• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 387: bất lực

Lần này, Chu Dương thật sự hơi hỗn loạn.
Rốt cuộc giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tôn Liên trở nên như vậy?
Hơn nữa, nhìn bộ dạng này thì rõ ràng Tôn Liên đã chịu tổn thương sâu sắc trong lòng.
Chết tiệt!
Chu Dương thầm chửi trong lòng, đống rắc rối của Trần Thế Hào lại phải đến tay anh thu dọn.
Chỉ là anh không biết rốt cuộc trong lòng Trần Thế Hào nghĩ gì, cho nên cũng không biết quyết định nên làm thế nào.
"Tôn tổng, bà ở đây cũng không thành vấn đề, bà có muốn tôi kêu người đưa bà về không? Hay là ở lại đây nghỉ ngơi một đêm? Trần tổng hiện giờ không ở đây, đợi đến lúc ông ấy quay lại thì bà nói từ từ nói chuyện với ông ấy là được."
Chu Dương chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi.
Lúc này anh cũng không bảo đảm điều gì.
Cũng không thể vỗ ngực đảm bảo nói bà cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ khiến Trần Thế Hào thành thật chân thành đến đây để hòa giải với bà.
Nếu như vậy nói không chừng sẽ có nguy cơ Trần Thế Hào sẽ trở mặt với Chu Dương.
Dù sao việc Trần Thế Hào giúp Chu Dương làm việc là chuyện riêng giữa ông ấy và anh.
Nói cho cùng Chu Dương bây giờ vẫn chưa đủ tư cách để có thể chỉ tay năm ngón sai bảo người như Trần Thế Hào.
"Anh Dương, bố em làm sao thế?"
Chu Dương vừa dứt lời, Tôn Liên còn chưa có phản ứng gì thì đúng lúc này một giọng nói sốt ruột lo lắng vang lên.
Lập tức Chu Dương quay lại nhìn Trần Hân đang vô cùng hoang mang vội vàng chạy đến, nhìn quanh căn phòng một lượt không thấy Trần Thế Hào đâu thì lại càng hoảng hốt hơn.
"Anh Dương, bố em đâu? Vừa nãy em nghe nói bố em rất tức giận bỏ ra ngoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Hân vừa ra ngoài về, đã nghe nhân viên khách sạn ở dưới lầu nói Trần Thế Hào nổi giận đùng đùng bỏ đi, khiến Trần Hân vô cùng lo lắng, còn đang không biết xảy ra chuyện lớn gì.
Đến khi cô ấy chạy lên không nhìn thấy Trần Thế Hào đâu thì thật sự đã hoàn toàn hoảng loạn.
Người thân thiết nhất với cô ấy trên đời này chính là Trần Thế Hào.
Nếu như Trần Thế Hào xảy ra chuyện gì Trần Hân cũng sẽ thấy như cả bầu trời đã sụp xuống.
Mặc dù Chu Dương đã trấn an cô nhưng căn bản không thể khiến cô ấy ngừng kích động.
Sự xuất hiện của Trần Hân khiến vài người sững sờ một lát.
Chu Thiều Hoa và Chu Dương đều không ngờ Trần Hân lại xuất hiện ngay đúng lúc này, còn đang không biết phải giải thích với cô ấy thế nào.
Chẳng lẽ lại nói là bố cô ấy vừa cãi nhau một trận với người tình cũ cách đây mười ba năm sau đó tức giận chạy ra ngoài rồi sao?
Không thể được.
"Trần Hân, em yên tâm, bố em không sao đâu, có chút chuyện nhỏ thôi, đợi bố em về rồi ông ấy sẽ nói chuyện với em nhé."
Chu Dương cũng không biết phải giải thích với cô thế nào nên đành nói như vậy.
Nhưng chính vì thế mà Trần Hân lại càng hoảng loạn hơn.
Ngay cả đến anh Dương còn nói như vậy thì lẽ nào bố cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nghĩ đến đây, Trần Hân không cầm được nước mắt, ào ào tuôn ra.
"Cháu là con gái của Thế Hào?"
Đúng lúc này thì Tôn Liên như đang mất hồn lại đột ngột lên tiếng.
Bà ấy đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Hân, nhìn cô gái nước mắt sắp thành sông, vẻ mặt ân cần như một người mẹ.
Giọng nói của Tôn Liên vốn đã dễ nghe, mặc dù ban nãy có khóc một lúc lâu, nhưng khi nói chuyện với Trần Hân giọng điệu vẫn vô cùng dịu dàng, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.
"Vâng, dì là ai?"
Trần Hân hơi sững lại, cô ấy không biết Tôn Liên, cũng không biết Tôn Liên là ai.
Nhưng lúc này Chu Dương và Chu Thiều Hoa đều không có phản ứng gì, vậy thì đúng là Tôn Liên đang nói chuyện với mình rồi, có vẻ như bà ấy biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Thế Hào.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Hân nhìn Tôn Liên trở nên trông chờ hơn, thấp thoáng như có ánh sáng phát lên.
"Dì quen bố của cháu sao? Dì có biết đã xảy ra chuyện gì không? Bố cháu sẽ không có chuyện gì chứ ạ?"
Trần Hân giống như một đứa trẻ bị đuối nước nắm được cái cọc cuối cùng, cô siết chặt lấy cánh tay của Tôn Liên, không ngừng truy hỏi.
Tôn Liên nhìn Trần Hân, vẻ mặt dịu dàng, đưa tay lên vuốt ve nhè nhẹ khuôn mặt của Trần Hân, động tác vô cùng mềm mại.
"Đúng thế, dì có quen bố cháu, là bạn cũ của bố cháu mười mấy năm trước, bố cháu ra ngoài có chút việc thôi, ngày mai sẽ về, cháu yên tâm nhé."
Tôn Liên nhẹ nhàng nói, chậm rãi ôm Trần Hân vào lòng, giống như một người mẹ đang ôm con gái, ngay đến cả động tác cũng vô cùng dịu dàng.
Chu Dương và Chu Thiều Hoa nhìn nhau, không biết phải làm sao.
Không ngờ Tôn Liên vừa nãy vẫn còn hồn bay phách lạc, mà sau khi nhìn thấy Trần Hân lại thay đổi như vậy.
Chu Dương thầm trách móc.
Lẽ nào đây là bản năng của người làm mẹ trỗi dậy sao?
Không phải chứ, Tôn Liên dù gì cũng gần bốn mươi tuổi rồi, lẽ nào bà ấy vẫn chưa kết hôn, không có con cái sao?
Những chuyện này, Chu Dương cũng không biết, Chu Thiều Hoa cũng không nói cho anh, cho nên anh chỉ có thể suy đoán.
Chu Dương muốn Tôn Liên ở một phòng khác nghỉ ngơi một chút, dù sao bộ dạng ban nãy của bà ấy cũng khiến người khác lo lắng.
Về phía Trần Hân thì sẽ không có chuyện gì.
Nhưng nếu như ngày mai Trần Thế Hào vẫn chưa về thì không biết giữa Tôn Liên và Trân Hân sẽ xảy ra chuyện gì nữa, Chu Dương đau đầu suy nghĩ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Dương vẫn quyết định không làm phiền bọn họ, để bọn họ ở với nhau một chỗ.
Chu Dương ra hiệu với Chu Thiều Hoa rồi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Chú Chu, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Không phải chú nói bọn họ là mối quan hệ người yêu cũ cách đây mười mấy năm sao?”
Sau khi ra khỏi phòng, đóng cửa lại Chu Dương cạn lời, ánh mắt nhìn Chu Thiều Hoa có chút nghi hoặc.
Theo những gì Chu Thiều Hoa nói, nếu là người yêu cũ cách đây mười mấy năm thì sao có thể hôm nay vừa gặp mặt đã biến thành như vậy?
Không phải nên anh anh em em, lưu luyến bịn rịn tâm sự với nhau sao?
Vậy mà bây giờ xem ra giữa hai người họ không hề vui vẻ, thậm chí còn có khả năng động tay động chân với nhau nữa?
Nếu không thì Tôn Liên sao có thể ngồi co ro trên ghế sofa như thế, hơn nữa bàn trà bên cạnh còn bị hất đổ xuống đất.
Chu Thiều Hoa đáp lại Chu Dương một cái nhìn tỏ ý cũng không biết, nhún vai không nói gì.
Trên thực tế, Chu Thiều Hoa cũng không rõ, suy nghĩ của ông ấy và Chu Dương cũng giống nhau, hai người yêu nhau gặp lại sau mười mấy năm xa cách, không đến mức tình nồng ý đượm thì cũng tuyệt đối nên nhẹ nhàng thoải mái nói chuyện với nhau chứ.
Vậy mà thực tế dường như hai người này lại hoàn toàn không giống thế.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Dương không hiểu nổi, Chu Thiều Hoa cũng nghĩ không ra.
Thực tế, cả hai người đều là những người không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Chu Thiều Hoa đã hơn bốn mươi tuổi song vẫn độc thân, đối với chuyện quan hệ yêu đương căn bản không có kinh nghiệm gì, rất nhiều chuyện bản thân đều tùy tiện cho rằng hiển nhiên là như thế.
Còn Chu Dương mặc dù đã kết hôn, nhưng lại ở rể, thậm chí ban đầu Tạ Linh Ngọc cũng không phải thật lòng muốn kết hôn với anh.
Đối với chuyện yêu đương Chu Dương cũng giống Chu Thiều Hoa, không có hiểu biết sâu sắc.
Hai người ai về phòng đó, cũng không lo lắng giữa Trần Hân và Tôn Liên sẽ xảy ra vấn đề gì.
Còn lúc này trong phòng, Tôn Liên ôm Trần Hân, nhẹ nhàng an ủi khiến tinh thần cũng đã bình tĩnh lại.
Chu Dương trở về phòng của mình, đương nhiên là một đêm không nói chuyện.
Nhưng thực tế anh không hề bình tĩnh mà đang âm thầm suy nghĩ về những thứ mà anh không biết.



4
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom