• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-369

CHƯƠNG 369: THỜI CƠ TỐT NHẤT ĐỂ RỜI ĐI




CHƯƠNG 369: THỜI CƠ TỐT NHẤT ĐỂ RỜI ĐI

Sắc mặt Lục Nghiêu không được tốt lắm, anh ta cúi đầu thấp giọng nói:“Khanh, em có biết là ở đây có rất nhiều phóng viên hay không?”

Bây giờ tập đoàn Bùi thị là tiêu điểm của tất cả các phương tiện truyền thông, xung quanh tòa nhà nơi đâu cũng có phóng viên đang núp lùm, bọn họ đang chờ đợi “nhân vật chính” xuất hiện, Đường Nhật Khanh đúng là tự chui đầu vào lưới.

Kéo Đường Nhật Khanh lên xe, Lục Nghiêu mới thầm thở phào một hơi, chỉ là sắc mặt vẫn âm u như trước.

Đường Nhật Khanh hiểu rõ, ngay từ lúc bàn kế hoạch chạy trốn từ hôm qua họ đã nói rõ với nhau rồi, cô sẽ không gặp mặt Bùi Danh Chính nữa, nhưng hôm nay cô lại chủ động chạy đến đây, quả thực là cô không đúng.

“Xin lỗi anh.” Đường Nhật Khanh nói.

Vừa nói xong, Lục Nghiêu nói tiếp: “Đây không phải trọng điểm, anh đến tìm em là bởi vì kế hoạch của chúng ta có sự thay đổi.”

Đường Nhật Khanh ngơ ra: “Thay đổi cái gì?”

Vốn bọn họ đã nói rõ ba ngày sau bọn họ sẽ rời khỏi Hải Thành vào giữa đêm, mọi chi tiết nhỏ và những tình huống có thể xảy ra cũng đã bàn với nhau một lượt, bây giờ anh đột nhiên lại nói có sự thay đổi, cô đương nhiên cảm thấy nghi hoặc.

Sắc mặt Lục Nghiêu nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh nhìn Đường Nhật Khanh: “Hôm nay chúng ta phải đi luôn.”

Đường Nhật Khanh ngơ ra: “Cái gì?”

“Bây giờ tập đoàn Bùi thị đang rối loạn cả lên vì dư luận, lúc này là thời điểm mà Bùi Danh Chính bận nhất, cũng là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời khỏi Hải Thành.” Lưu Nghiêu ngừng một lúc, giọng nói nghiêm túc hơn: “Vậy nên anh quyết định chúng ta sẽ hành động sớm hơn, mọi chuyện anh đều sắp xếp xong rồi, bây giờ chỉ xem em thế nào thôi.”

Nghe anh nói như vậy, tim Đường Nhật Khanh đột nhiên đập thình thịch, bất giác trở nên căng thẳng hơn.

Cho dù thế nào cô cũng không ngờ đến, nhanh như vậy cô đã phải rời khỏi Hải Thành, rời khỏi Bùi Danh Chính, hơn nữa lúc này lại là lúc anh gặp khó khăn nhất...

Trong lòng cảm thấy do dự, Đường Nhật Khanh nắm lấy góc áo, tâm trạng rối bời, một lúc lâu cũng không nói ra câu gì.

Dường như hiểu rõ mọi suy nghĩ của cô, Lục Nghiêu thở dài một hơi, khẽ nói: “Khanh, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời đi, nhưng chúng ta cũng có thể làm theo kế hoạch cũ, nhưng anh cần phải nói rõ, đến lúc đó tỉ lệ thành công sẽ không thể cao như bây giờ.”

Đường Nhật Khanh đương nhiên hiểu rõ tính cách của Bùi Danh Chính, nếu như để cho anh biết cô muốn chạy trốn, anh nhất định sẽ lục tung cái Hải Thành này lên, thậm chí không tiếc bất cứ cái giá nào để tìm ra cô...

Đường Nhật Khanh cắn môi, chần chừ không quyết định.

Thấy cô một lúc lâu cũng không nói gì, Lục Nghiêu nói: “Em nghĩ kĩ đi, nghĩ xong rồi thì nói với anh, anh đi mua hai cốc café nóng.”

Nói xong, Lục Nghiêu mở cửa xe đi xuống, sau đó, trong xe chỉ còn lại một mình cô.

Cô không muốn rời đi vào lúc Bùi Danh Chính đang khó khăn nhất, nhưng cô lại không thể không đối diện với hiện thực này, bây giờ nếu như cô muốn bảo vệ an toàn cho đứa trẻ trong bụng, thì bắt buộc phải rời đi!

Cô đã không còn con đường nào có thể lựa chọn nữa rồi.

Cuối cùng, Đường Nhật Khanh cổ vũ bản thân, lấy đơn từ chức đã viết xong từ tối hôm qua từ trong túi ra, lúc nhìn thấy mấy chữ to trên đó, đầu mũi cô cảm thấy chua xót, đôi mắt cũng không kìm chế được bắt đầu rơi lệ.

Cũng đến lúc phải chia xa rồi.

Dùng tay lau đi nước mắt, Đường Nhật Khanh cầm điện thoại lên, gọi thẳng đến cho trợ lý thực tập của phòng tổng giám đốc, Tiểu Trương: “Alo, Tiểu Trương.”

“Chị Nhật Khanh!” Tiểu Trương vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy kì lạ: “Sao gần đây chị không đi làm?”

“Chị có chút chuyện... nên không đi được. Bây giờ em có thời gian rảnh không? Chị muốn nhờ em giúp một chuyện...”

Nói chuyện xong xuôi, Đường Nhật Khanh cúp máy, nắm lấy đơn từ chức trong tay, dù cho điều hòa trong xe đã được bật, nhưng cô vẫn cảm thấy sự lạnh lẽo.

Không lâu sau, qua cửa sổ xe, Đường Nhật Khanh nhìn thấy Tiểu Trương xuất hiện ở cửa lớn công ty, cô ấy bước xuống bậc thềm, nhìn xung quanh, cuối cùng đi về phía bên này.

Thấy cô ấy đã đi đến gần, Đường Nhật Khanh mở cửa xe ra, vẫy tay với cô ấy.

“Chị Nhật Khanh!” Tiểu Trương vui vẻ, lại do dự mở miệng hỏi: “Chị cũng đã đến đây rồi, sao không vào công ty?”

“Bây giờ chị trở về thì không được tiện.” Đường Nhật Khanh khẽ cười, đưa lá đơn trong tay cho cô ấy: “Phiền em đưa cái này đến phòng làm việc của tổng giám đốc giúp chị, đợi qua vài ngày nữa, mọi chuyện trong công ty được giải quyết ổn thỏa, em đưa nó cho tổng giám đốc Bùi.”

“Vậy...” Tiểu Trương cũng là một người nhạy bén, cô ấy cúi đầu nhìn tờ đơn trong tay, trong lòng có chút bất an: “Chị Nhật Khanh, chị và tổng giám đốc Bùi rốt cuộc sao vậy? Hai người định không gặp nhau nữa sao?”

Bị Tiểu Trương hỏi như vậy, trong lòng Đường Nhật Khanh trầm xuống, cô ép mình nở ra một nụ cười: “Nghe lời, Tiểu Trương, giúp chị việc này, những thứ khác không cần hỏi, có được không?”

“Vâng...” Tiểu Trương gật đầu, tuy đã đồng ý, nhưng cô vẫn cảm thấy thất vọng.

Thấy cô ấy như vậy, Đường Nhật Khanh thở dài một hơi, khẽ vỗ lên vai cô, an ủi: “Trên phương diện công việc em vẫn luôn làm việc rất tốt, cố gắng lên, xét duyệt cuối năm chắc chắn có thể qua, lúc đó chuyển thành nhân viên chính thức rồi, em sẽ là nhân viên chính thức của Bùi thị, được rồi, mau trở về đi.”

Tiểu Trương gật đầu, do dự một lúc, mới khẽ nói: “Chị Nhật Khanh, chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”

“Ừm, đi đi.”

Thấy Tiểu Trương quay người rời đi, tâm trạng của Đường Nhật Khanh cũng chợt trầm xuống, bất giác quay đầu lại, nhìn thấy Lục Nghiêu đang đi về phía này, cô thở dài.

Lục Nghiêu bước đến, đưa ly café trong tay cho cô, hỏi: “Nghĩ xong chưa?”

Đường Nhật Khanh gật đầu, rũ mắt xuống, nhưng giọng nói lại rất kiên định: “Nghe theo anh, hôm nay chúng ta sẽ đi.”

Nếu như sớm hay muộn đều phải rời đi, vậy cô có ở lại thêm vài ngày cũng chẳng có nghĩa gì.

Hai tiếng sau, Đường Nhật Khanh ngồi trên xe, nhìn chiếc xe lái ra khỏi thành phố, đường đi và phong cảnh xung quanh ngày càng xa lạ, tâm trạng của cô cũng trở nên trầm đi.

Cô và Bùi Danh Chính, thật sự kết thúc ở đây sao?

Bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Bùi thị bận rộn cả một ngày trời, cuối cùng cũng có thể khống chế được dư luận, lại thêm việc đăng clip Đường Nhật Khanh nhận tội ở Tân Thành, chứng minh Phùng Thiến đã xác nhận có tội, chuyện giữa Phùng Thiến và Bùi Danh Chính cũng không bị công kích nữa.

Bình luận trên mạng đã thay đổi, thái độ của mọi người đối với chuyện này cũng chuyển biến tốt hơn.

Bùi Danh Chính ngồi trong phòng làm việc, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để nghỉ ngơi, không bao lâu tiếng gõ cửa vang lên, Trương Phó mở cửa bước vào.

“Tổng giám đốc Bùi, tôi đã ở bộ phận quan hệ xã hội tìm hiểu tình huống, chắc là có người có ác ý khống chế bình luận, bao gồm cả phóng viên mấy công ty truyền thông đã từng qua lại với chúng ta trước đó đều thống nhất một lời, có địch ý với chúng ta, tôi nghĩ rằng có người ở phía sau thao túng.”

Nghe Trương Phó nói như vậy, Bùi Danh Chính cũng không cảm thấy bất ngờ, mà anh cũng đã sớm cảm giác được chuyện này có điều kì lạ rồi.

Rất hiển nhiên, lần này đã có người chuẩn bị mà đến, muốn nhân cơ hội này đánh bại anh, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.

Im lặng một lúc, anh mới lên tiếng dặn dò: “Sai người đi điều tra, hành động phải cẩn thận, nhất định phải lôi được người ở phía sau làm trò ra đây!”

Lần này không chỉ có cái chết của Phùng Thiến là kì lạ, đến cả mũi nhọn của dư luận nhắm trúng anh cũng rất kì lạ, nói không chừng người ở phía sau thao túng là cùng một người!

“Vâng.”

Trương Phó đáp, rồi quay người rời đi, Bùi Danh Chính đột nhiên lên tiếng gọi anh ta lại: “Đợi chút.”

Ánh mắt rơi trên chiếc USB nhỏ trên bàn, Bùi Danh Chính nhíu mày lại.

Chuyện lần này may nhờ có Đường Nhật Khanh gửi đồ đến, nếu không anh cũng không tìm được cách đối phó truyền thông nhanh như vậy.

Thở dài một hơi, giọng nói của Bùi Danh Chính nhẹ nhàng hơn: “Đi điều tra xem bây giờ Đường Nhật Khanh đang ở đâu?”

Anh muốn gặp cô, càng nhanh càng tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom