có thế lực lớn, mà điều mọi người c�
o Nhưng Chu Dương biết rằng nếu anh thực sự làm làm như vậy, mặc dù nhìn qua dường như không có gì xảy ra, nhưng trên thực tế anh thực sự đang trên đà nhận thua, mà trong hạng mục chi nhánh tiếp theo, Trương gia từng bước từng bước quyền lên tiếng ngày càng cao, thậm chí đè ép công ty Danh Dương đến một mức nhỏ nhặt.
o Vào thời điểm đó, dự án này gần như hoàn toàn phụ thuộc vào Trương gia.
o Công ty Danh Dương, còn có cả Chu Dương anh, nếu họ muốn bày tỏ ý kiến và cái nhìn của mình, Trương gia căn bản là sẽ không tiếp thu.
o Bởi vì trước đó, Chu Dương cũng đã thất bại một lần.
o Đối với người thua cuộc, đơn giản là không có quyền lên tiếng.
o Điểm này, Chu Dương cũng tin tưởng, không hề nghi ngờ gì.
o Tuy nhiên, còn có một lựa chọn khác, chỉ là rất khó để thực hiện.
o Chỉ cần thái độ Chu Dương kiên quyết, quyết tâm không chịu thua, có công ty Danh Dương hỗ trợ, còn có sự ủng hộ của hầu hết mọi người, trong dự án này, anh vẫn có thể nắm giữ hơn một nửa quyền phát ngôn, nhưng theo cách đó, nội bộ khó tránh khỏi phát sinh việc lòng người bị chia rẽ.
o Lòng người bị chia rẽ, đội ngũ cũng sẽ không dễ dàng để dẫn dắt.
o Mà những người khác, mặc kệ là người của Trương gia, vẫn đứng về phía Chu Dương, hiện đều đang theo dõi Chu Dương, chờ đợi anh đưa ra quyết định.
o "Đúng vậy, ông nói đúng, trong tay tôi quả thật không có bằng chứng nào chứng minh rằng các vấn đề gặp phải trong dự án chi nhánh, đặc biệt là dự án ở thành phố Liễu, là doTrương gia các người giật dây."
o Trầm mặc một hồi lâu, Chu Dương mới thản nhiên nói, thanh âm cực kỳ bình thản, không có dấu hiệu cảm xúc bị thay đổi, như thể không có chuyện gì, điềm đạm nói ra mọi điều.
o Vừa dứt lời, những người bên phía Chu Dương, cũng trố mắt nhìn nhau.
o Vương Vĩ, Vương Đại Lục, Chu Hạo và những người khác thần sắc bỗng trầm xuống.
o Vẫn còn nhiều người vẻ mặt trang nghiêm, thậm chí một số người cảm thấy nhẹ nhõm.
o Mặt khác, phía bên Trương gia một đám vui vẻ ra mặt, nắm chắc thắng lợi, khuôn mặt đều lộ ra sự đắc ý, vui mừng khôn xiết.
o "Vậy là tốt rồi, nếu Chu Dương đã nhận ra sai lầm của mình, vậy thì ..."
o Trương Luân cười ha hả nói, cũng đang chuẩn bị mội số lời để tuyên bố chiến thắng phía mình.
o Nhưng giây tiếp theo, tất cả những lời nói định nói đều bị mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời.
o Bởi vì ông ta thấy rằng khuôn mặt của Chu Dương không biểu lộ bất kỳ sự thua cuộc nào, ngược lại, còn nhìn ông ta một cách mỉa mai.
o Sao anh dám!
o Anh rõ ràng thừa nhận rằng không có bằng chứng trong tay, đây chẳng lẽ không phải là để thừa nhận thất bại, chịu thua sao?
o Tại sao anh lại nhìn ông ta châm chọc khiêu khích như vậy?
o Tôi mới là người chiến thắng mà!
o Trương Luân gầm lên dữ dội trong lòng, nhưng lại không thể nói ra.
o Sâu trong lòng mình, Trương Luân cảm thấy rằng Chu Dương như đang chờ đợi ông ta, chỉ cần bản thân ông ta cuồng loạn, anh chắc chắn sẽ phấn khởi mà phản kích.
o Lúc đó, khí thế bên ông ta tất nhiên sẽ bị gục ngã.
o "Haha, Trương Luân tiên sinh, tôi nghĩ rằng ông đã nhầm lẫn, khiến các ông thất vọng rồi, tôi không có chịu thua, cũng không nhận thua, càng không nhận lỗi sai của mình."
o "À, không đúng. Tôi căn bản cũng chẳng có lỗi lầm gì cả. Tại sao tôi lại phải nhận sai?"
o Chu Dương mặt đầy mỉa mai, dường như không có gì xảy ra lúc nãy cả, anh cũng không hề nói rằng mình không có bằng chứng trong tay.
o Mà lời anh nói, càng làm cho tinh thần bên anh tăng lên.
o Mặc dù, rất ngạc nhiên trước những thay đổi kì quái một trước một sau của Chu Dương, nhưng sự tin tưởng vào khả năng của Chu Dương, hơn ba mươi người từ Đông Hải đến tỉnh Tương Tây, lúc này vẫn có đủ niềm tin vào Chu Dương.
o Sự tin tưởng này, là từ lúc ở Đông Hải, công ty Danh Dương liên tục đạt được thành công lớn trong hai hạng mục, mà tạo lập nên.
o "Ý cậu là gì?"
o Trương Luân thầm kinh ngạc, nhìn Chu Dương một cách oán hận.
o Ông ta đã nhận thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, ông ta cũng không thể nhận ra.
o Tuy nhiên, những màn biến hóa của Chu Dương giống như một tín hiệu rõ ràng, có ý nghĩa lớn đối với cuộc đàm phán này.
o "Ý tôi là gì? Tôi không có ý gì cả."
o "Chẳng phải cậu vừa nói, không có bằng chứng nào chứng minh rằng Trương gia chúng tôi đứng sau giật dây, nhưng lại làm sao nữa?..."
o Chu Dương mỉm cười ảm đạm, dựa vào ghế, một chân nhấc lên vắt chéo sang chân bên kia, trông rất thoải mái.
o "Bởi vì Chu Dương tôi làm việc, không cần cái gọi là bằng chứng, điểm này, tôi đã nói với ông từ lúc ban đầu, xem ra ông vẫn không đủ coi trọng Chu Dương tôi rồi, đến lời tôi từng nói, cũng không nghe cẩn thận."
o "Bụp!"
o Với giọng nói lạnh lùng, Chu Dương đứng mạnh dậy, đập lòng bàn tay lên bàn, nhất thời phát ra tiếng vang nặng nề.
o Toàn bộ bàn hội nghị, lúc này cũng rung lắc vài lần.
o Mọi người có thể cảm thấy rõ ràng rằng cánh tay của mình trên bàn đang run run, mơ hồ một chút tê dại.
o Không ít người cũng nhìn vào Chu Dương một cách khó hiểu, một cái đập tay lại có sức lực mạnh mẽ như vậy.
o Nếu như bị Chu Dương tát một cái lên mặt, hậu quả căn bản sẽ không thể tưởng tượng được.
o "Tôi làm việc, chỉ cần làm theo cách mà tôi muốn. Đối với cái gọi là chứng cứ của các ông, căn bản không có ý nghĩa gì với tôi, bởi vì những gì tôi nói chính là bằng chứng, tôi nói rằng có bàn tay mờ ám của Trương gia đằng sau, nhất định sẽ có phần của Trương gia các ông."
o Chu Dương hung tợn nói, mắt sáng như đuốc liếc nhìn xung quanh khuôn mặt của những người bên Trương gia một vòng.
o Lúc này, Chu Dương, giống như con sói đầu đàn trong bầy sói, khinh bỉ con mồi trước mặt, phát ra điệu cười khẩy đầy sự chế nhạo khinh bỉ.
o Yên tĩnh!
o Toàn bộ phòng họp yên tĩnh đáng ngạc nhiên.
o Bất kể là người bên Trương gia hay những người đứng về phía Chu Dương, lúc này tất cả đều nhìn về phía Chu Dương.
o Họ thậm chí chưa từng nghĩ rằng, Chu Dương sẽ nói như vậy, thật bá đạo, căn bản là không nói đạo lý.
o Những gì tôi nói chính là quy tắc, là chứng cớ.
o Chu Dương tôi nói rồi, việc này là do Trương gia làm, vậy thì chắc chắn là Trương gia làm.
o Không có chỗ cho việc thương lượng.
o "Chu Dương, cậu ..."
o Sắc mặt của Trương Kiệt thay đổi một lúc, cậu ấy không ngờ Chu Dương sẽ nói những lời như vậy, muốn nói điều gì đó để giảm bớt căng thẳng giữa hai bên, nhưng nói nửa lời đã ngây ngẩn cả người.
o Trương gia đơn giản là không biết họ nên nói gì.
o Thậm chí, cậu ấy còn không biết sự thật là Trương gia bí mật đến Trường Sa để thảo luận về mọi chuyện với Chu Dương.
o Ngay cả bây giờ, sau khi nghe những cuộc cãi vã giữa hai bên, Trương Kiệt cũng không biết đâu là thật
o Cậu ấy có thể nói gì chứ?
o Để Chu Dương thả lỏng một chút, không cần quá căng thẳng, Trương gia bọn họ không có ý thù địch?
o Lời này chỉ là một suy nghĩ trong lòng của Trương Kiệt, nhưng liền bị Trương Kiệt trực tiếp phủ nhận.
o Bởi vì ngay cả bản thân cậu ấy, cũng không tin tính chân thật của những lời này.
o Trương gia không có ý thù địch?
o Vừa rồi phản ứng của Trương Luân, cũng như mọi người trong Trương gia, tất cả cậu ấy đều đã nhìn thấy, một chút ớn lạnh thấu xương, một chút ép buộc, nếu đó không phải là hành động có chủ ý của Trương gia, Trương Kiệt đánh chết cũng sẽ không tin.
o Nhưng muốn cậu ấy thuyết phục Trương Luân, Trương Anh và mọi người khác trong Trương gia, đừng đối kháng với Chu Dương, hạ bản thận mình xuống, cùng nhau nói chuyện đàng hoàng.
o Trương Kiệt thậm chí có thể xác nhận rằng một khi cậu ấy nói điều này, người đầu tiên mắng cậu sẽ là bố cậu, Trương Anh.
• Chương 442: Tin tức bị tiết lộ
o "Trương Kiệt, xem ra Trương gia vẫn đang có nhiều việc che giấu cậu, nhưng điều này không còn quan trọng nữa. Bây giờ chuyện giữa tôi và Trương gia không liên quan gì đến cậu, vì vậy cậu không cần can thiệp."
o Chu Dương cười nói, xem như cho Trương Kiệt một bậc thang để xuống.
o Trên thực tế, anh cũng có thể phát giác ra, Trương gia căn bản là không có tiết lộ gì với Trương Kiệt.
o Chu Dương thậm chí còn hoài nghi, Trương Kiệt lần này đi theo người Trương gia đến mà không biết mục đích chuyến đi này là gì.
o Cậu ấy lúc này, hoàn toàn bị Trương Thái Viêm lão gia lừa đến đây.
o Về mục đích, Chu Dương chỉ cần dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
o Đơn giản chính là muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Chu Dương và Trương Kiệt là bạn học cũ, để Chu Dương có chút kiêng kị, thậm chí là khuất phục.
o Suy cho cùng, tất cả thông tin của Chu Dương, đều khiến mọi người trong Trương gia nhận định như vậy.
o Nhưng lần này, Chu Dương đã làm Trương gia thất vọng.
o Về phần Trương Kiệt, Chu Dương tất nhiên là nhớ đến tình nghĩa bạn học cùng lớp năm xưa, nhưng bây giờ phải tuỳ việc mà xét, Chu Dương sẽ không phạm sai lầm hay thậm chí là quyết định thiếu quyết đoán vì tình bạn đó.
o Ngược lại, chính sự xuất hiện của Trương Kiệt đã khiến Chu Dương thấy được một điểm.
o Đó là Trương gia lần này, cũng không có niềm tin tuyệt đối.
o Trương Thái Viêm lão gia cũng không có niềm tin tuyệt đối để đe dọa Chu Dương.
o "Ngoài ra, Trương gia các ông đến gặp tôi để thảo luận về mọi chuyện, có lẽ là bí mật, nhưng bây giờ tình hình dường như khác với những gì các ông nghĩ."
o Khóe miệng của Chu Dương khẽ giơ lên, lắc điện thoại trên tay.
o Trên điện thoại, đang mở một trang web, đó là tin tức về Trương gia phái người đến Trường Sa lần này.
o Nói là tin tức, nhưng người tuyên bố công khai một số tin tức nhỏ của một số tài khoản.
o Một tài khoản công khai như vậy, đơn độc thế thì sức ảnh hưởng cũng không lớn.
o Nhưng khi kết hợp cùng nhau, có khả năng có thể tỏa ra sức ảnh hưởng mà cả Chu Dương và Trương gia đều không thể tưởng tượng được.
o Thậm chí, có thể vào thời điểm này, toàn bộ tỉnh Tương Tây đã bị cuốn theo những tin tức này.
o Trương gia sống như thế nào, mà đến Trường Sa, lại phải lẻn lút bí mật như thế.
o Hơn nữa, lần này lại là liên quan đến Chu Dương.
o Chỉ riêng hai điểm này đã lọt vào mắt xanh của hầu hết mọi người, khiến họ tò mò và tìm hiểu về những tin tức khác.
o Thấy sự bất thường của Chu Dương, sắc mặt của Trương Luân và Trương Anh hơi thay đổi, nhanh chóng mở điện thoại ra để kiểm tra.
o Những người còn lại của Trương gia không hiểu lắm, nhưng họ cũng bật điện thoại, muốn xem Chu Dương này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì.
o Tuy nhiên, khi tin tức xuất hiện quá nhiều trên điện thoại di động, tất cả các thành viên Trương gia bao gồm Trương Luân và Trương Anh đều choáng váng.
o "Điều này sao có thể!"
o "Không phải chúng ta bí mật đến sao? Căn bản là một tiếng gió cũng không lộ ra, làm sao những người này có thể biết?"
o "Đúng vậy, hơn nữa, nhìn thấy kiểu này, đối phương rõ ràng biết rõ chúng ta, ngay cả khi chúng ta đến đây vì chuyện gì, đều được viết rõ ràng rành mạch."
o "Trương Luân, Trương Anh, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, phải kiểm tra xem. Tin tức rốt cuộc làm thế nào lại truyền ra bên ngoài như thế?"
o "Đúng vậy, chúng ta trên đường đi đến đây, căn bản không hề dừng lại những nơi khác, vậy thì chắc chắn đã có nội gián!"
o ...
o Mọi người trong Trương gia hoảng loạn.
o Nói giỡn à, lần này đến Trường Sa để thảo luận về dự án chi nhánh với Chu Dương, do Trương Thái Viêm lão gia chỉ điểm, ngay cả những người đi cùng cũng được ông ta sắp xếp.
o Những người này cực kỳ trung thành với Trương gia và Trương Thái Viêm lão gia. Họ không thể phản bội Trương gia và Trương Thái Viêm.
o Bây giờ, mục đích và nơi ở lần này đều bị lộ ra, không nghi ngờ gì, đây chắc chắn là chuyện lớn
o Điều này cho thấy trong số họ, có thể có nội gián, truyền tin tức của Trương gia ra bên ngoài.
o Trương Luân sắc mặt tối sầm lại, không biết đang suy nghĩ gì.
o Trương Anh lặng lẽ liếc nhìn Trương Luân, có chút đăm chiêu.
o Những người khác không biết, nhưng Trương Anh rất rõ ràng.
o Lần này, Trương Thái Viêm yêu cầu họ đến gặp Chu Dương để thảo luận về dự án. Ban đầu, họ muốn tốc chiến tốc thắng, dù kết quả có ra sao, trước tiên phải đè ép chuyện này xuống.
o Mà cuối cùng kết quả, lại là Trương gia và Chu Dương cãi cọ với nhau.
o Trương Luân cảm thấy không cam tâm.
o Trương Anh biết rằng khi đến gần Trường Sa, Trương Luân từng để lộ tin tức ra bên ngoài rằng Trương gia đã bí mật đến Trường Sa để thảo luận mọi chuyện với Chu Dương.
o Điểm này, Trương Luân đã làm rất bí mật, ngay cả những người ông ta sắp xếp cũng không phải là người của Trương gia, không phải là người đi cùng họ.
o Nhưng cũng vì chính điều này, Trương Anh mới tra xét được mọi chuyện đã qua.
o Trương Anh rất tin tưởng lời nói của người đó, ông ta cũng nghĩ rằng Trương Luân sẽ không dám tiết lộ mục đích thực sự của chuyến đi này với bên ngoài.
o Nếu thực sự làm như vậy, một khi bị Trương Thái Viêm lão gia phát hiện, hậu quả sẽ khó đoán trước.
o Ít nhất, theo ý kiến của Trương Anh, một mình Trương Luân cũng không thể chịu hậu quả.
o Vì vậy, bây giờ chuyện này có liên quan gì đến Trương Luân hay không?
o Trương Anh thậm chí muốn nói những gì Trương Luân đã làm trước đây ra cho mọi người biết.
o Nhưng ngay khi nhìn thấy nụ cười của Chu Dương, Trương Anh liền cố nén sự thôi thúc muốn nói.
o "Haha, đối với chuyện của Trương gia các người, tôi không quan tâm, cũng không để ý đến, nhưng vì mục đích các ông đến tìm tôi đã bị tiết lộ, vậy thì, chúng ta không cần phải tiếp tục thảo luận."
o Chu Dương nhìn thấy phản ứng của mọi người bên phía Trương gia, nhẹ giọng cười nói, có sự đắc ý trong nụ cười của anh.
o Cho dù anh cũng không rõ lắm về các quy tắc của Trương gia, nhưng nhìn vào vẻ mặt của những người trước mặt anh, cũng đủ đoán được một ít.
o "Thái độ của tôi đã thể hiện rất rõ ràng. Các ông chỉ cần quay về và truyền đạt với lão gia là được rồi. Về việc Trương gia các ông phải xử lí thế nào, tôi không muốn quan tâm."
o "Nhưng có một điều."
o Chu Dương đưa ra một ngón tay và nói nghiêm túc.
o "Trong dự án chi nhánh lần này, Trương gia các ông đã giở trò mờ ám ở thành phố Liễu, nhưng các dự án khác Trương gia các ông chưa động tay vào, tôi không muốn thấy điều gì tương tự xảy ra trong tương lai."
o "Một khi xảy ra, thì cho dù bên kia là ai, tôi cũng sẽ tin đó là Trương gia các ông."
o "Ngoài ra, lần này dự án ở thành phố Liễu gặp phải vấn đề và tiến độ của dự án bị cản trở, Trương gia phải chịu trách nhiệm. Tôi sẽ tính tất cả các chi phí của dự án này cho Trương gia các ông. Vấn đề này, Vương Vĩ liệt kê rõ ràng tất cả các chi phí trong danh sách và tôi sẽ gửi nó cho Trương gia các ông.”
o "Nếu không còn gì nữa, hôm nay cứ như vậy đi."
o Chu Dương đứng dậy, khẽ mỉm cười, liếc nhìn mọi người và rời đi.
o Những người khác, nhìn thấy Chu Dương rời đi, tự nhiên cũng là vui vẻ ra mặt rồi đứng dậy ra về.
o Lần này, kết quả cuộc thảo luận của họ với Trương gia thật hoàn hảo, đối với bọn họ mà nói, điều này đã khiến họ bớt lo lắng.
o Tin rằng có câu nói này của Chu Dương, ngay cả khi thực sự có bất kỳ rắc rối nào trong tương lai, Trương gia vì tránh rước họa vào thân, e rằng đều sẽ chủ động đứng ra trợ giúp bọn họ xử lí tất cả những khó khăn.
• Chương 443: Trần thế Hào trở lại (1)
o Chẳng mấy chốc, trong phòng hội nghị chỉ còn đám người Trương gia.
o Trương Kiệt cúi đầu, không có ý kiến gì đối với việc Chu Dương rời đi, cậu ấy im lặng không nói một lời.
o Bây giờ, việc cậu ấy cần phải chú ý nhất là thái độ của đám người Trương gia.
o “Bố, chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ như vậy mà về sao?”
o Trương Kiệt trầm giọng hỏi, trên thực tế đối với người bố Trương Anh của mình, Trương Kiệt thấy hơi thất vọng.
o Bản thân là con trai độc nhất của Trương Anh, thế mà mục đích của việc đi Trường Sa tìm Chu Dương thương lượng này lại giấu cậu ấy.
o Vậy là có ý gì?
o Đây rõ ràng là không đối đãi với cậu ấy như người nhà Trương gia.
o Phải biết rằng lần này, mười mấy người trong đoàn người Trương gia, chỉ có một mình cậu ấy là hoàn toàn không biết nội tình.
o Việc này mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhìn cậu ấy với con mắt ra sao?
o Người vô dụng của Trương gia?
o Người mà đến cả bố ruột cũng không để tâm?
o “Ừ, về trước đã, bây giờ việc đã thành ra thế này, mặc dù bên phía Chu Dương không có yêu cầu quá đáng nào, nhưng đã bị truyền ra ngoài rồi, người khác sẽ làm gì chúng ta rất khó đoán trước, chuyện này nhất định phải nói cho ông nội con biết.”
o Vẻ mặt Trương Anh hơi nghiêm trọng.
o Dù sao thì lần này ông cũng là một trong những người đi theo.
o Nếu như Trương Thái Viêm thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì ông cũng không thoát khỏi liên quan.
o Có điều đối với việc biết được một ít nội tình, Trương Anh thật ra cũng có vài dự định.
o Nói không chừng có thể lợi dụng cơ hội lần này, nâng cao địa vị và quyền phát biểu của bản thân trong Trương gia.
o …
o Ngay sau đó, đám người Trương gia đã vội vàng rời khỏi khách sạn, trở về Trương gia ở Tương Tây.
o Thậm chí, ngay cả lời cáo biệt với Chu Dương cũng không có.
o Bây giờ sự việc đã không còn đơn giản như thế nữa rồi.
o Nếu để bên ngoài biết được bọn họ xảy ra mâu thuẫn với Chu Dương thì nói không chừng sau này sẽ gây khó dễ.
o Chu Dương thật ra không bị ảnh hưởng gì, sản nghiệp của anh lại không ở Tương Tây.
o Tuy nhiên Trương gia lại không như vậy, toàn bộ sản nghiệp của Trương gia đều ở đây, nếu thật sự bị vây kín bốn bề thì cục diện sẽ cực kì nguy cấp.
o Càng nghiêm trọng hơn nữa là bọn họ phải điều tra cho rõ ràng, tin tức lần này bị truyền ra ngoài như thế nào.
o Không phải nói đùa, đối với đại gia tộc Trương gia mà nói, phản bội gia tộc, truyền tin tức của gia tộc mình ra ngoài, nhất là báo tin cho kẻ địch thì đó chính là đại nghịch bất đạo.
o Chu Dương thậm chí có thể tưởng tượng được, thời gian sắp tới nội bộ Trương gia sẽ phát sinh những biến đổi gì, sẽ đổ bao nhiêu máu, có bao nhiêu người thất vọng, có bao nhiêu người đắc ý.
o “Thế nào, nhìn biểu hiện của anh hôm nay không tệ nhỉ?”
o Thẩm Bích Quân đi tới sau lưng Chu Dương, đưa tay đấm nhẹ một cái, rồi cười nói.
o Thẩm Bích Quân thật sự bất ngờ, lúc đầu cô hơi lo lắng khi đối diện với gia tộc có thế lực hùng mạnh như Trương gia.
o Thậm chí, cô còn lo lắng ở trước mặt Trương gia, Chu Dương sẽ chịu thiệt, cho nên mới đưa theo mọi người vào phòng hội nghị, xem như là cổ vũ tiếp sức cho Chu Dương.
o Nhưng cô không ngờ, biểu hiện của Chu Dương hôm nay cực kì dũng mãnh, thậm chí là ngang ngược vô song.
o Đám người Trương gia ở trước mặt Chu Dương giống như mấy tên nhóc con chưa lớn, bị mấy câu nói của Chu Dương làm cho cứng họng, không nói lên lời.
o Thậm chí, khí thế của Chu Dương luôn chèn ép đối phương.
o “Có gì kì lạ chứ? Không phải lúc nào tôi cũng thế này sao? Phát huy năng lực thường ngày thôi, có điều bây giờ trái lại tôi hơi lo lắng cho Trương Kiệt.”
o Chu Dương cười nói, nhưng trong nụ cười này lại hơi khổ sở.
o Mấy hôm nay anh đối đầu phản kích với Trương gia, không chút nể tình.
o Trên thực tế, cũng là xem thường Trương Kiệt.
o Xuất phát từ tình cảm mà nói, Chu Dương thực sự không muốn làm như vậy.
o Nhưng xuất phát từ lợi ích, anh không cần phải nói nữa, vì quyền lợi của công ty Danh Dương và ba mươi mấy người theo anh cùng tới tỉnh Tương Tây mà nói, lần này anh bắt buộc phải tranh đấu.
o Cho nên, cứng rắn đối với Trương gia, hùng hổ dọa người, cũng là chuyện đương nhiên.
o “Bạn học kia của anh? Có gì mà lo lắng chứ, đã là người Trương gia, mấy chuyện này anh ta bắt buộc phải chấp nhận thôi, lẽ nào anh còn có thể vì anh ta là bạn học của mình mà nhượng bộ Trương gia hả? Cũng như vậy, lẽ nào anh ta sẽ nể tình anh là bạn học đại học mà để Trương gia chịu thua anh sao?”
o Thẩm Bích Quân thấy cạn lời, cô cảm thấy Chu Dương lo lắng thái quá.
o Có nhiều khi, trong nhiều việc, quan hệ bạn học chỉ có thể lướt qua, chứ không thể trở thành lý do ràng buộc để hai bên luôn phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
o Giống như việc lần này của Chu Dương với Trương Kiệt, mỗi người đều có lập trường riêng của mình, bọn họ không có khả năng, lực lượng sau lưng bọn họ cũng không cho phép bọn họ vì cái gọi là tình nghĩa bạn học, mà khiến cho lợi ích của bản thân bị hao tổn.
o Thậm chí, Thẩm Bích Quân có lúc còn tưởng tượng, đến một ngày nào đó, bản thân đối đầu với Chu Dương, thì Chu Dương sẽ lựa chọn như thế nào, cô sẽ ra sao.
o Việc này, rất khó làm rõ trong khoảng thời gian ngắn.
o Tuy nhiên có một điểm, chỉ cần không làm trái lại lương tâm của mình là được.
o Chí ít, Thẩm Bích Quân có thể xác nhận một điều, nếu thật sự có một ngày cô đối đầu với Chu Dương thì cô nhất định làm việc nghĩa không chùn bước, phản công Chu Dương, cho dù phải từ bỏ công ty Danh Dương của mình phía sau, cũng không vấn đề gì.
o Suy cho cùng, ngày trước cô cũng vì Chu Dương mà suýt mất đi cái mạng nhỏ này, đỡ giúp anh một dao, bây giờ sao có thể để tâm mấy cái này?
o “Ha ha, không sai, cô nói đúng lắm, xem ra tôi hơi yếu đuối rồi.”
o Chu Dương cười nói.
o “Nhanh lên, Trần tổng sắp về rồi!”
o “Đúng vậy, lâu lắm rồi không nhìn thấy ông ấy, tôi còn nghĩ ông ấy đã về Đông Hải rồi chứ?”
o “Không biết, nhưng xem chừng, đoạn thời gian này Trần tổng chịu không ít mệt mỏi, cả người thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy.”
o …
o Chu Dương và Thẩm Bích Quân đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền tới những tiếng nói ồn ào.
o Lông mày Chu Dương bỗng nheo lại, anh thấy không thoải mái khi nghe thấy mấy lời nói tùy tiện này.
o Nhưng anh lại nghe ra được một tin tức quan trọng trong câu nói của mọi người.
o Trần Thế Hào trở về rồi!
o “Trần Thế Hào trở về rồi? Đi, chúng ta đi xem xem!”
o Gương mặt Chu Dương chợt biến sắc, nói một câu với Thẩm Bích Quân, rồi nhanh chóng ra khỏi đó, chạy tới phòng của Trần Thế Hào.
o Lúc này, trong căn phòng của Trần Thế Hào, vẻ mặt ông ấy mệt mỏi ngồi co lại trên ghế sofa.
o Còn Trần Hân và Tôn Liên đang cực kỳ đau lòng tới mức bận bịu cuống cuồng hết cả lên, pha trà, lấy đồ ăn cho Trần Thế Hào, giống như đang cứu vớt ông ấy.
o Bên ngoài phòng, không ít người đã vây xung quanh.
o Cũng có mấy người tương đối thân cận với Trần Thế Hào, hoặc tự nhận là người quen của ông ấy, bắt đầu quan tâm hỏi han ân cần.
o Giờ khắc này, Trần Thế Hào như thể biến thành người già cô độc, nhận được lời thăm hỏi cảm tình của những người xung quanh.
o Khi Chu Dương và Thẩm Bích Quân bước đến bên ngoài cửa phòng, nhìn thấy một nhóm người vây quanh, không đi vào mà chỉ đứng ở đó nói chuyện phiếm, khoe bản thân thân cận ra sao với Trần Thế Hào, quan hệ tốt đến mức nào.
o Đối với mấy lời rõ ràng là chém gió kia, Chu Dương cũng chẳng để tâm, anh bây giờ chỉ quan tâm rốt cuộc Trần Thế Hào đã xảy ra chuyện gì.
o Chật vật lắm mới chen vào trong phòng, Chu Dương nhìn thấy hai người Tôn Liên và Trần Hân bận trong bận ngoài.
o Mấy người Tôn Việt, Tô Vỹ ở bên cạnh trò chuyện với Trần Thế Hào.
o Thấy Chu Dương đi vào, Tôn Việt chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
o Dù sao, xét về thân phận mà nói, giữa ông ấy và Chu Dương cũng có một cấp bậc.
• Chương 444: Trần Thế Hào trở lại (2)
o Ngược lại Tô Vỹ, vừa nhìn thấy Chu Dương thì ngay lập tức bước lên trước chào đón anh.
o “Lão đại, anh đến rồi ạ!”
o “Ừ, thế nào rồi? Chắc không vấn đề gì chứ?”
o Chu Dương nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nhìn về phía Trần Thế Hào, phát hiện ông ấy quả thực rất tiều tụy.
o Khuôn mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu, bọng mắt rất rõ rệt.
o Ngoài ra còn đống râu mọc lung tung trên cằm.
o Xem ra cả người đang vô cùng mệt mỏi.
o Như thế này đi ra ngoài, người khác nhìn vào sẽ cho rằng Trần Thế Hào là một người suy sụp tinh thần.
o “Trần tổng, ông vẫn ổn chứ?”
o Chu Dương đi đến trước mặt Trần Thế Hào, cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi thăm.
o Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết thời gian lâu như vậy rốt cuộc Trần Thế Hào đã đi đâu.
o Không chỉ riêng anh, những người khác cũng không hề hay biết.
o Thậm chí, ngay cả Trần Hân - con gái của Trần Thế Hào cũng không có bất cứ tin tức gì liên quan đến ông ấy.
o Điều này thực khiến không ít người lo lắng.
o Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn với Trần Thế Hào, hậu quả e là không thể tưởng tượng nổi.
o Hơn nữa, chỉ có một vài người biết chuyện giữa Trần Thế Hào và Tôn Liên, hiện giờ đang âm thầm nhìn Tôn Liên với ánh mắt không mấy thiện cảm.
o “Vẫn ổn, tôi không sao.”
o Giọng của Trần Thế Hào rất khàn, giống như đã lâu không được uống nước, nghe có vẻ khô khan, không chút sức lực.
o Nhìn quanh một vòng, phát hiện người đứng xem quá đông, không chỉ những người trong công ty, thậm chí một số khách hàng thấy nhộn nhịp cũng bắt đầu xúm lại xem náo nhiệt.
o "Mọi người đi về đi, chỗ này có tôi rồi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
o Không còn cách nào khác, Chu Dương chỉ có thể giải tán mọi người xung quanh trước.
o Quá nhiều người vây xung quanh, không khí không thể lưu thông, khiến cho người ta cảm thấy một loại áp lực rất lớn, dễ căng thẳng hoảng loạn.
o Chẳng mấy chốc, đám đông đã tản ra hết.
o Trong phòng, chỉ còn lại Tôn Liên, Trần Hân, Tôn Việt, Tô Vỹ, còn có Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
o Ngay cả Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên cũng bị Chu Dương đuổi về phòng.
o "Trần tổng, ông nói đi, nhiều ngày như vậy, ông đã đi đâu, một chút tin tức cũng không có là sao?”
o Chu Dương hơi tức giận, mặc dù hành động của Trần Thế Hào, bản thân anh không có quyền giám giát, cũng không có quyền hạn chế.
o Nhưng tốt xấu gì giữa bọn họ cũng có mối liên hệ, dù sao anh cũng là thiếu gia của Trần Thế Hào, ông ấy cứ như vậy mà mất tích, trong gần nửa tháng không có một chút tin tức gì, cơ bản là không xem thiếu gia như anh ra gì.
o Chỉ điều này thôi, cũng đủ để Chu Dương trừng phạt ông ấy nghiêm khắc.
o Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu khiến Chu Dương tức giận là vì Trần Thế Hào không chỉ không nói tin tức cho mình, mà ngay cả con gái ông - Trần Hân cũng không hề hay biết tin tức.
o Nếu như cực đoan một chút, một ngày nào đó Trần Thế Hào không may chết ở bên ngoài, Trần Hân cũng không nhất định biết được.
o Hậu quả này, đối với Trần Hân mà nói, quả thực vô cùng tàn nhẫn.
o "Anh Chu Dương, bố em vừa mới trở về, chắc hẳn rất mệt mỏi. Để ông ấy nghỉ ngơi chút, có vấn đề gì để mai hỏi tiếp được không?"
o Trần Hân nói nhỏ, giọng điệu ngoài một chút mệt mỏi, đa phần là niềm vui.
o Trần Thế Hào bình an trở về khiến cho Trần Hân giống như tìm lại được nguồn sống, không còn dáng vẻ vô tri vô giác, cô đơn bất lực nữa.
o “Được rồi, hôm nay đã muộn rồi, ông nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng tôi lại tìm ông.”
o Chu Dương gật đầu đồng ý, anh có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Hân, vì thế đương nhiên không có lí do gì để từ chối.
o Hơn nữa, đối với tâm trạng của Trần Hân trong thời gian qua, có thể nói trong rất nhiều người, ngoài Tôn Liên ra, anh chính là người hiểu cô nhất.
o Chu Dương biết rằng, trong khoảng thời gian Trần Thế Hào biến mất, Trần Hân luôn nhớ về ông ấy, bất kể là ngày hay đêm.
o Dù sao Chu Dương cũng hiểu rằng, Trần Thế Hào chính là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới này.
o Về phần Trần Khoan, anh từng gặp ở đại học Đông Hải lúc trước, mặc dù anh không biết rõ mối quan hệ giữa họ, cậu ấy có quan hệ họ hàng với Trần Hân nhưng từ thái độ của Trần Thế Hào đối với cậu ấy, có thể đoán ra một hai phần.
o Thế nghĩa là, nếu như Trần Thế Hào một ngày nào đó gặp chuyện ngoài ý muốn, Trần Hân sẽ không thể giao phó cho ai chăm sóc được nữa.
o Thậm chí ở trong lòng Trần Thế Hào, nếu thực sự ngày đó đến, ông sẽ yên tâm đem Trần Hân giao cho Chu Dương hơn là giao cho người nhà họ Trần.
o Sau khi liên tục nhắc nhở Trần Thế Hào nghỉ ngơi cho tốt, Chu Dương đưa những người khác lần lượt rời khỏi phòng.
o Ngay sau đó, bầu không khí trầm mặc xuống.
o Dường như ai cũng có lời muốn nói, nhưng lời đến miệng, lại bị nuốt vào trong.
o Vào thời điểm Trần Thế Hào biến mất, trong lòng mọi người đều có những nghi ngờ vô cùng lớn, nhưng tại thời điểm này, bọn họ đoán đi đoán lại, rõ ràng có một điều gì đó không phù hợp.
o Chu Dương nhìn Tôn Liên đang đứng bên cạnh mình, muốn nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của bà ấy.
o Tuy nhiên Chu Dương thất vọng.
o Gương mặt của Tôn Liên không một chút biểu cảm gì. Chu Dương cũng chú ý thấy, từ lúc anh vào trong phòng, nhìn thấy Tôn Liên, mãi cho đến bây giờ, biểu cảm của bà ấy không hề thay đổi.
o Giống như một người qua đường, không mảy may quan tâm sự việc vừa xảy ra.
o Tuy nhiên Chu Dương không cho rằng Tôn Liên không quan tâm đến Trần Thế Hào.
o Như đã biết, giữa bọn họ đã từng có quan hệ yêu đương.
o Với lại lần này lại là Tôn Liên chủ động đến khách sạn tìm Trần Thế Hào, sau đó mới có sự việc Trần Thế Hào mất tích.
o Mà trong khoảng thời gian này, những lo lắng của Tôn Liên, toàn bộ đều thể hiện ra trước mắt Chu Dương, bất cứ một hành động nào, có thể nói đều nằm trong tầm mắt của Chu Dương.
o Vì vậy, Trần Thế Hào có thể bình an vô sự trở về, nếu nói Trần Hân là người kích động và hứng phấn nhất, thì Tôn Liên nhất định là người thứ hai.
o Thậm chí Chu Dương nghĩ, sự kích động và nhẹ nhõm của Tôn Liên cũng sẽ không ít hơn Trần Hân.
o Trần Thế Hào và Trần Hân cần nghỉ ngơi, Tôn Liên có lẽ cũng cần nghỉ ngơi như thế.
o "Tôn tổng, bà cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm cho tốt, có vấn đề gì, ngày mai chúng ta giải quyết."
o Sau khi an ủi Tôn Liên, mọi người cũng bắt đầu giải tán.
o Một đêm trôi qua.
o Ngày hôm sau, trời vừa sáng lên, Chu Dương đang ở trong phòng, liền nghe thấy nhiều người đang nói chuyện bên ngoài.
o Hơn nữa nghe giọng điệu, đều vô cùng phấn khích.
o Mang theo nghi ngờ, Chu Dương nhanh chóng dọn dẹp, sau khi mở cửa ra, nhất thời sững sờ tại chỗ.
o Khoảnh khắc này, từ phòng của Trần Thế Hào có một đội ngũ đang xếp hàng dài.
o Hơn ba mươi người đại diện công ty mỹ phẩm cùng đến tỉnh Tương Tây với Chu Dương, lúc này đang xếp thành một hàng dài từ trong phòng của Trần Thế Hào ra hành lang bên ngoài, độ dài khoảng tầm hơn mười mét.
o Mặc dù không thẳng hàng lắm, tuy nhiên Chu Dương có thể nhìn ra được, đội ngũ này không hề lộn xộn chút nào.
o “Tình huống gì đây!”
o Chu Dương hơi bàng hoàng.
o Vừa mới một đêm, mọi chuyện đã biến thành như thế này rồi.
o Lẽ nào thời gian vừa qua Trần Thế Hào đã đi làm chuyện gì đó, bây giờ có kết quả, muốn đưa mọi người cùng nhau phát tài sao?
o Nếu không, tại sao trên mặt ai nấy đều có vẻ phấn khích như thế?
o Chu Dương thực sự quá lười biếng với việc hỏi từng người, trực tiếp đến cửa phòng, đi vào bên trong.
o “Tình huống này gì đây?”
o Lúc này, Chu Dương mới phát hiện , không chỉ Trần Thế Hào đã thức dậy mà ngay cả Trần Hân, Tôn Liên, Tô Vỹ, Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, hầu như toàn bộ đều có mặt ở đây.
o Ngoài ra còn có một số người đại diện của vài công ty.
o Vương Đại Lục, Chu Hạo, Vương Vĩ cũng có mặt.
o Hơn nữa nhìn bộ dạng, có vẻ như bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó.
o Chu Dương trợn tròn mắt, cảm thấy mọi người đều có mặt đầy đủ, chỉ mình anh là không ở đây.
o Muốn làm gì đây chứ?
o Gạt bỏ người lãnh đạo như anh ra ngoài sao?
o Nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, hơn nữa còn với bộ dạng đờ đẫn, mọi người ai nấy đều vui vẻ hớn hở, sau đó kéo anh ngồi xuống.
o "Chu tổng, cậu ngủ ngon quá đấy. Chúng tôi ở bên ngoài gây ra tiếng ồn lớn như thế, mà đến bây giờ cậu mới tỉnh giấc."
o Vương Đại Lục mỉm cười trêu đùa anh.
o Những người khác cũng vậy, nhìn thấy Chu Dương, ai nấy đều cười rộ lên.
• Chương 445: Tiểu công chúa của thương gia
o Chu Dương hơi bất lực, bởi vì anh thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân.
o “Chúng tôi vừa đến cửa phòng của anh, chuẩn bị đánh thức anh, nhưng chúng tôi đã gọi mấy lần, anh cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chúng tôi cho rằng anh ngủ say quá nên không đợi anh nữa, đến thảo luận bàn một vài chuyện nhỏ trước rồi.”
o Thẩm Bích Quân khẽ cười nói, ánh mắt cười nhạo nhìn Chu Dương, hiển nhiên cũng cảm thấy buồn cười.
o Chẳng mấy chốc, tâm trạng của mọi người ổn định lại, từng khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc.
o Thật ra, theo suy nghĩ của Chu Dương.
o Thì những người như Vương Đại Lục, Chu Hạo, Vương Vĩ, là người không cần phải tiến hành thương lượng.
o Thay vì nói bọn họ có thể cùng bàn bạc, chi bằng nói bọn họ là người chấp hành mệnh lệnh, đơn giản là dựa theo chỉ thị của Chu Dương, mỗi người tự làm công việc của mình mà thôi.
o Còn những thứ khác, căn bản không phải thứ mà bọn họ cần suy nghĩ.
o Nhưng bây giờ, bọn họ lại ngồi trong phòng, rõ ràng là Trần Thế Hào đã tìm họ đến.
o Lẽ nào, chuyện tiếp theo Trần Thế Hào muốn nói, cũng có liên quan rất lớn với họ sao?
o “Được rồi, tiếp sau đây, Trần tổng ông nên nói gì đi, khoảng thời gian này, rốt cuộc ông đã đi đâu? Giống như cả tỉnh Tương Tây này bỗng nhiên không thấy tin tức của ông nữa vậy.”
o Chu Dương nghiêm túc chất vấn.
o Mà câu hỏi của anh, cũng là vấn đề mà những người khác muốn biết.
o Trần Hân, Tôn Liên đưa đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thế Hào, muốn nhìn ra chút gì đó từ gương mặt này.
o Nhưng họ thất vọng, trên mặt Trần Thế Hào không có một chút cảm xúc dao động nào.
o Trừ phi ông ấy cố tình, nếu không, bây giờ không một ai ở đây có thể nhìn ra gì đó trên gương mặt của ông ấy.
o “Thật ra, tôi đã đến Thủ Đô.”
o Trần Thế Hào trầm giọng nói, giọng điệu chứa đầy sự mệt mỏi và suy sụp.
o Thủ Đô?
o Lần này, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
o Không ai ngờ được, nửa tháng này Trần Thế Hào biến mất, hóa ra đã đi đến Thủ Đô một chuyến.
o Ngược lại, chỉ thấy trên gương mặt của Tôn Liên hơi đắn đo, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt của bà ấy bỗng trở nên tái nhợt.
o “Ông đến Thủ Đô sao? Ông đến tìm những người đó rồi à?”
o Bỗng nhiên giọng nói của Tôn Liên trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Trần Thế Hào, lộ ra sự vui mừng nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi bất lực.
o Chu Dương có thể nhìn ra những thay đổi tâm trạng này, người khác cũng có thể nhìn ra được.
o Nhưng so với Chu Dương, hiểu biết của họ về quan hệ tình cảm giữa Tôn Liên và Trần Thế Hào cũng không quá sâu sắc, vì thế rất khó nghĩ ra trong việc này có phải có bí mật gì hay không.
o Chỉ có Chu Dương, sau khi nghe thấy Tôn Liên nói như vậy, lập tức liên tưởng đến những chuyện mà Chu Thiều Hoa từng kể với anh.
o Nếu như lời Tôn Liên nói là thật, Trần Thế Hào đến Thủ Đô tìm những người đó, có tính khả thi rất lớn.
o Cho dù Chu Dương chỉ mới quen biết Trần Thế Hào khoảng nửa năm, giữa hai người dường như bị ràng buộc bởi thân phận thiếu gia nhà họ Chu của Chu Dương, nhưng Chu Dương cũng có chút hiểu biết về Trần Thế Hào.
o Đó chính là trượng nghĩa.
o Phàm là người và chuyện ông ấy đã nhận định, cho dù gặp phải vấn đề gì, ông ấy cũng sẽ giúp đỡ.
o Chu Dương thậm chí còn nghĩ đến, năm đó khi Trần Gia ở Thủ Đô biết được chuyện giữa Tôn Liên và Trần Thế Hào, Trần gia nhất định đã dùng thủ đoạn giở trò sau lưng, những thủ đoạn đó khó tránh có chút bẩn thỉu.
o Năm đó Trần Thế Hào chẳng qua chỉ là một thiếu gia nhà giàu, thủ đoạn không có bao nhiêu, đối với tình hình lúc bấy giờ, căn bản không có sức thay đổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Liên nói lời chia tay với mình.
o Còn bây giờ, Trần Thế Hào không chỉ phát triển mạnh ở Đông Hải, thực lực không nhỏ, bây giờ còn làm việc cho Chu gia.
o Ở Tương Tây, sau khi gặp lại Tôn Liên, đáy lòng đã bị bụi phủ rất lâu liền được thôi thúc, trong chớp mắt lớp ngụy trang đã vỡ tan, trái tim Trần Thế Hào loạn nhịp, đập thình thịch trở nên kịch liệt.
o Vì thế, ông ấy không màng tất cả trở về Thủ Đô, muốn nói gì đó với những người năm xưa, thậm chí không tiếc phải phản kháng lần nữa.
o Đây chính là kết cục bây giờ chăng?
o Mọi người nhìn Trần Thế Hào, đợi ông ấy nói tiếp.
o “Ừm, tôi trở về Thủ Đô, muốn tìm mấy người đó nói chuyện rõ ràng, vốn dĩ tôi cho rằng thành tựu của tôi bây giờ mặc dù không sánh bằng Trần gia, nhưng chắc cũng có thể coi như có chút thành tích, nhưng không ngờ được, tầm nhìn của bọn họ vẫn nông cạn như vậy.”
o Trần Thế Hào gượng cười rồi nói, khóe miệng hơi cong lên, càng thêm phần châm biếm những người kia.
o “Có điều lần này tôi đến Thủ Đô, cũng không hẳn là không có thu hoạch nào, tôi đã phát hiện một bí mật kinh người, điểm này, tôi cảm thấy có tác dụng rất quan trọng đối với hoạt động tiếp theo của chúng ta ở tỉnh Tương Tây, nên gọi mọi người đến đây, muốn cùng mọi người thương lượng một tí.”
o Trần Thế Hào đã thay đổi tâm trạng, biến những chuyện phiền lòng và thất bại thành hư không, lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.
o Mọi người nghe thấy vậy, lập tức ngồi ngay ngắn, nhất là mấy người Vương Đại Lục, vẻ mặt của từng người lại càng chăm chú, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ câu nói nào đó của Trần Thế Hào.
o “Chuyện gì vậy?”
o Chu Dương cũng hiếu kỳ không kém, không phải anh chưa từng đến Thủ Đô, chỉ là năm đó khi anh đến, thật sự không giống với suy nghĩ của anh.
o Lúc đó, khi còn là sinh viên, anh đến Thủ Đô, đơn giản chỉ là đi chơi mà thôi.
o Đối với thế lực gia tộc ở Thủ Đô, càng không có chút hiểu biết.
o “Gia tộc Thương gia của Thủ Đô, có một tiểu công chúa bây giờ đang ở Trường Sa, tỉnh Tương Tây.”
o Trần Thế Hào trầm giọng nói, rõ ràng lúc nói đến tiểu công chúa của Thương gia này, biểu cảm trên gương mặt vẫn không tự nhiên.
o “Thương gia?”
o “Tiểu công chúa?”
o “Ở Trường Sa, Tương Tây?”
o ...
o Trần Thế Hào vừa dứt lời, lập tức có người kinh ngạc hô lên.
o Có điều trọng điểm của mọi người khác nhau.
o Sắc mặt của Chu Dương trở nên nghiêm túc hơn.
o Mặc dù anh không biết tiểu công chúa của Thương gia này rốt cuộc có lai lịch gì, có thế lực như thế nào ở Thủ Đô.
o Nhưng chỉ nhìn thấy nét sững sờ và nghiêm túc trên gương mặt của Trần Thế Hào, anh biết, lai lịch của cô gái này chắc chắn không nhỏ.
o Thậm chí, sức ảnh hưởng của cô ấy ở Thủ Đô, còn vượt xa tưởng tượng của mình.
o “Trần tổng, tiểu công chúa của Thương gia này rốt cuộc có lai lịch gì?”
o Tôn Việt là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
o Có lẽ vô cùng hiếu kỳ với các thế lực và nhân vật phức tạp ở Thủ Đô.
o Tôn Việt vừa hỏi, người khác cũng nhao nhao nhìn Trần Thế Hào, đều muốn biết cô con gái của gia tộc Thương gia này rốt cuộc có lai lịch gì, lại khiến Trần Thế Hào cẩn trọng như thế, ngay cả giọng điệu khi nhắc đến đối phương cũng trở nên trầm thấp không ít.
o “Tiểu công chúa của gia tộc Thương gia này, đến từ Thương gia của Thủ Đô, là một trong tứ đại gia tộc ở Thủ Đô, thế lực vô cùng hùng mạnh, người thường không thể tưởng tượng nổi.”
o Trần Thế Hào chậm rãi nói.
o Nhưng chưa nói hết câu, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên ngột ngạt bí bách.
o “Trên thực tế, tôi đến từ Trần gia ở Thủ Đô, với thế lực của Trần gia bây giờ, cho dù Tô gia của Đông Hải, hay những gia tộc như Tôn gia, ở trước mặt của Trần gia cũng không chịu nổi một cú đả kích.”
o Trần Thế Hào nói như vậy, cho dù đụng chạm đến Tô Vỹ, những cũng không khách khí.
o Những người khác lại không giống vậy, nhất thời cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
o Bọn họ không ngờ Trần Thế Hào lại xuất thân từ gia tộc có thế lực hùng mạnh như vậy.
o Ngay cả Tô gia, Tôn gia, ở trước mặt Trần gia cũng không chịu nỗi một cú đả kích.
o Chỉ là ngẫm lại thì...
o Mọi người đều đến từ Đông Hải, có hiểu biết về thế lực Tôn gia, Tô gia, cho dù bản thân không phải hiểu rõ tường tận, nhưng cả Đông Hải này, chỉ có ít ỏi mấy gia tộc lớn mạnh như vậy.
o Bọn họ bây giờ đã không tưởng tượng được thế lực của Trần gia rốt cuộc lớn mạnh cỡ nào.
o Trần Thế Hào lại nói đến Trần gia trước, vậy Thương gia thì sao?
o Có phải còn lớn mạnh hơn cả Trần gia?
o Sự hô hấp của mọi người lập tức trở nên gấp gáp, tất cả đều nhìn Trần Thế Hào không chớp mắt, đợi ông ấy tiếp tục nói.
o Trần Thế Hào hít sâu một hơi, lồng ngực cũng phập phồng bất định.
o Rõ ràng, ông cũng không thoải mái như mọi người đã thấy.
o Chẳng ai có thể tưởng tượng, khi ông ấy biết được cô con gái của Thương gia đang ở Trường Sa, Tương Tây, trong lòng đã hỗn loạn cỡ nào.
o Không đơn giản chỉ là tên tuổi của Thương gia, còn có đặc điểm của chính của cô tiểu công chúa đó.
o “Có thể nói, nếu Trần gia muốn chỉnh đốn những gia tộc của Đông Hải, dĩ nhiên sẽ bị liên hợp của Đông Hải chống lại, nhưng khi thật sự phản kích lại, Đông Hải cũng không ngăn cản nỗi.”
o “Nhưng Trần gia ở Thủ Đô, cùng lắm cũng chỉ là một gia tộc nhị lưu mà thôi, ngay cả gia tộc hạng nhất cũng không phải, đừng nói có thể so sánh với gia tộc lớn mạnh như Thương gia.”
• Chương 446: Tứ đại gia tộc ở Thủ Đô
o Trần Thế Hào vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều lập tức bị chấn đống, trên gương mặt đầy vẻ khiếp sợ.
o Bọn họ đều có hiểu biết nhất định về Tô gia và Tôn gia ở Đông Hải, bây giờ Trần Thế Hào nói Trần gia ở Thủ Đô muốn tiêu diệt các gia tộc cũng rất đơn giản, có một số chuyện bọn họ có thể tưởng tượng được vài phần.
o Tối thiểu, sự khác biệt thực lực khá mơ hồ, trong lòng bọn họ vẫn hiểu rõ.
o Nhất là Tô Vỹ.
o Bản thân cậu ấy chính là người của Tô gia, còn là con trai độc nhất của Tô Thế Minh. Đối với một vài tình hình hiện nay của Tô gia, đương nhiên hiểu rõ, chi tiết hơn so với người ngoài.
o Nhưng cho dù là vậy, khi Trần Thế Hào nói Trần gia có thể dễ dàng tiêu diệt Tô gia, cậu ấy cũng không lên tiếng phản bác.
o Bởi vì từ góc độ của cậu ấy, Trần gia ở Thủ Đô có lẽ thật sự có thực lực đó.
o Dù sao, một Trần Thế Hào làm mưa làm gió ở Đông Hải, so sánh thực lực bây giờ với Tô gia, cũng không thua kém bao nhiêu.
o Nhưng Trần Thế Hào vừa nói, Trần gia ở Thủ Đô nhiều nhất cũng chỉ là một gia tộc nhị lưu.
o Điều này, thật sự khiến cậu ấy cảm thấy kinh sợ.
o Càng không nói đến, trong câu nói của Trần Thế Hào còn có một đại gia tộc Thương gia muốn hủy diệt Trần gia cũng là chuyện dễ dàng.
o Một trong tứ đại gia tộc của Thủ Đô.
o Trong lòng Tô Vỹ cảm thấy ớn lạnh, cậu ấy bỗng dưng nhận ra, thế giới này, đất nước này, còn rất nhiều chuyện mà mình không biết.
o Đừng nói là Thương gia ở Thủ Đô, cho dù là Trần gia, trước đây Tô Vỹ cũng không hiểu rõ đến vậy.
o Có lẽ, bố cậu ấy sẽ biết rõ hơn?
o Tô Vỹ không dám chắc chắn, nhưng bây giờ cậu ấy rất muốn biết, cái gọi là tứ đại gia tộc kia rốt cuộc tồn tại như thế nào.
o Có thể khiến Trần Thế Hào kinh hãi, thậm chí là không dám tùy ý nhắc đến.
o Không chỉ là Tô Vỹ, những ngời khác cũng như thế, từng người đều nhìn Trần Thế Hào với gương mặt đầy hi vọng.
o Đối với sự tồn tại bí ẩn của tứ đại gia tộc Thủ Đô từ trong lời nói của Trần Thế Hào, đương nhiên bọn họ cũng hết sức tò mò.
o Có lẽ, lần này nếu không nghe được những chuyện của tứ đại gia tộc, thì sau này họ sẽ không còn cơ hội nữa.
o “Tứ đại gia tộc Thủ Đô, trên thực tế là ở Thủ Đô, thậm chí là khắp Hoa Hạ, đều tồn tại như một điều cấm kỵ.”
o Trần Thế Hào nhìn sắc mặt của mọi người, đặc biệt là nhìn nét mặt của Chu Dương, thầm trấn tĩnh lại, chậm rãi nói tiếp.
o “Tứ đại gia tộc này gồm có Chu gia, Thương gia, Độc Cô gia, Đệ Ngũ gia.”
o Trần Thế Hào khàn giọng nói, toàn thân dường như đều đã dùng toàn bộ sức lực, trở nên yếu ớt.
o Chỉ là nghĩ đến năng lực của tứ đại gia tộc này, Trần Thế Hào không dám mảy may sơ suất.
o Khoảng thời gian gần đây, chuyện ông ấy gặp phải hay tin tức ông ấy nghe được ở Thủ Đô, càng khiến người ta phát điên.
o Tiểu công chúa của Thương gia, vậy mà lại chạy đến Trường Sa, tỉnh Tương Tây.
o May mắn chỉ là lan truyền trong phạm vi nhỏ, nếu như lan rộng ra ngoài, không biết cả Thủ Đô, thậm chí là cả nước Hoa Hạ sẽ xảy ra đại loạn thế nào nữa.
o Đến lúc đó, e là sẽ có hàng ngàn hàng vạn thanh niên tài giỏi của gia tộc lớn từ khắp cả nước đều lần lượt ùa tới.
o Còn về mục đích của họ, không cần nghĩ nhiều đương nhiên là nhắm vào tiểu công chúa của Thương gia.
o “Trần tổng, Đệ Ngũ gia này là có ý gì? Lẽ nào còn có ai mang họ Đệ Ngũ à?”
o Có người bật cười, hỏi.
o Những người khác cũng cười ha ha nhìn Trần Thế Hào.
o Suy cho cùng, họ của ba gia tộc trước vẫn là bình thường, Chu gia, Thương gia, cũng tính là họ thường gặp.
o Cho dù là họ Độc Cô, cũng không phải mọi người chưa từng nghe qua.
o Nhưng Đệ Ngũ gia cuối cùng này, trái lại càng khiến người ta có chút mơ hồ.
o “Có họ Đệ Ngũ.”
o Trần Thế Hoa còn chưa nói gì, Tôn Việt đã mở miệng giải thích.
o Ông ấy là người làm truyền thông ở Đông Hải, là một trong ba quản lí của hiệp hội truyền thông, kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết nhiều hơn so với người bình thường.
o “Có điều họ Đệ Ngũ này khá hiếm gặp, cho dù là trước đây hay bây giờ, mọi người đều chưa từng nghe qua, trong danh sách các dòng họ ở Hoa Hạ, thật sự có tồn tại họ này, tuy nhiên thứ tự xếp sau cùng.”
o Tôn Việt giải thích.
o “Đúng là như vậy.”
o Lúc này, đã có người dùng điện thoại kiểm tra, quả nhiên trong những họ cuối cùng của danh sách các dòng họ ở Hoa Hạ, đã phát hiện họ Đệ Ngũ này.
o “Lẽ nào Đệ Ngũ gia này còn có bí mật gì chăng, nếu không tại sao họ này lại hiếm thấy như vậy?”
o Có người lên tiếng hỏi.
o “Về điểm này, tôi cũng không biết, trên thực tế, trong tứ đại gia tộc, Chu gia và Thương gia cũng coi như bình thường, với không ít người bên ngoài mà nói, cũng không tính là có bí mật đặc biệt.”
o “Nhưng Độc Cô gia, đã có một vài điều thần bí, danh tiếng bên ngoài cũng không vang dội bao nhiêu, nhưng Chu gia và Thương gia cũng sẽ không vô duyên vô cớ đối địch với Độc Cô gia.”
o “Còn về Đệ Ngũ gia, trên thực tế trước nay tôi chưa từng gặp bất cứ ai của Đệ Ngũ gia, chỉ nghe người lớn trong gia tộc từng nhắc đến, Đệ Ngũ gia này, là sự tồn tại mà cả ba đại gia tộc khác cũng không dám đụng vào.”
o Trần Thế Hào nhìn mọi người, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói tiếp.
o “Nếu như thật sự muốn nói đến, Đệ Ngũ gia này, giống như một loại cấm kỵ cao nhất ở tứ đại gia tộc, ngay cả bất cứ thông tin gì của gia tộc bọn họ cũng không tra ra được.”
o Trần Thế Hào nói xong, bầu không khí trở nên im ắng.
o Mọi người thật sự không ngờ được, trong sự tồn tại đỉnh cao như thế ở tứ đại gia tộc, lại có một Đệ Ngũ gia cổ quái đến vậy.
o Thậm chỉ, cả ba đại gia tộc khác đều không dám tùy tiện trêu chọc?
o Đây phải có thực lực hùng mạnh cỡ nào!
o Thế nhưng, lúc này điều Chu Dương nghĩ lại là Chu gia.
o Chu gia này, chính là Chu gia một trong những tứ đại gia tộc Thủ Đô mà Trần Thế Hào vừa nói sao?
o Chính là gia tộc của mình sao?
o Nghĩ đến lời của Trần Thế Hào vừa nói, thực lực của Chu gia lớn mạnh, so với bản thân mình, Chu Dương cảm thấy hơi thất vọng.
o Với thực lực hiện nay của anh, muốn làm chủ Chu gia, không cần người khác nói, chỉ là bản thân nghĩ, Chu Dương liền biết con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn tàn khốc.
o Thật sự đến bước đó, thứ mà Chu Dương cần đối mặt, không chỉ là tồn tại và tiếng nói khác nhau của nội bộ Chu gia, e rằng còn có không ít kẻ bên ngoài, tiếng nói khác nhau của gia tộc liên quan đến lợi ích của Chu gia.
o Những thứ này, nếu như Chu Dương thật sự muốn làm chủ Chu gia, thì buộc phải nắm rõ.
o “Nhưng tiểu công chúa kia của Thương gia, không ngoan ngoãn ở Thủ Đô, tại sao phải đến Trường Sa chứ?”
o Chu Dương nhỏ giọng hỏi.
o Anh biết không thể vô duyên vô cớ mà Trần Thế Hào lại nhắc đến tiểu công chúa của Thương gia.
o Chắc chắn cô gái này sẽ có tác dụng vô cùng quan trọng đối với anh.
o Thậm chí, có thể sẽ góp sức không nhỏ khi anh làm chủ Chu gia trong tương lai.
o “Tôi phải sửa lại một chút, không phải tiểu công chúa đó muốn đến Trường Sa, mà là đã ở Trường Sa từ lâu rồi, chẳng qua là không ai để ý thôi.”
o Trần Thế Hào nghiêm túc nói.
o “Mà sỡ dĩ tôi nói những thứ này, chính là muốn nói với mọi người, khoảng thời gian sắp tới, Tương Tây rất có thể sẽ xảy ra chuyện không yên bình, bởi vì tin tức này đã tiết lộ ra ngoài, như vậy con cháu của những đại gia tộc ở Thủ Đô kia rất có khả năng sẽ ùa đến.”
o “Vì thế, tiếp sau đó Tương Tây sẽ có khí thế hùng mạnh, tụ tập rất nhiều đại gia tộc, người có thế lực lớn, mà điều mọi người c�