• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 464-466

Chương 464:Cậu Cao Minh Có Đạo Hạnh cao.

Đám Lục Khánh Nam và Quan Liên đều cảm thấy giống như cô đang cổ tình gây chuyện, Kiều Bích Ngọc nhớ tới nội dung cuộc nói chuyện phiếm vừa rồi của bọn họ trong phòng.

Cố ý để cho cô đi tham gia những thứ làm từ thiện kia, cho cô thêm chuyện bận rộn.

Không tin cô, không muốn để cô chạy.

đến nhà trọ của Đường Tuấn Nghĩa cả ngày.

Len lén lắp rất nhiều camera ẩn, nghỉ ngờ cô ra tay làm cô Quách Linh bị thương.

Khốn nạn, Kiều Bích Ngọc càng nghĩ càng tức giận: “Xin hỏi, hiện tại tôi có thể đi được chưa?” Quách Cao Minh chặn đường của cô lại, nếu như là bình thường thì cô sẽ đẩy anh ra rồi giận dữ rời đi. Hiện tại thế nào, cô đi tham gia học tập làm từ thiện từ những người ở Danh Viện. Rõ ràng anh muốn dạy dỗ cô một cách trá hình răng cô luôn phải suy nghĩ vì mặt mũi của chồng, phải dịu dàng nghe lời và coi chồng là trời! “Hay anh muốn tôi ở lại hầu rượu đây?” Cô cần răng bày tỏ giọng điệu quái gở.

Cặp mắt sâu của Quách Cao Minh nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm thấp của anh có chút tức giận: ‘Không phải tôi đế em đi học những thứ này đâu?” “Thật sự là rất xin lỗi, tôi không đủ tuệ căn, ngộ tính quá kém, không học được những thứ quá cao thâm kia” Kiều Bích Ngọc ngửa mặt lên, cô cố ý đè ép cuống họng để làm bộ rất bình tĩnh nói cho anh biết.

464.jpg


“Không cần lo lẳng, tôi chỉ về nhà chứ không phải ra ngoài tìm đàn ông đâu” Kiều Bích Ngọc vốn không được dịu dàng, cô dùng hết kiên nhẫn rồi nên tức giận rống một tiếng với anh. Cô ôm áo lông cừu màu đỏ quay đầu lại không thèm nhìn anh mà sải bước đi xa.

Lập tức bầu không khí hiện trường rất kỳ lạ, tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng động.

Đám Lục Khánh Nam hai mặt nhìn nhau, ánh mắt bọn họ nhìn bóng dáng bước đi dân dần biến mất trên hành lang, Kiều Bích Ngọc này thực sự là Châu Mỹ Duy đã sớm đoán được, Kiều Bích Ngọc tham gia từ thiện được một thời gian ngắn đâu thể học được cái gọi là muốn lấy lòng đàn ông, dỗ dành ông chồng nhà mình hay coi chồng là trời. Đóng sập cửa bước ra, trực tiếp rời đi mới là bản tính của cô Giữa vợ chồng có thế cãi nhau, có thể mắng nhau là tốt, vì còn có cách cứu chữa.

Trong lòng Châu Mỹ Duy rất hâm mộ cô dám trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, xem như đối mặt với người đàn ông như Quách Cao Minh thì nếu cô không vừa ý, cô sẽ trực tiếp phát tiết. Sẽ rất khó chịu nếu như cả hai vợ chồng đều kìm nén.

Mắt cô ấy lơ đăng đánh giá Quan Liên, Quan Liên vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Vốn dáng dấp cô ta rất xinh đẹp xuất chúng, vì gần đây ở nhà họ Bùi nên đã từ bỏ thói quen hút thuốc thức đêm nên trông càng lóa mắt Bản thân mình lại càng chán chường.

Trong lòng Châu Mỹ Duy đẳng chát, Quan Liên và Bùi Hưng Nam đứng ở cạnh nhau thật sự là trai tài gái sắc rất xứng đôi Quan Liên vẫn luôn nhìn bóng dáng Kiều Bích Ngọc tức giận rời đi, cô ta nhíu mày nói: giỏi thật” Không có cảm xúc vui buồn, mà cô ta chỉ đang nói thật.

464-1.jpg


Quan Liên nhìn Châu Mỹ Duy thoải mái mở miệng: “Ngồi xe của tôi đi, Bùi Hưng Nam phải đi gặp một khách hàng, cô đừng để anh ấy chạy hai chuyến” Châu Mỹ Duy không nói gì, ba người bọn họ tùy ý nói một tiếng với Lục Khánh Nam rồi đi khỏi.

Trong lòng Lục Khánh Nam sợ hãi thán phục: “Ba người đi cùng nhau à?” Quan Liên thay đối rất lớn, cô ta cũng không có ý thù địch với Châu Mỹ Duy. Châu Mỹ Duy không phải dạng phụ nữ nóng nảy nên hẳn là không có cảm xúc mãnh liệt gì Từ trước đến nay Quách Cao Minh không có hứng thú gì với chuyện nhà người khác, anh tự mình đi vào bên trong phòng, ngồi xuống lại nghĩ đến một vài chuyện.

Lục Khánh Nam lập tức chạy tới, anh ta cấn thận quan sát anh: “Cao Minh, tôi cho là anh sẽ rất tức giận? Xem ra chuyện vừa rồi Kiều Bích Ngọc không thèm để ý mặt mũi của anh đã xoay người rời đi, hình như không có ảnh hưởng quá lớn với anh.

Quách Cao Minh lơ đễnh hỏi lại anh ta: *Cậu nghĩ tôi sẽ như thế nào, đập đồ này nọ à.

“Nếu như là anh trước kia, anh sẽ lạnh như băng cả ngày” Lục Khánh Nam nói thật, nếu như tâm trạng anh không tốt sẽ rất dễ nhận ra hơi thở đó, dù sao mình cũng bị vạ lây đi tìm một người phụ nữ để kết hôn đi, đây là cách rèn luyện ý chí đàn ông mau lẹ nhất, mỗi ngày cậu đều có thế học cách khống chế cảm xúc” Giọng điệu của Quách Cao Minh rất bình thản, gần đây anh cũng học được một số thứ vui nhộn.

Lục Khánh Nam nghe thấy thì cười to một tiếng Tối đó, Quách Cao Minh về đến nhà.

“Em còn tức giận sao?” Anh trực tiếp ngồi xuống bên giường.

Kiều Bích Ngọc năm nghiêng giả vờ ngủ không thèm đế ý tới anh.

Quách Cao Minh nhìn thoáng qua mặt cô rồi đứng dậy, anh bắt đầu tìm kiếm trong tủ quần áo của mình. Sau đó mới mặc lên người áo lông cừu ông già Noel màu đỏ thắm mới mua kia, anh còn rất chân thành nhìn thêm vài lần trước gương, Kiều Bích Ngọc xoay người rống lên: “Anh làm gì thế, đó không phải là của anh!” C6 cũng định ngày mai sẽ tặng người ta chiếc áo này.

Kiều Bích Ngọc Quách Cao Minh lấy điện thoại di động mở ra i giên đùng đùng, nick Zalo anh rất ít dùng rồi để chứng cứ ở trước mặt cô, anh bình tĩnh nói với cô: “Đây là ảnh em chụp lúc mưa sắm vào chiều nay” Quách Cao Minh bố sung một câu: “Tất cả đều là của tôi” “Không biết xấu hố!” Kiều Bích Ngọc chán nản, đúng là chiều hôm nạy lúc cô mua quần áo lại không biết mua cái nào cho anh nên tiện tay chụp mấy bức ảnh gửi tới, nhưng bây giờ cô khó chịu, không muốn cho anh nữa.

“Là của tôi, không cho phép em tặng người khác” Giọng điệu Quách Cao Minh kiên định, nói xong anh cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Kiều Bích Ngọc yên lặng nhìn anh đi vào phòng tâm đóng cửa lại. Anh không hề nói lời lạnh nhạt, thật sự giống như bình thường.

Tại sao anh lại bình tĩnh như vậy.

Bỗng nhiên Kiều Bích Ngọc ý thức được, Quách Cao Minh có đạo hạnh rất cao.

464-2.jpg


“Đừng đụng vào tôi” Kiều Bích Ngọc xê dịch thân thế, cô không vui nói.

Trước kia bọn họ cãi nhau, anh nhất định sẽ chủ động đi đến phòng sách ngủ. Tại sao hiện lại thành vô lại rồi? Tiết tấu xử lý vấn đề hôn nhân quá nhanh, Kiều Bích Ngọc không thích ứng được với tên vô lại này.

“Kiều Bích Ngọc, tức giận đi ngủ không có lợi cho cơ thể” Anh thấp giọng nói bên tai cô, hơi thở ấm áp của anh vây tới làm cô bối rối Không đúng, bình thường bọn họ không phải chung đụng như thế, anh cũng không quấn người như vậy, Kiều Bích Ngọc không chịu được bầu không khí mập mờ này.

Cô xoay người một cái, cố ý đen mặt dữ dẫn mắng mỏ anh: ” Là do Quách Cao Minh anh sai, anh không tin tôi, anh còn ép tôi đi tham gia hạng mục từ thiện!” Quách Cao Minh nhìn vào mắt cô: “Là lỗi của tôi” Trong lòng Kiều Bích Ngọc chần chờ một hồi lâu, trước kia cô đều dùng chiêu này đối phó anh, hiện tại anh lại chính miệng nhận lỗi trước mặt cô.

Bồng nhiên cô không còn cách nào khác.

Kiều Bích Ngọc lại rất không cam lòng, cô tức giận bất bình, lấy đầu mình đập vào lồng ngực cứng rằn của anh: “Tôi không đi tham gia từ thiện, tôi không đi tham gia từ thiện…” Quách Cao Minh nhìn thấy động tác ngây thơ này của cô lại cười Anh không khỏi nhớ tới lúc cô còn bé không muốn đi học Piano, cô đã vừa khóc vừa la hét khi luyện đàn: “Con không muốn học, con không muốn học…” Kiều Bích Ngọc thấy anh cười làm cô càng thêm phẫn nộ, cô bổ nhào vào trong ngực muốn cản anh. Quấn quýt lấy nhau một hồi thì bỗng nhiên giọng nói của Quách Cao.

Minh có chút mập mờ: “Không ngủ được vậy hãy làm chút gì đó…

“Anh đừng hòng mơ tưởng!” Sau khi kết hôn, Quách Cao Minh thay đổi rất nhiều, nếu như nói có gì không thay.

đối thì chính là tên đàn ông xấu toàn thích dùng nửa người dưới suy nghĩ như trước đây.

Cứ như Quách Cao Minh đã sớm nhìn thấu cô, tối hôm qua cô lớn tiếng ồn ào không muốn tham gia hạng mục từ thiện, nhưng hôm sau Danh Viện hẹn cô ra ngoài hội họp thì Kiều Bích Ngọc vẫn đen mặt đi Chuyên này lại khiến cô bỏ qua Đường Tuấn Nghĩa.

Lúc trước đã nói chủ nhật sẽ đi đến nhà trọ của Đường Tuấn Nghĩa thăm anh ta, nhưng lại không thể làm trễ nãi những chuyện vặt này.

Cho tới giữa trưa, Châu Mỹ Duy mới gửi tin nhắn cho Kiều Bích Ngọc nói xin lỗi việc không thể tới thăm Đường Tuấn Nghĩa được.

Kiều Bích Ngọc đang đọc văn bản tài liệu hạng mục giúp cô nhỉ viện mới nhớ ra mình đã quên đi đến chỗ của Đường Tuấn Nghĩa.

Nhớ tới hôm qua Mạc Cảnh Sơn nói Đường Tuấn Nghĩa không cho ông ta vào nhà trọ. Cũng không biết gần đây cơ thể của anh ta thế nào, cô gọi điện thoại qua Zalo nhưng Đường Tuấn Nghĩa luôn trả lời là “Vẫn ốn” và “Biết rồi Kiều Bích Ngọc nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cô ném một mớ văn bản tài liệu trên xe rồi quay đầu nói với mấy người trong đó là cô có việc bận trong nhà, bọn họ cũng không dám cản trở cô.

Quay đầu xe lại, cô trực tiếp lái tới nhà trọ của Đường Tuấn Nghĩa.

Kiều Bích Ngọc vốn còn muốn dừng xe ở gần cửa hàng giá rẻ để mua một số vật dụng thường ngày cho Đường Tuấn Nghĩa Nhưng cô vừa dừng xe ở ngoài cửa lớn nhà trọ thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cơ thế Kiều Bích Ngọc lập tức chạy vọt tới trước theo bản năng, nhưng hôm nay là chủ nhật, buổi chiều xung quanh tiếu khu có rất nhiều người già trẻ em đang chơi đùa. Cô chạy đến ngõ nhỏ nhưng không đuổi kịp bóng dáng trước mặt.

Là Quách Thanh Châu à?” Kiều Bích Ngọc cảnh giác.

Hình như bóng dáng khi nấy là Quách Thanh Châu, nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở gần tiếu khu nhà trọ của Đường Tuấn Nghĩa.

Đột nhiên sắc mặt Kiều Bích Ngọc thay đổi, cô quay người lập tức nhấc chân chạy vào trong tiểu khu. Cô vừa cầm túi xách gọi điện thoại cho Đường Tuấn Nghĩa, trả lời cô chỉ có tiếng tút tút tút mà không có ai nghe.

Trong lòng cô suy nghĩ thấy không yên tâm, lúc vọt tới trước cửa nhà trọ Đường Tuấn Nghĩa lại nhìn thấy cửa lớn mở rộng ra.

Cô lập tức chạy vào, đồ dùng trong phòng trong là nhà một mảnh lộn xộn, cô đau lòng không thôi.

“Cây Cột!” Kiều Bích Ngọc hoảng hốt hô to, cô lập tức tìm người trong nhà.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Cảnh Sơn từ rong phòng bếp bước nhanh đi ra, ông ta nhìn thấy nét mặt sợ hãi của Kiều Bích Ngọc lại rất giật mình: “Tại sao cô lại đột nhiên đến đây?” “Đường Tuấn Nghĩa đâu?” Kiều Bích Ngọc nắm tay ông ta nhanh chóng hỏi Sắc mặt Mạc Cảnh Sơn vẫn bình thường: “Hôm nay nó tới bệnh viện kiếm tra lại, tôi đang sửa soạn quần áo cho nó để nãm viện mấy ngày…” “Vậy..vây sao những thứ này lại loạn như thế?” “Nội thất mới đó.” Mạc Cảnh Sơn cảm thấy cô rất căng thẳng: “Cô không nhìn thấy à, đều là nội thất tôi mới mua cả. Tôi muốn thừa dịp Đường Tuấn Nghĩa nắm viện để thay lại đồ cũ, người của công ty vận chuyển vừa đi, đợi chút nữa bọn họ còn đưa tủ lạnh và điều hòa tới, sau đó bọn họ sẽ phụ trách dọn dẹp sạch sẽ” Kiều Bích Ngọc bình tĩnh lại, cô xác định thứ lộn xộn trong căn nhà, quả thực đều là nội thất mới.

Xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Chương 465: Cùng nhau uống rượu, cùng nhau say

Xế chiều hôm nay, bên phía công ty đã có tin tức, đã tìm được hoạt náo viên thay thế vào vị trí của Kiều Bích Ngọc, để cô ta đi qua công ty một chuyến.
Anh cả nhà họ Lục cũng có một chút suy nghĩ riêng, anh ta đích thân gọi điện và trò chuyện với cô một lát.
Anh ta để Kiều Bích Ngọc suy nghĩ cho thật kỹ xem mình có thật sự muốn nghỉ việc.
hay không? Nếu nhà họ Lục thật sự thích Kiều Bích Ngọc, họ sẽ không hy vọng cô trở thành ký sinh trùng của nhà giàu. Cuộc sống phụ thuộc vào người khác là cuộc sống vô.
cùng yếu ớt Sau khi tan việc, Châu Mỹ Duy, gái mật Phan Ngọc Hân, vài người đã từng là đồng nghiệp của cô, dứt khoát hẹn cô ra ngoài, cả đám cùng nhau đi ăn cơm chia tay.
465.jpg

Kiều Bích Ngọc được yêu thương mà lo sợ, không biết nên nói những gì, đành lễ phép lên tiếng trả lời: “Cảm ơn cô!” “Cô không giỏi thể hiện tình cảm thế này, tôi đoán là dù cô lại đổi một công việc khác, cô cũng bị đồng nghiệp xa lánh thôi.” Gái mập vô cùng lo lẳng về tương lai của cô: “Tôi không biết hoàn cảnh thực tế của gia đình cô thế nào, nhưng tôi cảm thấy… Nếu cô vẫn muốn ra ngoài tìm việc làm, cô nên xem thật nhiều những sách viết về cách giao tiếp và cách lấy lòng mọi người đi. Kiều Bích Ngọc! Cô quá thẳng thắn và khoe khoang…” Gái mập có lòng tốt chia sẻ với cô rất nhiều lý lẽ về tình người: “Cô phải khiêm tốn! ©ô biết khiêm tốn là gì không?” Phan Ngọc Hân nhìn các cô và bật cười.
“Trong lòng cứ âm thầm bắt chước, những người lộ ra năng lực hơn người sẽ để quần chúng sinh ra “Cảm giác kính nể”. Cũng giống như người nguyên thủy, khi họ gặp được kẻ mạnh, họ sẽ lựa chọn trốn chạy để có thế sống sót. Bản năng con người còn cho rằng những người xuất sắc đều có “Tính công kích”.
Với tâm lý tự bảo vệ mình, con người cũng sẽ cách xa những người xuất sắc theo bản năng. Ngược lại, những người có khuôn mặt bình thường dễ dàng được mọi người thừa nhận hơn.” “Kiều Bích Ngọc! Nếu cô có điều kiện, tại sao cô không dứt khoát tự lập nghiệp đi?
Vốn liếng là thứ đáng ngưỡng mộ nhất” Giọng nói của Phan Ngọc Hân rất dịu dàng, làm người nghe cảm thấy thoải mái *Con người rồi sẽ trưởng thành, xã hội bắt buộc chúng ta thay đổi quá nhiều. Trong khi mọi người đang mệt mỏi theo đuổi đời sống sinh hoạt, mặt mũi đã thay đổi đến mức không thế nhận ra. Nếu có một người đứng sau lưng, bảo vệ mình thì tốt biết bao!” Phan Ngọc Hân cũng loáng thoáng đoán được là Kiều Bích Ngọc không phải con dâu trong gia đình bình thường.
Kiều Bích Ngọc nghiêm túc nhìn Phan Ngọc Hân: “Cám ơn cô!” Cô cảm thấy Phan Ngọc Hân rất có khí chất, vừa dịu dàng vừa ấm áp rất đáng yêu.
Bị Kiều Bích Ngọc nhìn như vậy, Phan Ngọc Hân đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng. Hôm nay cô ta nói hơi nhiều rồi. Bình thường cô ta tình nguyện lựa chọn im lặng.
“Tôi đó rồi!” Phan Ngọc Hân lúng túng nở nụ cười, chuyển sang đề tài khác. Cô ta không thích bị người ta chú ý.
Hôm nay, mấy người các cô hẹn nhau cùng đi ăn lấu Các cô vào một căn phòng nhỏ, người phục vụ cho các cô một nồi nước sắp sôi và nguyên liệu sống, cần một ít thời gian mới có thể ăn được. Quán lẩu này vô cùng đắt khách.
465-1.jpg

nhận đồ miễn phí, cũng chỉ là một ít đồ dùng rong sinh hoạt hãng ngày thôi Mỹ Duy và mấy người gái mập đang chơi đùa rất vui vẻ, nhưng cố gắng mấy lần, mỗi lần đều là mạng internet đang bận.
“Mọi người đang cướp cái gì vậy?” Thấy mấy người họ đều kích động như vậy, Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy hơi tò mò, sáp lại gần Trên màn hình có rất nhiều mặt hàng, đều là đồ dùng sinh hoạt hãng ngày, ví dụ như băng vệ sinh của phái nữ, khăn lông, bàn chải đánh răng, ngay cả que thử thai cũng có.
Châu Mỹ Duy liếc cô, đột nhiên đầu óc cô ấy xuất hiện một tia sáng: “Kiều Bích Ngọc! Cho bọn mình mượn điện thoại của cậu một lát” Điện thoại di động của Kiều Bích Ngọc mới đúng là cấu hình đỉnh cấp.
Cứ mười lăm phút là có một lần cướp mã miễn phí hóa đơn. Trong thời gian căng thẳng này, bọn họ phải nằm chắc thời gian, vừa đúng giờ là vuốt màn hình cướp ngay, liều mạng vuốt..
“Lần này rốt cuộc cũng thành công rồi!” Một chiến thẳng nho nhỏ, cũng chỉ cướp được một số vật dụng hãng ngày rất rẻ tiền, nhưng lại có cảm giác vô cùng vui vẻ, mấy người phụ nữ đều nhìn nhau cười.
Quách Thanh Châu chưa từng tham gia vào loại tụ tập thế này. Trước đây, cô ta từng đi theo người nhà họ Quách, tham gia rất nhiều trường hợp tụ họp, cô ta đều ngoan ngoãn ngồi trong một góc nào đó, yên lặng đợi thời gian trôi qua. Cô ta cũng không quan tâm là người khác trò chuyện những gì Mà lần này, cô ta vẫn luôn yên lặng nhìn chị dâu Kiều Bích Ngọc, còn có cả mấy người Châu Mỹ Duy.
Kiều Bích Ngọc thấy mấy người Mỹ Duy đều vui vẻ như vậy, cô cũng cười theo Nhưng cô đột nhiên nhớ ra, hỏi ngược lại bọn họ: “Mọi người điền địa chỉ nhận mấy món đồ này là địa chỉ nào vậy? Là địa chỉ được lưu sẵn trong điện thoại tôi à?” “Chết rồi! Vừa rồi mình quên đổi địa chỉ!” Lúc này Châu Mỹ Duy mới kịp phản ứng Trong những hoạt động giành giật đồ vật miễn phí như thế này, quá trình cướp đồ chấn động lòng người như vậy, làm sao có thời gian đổi địa chỉ lưu sẵn chứ? Châu Mỹ Duy cầm điện thoại của cô, kiểm tra đơn đặt hàng trên trang web, địa chỉ nhận đồ được lưu sẵn trong điện thoại của Kiều Bích Ngọc là nhà họ Quách ở sườn núi Triều Dương, cô ấy lập tức sững sờ.
Nếu cô ấy để Kiều Bích Ngọc nhận giùm, loại hàng tặng miễn phí, rẻ tiền thế này có cảm giác quá mộc mạc không? “Hay là mình hủy đơn đi!” Châu Mỹ Duy không muốn làm phiền Kiều Bích Ngọc, làm cô phải nhận hàng giúp mình.
Gái mập cảm thấy khó hiểu hỏi: “Chúng †a cướp nửa ngày mới có một người cướp được, vậy mà cô còn muốn hủy đơn. Cô có nhầm hay không? Tôi kiên quyết phản đối! Không thể hủy đơn! Bây giờ vấn đều không phải là tiền. Cướp được đồ là họ may mắn, tại sao có thể hủy đơn?
Gái mập quay đầu, xin nhờ Kiều Bích Ngọc: “Chỉ là nhận một món đồ chuyển phát nhanh thôi, rất dễ dàng mà. Sau khi nhận, chúng ta lại hẹn nhau ra ngoài, cô mang đồ theo, chúng ta lại cùng nhau đi ăn chung một lần nữa, được không?” Kiều Bích Ngọc không lo lắng nhiều điều như Châu Mỹ Duy, cô trả lời vô cùng dứt khoát: “Khi nào nhận được hàng, tôi sẽ gọi điện cho các cô.” Dù sao nhà họ Quách luôn có người nhận đồ giúp cô, sau đó bác Lan Quế sẽ đích thân mang đến Biệt thự Uyển Như cho cô.
Châu Mỹ Duy sờ sờ sống mũi: “Chuyện này… Chắc Quách Cao Minh sẽ không mở, gói đồ của cậu chứ?” Cô ấy hạ thấp giọng: “Vừa rồi, mình cướp toàn những đồ vật riêng tư, chỉ có phái nữ dùng được…” Nếu như những thứ đó bị một người đàn ông nhìn thấy thì tình cảnh sẽ lúng túng đến cỡ nào? Nhất là người đàn ông đó có thể là Quách Cao Minh, chắc là đỏ mặt muốn nổ tung.
“Không sao đâu!” Kiều Bích Ngọc vỗ vỗ lên vai Mỹ Duy.
Kiều Bích Ngọc cũng không nói với cô ấy, bây giờ Quách Cao Minh đã có thế bình tính tìm băng vệ sinh giúp cô rồi, những thứ này có là gì đâu.
Bọn họ ngồi quây quần quanh nồi lẩu nóng hổi. Các cô gọi món lẩu uyên ương, gái mập cứ kiên trì là ăn lẩu thì càng cay càng ngon, khuôn mặt mọi người đều đỏ bừng, vừa nhai thịt bò cay, vừa húp nước, đúng là vô cùng sảng khoái Kiều Bích Ngọc chạy tới chỗ tủ lạnh, cầm lấy mấy chai bia đặt lên bàn sau đó kêu gào muốn liều mạng với gái mập.
Mỹ Duy va Phan Ngọc Hân không thể chịu nổi vị cay như vậy, đàng hoàng gọi một nồi súp Hà Nội, thịt heo và gà đều tươi ngon, nước súp rất thơm, món này cũng rất ngon miệng.
Quách Thanh Châu giống như một người bạn đồng hành trong bữa ăn, động tác căm đũa dùng cơm của cô ta rất đẹp mắt, cô ta cúi đầu ăn một cách bình tính, không gây sự chú ý của mọi người.
“Hai người đừng như vậy mà! Nhàm chán lắm! Uống một chút rượu đi!” “Sợ gì chứ? Có Kiều Bích Ngọc ở đây mà..” Gái mập rót cho Phan Ngọc Hân và Châu Mỹ Duy hai ly bia, đấy đến trước mặt hai người rồi liều mạng ép hai người uống vào bụng.
Gái mập cảm thấy Kiều Bích Ngọc chính là một người phụ nữ mấy mẽ, lỡ mấy người các cô đều uống say, chắc chắn Kiều Bích Ngọc vẫn không sao cả, vậy họ sẽ không có chuyện gì được, nên cô ta rất yên tâm.
Phan Ngọc Hân nhìn ly bia trước mặt mình, cô ta cũng hơi chần chừ.
“Tôi chưa từng uống bia” Phan Ngọc Hân nhìn ly bia mát lạnh đang nổi bọt, cô ta cũng rất tò mò với thức uống trong ly.
Từ khi ra đời đến nay, cuộc sống của cô †a đều được người khác quy hoạch rõ ràng thành từng bước, bao gồm cả hôn nhân của cô ta, công việc của cô ta, Cô ta phải làm theo từng những gì mà người nhà sắp xếp sẵn.
“Từ nhỏ, mẹ tôi đã nói với tôi, phụ nữ hoàn toàn không thể đụng vào thuốc lá và rượu bia…” Kiều Bích Ngọc nhìn cô ta: “Cô có bị dị ứng với rượu cồn không? Nếu không dị ứng, vậy cô cứ uống đi!” cô nói một cách trực tiếp.
Phan Ngọc Hân bật cười: “Tôi không dị ứng!” Là do từ nhỏ cô ta đã quá nghe lời, nhưng mà kết quả thì sao, cô ta ngoan ngoãn sống theo ý họ nhưng cuối cùng cô ta lại bị vứt bỏ.
465-2.jpg

Cô tự kể lại một vài chuyện đáng xấu hổ của mình: “Trước kia, tôi từng thử vào quán ăn, định ăn chùa nhưng cuối cùng lại nói lắp bắp, sau đó tôi dứt khoát chạy ra cửa lớn và bị một đám người đuối theo…” “Ha ha ha! Chuyện này là thật sao?” Gái mập vừa nghe vậy, lập tức cười to Kiều Bích Ngọc cũng không hề đỏ mặt: “Cũng không còn cách nào. Lúc đó tôi nghèo sắp phát điên rồi. Ba ngày chẳng có thứ gì vào bụng, dạ dày cồn cào” Cô nói thẳng không kiêng ky Phan Ngọc Hân nhìn cô, cô ta cũng cười “Cô to gan thật đấy!” Trong lòng cô ta lại cảm thấy rất hâm mộ.
Hôm nay Châu Mỹ Duy khá im lặng, cứ uống hết ly bia này đến ly bia khác, sau đó chuyển sang rượu, một ly rồi thêm một ly nữa… Không biết từ lúc nào cô ấy đã uống sạch ba rượu bia.
“Đúng là bất ngờ mà! Bình thường Mỹ Duy khá yên lặng, vậy mà cô có thế uống nhiều như vậy, đúng là không thế nhìn mặt mà bắt hình dong!” Gái mập vô cùng ngạc nhiên.
“Nào nào nào! Lại đây! Lại đây! Đừng.
uống rượu không, còn có rất nhiều thức ăn đây” Gái mập gắp một đũa thịt bò lớn, định cho vào bát cô ấy.
Nhưng hình như hôm nay Mỹ Duy không muốn ăn gì cả: “Tôi không cảm thấy đói, mọi người cứ ăn đi!” Cô ấy chỉ tiếp tục rót rượu vào ly mình.
“Hình như cô không vui vẻ lảm thì phải? Cô cãi nhau với chồng à?Gái mập cũng chỉ tùy ý hỏi thăm, nhưng không ngờ chỉ nói một câu đã trúng tâm sự trong lòng Châu Mỹ Duy.
Cô ấy muốn say rượu để phát tiết một chút.
“Quan Liên mới giống một bà chủ trong gia đình. Cô ta đã thay đổi rất nhiều, biết nấu cơm, biết quan tâm chăm sóc từ bữa ăn, giấc ngủ đến cuộc sống thường ngày, còn đích thân đưa đón Bùi Thanh Tùng, tôi cảm thấy… Tôi nói với Bùi Hưng Nam là tôi muốn.
có thai, anh ấy nói tôi không hiểu chuyện” Vừa nói xong, hai mắt Châu Mỹ Duy đã ng âng nước, có vẻ sắp khóc.
“Hả?” Mặc dù gái mập không hiểu hết những gì cô ấy nói, cũng không biết cô ấy đang ở trong tình huống nào, nhưng trông cô ấy có vẻ rất oan ức, hình như cô ấy đã phải kìm nén trong một thời gian dài.
“Đừng lo lắng! Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết thôi mà!” Gái mập lập tức an ủi Châu Mỹ Duy ngẩng đầu lên, lại uống cạn nửa ly nữa, khuôn mặt tươi cười vui vẻ, cô ấy khoát tay: “Tôi không sao đâu! Tôi không sao.
cả..” Hôm nay mọi người đều vui vẻ như vậy, cô ấy không thể nhắc đến những chuyện mất hứng như thế.

Chương 466: Rượu vào lời ra

Rượu đã qua ba lượt.

Mấy người phụ nữ cũng uống hơi nhiều rồi, Châu Mỹ Duy đã say mơ mơ màng màng, nằm nhoài trên bàn. Cô ấy nhìn trái nhìn phải rồi nhìn xung quanh, đột nhiên cô ấy phát hiện Kiều Bích Ngọc đâu mất rồi.

Cô lập tức lấy lại tinh thần: “Kiều Bích Ngọc vào phòng vệ sinh. Hình như cậu ấy đã đi quá lâu rồi phải không?” Gái mập cũng uống khá nhiều, cô ta cũng hơi say, vừa nhai thịt vừa la hét không thể lãng phí, cô ta chậm chạp trả lời một câu: “Tôi cũng không biết nữa” “Thanh Châu cũng không có ở đây…” “Hình như lúc nấy tôi thấy Kiều Bích Ngọc kéo Quách Thanh Châu ra ngoài, dường như cô ấy tra hỏi Chỉ Nhiên gì đớ?”

Gái mập ợ rượu: “Kiều Bích Ngọc và cô bé xinh đẹp đó có quan hệ thế nào vậy? Sao tôi có cảm giác là hai người họ rất quen thuộc, nhưng hình như lại rất lạnh nhạt.

Vừa rồi, không biết Kiều Bích Ngọc nói gì, nhưng giọng điệu cứ như đang đòi nợ, không biết cô ta nói gì với cô bé đáng thương kia, tôi rất đồng tình với cô bé đó” Châu Mỹ Duy say rượu nhức đầu, bước chân không vững nhưng vẫn vội vàng vào phòng vệ sinh tìm người.

466.jpg


Lần này thật sự xui xẻo rồi! Châu Mỹ Duy tìm kiếm trong danh bạc điện thoại của mình, trong đầu lại đang tính toán nên gọi điện thoại cho ai. Để lạc mất Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu… Đây là một chuyện vô cùng phiền phức!

Gái mập thì lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát: “Hay là họ đột nhiên gặp người quen nên đi luôn. Cô cũng biết là Kiều Bích Ngọc không đáng tin mà. Hơn nữa với tính tình của cô ta thì cô ta không dễ gì chịu thiệt đâu. Mọi người đều là người trưởng thành mà. Không cần lo lảng vậy đâu!” “Túi xách của hai người đều còn ở đây” Phan Ngọc Hân quay lại phòng ăn, cầm hai túi xách của Quách Thanh Châu và Kiều Bích Ngọc lên, cô ta cảm thấy có lẽ hai người này.

đột nhiên bị ai đó đón đi Lúc này Châu Mỹ Duy càng cám thấy lo lắng sốt ruột.

Phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Bùi Hưng Nam: “Bọn em đi ăn với nhau…

Ki Bích Ngọc uống hơi nhiều, cậu ấy vào phòng vệ sinh, không biết ai đón cậu ấy đi mất rồi “Xe ở xa quá, em không nhìn thấy bảng số xe… Hình như là Porsche…” Đầu óc Châu Mỹ Duy cũng không được tỉnh táo, cô ấy cố gắng suy nghĩ và cung cấp thêm tin tức.

Bùi Hưng Nam! Bây giờ anh nhanh đến đây, mau tìm người giúp em… Còn nữa…

Thanh Châu cũng đâu mất rồi..” Mỹ Duy liên tục thúc giục Bùi Hưng Nam qua điện thoại.

Nếu Quách Cao Minh biết khi Kiều Bích Ngọc và cô ấy đi ăn với nhau, Kiều Bích Ngọc.

lại lạc mất, vậy… Tinh thần Châu Mỹ Duy đang phải chịu áp lực rất nặng.

Dù gái mập mơ mơ màng màng thế nào đi nữa, thấy thái độ của Mỹ Duy như vậy, cô †a cũng ý thức được hình như chuyện này hơi lớn tồi *Có khi nào hai người bọn họ là người giàu có, sau đó bị người khác nắm lấy sơ hở, bắt cóc gì gì đó?” Gái mập tùy ý đoán bừa.

Vẻ mặt Châu Mỹ Duy lại gần như sụp đổ: “Không thể nào! Đừng như vậy mài” Gái mập ngạc nhiên, đúng là bọn họ có.

thể bị bắt cóc rồi à? Mười lắm phút sau, Bùi Hưng Nam chạy tới, mà sau lưng anh ta là Quách Cao Minh.

Lần đầu tiên gái mập và Phan Ngọc Hân nhìn thấy hai người đàn ông này, đầu óc hai người đều khiếp sợ và bối rối. Đầu tiên là quần áo của họ, còn có cách nói năng và khí chất của họ đều rất đặc biệt, nhất là người đàn ông phía sau, chồng của Kiều Bích Ngọc.

“Người kia thật sự là chồng của Kiều Bích Ngọc à?” Gái mập cảm thấy mình đã uống quá nhiều rồi, đầu óc rối loạn tưng bừng cho nên mới nhìn gà hóa cuốc. Người đàn ông này.

vừa đẹp trai, vừa phong độ vừa lạnh lùng không thế với tới, cảnh tượng này quá không chân thật.

Còn cao cấp hơn ông chủ lớn của họ, cao cấp hơn gấp mấy lần, họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không dám làm bẩn, Phan Ngọc Hân thì càng dứt khoát hơn, cô ta sững sờ hơn mấy phút, cô ta vừa ngồi trong một góc, vừa nhìn người đàn ông kia.

Nếu cô ta nhớ không lầm, hình như người đàn ông này là Quách Cao Minh của nhà họ Quách.

Trước kia, khi cô ta còn bé, nhà họ Phan cũng có thể xem như một gia đình quyền quý. Cô ta đã từng tham gia một số bữa tiệc, cô ta cũng ở trong một góc và nhìn Quách Cao Minh. Mỗi lần anh xuất hiện, anh đều nổi bật giữa đám đông, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, giống như mặt trăng.

được rất nhiều ngôi sao vây quanh. Những anh trai nhỏ cùng tuổi đều thích đi cạnh anh, nhưng từ trước đến giờ, cháu trai cả của nhà họ Quách đều rất khiêm tốn và tỏ ra lạnh lùng với tất cả mọi người “Chồng của Kiều Bích Ngọc là Quách Cao Minh của nhà họ Quách… Chẳng trách Mỹ Duy sẽ trông nom chặt chế như vậy” Phan Ngọc Hân lấm bấm một mình.

Phan Ngọc Hân và gái mập rất biết tự giác, cố gắng co lại trong một góc, không dám quấy rầy mấy người Quách Cao Minh.

Quách Cao Minh chỉ đứng im ở đó, anh không lên tiếng, trên mặt đầy vẻ buồn rầu khó coi. Ông chủ quán ăn này đã toát mồ hôi lạnh, chạy tới chạy lui mấy lần rồi.

Camera của quán chúng tôi bị hỏng rồi!” Vì tiết kiệm tiền, nên sau khi camera hư, ông ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó nữa, Nhưng bây giờ có người đột nhiên muốn kiểm tra băng ghỉ hình, hình như điều tra người nào mất tích, chuyện này thật sự hù dọa ông ta, ông ta sợ hãi suýt té xỉu.

“Quán các người làm sao lấy được giấy phép kinh doanh hay vậy?” Giọng Quách Cao Minh rất lạnh, anh hỏi ngược lại một cách chậm rãi Ông chủ bị nghẹn lời, không dám trả lời anh. Quán bọn họ thật sự kinh doanh đúng quy định, có giấy phép đàng hoàng. Chẳng qua lần này bọn họ sơ sót thôi mà.

Bùi Hưng Nam cũng biết làm än chỉ kiếm chút đỉnh tiền, đôi khi sai sót cũng không phải là tội gì lớn. Nhưng nếu một quán nhỏ mà gặp một nhân vật lớn, vậy quán ăn này cũng chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn.

Anh†a mở miệng nói ra suy đoán của mình: *Có phải Đường Tuấn Nghĩa cho người đón hai người họ không? Châu Mỹ Duy đứng sau lưng họ, cô ấy nói lí nhí: “Thanh Châu cũng đâu mất rồi!” Nếu như Đường Tuấn Nghĩa cho người đón Kiều Bích Ngọc, phán đoán của anh ta cũng còn hợp lý, nhưng tại sao Quách Thanh Châu cũng bị ai đó dẫn đi rồi? Đúng lúc này, điện thoại của Quách Cao Minh reo lên. Anh không nhịn được, vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn vào dấy sổ, dường như anh không muốn nghe.

Mà đối phương giống như rất hiếu tính Tình anh, lại gửi cho anh một tin nhản ngắn, chỉ có mấy chữ.

“Kiều Bích Ngọc ở chỗ tôi” Lúc này, hai mắt Quách Cao Minh mới sáng lên, lập tức gọi điện lại.

“Chuyện gì đã xảy ra!” Giọng nói của Quách Cao Minh vô cùng lạnh lùng.

Áp lực nặng nề lập tức ập lên đầu Lucy, cô ta lập tức giải thích: “Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, tôi không cố ý bắt ại Kiều Bích Ngọc uống quá nhiều rồi.

Đúng lúc tôi và mấy người lão quỷ cũng qua bên đó, đang định ăn lẩu. Chúng tôi chỉ có thể đưa cô ấy về câu lạc bộ.” Luey biết rất rõ tính tình của Quách Cao.

Minh, anh sẽ không có tình cảm riêng đối với cấp dưới của mình, tránh ảnh hưởng đến công việc và xuất hiện điểm yếu: “Để Kiều Bích Ngọc uống thuốc giải rượu đi!” Hóa ra họ chỉ sợ chuyện không đâu, cuối cùng lại bị cấp dưới của mình đón đi. Đúng là câu lạc bộ rất gần quán lẩu này, chỉ cách đây ba trăm mét.

466-2.jpg


Khi Kiều Bích Ngọc uống say, cô sẽ không nói bậy bạ hay giở trò ồn ào ầm, nhưng tổi nay cô híp mắt, mơ mơ màng màng nhìn Lucy đang đứng trước mặt mình, cô đột nhiên có một vài ý tưởng, cô lập tức giơ tay kéo cô ta lại, vụng về yêu cầu cô ta: “Chắc hẳn cô rất giỏi điều tra chuyện riêng tư của người khác, cô giúp tôi điều tra vẽ Quách Thanh Châu chút đi!”

Nghe cô ta nói vật, Lucy bỗng cảm thấy khá hứng thú. Cô ta vẫn nhớ rõ, hôm đó ở ven đường, cô ta gặp Kiều Bích Ngọc đang cảnh cáo Quách Thanh Châu, không được phép làm hại bạn của cô, vân vân, nói chung là những yêu cầu vô cùng kỳ quái, dù sao cô †a không biết tại sao Kiều Bích Ngọc lại muốn hù dọa một cô gái mềm mại yếu đuối như Quách Thanh Châu.

“Tôi thấy cũng chỉ có cô ức hiếp cô ta, cô 1a đâu có làm gì cô, tại sao cô lại muốn điều tra về cô ta? Cô rất đề phòng Quách Thanh Châu à?” “Cô giúp tôi điều tra về Quách Thanh Châu dị, tôi sẽ tr tiền cho cô!”

Kiều Bích Ngọc thật sự say rồi, cô chỉ kịp đế lại một câu rồi nhảm mắt lại, hơi thở đều đều, lập tức ngủ mất Lucy vô cùng khinh thường, Trả tiền ư? Cô trả tiền cho cô ta thì cô ta phải đi làm việc cho cô à? Lúc trước, nếu cô ta không nợ Quách Cao Minh một món nợ ơn nghĩa lớn, cô ta sẽ không sang đây, chịu khó chịu khổ như bây giờ.

Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam lập tức nhanh chóng chạy tới.

Đầu tiên, bọn họ phát hiện Quách Thanh Châu đang ngồi bên quầy rượu, uống thuốc giải rượu. Sắc mặt cô ta tái nhợt, toàn thân hiện ra vẻ yếu đuối, có vẻ cô ta đang rất khó chịu.

Quách Thanh Châu vốn không biết uống bia rượu, lần này tụ tập với mấy cô gái kia, bị mấy người khác ồn ào, cô ta cũng không còn cách nào, đành phải uống vài hợp. Nhìn cô ta bây giờ có vẻ cô ta không thoải mái lắm.

“Anh…” Quách Thanh Châu cảm giác.

được là Quách Cao Minh đang đến gần, cô ta lập tức ôm chầm lấy anh như một đứa bé. Có lẽ vì cô ta uống rượu nên hơi thở của cô ta rất nóng, cô ta cũng hơi nũng nịu và ỷ lại anh.

Thấy sắc mặt và dáng vẻ khó chịu của cô †a, Quách Cao Minh cũng không đẩy cô ta ra mà vỗ vỗ lên vai cô ta, nhẹ giọng nói một câu: “Nếu em không biết uống rượu bia thì sau này đừng uống nữa.” Bùi Hưng Nam nhìn thấy dáng vẻ của Quách Thanh Châu, trong lòng anh ta cũng xuất hiện cảm giác thương hại: “… Cô ấy có một người chị dâu như Kiều Bích Ngọc, chắc chắn sẽ bị dạy hư!” Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía ghế sofa, cái tên căm đầu Kiều Bích Ngọc đang năm nghiêng trên sofa, đầu dựa vào ghế rồi ngủ ngon lành.

Quách Cao Minh muốn đấy Quách Thanh Châu ra rồi đi về phía Kiều Bích Ngọc. Nhưng tối nay, Quách Thanh Châu cứ giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đang cáu kỉnh, cứ quyết tâm dính chặt ỷ lại anh: “Anh…” Cô ta uống say nên to gan hơn nhiều.

Bình thường, cô em gái này vô cùng ngoan ngoãn, ngay cả nói chuyện cũng dè dặt.

Quách Thanh Châu vẫn cứ ôm anh, mặc.

kệ anh nói thế nào cô ta cũng không chịu buông ta ra, còn khóc lóc kể lể: “Anh! Em sợ quát Em cảm thấy rất sợ chị ta!” Bùi Hưng Nam nhíu mày, đưa ra đề nghị “Cao Minh! Trước hết cậu cứ ôm Thanh Châu vào xe đi!” Quách Thanh Châu rất nhạy cảm, sống quá khép kín, không thích thân thiết, gần gũi với người khác.

Cô ta liên tục khóc lóc, ướt cả áo sơ mi của Quách Cao Minh, rất sợ hãi và cô đơn.

Anh cũng chẳng có cách nào khác, cũng không đành lòng bắt cô thả ra, chỉ có thể ôm †a vào trong xe.

Đúng lúc xoay người , Quách Cao Minh quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.

Trông Kiều Bích Ngọc ngủ rất yên tính.

Bình thường Kiều Bích Ngọc vô cùng có khả năng gây chuyên, nhưng mỗi khi cô uống say, cô đều rất yên tính, sẽ tự tìm một góc nào đấy rồi ngủ cho đến khi tỉnh rượu.

Uống quá nhiều bia rượu nên khuôn mặt trắng nõn của Kiều Bích Ngọc đã đỏ bừng, đôi môi căng mọc càng thêm đỏ tươi mê người. Không ngờ khi say, cô chỉ nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đều, không khóc lóc không làm ồn, vô cùng ngoan ngoãn và yên tĩnh, giống như một đứa bé sơ sinh mệt mỏi nên ngủ yên vậy.

Rượu vào lời ra, sau khi say rượu cũng có ‘thể nhận ra bản tính thật của một người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom