• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chương 769

Chương 769





Ký túc xá 502 của bọn họ có thể coi là nổi tiếng lừng lãy trong trường.





Đầu tiên, phòng ký túc của bọn họ có Tống Manh Manh giống bị điện giật, lần trước cô ta đã chạy đến cửa căng tin để kéo biểu ngữ, phản đối việc đột ngột tăng giá căng tin lên 2 nghìn, còn lấy một cái loa phát thanh, yêu cầu người phụ trách căng tin giải thích rõ rốt cuộc là món ăn nào, cơm nào tăng giá.





Còn nữa, trường của bọn họ được mệnh danh là hoa khôi học đường khó nhất trong lịch sử, kiểu Kiều Bích Ngọc, đó là ký túc xá của bọn họ. Mỗi dịp lễ tết qua, có vài chàng trai kéo dưới tầng kí túc xá của bọn họ kéo.





băng rôn xuống để tỏ tình.





“Tôi thực sự không biết kiếp trước mình đã giết người hay là phóng hỏa, sao tôi lại vào cái phòng ký túc xá này nữa” Châu Mỹ Duy vô cùng suy SỤp.





“Tôi vừa mới đuổi cậu học sinh tặng hoa đi, Tống Manh Manh cậu có thể đừng phát điên nữa được không!”





Khuôn mặt tròn trịa của bạn học Tống cau mày lại: “Đó không phải việc của tôi, phần lớn phiền phức trong ký túc xá của chúng ta đều là Kiều Bích Ngọc gây ra”





Châu Mỹ Duy không có cách nào bác bỏ nhưng ngược lại Kiều Bích Ngọc an toàn hơn cô ta rất nhiều.





Vừa nhắc tới Kiều Bích Ngọc, cô ấy đang đứng ở cửa ký túc xá, đẩy vài lần liền phát hiện cửa đã bị khóa: “Mở cửa” Giọng nói của cô rất ngắn gọn, hơi trầm thấp.





Châu Mỹ Duy khẽ mở mắt, lập tức nháy mắt với một cô gái khác: “Mau mở cửa cho cô ta đi”





Lấy lịch sử lần trước làm bài học, nếu không mở cửa cho cô ấy, Kiều Bích Ngọc sẽ đá văng cửa, khóa cửa ký túc xá của bọn họ đã bị đá hỏng nhiều lần rồi.





Dựa trên sự hiểu biết của Châu Mỹ Duy về cô ấy, nghe giọng nói của cô ấy biết rãng tâm trạng của cô ấy đang không tốt.





Quả nhiên, cánh cửa ký túc xá mở ra, Kiều Bích Ngọc bước vào với một khuôn mặt đen thui, tám phần trong số đó là bị kẻ theo đuổi nào đó làm cho khó chịu.





“Kiều Bích Ngọc, trường học lại điên lên ép buộc chúng ta thêm khóa học, cậu nói xem, chúng ta năm ba rồi đã không dễ dàng gì rồi, lại có thể vẫn còn gây tai vạ cho chúng †a, ngày mai chúng ta đến phòng hiệu trưởng bày tỏ một chút” Tống Manh Manh lập tức chạy tới chỗ Kiều Bích Ngọc tìm liên minh.





Nếu như Kiều Bích Ngọc nói sẽ gia nhập, vậy đám nam sinh não tàn trong lòng chỉ có cô cũng sẽ không cần suy nghĩ mà tham gia “Khóa học gì?” Kiều Bích Ngọc rất bình tĩnh.





Tống Manh Manh khịt mũi một cái: “Lớp tâm lý học vô dụng”





Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một chút, tâm lý cô ta khỏe mạnh, thẳng thắn ném ra hai chữ: “Không đi”





Châu Mỹ Duy kéo cô ấy: “Kiều Bích Ngọc, chuyện này đã thông báo trên trang mạng của trường rồi, là điều bắt buộc đấy” Hy vọng cô ấy sẽ không gây rắc rối với Tống Manh Manh.





So với làm ầm ï, Tống Manh Manh được coi là thỉnh thoảng mất điện trong thành phố, mà khả năng gây chết người của Kiều Bích Ngọc là cấp độ bom hạt nhân.





“Không đi”





Kiều Bích Ngọc vẫn nói hai chữ như cũ, cô đi rửa mặt, sau đó về năm trên giường của mình, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi Phòng ký túc xá 502 của bọn họ tổng cộng có bốn người, nội bộ mấy người bọn họ đều thống nhất, Kiều Bích Ngọc là hoa khôi. Người hành sự thường không nhiều lời, cô ấy nói không đi, khóa học với giảng viên mới này, cô ấy chắc chăn một tiết cũng không đi.





Mỗi khi đến buổi chiều, vừa tan học khuôn viên trường ồn ào náo nhiệt, tràn trề thanh xuân.





Một nhóm học sinh rượt đuổi nhau trên sân đá bóng và sân bóng rổ, những học sinh siêng năng, chăm học thì đến thư viện, những học sinh có tâm hồn ăn uống thì nháo nhào lao đến căn tin giành thức ăn.





Đài phát thanh trong trường vang lên đúng giờ, tăng thêm vài phần náo nhiệt cho buổi chiều hoàng hồn này.





Đến tiết mục bài hát chúc mừng mà mọi người mong chờ nhất.





Những chiếc loa nhỏ được treo khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường. Giọng nói của các anh chị phát thanh viên ngọt ngào, từ tính thấp khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.





“Sau đây là bạn học Trần đến từ lớp 25 năm nhất, hôm nay cậu ấy đặc biệt yêu cầu bài này tặng cho đàn chị lớp 1 năm 3, bởi vì hôm qua bạn Kiều Bích Ngọc ở trong thư viện cười với cậu ấy, khiến trái tim tự ti của cậu ấy tràn đầy ý chí chiến đấu, và có niềm tin đối với việc học sau này”





Chị gái phát thanh viên nhếch môi một cái, sau đó tiếp tục nói: “Bây giờ xin mời mọi người thưởng thức bài hát Rất nhớ, rất nhớ Kèm theo đó là một bài hát cảm động vang lên khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường Những học sinh hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn những cái loa nhỏ trên đỉnh e, trên mặt đầy vẻ buôn chuyện, bọn họ bắt đầu thì thầm bàn tán.





Lại là Kiều Bích Ngọc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom