• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-370

CHƯƠNG 370: ĐỀU LÀ CÁI BẪY CỦA CÔ!




CHƯƠNG 370: ĐỀU LÀ CÁI BẪY CỦA CÔ!

Mười mấy phút sau, Trương Phó trở lại phòng làm việc: “Tổng giám đốc Bùi, tôi mới gọi điện thoại cho Triệu Phiên, cậu ấy nói chiều hôm nay Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn đến trung tâm thương mại, nhưng cậu ấy không cẩn thận làm mất dấu rồi, sau đó cậu ấy trở về tiểu khu của Giang Vãn Vãn canh chừng, cậu ấy thấy trong nhà có bật đèn, chắc là cô ấy đang ở nhà.”

Bùi Danh Chính nhíu mày, ngồi thẳng dậy: “Cái tôi cần không phải một đáp án không chắc chắn như vậy!”

Nói xong, anh không chút do dự cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Triệu Phiên.

“Alo, tổng giám đốc Bùi...”

“Người đâu?” Giọng nói của Bùi Danh Chính trầm xuống: “Đi gõ cửa cho tôi! Tận mắt thấy cô ấy ở nhà thì báo cáo với tôi!”

“Vâng...” Triệu Phiên đáp, sau đó anh đi vào tòa nhà, đi thẳng về phía nhà Giang Vãn Vãn.

Đến cửa, gõ cửa một lúc lâu, cũng không có ai trả lời.

Triệu Phiên dần cảm thấy lo lắng, anh dùng sức gõ cửa, trong nhà vẫn không có ai trả lời.

“Chị Nhật Khanh? Chị Vãn Vãn? Hai người có ở đây không?”

“Cạch” một tiếng, cửa phòng đối diện được mở ra.

Một bác gái lớn tuổi nhìn anh, khẽ nói: “Cậu nhóc, đừng gõ cửa nữa! Bọn họ không có nhà!”

Triệu Phiên lập tức trở nên căng thẳng: “Không ở nhà? Bọn họ đi đâu rồi?”

“Tôi cũng không biết, nhưng buổi chiều hôm nay cô gái ở căn phòng đó có tặng tôi một con cá vàng mà cô ấy nuôi, nhờ tôi giúp cô ấy nuôi nó vài ngày, cô ấy có việc phải đi ra ngoài.”

Nghe thấy như vậy, đầu Triệu Phiên trở nên trống rỗng, lẽ nào...

Dự cảm xấu xuất hiện trong đầu anh, anh không chút do dự rời đi, nhanh chóng chạy về phía thang máy, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Danh Chính: “Tổng... tổng giám đốc Bùi, không hay rồi!”

Phía bên kia đầu dây, Bùi Danh Chính nghe thấy Triệu Phiên nói như vậy, bàn tay cầm điện thoại bất giác nắm chặt lại: “Cậu nói cái gì!”

“Hai người họ không ở nhà, hàng xóm nói Giang Vãn Vãn phải ra ngoài vài ngày, không biết đi đâu, chị Nhật Khanh chắc cũng ở cùng với chị ấy...”

Nghe thấy Triệu Phiên nói như vậy, Bùi Danh Chính đứng bật dậy, anh đi ra ngoài: “Lập tức đi tìm! Tập hợp tất cả mọi người lại! Điều tra hành tung của cô ấy cho tôi!”

Bùi Danh Chính lạnh giọng dặn dò, sắc mặt anh trở nên âm u, bước ra khỏi phòng làm việc, vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Tiểu Trương lo lắng đứng đó.

Tiểu Trương nhìn thấy anh, bị dọa một trận, cơ thể trở nên run rẩy, tờ đơn trên tay cũng rơi xuống đất.

Ánh mắt rơi vào phong thư đang bay xuống trước mặt, Bùi Danh Chính đang định bước chân rời đi, đột nhiên cảm giác không đúng, ngừng bước quay đầu nhìn Tiểu Trương: “Đây là cái gì?”

Tiểu Trương vốn đang phân vân không biết có nên đưa tờ đơn này cho Bùi Danh Chính hay không, lúc này lại bị chạm mặt như vậy, cô chỉ có thể run rẩy nói: “Cái này... cái này là chị Nhật Khanh bảo tôi giao cho anh...”

Nghe thấy cái tên đó, cơ thể Bùi Danh Chính cứng đờ lại, cảm xúc trong ánh mắt trở nên phức tạp.

Anh không để ý đến Triệu Phiên ở đầu bên kia điện thoại nữa, nhìn thấy Tiểu Trương nhặt phong thư dưới đất lên đưa anh, anh nhận lấy.

Xé phong thư ra, nhìn thấy bên trong vẫn còn một phong thư khác, trên đó viết ba chữ lớn – ĐƠN TỪ CHỨC.

Bùi Danh Chính cảm thấy phiền muộn, sắc mặt anh trầm xuống xé phong thư thứ hai, bên trong có một tờ giấy.

Một tờ đơn, nội dung gồm nửa trang giấy, là giọng văn và cách trình bày cơ bản nhất của một đơn từ chức, cứng nhắc, hình thức, không chút tình cảm.

Ánh mắt rơi xuống hàng chữ cuối cùng, Bùi Danh Chính càng tức giận hơn: “Mỗi chúng ta đều phải sống tốt.”

Mỗi chúng ta?

Bùi Danh Chính vô cùng tức giận, không chút do dự xé nát tờ đơn trong tay, nhanh chóng cất bước rời đi, cũng không quên gọi điện thoại cho Đường Nhật Khanh.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Giọng nói máy móc vang lên, Bùi Danh Chính càng tức giận hơn, ánh mắt toàn là tia máu.

Rõ ràng sáng nay cô còn nói đợi anh xử lí xong việc của công ty sẽ nói chuyện rõ ràng với anh, anh còn cảm thấy may mà cô đã đồng ý đợi anh, không ngờ đến mọi chuyện đều là cái bẫy của cô!

Trương Phó thấy Bùi Danh Chính như vậy cũng bị dọa một trận, đứng một bên không dám nói gì.

Ánh mắt Bùi Danh Chính lướt qua phía anh, thấp giọng nói: “Đi điều tra cho tôi! Đường Nhật Khanh đã đi đâu rồi!”

Lần này, đợi anh tìm được cô, bất kể phải dùng đến thủ đoạn gì, anh cũng phải giữ cô lại bên mình!

Cùng lúc đó, Đường Nhật Khanh đang ngồi trên xe, vừa đến Cảnh Thành, trời đã tối hoàn toàn, Giang Vãn Vãn đưa đồ ăn nhanh vừa mới mua cho Đường Nhật Khanh, khẽ nói: “Nhật Khanh, tốt xấu gì em cũng phải ăn một ít đi chứ, bây giờ vẫn còn sớm mà.”

Từ Hải Thành đến Cảnh Thành, bọn họ đã đổi một chiếc xe, vì sợ Bùi Danh Chính sẽ tìm được đến đây, vì muốn che dấu hành tung của mình, bọn họ đã cố ý đi một vòng quanh Hải Thành, hướng về phía Nam.

Mục đích của bọn họ là đến Tương Nam, một thành phố nhỏ đầy ấm áp, rời xa sự phồn hoa, nhưng lại vô cùng tốt đẹp, là một nơi tốt để che dấu thân phận, cũng là một nơi tốt để nuôi dưỡng con cái.

Đường Nhật Khanh lựa chọn nơi đó để bắt đầu cuộc sống mới, mang thai sinh con thì sẽ rất tốt.

“Nhật Khanh...” Thấy Đường Nhật Khanh mãi không chịu nói chuyện, Giang Vãn Vãn vỗ vỗ người cô: “Cậu thật sự không định ăn chút nào sao?”

“Tớ không muốn ăn, cậu ăn trước đi.”

Nói xong, cô tìm điện thoại trong túi xách, do dự một lúc, mới mở máy ra.

Không bao lâu, điện thoại rung lên không ngừng, có mấy cuộc gọi nhỡ, và rất nhiều tin nhắn, xem qua một lượt, lúc nhìn thấy ba chữ “Bùi Danh Chính”, tâm trạng Đường Nhật Khanh trầm xuống.

“Rốt cuộc em đang ở đâu! Đường Nhật Khanh!”

“Em thật sự cho rằng em có thể rời xa anh sao!”

“...”

Lướt qua một lượt, nhìn thấy những tin nhắn như vậy, Đường Nhật Khanh không khỏi cảm thấy hoảng loạn.

Sao Bùi Danh Chính có thể biết được?

Kéo màn hình xuống, nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Trương, Đường Nhật Khanh lập tức hiểu ra.

“Sao vậy Nhật Khanh?” Giang Vãn Vãn ngồi bên cạnh thấy sắc mặt Đường Nhật Khanh không được tốt, vội vàng hỏi.

“Bùi Danh Chính... phát hiện ra tớ chạy trốn rồi.”

“Cái gì?” Lục Nghiêu ngồi phía trước nghe thấy vậy, nhíu mày quay đầu lại.

Lúc nhìn thấy điện thoại trong tay Đường Nhật Khanh, sắc mặt anh trầm xuống: “Không được mở máy, anh ta có thể dùng định vị để tìm em!”

Cơ thể Đường Nhật Khanh run rẩy, vội vã tắt điện thoại: “Bây giờ... bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Không khí trong xe bỗng chốc trở nên căng thẳng, sau khi Lục Nghiêu hỏi rõ mọi chuyện, anh hiểu ra.

“Khanh, em nghe anh nói, chắc là bọn họ có thể tra ra chúng ta đang ở Cảnh Thành, rất nhanh sẽ đuổi kịp đến đây, có điều không cần lo lắng, mục đích cuối cùng của chúng ta không phải Cảnh Thành, anh sẽ bảo lão Ngô đưa hai người rời đi, ở phía Đông Cảnh Thành lại đổi sang một chiếc xe khác nữa, đi theo kế hoạch ban đầu, anh ở đây đợi bọn họ đuổi đến, cố gắng kéo dài thời gian.”

“Không được!” Đường Nhật Khanh căng thẳng nắm chặt tay lại, cô hiểu quá rõ Bùi Danh Chính, nói không chừng anh sẽ làm gì đó với Lục Nghiêu.

“Khanh, nếu như em muốn thuận lợi rời đi, nhất định phải nghe theo anh.” Sắc mặt Lục Nghiêu nghiêm túc khác thường.

“Nhưng em sợ Bùi Danh Chính sẽ...”

Lục Nghiêu ngắt lời cô, an ủi: “Không sợ, em quên rồi sao, Cảnh Thành là địa bàn của nhà họ Lục, anh ta sẽ không thể làm gì anh, em yên tâm, anh xử lí trong mọi chuyện bên này sẽ lập tức đi tìm hai người.”

Giang Vãn Vãn cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy Nhật Khanh, bây giờ chúng ta chỉ còn một cách đó thôi.”

Đường Nhật Khanh cắn môi, đành phải gật đầu.

Chuyện đến nước này, cô cũng không còn cách nào khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom