• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 436-437-438-439-440

Chương 436; Đến rồi
Lần này, khiến Chu Dương cảm thấy hơi kinh ngạc, anh rõ ràng không nói với Tôn Liên, tại sao bà ấy lại biết được.
Lẽ nào là Thẩm Bích Quân?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Dương dịu dàng hơn.
Suy cho cùng, Thẩm Bích Quân là người cứng miệng mềm lòng, luôn nói lời chê bai nhưng kì thật lại vô cùng quan tâm đến Chu Dương, sợ Chu Dương không đối phó được với mấy lão hồ ly ở Trương gia, nên liên lạc với Tôn Liên, nhờ bà ấy giúp đỡ.
Dẫu sao bọn họ đều là phụ nữ, hơn nữa thời gian này ở chung rất hòa hợp, tình cảm hai bên khá tốt, chút chuyện này, Thẩm Bích Quân đã mở lời, Tôn Liên cũng sẽ không từ chối.
“Đúng vậy, là giám đốc Thẩm nói cho bà sao?”
Chu Dương không hề che giấu, mỉm cười mời Tôn Liên vào trong phòng, có điều anh cũng không quên tránh rủi ro, không đóng chặt cửa.
“Bích Quân lo lắng cho cậu, nên muốn tôi đến xem thử, giúp cậu đưa ra chủ ý.”
Tôn Liên cười nói, nhìn ánh mắt của Chu Dương, cũng mang theo chút khác lạ.
Sự quan tâm Thẩm Bích Quân đối với Chu Dương, còn sâu sắc hơn tưởng tượng của Tôn Liên lúc trước, thậm chí, thái độ của Tạ Linh Ngọc đối với Chu Dương, cũng không thân thiết bằng Thẩm Bích Quân.
Nếu như vậy, liệu có phải tình cảm giữa Tạ Linh Ngọc và Chu Dương không tốt lắm?
Thậm chí, cảm tình giữa bọn họ đang trên bờ vực tan vỡ.
Vậy thì, thái độ của Thẩm Bích Quân cũng dễ hiểu.
Nhưng điều Tôn Liên nghĩ đến lúc này là liệu rằng Trần Hân có khả năng làm được gì.
Ít nhất, cô ấy bây giờ có thể làm gì vì Chu Dương, đến lúc đó, Chu Dương cũng có thể cân nhắc nghĩ đến Trần Hân.
“Thật ra cũng không phải vấn đề lớn gì, Trương gia có ở đây, cũng không thể làm gì được tôi, có điều vẫn phải cảm ơn Tôn tổng, có lời này của bà, chắc hẳn, Trương gia sẽ có chừng mực.
Chu Dương cười nói, anh tiếp nhận ý tốt của Tôn Liên, Tôn Liên không thể nào vì chỉ một thỉnh cầu của Thẩm Bích Quân, mà đặc biệt tới nói với anh mấy lời này.
Dù sao dựa vào hiểu biết của Chu Dương, thể diện của Thẩm Bích Quân vẫn chưa lớn đến vậy.
“Ha ha, mọi thứ đều không có tuyệt đối, cẩn thận chút, dù sao vẫn tốt hơn, Trương gia khi nào sẽ đến?”
Tôn Liên mỉm cười, khẽ hỏi, hiển nhiên cũng rất hiếu kỳ về việc Trương gia đến Trường Sa tìm Chu Dương để bàn chuyện.
Dẫu sao, Trương gia ở Tương Tây có địa vị tôn quý, Chu Dương cùng lắm chỉ là một kẻ vùng khác đến, thân phận của hai bên, cách xa cả ngàn dặm.
Vậy nên, lần này Trương gia đến Trường Sa để bàn chuyện với Chu Dương, bất luận là gì, đối với Tôn Liên mà nói, đều là vấn đề đáng quan tâm.
Hơn nữa, dựa trên hiểu biết của Tôn Liên về Trương gia, lần này Trương gia đến Trường Sa, không thể bí mật mà tới, cũng không thể lặng lẽ mà đến khách sạn được.
Ít nhất, Trương gia sẽ cho Giang gia ở Trường Sa biết, bọn họ đến đây.
Còn chuyện sau đó, Tôn Liên không quá để tâm.
“Tôi không biết, họ vẫn chưa gửi tin chính xác cho tôi, có điều, thời gian tôi cho bọn họ, hôm nay chính là ngày cuối cùng, nếu như bọn họ không đến, vậy thì sẽ có trò hay để xem rồi.”
Chu Dương cười nói, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên thực tế, Chu Dương kì thực đã từng nghĩ đến chuyện Trương gia hôm nay sẽ không đến, nhưng cũng rất nhanh bị chính mình bác bỏ.
Hiểu biết của Chu Dương về Trương gia, thực ra không sâu, nhưng điểm này anh lại rõ ràng.
Chính là đối với một đại gia tộc như Trương gia, thể diện của gia tộc còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Nhiều lần, người trong các đại gia tộc này, nhất là mấy người có địa vị cao, thường thà rằng chịu tổn thất nghiêm trọng, cũng phải giữ lấy thể diện của gia tộc.
Điều này đối với Trương gia mà nói, đương nhiên chẳng có gì phải nghi ngờ, mà Chu Dương cũng cảm thấy vậy.
“Chu tổng, Trương gia đến Trường Sa rồi, bây giờ Giang gia đã biết được tin này, nhưng không biết bọn họ sẽ có hành động gì?”
Đúng lúc này, di động của Chu Dương đột nhiên đổ chuông.
Thấy tên người gọi đến trên nàn hình, Chu Dương nhếch môi, trực tiếp nghe máy không chút do dự.
Ngay lập tức, giọng nói của người bên kia vang lên.
Chu Dương không giấu giếm, thậm chí trực tiếp mở loa ngoài, để Tôn Liên cũng có thể nghe rõ ràng.
Lần này, Tôn Liên thật sự rất bất ngờ.
Một mặt là bà ấy không nghĩ tới Chu Dương không hề đề phòng mình, tin tức như vậy cũng để bà ấy tùy tiện nghe được.
Phải biết rằng, một khi bản thân nổi lên lòng hiếu kì, nghiêm túc đi điều tra người báo cáo tin tức cho Chu Dương, nhất định có thể tìm ra được, đến lúc đó, lỡ như tin tức bị rò rỉ, hoặc bản thân Tôn Liên có ý đối đầu với Chu Dương, vậy thì người kia sẽ vô cùng nguy hiểm, có thể trong chốc lát đẩy Chu Dương vào tình thế bất lợi.
Mặt khác, Tôn Liên cũng không ngờ rằng, Chu Dương đã có chuẩn bị từ sớm, mà sự việc phát triển không khác những gì bà ấy nghĩ là mấy, Trương gia đến, thực sự là không phải lén lén lút lút.
“Được, tôi biết rồi.”
Đáp lại một câu, Chu Dương cúp máy, mỉm cười sửa sang lại quần áo.
“Tôn tổng, Trương gia đã đến, bây giờ xem ra, bọn họ cũng sắp tới nơi rồi.”
Chu Dương nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài khách sạn không xa, một đoàn xe đang tiến đến.
Đoàn xe này dừng lại trước cửa khách sạn, vài người bước ra từ trong xe.
Trong số đó, có người quen của Chu Dương.
Trương Luân, Trương Anh, Trương Kiệt... và vài người khác của Trương gia,
“Đi nào, chúng ta bây giờ cũng coi như là chủ nhà, dù thế nào cũng nên nhiệt tình đón tiếp họ.”
Chu Dương cười vẫy tay với Tôn Liên, hai người lập tức cùng nhau đi thẳng đến đại sảnh của khách sạn ở tầng một.
Khí thế của nhóm người Trương gia tuy rằng không quá lớn, nhưng cũng rất dễ khiến người khác chú ý.
Tôn Liên và Chu Dương cùng nhau đi xuống, ngay lập tức nhìn thấy đoàn người Trương gia.
“Ê, Chu Dương, bên này!”
Hai bên nhìn thấy nhau, còn chưa kịp chào hỏi, phía Trương gia bên kia, Trương Kiệt đã dẫn đầu vẫy tay với Chu Dương, chạy vội đến, trên mặt không giấu được sự vui mừng.
Chu Dương nghiêm túc nhìn ánh mắt của Trương Kiệt, xác nhận đầy vui vẻ, phấn khích, không hề có gì khác thường.
Ngay tức khắc, trong lòng Chu Dương có một suy đoán.
Trương gia lần này đến đưa theo Trương Kiệt, nhưng không nói cho cậu ấy biết tỉ mỉ mọi chuyện, rõ ràng Trương Thái Viêm không muốn Trương Kiệt làm ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì, mà chỉ muốn Trương Kiệt đến đảm nhiệm tác dụng như chất xúc tác.
Suy cho cùng, dù là Chu Dương và Trương gia có ra sao, miễn sao không phải đối địch đến chết đi sống lại, vậy thì nếu có Trương Kiệt ở đây, Chu Dương sẽ không thực sự ra tay với Trương gia ở Trường Sa.
Dẫu sao, bên cạnh Chu Dương có một cao thủ lợi hại như Ngưu Xuyên, Trương gia rất rõ ràng, họ lựa chọn tới Trường Sa, vậy thì tất nhiên phải chuẩn bị thật tốt để đối mặt với Ngưu Xuyên.
Nhưng khi nhìn thấy sự phấn khích của Trương Kiệt, hiển nhiên cậu ấy cho rằng gia tộc đã bắt đầu trọng dụng mình, cảm xúc vì được công nhận bộc phát.
“Cậu đến rồi.”
Chu Dương mỉm cười chào hỏi với Trương Kiệt.
Mặc dù lần này là anh cùng Trương gia thương lượng công việc, hơn nữa chủ yếu là do anh làm chủ, nhưng khi đối diện với Trương Kiệt, Chu Dương sẽ không có kiểu khí thế mạnh mẽ như đối với những người khác.
Dẫu sao, hai người cũng từng là bạn đại học, hơn nữa trong thời gian học đại học, Trương Kiệt cũng đã chăm sóc Chu Dương, Chu Dương vẫn luôn nhớ trong lòng.
Chương 437: Giang Hành Nguyên đắc ý
Hai người Trương Luân và Trương Anh với tư cách là người dẫn đoàn lần này, cũng lần lượt tiến lên chào hỏi.
Một đoàn người Trương gia cũng học theo Trương Luân, nhanh chóng chào hỏi Chu Dương, sau đó mọi người cùng lên tầng.
Cảnh tượng này không ít người trong đại sảnh chứng kiến, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
Vài người bọn họ có thể chưa hiểu rõ về Chu Dương, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Chu Dương.
Nhưng họ sinh sống mấy chục năm ở Tương Tây, đã rất quen thuộc với người của Trương gia.
Người Trương gia trước kia cao ngạo, bây giờ lại khiêm tốn trước mặt một người trẻ tuổi như vậy khiến không ít người mở rộng tầm mắt.
Thậm chí không ít người vội vàng nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tất cả tin tức liên quan đến Chu Dương.
Vì vậy, tin tức Trương gia phái người đến đàm phán bí mật với Chu Dương đã truyền khắp Trường Sa, còn các nơi khác của Tương Tây thì tin tức truyền đi hơi chậm một chút.
Nhưng Dư gia, Đỗ gia và Đường gia đều nhận được tin tức sớm nhất, cũng rất nhanh chóng chú ý đến việc này.
Dù sao thì đối với việc Trương gia và Chu Dương sẽ bàn bạc những gì, bọn họ cũng rất tò mò, cơ bản không biết tình hình.
Ngược lại, lúc này Giang gia lại không căng thẳng như ba gia tộc còn lại, mà khá nhẹ nhõm.
Ở phòng khách Giang gia.
Lần này, gia chủ Giang Phàm Lưu không hề có mặt.
Ba anh em Giang Hành Phương, Giang Hành Nguyên, Giang Hành Quảng đang bàn chuyện cùng một số người trong Giang gia.
Bọn họ đang bàn bạc chuyện trước mắt Trương gia đến Trường Sa đàm phán bí mật với Chu Dương.
Đối với việc Trương gia đến Trường Sa, mọi người trong Giang gia đều đã sớm biết.
Tin tức này, thậm chí họ còn biết sớm hơn đại đa số người ở Trường Sa.
"Anh hai, tin tức này của anh có chính xác không?"
Lúc này, phía trong phòng khách, dường như ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía Giang Hành Nguyên.
Trừ Giang Hành Phương.
Dù sao tin tức Trương gia sẽ đến Trường Sa đàm phán bí mật với Chu Dương, lúc mới đầu chính là Giang Hành Nguyên nói ra.
Hơn nữa nguồn tin, Giang Hành Nguyên chỉ nói ông ta có nguồn tin tức đặc biệt, còn đảm bảo tính xác thực.
"Ha ha, thế nào, chú ba? Bây giờ vẫn còn nghi ngờ tôi à? Phải biết rằng, trước đây, tin tức Trương gia muốn phái người đến Trường Sa đàm phán bí mật với Chu Dương tôi đã biết trước rồi, lúc đó nói với mọi người, cũng chẳng ai tin, nhưng bây giờ thế nào?"
Giang Hành Nguyên liếc nhìn Giang Hành Quảng, thản nhiên nói.
Trong tiếng cười, ngoài tràn đầy đắc ý còn hơi khinh thường.
Giống như việc nói chuyện với Giang Hành Quảng đã khiến Giang Hành Nguyên tự hạ thấp mình.
Vốn dĩ ba anh em Giang gia thân phận gần như nhau, địa vị ở Giang gia vì có sự áp chế của gia chủ Giang Phàm Lưu nên cũng không khác nhau lắm.
Nhưng từ khi Giang Bắc bị Chu Dương đánh tàn phế, Giang Hành Phương mất đi tư cách cạnh tranh chức gia chủ, phe phái trước đây từng ủng hộ ông ta bây giờ bắt đầu phản bội, phân hóa ra ủng hộ Giang Hành Nguyên và Giang Hành Quảng.
Khách quan mà nói, Giang Hành Nguyên có tài nguyên nhiều hơn, thực lực cũng ngày càng được củng cố vững chắc hơn.
Mơ hồ, quyền phát ngôn của Giang Hành Nguyên ở Giang gia đã có thể vững vàng áp chế Giang Hành Quảng.
Vì vậy bây giờ, Giang Hành Nguyên cảm thấy mình hơi phí lời khi giải thích với Giang Hành Phương chuyện này, giải thích như vậy hơi hạ thấp bản thân.
Cho nên sau khi chặn họng Giang Hành Quảng bằng câu đó thì không thèm chú ý đến ông ta nữa.
Dù sao tất cả đều dựa theo sự thật mà nói, bản thân đã tự dẫn đầu tiết lộ tin tức Trương gia muốn phái người đến Trường Sa gặp Chu Dương, bây giờ tin tức đã được chứng thực, vậy thì chứng tỏ nguồn tin tức của ông ta là đáng tin cậy.
Vì vậy bây giờ ông ta nói ra tin tức thứ hai, mục đích Trương gia đến đàm phán bí mật với Chu Dương, thì độ tin cậy sẽ vô cùng cao.
"Đúng vậy, trước đây Giang Hành Nguyên đã nói hôm nay Trương gia sẽ phái người đến Trường Sa đàm phán bí mật với Chu Dương, bây giờ chuyện đã được chứng thực."
"Xem ra nguồn tin tức của Giang Hành Nguyên là đáng tin cậy."
"Nhưng điều ông ấy vừa nói cũng thật sự khó tưởng tượng, phải biết là, giữa Chu Dương và Trương gia không phải là quan hệ hợp tác sao?”
"Cái này cũng khó nói, nói không chừng bọn họ vì điều gì đó mà nảy sinh bất đồng thì sao?"
"Hay là chúng ta cứ đợi bên kia kết thúc đàm phán bí mật đã, dẫn đến nhiều sự chú ý như vậy, bọn họ cũng phải có một lời giải thích hợp lý với bên ngoài chứ?"
...
Mọi người lập tức thảo luận, họ cũng không hoài nghi tin tức trước kia Giang Hành Nguyên nói, nhưng đối với tin tức Gianh Hành Nguyên vừa nói này lại cảm thấy hơi nghi ngờ.
Thật sự là tin tức Giang Hành Nguyên vừa nói khiến người ta quá mức ngạc nhiên.
Trương gia đến Trường Sa đàm phán bí mật với Chu Dương là vì giữa bọn họ có hiềm nghi, lần này Trương gia tới là để giải thích rõ ràng với Chu Dương, mà lý do của sự nghi ngờ này rất có thể có liên quan đến dự án chi nhánh gần đây của công ty Danh Dương.
Nhưng tất cả mọi người trong Giang gia đều biết dự án chi nhánh đó là sự hợp tác giữa Trương gia và công ty Danh Dương của Chu Dương.
Nói cách khác, dự án đó cũng có thể coi là một hạng mục của Trương gia.
Như vậy thì, hai bên bọn họ có lợi ích giống nhau, sao lại có thể nảy sinh mối nghi ngờ?
"Ha ha, mọi người không nên ngạc nhiên như vậy, ở xã hội bây giờ, chuyện hợp tác làm ăn, cho dù là giữa anh em ruột cũng sẽ xảy ra chuyện lừa người, huống hồ quan hệ giữa Chu Dương và Trương gia cũng không đáng tin như vậy."
Giang Hành Nguyên tự tin mỉm cười, nhưng như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt bỗng trầm xuống.
"Còn nữa, mọi người đừng quên, trước đây ở bữa tiệc của chúng ta, lúc chúng ta vây đánh Chu Dương, Trương gia lại khoanh tay đứng nhìn, tôi nghĩ có thể từ lúc đó Chu Dương đã bất mãn với Trương gia rồi, cho nên bây giờ hai bên nghi ngờ lẫn nhau cũng là bình thường."
Giang Hành Nguyên không chút kiêng kị nói ra chuyện bữa tiệc tối hôm đó của Giang gia, dù người khác có nghi ngờ đi nữa, lúc này cũng không thể không nghiêm túc nghĩ khả năng sự việc này là đúng.
Dù sao thì Trương gia sẽ không thể vô duyên vô cớ đến Trường Sa tìm Chu Dương, hơn nữa còn là Trương Luân, Trương Anh đi cùng nhau, bí mật đến, trước đó không hề có một chút tin tức gì tiết lộ ra ngoài.
Nếu không phải Giang Hành Nguyên có nguồn tin biết sớm từ trước, sợ là bây giờ cũng vừa biết được giống như những người khác.
Mà không phải như bây giờ, có đủ thời gian để đối mặt với chuyện có khả năng đã xảy ra giữa Chu Dương và Trương gia.
Huống hồ, về việc đàm phán bí mật lần này của họ, Giang Hàng Nguyên đã nói ra một vài lý do, điều này rõ ràng giúp Giang gia nắm được quyền chủ động nhiều hơn.
"Vậy anh nói xem, lần này chúng ta nên làm gì?"
Có người lập tức hỏi.
Những người khác cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Hành Nguyên.
Dù sao thì với tư cách là người tuyên bố tin tức, chắc chắn Giang Hành Nguyên còn có nhiều tin tức nội bộ đáng tin hơn.
Mà tin tức nội bộ này, Gianh Hành Nguyên chưa chắc đã nói ra.
"Lần này, theo nguồn tin mà tôi biết được, vì hạng mục chi nhánh ở thành phố Liễu gặp phải bọn côn đồ yêu cầu phí bảo kê năm triệu tệ một năm, Chu Dương nghi ngờ đằng sau việc này có bàn tay của Trương gia, Trương gia lại muốn phủi sạch mối liên quan cho nên phái người đến giải thích với Chu Dương".
Giang Hành Nguyên nhìn mọi người, từ từ nói.
Thực ra lúc mới nhận được tin tức này, ông ta cũng vô cùng chấn động.
Dù sao không ai ngờ được, vào thời gian vốn nên là đỉnh cao hợp tác giữa Chu Dương và Trương gia, lại xảy ra chuyện nghi ngờ lẫn nhau.
Mà cái này, đối với Giang gia chắc chắn là một cơ hội tốt.
Bất kể là đối phó với Chu Dương hay đối phó với Giang gia.
Chương 448: Không chỉ có hai người
“Nếu Trương gia và Chu Dương đều không muốn chuyện này lộ ra ngoài, thì sẽ cố gắng hết sức để che giấu, vậy thì chúng ta giúp bọn họ một tay, phát tán tin tức này ra ngoài để nghi ngờ giữa bọn họ sâu thêm một chút.”
Giang Hành Nguyên cười nói.
Nghe thấy ông ta nói vậy, những người khác cũng thi nhau nở nụ cười.
Dù sao thì chỉ nghe thôi đã thấy một khi tin này bị tiết lộ, Trương gia và Chu Dương đều sẽ sứt đầu mẻ trán.
Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu giải tán, theo sự sắp xếp của Giang Hành Nguyên, dùng con đường của mình để phát tán tin tức bị che giấu ra ngoài.
Tin rằng với năng lực của bọn họ, không đến nửa ngày, mục đích Trương gia phái người đến đàm phán bí mật với Chu Dương sẽ truyền khắp Tương Tây.
Thậm chí Giang Hành Nguyên còn mạnh miệng nói, phải để tất cả mọi người biết chuyện này, cho dù là những người dân bình thường vốn không quan tâm đến chuyện giữa các gia tộc.
Tóm lại là muốn làm đến mức tất cả mọi người đều biết.
Giang Hành Phương cũng lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối ông ta không nói câu nào, cũng không bày tỏ bất kì thái độ gì của bản thân.
Có điều, ông ta cũng hơi giật mình với thủ đoạn của Giang Hành Nguyên.
Từ lần trước, chuyện Chu Dương đến Trương gia người ngoài không hề biết, nhưng Giang Hành Nguyên lại biết trước, hơn nữa còn nói bản thân có nguồn tin tức ở Trương gia.
Đây là lần thứ hai Giang Hành Nguyên thể hiện ra việc có nguồn tin bí mật ở Trương gia.
Mà lần này so với lần trước, tin tức càng có sức công phá mạnh hơn.
Có lúc Giang Hành Phương cũng nghi ngờ, cái gọi là nguồn tin này rốt cục là gì.
Nhưng dù ông ta có vắt óc suy nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra được.
Dù sao thì với thực lực bây giờ của Giang gia, muốn sắp xếp một nội gián ở Trương gia căn bản là đang nói đùa.
Đừng nói Giang gia, cho dù là Dư gia căn bản cũng không thể sắp xếp nội gián ở Trương gia.
Nhưng chuyện hôm nay nhất định không ít người sẽ làm, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để lấy lòng Giang Hành Nguyên.
Chỉ là nếu như vậy, thật sự sẽ vô cùng bất lợi cho Chu Dương.
Giang Hành Phương đang thầm nghĩ, mình có nên gửi tin tức cho Chu Dương không.
Đột nhiên Giang Hành Phương ngây ra tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng cũng thông suốt.
Đúng vậy, tất cả đều có thể làm như vậy!
Trong nháy mắt, dường như tất cả đã rõ ràng, cái gọi là nguồn tin của Giang Hành Nguyên cũng chỉ có vậy.
Nếu mình có thể truyền tin cho Chu Dương, nhắn nhủ một vài kế sách của Giang gia để Chu Dương chuẩn bị trước.
Vậy thì, Trương gia tự nhiên cũng có người có thể làm vậy.
Cho nên cái gọi là nguồn tin của Giang Hành Nguyên trên thực tế chỉ là một tên phản bội của Trương gia.
Ha ha, chuyện trở nên ngày càng thú vị rồi.
Giang Hành Phương cười thầm, cảm thấy dường như bản thân đã tìm ra được một chuyện thú vị, bất kể là tìm được tên phản bội trong Trương gia đó hay là nói tin tức này cho Chu Dương để Chu Dương thương lượng với Trương gia, đối với ông ta mà nói đều là một chuyện đáng để làm.
Khách sạn Song Hỉ Lai.
Đoàn người của Trương Gia đến khiến khách sạn cũng náo nhiệt hẳn lên.
Tuy nhiên, vì Chu Dương đã dặn dò nên phía khách sạn tiến hành khuyên can những người xem náo nhiệt kia, nếu không thể ngăn cản được thì khách sạn cũng chỉ có thể mời họ rời đi.
Dù sao đây cũng là khách sạn, tất cả do họ quyết định.
Huống hồ, Chu Thiều Hoa cũng không sợ người khác trách móc khách sạn mình.
Ông ấy đã chuẩn bị một phòng họp ở tầng sáu, đủ để 300 - 400 người ngồi họp cùng nhau, mà bây giờ, chỉ có Chu Dương, Tôn Liên, và cả một đoàn người Trương gia, tổng cộng lại cũng chỉ có mười mấy người.
Nhìn thì có vẻ hơi chuyện bé xé ra to, nhưng Chu Dương biết tất cả đều là sắp xếp đặc biệt của Chu Thiều Hoa.
Bởi vì Chu Dương ở Trường Sa, được coi là khách.
Căn cứ của Trương gia tuy không phải ở Trường sa, nhưng ở đây, Trương gia so với Chu Dương lại là chủ nhà.
Đã như vậy thì Chu Thiều Hoa tự nhiên sẽ không để Chu Dương mất mặt hoặc giảm khí thế.
Cho nên ông ấy dùng cách này để bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với Chu Dương.
Dù sao thì danh tiếng khách sạn Song Hỉ Lai của Chu Thiều Hoa cũng vô cùng vang vọng ở Tương Tây.
Cho dù là người của năm gia tộc lớn cũng phải khách sáo với ông ấy, chưa bao giờ dám đắc tội bất kỳ điều gì.
Chu Thiều Hoa cũng biết, Trương gia là người thông minh, nhất định sẽ có chừng mực, tất cả thủ đoạn xấu xa nhằm vào Chu Dương đều không thể dùng lần nữa.
Cứ coi như bọn họ bắt nạt Chu Dương là một thằng nhóc không hiểu gì, nhưng lại không dám giở thủ đoạn gì trước mặt Chu Thiều Hoa.
Hòa hợp chính là trật tự hòa bình giữa thế giới của những kẻ mạnh.
Hiển nhiên, Chu Dương vẫn chưa được Trương gia nhận định là kẻ mạnh.
Dĩ nhiên, những điều này trước mắt Chu Dương vẫn chưa biết, anh chỉ là vô cùng hài lòng với hành động này của Chu Thiều Hoa, đồng thời lại cảm thấy Chu Thiều Hoa thật sự quá mức quan tâm đến mình rồi.
Phải biết rằng, cùng là người của Chu gia, tuy Trần Thế Hào cũng rất tôn trọng anh, nhưng lại không biểu hiện quá mức ra ngoài mà để anh tự mình xông pha.
So sánh ra thì Chu Thiều Hoa thật sự quan tâm đến Chu Dương nhiều hơn.
Tất cả những điều này với người của Trương gia, đặc biệt là hai người Trương Luân, Trương Anh lại không thể không xem trọng.
Đối với danh tiếng của ông chủ Chu Thiều Hoa của khách sạn Song Hỉ Lai, bọn họ dĩ nhiên biết, thậm chí trước khi bọn họ từ Trương gia đến Trường Sa, Trương Thái Viêm đã tự tin dặn dò bọn họ.
Ở Trường Sa, ngoài việc phải cẩn thận Giang gia âm thầm hãm hại thì cần chú ý đến một người, chính là ông chủ của khách sạn Song Hỉ Lai - Chu Thiều Hoa.
Tuy Trương Thái Viêm không giải thích rõ nguyên nhân, nhưng Trương Luân, Trương Anh quả thực cũng nhanh chóng đoán được một phần.
Trên đường đến đây, hai người họ cũng đã dùng thủ đoạn riêng của mình thu thập vài tư liệu liên quan đến Chu Thiều Hoa.
Sau khi xem xong, hai người trầm mặc rất lâu không nói gì, trong lòng càng quyết tâm nhất định sẽ không phát sinh mâu thuẫn, xung đột gì với Chu Thiều Hoa.
Bây giờ, Chu Thiều Hoa gõ trống khua chiêng ủng hộ Chu Dương, làm đủ chiêu bài, cũng khiến áp lực trong lòng hai người bỗng nhiên tăng lên không ít.
Mọi người ngồi xuống ngay ngắn, hai người Chu Dương và Tôn Liên ngồi một bên.
Đám người Trương gia ngồi một bên.
Vây quanh một chiếc bàn hội nghị dài, hai bên bày ra tư thế như muốn đổ máu đến nơi.
"Người của Trương gia đến chỉ có mấy người đây thôi đúng không?"
Chu Dương cười khẩy nói, nắm bắt rất tốt bầu không khí trong phòng họp.
"Hừ, chỉ có chúng tôi cũng đủ rồi, nhưng còn cậu Chu, lẽ nào cũng chỉ có hai người thôi sao?"
Trương Luân hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng vô cùng bất mãn với thái độ này của Chu Dương nhưng lại không tiện thể hiện ra, chỉ đành lạnh lùng đáp lại.
Chu Dương đang chuẩn bị nói, nhưng cửa lớn phòng họp lại bị người ở ngoài mở ra một cách thô bạo.
"Ai nói chúng tôi chỉ có hai người?"
Chương 439: Sự phẫn nộ của mọi người
Giọng nói của Thẩm Bích Quân nhanh chóng truyền đến, cánh cửa phòng hội nghị mở ra, mọi người bên ngoài lần lượt vào phòng, đứng trước mặt đám người Trương gia.
Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, Trần Hân, Ngưu Xuyên, Chu Hạo, Vương Đại Lục, thậm chí cả mấy người Vương Vĩ ở thành phố Liễu cũng có mặt.
Lúc này Chu Dương cũng hơi bất ngờ, những người khác thì không nói, dù sao cũng ở trong khách sạn, đến đây cũng đơn giản.
Nhưng mấy người Vương Vĩ trước đó lại đều ở thành phố Liễu.
Cho dù thành phố Liễu rất gần Trường Sa, nhưng nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng đồng hồ di chuyển.
Mà khoảng cách từ Trương gia vào đến Trường Sa, đến khách sạn rồi đến tận lúc này cũng chỉ ngắn ngủi mười mấy phút đồng đồ.
Lẽ nào Vương Vĩ trong chớp mắt đã di chuyển được tới đây?
Có điều sau khi thấy Thẩm Bích Quân nhìn mình một cái, Chu Dương cũng tạm khống chế sự ngạc nhiên này lại.
Bây giờ mấy người Vương Vĩ đang đứng trước cửa, còn về việc bọn họ đến lúc nào thì cũng không còn quan trọng nữa.
"Chu tiên sinh, những người này vào đây thì có vẻ không phù hợp lắm nhỉ?"
Sắc mặt của Trương Luân lập tức trở nên khó coi, rõ ràng ban nãy ông ta vừa cười nhạo bên phía Chu Dương chỉ có hai người thì một giây sau lại có đến tận hai ba mươi người xuất hiện, điều này không khác gì một cú tát mạnh vào mặt ông ta.
"Ha ha, không có gì phù hợp hay không phù hợp cả, bọn họ đều là người của công ty Danh Dương, hơn nữa dự án mở chi nhánh lần này cũng có liên quan đến bọn họ, bọn họ cùng vào nghe họp cũng là điều hợp tình hợp lý."
Chu Dương cười nói, rồi ra hiệu cho mọi người cùng vào.
Gần hai ba mươi người nhanh chóng đi vào phòng họp.
Có điều đa số mọi người đều rất tự giác, biết mình đến đây chỉ để đảm nhiệm vai trò làm tăng quân số nên cũng tự giác tìm những vị trí trong góc để ngồi.
Còn những người có địa vị hơn thì ngồi bên cạnh Chu Dương và Tôn Liên, trực tiếp đối mặt với Trương gia.
"Bây giờ có thể tiếp tục rồi, hay là tôi rói rõ ràng chuyện lúc trước giữa chúng ta nhé, mọi người thấy thế nào?"
Sau khi thấy mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, Chu Dương dửng dưng nói.
Còn Trương Luân và Trương Anh mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng lập tức nghiêm túc vào việc.
"Khoan đã!"
"Chu tiên sinh, tôi nghĩ có thể trước kia giữa chúng ta đã có hiểu lầm gì đó, những chuyện cậu nói với lão gia nhà chúng tôi qua điện thoại, chúng tôi đều biết, nhưng trong đó có rất nhiều chuyện căn bản đều là xuất phát từ một phía bên cậu, không có chứng cứ nào, nếu đổ hết lên đầu Trương gia chúng tôi thì có chút không hợp lí, mà lại nhân cơ hội này muốn đưa ra điều kiện gì đó thì cũng không thực tế lắm."
Trương Luân lạnh lùng nói, thái độ cương quyết.
Những người khác bên phía Chu Dương vô cùng sửng sốt, rõ ràng cảm thấy rất ngờ vực với những lời Trương Luân vừa nói.
Rốt cuộc là ông ta đang nói cái gì vậy?
Sao bọn họ đều nghe không hiểu gì hết?
Cũng đúng.
Trước đó Chu Dương cũng chưa từng giải thích rõ ràng với mọi người, cũng không thể hiện sự phán đoán của bản thân, những người biết chuyện lại cũng chỉ có ít ỏi một vài người.
"Chứng cứ?"
Chu Dương mỉm cười, cuối cùng anh cũng biết chủ ý của Trương gia là gì rồi.
Nếu nói đến chuyện chứng cứ thì dù sao trước mặt bọn họ anh cũng không có chứng cứ xác đáng để chứng minh bọn họ có giở trò trong dự án mở chi nhánh này.
Có điều, cái mà gọi là chứng cứ chỉ là thứ mà kẻ yếu mới cần đến, còn Chu Dương anh căn bản không cần.
"Những chuyện mà tôi đã xác định thì không cần chứng cứ, đối với bên các ông mà nói cũng vậy, nếu như tôi đã nhận định Trương gia các ông đã làm trò cản trở thì cho dù có hay không có chứng cứ cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ cũng như cách làm của tôi."
Chu Dương lạnh lùng quát lớn, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trương Luân và Trương Anh.
Lần này cho dù đối mặt với Trương Anh, kể cả việc ông ta là bố của Trương Kiệt thì Chu Dương cũng không giữ lại một chút thể diện nào cho ông ta.
"Chu Dương, đây rốt cuộc là chuyện gì? Cậu......"
Vừa nhìn thấy cảnh này, Trương Kiệt liền muốn nói gì đó để làm dịu lại mâu thuẫn giữa hai bên.
Nhưng lần này có vẻ như Chu Dương không định cho Trương Kiệt cơ hội này.
Nếu Trương gia, đặc biệt là Trương lão gia cho rằng đưa Trương Kiệt cùng đến có thể khiến Chu Dương kiềm chế bản thân một chút vậy thì Chu Dương đơn giản sẽ không kiêng nể nữa.
Về chuyện này, đây không chỉ là chuyện của Chu Dương mà là chuyện của công ty Danh Dương, còn cả những người của hơn ba mươi công ty mỹ phẩm đã từ Đông Hải theo Chu Dương đến Trường Sa.
Lợi ích của những người này Chu Dương càng phải đảm bảo hơn.
Nếu như nói dưới sự bảo đảm của Chu Dương mà bọn họ còn bị thiệt hại vậy thì tất cả đều là do Chu Dương bất tài.
Đây là điều Chu Dương tuyệt đối không cho phép xảy ra.
"Chu Dương, cậu đừng quá đáng quá! Không có chứng cứ gì lẽ nào cậu muốn đổ tiếng xấu xa rác rưởi đó lên đầu Trương gia chúng tôi sao?"
Trương Luân rất tức giận, ông ta không ngờ Chu Dương lại có thái độ quyết liệt thế này, dù không có chứng cứ mà lại dám lớn tiếng như vậy, hơn nữa lại còn thể hiện thái độ có hay không có chứng chứ thì những chuyện tôi muốn làm vẫn nhất định sẽ làm.
Lần này đã khiến Trương Luân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Đến Trường Sa để đàm phán với Chu Dương là do ông ta đề nghị.
Nhưng điều mà ông ta không ngờ được là Chu Dương lại bất chấp đạo lí như vậy, căn bản không thèm quan tâm đến cái gọi là chứng cứ.
"Thứ rác rưởi? Rốt cuộc có phải là thứ rác rưởi hay không Trương gia các người rõ hơn tôi, nếu không chi nhánh của Vương Vĩ bọn họ sao có thể gặp phải vấn đề đó, còn sau khi tôi nói chuyện điện thoại xong với các người thì những người đó tại sao lại biến mất được?"
Chu Dương vẫn lạnh lùng nói, gật đầu với Vương Vĩ.
"Đúng thế, Chu tổng nói đều là sự thật!"
Vương Vĩ đứng dậy, từng từ từng chữ đem chuyện của mình và bên đối tác ở thành phố Liễu gặp phải nói rõ ràng rành mạch hết ra.
Bỗng chốc, cả phòng hội nghị trở nên vô cùng yên tĩnh.
Người của Trương gia bởi vì đã biết trước nội tình và được Trương Luân và Trương Anh dặn dò tước cho nên không có chỗ nào thấy đặc biệt kinh ngạc.
Nhưng bên phía Chu Dương, những người đại diện cho hơn ba mươi công ty mỹ phẩm đến từ Đông Hải thì đồng loạt xôn xao cả lên.
Bọn họ quả thực không dám tin những gì mình vừa được nghe thấy.
Chi nhánh của Vương Vĩ ở thành phố Liễu đang trong lúc sửa sang, vậy mà lại bị một nhóm xã hội đen đòi phí bảo kê lên đến năm triệu nhân dân tệ.
Chuyện này thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, dù gì đối với một cửa hàng thì không đến vài năm sẽ kiếm lại được năm triệu tệ.
Nhưng những điều ẩn giấu đằng sau chuyện này mới có hàm ý sâu xa.
Đồng thời, việc này cũng có thể liên quan đến hành vi vừa ăn cắp vừa la làng của Trương gia, khiến mọi người hết sức phẫn nộ.
Mọi người hợp tác với Trương gia, nhưng ngược lại Trương gia lại hãm hại chúng tôi.
"Nhất định phải cho chúng tôi sự giải thích rõ ràng!"
"Đúng thế, Trương gia các người nhất định phải giải thích rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi hợp tác với các người, vậy mà các người bây giờ lại âm thầm giở trò sau lưng chúng tôi sao?"
"Hôm nay có thể đòi phí bảo kê, vậy thì sau này sẽ đòi chúng tôi dâng cả cửa hàng cho các người à?"
"Chu tổng, chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ ràng mới được, nếu không chúng tôi căn bản không thể yên tâm được, cũng không thể tiếp tục yên tâm tiến hành dự án chi nhánh này nữa."
......
Ngay lập tức mọi người đều xôn xao, cả phòng hội nghị như nổ tung, lần lượt chỉ trích Trương gia, bắt Trương gia phải có một sự giải thích rõ ràng.
Sắc mặt của đám người Trương gia trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay đến cả Trương Kiệt lúc này cũng vô cùng kinh ngạc nhìn bố và bác của mình, rồi lại nhìn sang Chu Dương, dường như vẫn đang phán đoán điều mà hai bên nói bên nào mới là sự thật, bên nào là giả.
Trương kiệt nghĩ đến rất nhiều khả năng cuối cùng vẫn không có cách nào đưa ra được phán đoán.
Trên thực tế, chuyện này đã vượt qua sự hiểu biết và từng trải của cậu ấy. Dựa trên năng lực cá nhân của cậu ấy chưa từng trải qua chuyện như thế này nên rất khó có thể nhìn nhận được bên nào đúng bên nào sai.
"Chu Dương, cậu đang uy hiếp chúng tôi sao? Cậu phải biết rằng Trương gia căn bản không sợ bị uy hiếp, nếu như cậu không có chứng cứ mà cứ vu oan chuyện này cho Trương gia vậy thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không để yên đâu!"
Trương Luân lớn tiếng quát lên, tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, gân xanh trên cổ gần như đều nổi hết cả lên.
Rõ ràng tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trương Luân.
Trước khi đến Trường Sa, thậm chí ông ta còn dự đoán trước vài chục tình huống có thể xảy ra.
Nhưng hiển nhiên là không bao gồm tình hình trước mắt lúc này.
Chương 440: Hai sự lựa chọn (1)
Trong mắt Trương Luân, cho dù Chu Dương có đổ sự nghi ngờ lên Trương gia, nhưng trong tình hình không có chứng cứ cụ thể này căn bản không dám trở mặt với Trương gia.
Cứ cho là trong tay Chu Dương có chứng cứ, nhưng Trương Luân cũng tự tin khiến Chu Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bây giờ, Chu Dương chẳng thèm quan tâm bản thân mình có chứng cứ hay không, mà vẫn đang thể hiện rõ tư thái không ngại trở mặt với ai.
Lần này thật sự khiến Trương Luân thất kinh trong lòng.
Sao anh dám chứ!
Trương Luân nhìn Chu Dương vẻ mặt không thể ngờ được, vô cùng kinh sợ.
Chu Dương sao lại dám làm như vậy với Trương gia? Hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của Trương gia, dường như đang muốn trở mặt thẳng thừng, rốt cuộc lấy đâu ra sức mạnh như vậy?
Trương Luân không trực tiếp đích thân đi điều tra về Chu Dương.
Nhưng bản kết quả điều tra Trương Luân đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi.
Ông ta tin rằng không chỉ mình ông ta mà e là cả cái tỉnh Tương Tây đều đã từng điều tra về gia cảnh của Chu Dương, người đột nhiên từ Đông Hải đến Tương Tây.
Trương Luân tự cho rằng bản thân mình cũng có những hiểu biết nhất định về Chu Dương.
Nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ Chu Dương sẽ làm như vậy.
Lẽ nào anh chưa từng nghĩ đến hậu quả sao?
Nếu thật sự trở mặt với Trương gia, lẽ nào Chu Dương không sợ bản thân mình không thể rời khỏi Tương Tây nửa bước, thậm chí ngay đến con tàu chiến là công ty Danh Dương cũng đã tham gia vào cuộc chiến này, e là cũng không thể tồn tại được bao lâu nữa.
"Chu Dương, tôi khuyên cậu nên nghĩ cho kỹ, đây không phải là chuyện giữa tôi và cậu, mà là chuyện giữa Trương gia và công ty Danh Dương, không phải là chuyện nhỏ đâu!"
Trương Luân lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn vào Chu Dương đang ngồi đối diện trước mặt mình, còn có mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh.
"Thiết nghĩ, vị này là chủ tịch của công ty Danh Dương, cô Thẩm Bích Quân đúng không? Không biết Chu Dương tiên sinh đây hành động ngang ngược tùy ý như vậy, thậm chí còn không nghĩ đến đại cục, có hành vi cố ý làm tổn hại đến lợi ích giữa công ty Danh Dương và Trương gia, cô nên có một lời giải thích với chúng tôi chứ."
Vừa nhìn thấy Thẩm Bích Quân, đột nhiên trong lòng Trương Luân nảy ra một chủ ý.
Công ty Danh Dương cũng chẳng phải của một mình Chu Dương, nhiều nhất anh cũng chỉ là một cổ đông mà thôi.
Nhưng chủ tịch của công ty Danh Dương, cổ đông lớn nhất lại chính là Thẩm Bích Quân.
Nếu như Chu Dương thật sự muốn trở mặt, ắt phải làm tổn hại đến lợi ích của công ty Danh Dương,
Đến lúc đó, có thể không cần phải đợi đến lượt Trương gia bọn họ lên tiếng hoặc làm gì, chỉ cần áp lực từ phía nội bộ công ty Danh Dương cũng sẽ khiến Chu Dương không thể làm gì mà ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó, cứng hay mềm cũng không phải Trương gia định đoạt.
"Còn nữa các vị, tôi xin khuyên các vị một câu, chuyện này nếu như các vị thật sự muốn đối đầu với Trương gia đến cùng, vậy thì Trương gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không chịu thua, ngược lại các vị đã nghĩ kỹ đến kết cục đối đầu với Trương gia chưa."
"Dù sao, công ty Danh Dương cũng là của người ta, các vị chỉ làm công cho họ thì đừng dồn hết vốn liếng cuối cùng của mình ra tặng không, làm cái bức bình phong bảo vệ cho người khác."
Trương Luân ngay sau đó liền nhắm đến đám người Vương Vĩ.
Theo như Trương Luân, đám người Vương Vĩ này mặc dù đều là theo Chu Dương từ Đông Hải đến.
Trương Luân từ trước đến này cũng không dám coi thường Đông Hải.
Nhưng chỉ dựa vào đám người này, từng người đều đã bị Trương gia điều tra nguồn gốc rõ ràng thì căn bản chẳng là gì trong mắt Trương gia.
Sự tồn tại của bọn họ ở Đông Hải cũng chỉ như con kiến nhỏ, dù theo Chu Dương đến Tương Tây thì con kiến cũng vẫn chỉ là con kiến mà thôi.
Không thể nào trong nháy mắt mà có thể thay đổi lớn được.
Còn những người này không nghi ngờ gì đều là những kẻ yếu đuối nhát gan, thậm chí chỉ cần gặp một cái đinh thôi cũng đủ để uy hiếp đe dọa rồi tìm cách né tránh hoặc thậm chí là xin tha mạng.
Lần này, người bọn họ muốn đối đầu lại là Trương gia, giữa Trương gia và Chu Dương nên lựa chọn thế nào Trương Luân tin rằng đối phương chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì nhất định sẽ biết lựa chọn đúng đắn.
Những người khác của Trương gia lúc này cũng lặng lẽ nhìn nhóm người Chu Dương, vẻ mặt bình tĩnh, tự tin đối phó dễ như trở bàn tay.
Đối với bọn họ, lần này Trương gia âm thầm đến Trường Sa để thương lượng với Chu Dương căn bản đã là một sự lựa chọn sai lầm.
Chính xác là, nên gióng trống khua chiêng, người chưa cần đến đã phải giáng đòn phủ đầu trước với đám Chu Dương, khiến bọn họ cảm thấy một áp lực vô hình cực lớn.
"Ha ha, không sai, các người nên nghĩ cho kỹ kết cục đối đầu với Trương gia sẽ là gì."
"Trương gia chúng tôi là một trong năm gia tộc lớn nhất ở Tương Tây này, ngay đến cả bốn đại gia tộc còn lại cũng không dám nói trở mặt là sẽ trở mặt với chúng tôi, lẽ nào các người vẫn tưởng rằng chỉ dựa vào một tên Chu Dương này là có thể làm được gì sao?"
"Đúng là một đám nói chuyện viển vông."
"Đừng vẽ vời nữa, mau nói một lời chính xác đi."
"Không cần phải giục bọn họ, lúc này chúng ta nên cho bọn họ thời gian suy nghĩ, nếu không đồn ra ngoài lại nói Trương gia chúng ta ỷ thế ức hiếp người khác."
......
Trương Luân nói xong, những người khác của Trương gia cũng nhao nhao nói vào, giống như đã nhìn ra tình hình bên phía Chu Dương đại đa số sẽ quay lưng, bắt đầu ủng hộ Trương gia mà trở mặt với Chu Dương vậy.
Chẳng mấy chốc, cả phòng hội nghị đều là tiếng cười nói của đám người Trương gia.
Chỉ có Trương Anh sắc mặt trầm tư, không nói một lời nào, rõ ràng tình hình bây giờ nằm ngoài dự liệu của ông ấy, ngay đến cả ông ấy cũng không nắm chắc có thể thu dọn gọn được cục diện này.
Bây giờ trong lòng Trương Anh chỉ có thể không ngừng cầu nguyện rằng Chu Dương có thể nhận rõ thực tế, đưa ra quyết định chính xác nhất, nếu không ngay đến ông ấy cũng bắt buộc phải đứng về phía Trương gia đối đầu với Chu Dương.
Nếu như nói lúc này bên phía Trương gia, ai là người có đầu óc minh mẫn rõ ràng nhất.
Vậy thì chắc chắn là Trương Kiệt.
Lúc này Trương Kiệt đang rất chấn động nhìn bác, bố và các chú họ trong gia tộc của mình.
Cậu ấy vẫn luôn tưởng rằng hôm nay cùng mọi người đến gặp Chu Dương là để bàn bạc về chuyện hợp tác, nhưng tình hình hiện tại lại phát triển theo hướng không thể đoán trước được.
Trương Kiệt thậm chí còn hơi sốt ruột, cậu ấy cảm thấy nếu như không ngăn cản mà cứ để cục diện này diễn biến theo chiều hướng mở rộng ra nữa thì hậu quả sẽ khiến người ta phát điên mất.
"Bác, bố, mọi người có nhầm lẫn gì không, chúng ta lẽ nào không phải đến để bàn bạc chuyện hợp tác sao? Tại sao lại muốn trở mặt với Chu Dương?"
Trương Kiệt trầm giọng hét lên.
Lúc này cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt của những người lớn bên phía mình đều rất tự tin, ngông cuồng tự cao tự đại.
Trương Kiệt thậm chí còn từng nghĩ liệu Chu Dương có thật sự vì những lời nói của Trương Luân mà lùi bước hay không.
Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của Chu Dương, cậu ấy biết Chu Dương căn bản không hề quan tâm đến những lời nói ban nãy của Trương Luân.
Thậm chí, lúc này Chu Dương có thể nhớ được Trương Luân vừa nói cái gì hay không cũng là cả một vấn đề.
"Hỗn láo, Trương Kiệt, ở đây không đến lượt cháu lên tiếng, mau ngồi xuống, đừng tưởng rằng chỉ dựa vào cháu và Chu Dương là bạn bè cùng lớp đại học là có thể ăn cây táo rào cây sung, Trương Anh trông chừng con trai của chú đi, đừng để tôi phát hiện ra nó làm gì có lỗi với Trương gia."
Trương Luân lạnh giọng quát lên, sắc mặt lập tức u ám liếc nhìn Trương Anh, sau đó không thèm để ý đến nữa.
Lúc này, cục diện gần như đã rõ ràng, trong nháy mắt tất cả quyết định và áp lực đều dồn lên người Chu Dương.
Chu Dương đồng ý hòa giải, nhận sai thì bọn họ và Trương Kiệt nói không chừng còn có thể khôi phục lại được quan hệ hợp tác, hai bên lại giữ được sự hòa khí như trước đây, cùng nhau kiếm tiền
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom