Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 426-427-428-429-430
Chương: 426: Tự cao tự đại
“Ừ, Chu Dương, chuẩn bị xong chưa?”
Giang Yến còn chưa nói gì, chị Linh đã lên tiếng, nhìn thấy mọi thứ đã được sắp xếp xong, cũng hài lòng gật đầu.
Hiển nhiên, thành ý của nhóm người Chu Dương, chị Linh hoàn toàn hài lòng.
Bằng không, cô tuyệt đối không cho Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh.
“À, đúng rồi, nhiếp ảnh gia đâu? Các cô chắc hẳn là phải mời nhiếp ảnh gia chứ nhỉ?”
Đột nhiên, chị Linh hình như phát hiện ra gì đó, lông mày nhíu lại, khẽ hỏi.
Chu Dương giờ mới phát hiện, đã nói rõ là sẽ mời nhiếp ảnh gia tốt nhất của Tương Tây tới, đến bây giờ, ngay cả nhân vật chính Giang Yến đều đã đến rồi, nhiếp ảnh gia vẫn chưa thấy đâu.
“Chuyện gì đây?”
Chu Dương nghiêng đầu nhìn Trương Tâm Di, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Dù sao đây cũng là sơ suất của bọn họ.
Sắc mặt Trương Tâm Di lúc này đã vô cùng khó coi, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi.
“Để tôi liên hệ lại với đối phương, có thể là trên đường gặp vấn đề gì rồi.”
Trương Tâm Di vẫn muốn xem đối phương giải thích thế nào, cô gọi một cuộc điện thoại, sau gần một phút, điện thoại sắp tự động ngắt, đối phương mới chịu nghe máy.
“Dương tiên sinh, không biết lúc nào anh mới đến, chúng tôi ở đây chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhân vật chính cũng đã tới, chỉ đợi mỗi anh thôi.”
Trương Tâm Di hạ giọng nói, ngay cả ngữ điệu cũng vô cùng kính cẩn.
Suy cho cùng, đối phương cũng là nhiếp ảnh gia giỏi nhất ở Tương Tây, không chỉ có danh tiếng lớn ở đây, mà tên tuổi cũng vang xa trên toàn quốc, có rất nhiều fans hâm mộ.
Lần này, Trương Tâm Di tốn không ít sức lực, thậm chí đã phải dùng các mối quan hệ mà cô đã có được khi còn là quản lí tại mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, mới có thể mời được đối phương.
“Vội cái gì? Mới sáng sớm thế này, không để người khác ngủ hả? Đợi tôi ngủ đủ tôi sẽ đến, mấy người cứ chờ là được.”
Ngữ khí đối phương cực kì không tốt, hùng hùng hổ hổ nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Trong nháy mắt, sắc mặt Trương Tâm Di trở nên vô cùng khó coi, thậm chí mơ hồ mang theo một tia tức giận.
“Có chuyện gì đấy?”
Lúc này, Chu Dương cũng nhìn ra có điều không đúng, lẽ nào tên kia tự cao tự đại, muốn tăng giá?
“Chu tổng, đối phương muốn ngủ thêm lúc nữa mới đến, còn nói chúng ta cứ đợi đi.”
Trương Tâm Di chật vật nói, sau khi nói xong đầu cúi thấp xuống, biểu lộ sự áy náy, tự trách.
Suy cho cùng, người đó cũng là do cô mời tới, xảy ra chuyện này trách nhiệm cũng thuộc về Trương Tâm Di.
Huống hồ, bây giờ Trương Tâm Di đã hiểu rõ được thân phận của Giang Yến, Chu Dương có thể thỏa thuận hình tượng người đại diện với cô ấy thì lại càng thêm coi trọng.
Nếu như bởi vì mình mời nhiếp ảnh gia này mà làm cho hợp đồng người đại diện hình ảnh lần này bị lỡ dở, thì cho dù Chu Dương không trách cứ cô, trong lòng Trương Tâm Di cũng sẽ tự cảm thấy có lỗi.
“Khẩu khí lớn quá nhỉ, thế mà lại đùa giỡn với chúng tôi, Chu Dương, đây là thành ý của các cậu đấy hả?”
Giang Yến còn chưa nói gì, chị Linh ở một bên đã nhịn không được tức giận mắng.
Hiển nhiên, tên nhiếp ảnh gia láo xược kia đã khiến cho cô nổi cáu, lại càng giận cá chém thớt lên người Chu Dương.
“Chị Linh, Chu Dương cũng không phải là cố ý, vả lại, em cũng từng nghe nói, đối phương là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất tỉnh Tương Tây, tính khí nóng nảy chút là đương nhiên rồi, hay là chúng ta đợi một chút đi, dù sao thì cũng không có việc gì để làm.”
Giang Yến kéo cánh tay chị Linh, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nhưng lúc nói lời này, dĩ nhiên Giang Yến không dám nhìn vào mắt của chị Linh. Thậm chí, ngay cả âm thanh nói ra cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Điều này đã thu hút được sự chú ý và nhạy bén của chị Linh.
“Tiểu Yến, em như vậy là sao? Đổi tính rồi hả? Nếu như hồi trước, em còn nóng nảy hơn chị nữa đấy, bây giờ còn nói giúp người khác sao?”
Chị Linh vô cùng kinh ngạc, theo như sự hiểu biết của cô đối với Giang Yến, Giang Yến không có khả năng nói ra những lời như vậy.
Bây giờ tên nhiếp ảnh gia kia tự cao tự đại như vậy, Giang Yến không những không nổi giận, ngược lại là vẻ mặt hòa nhã, hình như thật sự không hề để tâm, thậm chí ngay cả việc đợi ở đây một lúc cũng không có vấn đề gì.
Chị Linh nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy hết sức kì quái, hơn nữa, Giang Yến lúc này còn không dám đối diện với cô.
Tuyệt đối là có vấn đề!
Trong lòng chị Linh khẳng định chắc chắn, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Mà một giây tiếp theo, khi ánh mắt chị Linh nhìn đến Chu Dương, toàn bộ nghi hoặc trong lòng nháy mắt đều tan biến.
Thì ra là bởi vì cậu ta!
Nhìn qua có vẻ như Giang Yến bỏ qua cho tên nhiếp ảnh gia, mà trên thực là đang giúp Chu Dương giải vây, hơn nữa, cô ấy chủ động muốn ở đây chờ, chẳng qua chỉ là muốn ở bên Chu Dương lâu hơn một chút.
Giang Yến em giỏi lắm, thế mà lại trở nên hư hỏng như vậy, đây có còn là Tiểu Yến trong lòng chị không hả?
Chị Linh tức giận thở gấp, nghĩ phải trách mắng Giang Yến một trận ra hồn, nhưng giờ đang ở địa bàn của người khác, cô cũng không thể làm gì.
“Làm gì có đâu chị Linh, bây giờ là lúc nào rồi chứ lại còn có tính tình xấu như vậy, dù sao thì chúng ta cũng không có chuyện gì mà, huống hồ, lần này em cũng muốn ăn thử mấy món mới, chị đừng tức giận nữa mà.”
Giang Yến nào biết rằng chị Linh đã thấy rõ toàn bộ, vẫn còn nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Ừ, được thôi, chẳng qua cái tên nhiếp ảnh gia kia, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhiếp ảnh gia tốt nhất tỉnh Tương Tây là Dương Chiêu Đình hả?”
Chị Linh nhìn Trương Tâm Di đang tự trách mình, lạnh lùng hỏi.
Nếu Tiểu Yến một lòng muốn bảo vệ Chu Dương, vậy thì chị Linh chỉ có thể thay đổi mục tiêu, đem tức giận nhắm vào tên nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất Tương Tây kia.
“Vâng, không sai.”
Trương Tâm Di vẫn chưa kịp phản ứng, điện thoại trên tay đã bị chị Linh lấy đi mất, chị Linh rất nhanh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
“Ai đấy, sao phiền thế, không phải là đã nói rõ với cô rồi à, đợi tôi ngủ đủ rồi tôi sẽ tới, các người ngay cả đợi một lát cũng không đợi nổi hả?”
Sau khi điện thoại được kết nối, trong nháy mắt giọng nói của Dương Chiêu Đình từ điện thoại vang lên, âm thanh tràn đầy phẫn nộ và bực bội, còn có chút mệt mỏi.
Trương Tâm Di sững sờ.
Cô tuy không biết thân phận của chị Linh, nhưng nhìn thấy cô ấy lấy điện thoại của mình gọi cho Dương Chiêu Đình, nhất thời trong lòng vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Dương Chiêu Đình sẽ nghĩ đây là cô đang phát tiết sự bất mãn, sau đó hủy bỏ hợp tác.
Dẫu sao, Trương Tâm Di cũng biết, Dương Chiêu Đình căn bản không quan tâm một lần hủy hẹn, đối với hắn, đây chỉ là chụp một bộ ảnh tuyên truyền hình tượng người đại diện, nếu có hủy hẹn thật thì căn bản bồi thường cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Hiện giờ điều Trương Tâm Di lo lắng là sợ cái người gọi là chị Linh này không biết tình huống cụ thể, mạo muội đắc tội đối phương.
“Tiểu Đình Đình, có biết chị là ai không? Gan cậu dạo này to quá nhỉ, thế mà lại dám bày ra vẻ tự cao tự đại, có biết cậu đang làm gì không hả? Cậu muốn chị đây phải ngồi đây đợi cậu sao? Cho cậu nửa tiếng, nếu không thấy cậu đâu, thì sau này cậu ra đường nhớ kêu vệ sĩ theo, cẩn thận không biết tên bắn lén từ đâu tới, bắn chết cậu đấy!”
Chị Linh lạnh lùng nói, giọng nói uy nghiêm đáng sợ, nhưng nghe vào lại thấy khí phách vô song.
Trương Tâm Di đứng ngẩn người, bộ dạng khiếp sợ, cô ấy căn bản không dám tưởng tượng, cuộc nói chuyện vừa rồi là từ miệng chị Linh nói ra, mà khi nghe thấy lại ngang ngược bá đạo như vậy.
Không chỉ Trương Tâm Di, ngay cả Chu Dương cũng hết sức kinh ngạc.
....................
Chương 427: Dương Chiêu Đình
Mặc dù biết chị Linh này rất có thể là một tiểu thư đại gia tộc nào đó, nhưng lời này nói ra từ miệng cô cũng thật sự khiến người khác thay đổi cách nhìn.
Cô ấy hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của mình.
Bên ngoài nhìn có vẻ đáng yêu, gợi cảm, nhưng thực tế e rằng khí phách có một không ai, luôn có dáng vẻ chỉ có tôi độc tôn.
Chu Dương bất giác nhìn Giang Yến, nhưng Giang Yến chỉ nhìn lại anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ và vô tội.
Trong chốc lát, đầu kia điện thoại Dương Chiêu Đình trở nên yên lặng.
Tựa như có một trận mưa bão sắp nổi lên, còn hiện giờ là quang cảnh bình yên trước giông bão.
Thậm chí Trương Tâm Di đã chuẩn bị sẵn, nếu Dương Chiêu Đình tức giận cô nhất định sẽ chủ động nói xin lỗi, cố gắng hết sức không để chị Linh bị ức hiếp.
Nhưng một giây sau, trong điện thoại di động vang lên tiếng nói của Dương Chiêu Đình, tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
"Chị là… chị Linh? Vãi! Chị Linh, sao chị lại ở đó? Đó không phải là một cửa hàng tồi tàn sao, chị Linh, sao chị lại đến đó? Không phải chị đến chụp ảnh quảng bá người đại diện chứ? Việc này không hợp với tác phong của chị."
Dương Chiêu Đình không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thậm chí trong giọng nói đầy vẻ không tưởng tượng nổi, một cửa hàng nhỏ như cửa hàng của công ty Danh Dương vốn không xứng với chị Linh.
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi chỉ cho cậu nửa tiếng, bây giờ đã qua hai phút rồi, cậu còn hai tám phút, quá giờ thì không đợi nữa!"
Chị Linh cười khẩy, không nói nhiều lời mà chỉ nhìn đồng hồ, báo thời gian xong rồi cúp điện thoại.
Trả lại di động cho Trương Tâm Di đang sững sờ, chị Linh lắc đầu thấy chẳng có gì thú vị, hơi tiếc nuối khi giả ngầu mà chẳng ai thưởng thức.
"Chị Linh, chị...."
Trương Tâm Di khó khăn lắm mới phản ứng được, vội vàng cầm chặt điện thoại, nhìn về phía chị Linh, càng cảm thấy căng thẳng hơn, nói năng cũng run rẩy.
Dù sao Trương Tâm Di cũng biết, Dương Chiêu Đình một người luôn tự cao tự đại coi trời bằng vung ở Tương Tây, tuy không biết hắn dựa vào đâu, nhưng Trương Tâm Di biết cho dù là con cháu của năm gia tộc lớn, khi gặp Dương Chiêu Đình cũng phải khách sáo, không dám làm xằng làm bậy.
Nhưng bây giờ, trước mặt chị Linh, Dương Chiêu Đình lại trở thành một em trai nhỏ, hơn nữa còn không dám mở miệng tranh luận.
Điều này khiến Trương Tâm Di nhất thời cảm thấy mơ hồ.
Chu Dương cũng vậy, nhìn dáng vẻ vô cùng bá đạo của chị Linh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Rốt cuộc chị Linh này có lai lịch thế nào, tại sao trông lợi hại đến vậy.
Nhưng đối phương không nói, Chu Dương cũng sẽ không truy hỏi đến cùng.
Nói cho cùng, anh và chị Linh này cũn không thân thiết gì, tất cả đều vì có người trung gian là Giang Yến, hai người mới có thể nói với nhau vài câu.
Với tình hình này, chị Linh đã nói cho Dương Chiêu Đình nửa giờ, vậy thì khả năng lớn đối phương sẽ đến trong vòng nửa giờ nữa.
"Mọi người nghỉ ngơi đi, phải đợi thêm nửa tiếng thì đứng cũng thấy mệt".
Chu Dương cười nói, bảo Trương Tâm Di lập tức đi sắp xếp.
Từng giây từng phút trôi qua, không chỉ Trương Tâm Di vẫn luôn canh thời gian, mà đến cả Chu Dương thỉnh thoảng cũng nhìn đồng hồ.
"Vù!"
"Xẹt!"
Đột nhiên, tiếng xe thể thao vang dội cách phố đi bộ không xa.
Ngay sau đó, một chiếc xe thể thao Aston Martin với hình dạng rất ngầu quét ngang trước cửa hàng trụ sở của công ty Danh Dương, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Trong chốc lát, chiếc xe thể thao kia khiến tất cả mọi người trên phố đi bộ khiếp sợ, bất kể là người đang đi trên đường hay người trong cửa hàng, đều đổ dồn ánh mắt về nó.
Chưa nói đến việc chiếc Aston Martin này riêng ngoại hình cũng khiến người ta có ấn tượng thật sâu đậm, khó mà quên được.
Chứ đừng nói là đây là phố đi bộ, theo lý mà nói, bất kỳ phương tiện giao thông nào cũng không được phép vào.
Nhưng chiếc xe Aston Martin này lại đi vào mà chẳng có người nào ngăn cản, ai biết thì sẽ hiểu, chủ nhân chiếc xe này nhất định là người có thân phận và thủ đoạn không tầm thường.
Hơn nữa chiếc xe còn dừng ở trước cửa hàng của công ty Danh Dương.
Điều này càng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thời gian gần đây, toàn bộ phố đi bộ của Trường Sa, động tĩnh lớn nhất, náo nhiệt nhất không đâu khác ngoài cửa hàng trụ sở chính của công ty Danh Dương, mỗi ngày khách ra vào không ngớt, vô cùng ồn ào sôi nổi, mấy cửa hàng bên cạnh trở nên vắng vẻ đi nhiều.
Vì vậy bây giờ đột nhiên có một chiếc xe thể thao xa hoa đi đến, dĩ nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý.
Dương Chiêu Đình đổ xe xong thì lập tức xuống xe, chỉ mất vài bước đã đến trước mặt chị Linh.
Lúc này, trên tay hắn vẫn cầm một chiếc đồng hồ.
"Chị Linh... 28 phút... còn chưa tới nửa giờ..."
Dương Chiêu Đình thở hổn hển nói, âm thanh đứt quãng, thậm chí đứng còn không vững, quỳ rạp xuống trước mặt chị Linh, đưa chiếc đồng hồ tới trước mặt cho cô xem.
Lúc này, Chu Dương mới nghiêm túc nhìn nhiếp ảnh gia tên Dương Chiêu Đình này.
Không lớn tuổi lắm, tầm 25-26 tuổi, khoảng bằng tuổi mình, cách ăn mặc tùy tiện, hình như cũng không chú ý đến trang phục của bản thân.
Tóc cắt kiểu Hàn Quốc phổ biến nhất gần đây, mặt trông vô cùng anh tuấn.
Đẹp trai!
Trẻ tuổi!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Chu Dương đối với Dương Chiêu Đình.
Còn về ấn tượng khác thì tạm thời không có.
Nhưng so với điều này, Chu Dương lại càng tò mò về nguyên nhân thái độ của Dương Chiêu Đình trước mặt chị Linh.
"Hừ, Tiểu Đình Đình, bây giờ cậu giỏi rồi, còn dám cho tôi leo cây, bỏ tôi ở đây, có phải dạo này không dạy dỗ cậu, cậu bắt đầu bay nhảy rồi không?”
Chị Linh không nhìn đồng hồ của Dương Chiêu Đình, cô cười khẩy, xua tay tỏ ý không hài lòng.
"Làm gì có, chị Linh, chẳng phải tại em không biết chị đến à? Mà sao chị lại ở đây, đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, chị thân phận thế nào..."
Dương Chiêu Đình cười mỉa.
Nhưng hắn vừa nói được một nửa đã bị chị Linh chen ngang.
"Hừ, biết là tốt, cậu đã đến đúng giờ, vậy thì sẽ không phạt cậu nữa, khỏi nói nhiều, mau bắt đầu làm việc đi.”
Chị Linh lạnh lùng nói.
"Được thôi!"
Nghe thấy chị Linh không truy cứu, Dương Chiêu Đình xúc động đáp, lập tức đứng dậy, quay vào xe lấy máy quay chuyên dụng và một chút thiết bị, chuẩn bị bắt đầu công việc.
"Mọi người chuẩn bị đi".
Chị Linh thuận miệng nói.
Lúc này, Trương Tâm Di mới phản ứng lại, vội vàng gọi nhân viên qua giúp Dương Chiêu Đình.
Chẳng mấy chốc, những thiết bị quay phim chụp ảnh, bảng chiếu sáng và các loại thiết bị khác đều đã lắp đặt xong.
"Tiểu Đình Đình qua đây, tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn tôi, Giang Yến, phải làm thế nào thì cậu biết đấy, nếu bức ảnh cậu chụp mà tôi không hài lòng thì hôm nay cậu cũng đừng về nữa."
Chị Linh xách cổ áo Dương Chiêu Đình lên, chỉ qua Giang Yến, lạnh lùng uy hiếp.
Dương Chiêu Đình sợ xanh mặt, nghiêm túc gật đầu đảm bảo.
"Yên tâm đi, chị Linh, em nhất định sẽ chụp thật cẩn thận, chắc chắn sẽ khiến chị và Giang tiểu thư hài lòng!"
Sau khi Dương Chiêu Đình thề thốt một cách thành khẩn, lập tức tập trung tinh thần vào công việc.
Chu Dương vẫn luôn quan sát chị Linh, xem đến đây trong lòng cảm thấy rất thán phục.
Sau khi Dương Chiêu Đình biết thân phận của Giang Yến cũng không có biểu hiện gì ngạc nhiên, thậm chí lại tỏ vẻ vui mừng, hình như không quan tâm đến chuyện Giang Yến là người của Giang gia.
Phải biết rằng, Giang gia là một trong năm gia tộc lớn, Giang Yến lại càng nổi tiếng ở Tương Tây, bất kỳ người có sức ảnh hưởng nào cũng đều không thể không biết Giang Yến.
Nhưng Dương Chiêu Đình dường như không hề biết cũng không quan tâm.
Cho dù là vậy, thì hắn ở trước mặt chị Linh lại luôn tỏ vẻ như một thằng em trai nhỏ.
Xem ra lai lịch của hai người này đều không đơn giản, thậm chí thế lực đằng sau bọn họ căn bản không ở Tương Tây.
Chương 428: Nỗi sợ hãi vì bị chị Linh chi phối!
"Như vậy ổn chứ?"
Chu Dương hạ giọng nói với Giang Yến.
Anh chưa từng nghe tới cái tên Dương Chiêu Đình, nên cũng không hề biết trình độ của người này ra sao.
Nhưng Chu Dương đã sắp xếp cho Trương Tâm Di xử lý chuyện này thì đương nhiên cô đã tiến hành điều tra rồi.
Dù sao thì tỉnh Tương Tây cũng lớn như vậy, Trương Tâm Di cũng đã làm việc ở đây hơn mười năm, chắc chắn sẽ phải hiểu biết về phương diện này hơn anh.
"Ừ, không thành vấn đề, dù sao cũng chỉ là chụp vài tấm hình thôi, không phải chuyện gì to tát cả."
Giang Yến mỉm cười.
“Ha ha, cô đúng là tự tin thật đấy.”
Chu Dương gật đầu, không nói gì thêm nữa, giờ chỉ cần chụp xong ảnh quảng bá là được.
Chỉ chốc lát sau, buổi chụp ảnh chính thức được bắt đầu.
Dưới sự phối hợp của tấm phản quang và vài món đạo cụ khác, Dương Chiêu Đình nhanh chóng bắt đầu buổi chụp ảnh.
Giang Yến cũng thể hiện được sức hấp dẫn của mình, chỉ tùy tiện thay đổi vài tư thế thôi mà sức hấp dẫn vô tận của cô đã như tỏa sáng, khiến người ta không mở mắt ra nổi.
Đến cả Chu Dương cũng rung động trước phong thái của cô.
Cảm giác này hoàn toàn không giống như những lần gặp trước đây của họ.
Giang Yến lúc này như đã biến hẳn thành một con người khác. Tất cả đều mọi người, kể cả nhiếp ảnh gia lẫn người qua đường nằm trong tầm kiểm soát của cô.
“Hừ, đúng là một đám người tầm thường, làm sao các người có thể hiểu được sức hấp dẫn của Tiểu Yến nhà tôi chứ.”
Trông các nhân viên ngẩn ngơ nhìn Giang Yến, chị Linh bĩu môi, khinh thường cất lời. Nhưng giọng điệu cô còn mang theo cả sự bất mãn, như thể đang ghen tuông vì những người khác nhìn Giang Yến.
Chu Dương thầm cảm thấy kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên lòng anh lại nảy ra một ý nghĩ.
Lẽ nào mối quan hệ giữa Giang Yến và chị Linh không phải bạn bè bình thường?
Hay là...
Nghĩ tới khả năng này, ánh mắt Chu Dương nhìn chị Linh cũng thoáng thay đổi, khóe môi anh run run, cảm thấy khó lòng tin nổi.
Nhưng chỉ chốc lát sau Chu Dương đã nén nỗi kinh ngạc lại.
Dù sao thì đây cũng là chuyện của chị Linh và Giang Yến, vả lại, Chu Dương cũng không nghĩ Giang Yến là kiểu người như vậy.
Hơn nữa e rằng cảm giác ban nãy của Chu Dương cũng chỉ là tình cảm một phía từ chị Linh thôi.
Buổi chụp ảnh diễn ra khá thuận lợi, chỉ cần Dương Chiêu Đình thoáng có ý lười biếng thôi là chị Linh đã nghiêm giọng trách mắng ngay.
Vậy nên Dương Chiêu Đình cũng rất chăm chỉ, ít nhất thì cũng không dám gây rắc rối nào trong quá trình chụp hình mà tỏ ra vô cùng nghiêm túc, cũng chẳng hề cáu kỉnh nóng nảy.
Sau ba tiếng đồng hồ, buổi chụp ảnh cũng chính thức kết thúc, trong chiếc máy ảnh của Dương Chiêu Đình đã có tới hơn một trăm tấm ảnh.
Những tấm ảnh gốc này đều phải mang về chỉnh sửa lại rồi mới có thể trở thành ảnh quảng cáo chính thức.
“Ha ha, chị Linh, em đã chụp xong ảnh rồi, lát nữa về em chỉnh sửa lại thêm là được.”
Dương Chiêu Đình chạy tới mang ảnh trong máy ra bày trước mặt chị Linh tranh công như muốn lấy lòng.
“Ừ, biết là tốt rồi, chỉnh ảnh xong thì đưa cho tôi xem trước, nếu tôi mà phát hiện ra cậu sửa không đẹp thì cậu biết hậu quả thế nào rồi đấy!”
Chị Linh vẫn tiếp tục uy hiếp, như thể đối với cô thì việc dọa dẫm Dương Chiêu Đình chỉ là chuyện vặt, là một nhiệm vụ thường ngày.
“Vâng vâng vâng.”
Dương Chiêu Đình gật đầu lia lịa, luôn mồm vâng dạ, không dám phản bác.
“Được rồi, cậu có thể xéo đi rồi.”
Chị Linh gật đầu rồi khoát tay cho Dương Chiêu Đình cuốn xéo.
Mánh khóe gọi là đến đuổi là đi này của chị Linh khiến Trương Tâm Di và Chu Dương phải thầm tặc lưỡi lấy làm lạ.
Dương Chiêu Đình nhận được lệnh bèn thở phào nhẹ nhõm, không nhiều lời mà cứ thế rời đi ngay.
Tiếng động cơ của chiếc xe thể thao xa dần, Chu Dương, Trương Tâm Di và cả Giang Yến cùng đồng loạt quay sang nhìn chị Linh, có vẻ họ đều rất tò mò trước thái độ của Dương Chiêu Đình khi nãy.
“Ha ha, mọi người nhìn tôi làm gì? Có một tên đàn em không phải chuyện rất bình thường hay sao? Tên Dương Chiêu Đình này là đàn em ngày trước tôi thu nhận, không biết cậu ta chạy tới tỉnh Tương Tây từ bao giờ, sai bảo cậu ta đôi chút cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.”
Chị Linh cũng để ý thấy ánh mắt kỳ dị của mọi người, bèn thờ ơ giải thích.
Chu Dương cười, cũng không coi đây là thật, dù sao chắc chắn chuyện cũng có nội tình, chỉ là chị Linh không muốn nói thôi.
Đến cả Giang Yến cũng không biết chứ đừng nói tới một người ngoài như anh.
Hơn nữa, dường như anh còn là một người ngoài có đủ khả năng uy hiếp tới chị Linh.
"Được rồi, chụp ảnh xong xuôi rồi, tôi mời mọi người ăn cơm nhé, lần trước ký xong hợp đồng đáng ra tôi cũng nên mời mọi người một bữa, nhưng cuối cùng vì có việc nên đành tạm gác lại, giờ vừa khéo là cơ hội chuộc lỗi."
Chu Dương nở nụ cười, bắt đầu mời Giang Yến và chị Linh dùng bữa, dù sao lần trước anh chưa mời người ta ăn cơm, giờ cũng nên bù đắp lại.
...
Còn Dương Chiêu Đình thì trở về tòa biệt thự tại Trường Sa của mình, thấy đằng sau không có ai đi theo mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, gương mặt Dương Chiêu Định lại thoáng vẻ kỳ lạ.
Dương Chiêu Đình không ngờ mình lại gặp chị Linh tại tỉnh Tương Tây, tại Trường Sa, hơn nữa chị Linh còn khá thân thiết với cô tiểu thư Giang gia tên Giang Yến.
Lại nghĩ tới những vụ bê bối trước đó của chị Linh, Dương Chiêu Đình cố nén nụ cười, xuống xe, cầm theo chiếc máy ảnh trở về phòng chuẩn bị chỉnh sửa lại ảnh.
Nhưng lúc chỉnh sửa, nhìn người đẹp hoàn hảo không chút khuyết điểm trên ảnh mà Dương Chiêu Đình cũng phải mơ màng.
Dương Chiêu Đình cho rằng mình coi như cũng là một cao thủ tình trường, từng qua lại với vô số các người đẹp.
Giờ khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp thế này mà lại bị chị Linh kiểm soát bảo vệ nghiêm ngặt.
"Không được, nhất định mình phải loan tin về chị Linh để đám người đó cũng biết, hừ, không thể chỉ mỗi mình bị chị Linh dọa nạt, phải để bọn họ sợ hãi cùng mới được!"
Dương Chiêu Đình nghĩ ra trò đùa dai này, bèn vội mở một nhóm chat, úp mở kể lại chuyện vừa xảy ra hôm nay trong nhóm.
Nhưng vì Dương Chiêu Đình muốn để chị Linh dạy cho đám người này một bài họ nên đã giấu diếm khá nhiều tin tức.
Dương Chiêu Đình cũng không nhắc tới những chuyện liên quan đến Giang Yến trong nhóm.
Dương Chiêu Đình thầm nghĩ, nếu những người này tới Trường Sa, gặp được Giang Yến thì chắc chắn sẽ đứng ngơ ra không nhúc nhích nổi, thậm chí sẽ còn chủ động tiến lại bắt chuyện.
Nhưng nghĩ tới việc chị Linh biết việc họ làm quen với Giang Yến, nghĩ tới hậu quả, tình cảnh thảm thương ấy là Dương Chiêu Đình lại không nén nhịn nổi phải bật cười ha hả.
Chỉ chốc lát sau, nhóm chat đã trở nên hỗn loạn.
"Khỉ thật, vãi! Không phải đó chứ, chị Linh tới tỉnh Tương Tây ư, còn ở Trường Sa nữa? Nói thật hay đùa vậy?"
"Tên nhãi Dương Chiêu Đình mà lại gặp được chị Linh hả, cậu nói điêu phải không? Chẳng lẽ cậu lại chịu nói cho mọi người biết mình gặp được chị Linh sao?"
"Hừ, có khi cậu ta bị chị Linh cho một trận rồi, giờ đang định bẫy chúng ta cũng nên."
"Đúng vậy, mọi người phải cẩn thận, tên Dương Chiêu Đình này hay giở trò xấu xa lắm, đừng để bị lừa!"
"Không được, tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi muốn tới tỉnh Tương Tây, tôi muốn tới Trường Sa, tôi muốn tìm chị Linh!"
"Cho tôi đi cùng, cho tôi đi cùng, lâu lắm rồi tôi cũng chưa gặp chị Linh."
"Còn ai muốn đi cùng nữa không, mau báo danh đi! Muộn là mất phần!"
Chương 429: Ngả bài! (1)
Tiếng chuông báo "tinh tinh" của nhóm chat cứ vang lên liên tục, tạo nên một tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Còn Dương Chiêu Đình thì đang lặng lẽ cười thầm.
Dương Chiêu Đình mới chỉ nhắn trong nhóm chat rằng chị Linh đang ở Trường Sa, tỉnh Tương Tây, chứ không nói rõ hiện giờ cô đang làm gì, đang ở cùng ai.
Nếu cái đám liều mạng này ùa tới, thì chắc chắn chị Linh sẽ không để họ yên.
Cứ nghĩ đến cảnh đám người này bị chị Linh mắng mỏ, mặt mũi đứa nào đứa nấy như đưa đám, Dương Chiêu Đình lại cảm thấy vui mừng sảng khoái, nỗi buồn vì bị chị Linh nhiếc móc hôm nay cũng bay biến ngay hết.
Mình mà phải chết thì không bằng cứ kéo thêm một đám để chịu tội thay.
Dương Chiêu Đình nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ chốc lát sau Dương Chiêu Đình đã lại quay sang những tấm ảnh trên máy tính, ngắm vẻ đẹp tuyệt trần của Giang Yến mà liên tục trầm trồ thán phục.
Nếu có thêm vài người giống Giang Yến thì chắc chắn trình độ nhiếp ảnh của Dương Chiêu Đình sẽ tăng thêm vài bậc.
Tiếc là trong những mỹ nhân mình từng gặp trước đó không một ai xinh đẹp được như Giang Yến.
Nếu không phải có chị Linh, có khi Dương Chiêu Đình lại sinh hứng thú với Giang Yến, nảy ra ý định chiếm lấy cô thật.
Nhưng nếu cô đã là người của chị Linh thì đương nhiên Dương Chiêu Đình cũng sẽ chẳng ôm rơm nặng bụng, cả gan đùa giỡn với chị Linh.
Còn lúc này Chu Dương đang mời Giang Yến và chị Linh ăn cơm, mọi người cùng nói chuyện phiếm với nhau, những chiêu thăm dò của Chu Dương với chị Linh đều bị cô gạt đi ngay tức khắc.
Đến tận khi bữa ăn kết thúc, Chu Dương không chỉ không nghe ngóng được chút thông tin nào liên quan tới chị Linh, mà thậm chí còn loáng thoáng cảm giác được thái độ thù địch và bất mãn của chị Linh với mình.
Anh thầm cảm thấy ngạc nhiên, không biết tại sao chị Linh lại có phản ứng dữ dội tới vậy với mình.
Được rồi, coi như họ cũng từng gặp nhau mấy lần.
Dù không thể trở thành bạn bè nhưng có Giang Yến thì quan hệ giữa hai người cũng không nhất thiết phải trở nên quá căng thẳng.
Vậy nên Chu Dương cũng bỏ qua ý định tiếp tục dò xét.
Sau đó, bữa cơm coi như cũng khá vui vẻ hòa nhã.
Sau khi tạm biệt Giang Yến, Chu Dương trở về khách sạn ngay.
Hiện giờ chuyện Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh về cơ bản cũng đã được giải quyết rồi, phần việc còn lại phải đợi Dương Chiêu Đình xử lý xong những tấm ảnh quảng cáo, rồi công ty Danh Dương sẽ đưa ra tuyên bố và tích cực quảng cáo tại tỉnh Tương Tây là được.
Nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của anh chính là xác nhận một số việc với Trương gia.
Tôn Liên nói đúng, dù Chu Dương có ngả bài với Trương gia thì anh cũng chẳng bị tổn hại nhiều.
Hơn nữa anh còn có thể lợi dụng chuyện ngả bài này để điều tra rõ ràng chuyện cửa hàng chi nhánh bị cản trở có phải do Trương gia âm thầm nhúng tay vào không.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Chu Dương cũng không do dự nữa, bèn gọi thẳng cho Trương gia, liên hệ với Trương Thái Viêm.
Kể từ lần trước gọi điện cho Trương Thái Viêm tới giờ cũng đã được vài ngày rồi.
Trong mấy ngày này, Chu Dương cho rằng không chỉ có mình bản thân anh suy xét về nhiều chuyện, suy nghĩ xem mình được gì mất gì sau khi làm việc này.
Chắc hẳn Trương gia cũng sẽ như vậy.
Nếu không thì trong cuộc gọi lần trước, Trương Thái Viêm đã không năm lần bảy lượt nói rõ rằng nếu trong quá trình mở cửa hàng chi nhánh gặp phải vấn đề khó khăn gì thì có thể tới tìm ông.
Mấy hôm nay, Chu Dương đã tổng kết lại những thông tin trong cuộc điện thoại của mình với Trương Thái Viêm lại và thu hoạch được một vài kết quả.
Thứ nhất, Trương Thái Viêm biết quá trình mở cửa hàng chi nhánh gặp phải vấn đề nan giải, hơn nữa, rất có thể ông còn biết rõ vấn đề đó là gì.
Thứ hai, Trương gia có thể giải quyết được những vấn đề này, thậm chí còn có thể giải quyết chuyện ấy một cách dễ dàng đơn giản hơn cả trong tưởng tượng của Chu Dương.
Thứ ba, Trương Thái Viêm đang dò xét anh, đồng thời ông cũng nói bóng gió để Chu Dương có thể đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Chu Dương lại chỉ nở nụ cười thờ ơ.
Có lẽ đối với Trương gia, với Trương Thái Viêm thì sự lựa chọn sáng suốt lúc này chính là nói rõ những vấn đề khó khăn ra rồi cầu xin sự giúp đỡ của họ.
Nhưng với Chu Dương thì làm như vậy là hoàn toàn vô nghĩa.
Nếu gặp phải bất cứ chuyện khó khăn gì cũng quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của Trương gia thì rốt cuộc về sau những cửa hàng chi nhánh này sẽ là của công ty Danh Dương hay là của Trương gia đây?
Nếu xảy ra mâu thuẫn hay xung đột gì, hai bên bắt đầu tranh chấp với nhau, Trương gia chỉ cần buông một câu, anh gặp phải chuyện khó khăn, toàn do một tay Trương gia giải quyết, vậy thì Chu Dương lẫn công ty Danh Dương đều sẽ rơi vào thế vô cùng bị động.
Đây là điều mà Chu Dương hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Hơn nữa, còn có khả năng Trương gia là chính là kẻ đã ngấm ngầm đứng sau ra tay.
Vậy nên Chu Dương không thể không thận trọng, thậm chí phải giữ cảnh giác và cẩn thận trước Trương gia.
Chu Dương nghĩ ngợi trăm bề, rồi quyết định gọi điện thoại ngả bài với Trương Thái Viêm.
Chỉ giây lát sau đã có người nghe máy, vì Chu Dương đích thân gọi điện đến, còn chỉ đích danh muốn tìm Trương Thái Viêm nên chỉ trong chốc lát anh đã được nối máy tới điện thoại trong phòng Trương Thái Viêm.
Lúc này, tại Trương gia, Trương Thái Viêm đang ngồi một mình trong phòng trên chiếc ghế chạm gỗ. Ông ta say mê đọc sách, trông có vẻ như đang đắm chìm trong mớ sách vở, khó lòng dứt ngay ra được.
Trông ông vô cùng điềm tĩnh dửng dưng, hệt như không mảy may liên quan gì đến thế sự ngoài kia.
Chợt điện thoại trong phòng reo lên.
Trương Thái Viêm vốn ngồi yên như một nhà sư bỗng chợt ngẩng đầu, con mắt đục ngầu của ông lóe lên tia sáng, trở nên vô cùng sắc sảo.
Dường như Trương Thái Viêm đã đoán được trước nên cũng biết người gọi điện tới là ai, ông ta ung dung nhận máy.
"Alo, Chu Dương."
Giọng nói của Trương Thái Viêm rất bình thản, tự tin, cũng vô cùng tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên của Chu Dương khi nghe được tiếng Trương Thái Viêm là, ông đúng là một con cáo già, không có chút sơ hở nào.
Không hổ là kẻ đã sống trên đời hơn tám mươi năm, chuẩn bị thành tinh tới nơi rồi.
Chỉ riêng giọng điệu lúc này của Trương Thái Viêm thôi cũng đã đủ để khiến người khác tiếp tục tin tưởng tín nhiệm ông, chứ không nảy sinh nghi ngờ như Chu Dương, thậm chí anh còn định thẳng thừng lật bài ngửa để kiểm tra suy nghĩ và phỏng đoán của mình.
"Trương lão gia, dạo gần đây ông vẫn khỏe chứ."
Nhưng dù có vậy, Chu Dương vẫn giữ quyết tâm, bắt đầu thi gan với Trương Thái Viêm.
Anh -biết rõ đây sẽ là một cuộc chiến dài hơi, những nghi ngờ sẽ không được sáng tỏ rõ ràng chỉ qua đôi câu vài lời.
Không chỉ anh mà đến cả Trương Thái Viêm cũng sẽ không để lộ ra quá nhiều thông tin từ một vài câu nói.
Chu Dương biết nếu mình không thể khiến Trương Thái Viêm lộ ra sơ hở trong một khoảng thời gian ngắn thì sau này khi ông ta đã có sự chuẩn bị, dù anh có muốn chứng tỏ mọi chuyện thì cũng khó như lên trời.
Vậy nên Chu Dương quyết định đi thẳng vào vấn đề, cho Trương Thái Viêm một đòn bất ngờ.
Chắc hẳn với suy đoán trước đó của mình, Trương Thái Viêm cũng không ngờ nổi Chu Dương sẽ thẳng thắn không chút nao núng do dự như vậy.
"Trương lão gia, hôm nay tôi gọi điện vì muốn hỏi ông một chuyện."
"Ừ, chuyện gì vậy, cậu Chu Dương cứ nói thẳng đi."
Trương Thái Viêm sững sờ, ông không ngờ Chu Dương sẽ nói vậy. Nhưng chuyện này cũng chẳng là gì, dù anh có hỏi câu thế nào thì mình sẽ cứ nhất mực phủ nhận, rồi tìm cơ hội giả vờ lỡ miệng, để Chu Dương tự suy đoán.
Ha ha, dù sao cũng là thanh niên, lòng dạ chưa đủ sâu, cũng chưa tu thân dưỡng tính được bao nhiêu.
Chương 430: Ngả bài (2)
“Trương lão gia, chính xác là bây giờ chi nhánh đang gặp phải một vài vấn đề, tôi muốn hỏi trong việc này, có phải là có bàn tay của Trương gia nhúng vào? Nói cách khác, có phải là do Trương gia sai người đi làm không?”
Chu Dương trầm giọng hỏi, ánh nhìn kiên định, nếu không có câu trả lời hợp lý, tất nhiên không thể bỏ qua.
Ngay lập tức Trương Thái Viêm vừa thầm cười nhạo Chu Dương, thoáng cái như bị người khác bóp nghẹt cổ họng, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí mười mấy giây không nói nên lời.
“Lão gia, ông vẫn đang nghe chứ?”
Đợi mười mấy giây, Chu Dương vẫn không nghe thấy ông ta nói gì, khóe miệng nhất thời hơi nhếch lên.
Anh biết bản thân đi thẳng vào vấn đề như vậy, đã khiến Trương Thái Viêm không kịp trở tay.
Chắc hẳn đối phương căn bản không ngờ anh lại hỏi như vậy, hơn nữa không hề che giấu, thẳng thắn chất vấn.
Trong vụ này, có sự nhúng tay của Trương gia không!
Hay nói cách khác, Chu Dương đã thể hiện rõ thái độ, hoài nghi Trương gia ngấm ngầm giở trò bên trong, phá hỏng tiến độ mở chi nhánh.
Hơn nữa, Chu Dương hỏi như vậy, ý chính là muốn Trương gia nói ra và giải thích cho rõ ràng.
Bằng không, Chu Dương cũng có thể nói chuyện vòng vo, quanh co hòi dò một phen.
Chắc hẳn chỉ cần anh tỏ rõ thái độ, không cần biết trong vụ này có sự nhúng tay của Trương gia hay không, Trương Thái Viêm cũng sẽ cho anh một câu giải thích.
“Ha ha, Chu Dương, lời này của cậu, lẽ nào trong quá trình mở chi nhánh gặp phải vấn đề gì rồi, mà sao cậu lại hoài nghi là do Trương gia tôi âm thầm nhúng tay? Chu Dương, chúng ta là quan hệ hợp tác, mở chi nhánh này không chỉ là chuyện của công ty Danh Dương các cậu, đó còn liên quan tới chuyện của Trương gia tôi, sao cậu lại có suy nghĩ như thế chứ?”
Trương Thái Viêm hòa hoãn mấy giây, trong đầu nghĩ tới ngàn vạn loại khả năng, nhưng đều bị ông ta loại trừ toàn bộ.
Thậm chí, bây giờ lơ lửng trong đầu ông ta chính là suy nghĩ, Chu Dương lấy dũng khí từ đâu mà dám đi thẳng vào vấn đề chất vấn ông ta như vậy.
Phải biết rằng, Trương Thái Viêm tám mấy tuổi rồi, nhưng bất kể là thân thể hay trí óc đều rất khỏe mạnh.
Hơn nữa, trong ngũ đại gia tộc ở tỉnh Tương Tây, vai vế của Trương Thái Viêm là cao nhất.
Bây giờ gia chủ của bốn gia tộc kia, ngay cả các tộc lão của gia tộc đó, so về vai vế, còn nhỏ hơn ông ta một vai, nói về ngang vai ngang vế thì tuổi tác cũng vẫn là nhỏ hơn ông ta.
Cho nên mặc dù Trương gia không phải là gia tộc có thực lực mạnh nhất tỉnh Tương Tây, nhưng tên tuổi của Trương Thái Viêm lại có thể đè ép được cả ngàn vạn gia tộc lớn nhỏ ở nơi này.
Nhưng bây giờ, một tên oắt con đến từ Đông Hải, sau lưng không có gia cảnh gì, chỉ dựa vào hai dự án kinh doanh thành công, mà dám ở trước mặt ông ta nói ra những lời như vậy.
Rốt cuộc ai cho Chu Dương sức mạnh to lớn và tự tin như vậy?
Công ty Danh Dương?
Trương Thái Viêm trực tiếp lắc đầu phủ định, chỉ dựa vào một công ty Danh Dương, tuy rằng nhìn qua coi như không tệ, thực lực tương đối hùng hậu, nhưng trong mắt của Trương gia, công ty Danh Dương căn bản không thể làm nổi bọt sóng.
Tôn Liên của quỹ đầu tư Thời Thượng?
Trương Thái Viêm suy nghĩ một giây, vẫn phủ định.
Trương Thái Viêm hầu như biết rõ lai lịch của quỹ đầu tư Thời Thượng, còn thân thế của Tôn Liên ông ta cũng rất rõ ràng.
Chính vì như vậy, Trương Thái Viêm mới không tin, Tôn Liên và quỹ đầu tư Thời Thượng sẽ không cung cấp bất kỳ sự viện trợ và chống đỡ gì cho Chu Dương.
Thế thì, lẽ nào tên oắt con Chu Dương này là kiểu tuổi trẻ ngông cuồng, không nhận thức rõ được tình thế, mới dám chất vấn ông ta như vậy?
Trương Thái Viêm nhanh chóng lắc đầu.
Thật ra ông ta không hiểu rõ lắm về Chu Dương, cũng không đi sâu vào tìm hiểu anh.
Nhưng từ mấy lần trò chuyện và phân tích việc Chu Dương đến Tương Tây kinh doanh, Trương Thái Viêm gần như có thể nhận định, Chu Dương là một người có khí phách và sự kiên trì mạnh mẽ, hơn nữa anh làm việc căn bản là không kiêng dè điều gì, dường như không có bất kỳ vật gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Khi mới tới Trường Sa, đánh Giang Bắc tàn phế, đến Tương Tây, lại ở trong nhà của Trương gia đánh Trương Luân và Trương Đào, gây rối trong bữa tiệc của Giang gia...
Bất kể là việc gì, đều có thể nhìn thấy mặt nghiêm khắc và quả quyết của Chu Dương.
“Chu Dương, nếu như cậu có bất kì hiểu lầm nào thì có thể trực tiếp nói ra, tôi nghĩ, Trương gia chúng tôi cũng có đủ thành ý, chứ không phải như thế này, mới bắt đầu đã hoài nghi thành ý của Trương gia đối với lần hợp tác này, có đúng không, cậu nói xem?”
Trương Thái Viêm cười ha hả nói, trong lời nói dường như xem chất vấn của Chu Dương chỉ là hiểu lầm, thậm chí còn rất khách khí bảo Chu Dương nói rõ sự việc này ra, Trương gia ông có thể biểu thị thành ý để xóa tan hiểu lầm.
Nhưng lời này vào tai Chu Dương, lại hoàn toàn là một ý nghĩa khác.
Thừa nhận là hiểu lầm, thế thì Chu Dương đi thẳng vào chất vấn như vậy, đã nói lên rằng anh không đủ thận trọng, làm việc xốc nổi, dễ dàng vì cái lợi trước mắt.
Mà cái gọi là bày tỏ thái độ thành ý của Trương Thái Viêm, từ góc nhìn của Chu Dương, chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian, để bọn họ có thời gian và nhân lực dọn dẹp sạch sẽ mấy việc dơ bẩn giở trò sau lưng kia.
Chí ít, đến lúc thật sự nhắc đến chuyện hiểu lầm, thì Trương gia bọn họ cũng sẽ không bày ra bất kì sơ hở gì trước mặt Chu Dương.
“Ha ha, Trương lão gia, có phải là hiểu lầm hay không, tôi nghĩ ông còn biết rõ hơn tôi đấy, vốn dĩ cái hạng mục chi nhánh này là hợp tác đôi bên giữa chúng ta, hơn nữa toàn bộ hành trình này đối với người khác và thế lực khác, hầu như không có sự đả kích trực tiếp.”
Chu Dương cười nói.
“Tôi biết, ông nhất định sẽ nói như vậy, vấn đề hạng mục này của chúng ta, đối với mấy công ty mỹ phẩm và các cửa hàng khác mà nói, thì là vấn đề khá nghiêm trọng, nhưng đối với công ty Danh Dương mà nói, căn bản không được xem là uy hiếp gì.”
“Muốn nói tới uy hiếp, ngành mỹ phẩm của toàn bộ tỉnh Tương Tây có thể đủ để gây ra uy hiếp đối với công ty Danh Dương, cũng chỉ có Trương gia. Hơn nữa, các chi nhánh của công ty Danh Dương mọc lên như nấm ở tỉnh Tương Tây, bị tổn thất nhiều nhất chắc hẳn là mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia các ông.”
“Cho nên nói, Trương gia có đầy đủ động cơ và thực lực để làm chuyện như vậy, chắc hẳn những người đòi phí bảo kê năm triệu tệ ở thành phố Liễu cũng là các ông phái đến nhỉ?”
Chu Dương cực kì bình tĩnh nói xong, liền yên tĩnh chờ đợi, anh muốn nghe xem Trương Thái Viêm có gì muốn nói, hoặc nói cách khác là muốn biện giải như thế nào.
Dù sao, lời này của anh có thể nói là đã đem mọi phương diện, động cơ, năng lực và hiện trạng và toàn bộ suy tính đặt đúng chỗ.
Trước mắt, việc mở chi nhánh của công ty Danh Dương đã mọc lên như nấm ở tỉnh Tương Tây, có mâu thuẫn lớn nhất và quyền lợi bị hao tổn nhiều nhất chính là Trương gia.
“Ha ha, Chu Dương, cậu nghĩ nhiều quá rồi, nếu cậu nói như vậy, Trương gia chúng tôi tại sao vẫn còn cùng cậu hợp tác chứ? Thế chẳng phải là tự mình chà đạp mình hả?”
Một hồi lâu sau, Trương Thái Viêm mới chậm rãi trả lời.
Nhưng từ ngữ khí của ông ta, Chu Dương nghe ra được sự kinh ngạc và mệt mỏi.
“Bởi vì hạng mục lần này, không chỉ có ý nghĩa cực kỳ lớn đối với công ty Chu Dương, mà cả với Trương gia cũng có ảnh hưởng rất lớn, các ông làm như vậy, chẳng qua là muốn tranh giành được nhiều quyền lợi hơn của hạng mục.”
“Trương lão gia, tôi nói có đúng không?”
“Ừ, Chu Dương, chuẩn bị xong chưa?”
Giang Yến còn chưa nói gì, chị Linh đã lên tiếng, nhìn thấy mọi thứ đã được sắp xếp xong, cũng hài lòng gật đầu.
Hiển nhiên, thành ý của nhóm người Chu Dương, chị Linh hoàn toàn hài lòng.
Bằng không, cô tuyệt đối không cho Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh.
“À, đúng rồi, nhiếp ảnh gia đâu? Các cô chắc hẳn là phải mời nhiếp ảnh gia chứ nhỉ?”
Đột nhiên, chị Linh hình như phát hiện ra gì đó, lông mày nhíu lại, khẽ hỏi.
Chu Dương giờ mới phát hiện, đã nói rõ là sẽ mời nhiếp ảnh gia tốt nhất của Tương Tây tới, đến bây giờ, ngay cả nhân vật chính Giang Yến đều đã đến rồi, nhiếp ảnh gia vẫn chưa thấy đâu.
“Chuyện gì đây?”
Chu Dương nghiêng đầu nhìn Trương Tâm Di, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Dù sao đây cũng là sơ suất của bọn họ.
Sắc mặt Trương Tâm Di lúc này đã vô cùng khó coi, trên trán toát ra vài giọt mồ hôi.
“Để tôi liên hệ lại với đối phương, có thể là trên đường gặp vấn đề gì rồi.”
Trương Tâm Di vẫn muốn xem đối phương giải thích thế nào, cô gọi một cuộc điện thoại, sau gần một phút, điện thoại sắp tự động ngắt, đối phương mới chịu nghe máy.
“Dương tiên sinh, không biết lúc nào anh mới đến, chúng tôi ở đây chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhân vật chính cũng đã tới, chỉ đợi mỗi anh thôi.”
Trương Tâm Di hạ giọng nói, ngay cả ngữ điệu cũng vô cùng kính cẩn.
Suy cho cùng, đối phương cũng là nhiếp ảnh gia giỏi nhất ở Tương Tây, không chỉ có danh tiếng lớn ở đây, mà tên tuổi cũng vang xa trên toàn quốc, có rất nhiều fans hâm mộ.
Lần này, Trương Tâm Di tốn không ít sức lực, thậm chí đã phải dùng các mối quan hệ mà cô đã có được khi còn là quản lí tại mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia, mới có thể mời được đối phương.
“Vội cái gì? Mới sáng sớm thế này, không để người khác ngủ hả? Đợi tôi ngủ đủ tôi sẽ đến, mấy người cứ chờ là được.”
Ngữ khí đối phương cực kì không tốt, hùng hùng hổ hổ nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Trong nháy mắt, sắc mặt Trương Tâm Di trở nên vô cùng khó coi, thậm chí mơ hồ mang theo một tia tức giận.
“Có chuyện gì đấy?”
Lúc này, Chu Dương cũng nhìn ra có điều không đúng, lẽ nào tên kia tự cao tự đại, muốn tăng giá?
“Chu tổng, đối phương muốn ngủ thêm lúc nữa mới đến, còn nói chúng ta cứ đợi đi.”
Trương Tâm Di chật vật nói, sau khi nói xong đầu cúi thấp xuống, biểu lộ sự áy náy, tự trách.
Suy cho cùng, người đó cũng là do cô mời tới, xảy ra chuyện này trách nhiệm cũng thuộc về Trương Tâm Di.
Huống hồ, bây giờ Trương Tâm Di đã hiểu rõ được thân phận của Giang Yến, Chu Dương có thể thỏa thuận hình tượng người đại diện với cô ấy thì lại càng thêm coi trọng.
Nếu như bởi vì mình mời nhiếp ảnh gia này mà làm cho hợp đồng người đại diện hình ảnh lần này bị lỡ dở, thì cho dù Chu Dương không trách cứ cô, trong lòng Trương Tâm Di cũng sẽ tự cảm thấy có lỗi.
“Khẩu khí lớn quá nhỉ, thế mà lại đùa giỡn với chúng tôi, Chu Dương, đây là thành ý của các cậu đấy hả?”
Giang Yến còn chưa nói gì, chị Linh ở một bên đã nhịn không được tức giận mắng.
Hiển nhiên, tên nhiếp ảnh gia láo xược kia đã khiến cho cô nổi cáu, lại càng giận cá chém thớt lên người Chu Dương.
“Chị Linh, Chu Dương cũng không phải là cố ý, vả lại, em cũng từng nghe nói, đối phương là nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất tỉnh Tương Tây, tính khí nóng nảy chút là đương nhiên rồi, hay là chúng ta đợi một chút đi, dù sao thì cũng không có việc gì để làm.”
Giang Yến kéo cánh tay chị Linh, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nhưng lúc nói lời này, dĩ nhiên Giang Yến không dám nhìn vào mắt của chị Linh. Thậm chí, ngay cả âm thanh nói ra cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Điều này đã thu hút được sự chú ý và nhạy bén của chị Linh.
“Tiểu Yến, em như vậy là sao? Đổi tính rồi hả? Nếu như hồi trước, em còn nóng nảy hơn chị nữa đấy, bây giờ còn nói giúp người khác sao?”
Chị Linh vô cùng kinh ngạc, theo như sự hiểu biết của cô đối với Giang Yến, Giang Yến không có khả năng nói ra những lời như vậy.
Bây giờ tên nhiếp ảnh gia kia tự cao tự đại như vậy, Giang Yến không những không nổi giận, ngược lại là vẻ mặt hòa nhã, hình như thật sự không hề để tâm, thậm chí ngay cả việc đợi ở đây một lúc cũng không có vấn đề gì.
Chị Linh nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy hết sức kì quái, hơn nữa, Giang Yến lúc này còn không dám đối diện với cô.
Tuyệt đối là có vấn đề!
Trong lòng chị Linh khẳng định chắc chắn, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Mà một giây tiếp theo, khi ánh mắt chị Linh nhìn đến Chu Dương, toàn bộ nghi hoặc trong lòng nháy mắt đều tan biến.
Thì ra là bởi vì cậu ta!
Nhìn qua có vẻ như Giang Yến bỏ qua cho tên nhiếp ảnh gia, mà trên thực là đang giúp Chu Dương giải vây, hơn nữa, cô ấy chủ động muốn ở đây chờ, chẳng qua chỉ là muốn ở bên Chu Dương lâu hơn một chút.
Giang Yến em giỏi lắm, thế mà lại trở nên hư hỏng như vậy, đây có còn là Tiểu Yến trong lòng chị không hả?
Chị Linh tức giận thở gấp, nghĩ phải trách mắng Giang Yến một trận ra hồn, nhưng giờ đang ở địa bàn của người khác, cô cũng không thể làm gì.
“Làm gì có đâu chị Linh, bây giờ là lúc nào rồi chứ lại còn có tính tình xấu như vậy, dù sao thì chúng ta cũng không có chuyện gì mà, huống hồ, lần này em cũng muốn ăn thử mấy món mới, chị đừng tức giận nữa mà.”
Giang Yến nào biết rằng chị Linh đã thấy rõ toàn bộ, vẫn còn nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Ừ, được thôi, chẳng qua cái tên nhiếp ảnh gia kia, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhiếp ảnh gia tốt nhất tỉnh Tương Tây là Dương Chiêu Đình hả?”
Chị Linh nhìn Trương Tâm Di đang tự trách mình, lạnh lùng hỏi.
Nếu Tiểu Yến một lòng muốn bảo vệ Chu Dương, vậy thì chị Linh chỉ có thể thay đổi mục tiêu, đem tức giận nhắm vào tên nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất Tương Tây kia.
“Vâng, không sai.”
Trương Tâm Di vẫn chưa kịp phản ứng, điện thoại trên tay đã bị chị Linh lấy đi mất, chị Linh rất nhanh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.
“Ai đấy, sao phiền thế, không phải là đã nói rõ với cô rồi à, đợi tôi ngủ đủ rồi tôi sẽ tới, các người ngay cả đợi một lát cũng không đợi nổi hả?”
Sau khi điện thoại được kết nối, trong nháy mắt giọng nói của Dương Chiêu Đình từ điện thoại vang lên, âm thanh tràn đầy phẫn nộ và bực bội, còn có chút mệt mỏi.
Trương Tâm Di sững sờ.
Cô tuy không biết thân phận của chị Linh, nhưng nhìn thấy cô ấy lấy điện thoại của mình gọi cho Dương Chiêu Đình, nhất thời trong lòng vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Dương Chiêu Đình sẽ nghĩ đây là cô đang phát tiết sự bất mãn, sau đó hủy bỏ hợp tác.
Dẫu sao, Trương Tâm Di cũng biết, Dương Chiêu Đình căn bản không quan tâm một lần hủy hẹn, đối với hắn, đây chỉ là chụp một bộ ảnh tuyên truyền hình tượng người đại diện, nếu có hủy hẹn thật thì căn bản bồi thường cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Hiện giờ điều Trương Tâm Di lo lắng là sợ cái người gọi là chị Linh này không biết tình huống cụ thể, mạo muội đắc tội đối phương.
“Tiểu Đình Đình, có biết chị là ai không? Gan cậu dạo này to quá nhỉ, thế mà lại dám bày ra vẻ tự cao tự đại, có biết cậu đang làm gì không hả? Cậu muốn chị đây phải ngồi đây đợi cậu sao? Cho cậu nửa tiếng, nếu không thấy cậu đâu, thì sau này cậu ra đường nhớ kêu vệ sĩ theo, cẩn thận không biết tên bắn lén từ đâu tới, bắn chết cậu đấy!”
Chị Linh lạnh lùng nói, giọng nói uy nghiêm đáng sợ, nhưng nghe vào lại thấy khí phách vô song.
Trương Tâm Di đứng ngẩn người, bộ dạng khiếp sợ, cô ấy căn bản không dám tưởng tượng, cuộc nói chuyện vừa rồi là từ miệng chị Linh nói ra, mà khi nghe thấy lại ngang ngược bá đạo như vậy.
Không chỉ Trương Tâm Di, ngay cả Chu Dương cũng hết sức kinh ngạc.
....................
Chương 427: Dương Chiêu Đình
Mặc dù biết chị Linh này rất có thể là một tiểu thư đại gia tộc nào đó, nhưng lời này nói ra từ miệng cô cũng thật sự khiến người khác thay đổi cách nhìn.
Cô ấy hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài của mình.
Bên ngoài nhìn có vẻ đáng yêu, gợi cảm, nhưng thực tế e rằng khí phách có một không ai, luôn có dáng vẻ chỉ có tôi độc tôn.
Chu Dương bất giác nhìn Giang Yến, nhưng Giang Yến chỉ nhìn lại anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ và vô tội.
Trong chốc lát, đầu kia điện thoại Dương Chiêu Đình trở nên yên lặng.
Tựa như có một trận mưa bão sắp nổi lên, còn hiện giờ là quang cảnh bình yên trước giông bão.
Thậm chí Trương Tâm Di đã chuẩn bị sẵn, nếu Dương Chiêu Đình tức giận cô nhất định sẽ chủ động nói xin lỗi, cố gắng hết sức không để chị Linh bị ức hiếp.
Nhưng một giây sau, trong điện thoại di động vang lên tiếng nói của Dương Chiêu Đình, tất cả mọi người đều ngẩn người ra.
"Chị là… chị Linh? Vãi! Chị Linh, sao chị lại ở đó? Đó không phải là một cửa hàng tồi tàn sao, chị Linh, sao chị lại đến đó? Không phải chị đến chụp ảnh quảng bá người đại diện chứ? Việc này không hợp với tác phong của chị."
Dương Chiêu Đình không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thậm chí trong giọng nói đầy vẻ không tưởng tượng nổi, một cửa hàng nhỏ như cửa hàng của công ty Danh Dương vốn không xứng với chị Linh.
"Cậu đang nói gì vậy? Tôi chỉ cho cậu nửa tiếng, bây giờ đã qua hai phút rồi, cậu còn hai tám phút, quá giờ thì không đợi nữa!"
Chị Linh cười khẩy, không nói nhiều lời mà chỉ nhìn đồng hồ, báo thời gian xong rồi cúp điện thoại.
Trả lại di động cho Trương Tâm Di đang sững sờ, chị Linh lắc đầu thấy chẳng có gì thú vị, hơi tiếc nuối khi giả ngầu mà chẳng ai thưởng thức.
"Chị Linh, chị...."
Trương Tâm Di khó khăn lắm mới phản ứng được, vội vàng cầm chặt điện thoại, nhìn về phía chị Linh, càng cảm thấy căng thẳng hơn, nói năng cũng run rẩy.
Dù sao Trương Tâm Di cũng biết, Dương Chiêu Đình một người luôn tự cao tự đại coi trời bằng vung ở Tương Tây, tuy không biết hắn dựa vào đâu, nhưng Trương Tâm Di biết cho dù là con cháu của năm gia tộc lớn, khi gặp Dương Chiêu Đình cũng phải khách sáo, không dám làm xằng làm bậy.
Nhưng bây giờ, trước mặt chị Linh, Dương Chiêu Đình lại trở thành một em trai nhỏ, hơn nữa còn không dám mở miệng tranh luận.
Điều này khiến Trương Tâm Di nhất thời cảm thấy mơ hồ.
Chu Dương cũng vậy, nhìn dáng vẻ vô cùng bá đạo của chị Linh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Rốt cuộc chị Linh này có lai lịch thế nào, tại sao trông lợi hại đến vậy.
Nhưng đối phương không nói, Chu Dương cũng sẽ không truy hỏi đến cùng.
Nói cho cùng, anh và chị Linh này cũn không thân thiết gì, tất cả đều vì có người trung gian là Giang Yến, hai người mới có thể nói với nhau vài câu.
Với tình hình này, chị Linh đã nói cho Dương Chiêu Đình nửa giờ, vậy thì khả năng lớn đối phương sẽ đến trong vòng nửa giờ nữa.
"Mọi người nghỉ ngơi đi, phải đợi thêm nửa tiếng thì đứng cũng thấy mệt".
Chu Dương cười nói, bảo Trương Tâm Di lập tức đi sắp xếp.
Từng giây từng phút trôi qua, không chỉ Trương Tâm Di vẫn luôn canh thời gian, mà đến cả Chu Dương thỉnh thoảng cũng nhìn đồng hồ.
"Vù!"
"Xẹt!"
Đột nhiên, tiếng xe thể thao vang dội cách phố đi bộ không xa.
Ngay sau đó, một chiếc xe thể thao Aston Martin với hình dạng rất ngầu quét ngang trước cửa hàng trụ sở của công ty Danh Dương, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Trong chốc lát, chiếc xe thể thao kia khiến tất cả mọi người trên phố đi bộ khiếp sợ, bất kể là người đang đi trên đường hay người trong cửa hàng, đều đổ dồn ánh mắt về nó.
Chưa nói đến việc chiếc Aston Martin này riêng ngoại hình cũng khiến người ta có ấn tượng thật sâu đậm, khó mà quên được.
Chứ đừng nói là đây là phố đi bộ, theo lý mà nói, bất kỳ phương tiện giao thông nào cũng không được phép vào.
Nhưng chiếc xe Aston Martin này lại đi vào mà chẳng có người nào ngăn cản, ai biết thì sẽ hiểu, chủ nhân chiếc xe này nhất định là người có thân phận và thủ đoạn không tầm thường.
Hơn nữa chiếc xe còn dừng ở trước cửa hàng của công ty Danh Dương.
Điều này càng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thời gian gần đây, toàn bộ phố đi bộ của Trường Sa, động tĩnh lớn nhất, náo nhiệt nhất không đâu khác ngoài cửa hàng trụ sở chính của công ty Danh Dương, mỗi ngày khách ra vào không ngớt, vô cùng ồn ào sôi nổi, mấy cửa hàng bên cạnh trở nên vắng vẻ đi nhiều.
Vì vậy bây giờ đột nhiên có một chiếc xe thể thao xa hoa đi đến, dĩ nhiên sẽ khiến nhiều người chú ý.
Dương Chiêu Đình đổ xe xong thì lập tức xuống xe, chỉ mất vài bước đã đến trước mặt chị Linh.
Lúc này, trên tay hắn vẫn cầm một chiếc đồng hồ.
"Chị Linh... 28 phút... còn chưa tới nửa giờ..."
Dương Chiêu Đình thở hổn hển nói, âm thanh đứt quãng, thậm chí đứng còn không vững, quỳ rạp xuống trước mặt chị Linh, đưa chiếc đồng hồ tới trước mặt cho cô xem.
Lúc này, Chu Dương mới nghiêm túc nhìn nhiếp ảnh gia tên Dương Chiêu Đình này.
Không lớn tuổi lắm, tầm 25-26 tuổi, khoảng bằng tuổi mình, cách ăn mặc tùy tiện, hình như cũng không chú ý đến trang phục của bản thân.
Tóc cắt kiểu Hàn Quốc phổ biến nhất gần đây, mặt trông vô cùng anh tuấn.
Đẹp trai!
Trẻ tuổi!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Chu Dương đối với Dương Chiêu Đình.
Còn về ấn tượng khác thì tạm thời không có.
Nhưng so với điều này, Chu Dương lại càng tò mò về nguyên nhân thái độ của Dương Chiêu Đình trước mặt chị Linh.
"Hừ, Tiểu Đình Đình, bây giờ cậu giỏi rồi, còn dám cho tôi leo cây, bỏ tôi ở đây, có phải dạo này không dạy dỗ cậu, cậu bắt đầu bay nhảy rồi không?”
Chị Linh không nhìn đồng hồ của Dương Chiêu Đình, cô cười khẩy, xua tay tỏ ý không hài lòng.
"Làm gì có, chị Linh, chẳng phải tại em không biết chị đến à? Mà sao chị lại ở đây, đây chỉ là một cửa hàng nhỏ, chị thân phận thế nào..."
Dương Chiêu Đình cười mỉa.
Nhưng hắn vừa nói được một nửa đã bị chị Linh chen ngang.
"Hừ, biết là tốt, cậu đã đến đúng giờ, vậy thì sẽ không phạt cậu nữa, khỏi nói nhiều, mau bắt đầu làm việc đi.”
Chị Linh lạnh lùng nói.
"Được thôi!"
Nghe thấy chị Linh không truy cứu, Dương Chiêu Đình xúc động đáp, lập tức đứng dậy, quay vào xe lấy máy quay chuyên dụng và một chút thiết bị, chuẩn bị bắt đầu công việc.
"Mọi người chuẩn bị đi".
Chị Linh thuận miệng nói.
Lúc này, Trương Tâm Di mới phản ứng lại, vội vàng gọi nhân viên qua giúp Dương Chiêu Đình.
Chẳng mấy chốc, những thiết bị quay phim chụp ảnh, bảng chiếu sáng và các loại thiết bị khác đều đã lắp đặt xong.
"Tiểu Đình Đình qua đây, tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn tôi, Giang Yến, phải làm thế nào thì cậu biết đấy, nếu bức ảnh cậu chụp mà tôi không hài lòng thì hôm nay cậu cũng đừng về nữa."
Chị Linh xách cổ áo Dương Chiêu Đình lên, chỉ qua Giang Yến, lạnh lùng uy hiếp.
Dương Chiêu Đình sợ xanh mặt, nghiêm túc gật đầu đảm bảo.
"Yên tâm đi, chị Linh, em nhất định sẽ chụp thật cẩn thận, chắc chắn sẽ khiến chị và Giang tiểu thư hài lòng!"
Sau khi Dương Chiêu Đình thề thốt một cách thành khẩn, lập tức tập trung tinh thần vào công việc.
Chu Dương vẫn luôn quan sát chị Linh, xem đến đây trong lòng cảm thấy rất thán phục.
Sau khi Dương Chiêu Đình biết thân phận của Giang Yến cũng không có biểu hiện gì ngạc nhiên, thậm chí lại tỏ vẻ vui mừng, hình như không quan tâm đến chuyện Giang Yến là người của Giang gia.
Phải biết rằng, Giang gia là một trong năm gia tộc lớn, Giang Yến lại càng nổi tiếng ở Tương Tây, bất kỳ người có sức ảnh hưởng nào cũng đều không thể không biết Giang Yến.
Nhưng Dương Chiêu Đình dường như không hề biết cũng không quan tâm.
Cho dù là vậy, thì hắn ở trước mặt chị Linh lại luôn tỏ vẻ như một thằng em trai nhỏ.
Xem ra lai lịch của hai người này đều không đơn giản, thậm chí thế lực đằng sau bọn họ căn bản không ở Tương Tây.
Chương 428: Nỗi sợ hãi vì bị chị Linh chi phối!
"Như vậy ổn chứ?"
Chu Dương hạ giọng nói với Giang Yến.
Anh chưa từng nghe tới cái tên Dương Chiêu Đình, nên cũng không hề biết trình độ của người này ra sao.
Nhưng Chu Dương đã sắp xếp cho Trương Tâm Di xử lý chuyện này thì đương nhiên cô đã tiến hành điều tra rồi.
Dù sao thì tỉnh Tương Tây cũng lớn như vậy, Trương Tâm Di cũng đã làm việc ở đây hơn mười năm, chắc chắn sẽ phải hiểu biết về phương diện này hơn anh.
"Ừ, không thành vấn đề, dù sao cũng chỉ là chụp vài tấm hình thôi, không phải chuyện gì to tát cả."
Giang Yến mỉm cười.
“Ha ha, cô đúng là tự tin thật đấy.”
Chu Dương gật đầu, không nói gì thêm nữa, giờ chỉ cần chụp xong ảnh quảng bá là được.
Chỉ chốc lát sau, buổi chụp ảnh chính thức được bắt đầu.
Dưới sự phối hợp của tấm phản quang và vài món đạo cụ khác, Dương Chiêu Đình nhanh chóng bắt đầu buổi chụp ảnh.
Giang Yến cũng thể hiện được sức hấp dẫn của mình, chỉ tùy tiện thay đổi vài tư thế thôi mà sức hấp dẫn vô tận của cô đã như tỏa sáng, khiến người ta không mở mắt ra nổi.
Đến cả Chu Dương cũng rung động trước phong thái của cô.
Cảm giác này hoàn toàn không giống như những lần gặp trước đây của họ.
Giang Yến lúc này như đã biến hẳn thành một con người khác. Tất cả đều mọi người, kể cả nhiếp ảnh gia lẫn người qua đường nằm trong tầm kiểm soát của cô.
“Hừ, đúng là một đám người tầm thường, làm sao các người có thể hiểu được sức hấp dẫn của Tiểu Yến nhà tôi chứ.”
Trông các nhân viên ngẩn ngơ nhìn Giang Yến, chị Linh bĩu môi, khinh thường cất lời. Nhưng giọng điệu cô còn mang theo cả sự bất mãn, như thể đang ghen tuông vì những người khác nhìn Giang Yến.
Chu Dương thầm cảm thấy kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên lòng anh lại nảy ra một ý nghĩ.
Lẽ nào mối quan hệ giữa Giang Yến và chị Linh không phải bạn bè bình thường?
Hay là...
Nghĩ tới khả năng này, ánh mắt Chu Dương nhìn chị Linh cũng thoáng thay đổi, khóe môi anh run run, cảm thấy khó lòng tin nổi.
Nhưng chỉ chốc lát sau Chu Dương đã nén nỗi kinh ngạc lại.
Dù sao thì đây cũng là chuyện của chị Linh và Giang Yến, vả lại, Chu Dương cũng không nghĩ Giang Yến là kiểu người như vậy.
Hơn nữa e rằng cảm giác ban nãy của Chu Dương cũng chỉ là tình cảm một phía từ chị Linh thôi.
Buổi chụp ảnh diễn ra khá thuận lợi, chỉ cần Dương Chiêu Đình thoáng có ý lười biếng thôi là chị Linh đã nghiêm giọng trách mắng ngay.
Vậy nên Dương Chiêu Đình cũng rất chăm chỉ, ít nhất thì cũng không dám gây rắc rối nào trong quá trình chụp hình mà tỏ ra vô cùng nghiêm túc, cũng chẳng hề cáu kỉnh nóng nảy.
Sau ba tiếng đồng hồ, buổi chụp ảnh cũng chính thức kết thúc, trong chiếc máy ảnh của Dương Chiêu Đình đã có tới hơn một trăm tấm ảnh.
Những tấm ảnh gốc này đều phải mang về chỉnh sửa lại rồi mới có thể trở thành ảnh quảng cáo chính thức.
“Ha ha, chị Linh, em đã chụp xong ảnh rồi, lát nữa về em chỉnh sửa lại thêm là được.”
Dương Chiêu Đình chạy tới mang ảnh trong máy ra bày trước mặt chị Linh tranh công như muốn lấy lòng.
“Ừ, biết là tốt rồi, chỉnh ảnh xong thì đưa cho tôi xem trước, nếu tôi mà phát hiện ra cậu sửa không đẹp thì cậu biết hậu quả thế nào rồi đấy!”
Chị Linh vẫn tiếp tục uy hiếp, như thể đối với cô thì việc dọa dẫm Dương Chiêu Đình chỉ là chuyện vặt, là một nhiệm vụ thường ngày.
“Vâng vâng vâng.”
Dương Chiêu Đình gật đầu lia lịa, luôn mồm vâng dạ, không dám phản bác.
“Được rồi, cậu có thể xéo đi rồi.”
Chị Linh gật đầu rồi khoát tay cho Dương Chiêu Đình cuốn xéo.
Mánh khóe gọi là đến đuổi là đi này của chị Linh khiến Trương Tâm Di và Chu Dương phải thầm tặc lưỡi lấy làm lạ.
Dương Chiêu Đình nhận được lệnh bèn thở phào nhẹ nhõm, không nhiều lời mà cứ thế rời đi ngay.
Tiếng động cơ của chiếc xe thể thao xa dần, Chu Dương, Trương Tâm Di và cả Giang Yến cùng đồng loạt quay sang nhìn chị Linh, có vẻ họ đều rất tò mò trước thái độ của Dương Chiêu Đình khi nãy.
“Ha ha, mọi người nhìn tôi làm gì? Có một tên đàn em không phải chuyện rất bình thường hay sao? Tên Dương Chiêu Đình này là đàn em ngày trước tôi thu nhận, không biết cậu ta chạy tới tỉnh Tương Tây từ bao giờ, sai bảo cậu ta đôi chút cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.”
Chị Linh cũng để ý thấy ánh mắt kỳ dị của mọi người, bèn thờ ơ giải thích.
Chu Dương cười, cũng không coi đây là thật, dù sao chắc chắn chuyện cũng có nội tình, chỉ là chị Linh không muốn nói thôi.
Đến cả Giang Yến cũng không biết chứ đừng nói tới một người ngoài như anh.
Hơn nữa, dường như anh còn là một người ngoài có đủ khả năng uy hiếp tới chị Linh.
"Được rồi, chụp ảnh xong xuôi rồi, tôi mời mọi người ăn cơm nhé, lần trước ký xong hợp đồng đáng ra tôi cũng nên mời mọi người một bữa, nhưng cuối cùng vì có việc nên đành tạm gác lại, giờ vừa khéo là cơ hội chuộc lỗi."
Chu Dương nở nụ cười, bắt đầu mời Giang Yến và chị Linh dùng bữa, dù sao lần trước anh chưa mời người ta ăn cơm, giờ cũng nên bù đắp lại.
...
Còn Dương Chiêu Đình thì trở về tòa biệt thự tại Trường Sa của mình, thấy đằng sau không có ai đi theo mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, gương mặt Dương Chiêu Định lại thoáng vẻ kỳ lạ.
Dương Chiêu Đình không ngờ mình lại gặp chị Linh tại tỉnh Tương Tây, tại Trường Sa, hơn nữa chị Linh còn khá thân thiết với cô tiểu thư Giang gia tên Giang Yến.
Lại nghĩ tới những vụ bê bối trước đó của chị Linh, Dương Chiêu Đình cố nén nụ cười, xuống xe, cầm theo chiếc máy ảnh trở về phòng chuẩn bị chỉnh sửa lại ảnh.
Nhưng lúc chỉnh sửa, nhìn người đẹp hoàn hảo không chút khuyết điểm trên ảnh mà Dương Chiêu Đình cũng phải mơ màng.
Dương Chiêu Đình cho rằng mình coi như cũng là một cao thủ tình trường, từng qua lại với vô số các người đẹp.
Giờ khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp thế này mà lại bị chị Linh kiểm soát bảo vệ nghiêm ngặt.
"Không được, nhất định mình phải loan tin về chị Linh để đám người đó cũng biết, hừ, không thể chỉ mỗi mình bị chị Linh dọa nạt, phải để bọn họ sợ hãi cùng mới được!"
Dương Chiêu Đình nghĩ ra trò đùa dai này, bèn vội mở một nhóm chat, úp mở kể lại chuyện vừa xảy ra hôm nay trong nhóm.
Nhưng vì Dương Chiêu Đình muốn để chị Linh dạy cho đám người này một bài họ nên đã giấu diếm khá nhiều tin tức.
Dương Chiêu Đình cũng không nhắc tới những chuyện liên quan đến Giang Yến trong nhóm.
Dương Chiêu Đình thầm nghĩ, nếu những người này tới Trường Sa, gặp được Giang Yến thì chắc chắn sẽ đứng ngơ ra không nhúc nhích nổi, thậm chí sẽ còn chủ động tiến lại bắt chuyện.
Nhưng nghĩ tới việc chị Linh biết việc họ làm quen với Giang Yến, nghĩ tới hậu quả, tình cảnh thảm thương ấy là Dương Chiêu Đình lại không nén nhịn nổi phải bật cười ha hả.
Chỉ chốc lát sau, nhóm chat đã trở nên hỗn loạn.
"Khỉ thật, vãi! Không phải đó chứ, chị Linh tới tỉnh Tương Tây ư, còn ở Trường Sa nữa? Nói thật hay đùa vậy?"
"Tên nhãi Dương Chiêu Đình mà lại gặp được chị Linh hả, cậu nói điêu phải không? Chẳng lẽ cậu lại chịu nói cho mọi người biết mình gặp được chị Linh sao?"
"Hừ, có khi cậu ta bị chị Linh cho một trận rồi, giờ đang định bẫy chúng ta cũng nên."
"Đúng vậy, mọi người phải cẩn thận, tên Dương Chiêu Đình này hay giở trò xấu xa lắm, đừng để bị lừa!"
"Không được, tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi muốn tới tỉnh Tương Tây, tôi muốn tới Trường Sa, tôi muốn tìm chị Linh!"
"Cho tôi đi cùng, cho tôi đi cùng, lâu lắm rồi tôi cũng chưa gặp chị Linh."
"Còn ai muốn đi cùng nữa không, mau báo danh đi! Muộn là mất phần!"
Chương 429: Ngả bài! (1)
Tiếng chuông báo "tinh tinh" của nhóm chat cứ vang lên liên tục, tạo nên một tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Còn Dương Chiêu Đình thì đang lặng lẽ cười thầm.
Dương Chiêu Đình mới chỉ nhắn trong nhóm chat rằng chị Linh đang ở Trường Sa, tỉnh Tương Tây, chứ không nói rõ hiện giờ cô đang làm gì, đang ở cùng ai.
Nếu cái đám liều mạng này ùa tới, thì chắc chắn chị Linh sẽ không để họ yên.
Cứ nghĩ đến cảnh đám người này bị chị Linh mắng mỏ, mặt mũi đứa nào đứa nấy như đưa đám, Dương Chiêu Đình lại cảm thấy vui mừng sảng khoái, nỗi buồn vì bị chị Linh nhiếc móc hôm nay cũng bay biến ngay hết.
Mình mà phải chết thì không bằng cứ kéo thêm một đám để chịu tội thay.
Dương Chiêu Đình nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ chốc lát sau Dương Chiêu Đình đã lại quay sang những tấm ảnh trên máy tính, ngắm vẻ đẹp tuyệt trần của Giang Yến mà liên tục trầm trồ thán phục.
Nếu có thêm vài người giống Giang Yến thì chắc chắn trình độ nhiếp ảnh của Dương Chiêu Đình sẽ tăng thêm vài bậc.
Tiếc là trong những mỹ nhân mình từng gặp trước đó không một ai xinh đẹp được như Giang Yến.
Nếu không phải có chị Linh, có khi Dương Chiêu Đình lại sinh hứng thú với Giang Yến, nảy ra ý định chiếm lấy cô thật.
Nhưng nếu cô đã là người của chị Linh thì đương nhiên Dương Chiêu Đình cũng sẽ chẳng ôm rơm nặng bụng, cả gan đùa giỡn với chị Linh.
Còn lúc này Chu Dương đang mời Giang Yến và chị Linh ăn cơm, mọi người cùng nói chuyện phiếm với nhau, những chiêu thăm dò của Chu Dương với chị Linh đều bị cô gạt đi ngay tức khắc.
Đến tận khi bữa ăn kết thúc, Chu Dương không chỉ không nghe ngóng được chút thông tin nào liên quan tới chị Linh, mà thậm chí còn loáng thoáng cảm giác được thái độ thù địch và bất mãn của chị Linh với mình.
Anh thầm cảm thấy ngạc nhiên, không biết tại sao chị Linh lại có phản ứng dữ dội tới vậy với mình.
Được rồi, coi như họ cũng từng gặp nhau mấy lần.
Dù không thể trở thành bạn bè nhưng có Giang Yến thì quan hệ giữa hai người cũng không nhất thiết phải trở nên quá căng thẳng.
Vậy nên Chu Dương cũng bỏ qua ý định tiếp tục dò xét.
Sau đó, bữa cơm coi như cũng khá vui vẻ hòa nhã.
Sau khi tạm biệt Giang Yến, Chu Dương trở về khách sạn ngay.
Hiện giờ chuyện Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh về cơ bản cũng đã được giải quyết rồi, phần việc còn lại phải đợi Dương Chiêu Đình xử lý xong những tấm ảnh quảng cáo, rồi công ty Danh Dương sẽ đưa ra tuyên bố và tích cực quảng cáo tại tỉnh Tương Tây là được.
Nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của anh chính là xác nhận một số việc với Trương gia.
Tôn Liên nói đúng, dù Chu Dương có ngả bài với Trương gia thì anh cũng chẳng bị tổn hại nhiều.
Hơn nữa anh còn có thể lợi dụng chuyện ngả bài này để điều tra rõ ràng chuyện cửa hàng chi nhánh bị cản trở có phải do Trương gia âm thầm nhúng tay vào không.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Chu Dương cũng không do dự nữa, bèn gọi thẳng cho Trương gia, liên hệ với Trương Thái Viêm.
Kể từ lần trước gọi điện cho Trương Thái Viêm tới giờ cũng đã được vài ngày rồi.
Trong mấy ngày này, Chu Dương cho rằng không chỉ có mình bản thân anh suy xét về nhiều chuyện, suy nghĩ xem mình được gì mất gì sau khi làm việc này.
Chắc hẳn Trương gia cũng sẽ như vậy.
Nếu không thì trong cuộc gọi lần trước, Trương Thái Viêm đã không năm lần bảy lượt nói rõ rằng nếu trong quá trình mở cửa hàng chi nhánh gặp phải vấn đề khó khăn gì thì có thể tới tìm ông.
Mấy hôm nay, Chu Dương đã tổng kết lại những thông tin trong cuộc điện thoại của mình với Trương Thái Viêm lại và thu hoạch được một vài kết quả.
Thứ nhất, Trương Thái Viêm biết quá trình mở cửa hàng chi nhánh gặp phải vấn đề nan giải, hơn nữa, rất có thể ông còn biết rõ vấn đề đó là gì.
Thứ hai, Trương gia có thể giải quyết được những vấn đề này, thậm chí còn có thể giải quyết chuyện ấy một cách dễ dàng đơn giản hơn cả trong tưởng tượng của Chu Dương.
Thứ ba, Trương Thái Viêm đang dò xét anh, đồng thời ông cũng nói bóng gió để Chu Dương có thể đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Chu Dương lại chỉ nở nụ cười thờ ơ.
Có lẽ đối với Trương gia, với Trương Thái Viêm thì sự lựa chọn sáng suốt lúc này chính là nói rõ những vấn đề khó khăn ra rồi cầu xin sự giúp đỡ của họ.
Nhưng với Chu Dương thì làm như vậy là hoàn toàn vô nghĩa.
Nếu gặp phải bất cứ chuyện khó khăn gì cũng quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của Trương gia thì rốt cuộc về sau những cửa hàng chi nhánh này sẽ là của công ty Danh Dương hay là của Trương gia đây?
Nếu xảy ra mâu thuẫn hay xung đột gì, hai bên bắt đầu tranh chấp với nhau, Trương gia chỉ cần buông một câu, anh gặp phải chuyện khó khăn, toàn do một tay Trương gia giải quyết, vậy thì Chu Dương lẫn công ty Danh Dương đều sẽ rơi vào thế vô cùng bị động.
Đây là điều mà Chu Dương hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Hơn nữa, còn có khả năng Trương gia là chính là kẻ đã ngấm ngầm đứng sau ra tay.
Vậy nên Chu Dương không thể không thận trọng, thậm chí phải giữ cảnh giác và cẩn thận trước Trương gia.
Chu Dương nghĩ ngợi trăm bề, rồi quyết định gọi điện thoại ngả bài với Trương Thái Viêm.
Chỉ giây lát sau đã có người nghe máy, vì Chu Dương đích thân gọi điện đến, còn chỉ đích danh muốn tìm Trương Thái Viêm nên chỉ trong chốc lát anh đã được nối máy tới điện thoại trong phòng Trương Thái Viêm.
Lúc này, tại Trương gia, Trương Thái Viêm đang ngồi một mình trong phòng trên chiếc ghế chạm gỗ. Ông ta say mê đọc sách, trông có vẻ như đang đắm chìm trong mớ sách vở, khó lòng dứt ngay ra được.
Trông ông vô cùng điềm tĩnh dửng dưng, hệt như không mảy may liên quan gì đến thế sự ngoài kia.
Chợt điện thoại trong phòng reo lên.
Trương Thái Viêm vốn ngồi yên như một nhà sư bỗng chợt ngẩng đầu, con mắt đục ngầu của ông lóe lên tia sáng, trở nên vô cùng sắc sảo.
Dường như Trương Thái Viêm đã đoán được trước nên cũng biết người gọi điện tới là ai, ông ta ung dung nhận máy.
"Alo, Chu Dương."
Giọng nói của Trương Thái Viêm rất bình thản, tự tin, cũng vô cùng tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên của Chu Dương khi nghe được tiếng Trương Thái Viêm là, ông đúng là một con cáo già, không có chút sơ hở nào.
Không hổ là kẻ đã sống trên đời hơn tám mươi năm, chuẩn bị thành tinh tới nơi rồi.
Chỉ riêng giọng điệu lúc này của Trương Thái Viêm thôi cũng đã đủ để khiến người khác tiếp tục tin tưởng tín nhiệm ông, chứ không nảy sinh nghi ngờ như Chu Dương, thậm chí anh còn định thẳng thừng lật bài ngửa để kiểm tra suy nghĩ và phỏng đoán của mình.
"Trương lão gia, dạo gần đây ông vẫn khỏe chứ."
Nhưng dù có vậy, Chu Dương vẫn giữ quyết tâm, bắt đầu thi gan với Trương Thái Viêm.
Anh -biết rõ đây sẽ là một cuộc chiến dài hơi, những nghi ngờ sẽ không được sáng tỏ rõ ràng chỉ qua đôi câu vài lời.
Không chỉ anh mà đến cả Trương Thái Viêm cũng sẽ không để lộ ra quá nhiều thông tin từ một vài câu nói.
Chu Dương biết nếu mình không thể khiến Trương Thái Viêm lộ ra sơ hở trong một khoảng thời gian ngắn thì sau này khi ông ta đã có sự chuẩn bị, dù anh có muốn chứng tỏ mọi chuyện thì cũng khó như lên trời.
Vậy nên Chu Dương quyết định đi thẳng vào vấn đề, cho Trương Thái Viêm một đòn bất ngờ.
Chắc hẳn với suy đoán trước đó của mình, Trương Thái Viêm cũng không ngờ nổi Chu Dương sẽ thẳng thắn không chút nao núng do dự như vậy.
"Trương lão gia, hôm nay tôi gọi điện vì muốn hỏi ông một chuyện."
"Ừ, chuyện gì vậy, cậu Chu Dương cứ nói thẳng đi."
Trương Thái Viêm sững sờ, ông không ngờ Chu Dương sẽ nói vậy. Nhưng chuyện này cũng chẳng là gì, dù anh có hỏi câu thế nào thì mình sẽ cứ nhất mực phủ nhận, rồi tìm cơ hội giả vờ lỡ miệng, để Chu Dương tự suy đoán.
Ha ha, dù sao cũng là thanh niên, lòng dạ chưa đủ sâu, cũng chưa tu thân dưỡng tính được bao nhiêu.
Chương 430: Ngả bài (2)
“Trương lão gia, chính xác là bây giờ chi nhánh đang gặp phải một vài vấn đề, tôi muốn hỏi trong việc này, có phải là có bàn tay của Trương gia nhúng vào? Nói cách khác, có phải là do Trương gia sai người đi làm không?”
Chu Dương trầm giọng hỏi, ánh nhìn kiên định, nếu không có câu trả lời hợp lý, tất nhiên không thể bỏ qua.
Ngay lập tức Trương Thái Viêm vừa thầm cười nhạo Chu Dương, thoáng cái như bị người khác bóp nghẹt cổ họng, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí mười mấy giây không nói nên lời.
“Lão gia, ông vẫn đang nghe chứ?”
Đợi mười mấy giây, Chu Dương vẫn không nghe thấy ông ta nói gì, khóe miệng nhất thời hơi nhếch lên.
Anh biết bản thân đi thẳng vào vấn đề như vậy, đã khiến Trương Thái Viêm không kịp trở tay.
Chắc hẳn đối phương căn bản không ngờ anh lại hỏi như vậy, hơn nữa không hề che giấu, thẳng thắn chất vấn.
Trong vụ này, có sự nhúng tay của Trương gia không!
Hay nói cách khác, Chu Dương đã thể hiện rõ thái độ, hoài nghi Trương gia ngấm ngầm giở trò bên trong, phá hỏng tiến độ mở chi nhánh.
Hơn nữa, Chu Dương hỏi như vậy, ý chính là muốn Trương gia nói ra và giải thích cho rõ ràng.
Bằng không, Chu Dương cũng có thể nói chuyện vòng vo, quanh co hòi dò một phen.
Chắc hẳn chỉ cần anh tỏ rõ thái độ, không cần biết trong vụ này có sự nhúng tay của Trương gia hay không, Trương Thái Viêm cũng sẽ cho anh một câu giải thích.
“Ha ha, Chu Dương, lời này của cậu, lẽ nào trong quá trình mở chi nhánh gặp phải vấn đề gì rồi, mà sao cậu lại hoài nghi là do Trương gia tôi âm thầm nhúng tay? Chu Dương, chúng ta là quan hệ hợp tác, mở chi nhánh này không chỉ là chuyện của công ty Danh Dương các cậu, đó còn liên quan tới chuyện của Trương gia tôi, sao cậu lại có suy nghĩ như thế chứ?”
Trương Thái Viêm hòa hoãn mấy giây, trong đầu nghĩ tới ngàn vạn loại khả năng, nhưng đều bị ông ta loại trừ toàn bộ.
Thậm chí, bây giờ lơ lửng trong đầu ông ta chính là suy nghĩ, Chu Dương lấy dũng khí từ đâu mà dám đi thẳng vào vấn đề chất vấn ông ta như vậy.
Phải biết rằng, Trương Thái Viêm tám mấy tuổi rồi, nhưng bất kể là thân thể hay trí óc đều rất khỏe mạnh.
Hơn nữa, trong ngũ đại gia tộc ở tỉnh Tương Tây, vai vế của Trương Thái Viêm là cao nhất.
Bây giờ gia chủ của bốn gia tộc kia, ngay cả các tộc lão của gia tộc đó, so về vai vế, còn nhỏ hơn ông ta một vai, nói về ngang vai ngang vế thì tuổi tác cũng vẫn là nhỏ hơn ông ta.
Cho nên mặc dù Trương gia không phải là gia tộc có thực lực mạnh nhất tỉnh Tương Tây, nhưng tên tuổi của Trương Thái Viêm lại có thể đè ép được cả ngàn vạn gia tộc lớn nhỏ ở nơi này.
Nhưng bây giờ, một tên oắt con đến từ Đông Hải, sau lưng không có gia cảnh gì, chỉ dựa vào hai dự án kinh doanh thành công, mà dám ở trước mặt ông ta nói ra những lời như vậy.
Rốt cuộc ai cho Chu Dương sức mạnh to lớn và tự tin như vậy?
Công ty Danh Dương?
Trương Thái Viêm trực tiếp lắc đầu phủ định, chỉ dựa vào một công ty Danh Dương, tuy rằng nhìn qua coi như không tệ, thực lực tương đối hùng hậu, nhưng trong mắt của Trương gia, công ty Danh Dương căn bản không thể làm nổi bọt sóng.
Tôn Liên của quỹ đầu tư Thời Thượng?
Trương Thái Viêm suy nghĩ một giây, vẫn phủ định.
Trương Thái Viêm hầu như biết rõ lai lịch của quỹ đầu tư Thời Thượng, còn thân thế của Tôn Liên ông ta cũng rất rõ ràng.
Chính vì như vậy, Trương Thái Viêm mới không tin, Tôn Liên và quỹ đầu tư Thời Thượng sẽ không cung cấp bất kỳ sự viện trợ và chống đỡ gì cho Chu Dương.
Thế thì, lẽ nào tên oắt con Chu Dương này là kiểu tuổi trẻ ngông cuồng, không nhận thức rõ được tình thế, mới dám chất vấn ông ta như vậy?
Trương Thái Viêm nhanh chóng lắc đầu.
Thật ra ông ta không hiểu rõ lắm về Chu Dương, cũng không đi sâu vào tìm hiểu anh.
Nhưng từ mấy lần trò chuyện và phân tích việc Chu Dương đến Tương Tây kinh doanh, Trương Thái Viêm gần như có thể nhận định, Chu Dương là một người có khí phách và sự kiên trì mạnh mẽ, hơn nữa anh làm việc căn bản là không kiêng dè điều gì, dường như không có bất kỳ vật gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Khi mới tới Trường Sa, đánh Giang Bắc tàn phế, đến Tương Tây, lại ở trong nhà của Trương gia đánh Trương Luân và Trương Đào, gây rối trong bữa tiệc của Giang gia...
Bất kể là việc gì, đều có thể nhìn thấy mặt nghiêm khắc và quả quyết của Chu Dương.
“Chu Dương, nếu như cậu có bất kì hiểu lầm nào thì có thể trực tiếp nói ra, tôi nghĩ, Trương gia chúng tôi cũng có đủ thành ý, chứ không phải như thế này, mới bắt đầu đã hoài nghi thành ý của Trương gia đối với lần hợp tác này, có đúng không, cậu nói xem?”
Trương Thái Viêm cười ha hả nói, trong lời nói dường như xem chất vấn của Chu Dương chỉ là hiểu lầm, thậm chí còn rất khách khí bảo Chu Dương nói rõ sự việc này ra, Trương gia ông có thể biểu thị thành ý để xóa tan hiểu lầm.
Nhưng lời này vào tai Chu Dương, lại hoàn toàn là một ý nghĩa khác.
Thừa nhận là hiểu lầm, thế thì Chu Dương đi thẳng vào chất vấn như vậy, đã nói lên rằng anh không đủ thận trọng, làm việc xốc nổi, dễ dàng vì cái lợi trước mắt.
Mà cái gọi là bày tỏ thái độ thành ý của Trương Thái Viêm, từ góc nhìn của Chu Dương, chẳng qua chỉ là để kéo dài thời gian, để bọn họ có thời gian và nhân lực dọn dẹp sạch sẽ mấy việc dơ bẩn giở trò sau lưng kia.
Chí ít, đến lúc thật sự nhắc đến chuyện hiểu lầm, thì Trương gia bọn họ cũng sẽ không bày ra bất kì sơ hở gì trước mặt Chu Dương.
“Ha ha, Trương lão gia, có phải là hiểu lầm hay không, tôi nghĩ ông còn biết rõ hơn tôi đấy, vốn dĩ cái hạng mục chi nhánh này là hợp tác đôi bên giữa chúng ta, hơn nữa toàn bộ hành trình này đối với người khác và thế lực khác, hầu như không có sự đả kích trực tiếp.”
Chu Dương cười nói.
“Tôi biết, ông nhất định sẽ nói như vậy, vấn đề hạng mục này của chúng ta, đối với mấy công ty mỹ phẩm và các cửa hàng khác mà nói, thì là vấn đề khá nghiêm trọng, nhưng đối với công ty Danh Dương mà nói, căn bản không được xem là uy hiếp gì.”
“Muốn nói tới uy hiếp, ngành mỹ phẩm của toàn bộ tỉnh Tương Tây có thể đủ để gây ra uy hiếp đối với công ty Danh Dương, cũng chỉ có Trương gia. Hơn nữa, các chi nhánh của công ty Danh Dương mọc lên như nấm ở tỉnh Tương Tây, bị tổn thất nhiều nhất chắc hẳn là mỹ phẩm Mỹ Thần của Trương gia các ông.”
“Cho nên nói, Trương gia có đầy đủ động cơ và thực lực để làm chuyện như vậy, chắc hẳn những người đòi phí bảo kê năm triệu tệ ở thành phố Liễu cũng là các ông phái đến nhỉ?”
Chu Dương cực kì bình tĩnh nói xong, liền yên tĩnh chờ đợi, anh muốn nghe xem Trương Thái Viêm có gì muốn nói, hoặc nói cách khác là muốn biện giải như thế nào.
Dù sao, lời này của anh có thể nói là đã đem mọi phương diện, động cơ, năng lực và hiện trạng và toàn bộ suy tính đặt đúng chỗ.
Trước mắt, việc mở chi nhánh của công ty Danh Dương đã mọc lên như nấm ở tỉnh Tương Tây, có mâu thuẫn lớn nhất và quyền lợi bị hao tổn nhiều nhất chính là Trương gia.
“Ha ha, Chu Dương, cậu nghĩ nhiều quá rồi, nếu cậu nói như vậy, Trương gia chúng tôi tại sao vẫn còn cùng cậu hợp tác chứ? Thế chẳng phải là tự mình chà đạp mình hả?”
Một hồi lâu sau, Trương Thái Viêm mới chậm rãi trả lời.
Nhưng từ ngữ khí của ông ta, Chu Dương nghe ra được sự kinh ngạc và mệt mỏi.
“Bởi vì hạng mục lần này, không chỉ có ý nghĩa cực kỳ lớn đối với công ty Chu Dương, mà cả với Trương gia cũng có ảnh hưởng rất lớn, các ông làm như vậy, chẳng qua là muốn tranh giành được nhiều quyền lợi hơn của hạng mục.”
“Trương lão gia, tôi nói có đúng không?”