• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 779

Chương 779





Bình thường, chính những cậu nhóc bướng binh, hỗn láo này chạy xuống lầu trong ký túc xá 502 của họ la hét om sòm, khiến họ tức giận đến mức muốn tạt nước nhưng có đuổi thì bọn chúng cũng không đi.





Khi đó, Kiều Bích Ngọc chỉ nói với bà chủ rẵng cô xinh đẹp, điều này đúng thật là khiêm tốn quá rồi. Cô không chỉ có ngoại hình nổi bật mà Kiều Bích Ngọc còn khá nổi tiếng trong khuôn viên trường gần đó.





Hoa khôi học đường Kiều Bích Ngọc xinh đẹp nhưng cô vẫn giật học bổng hàng năm, điều quan trọng nhất là có một lần cô bị ba tên bắt nạt quấy rối tình dục, kết quả là cả ba tên con trai hung ác đều bị cô ném vào bệnh viện.





Vụ này có thể nói là nổi tiếng.





Những học sinh học giỏi top đầu, những người có điểm số trung bình cho đến những người không làm gì xấu ở trường, hầu như tất cả những người con trai này đều đối xử với cô ấy theo cách khác nhau, bọn họ đều theo đuổi cô một cách cưồng nhiệt, nhưng ngoài việc làm cho cô cảm thấy phiền ra thì chẳng có ai làm cô rung động cả.





Mọi người đều có một loại cảm giác đó là càng không đạt được thì thứ đó lại càng tốt: *… Đây là lý do tại sao công ty quản lý không cho phép người nổi tiếng yêu đương trong thời gian hợp đồng, càng không thể công khai mối quan hệ của họ. Vì người nổi tiếng là sản phẩm tiêu dùng của công chúng.





Một khi đã thuộc về một cá nhân nào đó thì bọn họ sẽ không còn giá trị gì nữa”





Phương Mai nhìn Kiều Bích Ngọc từ quan điểm thương mại thì khẽ gật đầu, cô ấy cảm thấy cô thực sự là một hạt giống tốt trong ngành giải trí.





Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc không có năng khiếu ca hát. Còn nếu để cô đóng phim thì cô chắc chẩn sẽ làm hỏng bộ phim mất. Tâm trạng vui vẻ buồn bực như thế nào đều được thể hiện rõ trên mặt của cô, làm sao cô có thể diễn được cơ chứ.





“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình của Kiều Bích Ngọc lại tệ hơn gia đình của mình nữa” Châu Mỹ Duy thở dài Phương Mai luôn cảm thấy có gì đó không hài hòa: “Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc, đặc biệt là khí chất của cô ấy, thật sự không giống với một người nghèo khó đáng thương”





Những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó sẽ cảm thấy khiêm tốn hơn một chút, vì vậy chúng sẽ nhạy cảm hơn trong tính cách và thận trọng trong việc xử lý mọi việc.





Người béo sợ nhất người khác nói mình béo, người thiếu tiền đương nhiên rất ghét người khác nhắc đến từ “nghèo” còn Kiều Bích Ngọc không có rào cản tâm lý nào cả.





Đúng lúc này, trong phòng riêng trên lầu hai của một quán lẩu đối diện quán trà sữa, nơi Quách Cao Minh đang ngồi, có thể nhìn thấy toàn cảnh của quán trà sữa đối diện.





Anh đang cau mày và suy nghĩ về cùng một câu hỏi.





Thông thường, nếu có chuyện gì mà Quách Cao Minh muốn điều tra, anh chỉ cần một cú điện thoại là sẽ sớm có kết quả với một túi lớn tài liệu được gửi đến cho anh.





Nhưng lần này, anh không bảo Lucy làm điều đó mà lại do dự một mình Anh không thể nói hết nỗi cáu kỉnh trong lòng Anh chỉ muốn biết thêm về cô ấy, gia đình, bạn bè và cảm xúc của cô ấy.





Điện thoại reo lên.





Chính lãnh đạo của trường đã gọi cho anh và hỏi anh khi nào anh dự định bắt đầu các lớp học. Với tư cách là một người nắm quyền lực cao của trường, Quách Cao Minh đã đề xuất dạy một học kỳ các khóa học tâm lý trong trường của họ, chủ yếu nhằm giúp học sinh trung học phổ thông giải tỏa căng thẳng.





“Cháu Quách, lần này cháu thực sự đã giúp đỡ trường chúng ta rất nhiều và đưa chất lượng giáo dục của trường chúng ta lên một tầm cao mới. Thay mặt cho giáo viên và học sinh của trường, ta xin cảm ơn sự rộng lượng của cháu” Hiệu trưởng ở đầu dây bên kia khách sáo nói Cách gọi “cháu Quách” gọi lên nghe thật thân thuộc mặc dù Quách Cao Minh căn bản là không có chút quan hệ thân thiết gì với hiệu trưởng.





“Tuần này tôi có chút việc.”





Quách Cao Minh cầm điện thoại nhưng lại không để ý lắm người bên kia nói gì mà ánh mắt cứ đổ dồn vào bóng dáng đang bận rộn đứng trước tủ trà sữa đối diện.





“Vậy tuần này ta sẽ tìm giáo viên khác giảng bài, lúc nào rảnh cháu có thể sắp xếp đi dạy. Cháu thấy như vậy có được không?”





“Vậy thì làm phiền ông rồi”





“Không cần khách sáo, không cần khách sáo đâu”





Ánh mắt sâu thẳm của Quách Cao Minh như rực cháy, anh nhìn bóng dáng cô đang bận rộn cúi đầu cẩn thận pha một ly trà sữa ngọt ngào, đôi mắt trong veo và kiên định Quách Cao Minh rất thích nhìn cô như vậy nên anh có chút ngẩn ngơ. Những lời mà hiệu trưởng nói khúc cuối anh đều bỏ ngoài tai cả.





“Kiều Bích Ngọc” Đôi môi mỏng thì thâm tên gọi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom