• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 411-415

Chương 411: Cô Kiều, thân là vợ người ta

“Ba cháu bị làm sao vậy, ai làm ông ấy tức

giận thế?”

Sau khi cơn sốt của Kiều Bích Ngọc giảm bớt,
nửa đêm cô tỉnh đậy vì đói nên cô rất tự nhiên
đứng dậy đi vào bếp tìm đồ ăn, cô rất ngạc nhiên
vì cả nhà vẫn chưa ngủ, hình như không khí có

chút không ổn.

Quan trọng nhất là cô vốn dĩ đã ăn một phần
hú tiếu xào bò, cha có đột nhiên tức giận nhìn
chäm chẵm cô làm cô cứ tưởng ăn hủ tiếu xào sẽ
nóng trong người nên ông ấy không cho cô ăn. Vì
vậy, cô chọn ăn một chiếc bánh bao xá xíu, cô

đang cần miếng bánh, nhưng cha cô vẫn nhìn

chấm chẵm cô với ánh mắt giận dữ, như thể cô.

đã làm chuyện gì tày trời.

Dựa theo kinh nghiệm của trước kia, cô đến.
bên người dì cô hồi: “Có phải vì lúc nãy con muốn
ngủ, mà ba đã chạy đến bên giường quấy rầy con,

bị con mắng?”

Cô rất hiếm khi ốm đau, mà một khi cô đã
không khóe thì cả gia đình đều sẽ rất lo lắng, mặc
dù bố cô Kiều Văn Vũ bình thường rất dữ dân
nhưng khi cô bệnh vẫn đến bên giường cô hỏi
han ân cần, nhưng cô không cảm kích, còn chê
ông ấy phiền nữa nên sau khi cô khỏi bệnh, lần
nào cũng vậy bố cô luôn không cho cô sắc mặt
tốt để xem.

Cung Nhã Yến đun cho cô một bát cháo sò:
“Ấn nhiều chút đi” bà ấy lắc đầu nói với nụ cười
bất lực trên khuôn mặt, không giải thích tại sao
tối nay Kiều Văn Vũ lại tức giận như vậy.

“Dì à, sao mọi người lại gói nhiều đồ mang về

vậy.” Cô ăn ngon lành nhưng vần có chút nghỉ
hoặc, hơn nữa cô còn nhìn thấy trong tủ lạnh có

nước đường và kem.

Kiều Văn Vũ thấy cô ăn uống vui vẻ như vậy.

thì càng cảm thấy không vui.

Khit mũi, về phòng nằm nghỉ, không muốn

nhìn thấy đứa con gái này nữa đâu.

“Bích Ngọc, đừng ăn nhiều quá coi chừng bị

chướng, bà nội đi ngủ trước đây” Bà nội

nhìn đồng hồ, hơn một giờ sánh rồi
‘Dạ?

Kiều Bích Ngọc gật đầu, sau đó cô nhận thấy

rằng biểu hiện của bà nội cũng có chút kỳ lạ.

Kiều Bích Ngọc sức đề kháng tốt, một trận
sốt cao, không cần uống thuốc, sau khi ngủ một
giấc là có thể tung tăng như cũ rồi. Sau khi cô ăn
xong, dọn dẹp hết mọi thứ, Cung Nhã Yến hỏi cô

tính nửa đêm sau này ngủ ở đâu.

Kiều Bảo An nhất thời không hiếu, trực tiếp
nói: “Nếu cháu còn chiếm giường trong phòng
nữa thì Quách Cao Minh ngủ ở nơi nào?” Đương
nhiên cô phải cùng dì của mình chen chúc một
chỗ rồi

Vẻ mặt của Cung Nhã Yến có chút rối rằm,
vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, vốn dĩ cô và
Quách Cao Minh là vợ chồng, nên ngủ cùng nhau
mới đúng…

“Di à, có phải ba cháu đã cãi nhau với Quách

Cao Minh khi cháu ngủ đúng không?”

Kiều Bích Ngọc nhìn Quách Cao Minh, lúc này
đang ngồi ở bên kia phòng khách, lặng lẽ xen

kênh quốc tế, đột nhiên hỏi.

Cung Nhã Yến thở dài.

Đây là bị cô đoán đúng một nửa rồi, không
phải cãi nhau, mà chính là Quách Cao Minh là
trực tiếp nói rõ, chuyện riêng tư của anh không
cho phép nhà họ Kiều hỏi thăm, không được gây
xích mích ly gián, anh không đồng ý ly hôn.

“Vừa tồi khi bố và bà cháu nhìn về phía Quách
Cao Minh, biểu cám của họ rất lạ” Kiều Bích Ngọc

lấm bẩm một mình.

Nửa đêm sau đó, Kiều Bích Ngọc rất tự giác
chạy đến phòng của Cung Nhã Yến chen chúc.
ngú chung với bà ấy, phòng ngủ của cô đã
nhường cho Quách Cao Minh. Sáng hôm sau, mọi
người không có gì bất thường, vẫn dậy lúc 7 giờ
cùng nhau ngồi quanh bàn ăn để ăn sáng.

Đường như sau một đêm, mọi người đã quay

trở lại sự khách khí lúc ban đầu rồi, nhưng Kiều

Bích Ngọc vẫn cảm thấy kỳ quái.
©ô cảm thấy rằng Quách Cao Minh của Chúa
có thể đã bị sét đánh.
“Bà nội, ba, d, chúng con phải về trước rồi,
công ty có việc gấp, tuần sau con sẽ về thăm mọi

người” Sau bữa trưa, Quách Cao Minh đột nhiên

nói với gia đình cô như.



Klều Bích Ngọc kinh ngạc nhìn anh chấm chấm.

Nhưng Quách Cao Minh vẫn giữ vẻ thờ ơ
thường ngày, anh cứ như vậy mặt không đối sắc
goi bà nội cô, bố cô và dì, anh không cảm thấy

xấu hố chút nào.

Bà nội Kiều và Cung Nhã Yến đang ngồi cùng

bàn cũng bị sốc.

Ngay cả Kiều Văn Vũ, người đã lăn lộn thương
trường bao nhiêu năm, gặp biết bao nhiêu
chuyện, nhưng trong lòng ông cũng dao động khi

đột nhiên bị Quách Cao Minh gọi là ” Ba”,

Tuy rằng con rể gọi cha vợ gọi ba là chuyện
bình thường, nhưng từ miệng của Quách Cao

Minh gọi lại có cảm giác rất khác.

Kiều Bích Ngọc nghĩ rằng tính khí của cha cô
chắc chẳn sẽ chửi rửa “Nhận không nổi cái xưng
hô này, tôi với cậu không thân” vân vân nhưng cả
nhà đều im lăng

Tuy nhiên sau bữa trưa, dì của cô lại giúp cô
thu dọn đồ đạc, vậy mà lại thật sự cho cô đi cùng.

Quách Cao Minh.

Con thật sự phải đi sao?”

Cô cho rắng cả nhà sẽ không đồng ý, nhưng
ai ngờ Quách Cao Minh chỉ nói một câu, đã giúp
cô thu dọn đồ đạc đi, nhà cô rõ ràng có liên hoan
với Quách Cao Minh, không thế đế anh đi dễ dàng

như vậy được.
“Trước đây hai đứa ở Thụy Sĩ đã mất rất nhiều

thời gian, công ty của Quách Cao Minh cũng rất
bận rộn. Hai đứa có việc gấp nên phải trở về mà,

bọn ta không trách cháu đâu.

Trong khi nói chuyên, Cung Nhã Yến mang
cho cô vài túi đặc sản có giá trị từ thành phố Hải
Châu: ‘Những loại trà này chắc ông cụ Quách sẽ

thích lảm. Hai đứa mang về nhà đi

“Di ơi, dì thật sự đồng ý để cháu đi cùng anh

ấy à?” Kiều Bảo Bối không thể tin được.

“Nếu không, cháu cho rằng thế nào …” Cung

Nhã Yến mỉm cười

“Cháu cho rằng cha cháu sẽ cực lực phản đối
việc hai đứa ở cùng nhau, tức giận đến mức để
kêu Quách Cao Minh đi, sau đó để cho hai đứa
tiến hành ly hôn… Trước kia chúng ta có thể có
suy nghĩ cực đoan như vậy, nhưng hiện tại… bất
kể thế nào, giữa hai đứa cũng còn hai đứa con,
cháu có luyến tiếc hai đứa bé sinh đôi không? ”

Nhắc đến hai cậu con trai sinh đôi, Kiều Bích

Ngọc im lặng một lúc.

“Cháu đều đã kết hôn rồi, cháu nên đi với

Quách Cao Minh không nên vần ở nhà mẹ đẻ”’

Cung Nhã Yến dịu dàng nhìn cô, căm chiếc.
lược đến trước bàn trang điểm chải lại mái tóc dài

của cô, nhẹ nhàng mỉm cười

Kiều Bíchh Ngọc, cháu
nên học cách trở thành một người vợ có tư cách,

một người mẹ có tư cách”
“Cháu biết rồi” Cô gật đầu.

Nhìn dáng vé bình tĩnh của cô, Cung Nhã Yến
vốn đĩ muốn nói cô nên chú ý phép tắc trong nhà
họ Quách, khi bị tủi thân thì phải về nhà nói,
nhưng bà ấy nghĩ mấy câu này cũng không cần

đâu. Cô ở nhà họ Quách sẽ không bị tủi đâu.

“Vậy chúng cháu quay về thành phổ Bắc An
trước, khi có thời gian lại quay về thăm mọi

người” Kiều Bích Ngọc cứ thế được nhà họ Kiều

gói ghém đồ đạc và đưa đi.

Bà nội, ba, dì, chúng cháu đi đây.

Với giọng nói trầm ấm của mình, Quách Cao.
Minh chỉ đơn giản chào tạm biệt, mang theo một
số món quà mà Cung Nhã Yến đã chuẩn bị, lên

taxi và vẫy tay chào.
“Anh đã dọa người nhà tôi rồi.”

Sau khi xe chạy được một đoạn đường, Kiều
Bích Ngọc cuối cùng không kìm được mà nói: “Tại
sao tự nhiên anh lại thay đổi xưng hô như vậy? Bố

và bà của tôi chắc chẩn bị anh dọa rồi nên mới

nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho tôi đi”

Quách Cao Minh không quan tâm chút nào,

nghiêng đầu qua một bên nhìn cô và nói thêm:

Như vậy rất tốt.

‘Thừa nhận họ là người nhà, Kiều Văn Vũ chỉ

có thể gửi cô cho anh ta.

Quách Cao Minh dựa lưng vào ghế xe, nhắm
mắt lại, vẻ mặt nghiêm nghị giãn ra, như thể anh

vừa hoàn thành một cuộc đàm phán quan trọng

Kiều Bích Ngọc cảm thấy lại bị che giấu điều
gì đó, và giác hỏi anh: “Quách Cao Minh, thành
thật mà nói, khi tôi ngủ vì sốt đêm qua, có phải

anh đã nói gì đó với ba tôi không

Cô vừa dứt câu Quách Cao Minh phản ứng
rất nhanh, anh lập tức mở mắt: “Kiều Bích Ngọc,
nói về cơn sốt của em tối qua. Giọng điệu cúa

anh ta có chút tức giận

Không đề cập đến cũng không sao, vừa nhắc.

đến là anh lại thấy tức.

Bởi vì người phụ nữ của anh bị bệnh, nhưng

cô không khóc không làm khó, cô không làm.

nũng, còn không muốn quan tâm đến mọi người.
Anh ấy không có sở thích đặc biệt nào trong

cuộc sống của mình, chỉ cần anh muốn thứ gì là

sẽ có, nhưng đột nhiên, anh cảm thấy thiếu điều

gì đó trong tr



tim mình. Anh đã mong đợi một
ngày nào đó cô sẽ trở nên rất ngoan ngoãn và ỷ
lại vào anh ấy… Có vé như đây là điều cả đời
cũng không thế thực hiện được.

“Làm gì vậy?” Kiều Bích Ngọc nghiêm túc hỏi

anh.

Quách Cao Minh sắc mặt phức tạp, kỳ quái
nói: “Kiều Bích Ngọc, khi bị bệnh em cũng rất
ngoan nha” Không kêu đâu, không gây khó dễ,
càng đừng mong rằng cô sẽ cầu xin anh.

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một chút, cô khá tự.
hào nói với anh: “Tửu phẩm của tôi cũng rất tất,
cứ say là tôi sẽ đi ngủ, không giống những người
phụ nữ khác làm ồn ào, tôi rất yên tĩnh, anh đừng

đến phiền tôi là được rồi

Cô cảm thấy rắng làm vợ, đây là những lợi thế

của cô.

Xe đang chạy đến sân bay quốc tế, lúc này
khuôn mặt của Quách Cao Minh phản chiếu qua

cửa sổ có chút khó coi

Anh ấy không thích những ưu điểm của cô.

Chương 412 Như con dâu mới về nhà chồng
Vê nhà họ Quách.
Khi Kiều Bích Ngọc bước vào cổng nhà họ
Quách, cô vẫn cảm thấy hơi lúng túng, mặc dù đã
sống ở đây hơn một năm nhưng tâm trạng không
giống nha, khi mới dọn vào ở nhà họ Quách, cô
mỗi ngày mong ngóng đứa trẻ mau ra đời để cô
có thể rời khỏi, giống như hoàn thành công việc
rồi rời đi
Bây giờ Quách Cao Minh kêu cô về nhà, cô.
cảm thấy mình thực sự là một thành viên của nhà
họ Quách, và có một chút lo lắng như con dâu
mới về nhà chồng
“Nghĩ gì đó?” Bạn đang đọc tại Vietwriter.net
Quách Cao Minh bên cạnh đột nhiên hỏi nhỏ,
anh nhìn thấy cô đang cau mày.
Tài xế mở cửa xe, Kiều Bích Ngọc không nhìn
anh, bước nhanh xuống xe, giọng điệu có chút
cứng ngắc: “Không có gì
“Cậu chủ Cao Minh, cô chủ, hai người đã trở lại
Cả căn nhà lớn như vậy đều do dì Phương
trồng coi, vừa nhìn thấy bọn họ trở về, bà ấy lập
tức tiến lên xách cho bọn họ, nở nụ cười tươi
cười: ‘Bà cụ Kiều bọn họ có khỏe không? Mọi
chuyện sẽ ổn thỏa chứ?”
Lúc đầu bà còn lo lãng cậu chủ nhà họ và
Kiều Bích Ngọc sẽ có nhiều khúc mắc khi về nhà
họ Kiều, nhưng thấy họ về sớm như vậy bà cũng
Yên tâm rồi
Kiều Bích Ngọc nhìn quanh một lượt, hỏi
“Quản gia và ông nội vẫn chưa về à?” Không thế
vận động kịch kiệt.
Hai má Kiều Bích Ngọc càng lúc càng đỏ,
trong đầu toàn là những thứ không trong sạch.
Cô ngâm mình trong bồn tắm nứa tiếng, sau
khi ra khỏi phòng tắm phát hiện Quách Cao Minh
đến phòng làm việc, anh không có ở trên giường,
cô có chút buồn ngú, lúc này cô do dự nên vào
phòng bé xem hai đứa con trai hay là lên dưỡng
năm nghỉ ngơi một chút để tối có tỉnh thần từ
chối ai đó cầu hoan
“Phải biết rãng Quách Cao Minh là một người
đàn ông giàu nghị lực, việc từ chối anh làm việc
nào đó còn khó hơn, cuối cùng, cô quyết định
năm trên giường nghỉ ngơi trước rồi mới đi thăm
con trai sau.
Trước đó họ đã quay về một lần, nhưng.
không hiểu sao ông cụ Quách lại đến nhà bạn cũ
làm khách, đều đã bao nhiêu ngày trôi qua vẫn
chưa thấy về.
Dì Phương cười nhạt một tiếng: “Tối hôm qua
sông cụ đã gọi về, hỏi rất nhiều về hai người. Đoán
chừng hai ngày nữa ông ấy sẽ trở lại”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô
cảm thấy thoải mái hơn khi người lớn đi vắng.
Cô chỉ vào một túi trà: “Đây là trà tặng cho
ông nội. Tôi không biết ông nội có thích không…”
“Ông chủ nhất định sẽ thích” Dì Phương hưng
phấn vội vàng chạy lại.
Kiều Bích Ngọc vẫn là oái thái độ mà không
quan tâm đến những người không thân.
“Cô về Yên Hải và nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ
dặn họ chuẩn bị cơm tối.
Dì Phương tỏ vẻ phấn khích, xách mấy túi quà
lớn sải bước vào nhà chính, vội vàng giật lấy chiếc
điện thoại như đang bận báo cáo với ai đó.
Nhìn thấy dáng vẻ trăm ngâm của cô, Quách
Cao Minh suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Ông
nội sợ em sẽ thấy không thoải mái khi ông ở nhà”
Ông cụ trốn ra ngoài không dám quay lại.
Kiều Bảo sững sờ: “Sợ tôi?”
“Từng làm việc xấu, lương tâm cân rứt.”
Quách Cao Minh nhạt nhẽo nói, không chút
do dự phán bội lại người thân của mình, Kiều Bích
Ngọc chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp dẫn cô.
đến Yên Hải.
Kiều Bích Ngọc bị kéo đi một nửa cũng
không phản kháng, đầu óc vừa chạy tốc độ cao.
vừa nghĩ lại
Món nợ cũ này, lần cuối cô gắp ông cụ, mọi
người tan rã trong không vui, nói đúng ra là cô đã
bị đuổi khỏi nhà họ Quách.
“Chao ôi”
Quách Cao Minh quay đầu, ánh mắt ngưng tụ
sâu thẩm của anh rơi vào khuôn mặt đang yên
lặng của cô, nhìn thấy cô ngoan ngoãn để anh
dẫn đi, trong lòng anh có chút kỳ quái
“Cái gì” Cô ngơ ngác nhìn anh.
Nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của cô, Quách Cao.
Minh nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm: “Em lại đang
nghĩ gì thế?” Suốt ngày cứ phát ngốc.
“Đừng nhìn tôi như vậy” Hai má cô có chút đỏ.
Lời nói của Kiều Bích Ngọc dừng lại, có chứt
khó xử: “Anh nói cho ông nội biết.. Tôi không có
giận” Cô làm sao dám tức giận với ông ấy.
Quách Cao Minh kiên định nhìn cô, anh biết,
cô sẽ không giận ông ấy, giống như anh đã làm
bao nhiêu chuyện tổn thương cô, còn không phải
nắm chắc người phụ nữ này mềm lòng, không nghỉ
thù sao.
Trong lòng Quách Cao Minh
có chút xúc động, anh đột nhiên duỗi tay qua vai cô, kéo sát
cô vào lòng rồi ôm lấy cô tiếp tục bước đi
Kiều Bích Ngọc có chút không quen khi anh
đột nhiên gần gũi với cô như vậy. Anh luôn tỏ ra
rất xa lánh với mọi người. Không giống như
những người con trai nhà giàu khác như Lụe
Khánh Nam, Quách Cao Minh không làm gì phụ
nữ. Anh như là một cục nước đá, nắm tay đã là
ghê lãm rồi
Đột nhiên, Kiều Bích Ngọc phát hiện ra điều gì đó.
Tính ra thì, Quách Cao Minh không có nhiều
mổi tình cảm, anh dường như khá nhút nhát về
mặt tình cảm.
Tất nhiên, cô sẽ không hỏi thẳng anh, kẻo bị
giải quyết ngay tại chỗ.
Sau khi trở về phòng, Kiều Bích Ngọc lập tức
cầm điện thoại di động báo tin an nguy cho gia
đình
“Cháu trở lại nhà họ Quách rồi”
Cô đang nói chuyện điện thoại với dì của mình,
“Ông nội không có ở nhà họ Quách… hai đứa
nhỏ? Quách Cao Minh kêu con đi tắm trước, ngủ
một chút, lát nữa cho con đi nhà trẻ. Anh ấy nói
đợi con ngủ đủ rồi mới đi trêu chúng, nếu không
chúng sẽ khóc
Cung Nhã Yến ở đầu dây bên kia nghe cô cười
nói: “Nhìn không ra nha, Bích Ngọc của chúng ta
lại rất nghe lời chồng”
Kiều Bích Ngọc hai má đỏ
bừng, cô nhỏ giọng phản bác: “Ai nghe lời chứ.”
Cung Nhã Yến cảm thấy rất an ủi, bà nói cô:
“cháu có thể hòa thuận với Cao Minh, là chúng ta
không còn lo lẳng về bất cứ điều gì nữa. Vợ
chồng ở với nhau phải biết tôn trọng và thông
cảm cho nhau
Đột nhiên, giọng nói của Kiều Văn Vũ sốt
sắng truyền đến: “… Đừng dạy con bé tôn trọng
lần nhau những chuyện này, mà phải dạy nó đi
kiếm chuyện với Quách Cao Minh!”
“Ai da, Kiều Văn Vũ, đừng có tâm xàm, chúng
ta còn không phải chỉ muốn hai đứa trẻ hạnh phúc.
Đầu bên kia điện thoại kích động kêu lên:
nhìn đứa cháu gái lớn lên, còn mong nó tài đức.
vẹn toàn cái gì. Cô không biết con bé là con
ngỗng ngốc sao.
Cha cô vậy mà nói rắng cô là một con
ngông ngốc.
“Nó thật ngốc nghếch, hiện tại Quách Cao
Minh đối với nó tốt như vậy, cá đời cũng sẽ chí đối
tốt với một mình nó thôi sao!”
“Không phải gia đình giàu có nào cũng bẩn
thìu như vậy. Quách Cao Minh trông không giống
một kế phụ tình bạc nghĩa. Tôi thấy cậu ấy đối xứ
với Bích Ngọc rất tốt
Kiều Bích Ngọc vô cảm mà lắng nghe tiếng
ào ào ở đầu dây bên kia
©ô quay đầu nhìn người đàn ông đang kéo cà
vạt trong phòng áo choàng, Quách Cao Minh cảm
thấy ánh mắt cô, anh quay đầu lại đối diện với cô,
anh khẽ cụp đôi mắt xuống, như đang hỏi, có
chuyện gì vậy?
©ô không nói với anh rằng cha cô vẫn còn rất
nhiều ý kiến với anh, nhỏ giọng dùng khẩu hình
nói với anh: “Anh gọi cho ông nội, gọi ông trở về đi
Quách Cao Minh nhướng mày, anh bỏ cà vạt
trên tay xuống và cầm điện thoại lên một cách rất
hợp tác.
“Bọn cháu vừa từ nhà họ Kiều trở về:
Rất hiếm khi Quách Cao Minh chủ động gọi
điện cho ông của mình, giọng điệu của giọng điệu.
của anh nhạt nhẽo như đang trong một cuộc họp.
Ông cụ ở đầu bên kia điện thoại có vé tâm
trạng rất vui, vừa cúp cuộc gọi của dì Phương, ho.
khan một tiếng, giả bộ nghiêm túc hỏi: ‘Bích Ngọc
đặc biệt mang trà cho ta sao?”
“Chính Cung Nhã Yến đã buộc cô ấy phải
mang nó về cho ông” Giọng Quách Cao Minh
thẳng thản nói cho anh biết sự thật.
Đột nhiên, khuôn mặt già nua của ông Quách
đen đi một nửa.
Cô nghĩa là Kiều Bích Ngọc hoàn toàn đế ông
trong lòng, là tự ông đã nghĩ quá nhiều.
Quách Cao Minh tiếp tục trao đổi với ông của
mình: “Lúc ban đầu là ông đuổi cô ấy khỏi nhà họ.
Quách, nên bây giờ cô ấy cảm thấy không được.
tự nhiên khi gặp ông ” anh dừng lại và nghiêm
nghị nói: “Ông ơi, ông ở bên ngoài vài ngày nữa
đi. Chờ vài ngày nữa ông hãy quay lại.
Tút.. tút.. tút … cúp máy rồi
Ông cụ Quách siết chặt chiếc điện thoại trong
tay, gương mặt già nua đen lại
“Ông chủ ơi, chúng ta có trở lại nhà họ Quách
ăn tối không?”
Lão quản gia mấy ngày nay đều cùng lão gia
đi lánh nạn ở khu nghỉ dưỡng trên núi, vừa nghe
.đì Phương báo cáo họ liền vui vẻ thu dọn hành lý
chuẩn bị đi về.
Ông cụ Quách ngồi trên chiếc ghế gỗ mun
vàng cổ kính, cầm lấy điện thoại di động đập
xuống bàn trà, tức giận hét lên: “Mấy ngày nữa lại
Lão quản gia vẻ mặt bối rối: “Không phải là cô.
chủ mang trà về tặng ông sao? Cô ấy có hiếu như.
vậy, không nên là.. còn ghỉ thù chứ!
Dù gì thì họ cũng ở bên nhau được một năm.
Bích Ngọc rồi , cũng biết sơ tính tình của Kĩ
tuy cô táo bạo và hơi bướng nhưng không nên là
giận ông cụ chứ.
‘Ông cụ Quách mặt mày tăm tối, giận dữ chửi
rủa: “Tôi thấy là, tôi cứ ở đây nghỉ hưu chờ chết đi
‘Sau này cũng sẽ không về nữa. Lớn rồi, mọc lông
mọc cánh hết rồi, chê lão già tôi vướng chỗ, còn
dám kêu tôi đừng về..”
Lão quản gia vội vàng thuyết phục: “Ông chủ,
tính tình của Kiều Bích Ngọc này thật giống với bà
chủ trước kia, cho dù thực sự giản dỗi với ông,
cũng không phải là cố ý. Bà ấy miệng cứng lòng
mềm ông không phải rõ nhất sao…
“Tôi nói Kiều Bích Ngọc hồi nào? Khuôn mặt
già nua của ông cụ Quách căng ra, nghiến răng
lộ nghiệp chướng xem tôi quay lại xử lý nó ra sao?
Lão quản gia yên tâm, hóa ra là cùng Quách
Cao Minh nôn mửa

Chương 413 Quách Cao Minh đối với cô rất tốt



“Ông nội nói mấy ngày nữa mới về?”

Kiều Bích Ngọc rất kinh ngạc khi nghe Quách Cao Minh nói rằng ông cụ tạm thời sẽ không quay về nhà họ Quách, cô còn cho rằng

ông cụ Quách không quen sống ở bên ngoài.

Dì Phương trầm mặc trải ga giường khi nghe cuộc đối thoại của họ.

Dường như cậu Cao Minh của bọn họ không muốn ông cụ về sớm như vậy trở về, cậu Cao Minh đúng là bao che người mình mà, Kiều Bích Ngọc không tức giận nhưng anh vẫn ghi thù.

“Cô chủ, cô có thích mẫu khăn trải giường này không?” Dì Phương lấy một bộ đồ ga giường màu xanh nhạt thay mới, đã lâu rồi không có ai ngủ trên chiếc giường đôi lớn này.

Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh đồng thời quay đầu nhìn về phía giường lớn, trong lòng dường như cũng cùng nghĩ đến một chuyện, hai ánh mắt đồng thời chạm vào nhau, sau đó Kiều Bích Ngọc nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác ngủ cùng nhau… Cô và anh đã tách ra rất lâu rồi.
“Được rồi”

Cô cúi đầu tiếp tục sắp xếp bộ quần áo đang cầm trên tay, mơ hồ nói, cô luôn thích màu xanh lam, có những người trong nhà họ

Quách đã biết sở thích của cô.

Dì Phương mỉm cười, sắp xếp chăn gối gọn gàng rồi đi ra ngoài.

Quách Cao Minh vừa mới đi tâm sơ trong một phòng tâm khác, lúc này anh đã thay một bộ đồ mới, chiếc áo sơ mi và quần tây đắt tiền được định chế khiến anh trông bảnh bao và đẹp trai hơn. Đôi mắt anh nóng rực nhìn chằm.

chằm vào khuôn mặt cô với.
“Tôi đi tắm” Kiều Bảo có chút vội vàng vào phòng tấm.

Ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng cười trầm thấp, sau đó dường như anh đã bước ra khỏi phòng ngủ đến phòng làm việc.

Kiều Bích Ngọc đang ngâm mình trong làn nước ấm của bồn tắm, cả người rất thoải mái và dễ chịu, nhưng đầu óc cô vẫn đang suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như anh muốn cùng cô ngủ chung giường, liệu anh có động tay động chân gì không, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng bọn họ đã không ở cùng nhau lâu rồi…

“Vết thương trên lưng của anh ấy vẫn chưa thành sẹo. Không biết lúc nấy khi tắm vết thương của anh ấy có bị vô nước không

Đúng rồi, Quách Cao Minh bị thương ở lưng, nếu người đàn ông thối này ngủ cùng giường với cô, trong trường hợp anh ta muốn .. vẫn là tạm thời

Đã lâu không trở lại phòng ngủ chính, đã lâu rồi không nắm trên chiếc giường lớn này, Kiều Bích Ngọc không cũng không nhận giường nên trở mình thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Lúc cô tỉnh dậy đã là 8 giờ tối

Thấy vậy, cô nhanh chóng đứng dậy, thường thì nhà họ Quách ăn tối vào khoảng 7 giờ thế là cô đã lỡ bữa tối.

“Ông cụ đến nhà bạn làm khách. Bà chủ và cô Thanh Châu đã đi Mỹ rồi, ngày mai họ mới trở lại, vì vậy cậu Cao Minh đã bảo chúng tôi xào rau khi cô thức dậy canh và những món khác đều mang đi giữ ẩm rồi

Có một người giúp việc ở bên ngoài canh cửa. Ngay khi Kiều Bích Ngọc mở cửa, người giúp việc trẻ tuổi đã tươi cười bước tới. Thái độ của người giúp việc. này còn tận tâm hơn ở khách sạn năm sao. Hầu hết mọi người đều
không thoải mái khi sống trong nhà họ. Quách. Trong các biệt thự khác, chủ nhà thường chỉ mướn nhiều nhất là một hai người giúp việc thôi, nhưng nhà họ Quách thì khác. Các biệt thự to lớn ở đây được phân bổ kín cổng cao tường, chủ nhà thì ít mà người hầu thì nhiều.

Trước đây, cô muốn rủ Châu Mỹ Duy đến nhà họ Quách đế làm bạn với cô nhưng A Duy đã kinh hãi mà từ chối ngay lập tức và cô ấy còn nói đùa rằng nhà họ Quách giống như hậu viện thâm cung thời cố đại vậy, cô sợ răng sẽ
người bình thường như cô ấy mà ở đây sẽ bị tổn thọ,

“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Quách Cao Minh phía sau đột nhiên vang lên.
Kiều Bích Ngọc vừa quay lại nhìn anh.

Quách Cao Minh vừa ra khỏi phòng làm việc, cô đoán là có người hầu nói với anh rắng cô đã tỉnh nên anh cũng từ phòng làm việc đi ra, hai người cùng nhau sánh bước đi về phía nhà chính.

“Quách Cao Minh, hai căn hộ cũ 402 và 502 chúng ta thuê ở trên lầu và lầu dưới, có phải anh đã mua rồi không?”

Cô nhớ cách đây không lâu đã quay lại thu dọn đồ đạc, và người chủ nhà keo kiệt nói với cô rằng căn hộ đó đã được một người đàn ông họ Quách mua rồi sự

Anh không giải thích gì nhiều chỉ âm ừ cho qua

“Quách Cao Minh, anh nghĩ gì về căn hộ. đó?” Cô đột nhiên thấy hứng thú
“Flẹp, nhỏ, cũ”

Cậu chủ Quách rất thẳng thẳng, anh đã ‘chịu thiệt’ ở một nơi như vậy được vài tháng, vì cô mà anh phải chọn một căn hộ nhỏ và cũ kỹ như vậy, và anh chỉ có thế sống ở trên lâu với cô.



Đương nhiên, Kiều Bích Ngọc biết ông lớn như anh rất ghét bỏ nơi đó, cô quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh, kỳ quái nói: “Tôi thấy, nhà nhỏ cũng rất tốt nha”

Quách Cao Minh ánh mắt có chút giật mình, quay đầu nhìn cô, suy nghĩ một hồi, hai người tiếp tục đi tới nhà chính không lại lên tiếng.

Những người hầu đang bận rộn xào rau và chuẩn bị bữa tối.

Kiều Bích Ngọc đến trước phòng khách của nhà chính ngồi đợi đồ ăn, nhân tiện nói chuyện với dì Phương về hai đứa con trai sinh đôi của cô.
Hai con trai sinh đôi của Kiều Bích Ngọc. được sinh mổ trước ngày dự sinh một tháng, hai bé sinh non, may mắn được chăm sóc tận tình, hiện đã được nửa tuổi và rất khỏe mạnh, tuy nhiên có một vấn đề nhỏ là bé rất hay khó
“Hay khóc à?”

Kiều Bích Ngọc nghe dì Phương kể đôi điều về đứa bé.

Cô cau mày suy nghĩ, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lúc tôi còn nhỏ không thích khóc, chắc chắn là di truyền từ Quách Cao Minh..”

Dì Phương không thế nhịn được cười

Cậu chủ Cao Minh của họ khi còn nhỏ ngoan biết bao nhiêu nha, cho dù ngã đập đầu cũng không hề khóc.
Quách Cao Minh ngẩng đầu lên, vô tình liếc nhìn bà ấy, nhưng không nói gì rồi tiếp tục đọc tờ báo trên tay.

Di Phương biết cậu Cao Minh của bọn họ đã ngầm chấp thuận, thường thì không người nào dám nhận xét hẳn, nếu như ông cụ có ở nhà và nghe được, hẳn là rất vui mừng.

Không thể không nói, có Kiều Bích Ngọc ở, nhà họ Quách cũng có vẻ sôi động một chút
“Dọn cơm”

Quách Cao Minh đặt tờ báo trên tay xuống nhà hàng rửa tay, dì Phương lập tức vào bếp phân phó mọi người dọn cơm.

Bàn ăn của Nhà họ Quách là bàn dài, rất lớn, hiện tại chỉ có cô và Quách Cao Minh ngồi ăn cùng nhau. Trên bàn có đầy đủ các món ăn phong phú mà cô yêu thích. Cô ăn cúi đầu ăn, thấy ngon miệng nên cô ăn nhiều hơn nửa bát
ăn cơm

“Cô chủ, cô có thích các món ăn của đầu bếp mới không?”

Thấy cô ăn ngon miệng, dì Phương xúc ngay nửa bát canh hải sâm cho cô và vui vẻhỏi

Tính lên thì Kiều Bích Ngọc rời khỏi nhà họ Quách đã được nửa năm, lúc đó cô bụng bự, rất kén ăn, trước đây bếp núc luôn run rẩy, cậu
Cao Minh đã đối mấy đợt đầu bếp. Dì Phương rất vui lòng khi thẩy cô ăn uống rất vui vẻ.

Kiều Bích Ngọc xấu hổ khi nhìn dì Phương.

Ánh mắt cô vô ý rơi vào trên người của. Quách Cao Minh ở bên cạnh, anh vẫn nho nhã như vậy mà ăn, sủng nịch, anh rất dễ nuôi, ăn gì cũng được hết

Ngược lại, từ nhỏ cô đã bị mắc bệnh kén ăn, cứ phải gắp hành lá trong tô hủ tíu ra,nhưng hành lá đã xào chín thì cô sẽ ăn thêm vài miếng. Bánh bao thì cô chỉ ăn vỏ, không ăn nhân …Không ít lần bị cha và ông của cô dạy dỗ, ngay cả ông cụ Quách cũng nhịn không được phải trừng cô, nhưng Quách Cao Minh chưa bao giờ nói gì với cô dù một lời. Anh thực sự tốt với cô.

Thực ra, cô đã biết điều đó từ trước, Quách Cao Minh đã làm rất nhiều điều cho cô, nhưng anh chưa bao giờ nói với cô, Kiều Bích Ngọc thừa nhận rằng cô tương đối trì độn, cô cần thời gian để dần dần hiểu anh hơn

Về phần Quách Cao Minh, tại sao ngay từ đầu anh đã có thể hiểu được tính khí của cô như vậy.

Quách Cao Minh có rất nhiều công việc phải giải quyết, ngay cả khi ăn tối cũng có.người gọi điện cho anh, Kiều Bích Ngọc thấy anh đang nói chuyện công việc, cô thì thầm với anh, cô đi trước đến nhà trẻ để gặp hai cậu con trai sinh đôi, cô cũng không đợi anh trả lời, vừa nói xong bỏ chạy.

Phòng trẻ em

Hai cậu bé vẫn đang say giấc nồng trên
chiếc giường nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo mềm
mại, đôi mắt nhảm nghiền, lông mi dài, rất dễ
thương, được quấn trong chiếc chăn bông

mềm mại, hô hấp nhẹ nhàng và rất yên tĩnh.

Kiều Bích Ngọc ngồi xốm bên cạnh nôi,

nhìn chảm chằm vào đứa bé.

**********



**********


“Cô chủ, cô có muốn ôm bọn họ không?”

Người giúp việc trong phòng trẻ con thấp.

giọng hỏi cô,

Đây là con trai của cô, nhưng Kiều Bích
Ngọc vẫn chưa ôm chúng, nên cô không biết
sẽ có cảm giác như thế nào khi ôm đứa bé

nhỏ như vậy.

“Thôi, để chúng ngủ” Giọng Kiều Bích

Ngọc trầm xuống.

Cô bình tính từ chổi, nhưng trong lòng cô,
rất sốc, một đứa bé nhỏ như vậy trông yếu ớt
như vậy, khi bế phải rất thận trọng, nếu dùng

lực quá mạnh sẽ khiến chúng bị thương.

Cô nghe nói trẻ em khi còn nhỏ cần phải
ngủ đủ giấc, mỗi ngày chúng phải ngủ trên 15

tiếng,

Cô đút sữa cho chúng uống, chưa từng

thay tã cho chúng, cũng chưa từng ôm chúng

Nhưng khi thật sự đứng bên giường bọn trẻ
nhìn chúng ngủ say mà lòng rất bình yên,
điềm tĩnh

“Tối nay tôi ngủ ở đây được không? Cô
đột ngột hỏi

Người giúp việc không biết trả lời thế nào
trong một lúc, một bóng dáng từ ngoài cửa

bước vào: “Đưa chúng đến phòng ngủ chính”

Kiều Bích Ngọc quay đầu lại nhìn, Quách

Cao Minh đang đứng ngoài cửa

Người giúp việc theo thói quen do dự một
lúe, nhanh chóng gật đầu: “Vâng” Nếu ông cụ
Quách ở nhà chắc chắn sẽ không đồng ý,
nhưng bây giờ lời nói của cậu chủ nhà họ là

trên hết

Người giúp việc cẩn thận ôm lấy đứa bé,

những người khác nhẹ tay di chuyến nôi đến

phòng ngủ chính của Yên Hải, mọi người đều
di chuyển rất nhẹ, nhưng những cử động nhỏ

này vẫn đánh thức hai đứa bé.

Oa một tiếng, hai đứa bé đã bật khóc
không ngừng.

Người giúp việc ôm đứa bé, rất căng
thẳng thấp giọng dỗ dành bé, như thường lệ,

cậu chủ nhỏ của họ thật sự thích khóc quá

Kiều Bích Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy
chúng khó, tiếng khóc đó nghe sao mà thê

lương quá.

Cô cúi người lại gân, và đứa bé dùng hết
sức uống sữa mà khóc, đôi mắt đắm nước.
mắt như pha lê, và đôi đồng tử xanh lam của

rất đẹp, rất sống động

Con trai cô thực sự rất đẹp, có lẽ là được.

thừa hưởng từ Quách Cao Minh.

Kiều Bích Ngọc không vội vàng dỗ dành
con như những bà mẹ khác, cô nhìn con một
lúc rồi đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại
của đứa bé: “Khóc thật thảm thiết nha”

Cô hầu gái ngạc nhiên

Cô gần như vô thức hỏi: “Cô chủ, cô có
muốn ôm bé không?” Tuy không hào hứng và
nhiệt tình như những bà mẹ khác nhưng cô ấy
có thể cảm nhận được cô chủ nhà họ rất thích

trẻ con.

Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút kỳ lạ,
sau đó cô quay đầu lại và đột nhiên hét lên:

“Quách Cao Minh, anh ôm con đi”

Quách Cao Minh nhất thời giật mình khi

nghe tiếng cô gọi

Quách Cao Minh không nói gì, tiến lại gần

và ôm cậu con trai nhỏ đang khóc từ trên tay.

của người giúp việc vào vòng tay của mình,
một tay ôm cậu bé, thật sâu nhìn về phía Kiều
Bích Ngọc.

Thực ra, người phụ nữ này muốn bế con

nhưng hơi nhát gan.

Kiều Bích Ngọc rất can đảm, nhưng tính
cô rất chậm nhiệt, không dễ dàng thân với
người khác, cô cần thời gian để thích nghỉ và
chấp nhận nó từ từ, phải có đủ kiên nhẫn. Anh

ấy hiểu cô theo cách đó.



Chỉ cần một ánh mắt của cô, anh đã biết
cô muốn gì.
Kiều Bích Ngọc nhìn đứa bé còn lại, kéo

cánh tay của Quách Cao Minh nhắc nhở anh:

“Còn một đứa nữa, anh đã quên mất Ca Ca”

Trong hai đứa con đứa lớn thực ra không
thích khóc, chính là đứa nhỏ lại thích khóc,

anh trai cứ cư xử như vậy, đứa bé trầm tính

luôn ít có cảm giác tồn tại hơn

Mọi người trong phòng đều có tâm trạng
phức tạp, nhìn vị cậu Cao Minh nhà họ hai tay

trái và phải ôm hai đứa bé.

Sau khi em bé khóc mệt rồi thì dựa cái
đầu bé nhỏ của chúng vào vai trái, phải của
cha chúng, còn cô chủ của họ thì dõi theo

từng bước, vừa tò mò vừa ngạc nhiên thì thầm.

“Quách Cao Minh, chúng không khóc nữa”

“Quách Cao Minh, chúng đang nhìn tôi
*Có khi nào đói chúng đói không…”

Quách Cao Minh ôm lấy hai đứa bé bước
từng bước vững chãi, anh nhìn về con đường
phía trước không trả lời cô, anh yên lặng lầng

nghe cô không ngừng hỏi ở bên tai, trong đôi

mắt sâu thẳm anh càng nhiều thêm một chút

dịu dàng

Anh thích cô như thế này, cô để mắt đến.

anh ấy, nói rất nhiều, rất tốt.

Chương 414: Em là bảo bối của anh



Sau khi từ Thụy Sĩ trở về, Kiều Bích Ngọc:
có một khoảng thời gian không cùng A Duy
liên lạc.
“Dạo này cậu như thế nào rồi?”

Kiều Bích Ngọc gửi ghi âm trên Zalo cho
Ông cụ Quách ở ngoài một tuần, tớ
phát hiện ông cụ hình như gầy một chút,
nhưng mà ông cụ cũng rất dữ”

Lúc trước Quách Cao Minh còn nói ông cụ
sợ cô giận, căn bản là không có chuyện này
ông cụ vừa trở về nửa ngày đã bắt đầu cùng
cô giành con rồi.

Nghĩ đến cặp song sinh, Kiều Bích Ngọc

có chút hưng phấn: “Tớ phát hiện Bánh Bao
nhỏ so với Bánh Bao lớn nặng hơn nửa kg, có
thể là bởi vì Đệ Đệ thích khóc, khóc xong rồi thì

điên cuồng uống sữa, rất dễ mập lên”

Châu Mỹ Duy cũng cười cười, sau đó hỏi
cô: “Kiều Bích Ngọc, cậu định mai mốt ở nhà
làm người phụ nữ của gia đình hả? “

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một chút, nếu
quyết định trở về nhà họ Quách, như vậy công
việc chủ yếu của cô là chăm sóc em bé, nếu

không còn muốn làm cái gì nữa.

“Tớ định ra ngoài tìm một công việc. ”A
Duy không đợi cô trả lời, trực tiếp nói cho cô
biết

“Bùi Hưng Nam đồng ý chưa, cậu không
phải nên ở nhà họ Bùi chăm sóc cả nhà bọn

họ một ngày ba bữa sao? ”

“Bùi Hưng Nam cho tớ ra ngoài, anh ấy nói
tớ ở nhà làm bà bếp không có tiếng nói, còn
nói con gái bây giờ tốt nhất phải có khả năng
sinh tồn cho mình, nói một đống hôn nhân xóa
đói giảm nghèo của bây giờ, con gái dễ chịu
thiệt thời. “

Kiều Bích Ngọc nghe xong, đưa ra kết
luận: ‘A Duy, cậu gả cho Bùi Hưng Nam cũng

coi như gả đúng rồi, anh ấy đối với cậu rất tốt”

A Duy trong lời nói cũng tràn đầy cảm giác.
hạnh phúc: “Bùi Hưng Nam còn nói để tớ ký
một hợp đồng ban tặng, nói về sau lỡ như xuất
hiện tình huống xấu, những món trang sức đó
và cửa hàng đều là của tớ, tớ không đồng ý ký
các loại này, cảm thấy những gian thương như
anh ấy nghĩ nhiều rồi, sống tốt qua ngày thì

đâu ra nhiều chuyện như vậy”
“Bùi Hưng Nam có phải hay không thường
nói chuyện với cậu ?” giọng nói của Kiều Bích
Ngọc có chút kì lạ

“Vợ chồng cùng sống cả đời dài như vậy,
có chuyện gì nói ra, hai người cùng nhau chia

sẻ thương lượng nhất định sẽ tốt hơn:

A Duy dạo gần đây sống rất nhàn nhã,
hoàn toàn là một cô gái hạnh phúc, không có
chú ý tới tính tình kỳ quái của Kiều Bảo Ngọc,
ngọt ngào mà nói thêm một câu: “Tuy là tớ
không thông minh, nhưng trong công việc và
sinh hoạt tớ cũng có thể cho chút ý kiến,
nhưng mà đa số thời gian đều là Bùi Hưng

Nam cái đồ độc miệng kia dạy bảo tớ. “

“Vợ chồng sống chung phải cùng nhau nói
chuyện đúng không?” Kiều Bích Ngọc hỏi có

chút nghiêm túc.
“Đương nhiên rồi… Không nói nữa, tớ phải

đi rước Bùi Thanh Tùng tan học rồi.

Sau khi cùng A Duy nói chuyện phiếm, sắc.
mặt Kiều Bảo Ngọc có chút ngưng trọng, cô.
phát hiện ra một vấn đề, chính là những cặp
vợ chồng khác đều cùng nhau nói chuyện,
khối băng nhà cô căn bản không cam tâm tình

nguyện cùng cô nói nhiều hơn một chữ.

Nhà họ Quách từ trước tới nay đúng 7 giờ
là ăn cơm tối.

Các thành viên nhà họ Quách đều đến đủ
rồi, Ông cụ Quách lấy cớ qua nhà bạn làm
khách một tuần, sau khi ông cụ trở về vẫn
không cho thẳng cháu nghiệp chướng một cái
ánh mắt tốt, khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng
mà không sao, dù sao ông cụ vẫn luôn bày ra

vẻ mặt uy nghiêm.
Nhưng Quách Cao Minh cũng rất nhanh
chú ý tới, vợ anh đêm nay cũng không cho anh
sắc mặt

Ông cụ Quách già rồi nhưng vẫn rất nhanh
trí, lập tức phát hiện ra tâm tình đêm nay của.
Kiều Bích Ngọc có vẻ khó chịu, lại liếc mắt
đến thăng cháu bất hiếu ở đối diện, ông cụ

liền ăn ngon miệng, ăn hơn nửa tô cơm.
“Sao đêm nay em ăn ít như vậy?”

Sau buổi cơm tối, là một người luôn bận
rộn như Quách Cao Minh luôn phải đi phòng
sách xử lý văn kiện, đêm nay lại không có
đứng dậy liền, mà là hỏi cô gái bên cạnh: “Em
muốn ăn cái gì, gọi đầu bếp đi làm”

Kiều Bích Ngọc tức giận nói: “Không ăn”
Quách Cao Minh nhìn chảm châm cô, sắc
mặt cũng có chút ngưng trọng.

Ông cụ Quách lập tức châm dầu: “Giận
đến no rồi, còn muốn con bé ăn cái gì”

Kiều Bích Ngọc rõ ràng là đang tức giận,
đẩy Quách Cao Minh: “Anh không phải đi thư
phòng mở hội nghị video với ai sao, đi đi,
đừng bao giờ nói cho tôi biết video với ai hạng

mục gì, tôi không có hứng thú muốn biết”

Quách Cao Minh nhíu mày nhìn một già

một trẻ: “Làm sao…” Trả lời?
“Ông, chúng ta đi phòng khách uống trà”
“Được thôi”

Một già một trẻ rất ăn ý, không nhìn anh,
hai người đi rồi

Quách Cao Minh trầm mặt đi về phòng
sách, trong lúc họp qua video các tống tài khu
vực rất xui xéo mà đụng phải họng súng,
hoạch bị chỉ trích là không có giá trị gì cả

Khuya 12 giờ, Quách Cao Minh trong
phòng sách xử lý xong các công việc khấn cấp.

Trước đó đì Phương bưng tới cho anh một
1ô canh, anh kêu người đưa cho Kiều Bích

Ngọc bữa ăn khuya, dì Phương bất đắc dĩ báo,
Kiều Bích Ngọc kiên trì nói mình không đói, cô

tuyệt thực.

Lúc Quách Cao Minh trở về phòng ngủ
cũng cau mày: “Hôm nay em sao vậy?” Anh
phát hiện cô gái này trễ như vậy mà còn chưa ngủ.

“Tôi ngủ không được không được sac
Giọng cô có chứt không chịu khuất phục mà

tranh luận.
Bỗng nhiên Quách Cao Minh im lặng, nhìn

khuôn mặt động lòng người của cô, lúc tức
giận tỉnh thần còn đặc biệt đồi dào, anh là
thực sự không biết phụ nữ suy nghĩ cái gì,
nhưng mà anh cũng không thế cùng cô tức

giận.



“Đêm nay sao em không ăn cơm, không

khỏe?” Anh nhẹ giọng hỏi.

Kiều Bích Ngọc ngồi xếp bằng trên giường
lớn, quay mặt đi, trực tiếp dùng cái ót hướng.

về anh, không vui nói chuyện mà nói với anh.

Quách Cao Minh nhìn động tác ngây thơ
của cô, lúc đầu có chút phiền, môi mỏng khẽ
nhếch nở nụ cười bất đắc dĩ, đi bước lớn đến
gần giường: “gọi người nấu bữa ăn khuya,
muốn ăn cái gì?” Anh thuận thế ngồi lên bên

giường.
Anh ngồi sau lưng cô, anh ngồi gần như

vậy, Kiều Bích Ngọc không dám càn rỡ, dù sao
người này khí thế cường đại, có chút khó chịu
“không đói, anh đừng tìm những đầu bếp đó,

người ta cũng cần nghỉ ngơi”

**********



**********


“Anh nấu”

Quách Cao Minh đưa tay ôm thắt lưng cô,
còn ở trên bụng băng phẳng của cô sờ qua sờ
lại, cô rõ ràng biết trong dạ dày không có bao.
nhiêu thức ăn, giọng nói có phần khí thế: “tôi

nấu mì thịt bò, phải ăn xong”

Anh nói một chút cũng không mơ hồ,

bước nhanh đã đi xuống lầu.

Kiều Bích Ngọc vẫn còn cậy mạnh: “ai
muốn ăn đâu….” Cái bụng cũng không có.

nghĩa khí mà ụt ụt kêu lên.

12 giờ đêm, nhà họ Kiều còn chưa ngủ,

đúng lúc gọi điện thoại cho Kiều Bích Ngọc.

“Dì út, mọi ngươi làm gì trễ như vậy mà
còn chưa ngú, mọi ngươi đang thương lượng

cái gì?”

Cung Nhã Yến thở dài: ‘đều tại ba cháu,
vẫn luôn lo lảng cho cháu, còn nói lo lắng
cháu sau này….. Sợ cháu gặp phải những tiểu
tam lợi hại, sẽ không biết đối phó với những
nhỏ kia. Kiều Văn Vũ càng già càng rảnh, cả
ngày đều thích suy nghĩ miên man, đêm nay
còn dắt dì và bà nội cháu mở cái gì hội nghị

thương lượng đối sách.”



Kiều Bích Ngọc từ nhỏ nghe không ít
chuyện tranh giành tình cảm, chuyện hồ ly tinh
đưa tới cửa, nhất là về những người đàn ông ở
tuối trung niên có sự nghiệp đàng hoàng càng

ngày càng trở nên kiêu ngạo.

“Ba cháu thực sự là càng ngày càng phiên,
nói với ba chuyện gì tới thì cũng sẽ tới, hơn

nữa con của ba có đai đen karate.

Ba cô cách điện thoại di động rống to một
tiếng: “Đai đen karate có ích gì, bình thường
cũng không cần đầu óc bị người tính kế cũng
không biết, Quách Cao Minh nếu tính kế với
com, con bị bán còn phải giúp anh ta kiếm

tiền”

“Kiều Văn Vũ, em cùng bé Ngọc nói
chuyện điện thoại, anh một thẳng đàn ông
cách xa một chút, rắnh rồi cả ngày lo lẳng vớ
vấn” Cung Nhã Yến bắt đầu cảm thấy người
đàn ông này thật phiền.

Cung Nhã Yến đoạt lại điện thoại di động
nhẹ nhàng hỏi: “Ngọc nhị, cháu đi ngủ chưa,
Cao Minh ở đây không, dì muốn cùng với cậu
ấy nói vài câu..”

“Quách Cao Minh ở dưới lầu nấu bữa ăn

khuya”

Đầu kia điện thoại di động trầm mặc một
lúe lâu.

“Quách Cao Minh nấu bữa ăn khuya cho.
cháu?” Cung Nhã Yến có chút kỳ quái hỏi

“Cháu nấu khó ăn quá, hiện tại trễ rồi nên
ngại gọi đâu bếp, Quách Cao Minh trước đây
cùng đầu bếp chuyên nghiệp học qua, chưng

xào hầm chiên anh đều biết..

Kiều Bích Ngọc nói rất tự nhiên, suy nghĩ
một chút, không quên bổ sung một câu: “Cháu
đã ăn qua món cua lột chiên của anh ấy làm,
anh ấy nấu ăn động tác rất lưu loát, có thể anh

ấy có sở thích xuống bếp”

Câu Quách vậy mà cũng biết làm đồ ăn,
nói ra thật không có người tin tưởng, còn
không thì là sở thích quái lạ của anh
Đầu bên kia điện thoại di động lại một trận

trầm mặc…

“Bích Ngọc” Cung Nhã Yến lần này mở

miệng giọng nói có phần nghiêm túc.
“Dạ?”

“Bích Ngọc, nhà giàu có rất nhiều thị phi,
cũng thu hút rất nhiều người phụ nữ, chúng ta
lo lãng cũng không được gì….. Vợ chồng ở
chung, thực ra, nếu Quách Cao Minh không
muốn giải thích, vậy cháu cũng đừng đế ý quá,
cháu có thể trực tiếp đi phiền cậu ấy, kêu cậu.
ấy giúp cháu làm một ít việc, cháu muốn cái gì

‘hì trực tiếp nói với cậu ấy
“Còn có, phụ nữ thỉnh thoảng cũng nên

biết cách làm nũng” Trông cậy vào cháu bà
làm nũng còn khó hơn so với lên mặt trăng
“Làm nũng cái gì, con gái của tôi tại sao
phải đối với Nhà họ Quách làm nũng!” Kiều

Văn Vũ là người đầu tiên phản đối.


“Dù sao cháu ở nhà họ Quách cũng không
nên để cho mình chịu thiệt thòi, cháu cho.
Quách Cao Minh bao nhiêu, liền đối với cậu ấy

đồi lại bấy nhiêu”

Sau khi được người nhà họ Kiều quan tâm,

Kiều Bích Ngọc trầm tư.

Quách Cao Minh bưng hai tô mì thịt bò đi
lên, gọi cô đến bên kia bàn nhỏ ăn khuya:
“Phải ăn xong”

Quách Cao Minh còn nghĩ rằng cô cáu
kinh không ăn, nhìn cô đang đờ ra không biết
cô đang suy nghĩ cái gì, một bên ăn mì thịt bò,

ăn hết cả tô mì
Còn nói không đói bụng,

“Quách Cao Minh, chúng ta mới vừa ăn no
không nên đi ngủ” Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên
để gần anh: “Tôi giúp anh xoa bóp được không?”

Quách Cao Minh nhìn cô chăm chú, người
phụ nữ này, thay đối quá nhanh rồi, anh có.

chút không thích ứng được.
“Tôi biết đấm bóp, tôi có từng học qua”

€ô ấn anh ngồi lên ghế sô pha trong.
phòng ngủ, dùng lực vừa đủ bóp bả vai anh,
tuy là không thoải mái lảm, nhưng Quách Cao.

Minh cũng rất thỏa mãn.

Nhưng mà Quách Cao Minh cũng không
hưởng thụ được bao lâu, mười phút sau, cô.
Kiều đã ngừng tay, sau đó đến cô ngồi lên sô
pha, nghiêm túc nói chuyện với anh.

“Quách Cao Minh, bây giờ đến lượt anh
giúp tôi xoa bóp”

Anh giật mình, nhìn cô gái này với vẻ mặt
nghiêm túc, cố ý kéo dài giọng hỏi cô: “Muốn
anh xoa bóp cho em?”

“Đúng rồi”

“Trong mười phút?”

“Đúng rồi”

Quách Cao Minh giọng trở nên khàn khản:
“Kiều Bích Ngọc, anh chịu thiệt một chút, anh
giúp em bóp một buổi tối như thế nào.

“Cái gi”

Cô Kiều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng
đã bị kéo thẳng lên giường lớn, lột sạch quần
áo, ăn sạch sẽ.

Đèn giường mờ ảo, giường bừa bộn, cô bị
anh quấn lấy, khi Quách Cao Minh động tình,
anh thì thầm vào tai cô: “Em yêu
Ai, ai bị thiệt

Kiều Bảo Ngọc mặt đỏ bừng, cô dây dưa
với anh, muốn đấy anh cũng không được, cô
không đủ sức đẩy anh ra, cô không thích nhất

người khác gọi cô là cực cưng.

“Em là cục cưng của anh, không ai được phép gọi…”

Chương 415: Cậu Lục tìm bạn gái
1 giờ khuya.
Trên kệ treo đồ, điện thoại trong túi áo.
khoác không ngừng kêu, ngày thường Kiều
Bích Ngọc sẽ không kiểm tra điện thoại của
chồng mình, nhưng điện thoại cứ đổ chuông,
làm cô rất khó chịu.
“Quách Cao Minh đang nấu bữa tối” Cô
cầm điện thoại lên rồi nói thẳng.
Người ở đầu dây bên kia khi nghe giọng
cô liền giật mình.
Sau đó Lục Khánh Nam cười nhạo cô:
“Kiều Bích Ngọc, suốt cả ngày đều đế Cao
Minh nấu bữa tối cho cô, ngày thường hai
người sống cũng rất hòa thuận đó.
“Lục Khánh Nam anh là người độc thân
muốn chơi đùa như thế nào cũng được nhưng
đừng làm hư anh ấy. Công ty gần đây rất bận.
Ngày mai Quách Cao Minh còn có vài cuộc
họp. Anh ấy không có thời gian ra ngoài. Vậy
thôi. Tạm biệt”
Cô Kiều trực tiếp cúp điện thoại.
Anh còn chưa nói hết câu nha, bảo vệ
chồng như vậy sao, còn không cho Quách Cao.
Minh ra ngoài
Lục Khánh Nam rất chán nản: “Quách Cao
Minh suốt ngày dung túng Kiều Bích Ngọc tác.
oai tác quái, rồi một ngày nào đó cô ấy cũng
sẽ thành tỉnh”
Bùi Hưng Nam ngồi bên cạnh, mấy người
bọn họ thường làm việc điên cuồng vào ban
ngày, đi uống rượu thư giãn vào ban đêm,
nhưng trong khoảng thời gian này Quách Cao
Minh đều ở nhà.

“Đàn ông đã lập gia đình đúng là có thể
cảm nhận được, Lục Khánh Nam cậu cũng
nên nhanh chóng tìm người để kết hôn đi, sinh
thêm mấy đứa, gia tăng năng suất cho nhà
nước nha-‘
Bùi Hưng Nam cười trêu chọc anh
“Cậu nhìn Quách Cao Minh dạo gần đây
tâm tình anh ấy rất vui vẻ, trong nhà anh ấy có.
một người vợ hiền, còn có một cặp sinh đôi
rất đáng yêu. Dù bận rộn công việc đến đâu,
trái im anh ấy cũng rất mãn nguyện rồi..”
Lục Khánh Nam cầm lấy nửa ly rượu uống
một ngụm, mỉa mai: “Kiều Bích Ngọc mà gọi là
một người vợ hiền? Tai họa thì đúng hơn…
Cuộc sống của Quách Cao Minh trôi qua quá
suôn sẻ rồi, vì vậy Thượng đế đã để Kiều Bích
Ngọc đến hành hạ anh ấy:
Trên thực tế mọi người đều biết, Quách
Cao Minh đã nấu bữa tối cho Kiều Bích Ngọc
ăn, và sau đó anh ấy lại ăn cô ấy, hahaha.
Nhưng nghĩ đến điều đó, Lục Khánh Nam
cảm thấy bực bội
lùi Hưng Nam, cậu nói, Quách Cao Minh
là người lãnh đạm và không nế tình nhất, theo.
lý mà nói, anh ấy nên nghe lời người lớn tuổi
cưới một cô gái ưu tú, chăm sóc cho anh ấy”

Nhưng hết lần này đến lần khác Quách
Cao Minh vẫn sống hạnh phúc như vậy, bộ
dạng sung sướng khi sẵn sàng bị hành hạ
Lúc đầu Lục Khánh Nam còn hả hê, nhưng.
sau một thời gian anh phát hiện ra, giống
Quách Cao Minh có một người vợ ngày đêm
nhớ mong hình như cũng không tồi, sau đó
trong lòng anh có chút hâm mộ.
“Tại sao tôi là một người đàn ông đẹp trai,
dịu dàng và ân cần như vậy lại không tìm
được vợ, cậu nói xem, đây là đạo lý gì chứ!”
“Lục Công Tử bạn gái của cậu còn ít sao?”
“Những người phụ nữ đó không giống
nhau, những người đó chưa từng nghĩ sẽ cưới
Về nhà, bạn tình tôi nguyện, họ ở bên tôi vì
tiền…
Bùi Hưng Nam thấy anh ta say khướt một
mình, dường như thực sự có cảm xúc, đoán
răng anh ta đã bị mẹ Lục ép cưới đến điên rồi
Hiếm khi lộ ra một chút tình anh em, vỗ võ
vai anh: “Tuần sau sinh nhật của Bùi Thanh
Tùng, tôi sẽ nhờ A Duy giới thiệu với anh một
vài người cho anh quen biết..”
Năm nào nhà họ Bùi cũng lo tổ chức sinh
nhật nho nhỏ cho cháu trai, Quách Cao Minh
cũng cho mặt mũi đưa Kiều Bích Ngọc cùng
đi
Nhà họ Bùi là một gia đình bác học truyền
thống, bên ngoài sân đặt rất nhiều bong bóng.
đầy màu sắc, tổ chức buối tiệc nhỏ tại nhà, rất
náo nhiệt.
Tất cả học sinh trong lớp của Bùi Thanh
Tùng đều đến, cả khoảng sân đầy tiếng nói,
tiếng cười hồn nhiên của lũ trẻ
Kiều Bích Ngọc xuống xe, cùng Quách
ao Minh bước vào, nhìn trong sân những con
nít chạy tới chạy lui trong tiếng cười nói vui vẻ,
một đám con nít hóa trang thành công chúa
và hoàng tử, rất dễ thương và năng động.
Mời người về mặc những bộ đồ gấu, cầm
bong bóng và bánh kẹo đến chơi với những
anh bạn nhỏ này, mọi người đều rất vui vẻ.
“Dì Quách”



Nhóc Bùi Thanh Tùng, hôm nay mặc một
bộ tây trang đen đầy bảnh bao, còn đeo cà vạt
màu đỏ, trông rất năng động và đẹp trai.
Nhìn thấy Kiều Bích Ngọc, Bùi Thanh Tùng
vội vàng chạy tới.
Kiều Bích Ngọc đưa cho cậu bé một món
đồ chơi biến hình cực lớn: “Chúc mừng sinh
nhật”
Bùi Thanh Tùng dùng đôi tay ngắn ngủi
ôm chặt món quà, trên khuôn mặt đẹp trai nở
nụ cười ngượng ngùng
Hai người lớn nhà họ Bùi cũng đích thân
bước tới, đầu tiên là chào hỏi Quách Cao.
Minh, sau đó nhìn về phía Kiều Bích Ngọc rồi
bắt tay với cô ấy, hai người lớn nhà họ Bùi cười
thân thiện.
“Bùi Thanh Tùng nhà chúng tôi thường
hay nhớ đến dì Quách của nó, thẳng nhóc rất
sùng bái cậu… Lần trước gặp trận tuyết lở ở
Thụy Sĩ, thực sự cảm ơn vì cậu vì đã cứu Bùi
Thanh Tùng”
“Không có gì đâu ạ” Kiều Bích Ngọc cười
đáp lại
Ngoài cửa, một giọng nói vang lên: “Bùi
Thanh Tùng, chú Lục của con đến rồi, mau
đến đón chú nào” Nghe giọng nói này liền biết
ngay đó là Lục Khánh Nam.
Mọi người không nhịn được cười, Bùi
Hưng Nam và Châu Mỹ Duy cũng bước ra ngoài
Lục Khánh Nam rất tự hào, mang theo rất
nhiều quà sinh nhật đến: “Đây là của chú tặng,
đây là của mẹ chú tặng, và đây là của ba chú
tặng..” Nói xong, còn không quên làm rối kiểu
tóc của Bùi Thanh Tùng,
Mọi người đứng xem cậu ta tặng từng
món quà lớn nhỏ, vài đứa trẻ mắt sáng quắc.
nhìn Lục Khánh Nam, Lục Khánh Nam vẫn còn
một chiêu cuối, quay đầu lại ra hiệu tài xế
mang đến một thùng đầy kẹo sô cô la, vui vẻ
đi theo một đám trẻ con tới bên cạnh chia thức ăn.
“Năm nào Lục Khánh Nam cũng chuẩn bị
trước một đống quà cho bọn trẻ, anh ta thích
làm ông già Noel tặng quà, chỉ thiếu là mặc áo
đỏ và đế râu trằng nữa thôi”
Bùi Hưng Nam mim cười: “Tất cả sô cô la
của cậu ấy đem đến đều được mua tại một
nhà máy chuyên sản xuất kẹo ở Đức.
Kiều Bích Ngọc vội vàng đi theo góp vui
lấy được hai miếng sô cô la, ngậm trong
miệng, kẹo tan chảy trong miệng, đúng là
hàng mắc tiền.
Đưa một miếng cho Quách Cao Minh, bình
thường Quách Cao Minh không ăn kẹo, thấy
cô ấy vui như vậy, cân một miếng nhỏ, rất ngọt.
Lục Khánh Nam đang bận phát kẹo trông
rất vui, A Duy thấy anh ta làm cho bầu không
khí sôi động, cười nói “Nhìn cậu Lục trông như
đang phát kẹo cưới vậy”

Bùi Hưng Nam đã không do dự mà phản
bội anh em của mình: “Cậu ấy chính là muốn
phát kẹo cưới, xuân đến rồi, phát tình”
Một nhóm người cười lớn
Trong nhóm anh em bọn họ quen biết, Lục
Khánh Nam là người có tính tình tốt nhất, vả
lại anh ta còn rất thích trẻ con, nói đúng hơn
là, cách dạy con của nhà họ Lục rất đặc biệt.
Những đứa trẻ đang chơi trong sân,
Quách Cao Minh và những người khác vào
phòng khách ngồi uống trà.
Kiều Bích Ngọc nhân lúc Lục Khánh Nam
không có ở đây, thấp giọng hỏi “Cha mẹ của
Lục Khánh Nam có phải rất nghiêm khắc
không?”
Bùi Hưng Nam nói mơ hồ: ‘Dì Lục là một
người rất vui tính”
Vừa nói xong, Lục Khánh Nam vội vàng
đưa điện thoại di động đến tai Bùi Thanh
Tùng, là mẹ Lục muốn nói chuyện với Bùi
Thanh Tùng, Bùi Thanh Tùng lễ phép nói cảm
ơn món quà mà bà Lục tặng, năm nào bà Lục
cũng tặng quà cho cậu bé.
“Bé tư, Bùi Thanh Tùng nói cậu bé vẫn
chưa cắt bánh sinh nhật, mẹ định cùng ba con
bây giờ qua đó ngay.”
Bùi Thanh Tùng đưa lại điện thoại cho Lục.
Khánh Nam, khi Lục Khánh Nam nghe thấy, thì
lập tức cảnh giác.
“Mẹ, nếu người ta không mời mà đến thì
sẽ gây phiền phức cho người khác lảm, cũng
không thể để nhiều người như vậy chờ ba mẹ
đến cắt bánh sinh nhật nha”
Mẹ Lục suy nghĩ một hồi, đành phải từ bỏ:
“Vậy thì thôi, đế lần sau mẹ đến”
“Vợ chồng Quách Cao Minh có ở đó.
không, con nhớ nói với bọn họ, hai Bánh Bao.
nhà bọn họ nhà họ Lục chúng ta cũng có phần
nha, con dù sao cũng được gọi là ba nuôi, kêu
vợ chồng Cao Minh tìm thời gian đem hai
Bánh Bao qua nhà họ Lục chúng ta làm khách,
nhớ nhất định phải dẫn theo con bọn họ.
Mẹ Lục hào hứng quá, giọng hét lên điện thoại
Mọi người tò mò nhìn Lục Khánh Nam,
Lục Khánh Nam vẻ mặt bực bội đồng ý: “Con biết rồi:
Người của nhà họ Lục rất đơn giản, một là
ông nội Lục, bổ Lục, mẹ Lục, anh cả Lục, anh
hai Lục, anh ba Lục, Lục Khánh Nam xếp thứ tư.
Nhà họ Lục từ trước đến nay đều là con
trai nhiều, ngay cả các chú bác của Lục Khánh
Nam đều là nam, thậm chí không có một
người cô nào.

Mẹ của Lục Khánh Nam không tin có ma
quỷ, nên cản răng sinh bốn đứa, cuối cùng tất
cả đều là con trai, trong cơn tức giận bà suýt
chút nữa muốn đem con trai út của mình biến
thành con gái
“Bé tư, hiện tại mẹ chỉ có thể trông cậy vào con.
Cách một cái điện thoại di động cũng có
thế cảm nhận được sự tức giận của mẹ Lục
“Anh cả bất hiếu của con y như cục đá, suốt
ngày chỉ biết đi công tác. Còn anh hai của con,
lúe trước còn nói nó có thế thích đàn ông, còn
anh ba của con đi Ai Cập đế đào mộ, nói rằng
không có hứng thú với phụ nữ thà kết hôn với
một xác ướp .
“Bé tư, con nhìn con như đã dưa leo già
rồi, còn muốn trì hoãn đến bao lâu.
Lục Khánh Nam tức giận, không biết phải
trả lời như thế nào, không có người mẹ nào.
nói con trai mình là một trái dưa leo già cả,
haizzz.
“Hầu hết các anh em của con đều đã có
vợ và sinh con rồi, nếu năm nay con còn
không lấy vợ nữa, thì mẹ con không ốn rồi, bác.
sĩ nói mẹ có thể mặc bệnh trầm cảm…”
Lục Cấn Niên thở dài một hơi: “Mẹ, hôm
nay là sinh nhật của Bùi Thanh Tùng, chúng ta
đừng nói đến chuyện này, không có gì thì cúp
máy nhé”
“Lục Khánh Nam, anh với mẹ anh quan hệ
tốt thật” Kiều Bích Ngọc thấy anh cúp điện
thoại, lập tức cười nhạo. ‘Bé tư, dưa leo già,
hahaha…. cười rất kiêu ngạo.
Mỗi gia đình đều có nỗi khó xử riêng
Biệt danh “Bé tư” của Lục Khánh Nam gần
giống với biệt danh “Bảo bối” của Kiều Bích
Ngọc, đều rất sến.
Lục Khánh Nam xấu hố, nhìn chằm chằm
vào cô với khuôn mặt hôi hám.
Anh đứng thứ tư, nên mẹ anh luôn gọi anh
là Bé tư, mỗi khi nghe đến biệt danh này Lục
Khánh Nam đều nổi da gà, đáng tiếc là anh
nhiều lần phản đối cũng vô ích.
Nhưng mà tính tình của Lục Khánh Nam
rất tốt, nên lần nào cũng nghĩ thông suốt, may
mà, anh không xếp thứ hai, bằng không ngày
nào cũng bị gọi là bé hai, chẳng trách anh hai
từ nhỏ đã âm dương quái lạ
Bùi Hưng Nam nhìn thấy bộ dạng bực bội
của anh em mình, anh không thế nhịn cười
được: “Lục Khánh Nam từ khi còn nhỏ đã bị
mẹ cậu thu phục đến không còn tính khí
Kiều Bích Ngọc ôm lấy tay của Quách Cao
Minh ở bên cạnh, cười rung lên.
Quách Cao Minh cũng cười theo.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom