Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 388: Sóng ngầm xuất hiện
Giang gia.
Ở đại sảnh, lần này không có Dư gia, Đỗ gia và Đường gia.
Chỉ có Giang Phàm Lưu, gia chủ của Giang gia và ba người con trai của ông ta, xếp theo thứ tự là Giang Hành Phương, Giang Hành Nguyên và Giang Hành Quảng.
Cả ba đứng sang một bên, cúi đầu chờ lệnh của bố mình.
"Những gia tộc nhỏ không có đầu óc đó có cử người đến sám hối không?"
Giọng nói của Giang Phàm Lưu lạnh lùng, khiến người khác rùng mình.
Lúc này đã là đêm khuya, mặc dù Giang gia đã sáng đèn rực rỡ, nhưng cả hai người Giang Hành Nguyên và Giang Hành Quảng vẫn cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Giang Hành Phương đứng yên, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Không có, không chỉ không có bất cứ ý hối lỗi nào, thậm chí còn không ngừng tuyên dương bản thân mình ở bên ngoài rằng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Giang gia chúng ta, bôi nhọ Giang gia.”
Giang Hành Phương bình thản nói, không mảy may cảm thấy lời nói của mình có thể sẽ quyết định không biết bao nhiêu số phận của gia tộc nhỏ ở Trường Sa.
Dường như số phận của những người đó không liên quan gì đến ông ta.
Bây giờ, trong đầu ông ta đều đang nghĩ đến chuyện liên quan đến Chu Dương.
"Hừ, thưa bố, những gia tộc nhỏ đó đã theo Trần gia, còn có Đinh gia, cho rằng có thể chống lại Giang gia chúng ta. Thật không biết sống chết. Theo con thì không cần phí lời với bọn họ, trực tiếp ra tay luôn, tốt nhất khiến bọn họ không thể sống ở Trường Sa!"
Giang Hành Nguyên lạnh lùng nói, giọng điệu hung dữ, ông ta cũng căm hận những gia tộc đó.
Bữa tiệc trước đó của Giang gia là do ông ta tự mình tổ chức. Mục đích kén rể cho Giang Yến để tăng cường sức mạnh của Giang gia, củng cố sức mạnh của bản thân ông ta. May ra trong cuộc cạnh tranh cho vị trí gia chủ Giang gia, có thêm một phần khả năng thành công.
Nhưng mọi thứ không diễn ra như vậy.
Đầu tiên là Chu Dương gây rối loạn bữa tiệc, nghênh ngang bỏ đi, bọn họ không có cách nào ngăn chặn. Sau đó, một số gia tộc nhỏ do Trần gia và Đinh gia đứng đầu đã ngang nhiên phản đối, chống lại Giang gia.
Đây đã là chuyện xem thường Giang gia. Bọn họ không muốn bị Giang gia kiểm soát, vậy thì Giang gia có thể khiến bọn họ không thể sống ở Trường Sa.
Thế nhưng, những chuyện này chỉ là thứ yếu.
Giang Hành Nguyên tuyệt đối không ngờ tới, tối hôm đó Giang Yến đột ngột rời khỏi trang viên Giang gia, vậy mà lại đi cùng Chu Dương.
Ông ta đã ra lệnh bịt miệng, đám người bảo vệ đó không ai dám nói xằng bậy.
Nếu không, một khi bị thế giới bên ngoài biết được, Giang Hành Nguyên sẽ trở thành một trò đùa.
"Ha ha, anh cả, anh hai, đừng căng thẳng như vậy. Những gia tộc nhỏ đó hoàn toàn không thể gây ra biến cố gì. Chuyện chúng ta phải suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để giải quyết đám người Chu Dương đó, mối đe dọa của bọn họ lớn hơn nhiều so với những gia tộc nhỏ đó."
Giang Hành Quảng nhìn phản ứng của anh cả và anh hai, trong lòng cười khẩy.
Trong số ba anh em, thế lực của Giang Hành Quảng là yếu nhất. Ông ta ít có cơ hội thể hiện năng lực của mình trước mặt mọi người.
Điều này khiến ông ta không cam tâm.
Bây giờ anh cả đã mất tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ. Anh hai liên tiếp làm hỏng nhiều việc, ông ta đã bắt đầu suy nghĩ khi nào mình có thể ngẫu nhiên thể hiện tài năng.
"Chú ba, chú không cần nói lời châm chọc. Ai không biết mối đe dọa của Chu Dương lớn, nhưng chú có cách đối phó với cậu ta không?"
Giang Hành Nguyên vừa nghe thấy liền không mấy vui vẻ.
Ông ta nói muốn chỉnh đốn những gia tộc nhỏ đó trước, chú ba lại nói muốn đối phó với Chu Dương.
Nhưng ai mà không biết, Chu Dương chắc chắn không phải là người dễ đối phó. Nếu không ông ta cũng sẽ không chịu thiệt mấy lần trong tay của Chu Dương.
Bây giờ chú ba vừa khéo đưa ra điều này, rõ ràng trong lòng có ý xấu.
"Ha ha, anh hai, lời nói này của là anh không đúng rồi. Chu Dương không dễ đối phó, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách. Lẽ nào anh chịu thiệt mấy lần trong tay cậu ta nên đã sợ rồi sao?"
Giang Hành Quảng chế nhạo, dù sao chỉ là lời chế nhạo. Ông ta cũng không ngại nói thêm vài câu nữa, tận lực chọc tức anh hai.
"Hành Quảng, con có cách à?"
Giang Hành Nguyên còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Giang Phàm Lưu trực tiếp cắt ngang.
Giang Phàm Lưu ngồi trên ghế chủ nhà, nhìn Giang Hành Quảng, lạnh nhạt nói.
Mặc dù nghe có vẻ như là giọng điệu hỏi dò, nhưng ba anh em biết rằng bố mình đang nghiêm túc.
Trong phút chốc, ánh mắt của Giang Hành Phương và Giang Hành Nguyên cũng nhìn vào Giang Hành Quảng.
“Ơ......”
Bỗng chốc, Giang Hành Quảng sững sờ.
Sao chuyện này đã trở thành như vậy?
Ông ta chỉ tùy tiện nói thôi, Chu Dương rất khó đối phó, không phải mọi người đã công nhận rồi sao?
Thế nhưng tại sao bố không làm theo qui tắc mà lại trực tiếp hỏi dò mình?
Ông ta làm gì có cách đối phó với Chu Dương.
Nhìn thấy Giang Hành Quảng úp úp mở mở không nói nên lời, Giang Hành Phương thu hồi ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, đầy mỉa mai.
"Ha ha, chú ba, tại sao vừa nãy nói chuyện khí phách như thế, bây giờ úp mở không nói nên lời? Không phải chú nói Chu Dương dễ đối phó sao? Sao bây giờ hỏi, chú lại không nói được chứ? Lẽ nào chú không muốn đối phó Chu Dương?"
Nhưng Giang Hành Nguyên lại không bằng lòng buông tha cho chú ba.
Trước mắt, Giang Hành Quảng là mối đe dọa lớn nhất của Giang Hành Nguyên tại Giang gia.
Hiếm khi bắt được chỗ sai của chú ba, còn không ra sức chê bài thì còn đợi đến khi nào.
Ngay sau đó, đủ loại lời nói khó nghe phát ra từ miệng của Giang Hành Nguyên.
Chuyện này khiến sắc mặt Giang Hành Quảng vô cùng khó coi.
Ông ta nhìn anh cả, phát hiện vẻ mặt của Giang Hành Phương không thay đổi, cũng không nhìn ông ta, thì biết rằng anh cả hoàn toàn sẽ không giúp đỡ ông ta.
Giang Hành Quảng nhìn bố mình, nhưng lại phát hiện ánh mắt của bố trong phút chốc cũng trở nên rất lạnh lùng.
Ngay lập tức, từ sau lưng của Giang Hành Quảng nổi lên một luồng khí lạnh lẽo thấu xương.
Đây là phát ngôn bừa bãi trước mặt bố.
Theo chuyện nhỏ mà nói, thì đây chỉ là lời nói không đáng tin cậy, không có căn cứ.
Nghĩ theo chuyện lớn mà nói, đây là lừa dối bố mình, chính là một tội lớn.
"Thưa bố, con vừa nãy có hơi hồ đồ, nói những gì lời không nên nói. Chúng ta bây giờ xác thực nên tập trung vào những gia tộc nhỏ đó."
Cuối cùng, Giang Hành Quảng vẫn thừa nhận bản thân sợ hãi. Ông ta bây giờ thế lực yếu kém, không dám chống lại bố mình.
"Hành Phương thấy thế nào?"
Giang Phàm Lưu thu hồi ánh mắt khỏi người Giang Hành Quảng, lần nữa nhìn vào Giang Hành Phương, khẽ hỏi.
Giang Phàm Lưu vẫn biết năng lực của đứa con cả mạnh hơn nhiều so với đứa con thứ hai và đứa con thứ ba.
"Rất đơn giản. Những gia tộc nhỏ đó do Trần gia và Đinh gia đứng đầu, vậy thì chúng ta sẽ đối phó với những gia tộc nhỏ đó trước. Con nhớ rằng Triệu gia và Lưu gia yếu hơn một chút, có thể đối phó với bọn họ trước."
Giang Hành Phương thản nhiên nói. Chỉ một câu là đã quyết định số phận của Triệu gia và Lưu gia.
"Được, con đi làm chuyện này. Những gia tộc nhỏ này đã dám làm như vậy, nhất định có chỗ dựa sau lưng. Có khả năng Trương gia cản trở từ bên trong. Con phải cẩn thận. Có chuyện gì nhất định phải báo cáo cho ta!"
Giang Phàm Lưu trầm giọng nói, giọng điệu rất uy nghiêm, không cho phép bác bỏ.
Giang gia là một trong năm gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây, đứng ở tỉnh Tương Tây trong mấy chục năm, uy nghiêm không cho phép bị xâm phạm.
Những gia tộc nhỏ đó dám xâm phạm đến sự uy nghiêm của Giang gia. Vậy thì phải sẵn sàng chuẩn bị nhận lấy sự giận dữ của Giang gia.
"Đúng rồi, ta nhớ Triệu gia và Lưu gia có qua lại thân thiết với quỹ đầu tư Cốc Chính phải không?"
Đột nhiên, Giang Phàm Lưu giống như nhớ ra gì đó, khẽ hỏi.
"Dạ, Hoàng Tam Lập, người phụ trách của quỹ đầu tư Cốc Chính là bạn lâu năm với gia chủ của Triệu gia và Lưu gia. Nhiều sản nghiệp của hai gia tộc này đều có sự hỗ trợ của quỹ đầu tư Cốc Chính."
Giang Hành Phương hờ hững nói, dường như hiểu biết thấu đáo về những chuyện này.
"Ta nhớ sau lưng quỹ đầu tư Cốc Chính dựa vào là thế lực ở Thủ Đô."
Giang Phàm Lưu do dự, rõ ràng đang suy nghĩ làm sao đối mặt với quỹ đầu tư Cốc Chính.
"Trần gia ở Thủ Đô, nhưng theo con biết, Trần gia đã chuẩn bị vứt bỏ quỹ đầu tư Cốc Chính. Không cần lo lắng về chuyện này. Con có chừng mực."
"Vậy thì tốt, đã như vậy, con cứ mạnh tay đi làm đi. Để người khác nhìn thấy sự uy nghiêm của Giang gia ta không phải ai cũng có thể xâm phạm được."
Ở đại sảnh, lần này không có Dư gia, Đỗ gia và Đường gia.
Chỉ có Giang Phàm Lưu, gia chủ của Giang gia và ba người con trai của ông ta, xếp theo thứ tự là Giang Hành Phương, Giang Hành Nguyên và Giang Hành Quảng.
Cả ba đứng sang một bên, cúi đầu chờ lệnh của bố mình.
"Những gia tộc nhỏ không có đầu óc đó có cử người đến sám hối không?"
Giọng nói của Giang Phàm Lưu lạnh lùng, khiến người khác rùng mình.
Lúc này đã là đêm khuya, mặc dù Giang gia đã sáng đèn rực rỡ, nhưng cả hai người Giang Hành Nguyên và Giang Hành Quảng vẫn cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Giang Hành Phương đứng yên, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Không có, không chỉ không có bất cứ ý hối lỗi nào, thậm chí còn không ngừng tuyên dương bản thân mình ở bên ngoài rằng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Giang gia chúng ta, bôi nhọ Giang gia.”
Giang Hành Phương bình thản nói, không mảy may cảm thấy lời nói của mình có thể sẽ quyết định không biết bao nhiêu số phận của gia tộc nhỏ ở Trường Sa.
Dường như số phận của những người đó không liên quan gì đến ông ta.
Bây giờ, trong đầu ông ta đều đang nghĩ đến chuyện liên quan đến Chu Dương.
"Hừ, thưa bố, những gia tộc nhỏ đó đã theo Trần gia, còn có Đinh gia, cho rằng có thể chống lại Giang gia chúng ta. Thật không biết sống chết. Theo con thì không cần phí lời với bọn họ, trực tiếp ra tay luôn, tốt nhất khiến bọn họ không thể sống ở Trường Sa!"
Giang Hành Nguyên lạnh lùng nói, giọng điệu hung dữ, ông ta cũng căm hận những gia tộc đó.
Bữa tiệc trước đó của Giang gia là do ông ta tự mình tổ chức. Mục đích kén rể cho Giang Yến để tăng cường sức mạnh của Giang gia, củng cố sức mạnh của bản thân ông ta. May ra trong cuộc cạnh tranh cho vị trí gia chủ Giang gia, có thêm một phần khả năng thành công.
Nhưng mọi thứ không diễn ra như vậy.
Đầu tiên là Chu Dương gây rối loạn bữa tiệc, nghênh ngang bỏ đi, bọn họ không có cách nào ngăn chặn. Sau đó, một số gia tộc nhỏ do Trần gia và Đinh gia đứng đầu đã ngang nhiên phản đối, chống lại Giang gia.
Đây đã là chuyện xem thường Giang gia. Bọn họ không muốn bị Giang gia kiểm soát, vậy thì Giang gia có thể khiến bọn họ không thể sống ở Trường Sa.
Thế nhưng, những chuyện này chỉ là thứ yếu.
Giang Hành Nguyên tuyệt đối không ngờ tới, tối hôm đó Giang Yến đột ngột rời khỏi trang viên Giang gia, vậy mà lại đi cùng Chu Dương.
Ông ta đã ra lệnh bịt miệng, đám người bảo vệ đó không ai dám nói xằng bậy.
Nếu không, một khi bị thế giới bên ngoài biết được, Giang Hành Nguyên sẽ trở thành một trò đùa.
"Ha ha, anh cả, anh hai, đừng căng thẳng như vậy. Những gia tộc nhỏ đó hoàn toàn không thể gây ra biến cố gì. Chuyện chúng ta phải suy nghĩ bây giờ là làm thế nào để giải quyết đám người Chu Dương đó, mối đe dọa của bọn họ lớn hơn nhiều so với những gia tộc nhỏ đó."
Giang Hành Quảng nhìn phản ứng của anh cả và anh hai, trong lòng cười khẩy.
Trong số ba anh em, thế lực của Giang Hành Quảng là yếu nhất. Ông ta ít có cơ hội thể hiện năng lực của mình trước mặt mọi người.
Điều này khiến ông ta không cam tâm.
Bây giờ anh cả đã mất tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ. Anh hai liên tiếp làm hỏng nhiều việc, ông ta đã bắt đầu suy nghĩ khi nào mình có thể ngẫu nhiên thể hiện tài năng.
"Chú ba, chú không cần nói lời châm chọc. Ai không biết mối đe dọa của Chu Dương lớn, nhưng chú có cách đối phó với cậu ta không?"
Giang Hành Nguyên vừa nghe thấy liền không mấy vui vẻ.
Ông ta nói muốn chỉnh đốn những gia tộc nhỏ đó trước, chú ba lại nói muốn đối phó với Chu Dương.
Nhưng ai mà không biết, Chu Dương chắc chắn không phải là người dễ đối phó. Nếu không ông ta cũng sẽ không chịu thiệt mấy lần trong tay của Chu Dương.
Bây giờ chú ba vừa khéo đưa ra điều này, rõ ràng trong lòng có ý xấu.
"Ha ha, anh hai, lời nói này của là anh không đúng rồi. Chu Dương không dễ đối phó, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách. Lẽ nào anh chịu thiệt mấy lần trong tay cậu ta nên đã sợ rồi sao?"
Giang Hành Quảng chế nhạo, dù sao chỉ là lời chế nhạo. Ông ta cũng không ngại nói thêm vài câu nữa, tận lực chọc tức anh hai.
"Hành Quảng, con có cách à?"
Giang Hành Nguyên còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Giang Phàm Lưu trực tiếp cắt ngang.
Giang Phàm Lưu ngồi trên ghế chủ nhà, nhìn Giang Hành Quảng, lạnh nhạt nói.
Mặc dù nghe có vẻ như là giọng điệu hỏi dò, nhưng ba anh em biết rằng bố mình đang nghiêm túc.
Trong phút chốc, ánh mắt của Giang Hành Phương và Giang Hành Nguyên cũng nhìn vào Giang Hành Quảng.
“Ơ......”
Bỗng chốc, Giang Hành Quảng sững sờ.
Sao chuyện này đã trở thành như vậy?
Ông ta chỉ tùy tiện nói thôi, Chu Dương rất khó đối phó, không phải mọi người đã công nhận rồi sao?
Thế nhưng tại sao bố không làm theo qui tắc mà lại trực tiếp hỏi dò mình?
Ông ta làm gì có cách đối phó với Chu Dương.
Nhìn thấy Giang Hành Quảng úp úp mở mở không nói nên lời, Giang Hành Phương thu hồi ánh mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, đầy mỉa mai.
"Ha ha, chú ba, tại sao vừa nãy nói chuyện khí phách như thế, bây giờ úp mở không nói nên lời? Không phải chú nói Chu Dương dễ đối phó sao? Sao bây giờ hỏi, chú lại không nói được chứ? Lẽ nào chú không muốn đối phó Chu Dương?"
Nhưng Giang Hành Nguyên lại không bằng lòng buông tha cho chú ba.
Trước mắt, Giang Hành Quảng là mối đe dọa lớn nhất của Giang Hành Nguyên tại Giang gia.
Hiếm khi bắt được chỗ sai của chú ba, còn không ra sức chê bài thì còn đợi đến khi nào.
Ngay sau đó, đủ loại lời nói khó nghe phát ra từ miệng của Giang Hành Nguyên.
Chuyện này khiến sắc mặt Giang Hành Quảng vô cùng khó coi.
Ông ta nhìn anh cả, phát hiện vẻ mặt của Giang Hành Phương không thay đổi, cũng không nhìn ông ta, thì biết rằng anh cả hoàn toàn sẽ không giúp đỡ ông ta.
Giang Hành Quảng nhìn bố mình, nhưng lại phát hiện ánh mắt của bố trong phút chốc cũng trở nên rất lạnh lùng.
Ngay lập tức, từ sau lưng của Giang Hành Quảng nổi lên một luồng khí lạnh lẽo thấu xương.
Đây là phát ngôn bừa bãi trước mặt bố.
Theo chuyện nhỏ mà nói, thì đây chỉ là lời nói không đáng tin cậy, không có căn cứ.
Nghĩ theo chuyện lớn mà nói, đây là lừa dối bố mình, chính là một tội lớn.
"Thưa bố, con vừa nãy có hơi hồ đồ, nói những gì lời không nên nói. Chúng ta bây giờ xác thực nên tập trung vào những gia tộc nhỏ đó."
Cuối cùng, Giang Hành Quảng vẫn thừa nhận bản thân sợ hãi. Ông ta bây giờ thế lực yếu kém, không dám chống lại bố mình.
"Hành Phương thấy thế nào?"
Giang Phàm Lưu thu hồi ánh mắt khỏi người Giang Hành Quảng, lần nữa nhìn vào Giang Hành Phương, khẽ hỏi.
Giang Phàm Lưu vẫn biết năng lực của đứa con cả mạnh hơn nhiều so với đứa con thứ hai và đứa con thứ ba.
"Rất đơn giản. Những gia tộc nhỏ đó do Trần gia và Đinh gia đứng đầu, vậy thì chúng ta sẽ đối phó với những gia tộc nhỏ đó trước. Con nhớ rằng Triệu gia và Lưu gia yếu hơn một chút, có thể đối phó với bọn họ trước."
Giang Hành Phương thản nhiên nói. Chỉ một câu là đã quyết định số phận của Triệu gia và Lưu gia.
"Được, con đi làm chuyện này. Những gia tộc nhỏ này đã dám làm như vậy, nhất định có chỗ dựa sau lưng. Có khả năng Trương gia cản trở từ bên trong. Con phải cẩn thận. Có chuyện gì nhất định phải báo cáo cho ta!"
Giang Phàm Lưu trầm giọng nói, giọng điệu rất uy nghiêm, không cho phép bác bỏ.
Giang gia là một trong năm gia tộc lớn ở tỉnh Tương Tây, đứng ở tỉnh Tương Tây trong mấy chục năm, uy nghiêm không cho phép bị xâm phạm.
Những gia tộc nhỏ đó dám xâm phạm đến sự uy nghiêm của Giang gia. Vậy thì phải sẵn sàng chuẩn bị nhận lấy sự giận dữ của Giang gia.
"Đúng rồi, ta nhớ Triệu gia và Lưu gia có qua lại thân thiết với quỹ đầu tư Cốc Chính phải không?"
Đột nhiên, Giang Phàm Lưu giống như nhớ ra gì đó, khẽ hỏi.
"Dạ, Hoàng Tam Lập, người phụ trách của quỹ đầu tư Cốc Chính là bạn lâu năm với gia chủ của Triệu gia và Lưu gia. Nhiều sản nghiệp của hai gia tộc này đều có sự hỗ trợ của quỹ đầu tư Cốc Chính."
Giang Hành Phương hờ hững nói, dường như hiểu biết thấu đáo về những chuyện này.
"Ta nhớ sau lưng quỹ đầu tư Cốc Chính dựa vào là thế lực ở Thủ Đô."
Giang Phàm Lưu do dự, rõ ràng đang suy nghĩ làm sao đối mặt với quỹ đầu tư Cốc Chính.
"Trần gia ở Thủ Đô, nhưng theo con biết, Trần gia đã chuẩn bị vứt bỏ quỹ đầu tư Cốc Chính. Không cần lo lắng về chuyện này. Con có chừng mực."
"Vậy thì tốt, đã như vậy, con cứ mạnh tay đi làm đi. Để người khác nhìn thấy sự uy nghiêm của Giang gia ta không phải ai cũng có thể xâm phạm được."