• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 17

Sau khi mọi người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp từ trên xe bước ra, ai nấy đều ngỡ ngàng!

“Là Thẩm Bích Quân! Chủ tịch công ty Danh Dương”

“Là cô ấy sao? Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, ngày trước chỉ nghe nói, bây giờ được thấy, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.”

“Chỉ là những lời cô ấy vừa nói là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy lại vì tên nhân viên bình thường này mà đối đầu với Trần thiếu gia?

Mọi người lập tức thảo luận sôi nổi, nhưng ánh mắt thậm chí nhìn Thẩm Bích Quân không rời

Cô gái bước ra từ xe Rolls Royce chính là Thẩm Bích Quân, Giám đốc điều hành của công ty Danh Dương, cũng là cấp trên của Chu Dương.

“Chủ tịch Thẩm, cô đến rồi.”

Chu Dương tỏ vẻ bình thường nói.

Đối diện với Thẩm Bích Quân, Chu Dương không có chút tự ti, thậm chí không cảm thấy cô ấy là lãnh đạo của mình.

Vì bằng sáng chế hoạt tính chống lão hóa là của mình, nói đúng ra, công ty Danh Dương của Thẩm Bích Quân cơ bản không xứng với kỹ thuật này.

Có thể nói, đây là món quà lớn mà anh tặng cho cô ấy.



Dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa là dự án quan trọng nhất tiếp theo của công ty Danh Dương, Thẩm Bích Quân biết bản thân nợ Chu Dương tình cảm rất lớn, nên đối với anh cũng lịch sự hơn.

Trần Tuấn Sinh nhìn thấy Thẩm Bích Quân, đôi mắt co rúm lại ngay lập tức, chột dạ, miệng nói : “Thì ra là Tổng giám đốc Thẩm, thật là lâu rồi không gặp, lời Tổng giám đốc Thẩm vừa nói không sai, không phải ai cũng có tư cách để đứng ở đây.”

So với Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân không kém chút nào.

Hơn nữa, do ảnh hưởng của việc tập thể dục lâu dài và vóc dáng cao, nên cô ấy thậm chí trông có vẻ có sức sống hơn.

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi:

“Tôi nghe nói Trần Thiếu gia và Tổng giám đốc Thẩm có quen biết, xem ra tên nhân viên này gặp xui xẻo rồi.”

“Ai nói không phải chứ, đến Tổng giám đốc của công ty mình còn không nói giúp cho anh ta, nếu là tôi, thì sẽ lập tức biến đi, không phải đứng đây chịu nhục nhã.”

Chỉ là, điều khiến mọi người ngạc nhiên, sau khi Thẩm Bích Quân bước ra khỏi xe, mắt không hề nhìn Trần Tuấn Sinh, mà lại từ từ bước về phía Chu Dương.

Đôi mắt đẹp của Thẩm Bích Quân chăm chú nhìn Chu Dương, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có người gây rắc rối cho anh à?”

Chu Dương mỉm cười: “Chỉ là đang chuẩn bị đi vào, lại bị mấy con chó đứng chặn đường thôi.”

Chu Dương nói thẳng một cách đáng kinh ngạc, ví Trần Tuấn Sinh và những kẻ vừa chế giễu anh, tất cả đều giống như con chó.

“Chết tiệt! Tên khốn này rốt cuộc đang nói gì?”

"Quá tự phụ rồi, chẳng lẽ anh ta cho rằng có chủ tịch Thẩm ở đây, thì có thể bảo vệ anh ta sao?"

"Chu Dương, có loại anh phải nói lại!"

Ngay cả Trần Tuấn Sinh cũng nhịn không nổi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Dương, ánh mắt hung dữ giống như một con rắn độc nhìn thấy con mồi.

Chu Dương tỏ vẻ đang nghe, sau đó tự nói

“Thật nực cười, hình như tôi vừa nghe thấy có con chó đang sủa.”

Lúc này, không chỉ là Trần Tuấn Sinh, những người khác đều thấy phẫn nộ, ánh mắt nhìn như dao sắc.

“Chủ tịch Thẩm, cô cũng nghe thấy, tôi cảm thấy con người này, cơ bản không phù hợp để làm việc ở công ty cô, có thể ảnh hưởng, gây tổn thất lớn cho công ty!”

Trần Tuấn Sinh lạnh lùng nói

“Ủa? Tôi lại không cảm thấy vậy.”

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Bích Quân không biểu hiện gì, tiến lên phía trước một bước, đột nhiên quàng tay lên vai Chu Dương, cười nói: “Nhân viên của tôi, anh không có tư cách đánh giá.”

Đôi mắt của Trần Tuấn Sinh như sắp bốc lửa, hắn cảm thấy trong lòng đang bùng lên ngọn lửa.



Có thế nào hắn cũng không ngờ, Thẩm Bích Quân lại có thể quàng lấy cánh tay của Chu Dương.

Trần Tuấn Sinh chịu không được liền hỏi: “Chủ tịch Thẩm, nhân viên của cô quá đáng như vậy.”

“Vậy thì đã sao? Lẽ nào anh cho rằng, tôi vì anh mà loại bỏ người phụ trách của dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa ?”

Thẩm Bích Quân nhìn Trần Tuấn Sinh, lạnh lùng nói.

Người phụ trách của dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa ?

Ngay lập tức, mọi người còn chưa có phản ứng trước lời nói của Thẩm Bích Quân rốt cuộc là có ý gì.



Nhưng chỉ trong tích tắc, khung cảnh vốn có chút ồn ào đột nhiên lặng xuống.

Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều dồn về phía Chu Dương, đầy bất ngờ.

Lẽ nào nói, Chu Dương chính là người phụ trách của dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa ?

“Điều này không thể!”

Trần Tuấn Sinh cũng phản ứng lại, nhưng hắn trông giống như gặp ma, lùi lại hai bước, tức giận nói: “Hắn ta dựa vào đâu mà phụ trách một dự án lớn như vậy?”

“Sao lại không thể? Chu Dương chính là người phụ trách của dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa , thì sao? Anh có ý kiến gì chứ?”

Thẩm Bích Quân khoác lấy cánh tay của Chu Dương, tiến hai bước về phía Trần Tuấn Sinh.



“Còn nữa, đừng cho rằng tôi quen biêt với bố anh, thì anh có thể khua chân múa tay với tôi, cứ coi như bố anh ở đây, thì cũng không dám nói với tôi những lời như vậy!”

Thẩm Bích Quân nói xong, cũng không quan tâm Trần Tuấn Sinh thế nào, khoác lấy Chu Dương, đi vào bên trong Thúy Hồ Cư.

Đợi cho bọn họ đi vào cửa chính, Thấm Bích Quân đột nhiên quay người, đôi mắt đẹp mà lạnh lùng dừng lại chỗ mấy người bảo vệ.

“Về hành vi của mấy người, tôi có thể nói chuyện với sếp của mấy người, mấy người có thể thu dọn đồ đạc rồi.”

Nói xong, liền đi vào Thúy Hồ Cư.

Nhưng lúc này, trên sảnh trước cửa Thúy Hồ Cư, Trần Tuấn Sinh và mọi người vẫn chưa thoát ra khỏi tin vừa nãy.

Chu Dương là người phụ trách của dự án hoạt tính làm trắng da chống lão hóa , điều này khiến họ bất luận thế nào cũng không thể ngờ.

Nhưng là chính miệng Thẩm Bích Quân nói, thì không thể là giả!

“Trần Thiếu gia, cậu phải giúp chúng tôi…”

Mấy người bảo vệ lúc này cũng lặng người, không nghĩ rằng người mình vừa uy hiếp lại chính là khách quý, cứ nghĩa đến lời Thẩm Bích Quân vừa nói, lập tức thấy hoảng hốt.

“Huống hồ, ông chủ của Thúy Hồ Cư nhiều năm không thấy mặt, cả thành phố đều tìm không ra mấy người biết ông ta, Thẩm Bích Quân vốn không thể biết sếp của họ, cô ấy chẳng qua là dọa mọi người, chuyện xảy ra tôi có thể giúp mọi người!”

Trần Tuấn Sinh bị đám đông ồn ào làm cho phát bực, buông cho một câu và đi thằng vào trong.

Thúy Hồ Cư, sảnh Dược Long.

Là phòng tiệc đẳng cấp nhất của Thúy Hồ Cư, có rất nhiều người giàu có, có thực lực, tổ chức bữa tiệc quy mô lớn, đều có chọn ở đây.

Lúc này, cả sảnh Dược Long khung cảnh náo nhiệt.

Sự việc xảy ra ngoài cửa, những người bên trong tạm thời không biết.

Chu Dương và Thẩm Bích Quân đi ra ngoài đại sảnh, nhìn mọi người ở trong, khóe miêng co giật.

“Chủ tịch Thẩm, cô có thể buông ra rồi.”

Mặc dù được một người phụ nữ xinh đẹp như Thâm Bích Quân nắm cánh tay là sự hưởng thụ tuyệt vời, nhưng lại bị quá nhiều người nhìn thấy thì thật không tốt.

Đặc biệt là trong sảnh Dược Long còn có Tạ Linh Ngọc.

Huống hồ hiện tại Chu Dương và Tạ Linh Ngọc đang trong lúc chiến tranh lạnh, anh cũng không muốn Tạ Linh Ngọc nhìn thấy cảnh này, mà hiểu nhầm mình.

“Chủ tịch Thẩm!”

“Chủ tịch Thẩm đến rồi, Chủ tịch Thẩm, cô đến rồi.”

Thẩm Bích Quân vừa đi vào, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.

Một số người biết cô ấy dồn đến, không ngừng chào hỏi.

Chu Dương nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Tạ Linh Ngọc đâu, liền tự mình tìm một góc để ngồi,

Nhưng anh vừa ngồi xuống, có một âm thanh chói tai không chút lịch sự đột nhiên vang lên.

“Thằng nhãi nào đây? Cút ra cho tao, ở đây có người rồi!”


Chương 17: Thẩm Bích Quân bá đạo
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom