Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Editor: tan_hye
Đi ra ngoài mới biết, cơ hội này vẫn là không cần thì tốt hơn. Tuy nói người dân Kinh Thành tương đối cởi mở, nhưng mà kẹp giữa hai người đàn ông đi dạo giữa đường lớn ban đêm, tình huống này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị. Nơi xa tiệc rượu phòng hoa, cuộc sống ca múa, một cảnh tượng huyên náo. Nhưng trên đường lại rất lạnh, Kinh Kinh chỉ đi vài bước thì không có tâm tình đi dạo phố, cảm giác không khí khẩn trương khác thường. Nàng cúi đầu nói: "Ta vẫn là trở về thôi!"
Hoa Lạc Vân nói: "Làm sao vậy?"
Kinh Kinh nói: "Có chút lạnh."
Hoa Lạc Vân cười nói: "Không sao, ta cho người cầm áo choàng tới." Nói xong bước nhanh lên lầu, thật là ân cần. Kinh Kinh co rút khóe miệng, nghĩ tới thiếu niên này có một đôi chân thật là chịu khó!
Trong lúc bất chợt chỉ còn Lôi Báo và thiếu nữ đồng thời đi đường, hắn thậm chí có chút không thích ứng được. "Tiểu... Cẩn thận, đường..." Hắn gãi gãi đầu, gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Kinh Kinh rất muốn nói, hắn như vậy thật đáng yêu. Đồng thời cũng đoán được làm thế nào phụ thân của hắn cưới được người xinh đẹp như mẫu thân hắn, người đàng hoàng cũng có chỗ tốt của người đàng hoàng, động một chút là đỏ mặt điểm này thật ra khiến người ta cảm thấy đơn thuần rất là khó được, nhất là nam tử.
Đang suy nghĩ, đột nhiên ven đường lại có hai người say rượu đang đánh nhau. Một người nói: "Tiểu Thanh là của ta, tại sao ngươi lại rút bông hoa của nàng ra?"
"Ta rút ra thì như thế nào, tiểu Thanh xinh đẹp như vậy, là nam nhân đều muốn đè xuống một lần, ngươi quản được sao." Một lời không hợp, đánh nhau càng thêm thảm thiết.
Lôi Báo chỉ sợ hù dọa Kinh Kinh, chạy tới mỗi tay xách một người bọn họ ra, nói: "Dừng tay, các ngươi không nên đánh nhau."
Khí lực cũng lớn, Kinh Kinh đang chuẩn bị xem náo nhiệt lại cảm thấy tay chợt lạnh thậm chí có người cứng rắn dắt tay nàng chạy về phía trước. "A, ngươi..." Nhìn lên, thì ra là tiểu Vương Gia Thiên Ngạo.
Động tác của hắn rất nhanh, thế nhưng kéo nàng vào một góc trong ngõ hẻm, cười cợt nói: "Mặc dù không phải là một mỹ nhân, nhưng lại làm cho mấy người Hoa Lạc Vân có vài phần kính trọng, ta thật sự không nghĩ ra tại sao?"
Kinh Kinh cũng không sợ hắn, hất tay của hắn ra nói: "Cái người này làm sao lại vô lễ như vậy, kéo ta tới đây nói một đống lời nói nhảm."
Tiểu Vương Gia cười nói: "Thế nào không thích? Một câu nói của ta có thể làm cho người nam nhân kia bỏ ngươi, sau đó ngươi cứ tới đây đi theo ta, mặc dù cuộc sống không được tốt lắm, nhưng cũng đủ làm cho bọn họ đố kỵ muốn chết, như thế nào? Đi theo ta rốt cục vẫn mạnh hơn đi theo một cây cọc gỗ, mà hắn lại không thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi, nhưng ta có thể..." Thiên Ngạo ở xa xa thấy Hoa Lạc Vân và Lôi Báo tranh nhau đối tốt với nàng thế nào nghĩ mãi cũng không thông rốt cuộc nữ nhân này có chỗ nào tốt, cho nên dùng biện pháp này tới trêu chọc nàng.
Cố tình Kinh Kinh không sợ trời không sợ đất càng không sợ hắn trêu chọc, đột nhiên cười nói: "Chỉ bằng ngươi? Có cho không ta cũng không cần." Hừ một tiếng xoay người đi.
Tiểu Vương Gia ngẩn ra, tướng mạo mình cũng coi như thượng đẳng, lại bị nha đầu béo này nói như vậy trong lòng khó tránh khỏi tức giận, kéo nàng lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói..." Kinh Kinh còn chưa nói hết lời, lại nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo nói: "Đuổi tên háo sắc này đi, đoạt thiếu phu nhân trở lại."
Có người đáp ứng, tiếp theo Kinh Kinh chỉ thấy mấy cây gậy bay tới. Nàng ngẩn ra, sau đó con ngươi đảo trái đảo phải, cuối cùng oa một tiếng khóc, nhào về phía bóng dáng thanh bạch, nói: "A Cha, hắn... Hắn..."
Hắn đã bị bọn gia đinh vây ở trong ngõ hẻm đánh mấy gậy, đánh cho tiểu Vương Gia mở miệng cầu xin tha thứ: "Quốc sư... Là ta... Không phải tên háo sắc."
Diêu Thiên cười lạnh nói: "Toàn Kinh Thành này ai không biết ta chính là quốc sư, không cần nể tình đánh mạnh cho ta. Đổ máu, trở về lãnh thưởng." Sau đó cúi đầu nhìn Kinh Kinh một cái, nói: "Viễn Từ đâu?"
Kinh Kinh chuyển ánh mắt sang một bên, nói: "Không... Không biết."
Diêu Thiên thở dài một hơi nói: "Nếu như ngươi còn bao che cho hắn nữa, trở về phạt mặt ngươi..."
"Trên lầu!" Kinh Kinh cũng không muốn bị cấm túc, muốn mặt nàng tình nguyện đối diện là công công. Diêu Thiên vẫn là kêu người trở về nhà, nói: "Các ngươi mang thiếu phu nhân lên xe, còn các ngươi cùng ta đi dẫn người trở về."
Kinh Kinh nhìn tiểu Vương Gia trên đất, làm mặt quỷ với hắn. Tiểu Vương Gia biết rõ quốc sư lấy cớ kẻ háo sắc để đánh hắn, thấy đánh người xong Diêu Thiên cũng không quay lại liền bỏ đi thì hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn lại không có biện pháp. Vị quốc sư này quan hệ tốt với hoàng huynh từ nhỏ, hơn nữa người cũng hết sức lợi hại, là người ngàn vạn lần không thể đắc tội. Hôm nay hắn lôi lôi kéo kéo con dâu hắn ở trên đường lớn, bị đánh thành như vậy đã là nhẹ. Nhưng hắn lại càng hận Kinh Kinh hơn, rõ ràng nàng chỉ cần nói ra thân phận của hắn thì sẽ không bị đánh, nhưng nàng lại không nói ra.
Lại nói Lôi Báo khuyên xong quay lại, phát hiện không thấy Kinh Kinh, lại nhìn thấy quốc sư đại nhân đã dẫn theo Diêu Viễn Từ từ trên lầu Vọng Giang lâu xuống. Sắc mặt hắn rất đen, chứng minh bây giờ không phải là thời điểm đến gần. Ngay sau đó, quốc sư đại nhân dẫn theo người trong phủ trở về, chỉ để lại áo choàng Hoa Lạc Vân mang tới và tiểu Vương Gia im lặng nằm trên đất.
Mà trong phủ quốc sư, Diêu Thiên đập lên bàn làm cho Kinh Kinh bị dọa khẽ run rẩy, lần này bị bắt ngay tại trận chỉ sợ muốn tránh cũng khó. Mà mắt Diêu Viễn Từ nhìn ra phía ngoài, cũng không có ý hối cải.
Diêu Thiên nói: "Nghịch tử, ngươi vừa thành thân không lâu đã ra ngoài gặp mặt riêng nữ tử khác ở trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì?"
Diêu Viễn Từ không lên tiếng, chỉ nói: "Tất cả đều là ta làm không có quan hệ gì với nàng, ngươi để cho nàng đi ra ngoài đi!"
Diêu Thiên nhìn Kinh Kinh một chút, nói: "Nếu như ngươi có ý thương nàng, cần gì..."
Diêu Viễn Từ làm như hạ quyết tâm, nói: "Ta muốn cưới Tố Vân vào cửa."
"Cái gì?" Diêu Thiên đứng lên đi vòng vòng quanh hai vòng ở trong phòng nói: "Ta tuyệt đối không cho phép."
Diêu Viễn Từ cười khổ nói: "Trước kia ta không muốn cưới thê ngươi buộc ta cưới, nhưng nàng lại không phải là người trong lòng ta, hiện tại thật vất vả ta tìm được người có thể chăm sóc ta cả đời, ngươi lại không đồng ý. Chẳng lẽ, ngươi thà rằng để ta cô độc cả đời sao?"
"Kinh Kinh có gì không tốt, ngươi lại buông tha nàng cưới khác..." Diêu Thiên thấy Kinh Kinh đứng cúi đầu, thỉnh thoảng lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, trong lòng hết sức thương tiếc.
Diêu Viễn Từ lại nói: "Ta chính là thích Tố Vân, nếu ngươi đồng ý thì tốt, không đồng ý ta sẽ chuyển ra quốc sư phủ với Tố Vân cùng nhau..."
"Ngươi, súc sinh." Diêu Thiên giơ tay muốn đánh, nhưng Diêu Viễn Từ lại nói: "Ngươi chỉ biết mắng ta đánh ta, khi nào quan tâm tới ta, nếu không phải tại ngươi làm sao mẫu thân ta sẽ chết vì khó sinh, lại lưu lại ta như vậy, tất cả đều là lỗi của ngươi."
Thân thể Diêu Thiên lắc lư một cái, Diêu Thiên vốn là vẫn áy náy đối với chuyện này, hôm nay bị Diêu Viễn Từ nhắc tới trong lồng ngực nhất thời ngột ngạt khó chịu.
"A Cha, ngươi đừng tức giận, ta đồng ý hắn cưới Tố Vân." Kinh Kinh vội vàng vỗ sau lưng Diêu Thiên giúp hắn thuận khí, ước gì Diêu Viễn Từ sớm ngày cưới Tố Vân.
"Ngươi cần gì phải vậy." Diêu Thiên thở dài nói.
"Hắn thích thì cưới về đi, dù sao... Dù thế nào đi nữa tâm tư của hắn cũng không ở trên người ta." Ngoài miệng Kinh Kinh nói như vậy nhưng trong lòng không biết bao nhiều vui mừng. Giọng điệu Diêu Thiên hòa hoãn, đứa con trai này hắn Diêu Thiên quả thật thiếu nợ hắn, vì vậy nói: "Được, ngươi có thể cưới Tố Vân, nhưng ta muốn ngươi đồng ý ta ba chuyện."
Diêu Viễn Từ hết sức vui mừng, nói: "Chuyện gì?"
Diêu Thiên nói: "Điều thứ nhất, Tố Vân làm thiếp, cả đời không thể trở thành thiếu phu nhân quốc sư phủ. Điều thứ hai, ngày các ngươi thành thân ngươi phải buông tha Tố Vân viên phòng với Kinh Kinh, cho đến khi nàng có máu mủ của ngươi mới có thể cùng với Tố Vân. Điều thứ ba, một đời một thế đối tốt với Kinh Kinh. Ba điều này nếu như ngươi đồng ý, thì có thể nhận nữ nhân kia vào quốc sư phủ."
Kinh Kinh ngây ngô, viên phòng... Diêu Viễn Từ ngây ngô, thật sự viên? Kinh Kinh nói: "A Cha..."
"Ba điều thiếu một điều cũng không thể, ngươi đừng nói gì nữa." Diêu Thiên trầm giọng nói.
Diêu Viễn Từ cắn răng, nói: "Được!" Hôm nay hắn cũng không thể nói ra chuyện hắn hưu Kinh Kinh, nếu nói ra chỉ sợ Tố Vân sẽ không còn cơ hội vào cửa.
Điều này Kinh Kinh cũng nghĩ như vậy, hai người đạt thành nhất trí, trước cứ đáp ứng lại nói sau.
Diêu Thiên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tốt lắm, ngươi đã đồng ý vậy thì có thể nhận nữ nhân kia vào cửa. Chỉ là chuyện này do ta đi làm, ngươi chỉ cần ở nhà chờ là được rồi." Nói xong nói: "Người tới, thu thập gian phòng thiếu gia cho tốt, ngày mai để cho thiếu phu nhân chuyển đến."
Kinh Kinh im lặng, công công thật đúng là đẩy nàng cho con trai mình. Mặc dù có chút đau lòng nhưng nàng cũng không buông tay, chuyển đến chỉ cần không cùng phòng là được, cùng phòng chỉ cần không làm chuyện tình giữa nam nhân và nữ nhân thì không quan hệ.
Diêu Thiên làm việc vẫn là rất có hiệu suất, ngày hôm sau đã mời bà mai đi cầu hôn, ngày thứ ba thì mang người từ cửa sau vào trong phủ, hơn nữa sắp xếp ở trong một cái sân nhỏ. Hắn nhìn Kinh Kinh đang thay hắn mài mực, nói: "Sắc trời đã tối rồi, như thế nào không đi nghỉ ngơi?"
"Chờ phục vụ A Cha viết chữ xong thì đi." Kinh Kinh buồn bực.
Diêu Thiên thở dài nói: "Ngươi đã nhất định muốn lưu lại, mà trong lòng Viễn Từ lại không có ngươi ta cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này, có lẽ chờ sau khi các ngươi có đứa bé, quan hệ có thể tốt hơn hiện tại."
"A Cha, thật ra thì Kinh Kinh chỉ muốn lưu lại phục vụ ngài, cái khác thật không có nghĩ tới quá nhiều." Kinh Kinh cắn răng ám chỉ.
Diêu Thiên cười khổ nói: "Nha đầu ngốc, A Cha không thể bồi ngươi cả đời, chỉ có tướng công của ngươi mới có thể, đi đi!"
Kinh Kinh hít một hơi, nàng từ từ đi ra khỏi thư phòng của Diêu Thiên, nhìn nam nhân yên lặng lạnh lùng bên trong nàng có chút thất vọng. Cả đời này hắn có thể hay không chỉ coi nàng như con dâu, sẽ không coi nàng như nữ nhân?
Đi từ từ vào gian phòng Diêu Viễn Từ, thấy hắn ngồi ở trên giường, một đôi mắt trống rỗng không tập trung dừng ở trên rèm che. Hắn nghe được có người đi tới, nói: "Ngươi muốn như thế nào, tùy ngươi tốt lắm." Thanh âm mang theo chua sót, giống như nữ tử chờ đợi bị người cưỡng dâm.
Kinh Kinh thiếu chút nữa không có ngã xuống, giật giật khóe miệng nói: "Ta sẽ không làm như vậy với ngươi, là nàng muốn làm như vậy với ngươi!" Giơ tay để cho Linh nhi đẩy Tố Vân tới bên giường, nói: "Phải làm sao không cần ta phải dạy chứ?"
Mặt Tố Vân đã triệt để hồng, tay của nàng đã bị người trên giường bắt được trong lòng từ từ bình tĩnh, nói: "Không... Không cần." Trước khi nàng tới đây đã được mẫu thân và ma ma có kinh nghiệm tiến hành giáo dục nàng cả đêm, chỉ sợ nàng không chiếm được tâm Diêu Viễn Từ. Dù là thiếp, rốt cuộc quốc sư phủ cũng khác với những thứ bên ngoài kia, ngay cả Lôi gia cũng không sánh bằng.
Kinh Kinh gật đầu một cái, nàng lui ra ngoài đóng cửa lại, lại đột nhiên mở ra cười nói: "Quên nói với các ngươi, chúc các ngươi bách niên hảo hợp." Nói xong lại đóng cửa lại. Lần này nàng không lại mở ra nữa, mà là dùng tiên pháp từ từ đi đến thư phòng công công, nàng muốn nhìn hắn một chút có thật là vô tâm hay không. Nhưng nàng lại thất vọng phát hiện, công công đang viết chữ, rất nghiêm túc viết chữ. Nàng thở dài, cố gắng của mình vẫn không có chút hiệu quả nào.
Đi ra ngoài mới biết, cơ hội này vẫn là không cần thì tốt hơn. Tuy nói người dân Kinh Thành tương đối cởi mở, nhưng mà kẹp giữa hai người đàn ông đi dạo giữa đường lớn ban đêm, tình huống này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị. Nơi xa tiệc rượu phòng hoa, cuộc sống ca múa, một cảnh tượng huyên náo. Nhưng trên đường lại rất lạnh, Kinh Kinh chỉ đi vài bước thì không có tâm tình đi dạo phố, cảm giác không khí khẩn trương khác thường. Nàng cúi đầu nói: "Ta vẫn là trở về thôi!"
Hoa Lạc Vân nói: "Làm sao vậy?"
Kinh Kinh nói: "Có chút lạnh."
Hoa Lạc Vân cười nói: "Không sao, ta cho người cầm áo choàng tới." Nói xong bước nhanh lên lầu, thật là ân cần. Kinh Kinh co rút khóe miệng, nghĩ tới thiếu niên này có một đôi chân thật là chịu khó!
Trong lúc bất chợt chỉ còn Lôi Báo và thiếu nữ đồng thời đi đường, hắn thậm chí có chút không thích ứng được. "Tiểu... Cẩn thận, đường..." Hắn gãi gãi đầu, gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Kinh Kinh rất muốn nói, hắn như vậy thật đáng yêu. Đồng thời cũng đoán được làm thế nào phụ thân của hắn cưới được người xinh đẹp như mẫu thân hắn, người đàng hoàng cũng có chỗ tốt của người đàng hoàng, động một chút là đỏ mặt điểm này thật ra khiến người ta cảm thấy đơn thuần rất là khó được, nhất là nam tử.
Đang suy nghĩ, đột nhiên ven đường lại có hai người say rượu đang đánh nhau. Một người nói: "Tiểu Thanh là của ta, tại sao ngươi lại rút bông hoa của nàng ra?"
"Ta rút ra thì như thế nào, tiểu Thanh xinh đẹp như vậy, là nam nhân đều muốn đè xuống một lần, ngươi quản được sao." Một lời không hợp, đánh nhau càng thêm thảm thiết.
Lôi Báo chỉ sợ hù dọa Kinh Kinh, chạy tới mỗi tay xách một người bọn họ ra, nói: "Dừng tay, các ngươi không nên đánh nhau."
Khí lực cũng lớn, Kinh Kinh đang chuẩn bị xem náo nhiệt lại cảm thấy tay chợt lạnh thậm chí có người cứng rắn dắt tay nàng chạy về phía trước. "A, ngươi..." Nhìn lên, thì ra là tiểu Vương Gia Thiên Ngạo.
Động tác của hắn rất nhanh, thế nhưng kéo nàng vào một góc trong ngõ hẻm, cười cợt nói: "Mặc dù không phải là một mỹ nhân, nhưng lại làm cho mấy người Hoa Lạc Vân có vài phần kính trọng, ta thật sự không nghĩ ra tại sao?"
Kinh Kinh cũng không sợ hắn, hất tay của hắn ra nói: "Cái người này làm sao lại vô lễ như vậy, kéo ta tới đây nói một đống lời nói nhảm."
Tiểu Vương Gia cười nói: "Thế nào không thích? Một câu nói của ta có thể làm cho người nam nhân kia bỏ ngươi, sau đó ngươi cứ tới đây đi theo ta, mặc dù cuộc sống không được tốt lắm, nhưng cũng đủ làm cho bọn họ đố kỵ muốn chết, như thế nào? Đi theo ta rốt cục vẫn mạnh hơn đi theo một cây cọc gỗ, mà hắn lại không thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi, nhưng ta có thể..." Thiên Ngạo ở xa xa thấy Hoa Lạc Vân và Lôi Báo tranh nhau đối tốt với nàng thế nào nghĩ mãi cũng không thông rốt cuộc nữ nhân này có chỗ nào tốt, cho nên dùng biện pháp này tới trêu chọc nàng.
Cố tình Kinh Kinh không sợ trời không sợ đất càng không sợ hắn trêu chọc, đột nhiên cười nói: "Chỉ bằng ngươi? Có cho không ta cũng không cần." Hừ một tiếng xoay người đi.
Tiểu Vương Gia ngẩn ra, tướng mạo mình cũng coi như thượng đẳng, lại bị nha đầu béo này nói như vậy trong lòng khó tránh khỏi tức giận, kéo nàng lạnh lùng nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói..." Kinh Kinh còn chưa nói hết lời, lại nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo nói: "Đuổi tên háo sắc này đi, đoạt thiếu phu nhân trở lại."
Có người đáp ứng, tiếp theo Kinh Kinh chỉ thấy mấy cây gậy bay tới. Nàng ngẩn ra, sau đó con ngươi đảo trái đảo phải, cuối cùng oa một tiếng khóc, nhào về phía bóng dáng thanh bạch, nói: "A Cha, hắn... Hắn..."
Hắn đã bị bọn gia đinh vây ở trong ngõ hẻm đánh mấy gậy, đánh cho tiểu Vương Gia mở miệng cầu xin tha thứ: "Quốc sư... Là ta... Không phải tên háo sắc."
Diêu Thiên cười lạnh nói: "Toàn Kinh Thành này ai không biết ta chính là quốc sư, không cần nể tình đánh mạnh cho ta. Đổ máu, trở về lãnh thưởng." Sau đó cúi đầu nhìn Kinh Kinh một cái, nói: "Viễn Từ đâu?"
Kinh Kinh chuyển ánh mắt sang một bên, nói: "Không... Không biết."
Diêu Thiên thở dài một hơi nói: "Nếu như ngươi còn bao che cho hắn nữa, trở về phạt mặt ngươi..."
"Trên lầu!" Kinh Kinh cũng không muốn bị cấm túc, muốn mặt nàng tình nguyện đối diện là công công. Diêu Thiên vẫn là kêu người trở về nhà, nói: "Các ngươi mang thiếu phu nhân lên xe, còn các ngươi cùng ta đi dẫn người trở về."
Kinh Kinh nhìn tiểu Vương Gia trên đất, làm mặt quỷ với hắn. Tiểu Vương Gia biết rõ quốc sư lấy cớ kẻ háo sắc để đánh hắn, thấy đánh người xong Diêu Thiên cũng không quay lại liền bỏ đi thì hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn lại không có biện pháp. Vị quốc sư này quan hệ tốt với hoàng huynh từ nhỏ, hơn nữa người cũng hết sức lợi hại, là người ngàn vạn lần không thể đắc tội. Hôm nay hắn lôi lôi kéo kéo con dâu hắn ở trên đường lớn, bị đánh thành như vậy đã là nhẹ. Nhưng hắn lại càng hận Kinh Kinh hơn, rõ ràng nàng chỉ cần nói ra thân phận của hắn thì sẽ không bị đánh, nhưng nàng lại không nói ra.
Lại nói Lôi Báo khuyên xong quay lại, phát hiện không thấy Kinh Kinh, lại nhìn thấy quốc sư đại nhân đã dẫn theo Diêu Viễn Từ từ trên lầu Vọng Giang lâu xuống. Sắc mặt hắn rất đen, chứng minh bây giờ không phải là thời điểm đến gần. Ngay sau đó, quốc sư đại nhân dẫn theo người trong phủ trở về, chỉ để lại áo choàng Hoa Lạc Vân mang tới và tiểu Vương Gia im lặng nằm trên đất.
Mà trong phủ quốc sư, Diêu Thiên đập lên bàn làm cho Kinh Kinh bị dọa khẽ run rẩy, lần này bị bắt ngay tại trận chỉ sợ muốn tránh cũng khó. Mà mắt Diêu Viễn Từ nhìn ra phía ngoài, cũng không có ý hối cải.
Diêu Thiên nói: "Nghịch tử, ngươi vừa thành thân không lâu đã ra ngoài gặp mặt riêng nữ tử khác ở trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì?"
Diêu Viễn Từ không lên tiếng, chỉ nói: "Tất cả đều là ta làm không có quan hệ gì với nàng, ngươi để cho nàng đi ra ngoài đi!"
Diêu Thiên nhìn Kinh Kinh một chút, nói: "Nếu như ngươi có ý thương nàng, cần gì..."
Diêu Viễn Từ làm như hạ quyết tâm, nói: "Ta muốn cưới Tố Vân vào cửa."
"Cái gì?" Diêu Thiên đứng lên đi vòng vòng quanh hai vòng ở trong phòng nói: "Ta tuyệt đối không cho phép."
Diêu Viễn Từ cười khổ nói: "Trước kia ta không muốn cưới thê ngươi buộc ta cưới, nhưng nàng lại không phải là người trong lòng ta, hiện tại thật vất vả ta tìm được người có thể chăm sóc ta cả đời, ngươi lại không đồng ý. Chẳng lẽ, ngươi thà rằng để ta cô độc cả đời sao?"
"Kinh Kinh có gì không tốt, ngươi lại buông tha nàng cưới khác..." Diêu Thiên thấy Kinh Kinh đứng cúi đầu, thỉnh thoảng lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, trong lòng hết sức thương tiếc.
Diêu Viễn Từ lại nói: "Ta chính là thích Tố Vân, nếu ngươi đồng ý thì tốt, không đồng ý ta sẽ chuyển ra quốc sư phủ với Tố Vân cùng nhau..."
"Ngươi, súc sinh." Diêu Thiên giơ tay muốn đánh, nhưng Diêu Viễn Từ lại nói: "Ngươi chỉ biết mắng ta đánh ta, khi nào quan tâm tới ta, nếu không phải tại ngươi làm sao mẫu thân ta sẽ chết vì khó sinh, lại lưu lại ta như vậy, tất cả đều là lỗi của ngươi."
Thân thể Diêu Thiên lắc lư một cái, Diêu Thiên vốn là vẫn áy náy đối với chuyện này, hôm nay bị Diêu Viễn Từ nhắc tới trong lồng ngực nhất thời ngột ngạt khó chịu.
"A Cha, ngươi đừng tức giận, ta đồng ý hắn cưới Tố Vân." Kinh Kinh vội vàng vỗ sau lưng Diêu Thiên giúp hắn thuận khí, ước gì Diêu Viễn Từ sớm ngày cưới Tố Vân.
"Ngươi cần gì phải vậy." Diêu Thiên thở dài nói.
"Hắn thích thì cưới về đi, dù sao... Dù thế nào đi nữa tâm tư của hắn cũng không ở trên người ta." Ngoài miệng Kinh Kinh nói như vậy nhưng trong lòng không biết bao nhiều vui mừng. Giọng điệu Diêu Thiên hòa hoãn, đứa con trai này hắn Diêu Thiên quả thật thiếu nợ hắn, vì vậy nói: "Được, ngươi có thể cưới Tố Vân, nhưng ta muốn ngươi đồng ý ta ba chuyện."
Diêu Viễn Từ hết sức vui mừng, nói: "Chuyện gì?"
Diêu Thiên nói: "Điều thứ nhất, Tố Vân làm thiếp, cả đời không thể trở thành thiếu phu nhân quốc sư phủ. Điều thứ hai, ngày các ngươi thành thân ngươi phải buông tha Tố Vân viên phòng với Kinh Kinh, cho đến khi nàng có máu mủ của ngươi mới có thể cùng với Tố Vân. Điều thứ ba, một đời một thế đối tốt với Kinh Kinh. Ba điều này nếu như ngươi đồng ý, thì có thể nhận nữ nhân kia vào quốc sư phủ."
Kinh Kinh ngây ngô, viên phòng... Diêu Viễn Từ ngây ngô, thật sự viên? Kinh Kinh nói: "A Cha..."
"Ba điều thiếu một điều cũng không thể, ngươi đừng nói gì nữa." Diêu Thiên trầm giọng nói.
Diêu Viễn Từ cắn răng, nói: "Được!" Hôm nay hắn cũng không thể nói ra chuyện hắn hưu Kinh Kinh, nếu nói ra chỉ sợ Tố Vân sẽ không còn cơ hội vào cửa.
Điều này Kinh Kinh cũng nghĩ như vậy, hai người đạt thành nhất trí, trước cứ đáp ứng lại nói sau.
Diêu Thiên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Tốt lắm, ngươi đã đồng ý vậy thì có thể nhận nữ nhân kia vào cửa. Chỉ là chuyện này do ta đi làm, ngươi chỉ cần ở nhà chờ là được rồi." Nói xong nói: "Người tới, thu thập gian phòng thiếu gia cho tốt, ngày mai để cho thiếu phu nhân chuyển đến."
Kinh Kinh im lặng, công công thật đúng là đẩy nàng cho con trai mình. Mặc dù có chút đau lòng nhưng nàng cũng không buông tay, chuyển đến chỉ cần không cùng phòng là được, cùng phòng chỉ cần không làm chuyện tình giữa nam nhân và nữ nhân thì không quan hệ.
Diêu Thiên làm việc vẫn là rất có hiệu suất, ngày hôm sau đã mời bà mai đi cầu hôn, ngày thứ ba thì mang người từ cửa sau vào trong phủ, hơn nữa sắp xếp ở trong một cái sân nhỏ. Hắn nhìn Kinh Kinh đang thay hắn mài mực, nói: "Sắc trời đã tối rồi, như thế nào không đi nghỉ ngơi?"
"Chờ phục vụ A Cha viết chữ xong thì đi." Kinh Kinh buồn bực.
Diêu Thiên thở dài nói: "Ngươi đã nhất định muốn lưu lại, mà trong lòng Viễn Từ lại không có ngươi ta cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này, có lẽ chờ sau khi các ngươi có đứa bé, quan hệ có thể tốt hơn hiện tại."
"A Cha, thật ra thì Kinh Kinh chỉ muốn lưu lại phục vụ ngài, cái khác thật không có nghĩ tới quá nhiều." Kinh Kinh cắn răng ám chỉ.
Diêu Thiên cười khổ nói: "Nha đầu ngốc, A Cha không thể bồi ngươi cả đời, chỉ có tướng công của ngươi mới có thể, đi đi!"
Kinh Kinh hít một hơi, nàng từ từ đi ra khỏi thư phòng của Diêu Thiên, nhìn nam nhân yên lặng lạnh lùng bên trong nàng có chút thất vọng. Cả đời này hắn có thể hay không chỉ coi nàng như con dâu, sẽ không coi nàng như nữ nhân?
Đi từ từ vào gian phòng Diêu Viễn Từ, thấy hắn ngồi ở trên giường, một đôi mắt trống rỗng không tập trung dừng ở trên rèm che. Hắn nghe được có người đi tới, nói: "Ngươi muốn như thế nào, tùy ngươi tốt lắm." Thanh âm mang theo chua sót, giống như nữ tử chờ đợi bị người cưỡng dâm.
Kinh Kinh thiếu chút nữa không có ngã xuống, giật giật khóe miệng nói: "Ta sẽ không làm như vậy với ngươi, là nàng muốn làm như vậy với ngươi!" Giơ tay để cho Linh nhi đẩy Tố Vân tới bên giường, nói: "Phải làm sao không cần ta phải dạy chứ?"
Mặt Tố Vân đã triệt để hồng, tay của nàng đã bị người trên giường bắt được trong lòng từ từ bình tĩnh, nói: "Không... Không cần." Trước khi nàng tới đây đã được mẫu thân và ma ma có kinh nghiệm tiến hành giáo dục nàng cả đêm, chỉ sợ nàng không chiếm được tâm Diêu Viễn Từ. Dù là thiếp, rốt cuộc quốc sư phủ cũng khác với những thứ bên ngoài kia, ngay cả Lôi gia cũng không sánh bằng.
Kinh Kinh gật đầu một cái, nàng lui ra ngoài đóng cửa lại, lại đột nhiên mở ra cười nói: "Quên nói với các ngươi, chúc các ngươi bách niên hảo hợp." Nói xong lại đóng cửa lại. Lần này nàng không lại mở ra nữa, mà là dùng tiên pháp từ từ đi đến thư phòng công công, nàng muốn nhìn hắn một chút có thật là vô tâm hay không. Nhưng nàng lại thất vọng phát hiện, công công đang viết chữ, rất nghiêm túc viết chữ. Nàng thở dài, cố gắng của mình vẫn không có chút hiệu quả nào.
Bình luận facebook