• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 473-474

Chương 473: Rất muốn bỏ nhà ra đi



Kiều Bích Ngọc tức giận ra khỏi bệnh viện, thà gọi taxi đi về cũng không chịu ngồi chung một xe với Quách Cao Minh, tài xế hỏi cô “Đi đâu?” khi ấy Kiều Bích Ngọc đã nảy ra ý định: “Bỏ nhà ra đi”

Quách Cao Minh lái xe theo sau một đoạn, tài xế xe taxi thỉnh thoảng lại nhìn ra đẳng sau, thấy có người đang đi theo, có hơi căng thắng, nên vô thức nhấn ga đi nhanh hơn.

473.jpg


gác cổng có chút ngạc nhiên, trước nay Kiều Bích Ngọc chưa từng cư xử với họ như thế này.

“Tiếp đó lại có một chiếc xe xuất hiện, chính là xe của.

cậu Cao Minh.

“Cậu Cao Minh, cậu có muốn lái xe vào trong không?” Người gác cổng tiến lên hỏi.

Quách Cao Minh chỉ lắng lặng ngồi đó, đôi mắt thâm thúy như biển sâu, nhìn chăm chú vào bóng lưng đã đi về phía xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa.

473-1.jpg


Chậc chậc, vợ chồng bình thường sẽ cãi nhau, vợ chồng tư bản càng dễ cãi nhau.

Kiều Bích Ngọc quay về biệt thự, lên thẳng phòng ngủ chính khóa trái lại, ai gọi cũng không nghe không biết, làm cho dì Phương và mấy cô giúp việc lo lầng không thôi, bât đầu bàn nhau đi tìm người cạy cửa “Có nên gọi cho cậu Cao Minh không nhí?”

Di Phương nhìn cánh cửa đang đóng chất kia, ngẫm nghĩ một hồi tồi nói: “Không cần, cô ấy đang không vui thôi, chờ cô ấy tỉnh táo lại…” Dạo này tình cảm của Kiều Bích Ngọc và cậu Cao Minh rất tốt, ngày thường đều chỉ có Kiều Bích Ngọc nổi nóng cáu kỉnh giận dỗi này kia, còn cậu Cao Minh dù có giãn đến mấy cũng hiếm khi nói nặng lời với vợ, chẳng biết hôm nay bị làm sao, lại nổi nóng lên như thế.

“Có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?” Đang chuẩn bị dùng cơm tối thì xảy ra chuyện này, mấy người bọn họ cũng không biết lý do vì sao Quách Cao Minh vừa về đã phải nối giận đùng đùng như thế.

Một cô người làm ghé sát lại bên người dì Phương thì thầm: ‘Hồi chiều lúc cậu Cao Minh về thì mọi thứ vẫn rất ổn, cậu ấy vừa về là lên phòng ngủ tìm cô chủ ngay, nhưng sau khi cậu ấy ra khỏi phòng thì sắc mặt trở nên khó coi hơn trông thấy, trong tay nấm chặt một cái que thử thai..

473-2.jpg


“Theo lời Trần Thanh nói thì lúc đó cậu Cao Minh đã nổi trận lôi đình, đi tìm cô chủ để nói chuyện riêng… Ngay sau đó thì cậu Cao Minh đã kéo cô chủ ra ngoài mặt có vẻ xấu lắm” Khi đó người này có tình cờ nhìn thấy, vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh Quách Cao Minh mặt mày xanh mét hung, hăng kéo Kiều Bích Ngọc đi: “Tôi đã vào đây làm nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy cậu Cao Minh giận đến mức này đó.” Lúc đó, giống như là Kiều Bích Ngọc đã làm ra một chuyện không thể tha thứ được.

Ngày thường nếu cô chủ nối cáu với cậu Cao Minh thì câu ấy cũng chỉ nhíu mày thôi, không nỡ nói nặng nửa lời, thế mà lần này… Chẳng biết phải nói sao nữa.” Cô giúp việc nọ cảm thấy chuyện này có hơi nghiêm trọng rồi, bèn nhìn về phía dì Phương: “Có nên báo cho ông chủ biết không ạ?” Di Phương suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên sắc mặt bà ấy thay đối, như là nhận ra điều gì đó.

Di Phương nghiêm túc ra lệnh cho các cô giúp việc ở biệt thự Uyến Như: “Không được thông báo chuyện này cho ông chủ!” Nghĩ thế nào, lại bổ sung một câu: “Chỉ là vợ chồng cãi cọ bình thường thôi, chuyện nhỏ thế này đừng làm phiền đến ông chủ, đã nghe rõ chưa!” Những người kia đều không dám nhiều lời: Vâng ạ” Sau khi mọi người giải tán rồi, dì Phương mới quay lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia, đầy ý tứ sâu xa.

“..Đừng nói là như mình đã nghĩ” Dì Phương lộ vẻ ưu sầu: “Làm vậy không ổn, nếu để ông chủ biết được chắc chắn sẽ không đồng ý” Thành phố về đêm, những ánh đèn sáng rực rỡ đẹp đẽ vô cùng, xe qua xe lại như mắc cửi.

473-3.jpg


Lấy một điểu thuốc ra, tay phải tựa vào thành cửa sổ, một làn khói mờ ảo che khuất dòng người đến rồi đi, nơi sâu thẩm trong đáy mắt cất chứa một nỗi niềm khó nói Anh lại rít một hơi, thần kinh căng thẳng dường như đã được giải tỏa.

“Thưa tống giám đốc, hiện giờ đã có kết quả của tất cả các xét nghiệm…. Chúng tôi chắc chắn 100% rằng phu nhân không có thai” Một cuộc gọi đến.

473-4.jpg


“Nếu cậu thực sự không muốn phu nhân có cơ hội mang thai lân nữa thì chúng tôi cũng có thể làm một cuộc.

giải phẫu thắt ống dẫn trứng cho cô ấy, hoặc là tiêm thuốc, hiện giờ mới có một loại thuốc khá hiệu quả…” Bác sĩ còn chưa nói dứt lời, Quách Cao Minh đã lạnh lùng cúp máy.

Anh bực bội dụi tắt điếu thuốc, cõi lòng nặng tru Kiểu đàn ông độc thân như Lục Khánh Nam đến đêm thường rất khó nhịn, nhưng từ sau khi bị Kiều Bích Ngọc giễu cợt là loại củ cải đa tình thì anh ta như bị trúng tà, không thèm tìm bạn gái nữa, ăn chay hẳn một năm, chỉ có thế gọi đám anh em bạn bè ra quán ngồi uống rượu đế giết thời gian Ngày thường khi Lục Khánh Nam gửi tin nhắn hẹn Quách Cao Minh đi tụ tập sẽ không nhận được câu trả lời, không ngờ đêm nay anh lại xuất hiện ở quán bar khiến cho ai nấy đều bất ngờ, Đàn ông cùng tụ tập ở một chỗ, chủ đề được bàn tán xôn xao nhất chính là về phụ nữ: “…

Nghe nói mang thai làm ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe nữ giới” Một người khác ra vẻ tức giận: “Bạn gái tôi bảo là cô ấy thả đi tìm người mang thai hộ còn hơn là phải tự mình sinh” “Cô ấy nói gì mà dáng người thay đổi, muốn tiếp tục làm người mẫu, mà bị đổi dáng thì không thể lên sàn diễn được.

473-5.jpg


Lục Khánh Nam nhìn họ, đột nhiên xen vào một câu: “Nghe nói sau khi phụ nữ sinh con sẽ xuất hiện những vết rạn trên cơ thể, xương chậu trở nên to ra, phần bụng sẽ: nhão, lưng cũng cong hơn, hắt xì một cái thì đi vệ sinh ra quần ‘Đám đàn ông nọ kinh ngạc quay sang nhìn anh ta: “Không thể nào.” “Làm gì đến mức đó, chỉ là sinh một đứa con thôi mà.” Họ đều không tin: “Đúng thế, trước kia phụ nữ còn vừa mang thai vừa xuống đồng làm việc nữa kìa, đám con gái bây giờ được chiều nhiều nên quen thói…

Lục Khánh Nam nhún vai: “Sau này cứ về hỏi vợ mấy cậu sau khi sinh con xong thì biết, nhất là cô nào thế trạng Yếu ấy, càng biết rõ hơn nhé.” “À mà Lục Khánh Nam này, không phải nhà cậu cũng sinh bốn lân sao?” Hiện giờ sức khỏe của bác gái vẫn rất tốt mà.

‘Đụng đến chỗ đau của Lục Khánh Nam, anh ta rầu rĩ nói: “Các cậu không biết đó thôi, mỗi lần mẹ tôi nhìn tôi đều như thấy kẻ thù vậy, bà ấy nói nếu sớm biết tôi không.

phải con gái bà ấy đã không sinh nữa rồi Thân là con trai út, Lục Khánh Nam đã được nghe.

không ít lời than vấn về việc phụ nữ sinh con vất vả thế nào, khó khăn ra làm sao.

Điều quan trọng nhất chính là, mẹ anh ta còn từng mâng, sao cái nhà này lại khó sinh con gái đến thế chứ, bà liều mạng sinh những bổn lãn mà không có nổi một đứa con gái, vậy nên mỗi lần bà nhìn thấy thẳng con út thì đều không cam lòng.

Nhóm bạn này đều là những cậu ấm lớn lên bên nhau từ nhỏ tới giờ, đương nhiên họ cũng biết rõ về bóng ma trong kí ức tuổi thơ của Lục Khánh Nam.

Cả đám đều bật cười ha ha.

Rồi đột nhiên có một người nghĩ thông, lên tiếng: “Nghe nói sinh non sẽ gây tổn hại lớn hơn đối với phụ nữ” Cùng nhau than thở một câu: “Chà, làm phụ nữ cũng chẳng dễ dàng gì” “Thế nên đó, mấy cô bạn gái cũ kia thích gì tôi cũng đều thỏa mãn hết” Lục Khánh Nam nổi tiếng là người hào phóng đối với bạn gái

Một đám người nâng cốc nâng ly nói chuyện ầm ĩ ở một bên, một mình Quách Cao Minh ngồi một mình ở bên khác, uống rượu của mình, không hề nói câu nào.

Lục Khánh Nam nhìn ngó một hồi, có cảm giác tâm trạng đêm nay của Quách Cao Minh không được tốt lầm, bèn liếc mắt ra hiệu cho đám bạn, mọi người thấy vậy cũng bớt ồn ào hơn.

“Cao Minh này, có căn giải tán mọi người không?” Lục Khánh Nam đi qua hỏi một câu.

Bình thường Quách Cao Minh sẽ không tham gia bữa tiệc này với bọn họ, chẳng biết vì sao đêm nay anh lại có lòng đến đây, nhưng sau khi đến rồi cũng không đế ý đến người khác, ngồi một mình suy ngắm chuyện mình không, nói nửa câu, có vẻ đang có tâm sự trùng trùng, lỡ có ai nói gì làm phật ý thì cuộc chơi hôm nay coi như xong.

Không thể tiền Quách Cao Minh đi, vậy chỉ còn cách để những người kia về trước.

Quách Cao Minh quay đầu sang nhìn họ một chút, truyện 88 chuyên đi ăn cắp, không đáp lại, chỉ đứng thẳng dậy, nói một cât người cứ chơi thoải mái đi” Rồi rảo bước rời đi.

Những người còn lại đưa mất nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang hỏi Lục Khánh Nam: ‘Lúc nãy chúng ta có.

nói lời nào không phải không nhỉ?” Một người vóc dáng hơi tròn trịa trong hội lập tức tỏ vẻ: “Vì Quách Cao Minh đến nên tôi đã phải kiềm chế lảm.

đấy, không dám nói bậy luôn” “Rồi rồi, Quách Cao Minh lúc nào mà chẳng thế này, khi chúng ta cùng chơi với nhau thời còn bé cũng thế, dù không khí có náo nhiệt đến đâu thì cậu ấy cũng không hùa theo chút nào.

“Cháu trai trưởng nhà họ Quách mà, từ nhỏ đã vậy rồi” ó người nói, nghe có chút ghen tị “Nhưng mà, bên cạnh Quách Cao Minh không có.

nhiều phụ nữ bằng chúng ta ha ha ha… Đàn ông mà, phải ăn chơi hưởng thụ cuộc sống chứ, suốt ngày làm việc với năng suất cao, nếu không thì các cậu nói xem, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa” ‘Đám người đó nhanh chóng lấy lại được cảm xúc, lại bắt đầu ồn ào.

Lục Khánh Nam nghĩ cấn thận vẫn hơn, bèn chạy ra ngoài, thấy Quách Cao Minh đang chuẩn bị lái xe rời đi, tiến lại gần hỏi: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?” “Tôi về nhà thôi” Quách Cao Minh binh tĩnh đáp.

Lục Khánh Nam thấy anh trả lời như thế, dường như cũng không có gì Rồi chợt nhớ đến chủ đề được bàn luận khi n nói thêm một câu: “Tố chất thân thế của Bích Ngọc rất tốt, hồi phục nhanh, tuy vậy nhưng chứng trầm cảm sau sinh của cô ấy nghiêm trọng thật..” Lục Khánh Nam lấm bẩm: ‘May mà thần kinh của cô ấy thô, quên rất nhanh” Tôi đi trước” Quách Cao Minh có chút nóng vội, nhấn ga lao vút đi ngay.

Chương 474: Ngã bệnh, không còn cảm nhận được gì nữa



Sau khi Quách Cao Minh về đến nhà, đi tìm trong phòng ngủ không thấy Kiều Bích Ngọc đâu, anh hỏi người làm thì mới biết lúc này Kiều Bích Ngọc đang ở trong phòng của con Trong phòng con.

Bảo mẫu chăm sóc em bé và người giúp việc đều nhìn Kiều Bích Ngọc với vẻ kinh ngạc.

Kiều Bích Ngọc đang ngồi bên chiếc nôi, cầm một cuốn truyện cổ tích, kể chuyện cho em bé nghe.

‘Sau khi đánh bại mụ phù thủy độc ác, hoàng tứ và công chúa tổ chức hôn lễ trong lâu đài” Cô đang kể câu chuyện Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

Sau đó, Kiều Bích Ngọc gấp cuốn truyện lại, nghiêm túc nói với con rằng: “Con ngoan, thực ra mấy câu chuyện.

cổ tích này đều là lừa đảo hết.

Bé con nghe không hiểu.

Kiều Bích Ngọc vươn tay ra nhéo cái má phúng phính của bé bánh bao nhỏ, em bé cười toe toét, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch lại thỏa mãn, cứ cười a ha.

Anh trai bánh bao lớn có vẻ không thích cười, cũng rất ít khi khóc nhè, nhưng bé lại luôn mở to đôi mắt trong xoe đen láy, lắng lặng nhìn Kiều Bích Ngọc, như đang cố gắng ghi nhớ đáng vẻ của mẹ bé, bộ dáng bé nhỏ mà lại nghiêm túc lạ thường, rất thú vị Mỗi khi Kiều Bích Ngọc thấy tâm trạng mình không tốt đều chạy sang đây chơi với con.

474-1-1.jpg


474-2.jpg


Nói thế nào thì nói, Kiều Bích Ngọc vẫn là cháu dâu của nhà họ Quách này, bà bảo mẫu cũng chỉ là người làm công mà thôi, dù trong lòng bà ta thấy hơi bực mình nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ nói một câu rũ bỏ trách nhiệm.

“Nếu như ngủ không đủ giấc làm ảnh hưởng đến sức khỏe của em bé thì tôi đây sẽ không chịu trách nhiệm” “Tôi chơi với con tôi thì liên quan gì đến bà chứ!” Kiều Bích Ngọc không thế nhịn được nữa, rõ ràng là cô đã không còn cách nào khác.

Bà bảo mẫu bị giật mình, đứng đơ tại chỗ, còn những, người khác cũng càng không dám ho he.

Cái nhà này lâm quy củ quy định thế không biết, Kiều Bích Ngọc nghĩ, vì muốn cho con lớn lên được ưu tú giống Quách Cao Minh, cô có thế nhịn những kiếu giáo dục.

trong gia tộc này, nhưng giờ ngay cả một người làm thuê.

cũng muốn ý kiến này ý kiến nọ, thật đúng là không coi cô ra gi rồi Kiều Bích Ngọc lờ họ đi, vươn tay ra vuốt vuốt những lọn tóc đen hơi xoăn của hai đứa trẻ, chúng không hề sợ cô, cứ để yên cho cô xoa nân, em bé huơ huơ nâm tay nhỏ, vui vẻ cười, cố gắng lăn qua lăn lại, như muốn trèo lên người Kiều Bích Ngọc.

474-3.jpg


Hai đứa trẻ mở to mắt nhìn cô, cực kỳ chân thành tha thiết, như là nghe hiểu hết tất cả.

‘Sau đó nữa thì, trong cơn nóng giận, công chúa đã bỏ nhà ra đi” Mấy người giúp việc đứng quanh nghe vậy thì giật mình, truyện cố tích nào lại phát triển theo hướng này chứ? Kiều Bích Ngọc đắp chăn cho hai con, lại chơi với chúng thêm chút nữa, tâm trạng của cô đã tốt hơn trước.

nhiều, cười nói: “Yên tâm đi nào, có bỏ nhà ra đi cũng sẽ dẫn theo hai đứa mà” “Cậu Cao Minh ạ-” Sau lưng, bảo mẫu xoay người lạ thì phát hiện ra Quách Cao Minh đang đứng ở bên ngoài Kiều Bích Ngọc nghe thấy câu đó, lập tức đứng dây, không liếc nhìn Quách Cao Minh lấy một lần, bước thẳng qua người anh, rời khỏi phòng.

Quách Cao Minh đứng tại chỗ, không đưa tay ra kéo cô lại, chỉ nghiêng đầu, nhìn cô lách người đi qua mình.

Những người trong phòng đều có cảm giác kỳ quái, hai người họ cãi nhau rồi sao? ‘Vợ chồng sau khi kết hôn mà cãi nhau là chuyện rất bình thường, Kiều Bích Ngọc đã nghĩ thông rồi, hôn nhân vốn chính là một chuyện rất nhàm chán.

Bởi vì chỉ ở bên một người đến hết đời, chẳng có gì kích thích.

‘Vậy nên, khi đàn ông và phụ nữ kết hôn với nhau, sinh.

ra đứa con, hai người đã chấp nhận với việc đó rồi. Cũng không khác lầm so với hùn vốn làm ăn, có con thì sẽ có.

một lợi ích tương quan, những câu chuyện cổ tích kia mãi mãi chỉ dừng lại ở khoảnh khắc tốt đẹp nhất rồi kết thúc, bởi vì không muốn nhắc đến những chuyện sinh hoạt trong cuộc sống sau này, vặt vãnh mà lại phiền toái.

Lúc này, Kiều Bích Ngọc chẳng còn muốn làm ầm lên nữa Cô không nổi giận đùng đùng như trước, không ném gối đầu, khóa trái cửa không cho Quách Cao Minh vào trong, báy giờ hai người đang nắm chung một chiếc giường, môi người một nửa, không ai nói chuyện với ai Đêm khuya, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh đèn ngủ yếu ớt nơi đầu giường, chiếu lên gương mặt ngủ say của Kiều Bích Ngọc.

Đây là một thói quen nhỏ của cô, đêm đến phải mở đèn ngủ mới có thể ngủ được.

Quách Cao Minh không giống cô, anh thích ngủ trong một bóng tối tuyệt đối, nhưng sau khi lấy nhau, anh đã quen với việc này.

Ngoài cửa sổ là bóng tối, đêm dài yên tĩnh, Quách.

Cao Minh vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng cũng không lại gần ôm cô như ngày thường, anh chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt của Kiều Bích Ngọc.

Về chuyện chiều nay, anh không giải thích gì với cô, cũng không có ý định giải thích.

Bây giờ anh chỉ nghĩ đến một việc, chắc lần này Kiều.

Bích Ngọc sẽ giận dỗi lâu đây.

Sáng hôm sau, Kiều Bích Ngọc cố tình nằm ì trên giường, cô muốn chờ Quách Cao Minh đi làm rồi mới dậy, vì cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Kiều Bích Ngọc đến công ty là công ty của anh Khánh.

Phong, cô đi làm chẳng có áp lực gì, chỉ làm mấy việc như chia sẻ bài, nhiều lầm thì viết bài đăng lên, nếu không có việc thì chẳng cần đến, rất nhàn.

Đến chiều, cô hẹn Châu Mỹ Duy trốn việc.

474-4.jpg


“Sao vậy?” “Tính tình Kiều Bích Ngọc dứt khoát và linh hoạt, cô không hiếu những do dự và lo lắng của Châu Mỹ Duy: “Nếu câu thực sự mang thai thì anh ấy có quyền được biết mà.

Mới nói đến đây, Kiều Bích Ngọc đột nhiên nhớ đến chuyện Quách Cao Minh nổi trận lôi đình hồi tối qua, rồi còn hung hãng bắt cô đến bệnh viện khám nữa, lập tức sắc mặt cô trở nên khó coi hơn.

Cô khẽ mắng: “Đồ chết giãm này” Châu Mỹ Duy thấy cô cáu kỉnh như thế, bật cười: ‘Lại cãi nhau với Quách Cao Minh à?’ “Anh ấy cho là tớ mang thai, tức giận với tớ vì cái que thử thai hai vạch đó đó.” Châu Mỹ Duy ngạc nhiên: ‘Quách Cao Minh lại nghĩ đó là của cậu sao, không phải cậu nói là cậu vứt đi hết rồi à?” “Không biết nữa Kiều Bích Ngọc vẫn còn rất tức giận.

“Mà dù cậu mang thai thì anh ấy cũng nên vui mới đúng…” Châu Mỹ Duy nghĩ mãi mà không ra lý do, theo tác phong ngày thường của Quách Cao Minh thì anh sẽ không nổi giận với Kiều Bích Ngọc, đoán rắng: ‘Hay là anh ấy cảm thấy có hai đứa sinh đôi là đủ rồi, không muốn sinh Kiều Bích Ngọc ấm ức: ‘Anh ấy không nghe tớ nói mà đã kéo tớ đến bệnh viện, đứng trước mặt rất nhiều bác sĩ yêu cầu làm mấy bài kiểm tra thai gì đó, như là tớ đi ngoại tình có con ấy” Châu Mỹ Duy nghe đến đáy, cũng không biết nên nói gì cho phải Theo lý mà nói, một người đàn ông lý tính như Quách Cao Minh thì sẽ không thế nóng nảy vội vã, trở nên mất khống chế như thế.

Không biểu lộ vui bưồn khổ đau, anh sẽ âm thầm xứ lý hết mọi chuyện.

Kiều Bích Ngọc càng nghĩ cảng giận: “Bây giờ mình không thể giao tiếp được với anh ấy, không muốn nói gì hết” Châu Mỹ Duy khuyên: “Có chuyện gì thì nói hết đi, anh ấy không nói, cậu cũng không hỏi, vậy làm sao biết được vấn đề ở đầu”

Lửa giận của Kiều Bích Ngọc bốc lên: “Đừng nói đến anh ấy nữa, cuối tuần này mình sẽ dẫn 2 đứa về nhà một chuyến, ông nội không cho mình mang đi thì mình sẽ lén mang đi, bây giờ tớ cực kỳ không muốn nhìn thấy người nhà họ Quách, nhìn người làm cũng thấy ghét nữa”

Quay đầu, nhìn Châu Mỹ Duy, cô u oán nói: “Tranh thủ lúc nào gọi Bùi Hưng Nam đưa cậu đến bệnh viện đi, siêu âm xem có phải mang thai thật không, nếu anh ta không vui khi cậu mang thai thì cứ gọi cho mình, mình tới đập cho anh ta một trận… Lũ đàn ông toàn đồ đếu Kiều Bích Ngọc nghiến răng, giận chó đánh mèo mà mắng.

Châu Mỹ Duy thấy lửa giận của Kiều Bích Ngọc đang mạnh, lập tức hùa theo: ‘Ừ rồi mình biết rồi.” Ra khỏi cổng công ty, Kiều Bích Ngọc gọi điện cho mes trước, biết được phòng bệnh của Đường Tuấn Nghĩa rồi, trên đường mua một cái bánh kem mang đến.

“Đường Tuấn Nghĩa thích ăn bánh kem à?” Châu Mỹ Duy hơi giật “Ừ, anh ta thích ăn đồ ngọt” Mỗi người đều có một sở thích nhỏ, Đường Tuấn Nghĩa không có yêu cầu gì đối với đồ ăn, có điều anh ta thích ăn đồ ngọt, đây là việc mà chỉ người thân quen bên cạnh mới biết Châu Mỹ Duy cười cười: …

Đàn ông hiếm ai thích ăn đồ ngọt lắm” Kiều Bích Ngọc đáp lại một câu theo phản xạ: “Quách Cao Minh ghét ăn đồ ngọt” Châu Mỹ Duy quay sang nhìn cô, bỗng bật cười, dù hai vợ chồng có cãi nhau đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng đã dung nhập cuộc sống của người đó vào rồi, thành một thói quen.

Hai người cùng nhau vào bệnh viện.

Đứng ở ngoài hành lang cũng có thế nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa đang nãm trên giường bệnh qua cánh cửa mở.

rộng, tướng mạo anh ta rất xuất chúng, nắm một chỗ vẫn rất thu hút ánh nhìn.

Lúc hai người vào trong, Đường Tuấn Nghĩa đang cúi đầu, tay cầm chén nước nóng như đang suy tư điều gì, sau đó, anh ta giơ tay lên nhúng vào trong chén nước.

“Làm gì thế?” Châu Mỹ Duy thấy vậy, thẳng thốt kêu lên.

“Nước sôi sẽ làm tay bị bỏng đó.” Châu Mỹ Duy đã quen với việc chăm sóc Bùi Thanh.

Tùng, vô thức chạy sang lấy chén nước đi, lên giọng dạy dỗ trẻ con: “Đường Tuấn Nghĩa, không được nghịch nước nóng như thết” Kiều h Ngọc càng hiểu rõ anh ta hơn, nhíu mày đi qua ngồi bên giường bệnh, đầu tiên là nhĩn hàng mi đang tủ xuống của Đường Tuấn Nghĩa, sau lại cúi đầu nhìn ngón tay dài đẹp đã bị nước nóng làm cho đỏ bừng.

*…Không thấy đau à?” Kiều Bích Ngọc nhìn anh ta, do dự đưa ra suy đoán Trong nháy mắt, trên gương mặt của Đường Tuấn Nghĩa lộ vẻ lúng túng, như không muốn bị người ta biết được chuyện gì, nhưng ngữ điệu vẫn bình thản: “Chỉ muốn thử xem thế nào thôi.” “Bác đã nói, giờ cậu ăn cháo không cảm nhận được vị gì nữa đúng không?” Kiều Bích Ngọc nhìn Đường Tuấn Nghĩa chm châm, ánh mắt càng sâu hơn, truy hỏi: “Tuấn Nghĩa, thẳng thần sẽ được khoan hồng, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?” Châu Mỹ Duy nghe đến đây, ý thức được rằng bệnh.

của Đường Tuấn Nghĩa đã rất nặng rồi, cũng căng thẳng theo: “Đúng thế, cậu sao vậy, bị bệnh gì rồi?” Tại sao lại bị mất vị giác.

‘Đường Tuấn Nghĩa hơi nghiêng đầu, dường như không muốn đối diện với ánh mắt của Kiều Bích Ngọc, anh ta đưa cái tay vừa nãy ra nằm lấy tay Kiều Bích Ngọc, đột nhiên đồn sức nằm chặt tay cô.

Kiều Bích Ngọc không biết anh ta đang làm gì, nhưng thấy anh ta muốn nắm tay mình cô cũng không đẩy ra, chỉ nhìn anh ta với vẻ kỳ quái.

Mãi đến khi Đường Tuấn Nghĩa thấy đủ rồi, mới buông tay.

Nhìn thần sắc của Đường Tuấn Nghĩa không có gì không ốn.

Kiều Bích Ngọc tiếp tục hỏi: “Kết quả kiểm tra sao rì hồi trước cậu nói cả người đều đau, giờ sẽ không.

“Bác sĩ không biết” Đường Tuấn Nghĩa vân luôn thành thật với Kiều Bích Ngọc.

Nhưng có một vài chuyện, Đường Tuấn Nghĩa không muốn đế cô biết, anh ta nắm tay lại, không có cảm giác gì Anh†a không còn cảm giác khi tiếp xúc với mọi thứ nữa, như đã chết lặng rồi, không còn lạnh ấm, dù có nấm tay Kiều Bích Ngọc cũng không cảm nhận được thân nhiệt của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom