• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 485-490

Chương 485: Càng ngày càng trẻ con “Cô và tên con riêng của nhà họ Quách có quan hệ gi?”

Quách Linh nhìn cô, nghiêm giọng chất vấn cô.
Kiều Bích Ngọc bị hỏi liền ngây người ra.
485-1-1.jpg

thì cậu ta sẽ cho cô nhiều tiền vậy sao!”
Quách Linh tức tối nói, nói trực tiếp đơn giản chính là giận rồi, nhiều tài sản như vậy, tại sao việc tốt như vậy lại xảy ra trên người cô, giọng nói ghen ghét dần trở nên bén nhọn hơn.
Kiều Bích Ngọc đại khái hiếu được rồi, chính là vụ lần trước Đường Tuấn Nghĩa uỷ thác luật sư xử lý tài sản cho tặng.
“Trên đời này làm gì có bức tường nào chặn được gió Đặc biệt là xã hội thượng lưu, nhiều mối quan hệ được coi là bí mật cũng rất dễ bị người khác biết.
Kiều Bích Ngọc nể bà ta rất trực tiếp, sắc mặt trầm xuống, nói: “Liên quan gì tới côi” Quách Linh tức giận nhìn cô Khi bà ta nghe ngóng được tin tức này, bà ta không dám tin, nhưng cũng vừa tức vừa hận, ghen tị chết rồi, khi không mà nhận được một khối tài sản lớn như vậy.
Trong phòng khách, ông cụ Quách, Giang Mỹ Linh, Quách Thanh Châu đều có mặt.
‘Vốn dĩ mọi người nên ngồi trên bàn ăn, ăn sáng, nhưng sáng sớm, Quách Linh đã ầm ï nói cho mọi người nghe, biết chuyện, mỗi người họ có một suy nghĩ khác.
Ông cụ Quách cau mày nhìn Kiều Bảo Ngọc.
485-2.jpg

Nhưng, cho dù là người lớn thì cũng không có quyền kêu Kiều Bích Ngọc từ chối nhận số tài sản này.
“Ba, con biết con đi điều tra chuyện riêng của nó là con không đúng” Quách Linh đột nhiên hạ thấp giọng điệu, bộ dáng chính nghĩa lãm liệt nhìn về phía ông cụ: “ Nhưng mà, chuyện lớn như vậy, tốt xấu gì nó cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ, yên lặng làm như.
vậy, không biết trong lòng đang tính toán gì nữa. Con cũng là nghĩ cho nó và nhà chúng ta thôi!” Kiều Bích Ngọc đang tính phản bác, Quách Linh lại thêm một câu châm đầu vào lửa: ”…Người ngoài sẽ cho rằng Cao Minh nhà mình nuôi không nối vợ mình” Lại dám nói Quách Cao Minh nuôi không nổi vợ mình.
Kiều Bích Ngọc nhìn vài người trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất mắc cười Ông cụ Quách đang trâm mặt suy nghĩ gì đó, gương mặt làm mưa làm gió của Quách Linh rất đắc ý, còn có Giang Mỹ Linh đang giữ vẻ đoan trang an tĩnh nhưng lại cụp mắt vui mừng nữa.
Cuối cùng Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn Quách Cao Minh, cô không muốn nói gì nữa.
Không khí của sáng sớm đột nhiên như không tôn tại nữa.
Đối với việc Đường Tuấn Nghĩa chuyến tài sản qua cho Kiều Bích Ngọc, ngay từ đầu cô đã từ chối nhận rồi nhưng luật sư được anh ta nhờ rất cố chấp, muốn nhanh hoàn thành việc này nên luôn gọi cô, thuyết phục cô kí tên.
Kiều Bích Ngọc gọi cho tên luật sư đó, giọng nói như muốn đánh người: “Tôi nói với ông rồi, tôi từ chối nhận, đừng là nhiều việc như vậy, trả về “Trả không được, anh Đường bên kia đã thu lại quyền rồi” Luật sư khuyên, một bộ suy nghĩ tất cả vì cô: “Cô Bích Ngọc à, bây giờ cô chỉ cần kí một cái tên thôi là mọi việc thoả đáng rồi, thực ra cho dù cô không ký tên, thì nó cũng đã trở thành ngân sách ký gửi của cô rồi” “Sau khi số tài sản này chính thức chuyến thành tên cô, cô muốn chuyển cho ai cũng được? Luật sư.
không quên nịnh hót: “Sau này cô có muốn chuyển nhượng gì lúc nào cũng có thể tìm tôi giúp cô giải quyết “Tút” Điện thoại lập tức bị Kiều Bích Ngọc cúp không thương tiếc.
Những kẻ hám lợi đen lòng, vì tiền mà dốc hết sức lực, đúng là tức chết mà.
Lửa giận trong lòng khó tiêu, vậy nên cô gọi cho đồng bọn Châu Mỹ Duy của mình “Dạo này mình kiềm chế lắm rồi, là Quách Linh cứ xoi mới, cứ thích gây chuyện với mình” Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại phát giận nói Bình thường Châu Mỹ Duy vẫn là dáng vẻ bình thường, ôn hoà nói: “Bà Quách Linh đúng là tiêu chuẩn của nhân luôn nha, nhưng mà cậu không cần phiền lâu đâu, dù gì bà ta cũng đâu thể ở nhà họ Quách cả đời được.
“Cậu đừng nói nữa, nhìn đáng vẻ này của bà ta có vẻ tính ở lại lâu đó” Kiều Bích Ngọc cứ nghĩ đến Quách Linh là cảm thấy phiền: “Tháng trước Quách Cao Minh tặng cho.
mình một căn nhà, riêng biệt 200m2, dễ sắp xếp quả lí hơn nhà họ Quách nhiều, mình đã chuẩn bị đem hai đứa nhỏ trốn qua đó rồi” Châu Mỹ Duy cười to Kiều Bích Ngọc chỉ nói vậy thôi, người nhà họ Quách sao mà để cô mang hai đứa nhỏ ra ngoài riêng được chứ.
“Thân thế của Đường Tuấn Nghĩa bây giờ sao rồi?“ Châu Mỹ Duy không quên hỏi thăm nam thần.
Kiều Bích Ngọc hít một hơi: “Lần trước cậu ấy tự làm mình bị thương, mình bị dọa chết luôn.
“Bây giờ có là ai cũng không quan tâm, mình tới cũng không thèm phản ứng lại nữa, chuyện tài sản nói với cậu ấy cứ như không khí, cậu ấy bây giờ như thần phật không hỏi sự đời, không dính bụi hồng trần rồi!” Người ta nói Đường Tuấn Nghĩa đem số tài sản lớn như vây chuyển cho cô, chắc hẳn anh ta đang có mưu oan lợi ích to lớn, nhưng ai biết được Đường Tuấn.
Nghĩa không xem số tiền đó là gì ả, giống như đem một món ãn tặng cho người ta vậy, anh ta không có 1 chút lo lắng.
“Đợi hết tháng sau mình sẽ đến xem cậu ấy thế nào” Sắc mặt Kiều Bích Ngọc nghiêm trọng, lẩm nhấm.
Cô nói thêm: “Đúng rồi, Mỹ Duy, mai là sinh nhật cha mình, mình tính đưa hai đứa nhỏ theo về nhà ngoại ở mấy ngày, hay là cậu cũng đến đi, thuận tiện đến thành phổ Hải Châu chơi” Giọng Châu Mỹ Duy có chút khó khăn: “Mình, mình có chút không tiện” Kiều Bích Ngọc đột nhiên hiểu được: “À, mình quên mất, cậu đang mang thai không thể đi lung tung” Duy.
có thai là chuyện vui, Kiều Bích Ngọc vui mừng dùm cô ấy, nói đùa: “Bùi Hưng Nam chắc canh cũng sẽ không cho cậu theo về nhà mình chơi đâu” Nhắc tới Bùi Hưng Nam, Châu Mỹ Duy ngâm thở dài Miễn cưỡng cười: Khấu thị tâm phi.
“Mỹ Duy, cậu đã nói với anh ta cậu mang thai chưa?” Kiều Bích Ngọc hoài nghỉ cái tính nhút nhát của e Duy lập tức trả lời một câu: “Nói rồi, nói rồi!” Kiều Bích Ngọc hỏi cô: “Vậy Bùi Hưng Nam cũng rất vui đi?” Duy tiếp tục cười đáp lại cô: “Ừ, rất vui” Kiều Bích Ngọc lại hỏi: “Người nhà họ Bùi đều rất hưng phấn rất chờ mong sao?” “Đúng vậy, đều rất mong đợi” Tiếng cười của Duy dần dần có chút hạ xuống, không muốn bàn nữa về cái đề tài này, lập tức tìm một cái cớ: “Kiều Bích Ngọc, nếu như không có chuyện gì nói, mình cúp đây, cháo đậu đỏ mình nấu trong bếp sắp khét rồi! Tạm biệt.” Kiều Bích Ngọc muốn hỏi nhiều một câu, điện thoại đã bị Châu Mỹ Duy cắt đứt.
Cảm giác có chút kỳ quái Châu Mỹ Duy tuyệt đối không phải cái loại người tùy tiện cắt đứt người khác điện thoại, cô thông thường đều rất lễ phép, phải đợi người khác cúp mới có thế bẩm nút xuống kết thúc.
“Dường như sau khi kết hôn, Duy cũng không vui vẻ cho lắm.
Kiều Bích Ngọc ngồi ở bên giường, trong đầu vẫn còn đang giận Quách Linh sáng nay gây chuyện, đến Quách Cao Minh cũng bị ghi hận chung: “Đàn ông ai cũng như nhau cả thôi, tại sao phụ nữ lại kết hôn chứ, độc thân cả đời tự do hơn” Cả ngày trong lòng nghẹn một cục tức, cộng thêm tối hôm qua ngủ không ngon, gần đến giờ ngủ lúc thấy Quách Cao Minh ở trên giường, cô không khách khí mà đạp anh một cái, Quách Cao Minh vội vàng không kịp chuẩn bị, thiếu chút té xuống giường rồi, suốt cả đêm ngay cả đụng cũng không đế cho đụng một chút.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Kiều Bích Ngọc bị Quách Cao Minh lay tỉnh rồi “Đừng làm ồn em!” Còn chưa ngủ đủ, Kiều Bích Ngọc xoay người một cái, không để ý tới anh, quấn lấy chăn ngủ tiếp.
Quách Cao Minh nhắc nhở cô: “Ngày hôm nay phải Về nhà ngoại” Cái đầu mơ hồ của Kiều Bích Ngọc dần dần thanh tỉnh, thiếu chút nữa đã quên rồi.
Lập tức trong chăn toát ra nửa cái đầu, hàm hồ nói: “Công việc của anh bận như vậy, tự em mang hai con trở về…” Quách Cao Minh nhướng mày, giọng nói nặng nề: “Rời giường!” “Gì đây, sáng sớm đã hung dữ với em” Kiều Bích Ngọc nghe giọng anh không tốt, thở dài một hơi rồi lập tức liền bò dậy: “Em không cần anh về nhà cùng với em đâu” Sáng sớm hôm qua Quách Linh ở trong phòng khách nói lung tung, Quách Cao Minh cũng không có lên tiếng nói nửa câu.
“Đây không phải là chuyện do em quyết định” Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt, trừng mắt nhìn anh: “Em trở về nhà của em, còn muốn xin chỉ thị của nhà họ Quách các anh nữa à! Còn nữa, người nhà em vốn là không chào đón anh, sinh nhật cha em anh cũng, đừng tới làm gì cho mất vui” Sáng sớm mới vừa rời giường, cô nói năng hơi bị cục mịch, sau khi nói xong, Kiều Bích Ngọc đã thấy có.
chút hối hận, khả năng lời nói này sẽ làm tổn thương người khác nhiều lắm đây.
Ở nhà cô, quả thực Quách Cao Minh không được.
chào đón cho lắm, trước đây cha cô còn đuổi anh ra ngoài, tuy rằng anh không nhắc tới nhưng cũng đã làm tổn thương lòng tự tôn của anh.
“Cha em sinh nhật phải mời anh đi là đúng rồi” Quách Cao Minh giọng của tự nhiên, nghe vẫn như cũ như vậy chuyên chế, Mà trong suy nghĩ của Quách Cao Minh, chuyện nhà họ Kiều có hoan nghênh anh hay không căn bản không nằm trong phạm vi suy tính của anh.
Sau đó anh rất bình tĩnh mà ném một câu: “Em muốn mang còn theo thì phải mang cả anh đi cùng” Kiều Bích Ngọc lập tức sửng sốt vô cùng.
Cô đang sửa sang quần áo của mình trước bàn trang điểm, tay cô bỗng dừng lại, còn hơi hoài nghỉ có phải tai mình có vấn đề rồi hay không, cô quay đầu lại, đổi diện với vẻ mặt nghiêm túc của Quách Cao Minh.
‘Trong lòng cô bỗng sinh ra cảm xúc phức tạp vô cùng.
Em muốn mang con theo thì phải mang cả anh đi cùng.
Dù có như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tưởng tượng được Quách Cao Minh sẽ nói mấy câu giống như đang làm nũng thế này.
Cô xoa trán, haiz, đàn ông bây giờ càng sống càng như quay ngược về thời con trẻ mà Kiều Bích Ngọc rõ ràng muốn tiếp tục giận anh nhưng rồi hình như cô không còn bực dọc nối nữa.
“Thật ra là bởi vì sau khi kết hôn, Quách Cao Minh.
đã lĩnh hội sâu sắc được một điều, rằng dỗi nhau với Kiều Bích Ngọc chỉ khiến cho anh bị tổn thương sâu sắc mà thôi Kiều Bích Ngọc thấy thời gian không còn sớm nữa, nhanh chóng thu dọn hành lý, hỏi một câu: “Anh nói với ông nội chưa? Chúng ta sẽ dẫn con về nhà ngoại thật sao?” “Anh chưa nói” Quách Cao Minh rất bình tĩnh, sau đó còn bố sung, một câu: ”…Lục Khánh Nam đang ôm con ở trong nhà để xe chờ chúng ta” “A, Lục Khánh Nam cũng tới góp vui à” Quả nhiên, ở trong nhà để xe thấy Lục Khánh Nam đang nỗ lực mà chơi cùng với hai đứa con trai sinh đôi của cô.
“Lâu lắm rồi tôi không được gặp con trai nuôi của tôi rồi, cho nên tôi muốn cùng các người đi thành phố Hải Châu chơi một chút” Đối diện với nghỉ vấn của Kiều Bích Ngọc, Lục Khánh Nam miễn cưỡng viện một cái cớ.
Kỳ thực là ngày hôm qua Lục Khánh Nam lâm thời bị Quách Cao Minh thông tri, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Tám phần là Quách Cao Minh cùng Kiều Bích Ngọc giận dỗi, Lục Khánh Nam cảm giác mình triệt để trở thành một cái công cụ điều tiết không khí, Kiều Bích Ngọc thấy Lục Khánh Nam bình thường nói tương đối nhiều, liền lập tức nói móc anh, “Aii, tôi thật không hiểu tại sao ông nội lại để cho anh làm cha nuôi của con tôi?” Lục Khánh Nam như vậy không đáng tin cậy sao có thể làm cha nuôi “Tôi làm cha nuôi của con cô rất vô lễ!” Lục Khánh Nam lập tức bị chọc giận, “Cô xem cô người mẹ ruột này căn bản không xứng chức, con cô đều sắp một tuổi, còn không biết nói” Người làm cha nuôi Lục Khánh Nam bắt đầu rầu rĩ.
“Con nít nói trễ, tất có tiền đồ” Kiều Bích Ngọc mang ra bộ dáng của ông nội lý luận.
Lục Khánh Nam rất thô bạo một câu:”Cái rảm! Mau đưa con đi làm kiểm tra đi, con nhà mình sao cô một chút cũng không để bụng vậy” “Ai nói tôi không để ý, ông nội đã sớm cho bọn chúng kiểm tra từ đầu đến chân rồi, đều không có vấn đề gì hết, bọn chúng chính là không thích nói chuyện” Kiều Bích Ngọc cùng Lục Khánh Nam dỗi nhau như thường khiến bầu không khí cũng nóng lên rồi.
Xe chạy vững vàng, Bên trong Bugatti, Kiều Bích Ngọc cùng Lục Khánh.
Nam ngồi ở hàng cuối cùng, Quách Cao Minh ngày.
hôm nay ngược lại giống như bố bìm sữa xứng chức cùng hai đứa nhỏ cùng ngồi ở hàng giữa, tài xế ở phía trước cẩn thận lái xe.
Trước đó Quách Cao Minh đã kêu người ta gần hai cái ghế trẻ em ở trên xe, anh ung dung cúi đầu cùng hai con trai nhìn nhau khi nghe âm thanh cãi nhau quen thuộc náo nhiệt bên trong xe Ngày hôm nay được ra ngoài hai đứa nhỏ tựa hồi rất hưng phấn, quơ quơ tay nhỏ, tựa hồ có thế tâm linh tương thông với anh, y a gọi hai tiếng.
Quách Cao Minh xoa xoa đầu con, vui mừng thì thào: “Cha nuôi của hai đứa vẫn có tác dụng lắm…..”

Chương 486: Quách Cao Minh tuỳ thời báo thù



Buổi sáng 7 giờ nhiều, mặt trời soi sáng, xe rốt cục tới nhà họ Kiều.

Tài xế nhà họ Quách một đường buộc chặt tỉnh thần mà lái xe, lúc dừng xe lại, anh ta mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, bình thường anh ta cũng lái xe đưa Quách Cao Minh ra ngoài, nhưng lần này không giống trước, cháu cưng bảo bối nhà họ Quách bị trộm mang ra ngoài May mà sáng sớm đường trống trải, không có kẹt xe, cả chặng đường tốc độ xe đều rất bình ổn, ven đường không có nửa điểm xóc nảy.

“Cục cưng tới!” Xe mới vừa dừng hẳn, cửa lớn nhà họ Kiều lập tức mở ra.

Bà cụ Kiều cùng Cung Nhã Yến dẫn đầu chạy tới, đồng thời vui sướng hưng phấn mà hỏi: “Có mang hai đứa nhỏ về không?” Ánh mắt hai người đồng thời nhìn phía bên trong xe.

Kiều Bích Ngọc mới vừa mở cửa xe, con mắt của bà cụ Kiều đặc biệt nhanh nhạy, lắc cánh tay Cung Nhã Yến, cực kỳ vui nói:”Yến à, nhanh lên cho hai đứa nhỏ tiền lì xì, hai đứa nhỏ lần đầu tiên đến nhà chúng ta, nhất định phải có mở đầu tốt đẹp” “Trong xe ngộp như vậy, mau ôm bọn chúng vào nhà a7 Bà cụ không thể chờ đợi.

486-1.jpg


thương lượng””Bích Ngọc, cho bà nội ôm bé con đi, bà có sức, tuyệt đối sẽ không làm bé con té.

Trên mặt Cung Nhã Yến nở nụ cười ôn hòa, bà ấy đã sớm ôm một bề con trong xe đi rồi, dẫn đầu thẳng đi vào trong nhà rồi.

Đây đâu phải là mừng sinh nhật Kiều Văn Vũ, là mượn cớ, đem hai đứa nhỏ lừa gạt về thì có.

Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam triệt để bị làm lơ.

486-2.jpg


Cho nên, coi như nhà họ Kiều có không muốn nhận anh người con rể này, thì cũng phải thừa nhận.

Lục Khánh Nam kinh ngạc, quả nhiên anh là người quen đem mọi việc nắm chắc phần thẳng trong tay.

Mặc dù nói thái độ Quách Cao Minh đổi đãi nhà họ.

Kiều có chút cường thể, thế nhưng anh vẫn yêu ai yêu cả đường đi, ví dụ như việc Kiều Văn Vũ trúng gió, sau đó phải tiếp thu trị liệu để khôi phục, những nhân viên y tế chuyên nghiệp này đều là Quách Cao Minh cố ý phân phó. Các loại thu nhập của nhà họ Kiều đều được anh gián tiếp được trợ giúp.

Trong phòng, Kiều Bích Ngọc cùng Cung Nhã Yến bọn họ nói chuyện phiếm.

“Trời còn chưa sáng, bọn con đã bắt đầu len lén chạy tới, vốn dĩ muốn trực tiếp ngồi máy bay, nhưng lại sợ âm thanh máy bay cất cánh sẽ ảnh hưởng đối với lỗ tai bé con.” Cung Nhã Yến rất thân thiết mà ôm bé con, bởi vì Ca Ca không sợ lạ, rất ngoan rất an tĩnh, bé con vặn vẹo thân thể nhỏ bé con, vẫn luôn nhìn quanh nhà họ.

Kiều cái hoàn cảnh lạ lẫm này, mắt to như nho đen trong suốt linh động, tựa hồ đối với hết thảy đều thật tò mò.

Cung Nhã Yến ôm đứa nhỏ mềm hô hô trên tay, trong nháy mắt tìm cũng mềm nhũn ra.

“Người nhà họ Quách đem bé con chăm sóc thật tốt, thật ngoan” Cung Nhã Yến cúi đầu đùa một cái Bánh Bao lớn, nụ cười ôn hòa.

Bà cụ Kiều ôm Bánh Bao nhỏ thì không giống nhau, Đệ Đệ quơ quơ bàn tay nhỏ, không ngừng mà đá chân ngắn, đặc biệt có thế làm lại nhiều lần, bà cụ rất muốn ôm vững bé con, nhưng thẳng nhóc kia quá hoạt bắt hiếu động.

Kiều Bích Ngọc không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Bà nội, để cho con ôm đi! Bé con nhỏ nhưng sức lực rất lớn, luôn thích dùng chân đá người” Nói xong, cô đem Bánh Bao nhỏ ôm vào trong lòng.

Hình tượng người mẹ nghiêm của Kiều Bích Ngọc, một ánh mắt, Bánh Bao nhỏ đang ầm ï lập tức ngây dại Mắt xanh trong trẻo của bé con, nhìn cô, một lúc, thân thể nhỏ lộn một vòng, khuôn mặt nhỏ nhân chôn ở phần bụng cô, đôi tay nhỏ cầm chặt lấy ống tay áo của cô, dường như rất thích cứ như vậy nằm trên người cô.

Đối với người lớn mà nói, mỗi cái động tác nhỏ của bé con đều là rất dễ thương.

Bà cụ Kiều trên mặt rất mừng rỡ, ôn nhu nhỏ giọng hỏi, “Bé con dậy sớm như vậy, bọn chúng bú sữa rồi chưa?” Cung Nhã Yến cũng vội vàng khấn trương lên, “Bích Ngọc a, con cũng đừng quên cho chúng bú sữa nha Cô cháu gái của bà này từ trước đến nay hay lơ mơ sơ suất, nếu để cho Kiều Bích Ngọc chăm sóc bé con, thật đúng là lo lắng.

“Khi ở trên xe đã cho bú qua một lân” Lục Khánh.

Nam ở phía sau mỉm cười đi đến Bà cụ Kiều cùng Cung Nhã Yến lúc này mới phục.

hồi tinh thần lại, các bà đem Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam quên mất, thực sự là thiếu lễ phép, liền vội vàng cười chiêu đãi anh ta mau ngồi xuống uống trà.

“Cao Minh đâu?” Cung Nhã Yến nhìn xung quanh cống ra vào ở bên kia, lẽ nào cần các bà tự mình đi qua đón mới vào hay sao, Lục Khánh Nam biết tâm tư của các bà, nói đùa “Cao Minh anh ấy muốn đến, mọi người đuối đều đuối không đi nha ha ha….. anh ấy mới vừa nhận một điện thoại, ở phía bên ngoài vườn dặn dò nhân viên một chút việc” Bà cụ Kiều vội vã phụ họa: “Cao Minh là quý nhân bận chuyện, chúng ta đừng quấy rầy cháu nó” Bởi vì Quách Cao Minh đứa cháu rế này thực sự quá có bản lãnh, coi như bọn họ cả nhà đều là người là có vẻ đặc biệt câu nệ.

lớn, cũng Lục Khánh Nam rất hiểu nỗi khó xử của nhà họ Kiều, rất quen thuộc mà ngồi ở vị trí bên cạnh họ, cố ý vòng vo trọng tâm câu chuyện, “Kiều Bích Ngọc, cô không phải mới vừa nói phải mớm thuốc cho con sao?” ‘Đem lực chú ý đều đặt ở trên người bé con, tâm tình mọi người lập tức ung dung, vui thích đứng lên.

“Bé mấy ngày hôm trước có chút cảm, cho nên phải uống thuốc” “Không có chuyện gì, hiện tại cũng không có phát sốt, chỉ là thỉnh thoảng có điểm ho khan” Kiều Bích Ngọc cầm thuốc của bé con đi ra, nghĩ phải mạnh mẽ rót thuốc cho bé con uống, thế nhưng người nhà họ Kiều không đồng ý rồi “Bích Ngọc, cái thuốc này là thuốc gì làm sao khó nghe như vậy, là bác sĩ nào kê a, cứ như vậy uống, bọn chúng đều phải khóc cho xem” Mới vừa lấy thuốc ra, bé con lập tức mếu máo rồi, dáng vẻ nước mắt uông uông trong mắt to, đặc biệt oan uống, chuẩn bị khóc bất cứ lúc nào.

‘Theo tác phong cũ, Kiều Bích Ngọc bắt được bé con, mạnh mẽ mớm thuốc.

Ném một câu, “Bọn chúng khóc mệt sẽ không khóc nữa: Một muỗng thuốc đẳng cứ vậy bị Kiều Bích Ngọc nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bé con, hai bé con mập mạp chịu khổ bị mẹ của chúng ruột chà đạp, nhéo thân thể nhỏ nhản của chúng một cái, nhưng tuổi chúng quá nhỏ không còn cách nào phản kháng.

Dân đầu bị ngược đãi là Bánh Bao nhỏ khóc phải gọi là thê thảm, oa oa oa khóc không ngừng, khóc đến người lớn nghe xong trái tim đều tan nát rồi Bà cụ Kiều và Cung Nhã Yến cùng nhìn, trong lòng rất lo lãng.

Vừa lúc này, Kiều Văn Vũ mới vừa tản bộ trở về, nhìn thấy cháu ngoại của ông ấy bị khi dê, nhất thời máu đồn lên não:”Có ai ngược đãi con mình như thế saol Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn liếc mắt cha cô, nói một câu, “Sinh nhật vui vẻ a” Kiều Văn Vũ chán nản, xông nhanh đến:”Cái gì sinh nhật vui vẻ, ta hôm nay sinh nhật chính là muốn nhìn xem cháu ngoại, con làm sao đem bọn chúng làm khóc rồi”

Kiều Bích Ngọc vừa nói, “Cha, bây giờ cha hồi phục rất tốt a, không cần chống gậy, hoàn toàn nhìn không ra lúc trước cha trúng gió” Động tác trên tay của cô không có ngừng, nhanh chóng đem con trai nhỏ trong lòng đã khóc ào ào đặt ở trên ghế sa lon, tự tay bắt được con lớn dùng thủ pháp mạnh mẽ như cũ đút thuốc cho bé.

Kiều Văn Vũ nhìn cô đối đãi ‘ tàn nhẫn ‘ với cháu ngoại của ông như vậy, nối giận“Hôm nay ta sinh nhật, con là muốn ta tức giận đến lại trúng gió lần nữa phải không, lập tức đem bé cưng buông, cái muỗng nhét trong vào miệng nhỏ của bé, con làm đau nó đó!” Kiều Bích Ngọc một ít thuốc cuối cùng trên muỗng đút cho hết, rất bình tĩnh: “Không sao đâu, Ca Ca uống thuốc cũng không khóc” Bánh Bao lớn mở cái miệng nhỏ, vô cùng phối hợp đem thuốc ở khóe miệng đều ăn sạch sẻ, bé con lắc mắt to, ngoan ngoãn nhìn Kiều Bích Ngọc.

Cung Nhã Yến nhịn không được tán dương, “Ca Ca giỏi quá” Lục Khánh Nam để sát vào nhìn, nhỏ giọng lẩm bấm““Rất phối hợp, đây tuyệt đối là di truyền từ Quách Cao Minh” Kiều Bích Ngọc quay đầu, nhíu nhìn về phía con trai nhỏ của cô “Đệ Đệ chính là rất yếu ớt, mỗi lần uống thuốc đều khóc như muốn đem trời tháo xuống vậy” Thăng nhóc này nhưng là người làm cho nhà họ Quách gà bay chó sửa.

Bánh Bao nhỏ dường như có thế nghe hiếu mẹ bé ghét bỏ bé.

Mắt xanh của bé con vẫn còn ứa nước mắt, tiếng khóc chậm rãi nhỏ lại, ý vị mà nhìn anh trai bé, nức nở vài cái, nấc một cái rồi nín khóc.

Kiều Văn Vũ ôn hoà, tự tay sờ sờ đầu nhỏ của bé:“Đệ Đệ cũng thật ngoan” Kiều Bích Ngọc nhìn cái dáng dấp hiền hòa này của cha cô, nói xấu con trai nhà mình:Cũng sắp một một tuổi rồi, lại còn chưa biết nói ah” Kiều Văn Vũ tức giận trừng cô:”Học nói chậm, có tiên đồ” Bà cụ Kiều cũng lập tức phụ họa, “Đúng vậy, nghe nói rất nhiều người tài ba, thông minh, khi còn bé phát triển đều tương đối chậm. Bé cưng nhà chúng ta tương lai khẳng định có tiền đồ lớn” Kiều Bích Ngọc trầm mặc.

Quả nhiên, người lớn toàn thế giới đều là giống nhau bao che khuyết điểm.

Ở bên ngoài vườn Quách Cao Minh nghe được.

tiếng em bé ở phòng trong khóc lớn, cúp điện thoại, đi đến.

Anh đầu tiên là hướng Kiều Văn Vũ gật đầu, nói một câu: “Bé con luôn luôn có thể khóc như thế” Bước chân của anh lại hướng Kiều Bích Ngọc bên kia đến gần.

Người nhà họ Kiều vẻ mặt kinh ngạc, Quách Cao Minh- người cha này tựa hồ đối với việc con khóc rống cũng không quá chú ý, còn tưởng rằng người nhà họ Quách đều đặc biệt cẩn thận từng li từng tí che chở bé con, trước đó còn lo lắng bé con qua đây, ở nhà họ Kiều lỡ mà khóc rống sẽ bị trách là chăm sóc không chu toàn.

“Bé con đã tới rồi, cũng không cần đi ra ngoài bên ngoài ăn cơm, chúng ta ở trong nhà nấu một ít cơm thường, không biết mấy đứa cảm thấy thế nào?” Bà cụ Kiều chậm lại thanh âm, dùng giọng hòa ái nhất của bà hỏi.

“Cháu và Cao Minh ăn cái gì cũng được” Lục Khánh Nam nụ cười anh tuấn đẹp trai, phi thường thân thiện, lầu hoà không khí chế giều một câu:”Kén ăn nhất là Kiều Bích Ngọc” Bà cụ Kiều cười theo vài tiếng.

Bà cụ Kiều đấy Kiều Bích Ngọc một cái “Bích Ngọc, mang bé con đến trong phòng nghỉ ngơi một lát, ngồi mấy giờ xe cũng mệt mỏi rồi” Nói xong, bà cụ bày khuôn mặt tươi cười, nói:”Cao Minh, hai đứa ở phòng khách ngồi đi, cứ tùy ý, uống trà, có chút hoa quả không biết có hợp khẩu vị của hai đứa không” Tuy Quách Cao Minh là cháu rể, là vấn bối, nhưng bà cụ Kiều sợ mình nói nhâm thất lẻ, nhanh chóng dẫn bé con vào phòng bên trong, những thứ khác liên giao cho Kiều Văn Vũ đi chiêu đãi.

Sau khi bà cụ Kiều cùng Kiều Bích Ngọc vào phòng, Kiều Văn Vũ lúc này mới lên tiếng: “Thân thể ta đã khang phục rất khá, không cần lại đi…” Đang muốn nói, ông không muốn lại đi trung tâm khôi phục.

Quách Cao Minh lại dẫn đầu mở miệng trước:”Sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành đánh giá cho cha” Một ngụm bị cự tuyệt trở về.

Sắc mặt Kiều Văn Vũ nhất thời có chút đen, Quách Cao Minh này lại hoàn toàn không cho ông người cha vợ này chút mặt mũi nào.

“Con không thấy, ta bây giờ có thể đi, có thế chạy! “Ta rất khoẻ, ta không cần lại đi trung tâm khôi phục nữa? Kiều Văn Vũ cũng là một người tính tình cứng rắn, ông đã có thế không sử dụng quải trượng, đi chậm một chút cũng có thể giống như người bình thường giống nhau, nhìn không ra có bất kỳ dị thường, quan trọng nhất là ông không muốn lại bị xem thành bệnh nhân.

Nhất là những nhân viên y tế ở trung tâm khôi phục kia cùng chó săn giống nhau, hại ông nhìn thấy bệnh nhân khác còn đặc biệt xấu hổ, người ta đều cảm thấy ông chịu đến đặc thù chiếu cố, sử dụng đặc.

quyền Nhất định là Quách Cao Minh cùng bên kia chào hỏi trước.

“Bác sĩ cho cha ký tên đồng ý?” Quách Cao Minh cụp mắt liếc nhìn chân trái liệt nửa người của ông, giọng nói nhàn nhạt.

Kiều Văn Vũ thấy anh bình tĩnh như thế, càng thêm.

nổi giận: “Ta để cho con gọi điện thoại cho bác sĩ bên kia, nói cho bọn họ biết, ta có thể không cần đi qua tái khám, nói bọn họ đừng suốt ngày chạy tới phiên ta” Lục Khánh Nam lập tức điều hoà không khí “Bác ơi, bác đừng quá kích động” Cẩn thận huyết áp lại lên cao.

Kiều Văn Vũ tức giận kêu một tiếng, nếu như con rể của ông là Lục Khánh Nam, vậy thì mọi chuyện hơn rồi. Ông sống hơn nửa đời người, đã ở thương trường cái vòng dơ bẩn phức tạp đó lăn lộn qua, ai ngờ đến bây giờ cư nhiên bị con rể chính quy của ông làm khó dễ Nếu như không phải ngại mặt mũi của mình, Kiều Văn Vũ suýt chút nữa muốn hô lên, Quách Cao Minh anh không cùng những bác sĩ kia nói một câu, ai dám thả ông đi Quách Cao Minh ngồi ở đối diện, tay phải cầm lên một chén hồng trà nhỏ, đầu tiên anh ngửi nhẹ một cái, sau đó lướt qua một cái, dáng vẻ hoàn toàn không nóng nảy.

Kiều Văn Vũ tức điền, rất muốn quăng ngã bàn trà nhà mình.

Quách Cao Minh rất thong thả tự vui, lại cho tự.

mình rót một cái chén trà, tiếp tục tiếp lấy trà, trong nội tâm anh đặc biệt thưởng thức biểu tình lúc này của Kiều Văn Vũ, chính anh bình thường cũng không ít bị Kiều Bích Ngọc chọc tức đến nội thương.

Lục Khánh Nam lặng lẽ nhìn một màn quỷ dị trước mắt này, luôn cảm giác Quách Cao Minh là đang trả thù.

Chương 487: Sinh thêm một đứa con gái



Bên cạnh tủ TV nhà họ Kiều có mấy cái kệ, ngoại trừ một tấm ảnh gia đình nhà họ Kiều, những thứ khác đều là ảnh trẻ con.

“Cô bé mập này chính là Kiều Bích Ngọc?” Lục Khánh Nam tò mò cầm lấy một tấm trong đó, tấc tắc kêu, quan sát, “Nhỏ như vậy đã tham gia thi đấu dương cầm của nước ngoài, còn cầm thưởng nữa”

487-1.jpg


Con gái của ông Kiều Bích Ngọc từ nhỏ chính là một mỹ nhân hư hỏng, đến chỗ nào đều được người lớn khen, nhất là khi còn nhỏ, có chút mập mạp càng thêm dễ thương, chỉ là con gái của ông càng lớn lại càng không nghe lời, cả ngày đem ông chọc tức đến cao huyết áp.

487-2.jpg


Cô ấy khi còn nhỏ rất đáng ghét đàn dương cầm” Quách Cao Minh nói một câu.

Lập tức Quách Cao Minh mím môi, khế nở nụ cười Anh nghĩ tới, Kiều Bích Ngọc khi còn bé con có một đoạn ghi hình, cô bị ép luyện tập đàn dương cầm, hướng về phía giáo viên dương cầm nghiêm túc hô ‘ con không muốn học, một bên lau nước mắt khóc, ngón tay ngắn nhỏ vẫn là rất đàng hoàng mà đàn, dáng dấp nhỏ nhản ấy của cô thực sự rất chọc cho người cười Khả năng Kiều Văn Vũ cũng lập tức nhớ lại cái việc này, đồng thời cũng cười lên tiếng Lục Khánh Nam kỳ quái nhìn cái này hai người đàn ông này, làm sao lại vô duyên vô cớ đều nở nụ cười.

Lục Khánh Nam nhìn một chút lẫn nhau cái, rất đúng trọng tâm nói câu, “Kiều Bích Ngọc khi còn bé con dáng dấp thật được người ta yêu thích” Trắng nõn xinh đẹp, nhan sắc giá trị cao, một đôi mắt to trong suốt sáng sủa, một cô bé xinh xắn như vậy, nhà ai mà không muốn a.

Quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh, cười nói, “Cao Minh, anh cùng Kiều Bích Ngọc sinh con gái đi, con gái so với con trai tốt hơn nhiều, con gái là tiểu áo bông nhỏ của mẹ nha, anh xem nho nhỏ như vậy, giống như Kiều Bích Ngọc khắng định đặc biệt đặc biệt dễ thương” Lục Khánh Nam kích động cầm lẫn nhau cái nỗ lực giựt dây, khoa tay múa chân.

Nhà họ Lục bọn họ dương thịnh âm suy, theo cách nói của mẹ anh ta, nhà họ Lục muốn sinh con gái so với lên trời còn khó hơn, cho nên con gái mới là bảo bối, anh em nhà họ Lục bọn họ mấy đứa con trai này đều bị giáng chức thành cứt trâu hết rồi Sinh con gái rất tốt, con gái bây giờ đất như vàng.

Ngay cả Kiều Văn Vũ cũng quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh, trong ánh mắt âm thầm có chút chờ mong.

Khi Kiều Văn Vũ tuổi trẻ bồng bột một lòng một dạ đều đặt ở sự nghiệp, hơn nữa khi đó cùng Kiều Bích Ngọc mẹ ruột gây, mấy năm nay trong lòng ông có chút tiếc nuối lúc đó không có chăm sóc tốt con gái mình. Nếu có cái cháu gái nhỏ, nếu như tính tình giống như Bích Ngọc, vậy hắn là chơi rất vui.

Cung Nhã Yến đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn tối, nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, cũng rất kích động chạy tới “Cao Minh, con và Bích Ngọc còn trẻ, ông cụ Quách khẳng định cũng hy vọng các con sinh thêm vài đứa nữa, như vậy mới náo nhiệt”

Khác ngược với vẻ mặt hào hứng chờ mong của họ, sắc mặt Quách Cao Minh có chút nghiêm túc, giọng nói cũng rất trịnh trọng, “Không sinh” “Vì sao a, Cao Minh, anh không nên quá trọng nam khinh nữ, con gái còn dễ thương hơn nha” Lục Khánh Nam người thứ nhất hô lên tiếng.

Anh ta bây giờ là cha nuôi của cặp song sinh, nếu như Kiều Bích Ngọc có một đứa con gái, vậy anh ta lại có thể lại cọ miễn phí một đứa con gái “Có hai đứa con trai được rồi” Cũng không phải là vấn đề con trai con gái mà là anh không muốn lại sinh con.

Giọng Quách Cao Minh lạnh lẽo, rõ ràng là không muốn trò chuyện tiếp về cái đề tài này.

Sắc mặt Kiều Văn Vũ lập tức trầm xuống, Lục Khánh Nam dường như chính mình bị mất mát cái gì to lớn, vội vã thở dài.

Cung Nhã Yến biết tính tình của Quách Cao Minh, anh đã nói như vậy rồi có khuyên cũng là vô dụng Bà cười hoà g Có hai đứa con trai cũng là được rồi….. Kỳ thực sinh con đối với thân thế phụ nữ tốn thương rất lớn, sinh thêm một thai, thân thế lại tốn thương một phần. Có vài người phụ nữ sinh nhiều quá, da bụng đều trở nên mỏng, tới thời điểm tuổi già thân thể làm sao cũng dưỡng không trở lại Nói được nửa câu, Cung Nhã Yến chính mình tựa hồ phát hiện cái gì, bà lập tức dò hỏi mà nhìn về phía Quách Cao Minh.

Tính cách Quách Cao Minh từ trước đến nay tâm tư cẩn thận, có một số việc Kiều Bích Ngọc không có

cân nhắc qua, anh đều muốn chu toàn.

Lần trước nghe Kiều Bích Ngọc gọi điện thoại càu nhàu nhắc qua một việc, Duy mua một ít que thử thai, Duy ở nhà họ Quách thử rồi là dương tính, kết quả Quách Cao Minh trở về thấy, anh tưởng Kiều Bích Ngọc mang thai, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, lập tức mang cô đi bệnh viện khám mang thai.

Theo lý mà nói Bích Ngọc mang thai, Quách Cao Minh phải rất vui mới đúng.

Cung Nhã Yến thăm dò mà mở miệng, “Cao Minh, con đã quyết định rồi, có hai đứa con trai là đủ rồi, không muốn sinh nữa?” Quách Cao Minh nhìn về phía bà ấy, cũng không nói lời nào.

Cung Nhã Yến liếc mắt liền biết, Bích Ngọc không có nói không sinh con, là Quách Cao Minh tự quyết định Không lẽ, một mình anh đi bệnh viện làm giải phẩu buộc ga+ô? Nghĩ tới đây, Cung Nhã Yến khiếp sợ nhìn Quách Cao Minh, dường như chỉ cần nhìn vào nét mặt của bà Quách Cao Minh cũng đọc hiếu được bà đang suy nghĩ gì, anh nhíu mày, lập lờ nước đôi bỏ lại một câu.

“Đây là chuyện của hai đứa con, các người đừng can thiệp” Cung Nhã Yến thấy cái thái độ ưu việt này của anh, sau đó, nở nụ cười: “Thanh niên mấy đứa có suy nghĩ riêng của mình, làm bạn đến già, thân thế khoẻ mạnh đúng là quan trọng nhất” Qua việc này, những chướng ngại trước đó của Cung Nhã Yến với Quách Cao Minh cũng tiêu tan hết.

“Quách Cao Minh đúng là người đàn ông đáng giá phó thác cả đời” Cung Nhã Yến trở lại tại nhà bếp tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, trong lòng hết sức vui mừng.

Kiều Bích Ngọc có thể tới một người đàn ông tốt làm bạn.

‘Đã từng bà luôn là cảm thấy chỉ có Đường Tuấn Nghĩa thích hợp với Kiều Bích Ngọc nhất, bọn họ cùng nhau lớn lên, phi thường ăn ý, Đường Tuấn Nghĩa đối với Kiều Bích Ngọc có thể nói được là nói gì nghe nấy, nhưng duyên phận vợ chồng, quả thực rất kỳ diệu.

Lúc ăn trưa, Kiều Bích Ngọc đã nhận ra một tia dị dạng.

Dì cô vậy mà lại liều mạng gắp thức ăn cho Quách Cao Minh.

Ngay từ đầu người hết sức phản đổi đoạn hôn nhân này là bà ấy, làm sao đột nhiên đối với Quách Cao Minh tốt lành như thế rồi? “Cao Minh a, những món ăn này không biết có hợp khẩu vị của con không, ăn nhiều một chút đi” Như trước kia cái loại này khách sáo lễ phép hoàn toàn không giống nhau, lúc này đây Cung Nhã Yến là thật lòng muốn đối với Quách Cao Minh tốt.

Mới vừa cơm nước xong, Kiều Bích Ngọc lôi Quách Cao Minh đến góc đi hỏi anh, “Anh nói, Anh có phải hay không đã đưa tiền cho người nhà em rồi?” Quách Cao Minh nhíu nhíu mi nhìn cô không nói chuyện.

Kiều Bích Ngọc trong lòng lo lắng, “Ê, ai kêu anh đưa tiền cho người nhà em rồi, bọn họ cũng không.

phải không có tiền…

Cùng nhà họ Quách so với, nhà họ Kiều bọn họ đúng là có sự chênh lệch giàu nghèo to lớn, thế nhưng đưa tiền, theo cái tính khí trọng sĩ diện của cha cô, không làm tốt ông sẽ giận.

Quách Cao Minh khó có được nhìn dáng vẻ rất bận tâm của cô.

Nếu như tiền có thế giải quyết vấn đề, anh cũng không cần phải bị làm cho phiền như vậy rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ phiền não của Kiều Bích Ngọc, trong lòng anh có chút thoải mái.

“Bích Ngọc, gọi Quách Cao Minh đến phòng sách của ta!” Phòng khách Kiều Văn Vũ đột nhiên hướng, bọn họ bên này hô một tiếng.

Kiều Bích Ngọc kinh ngạc quay đầu nhìn, lập tức cảng thêm lo lẳng, nắm ống tay áo Quách Cao Minh, “Anh xem kìa! Cha em chuẩn bị nổi giận rồi” “Em đi chung với anh tới phòng sách nha, nếu như ông ấy phát giận, có em ở đây ông ấy có thể sẽ cho anh một chút mặt mũi.

“Ai, Quách Cao Minh tại sao anh lại ngu xuẩn như: vậy đâu, anh biết rõ cha em là cái loại tính xấu này, anh cư nhiên ngay ngày sinh nhật của ông ấy hôm nay lấy tiền đi đập ông ấy” Kiều Bích Ngọc lo lắng, Quách Cao Minh thì không nhịn cười được lên tiếng.

“Anh không có đưa tiền cho người nhà em….. Hơn nữa cha em thấy em ở đó, ông ấy chỉ biết máu đồn lên não thêm thôi” Nói xong, Quách Cao Minh trực tiếp đi đến phòng sách của Kiều Văn Vũ, bởi vì vừa lúc anh cũng có một chứt việc muốn tự mình đi hỏi Kiều Văn Vũ, Gì? Ý gì đây.

Kiều Bích Ngọc sửng sốt tại chỗ.

Kiều Bích Ngọc a, mau tới đây, con trai cô lại khóc!” Trong phòng Lục Khánh Nam cấp tốc về phía cô cầu cứu.

Kiều Bích Ngọc không thể làm gì khác hơn là chạy vào phòng tự mình trấn áp đứa con trai nhỏ hỗn thế ma vương của cô, mới vừa chạy qua phòng khách, Cung Nhã Yến đi cô vội vàng hỏi cô một câu, “Bích Ngọc, mấy đứa thích ăn bánh gatô loại nào a?” “Cha con sinh nhật nhưng chúng ta còn không có đặt bánh sinh nhật đâu, mấy đứa thích ăn loại bánh gì liền đặt loại bánh đó, không quan tâm ông ấy”

Bà cụ Kiều trực tiếp từ trong phòng vọt ra, vô cùng lo lắng “Bích Ngọc a, bé con có phải hay không có cái gì không thoải mái, vẫn luôn khóc rống, có cần đưa chúng đi bệnh khám không?” Kiều Bích Ngọc đau đầu, trở về nhà họ Kiều ngày đầu tiên, thật sự rất nhọc lòng nha.

Phòng sách của Kiều Văn Vũ vốn là ở lầu hai, nhưng ông trúng gió chân không có phương tiện nên đem cái kho bên ngoài vườn sửa chữa lại thành phòng sách mới cho ông.

Phòng này tương đối nhỏ, ở giữa bày một cái bàn hai cái ghế đấu, phía sau có hai cái giá sách, bày rất nhiều tác phẩm cổ điển nổi tiếng, thậm chí ngay cả truyện cổ Grimm cũng có.

Từ khi ông trúng gió sinh bệnh sau, cũng đã nhìn thấu danh lợi trên thương trường, đối với chuyện công tác cũng không đế tâm rồi, bây giờ phòng sách với ông mà nói càng giống như một cái thư viện nhỏ, ông xem một ít sách giết thời gian, ngay cả sách truyện cổ tích của trẻ em cũng mua rồi mấy quyển, dự định về sau sẽ kể chuyện xưa cho cháu ngoại của ông nghe.

Quách Cao Minh đi vào trong phòng sách của ông, cũng chỉ có thể ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ, tựa như cùng con nít ngồi chung một chỗ chơi gia đình nhỏ vậy, cảm giác thật kỳ quái.

“Đợi hai đứa nhỏ lớn rồi, ta sẽ ở đây ôm bọn chúng kể chuyện xưa cho chúng nghe cũng không tệ” Kiều Văn Vũ giải thích một câu, cái này thư phòng này của ông cùng Quách Cao Minh cái loại này, phong cách tuyệt nhiên bất đồng, hiện tại ông đã không có hứng thú đối với truy đuối danh lợi, an tâm làm một cái người già về hưu.

Quách Cao Minh cũng không có cười nhạo ý tưởng của ông, ngược lại cho ông ý kiến:”Vậy cha phải phải sơn lại căn phòng này thành màu xanh, trên bàn cũng phải có mấy hộp kẹo”

Kiều Văn Vũ nghe anh nói như vậy, tâm tình cũng bình tĩnh lại “Ta nghe nói Đường Tuấn Nghĩa đem tài sản dưới danh nghĩa của nó đều tặng cho Bích Ngọc; Kiều Văn Vũ tìm người con rể này qua đây trò chuyện việc đứng đắn, ông dừng một chút, ngước mắt dò xét anh “con có ý kiến gì đối với việc này không?”

Quách Cao Minh nghe, cũng không có lập tức trả lời Kiều Văn Vũ nghĩ một hồi, nói tiếp, “Nhà họ Quách, ông cụ Quách bọn họ khẳng định cảm thấy rất kỳ quái vì sao Đường Tuấn Nghĩa làm như vậy, nhà họ Quách các người có phải hay không đang suy nghĩ Bích Ngọc.

làm chuyện mờ ám gì?” “Cái tính khí đó của Bích Ngọc con cũng biết, việc này con đừng nói cho nó nghe, bởi vì nó từ đầu tới đuôi chưa từng cùng trong nhà nói qua nửa câu, nếu nó ở nhà họ Quách có bị gì, thì cũng chỉ có khi không thế nhịn được nữa mới đi tìm dì nó phát vài câu bực tức.

Mấy chuyện gây xích mích, ăn nói lung tung như vậy, con gái ta trước giờ rất khinh thường” Quách Cao Minh chau mày, nhìn về phía ông.

“Mặc kệ nhà họ Quách các người nghĩ gì, ta chỉ muốn trực tiếp nói cho con biết, Đường Tuấn Nghĩa vì sao đột nhiên làm như vậy ta không rõ, nhưng giữa Bích Ngọc cùng Đường Tuấn Nghĩa tuyệt đối là trong sạch” Giọng Kiều Văn Vũ nghiêm túc, ông đương nhiên không muốn con gái mình ở nhà họ Quách bị nói xấu, “Nếu như Bích Ngọc cùng Đường Tuấn Nghĩa có một chút khả năng, bọn chúng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng không có phần cho con nhúng tay đâu” “Con biết” Quách Cao Minh không nhanh không chậm trả lời ông ba chữ.

Kiều Văn Vũ thấy anh bình tĩnh như vậy giọng nói ngược lại có chút ngạc nhiên, ông còn tưởng rằng Quách Cao Minh sẽ rất lưu ý với những việc dính líu đến Đường Tuấn Nghĩa, nhất là khi người đàn ông khác đột nhiên cho vợ anh số tiền lớn như vậy, nói hoàn toàn không để bụng là khẳng định không có khả năng.

Giọng nói Quách Cao Minh đột nhiên thay đổi việc của Đường Tuấn Nghĩa, con có việc không làm rõ được, cần hỏi cha một ít chỉ tiết” Kiều Văn Vũ nhướng mày, còn có chuyện gì mà Quách Cao Minh không làm rõ được.

Mặt Quách Cao Minh có chút suy ngắm, chậm rãi mở miệng, “Gần đây Đường Tuấn Nghĩa bị bệnh, bệnh của cậu ta rất kỳ quái, con hoài nghỉ bệnh của cậu ta có liên quan đến đồng tiền cổ mà Kiều Bích Ngọc nhặt được trước kia” “Đồng tiền cổ gì?” Kiều Văn Vũ vẻ mặt vô cùng nghĩ hoặc “Đồng tiền có huy hiệu của gia tộc Strozzzi” Ánh mắt Quách Cao Minh bén nhọn, giọng nói rất trịnh trọng, lúc nhìn Kiều Văn Vũ cũng nhiều một phần cảnh giác, “Có phải hay không Đường Tuấn Nghĩa đã từng đã đến tòa đảo nhỏ nào đó ở ltalia, cậu ta có tiếp xúc với người đặt biệt nào không?”

Chương 488: Cha ruột của Kiều Bích Ngọc



“Đường Tuấn Nghĩa luôn quan tâm đến Kiều Bích Ngọc, trước đây anh ta có lẽ đã tìm hiểu một số tin tức, sau đó đã đến một hòn đảo ở Ý tiếp xúc qua với người nào, rồi mới mắc căn bệnh như thế này”

Quách Cao Minh vẻ mặt nghiêm túc: “Đường Tuấn Nghĩa có phải là đã tiếp xúc với người của gia tộc Strozzi2″ “Đồng xu cũ mà Kiều Bích Ngọc nhặt được cách đây không lâu chính là huy hiệu của gia tộc Strozzi” “Cái gì mà huy hiệu của gia tộc Strozzi, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”

488-1.jpg


Khi đó Cung Nhã Trang và một người đàn ông xa lạ ngoài ý muốn xảy ra quan hệ, ồi cuối cùng mang thai, bởi vì Cung Nhã Trang lúc đó cũng là người có danh tiếng trong giới thượng lưu, đàn ông theo đuổi bà rất nhiều.

Bản thân bà không để ý ngay cả đã mang thai rồi cũng không biết, đợi đến khi bào thai được hơn năm tháng mới phát hiện, cha bà ấy không đông ý cho bà phá thai, nhưng cũng lo sợ chưa kết hôn mà đã mang thai bị nhiều người đàm tiếu, cuối cùng trời xui đất khiển thể nào, ông ta lại chủ động đề nghị muốn giúp đỡ che giấu chuyện này, vậy là Cung Nhã Trang đã kết hôn ông.

Là Kiều Văn Vũ ông tự nguyện, ông xuất thân vốn đi đã không bằng Cung Nhã Trang là con cưng của trời, ông ngưỡng mộ hào quang chói lọi trên người bà, không thèm quan tâm cha đứa trẻ là ai, chỉ cần Cung Nhã Trang gả cho ông, sau này một nhà ba người họ vui vẻ sống cùng nhau, đây chính là ý định ban đầu của ông.

Nhưng mà ông trời không chiều lòng người, cho dù ông ta có nỗ lực như thế nào, đối với Cung Nhã Trang nói gì nghe nấy, nhưng bà ta vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ đến người đàn ông xa lạ mới chỉ gặp qua một lần kia.

Cha ruột của Kiều Bích Ngọc là ai? Kiều Văn Vũ muốn biết hơn bất kỳ ai, ông ta đã từng gần như điên cưng đi điều tra, hằng đêm đều điên cuồng ghen ghét người đàn ông đã ôm ấp người vợ năm bên cạnh cùng ông ta chung chăn chung gối ‘Thời gian đó, cuộc sống của ông ta thực sự rất khố sở và u ám.

Cuối cùng ông quyết định thành toàn cho giấc mộng của bà ta, đế cho bà bà ta vụng trộm đi tìm người đàn ông kia, ông đã bỏ qua cho bà ta, nhưng rồi qua nhiều năm như vậy, ông ta vẫn chưa thể buông tha được cho chính mình.

Sâu thẳm trong tâm của ông ta luôn có một chút hèn mọn, bản thân rốt cuộc thua kém người đàn ông kia ở chỗ nào, tại sao trong mắt Cung Nhã Trang, ông ta luôn không bằng được người đàn ông kia”

Kiều Bích Ngọc họ Kiều, cả đời này của nó chỉ có thể là con gái của tôi” Kiều Văn Vũ đột nhiên kích động đứng lên, mạnh mẽ vang đội nói: “Cho dù người đàn ông kia có trở về, đột nhiên xuất hiện, Kiều Bích Ngọc cũng vẫn là con gái của tôi, ai cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Kiều Văn Vũ nuôi nấng dưỡng dục Kiều Bích Ngọc đứa con này nhiều năm như vậy, mặc dù trong lòng có chút hổ thẹn vì đối xử với cô quá hà khắc, nhưng từ khi nhìn thấy đứa trẻ này chào đời, ông đã nhận định đứa con gái này chính là con của Kiều Văn Vũ ông, “Không có chuyện gì nữa thì cậu đi ra ngoài đi” Kiều Văn Vũ không muốn nói đến những chuyện khiến ông vò đầu bứt tai này nữa.

Đây là lần thứ hai Quách Cao Minh bị Kiều Văn Vũ dùng giọng điệu lạnh lùng đuổi ra ngoài, nhưng lần này anh không thể nghe theo ông được, anh đứng dậy, đôi mắt sâu thẩm nhìn thẳng vào người đàn ông đã sống hơn nửa đời người trước mặt.

Trước đây Đường Tuấn Nghĩa có lẽ đã điều tra qua những chuyện có liên quan đến huy hiệu của gia tộc Strozzi, cậu ta bây giờ đang mắc một căn bệnh lạ” Quách Cao Minh nói tương đối nghiêm trọng: “Tôi không quan tâm cha ruột của Kiều Bích Ngọc là ai, nhưng hy vọng ông có thể cung cấp những tin tức có hiệu quả… Tôi tin là ông cũng không muốn nhìn thấy bên cạnh Bích Ngọc luôn tiềm ẩn những nguy hiểm khó dự đoán trước được”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quách Cao Minh, trong lòng Kiều Văn Vũ lại có chút không dễ chịu, cảm giác này giống như Kiều Văn Vũ ông là cha mà một chút cũng không quan tâm đến con gái của mình, phải khiến người như Quách Cao Minh đến bận tâm.

Kiều Văn Vũ cố ý đối đê tài, hãng giọng nói: “Mối nguy hiếm lớn nhất tiềm ấn bên cạnh Kiều Bích Ngọc bây giờ chính là Quách Linh nhà họ Quách của anh, cô của anh từ sáng đến tối suốt ngày gây phiền phức cho nó” Quách Cao Minh ngớ người ra, ông ấy vội vàng chuyển đề tài như vậy thì về chuyện cha ruột của Kiều Bích Ngọc, Kiều Văn Vũ chắc chản biết được chuyện gì đó.

Trước đây Kiều Văn Vũ đã từng phải hứng chịu rất nhiều sự tức giận trước mặt anh, xua xua tay n ra ngoài, ra ngoài đi” Sắc mặt Quách Cao Minh sắc mặt khó coi, cũng không lại ép buộc ông ta, Kiều Văn Vũ dù như thế nào cũng là người trong giới thương nghiệp, ông ta chắc cũng sẽ có chủ ý riêng của mình.

Kiều Văn Vũ ngồi một mình ngẩn người trong thư phòng cả buổi chiều, ngay cả vốn dĩ hôm nay là sinh nhật của ông, có thể nhìn thấy con cái vui vẻ chúc tụng, cũng đột nhiên quên mất.

“Cung Nhã Trang, bà còn quay về nữa không” Kiều Văn Vũ qua qua sổ nhìn mặt trời đần dân lặng xuống ở sườn núi, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, một mảnh vàng nhạt tràn vào căn phòng mờ mịt, Kiều Văn Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Đúng lúc này, Cung Nhã Yến đã chuẩn bị xong bữa tối đến tìm ông: “Bích Ngọc khó khăn lảm mới dẫn hai đứa nhỏ qua đây, sao ông lại một mình ngẩn người trong thư phòng, nhanh nhanh ra đây..” Cung Nhã Yến đã từng ái mộ Kiều Văn Vũ giống như cô gái trẻ thuở mới biết yêu, bởi vì ông trẻ trung hấp dân, có trách nhiệm và đối xử với chị bà rất tốt, bà trở thành người ngoài cuộc đứng giữa nhìn hai người yêu ghét, thật ra bà có chút đau lòng với sự lựa chọn ban đầu của Kiều Văn Vũ.

Nhưng bây giờ, người anh rể Kiều Văn Vũ này hiện tại chính là người thân của bà.

Đối với Kiều Văn Vũ mà nói, Cung Nhã Yến bà vẫn luôn là một người em gái, là người mà ông có thể tín nhiệm được.

” Yến, bà có còn lưu lại những đồ vật của chị bà lúc còn trẻ hay không…” Kiều Văn Vũ đột nhiên hỏi bà.

Cung Nhã Yến bị hỏi như vậy hơi bất ngờ: “Ông muốn tìm thứ gì à?” ‘Trong nhà họ Kiều, đã lâu lầm rồi không ai hỏi đến chị bà Cung Nhã Trang Kiều Văn Vũ vẻ mặt đông cứng lại, từ tốn nói một câu. “Bà cẩn thận tìm thử xem, chị bà trước đây có để lại nhật ký gì hay không”

Cung Nhã Yến một chút cũng không hiểu ông tại sao đột nhiên lại muốn tìm nhật ký của chị bà nhưng cũng rất dứt khoát đồng ý: ”Được đợi Bích Ngọc bọn nó trở về rồi tôi sẽ xuống nhà kho cẩn thận tìm xem.

Hai người cùng nhau đi vào nhà, Kiều văn Vũ nhắc nhở một câu: “Đợi lát nữa, bà bảo Bích Ngọc tối nay ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai bảo bọn nó trởi về nhà họ Quách” Cung Nhã Yến không vui nói “Làm gì mà muốn đuổi bọn nó về gấp như vậy”

Khó khăn lắm mới có thể ôm mấy đứa trẻ, lại nói bà nội Kiều nhất định sẽ không đồng ý, “Đã gã cho người ta thì chính là con dâu nhà người khác, mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, ở bên ngoài qua đêm bọn nhỏ chắc không quen, nhà họ Quách bên kia chắc cũng không đồng ý cháu nhà họ qua đêm ở bên ngoài quá lâu đâu, Bích Ngọc không chú ý thì người đi như bà cũng nên vì nó mà suy nghĩ những chuyện như vậy chứ.

Cung Nhã Yến cười nhạo nói: “Kiều Văn Vũ, từ khi ông không đến công ty làm việc kiếm tiền nữa, ngày nào cũng suy nghĩ đến việc Bích Ngọc có ở phải chịu oan ức ở nhà họ Quách hay không, cẩn thận tính toán cái gì cơ chứ? ‘Vẻ mặt của Kiều Văn Vũ có hơi xấu hổ, quay đầu lại không nói chuyện này nữa “Đúng rồi, tôi hỏi bà, Đường Tuấn Nghĩa gần đây có phải bị bệnh không?” “Cậu ta bị bệnh gì, nghiêm trọng không?” Kiều Văn ‘Vũ nghĩ đến những gì Quách Cao Minh vừa nói, ngay cả Quách Cao Minh cũng nói là căn bệnh kỷ lạ, rốt cuộc là như thế nào.

Cung Nhã Yến nghe xong trở nên căng thẳng: “Đường Tuấn Nghĩa gần đây bị bệnh, Bích Ngọc ở trong điện thoại đã có nhắc qua… có phải là ông đã nghe ngóng được tin tức gì không, Đường Tuấn Nghĩa bị bệnh rất nghiêm trọng sao?” Kiều Văn Vũ trầm mặc, có vẻ như Cung Nhã Yến cũng không biết rõ chuyện này.

Cung Nhã Yến cau mày tự nhủ nói: “Chút nữa tôi sẽ hỏi Bích Ngọc, trước đây tôi còn bảo nó gọi Đường Tuấn Nghĩa qua cùng chúc mừng sinh nhật ông, nhìn mấy đứa trẻ đến, tôi liền quên mất” “Bà quên việc gì cũng được nhưng đừng quên đi tìm nhật ký của chị bà” Khi hai người bước vào nhà, Kiều Văn Vũ lại nhấn mạnh thêm một câu.

Cung Nhã Yến là người phụ nữ thông minh, Kiều Văn Vũ nhiều lần nhấn mạnh về nhật ký của chị bà, vì vậy mà bà không thể không nghĩ đến việc Quách Cao Minh và Kiều Văn Vũ trưa nay ở trong thư phòng, bọn họ rốt cuộc là đã nói về điều gì.

Chị gái bà Cung Nhã Trang từ nhỏ đã có thói quen viết nhật ký, trước đây vì nguyên nhân riêng tư, bà rất tôn trọng chị bà nên chưa bao giờ mở nhật ký ra, nhưng bao nhiêu năm nay, chị bà nhẫn tâm vứt bỏ chồng và con gái, đi theo đuổi tìm kiếm một người đàn ông xa lạ, trong lòng ít nhiều cũng có chút oán hận với người chị gái này.

Lúc chị gái bà còn ở đây luôn khiến gia định đứng ngồi không yên. Cung Nhã Yến đôi lúc ích kỷ mà nghĩ, thà rằng chị bà đã qua đời, còn hơn là trở về làm xáo trộn sự bình yên của hiện tại Bữa tối của nhà họ Kiều rất phong phú, Kiều Bích Ngọc tự mình xuống bếp nấu cho cha mình một bát phở, có ngon hay không là một vấn đề khá.

Chỉ nghe Kiều Văn Vũ cẩn một miếng, nhỏ giọng thì thầm, mì vẫn còn sống, Quách Cao Minh lập tức liếc nhìn ông ta, ý bảo ông, phải biết một vừa hai phải thôi, Kiều Bích Ngọc khó khăn lâm mới nấu xong được cho ông ta một bát mì, còn lại đều cháy khét đen hết.

Lục Khánh Nam thì không khách khí chút nào, cười phá lên Mọi người cắt bánh sinh nhật, tồi cùng nhau bế mấy đứa nhỏ vào trong phòng khách nói chuyện cười đùa, kế về chuyện lũ trẻ của Kiều Bích Ngọc, không khí rất hòa thuận vui vẻ.

Cặp song sinh ngủ lại nhà họ Kiều, mọi người đều lo lắng rằng lạ nhà mấy đứa trẻ sẽ không ngủ được, nhưng điều đáng ngạc nhiên là dù ngủ cùng trên một giường lớn với Kiều Bích Ngọc, hai đứa nhỏ vẫn rất ngoan, ngủ cũng rất say.

Ngay cả đứa con trai nhỏ khó tính nhất, bánh bao nhỏ bình thường yêu thích nhất bình sữa mà giờ cũng vứt đi, đôi tay mũm mĩm nằm chặt lấy cánh tay của Kiều Bích Ngọc, hai má không ngừng cọ cọ vào trong lòng cô, cả đêm đều rất hài lòng cọ qua cọ lại.

‘Đến 4:30 sáng hôm sau, cặp song sinh mở to mắt thức dậy, rồi tự mình ngồi chơi trên giường, Kiều Bích Ngọc thấy chúng tỉnh, lập tức gọi Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam dậy, để hai người đàn ông cho chúng uống sữa.

Lục Khánh Nam vừa than một tiếng làm cha mẹ thật khó, vừa cầm bình sữa chơi đùa cho chúng uống sữa. Quách Cao Minh thì bị Cung Nhã Yến gọi tới, đưa cho anh mấy túi quà bảo anh đem về nhà Kiều Bích Ngọc vội vàng đi ra ngoài: “Dì, chúng con không trở về sớm như vậy đâu, ông nội mặc dù rất cổ hủ nhưng ông đã đồng ý để mấy đứa nhỏ ở đây vài ngày rồi”

“Mấy đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, sau này vẫn có cơ hội, nhân lúc hai đứa nhỏ đều đã tỉnh, cho chúng uống sữa xong, các con lái xe trở về đi, đi đường an toàn nha” Kiều Bích Ngọc cứ như bị đuổi ra khỏi cửa vậy, chuyện này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô tẹo nào.

Cô còn cho rằng dì, bà nội, còn có cha sẽ rất mãnh liệt yêu cầu mấy đứa nhỏ ở nhà họ Kiều thêm mấy ngày, luôn cảm thấy bản thân không hiểu sao lại bị người nhà đuổi đi rồi “Có phải cha với đì của cô còn bận việc gì không, sao lại gấp gáp bảo chúng ta trở về như vậy?” Ngay cả Lục Khánh Nam cũng cảm thấy đi đi về về như vậy hơi gấp thật.

“Ngoại trừ mỗi ngày trông mong ôm mấy đứa nhỏ ra thì bọn họ làm gì còn có việc gì mà bận đâu” Kiều Bích Ngọc cũng không hiểu, nhưng rồi Cung Nhã Yến đã mang bánh bao lớn bánh bao nhỏ lên xe, Quách Cao Minh đặt hai đứa trẻ lên xe đẩy, tài xế bảt đầu khởi động xe Kiều Bích Ngọc nhìn qua cửa kính xe, vây tay với Kiều Văn Vũ và bà nội: “Đợi khi nào hai đứa nhỏ tổi chức tiệc thôi nôi thì chúng ta sẽ gặp lại ở nhà chồng con nha” “Các con đi đường cẩn thận, đứa nhỏ còn ở trong xe, đừng lái xe quá nhanh đấy” Trên mặt bà nội Kiều vẫn còn vẻ luyến tiếc đứa nhỏ, sau khi xe chạy đi, bất mãn quay đầu nhìn Lục.

‘Văn Vũ và Cung Nhã Yến: “Bích Ngọc đã nói rồi cơ mà, nhà họ Quách đã đồng ý cho mấy đứa nhỏ ở lại đây thêm mấy ngày, hai người sao lại vội vàng đuối chúng về như thế chứ” Bà nội Kiều có chút tức giận Kiều Văn Vũ vỗ võ vai mẹ mình, quay sang nhìn Cung Nhã Yến, lại nhắc nhở thêm lần nữa: “Bà vào nhà kho tìm nhật ký của chị bà đi, nếu trong nhà kho không.

có, vậy bà ngày mai trở về nhà cũ nhà họ Cung cẩn thân tìm kỹ xem” Cung Nhã Yến nhìn ông ta lo lầng gấp gáp như vậy, cũng không hỏi nhiều: “Được”

488-2.jpg


Chương 489: Quách Cao Minh nói bí mật của anh đi ‘Vợ chồng sống chung nên thẳng thần thành thật.



-Trên đường trở về, Kiều Bích Ngọc vẫn luôn suy nghĩ về điều này, mỗi lần trở về nhà mẹ đẻ đều không tránh khỏi việc bị dì cô lải nhải mấy đạo lý làm dâu làm mẹ, nhưng lần này, dì không biết bị làm sao, luôn thiên vị nhắc đến Quách Cao Minh tốt như thế nào.

489-1.jpg


“Quách Cao Minh” Cô đột nhiên hét lên với anh.

“Quách Cao Minh, anh có bí mật gì muốn nói với em không?” Quách Cao Minh không biết vợ anh trên đường đi trong đầu nghĩ ngợi lung tung cái gì, quay đầu nhìn cô, lông mày anh cau lại, suy nghĩ đầu tiên là, có phải nội dung cuộc nói chuyện của anh và Kiều Văn Vũ đã bị cô biết được rồi hay không.

489-2.jpg


Bên trong chiếc xe Bugatti màu đen dài, hàng thứ: hai là Lục Khánh Nam và hai đứa nhỏ đang ngồi, hai đứa nhỏ sáng hôm nay dậy sớm, uống xong sữa, nằm trong xe chạy rất ổn định nên đã ngoan ngoãn ngủ say.

Bởi vì hai đứa nhỏ đã ngủ cho nên giọng nói của bọn họ trong xe cũng vô thức hạ xuống, Lục Khánh Nam vốn dĩ là rất buồn chán, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn hai đứa con nuôi bên cạnh của anh ta.

Đột nhiên nghe thấy Kiều Bích Ngọc chất vấn Quách Cao Minh, cười chế nhạo.

Kiều Bích Ngọc không biết là người phụ nữ chậm chạp như thế nào, sau khi sống chung với Quách Cao Minh, chỉ số thông minh quả thật tăng lên không ít, nếu là trước đây Quách Cao Minh trong tính ngoài tính, cô vẫn hồ đồ không biết.

“Quách Cao Minh, em hỏi anh, Đường Tuấn Nghĩa cho em nhiều tài sản như vậy, anh cảm thấy thế nào?” ‘Vợ chồng hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe, rất thuận tiện cho họ bàn chuyện riêng.

Quách Cao Minh không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, nhướng mày, không trả lời.

“Này, anh lại muốn giả chết có phải không?” Kiều Bích Ngọc dùng chân phải đá anh.

Lục Khánh Nam ngồi ở hàng ghế trước mặt bọn họ, anh ta dường như còn không buồn liếc mắt nhìn thẳng về tình hình đường xá phía trước, cả tài xế đang ngồi đẳng trước cũng có sắc mặt nghiêm túc, mọi người dường như không thèm để ý đến hai người họ đang nói chuyện, nhưng trong lòng lại tò mò chết đi được.

Nghe cặp vợ chồng Kiều Bảo Ngọc và Quách Cao.

Minh nói chuyện là một việc rất hiểm thấy, lại còn rất thú vị.

Cho đến bây giờ, chẳng được mấy người có thể hét lên như vậy với Quách Cao Minh cả.

Quách Cao Minh từ trước đến giờ không phải là người bị động, anh đi theo hướng ngược lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Kiều Bích Ngọc rồi hỏi ngược lại: “Có biết tại sao Đường Tuấn Nghĩa lại đột nhiên mang hết toàn bộ tài sản đều chuyển nhượng lại cho em không?“ Kiều Bích Ngọc bị anh hỏi như vậy mà trong lòng cảm thấy hơi bối rối.

“Anh nghĩ cậu ấy tại sao lại muốn làm như vậy?” Bản thân cô cũng không đặt biệt chắc chắn.

Quách Cao Minh giả vờ trầm mặc, nhẹ nhàng nói một câu: “Ồ, xem ra em không biết” Nghe giọng điệu của anh, Kiều Bích Ngọc bình tĩnh không nối nữa, ghé sát vào người anh, dùng hai tay kéo chặt cánh tay anh, rất lo lắng nói: Anh có phải đã biết được gì hay không, mau nói cho em biết đi” “Này, nói nhanh đi, Đừng Tuấn Nghĩa gần đây bị bệnh, bệnh của cậu ẩy rất kỳ lạ, lần trước em đến nhà của cậu ấy, thấy cậu ấy đập phá hết tất cả đồ đạc trong nhà của mình, tấm cửa còn bị cậu ấy dùng ngón tay cái mà cào tróc khiến cho cả năm ngón tay đều chảy máu, cậu ẩy ý thức mơ hồ mà ngã xuống giường, trên người đều là vết thương, còn không ngừng kêu đau.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại em hỏi cậu ấy đang xảy ra chuyện gì, Đường Tuấn Vũ lại nói cậu ấy không Kiều Bích Ngọc nói rất nhanh, đem hết những gì cô biết đều nói ra hết, bên cạnh Quách Cao Minh đang lắng nghe những gì cô nói, trong mất anh có chút kinh ngạc và trầm ngâm, thực ra những gì Quách Cao Minh anh biết cũng không nhiều bằng cô.

Muốn điều tra những chuyện này từ Đường Tuấn Vũ, thực ra rất khó, ngoài Kiều Bích Ngọc có thể biết nhiều hơn một chút ra thì dù anh có cử đi bao nhiêu người cũng khó để mà nghe ngóng được.

Giọng Kiều Bảo Ngọc rất mất mác: “Anh nói, có phải là bởi vì cậu ấy cảm thấy thân thế mình không được nữa, cho nên mới không hiểu sao liền đem hết tài sản chuyển nhượng cho em, bệnh của cậu ấy có phải là không trị được phải không” Lục Khánh Nam ngồi ở hàng ghế trước nghe được những tin tức này, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, anh chưa từng biết Đường Tuấn Vũ lại xảy ra việc này.

Liền nhớ lại có một lần, anh, Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam bọn họ đột nhập vào chung cư của ‘Đường Tuấn Nghĩa, họ cũng tình cờ nhìn thấy được trong nhà Đường Tuấn Nghĩa bị đập phá khắp nơi lộn xộn, hơn nữa người anh ta cũng có nhiều vết thương, rất yếu ớt, giống như có thế ra đi bất cứ lúc nào, nhưng thật thần kỳ, sau nửa ngày bác sĩ chẩn đoán rằng các chỉ số của Đường Tuấn Nghĩa đã hồi phục trở lại bình thường Trước đây Kiều Bích Ngọc đã vì chuyện này mà hiểu lâm mấy người bọn họ hợp lại cùng nhau đánh ‘Đường Tuấn Nghĩa.

Đường Tuấn Nghĩa tự làm bản thân bị thương khắp người, anh ta rốt cuộc bị sao vậy? Quách Cao Minh suy nghĩ lại những lời mà Kiều Bảo Ngọc nói, anh trầm mặc một lúc, đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt thực sự lo lắng cho Đường Tuấn Nghĩa của Kiều Bảo Ngọc, tâm trạng của anh có chút phức tạp, xoa xoa nhẹ đầu cô.

“Bệnh của Đường Tuấn Nghĩa sẽ có chuyên gia chữa trị cho cậu ta, em cũng đâu phải bác sĩ” Quách Cao Minh không giỏi an ủi người khác, bổ sung thêm một câu: “Anh sẽ cổ gắng giúp cậu ta” Lại nói, anh đột nhiên quãng ra một câu: “Đường Tuấn Nghĩa đem tài sản lớn như vậy chuyển nhượng cho em, anh cảm thấy rất khó chịu” Quách Cao Minh luôn thẳng thắn.

Người đèn ông nào muốn nhìn thấy vợ mình được người đàn ông khác nuôi dưỡng chứ.

Kiều Bích Ngọc nghe anh nói “rất không vui” một cách trực tiếp như vậy chính là rất ngạc nhiên.

“Trước đây khi ông nội Quách, cô Quách Linh, còn có cả nhà họ Kiều hỏi anh, Quách Cao Minh đều giữ vẻ mặt lạnh lùng trầm mặc, bây giờ nghe những lời thẳng thắng như vậy, Kiều Bích Ngọc muốn bật cười Lục Khánh Nam ngồi ở hàng ghế đầu trực tiếp cười lên: “Cao Minh, cậu cứ xem nó như của hồi môn Đường Tuấn Nghĩa cho cô ấy đi”

Kiều Bích Ngọc nhìn anh thẳng thắn như vậy, cô ấy cũng nói ra chuyện này: “Quách Cao Minh, em cảm thấy Thanh Châu rất kỳ lạ” Quách Cao Minh quay đầu lại nhìn cô, có chút kỳ lạ, sao đột nhiên lại nhắc đến Quách Thanh Châu.

“Thanh Châu làm sao?” Theo Quách Cao Minh, Quách Thanh Châu luôn không có cảm giác tồn tại, cô ta đến nhà họ Quách nhiều năm như vậy vẫn luôn an phận.

Lục Khánh Nam không kìm được, quay đầu lại nhìn cô: “Một người dễ sống chung như Thanh Châu mà cô lại cảm thấy cô ấy khiến cô không thoải mái sao?” “Nếu cô thực sự muốn khiếu nại thì phải nên là cô Quách Linh chứ, cô Quách Linh thực sự thích gây chuyện”

Kiều Bích Ngọc lại cau mày nói: “Cô Quách Linh nói nhiều, chỉ là thích gây chuyện cho tôi, bà ấy cũng không xấu lắm… Tôi không nói Quách Thanh Châu không tốt chỗ nào, rất kỳ lạ, bởi vì Quách Thanh Châu lúc thì tốt, lúc lại không tốt” Bản thân Quách Thanh Châu cũng không thể nói rõ là có chuyện gì.

Cứ như là có hai Quách Thanh Châu vậy, một người rất nhút nhát yếu đuối, một người lại cực kỳ tàn nhãn hung ác.

Lục Khánh Nam sững sờ: “Cô không cảm thấy cô Quách Linh không tốt với cô sao?” Không ngờ chị gái này lại khoan dung độ lượng như vậi “Tôi vẫn cho rằng cô cả ngày ở nhà họ Quách đề phòng cô Quách Linh cơ, bà cô này không dễ hầu hạ”

Kiều Bách Ngọc nói rất thẳng thẳng: “Tôi có đề phòng, nhưng cũng nên đề phòng Quách Thanh Châu” Quách Cao Minh dường như nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, anh trầm giọng nói: “Thanh Châu đã làm gì em?” Lục Khánh Nam cũng trở nên cảnh giác một chút.

“Theo tính khí của Kiều Bích Ngọc, cô sẽ không chọn ghét một người, ngay cả cô Quách Linh luôn nhắm vào cô, cô cũng không quan tâm đến, vậy tại sao cô lại không thiện cảm với Thanh Châu? ‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút khó xử, thật ra bản thân cô cũng không nói ra được, vài lần cô cảm thấy Quách Thanh Châu tấn công mình, nhưng lại không có bằng chứng xác thực.

Hơn nữa theo lẽ thường, Quách Thanh Châu cũng không có động cơ gì để làm tốn thương cô.

Quách Kiều Ngọc không nói với bọn họ quá nhiều, mơ hồ nói một câu: “Ở nhà không phải lắp nhiều camera sao, cho dù là cáo già ngàn năm thì sẽ có ngày để lộ bộ mặt thật”

Kiều Bích Ngọc thật lòng không muốn làm tổn thương Quách Thanh Châu, Quách Thanh Châu cũng hơi, giống Đường Tuấn Nghĩa, khi còn nhỏ là người sống nội tâm, tự kỷ nhưng cô ta sẽ không ngồi chờ chết “Được rồi, đến lượt anh nói đi” Trong lòng Kiều Bích Ngọc như phải che giấu một việc cực lớn, giờ cuối cùng cũng nói ra được rồi, cô nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau đó thoải mái vỗ vỗ vai Quách Cao Minh thúc giục.

Quách Cao Minh ngơ ngác nhìn cô.

Kết hôn lâu như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu được suy nghĩ của vợ mình.

“Em đã mang chuyện bí mật giấu trong lòng mình nói cho anh biết rồi, bây giờ đến lượt anh nói đấy, nói nhanh đi!” Kiều Bảo Ngọc vẫn coi đó là chuyện đương nhiên, giọng điệu có chút hống hách.

Quách Cao Minh nhìn cô, im lặng, anh đột nhiên cúi đâu xuống cười.

Đôi mắt Quách Cao Minh quá sâu, ánh mất nóng bỏng trực tiếp nhìn vào cô, Kiều Bích Ngọc có chút xấu hổ: “Nhìn cái gì, em bảo anh nói, này, đừng cười, anh đang cười cái gì vậy” Mỗi khi ngại ngùng xấu hố, cô lại cao giọng lên, đặt biệt hung hăng, “Đừng nhìn em châm chãm như thế, kỳ lầm” Cô mơ hồ, khó chịu đẩy anh ra.

Quách Cao Minh nhìn thấy cô như vậy, tâm trạng không khỏi vui vẻ, nói đùa một câu: “Trước đây em luôn nhìn chảm chẵm anh lâu như vậy, nhưng lại không ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh” “Khi nào? Ánh mắt anh như thiêu đốt, Kiều Bích Ngọc cảm.

giác ánh mắt ấy như dã thú nhìn miếng mồi béo bở, tại sao trước đây cô lại không nhận ra chứ.

Quách Cao Minh tùy ý nói một câu: “Em ở dưới bục giảng, anh ở trên bục giảng” “Ý anh là, trước đây khi anh đến trường em làm trợ giảng” Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên, anh rất ít khi nhắc đến chuyện này, đôi khi buổi tối đi ngủ cô cố gắng hỏi anh, anh cũng không trả lời, giống như việc này rất mất mặt vậy.

“Nói nhanh đi, Quách Cao Minh, cậu hồi đó rất nối tiếng ở trường chúng tô Hai vợ chồng đang nói về chuyện quá khứ, Lục Khánh Nam cũng muốn hóng hớt về quá khứ làm trợ giảng của anh, tuy là vì để tán gái, chạy đến trường người ta làm thầy giáo, gần quan được ban lộc, tuy Quách Cao Minh không có lịch sử tình cảm gì, nhưng anh tuyệt đối là người thuộc phái hành động.

Bầu không khí trong xe rất hài hòa, Kiều Bích Ngọc vươn tay vỗ sau đầu Lục Khánh Nam: “Ai bảo anh dạy đứa nhỏ th lưỡi ra” Đứa trẻ sinh ra đều có sự hiếu kỳ, đứa nhỏ mở mắt, tỉnh dậy nhìn xung quanh, nhìn bọn họ, không biết lúc nào học được thè lưỡi ra, giống như chơi đùa vậy, khuôn mặt trằng nồn cười ngượng ngùng.

“Tôi không phải là cố ý, đừng nói với ông nội Cao Minh nha” Lục Khánh Nam lập tức cầu xin thương xót, ông nội Quách sẽ băm anh ta mất.

Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam đang ồn ào, đứa bé dường như đang chơi đùa với họ, kêu u u oa oa, vẫy vây bàn tay mập mạp, trông vô cùng dễ thương.

Xe chạy êm tu suốt quãng đường, hôm nay ánh nẵng bên ngoài cửa số xe bị mây che khuất, cảnh vật xung quanh đường cao tốc có vẻ hơi âm u, xem ra trời sắp mưa rồi.

Quách Cao Minh thu lại nụ cười trước đó của minh, anh trầm lặng nhìn ra cửa sổ xe, suy nghĩ về một số điều.

“Hòn đảo của gia tộc Strozzi…”

Chương 490: Đường Tuấn Nghĩa gặp một con mèo đen



8:30 sáng, cuối cùng xe cũng về đến nhà họ Quách.

Ông nội Quách cấn thận kiểm tra hai cháu bảo bối của ông, sau khi chắc chắn rằng hai đứa nhỏ khỏe mạnh, hoàn hảo không thiểu cái gì, mới hừ một tiếng nói: “Ông không bảo hai đứa sớm vội vàng trở về sớm thế đâu, hai đứa muốn ở đến ngày mai cũng được”

Khi biết Quách Cao Minh nghiệp chướng như vậy, định vụng trộm đem hai đứa cháu bảo bối của ông đi, ông rất tức giận thiếu chút nữa ném luôn cả cái cốc.

Nhưng sau khi biết là sinh nhật Kiều Văn Vũ, ông cũng rất thấu tình đạt lý, miễn cưỡng cho mượn hai đứa cháu bảo bối của ông trở về nhà họ Kiều hai ngày, vẫn nghĩ rằng Kiều Bích Ngọc sẽ gọi điện về cho ông để mặc cả chưa thể về nhà, nhanh như vậy đã vội vã trở về, khiến cho ông khá ngạc nhiên.

490-1.jpg


Kiều Bích Ngọc nhìn theo bóng lưng và bước chân vội vàng của Quách Cao Minh, cô cũng không biết “Con cũng không biết” Ông nội Quách thở dài nói: “Cô cả ngày ở chung với nó, lại cũng không biết nó nghĩ gì, sao lại đân như thế chứ”

490-2.jpg


Tôi đã nhờ dì của Bích Ngọc đến nhà cũ nhà họ Cung để tìm cuốn nhật ký của mẹ nó trước đây lưu lại..” “Ngôi nhà đã quá lâu không có ai đến dọn dẹp, bên đó rất ấm ướt, chữ viết trong nhật ký cũng không rõ ràng” Dẫu sao mọi việc cũng đã qua, cũng được xem là lâu năm rồi.

Đã lâu rồi không có ai còn nhớ đến cái tên cái tên Cung Nhã Trang bản thân ông ta cũng luôn giấu kín trong lòng, không muốn nhắc đến chuyện quá khứ.

Lần này là bởi vì Quách Cao Minh đột nhiên nhắc đến cha ruột của Bích Ngọc, Kiều Văn Vũ mới miễn cưỡng đi tìm nhật ký của bà ta, xem thử có ghi chép gì liên quan đến người đàn ông kia không.

“Trong nhật ký của bà ấy đúng thật đã ghi lại rằng người đàn ông kia bình thường sống trên một hòn đảo” Kiều Văn Vũ bình tĩnh nói về quá khứ của vợ cũ.

Năm đó Cung Nhã Trang vẫn còn trẻ, khi viết nhật ký này, bà giống như một cô gái nhỏ mới biết yêu, ngay cả nét chữ cũng có thể nói lên rằng bà đã thích và ái mộ người đàn ông đó nhiều như thế nào.

“Theo mô tả của bà ấy, cuộc sống trên hòn đảo đó cách biệt với thế giới bên ngoài. Thực vật cây cối trên đảo rất xanh tốt, nhưng không hề hoang vắng, trung tâm của hòn đảo, các công trình kiến trúc rất hiện đại, xe cộ, máy bay tư nhân và vũ khí cơ khí đều có cả. Bà ấy mô tả rằng ở đó rất nhiều người hầu. Hình như hầu hết đều là những ngư dân nghèo xung quanh đó khi con gái họ còn nhỏ đem chúng bán ra ngoài để làm việc. Cơ sở vật chất, sinh hoạt trên đảo được trang bị rất đây đủ.

Kiều Văn Vũ chỉ có thế nói là “theo mô tả của bà ấy”, bởi vì đây cũng có thế chỉ là Cung Nhã Trang bị lửa, chỉ là nghe người đàn ông kia ba hoa kế lại, liệu bà ấy đã thực sự đến hòn đảo hay chưa, thì không thể biết được.

“Trên đời này thật sự có một người kỳ lạ như vậy sao, thích sống trên đảo? Sâu thẳm trong lòng ông càng hy vọng rằng khi đó là Cung Nhã Trang bị một kẻ thích nói dối lừa gạt, trong trường hợp đó, ít nhất bà ấy sẽ thay đổi quyết định của mình, nhưng thực tế sau bao nhiêu năm, Cung Nhã Trang cũng không có quay đầu nhìn lại, bà đã tìm thấy hòn đảo kia, tìm thấy người đàn ông kia sao, Quách Cao Minh tay cầm điện thoại di động, cẩn thận lắng nghe Kiều Văn Vũ nói từng câu từng câu một, theo tình huống được miều tả lại trong nhật ký của Cung Nhã Trang, nó giống hệt như những gì anh đã cử người đi điều tra trước đó.

“Trong cuốn nhật ký có đề cập đến vị trí của hòn đảo không?” Quách Cao Minh đế ý hỏi một câu “Không” Kiều Văn Vũ thẳng thừng nói, giọng điệu của ông †a trở nên nặng nề, và hỏi: ‘Cậu có để ý rằng gần đây có một số người lạ mặt cố tình tiếp cận Bích Ngọc không?” “Có lẽ là mấy năm trước, bọn họ đã từng cử người theo dõi, điều tra cô của nó.” Kiều Văn Vũ tâm trạng phức tạp, đồng thời chất chứa áy náy.

Với tư cách là một người cha, ông thực sự đã không làm tròn bổn phận, ngay cả chuyện con gái của mình bao năm qua có bị người ta theo dõi, điều tra hay không ông cũng không để ý đến, trước đây, ông luôn lún sâu vào việc hận Cung Nhã Trang, không có thời gian và tâm trạng để xem xét quan tâm đến cuộc sống của Kiều Bích Ngọc.

“Nếu mọi việc đều giống như Cung Nhã Trang viết trong nhật ký, người đàn ông đó nhất định sẽ không để con cái của mình lưu lạc bên ngoài. Ông ta dường như có quyền lực rất lớn, gia tộc họ rất kín tiếng và ấn náu rất sâu? Đây cũng chính là lý do mà những người phụ nữ, bao gồm Cung Nhã Trang ban đầu luôn ngưỡng mộ sự thần bí của người đàn ông này.

“Nếu ai đó cố tình tiếp cận Bích Ngọc để lấy dấu vân tay mẫu máu của nó, thì cậu cần phải chú ý° Với tư cách là một người cha, Kiều Văn Vũ giờ đã nói hết tất cả những gì ông biết với Quách Cao Minh.

Ông biết rằng bản thân bây giờ không có kiên nhẫn và cũng không đủ bản lĩnh để cạnh tranh với người khác, nhưng vì là con gái ông, ông vẫn muốn dùng hết sức mình để bảo vệ cô.

“Quách Cao Minh, tôi nhờ cậu hãy chăm sóc con gái của tôi thật tốt” Cuối cùng, Kiều Văn Vũ nói với anh một câu.

Dù cho đã gã con gái ra ngoài, nhưng bây giờ ông mới thực sự giao con gái mình cho một người đàn ông khác.

Quách Cao Minh ừ một tiếng, xem như đã đồng ý.

Khi Kiều Văn Vũ nghe thấy anh gật đầu, trong lòng rất nhẹ nhõm.

Đã có một người đàn ông như Quách Cao Minh bảo vệ con gái mình, ông cảm thấy yên tâm rồi Quách Cao Minh yêu cầu ông đưa cuốn nhật ký của Cung Nhã Trang cho anh, anh muốn nhờ thuộc hạ.

của mình giám định lại xem có thể tìm thêm manh mối gì hay không.

Chỉ cần hòn đảo nằm trên trái đất, anh có đủ tự tin để có thể tìm ra nó.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Kiều Văn Vũ, Quách Cao Minh không có tâm trạng để giải quyết công việc của tập đoàn nữa, anh nhanh chóng tắt đèn trong phòng làm việc, sau đó liền đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Người phụ nữ năm trên giường lớn đã ngủ say rồi, anh đi chậm lại không muốn đánh thức vợ mình, nâng một góc chăn bông lên, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô, Hai tay anh ôm cô từ sau lưng, ôm chặt lấy cô.

Quách Cao Minh cảm thấy ôm cô như thế này sẽ khiến trái tìm anh dễ dàng bình tính lại.

Vê những việc liên quan đến hòn đảo, ngay cả anh cũng thấy rất kỳ lạ, giống như đây là lĩnh vực mà trước giờ anh chưa từng chạm tới, những việc chưa biết làm anh có chút không biết phải làm sao.

Đặc biệt là nhìn thấy bệnh tình hiện tại của Đường Tuấn Nghĩa, trong lòng anh rất căng thẳng không dám thả lỏng một chút nào.

Quách Cao Minh thừa nhận anh là ích kỷ, Đường Tuấn Nghĩa mắc bệnh lạ như vậy, anh thông cảm, nhưng nếu Kiều Bích Ngọc mắc bệnh lạ như vậy, anh nhất định sẽ rất điên cưỡng.

“A, khó chịu quá… Đừng ôm, ôm em” Có thể là do Quách Cao Minh ôm cô quá chặt, Kiều Bích Ngọc đã ngủ mê man, nhưng thân thể vẫn vặn vẹo khó chống cự lại Quách Cao Minh hơi thả lỏng ra một chút, anh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, nhẹ giọng hỏi: ‘Kiều Bích Ngọc, em đã từng tiếp xúc với người khả nghĩ nào chưa?” Kiều Bích Ngọc nửa mơ nửa tỉnh cũng mơ hồ nghe thấy giọng anh, Quách Cao Minh dường như đang nói chuyện với cô.

Ánh đèn vàng nhạt trên đầu giường chiếu vào gò má trắng nõn của cô, Kiều Bích Ngọc nhíu mày, mơ hồ nói với giọng điệu rất bất mãn: “Người phiên nhất là cô Quách Linh, bà ấy có phải đã tới kỳ mãn kinh hay không, suốt ngày đều tìm phiền phức cho em, bà ấy đang làm phiền em, em muốn cho bà ấy biết tay. ”

Quách Cao Minh đầu tiên cúi đầu bật cười, sau đó đầu anh từ từ tiến lại gần tai cô, dịu dàng dỗ dành: “Em đã từng tiếp xúc với người nào khả nghĩ chưa?” Lần này Kiều Bích Ngọc nghe rõ, nhưng mà đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn, bưồn ngủ, cô chỉ muốn tiếp tục ngủ.

Qua loa lấy lệ trả lời một câu: “Em nghĩ, em nghĩ người đáng ngờ nhất là Quách Thanh Châu” *.. Quách Thanh Châu thực sự rất kỳ lạ” Sau đó, hơi thở của cô đần nhẹ lại, chìm sâu vào giấc ngủ.

Quách Cao Minh không đánh thức cô, lông mày anh nhíu lại, cả đêm đều trầm tư suy nghĩ, đối với việc Kiều Bích Ngọc luôn đề phòng Quách Thanh Châu, anh thực sự không hiểu Cũng giống như anh, nửa đêm lo nghĩ đủ thứ chuyện trong lòng, không thể ngủ yên được còn có một người đàn ông khác.

Đường Tuấn Nghĩa phát hiện ra một việc rất kỳ lạ, gần đây có một con mèo đen luôn đi theo anh, cứ xuất hiện trong tâm mắt của anh hết lần này đến lân khác như những bóng ma.

Ở quảng trường lúc nửa đêm, xung quanh đều rất väng lạnh, mọi người đều đã về nhà nghỉ ngơi, quảng trường rất yên tĩnh, ngoại trừ vài ngọn đèn đường gần đó xung quanh đều tối om, hiu quạnh, Đường Tuấn Nghĩa đang ngồi trên ghế gỗ dưới tán cây, gió đêm thổi qua có chút mát mẻ, mái tóc ngắn xõa tung bay, anh ngồi thẫn thờ, đôi mắt xanh biếc nhìn về phía bãi cỏ đối diện.

Có một chiếc đồng hồ lớn ở giữa quảng trường, nó kêu lên tùng tùng 12 lần.

““Meo..” Đúng lúc này, một con mèo đen từ trong bãi cỏ bước ra, bộ lông đen bóng, có vẻ như trước đây nó đã được chủ nhân của nó nuôi dưỡng rất tốt, lông rất mềm, đôi mắt trân châu màu vàng kim, nó không mập cũng không ổm, cơ thể rất đối xứng, đuôi rất dài.

Nó có thể dung hợp rất tốt trong đêm tối, hơn nữa con mèo này dường như rất kiên nhẫn, nó có thế ngồi bất động một chỗ trong thời gian dài, giống như những người nắm quyền giỏi nhìn xa trông rộng Bởi vì bị Đường Tuấn Nghĩa phát hiện, cho nên nó mới bước ra khỏi bãi cỏ.

Đôi mắt xanh lam của Đường Tuấn Nghĩa càng ẩn chứa nhiều lo lắng nghĩ vấn hơn.

Anh chăm chú quan sát con mèo đen trước mặt mình, nhìn nó vậy thôi nhưng mà cực kỳ thông minh, nó bước từng bước đi về phía anh ta, không chút vội vã, trên người nó mang vẻ sang trọng thanh nhã quý tộc khó tả, giống như đã được đào tạo chuyên nghiệp qua, học được tính khí này từ chủ nhân của mình.

Con mèo đen cách Đường Tuấn Nghĩa ba mét thì dừng lại, nó ngồi xổm, thẳng lưng, đôi mắt mèo màu vàng cùng đôi mắt Đường Tuấn Nghĩa nhìn chảm châm nhau, có một loại cảm giác kỳ quái khó tả Một người một mèo cứ thế này nhìn nhau, giữ một khoảng cách, không ai nhúc nhích.

“Mày đang tìm kiếm cái gì Sau khoảng mười phút, Đường Tuấn Nghĩa dường như không còn hứng thú với chuyện nó, anh đứng dậy khỏi ghế, không nhìn nó nữa, chỉ thản nhiên hỏi một câu.

Ngay lúc này, đêm khuya tĩnh mịch, chung quanh một người cũng không có, chỉ có một con mèo đen, Đường Tuấn Nghĩa giống như là đang nói chuyện với chính mình vậy.

Con mèo đen vẫn rất cảnh giác, nó vẫn tiếp tục chú ý đến từng động thái của anh.

Nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa đứng dậy định rời khỏi quảng trường, nó vẫy vẫy đuôi Tính khí của Đường Tuấn Nghĩa đối với những thứ bên ngoài chỉ hứng thú không quá trong ba phút, sau khi tò mò xong, anh liền coi nó như không khí, ‘Đường Tuấn Nghĩa đi về hướng chung cư của mình, Đường Tuấn Nghĩa dáng người cao gầy, mái tóc xoăn đen, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, cùng một đôi mắt xanh trong veo, nhìn xuống mọi thứ, đi từng bước từng bước, ánh đèn đường đêm yên tĩnh bao trùm lên bóng lưng của anh.

Con mèo đen không quen bị người ta phớt lờ như thế này, nó do dự một chút rồi đi theo.

Một người một mèo, một đẳng trước và một đẳng sau cùng hai cái bóng, Đường Tuấn Nghĩa đi hết một đoạn đường, anh cũng không quay đầu nhìn lại, cũng không có vẻ phản đối việc bị một con mèo bám theo, cho đến khi anh ta bước vào cửa căn chung cư của mình, bước vào trong, nhà, con mèo lại nhìn anh.

“Tôi không thích nuôi thú cưng” Giọng Đường Tuấn Nghĩa có nét uế oải, hơi chút khàn khàn, trầm lắng, rất dễ nghe.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom