Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Editor: tan_hye
May mắn Hoa Lạc Vân có chút kiến thức cơ bản, hắn hơi suy nghĩ một chút, thì nói: "Thanh phong tống noãn phồn hoa hồng!" (*) Tuy nói câu rất đơn giản, nhưng là cuối cùng ở giọng thấp trống hạ thấp thời gian nói ra.
(*) Tạm dịch: Trời trong xanh nắng ấm hoa hồng đung đưa.
Lại tiếp tục truyền hoa, lần này lại dừng ở trong tay Lôi Báo. Hắn gãi gãi đầu, loại chuyện làm thơ này không thích hợp với hắn nhất, vì vậy tùy tiện nói: "nại hà, nại hà!" (làm gì, làm gì) Thi từ Thiên triều được phép sắp đặt tùy ý, chỉ cần gieo vần là được. Hắn dùng phép lặp hai từ nại hà (làm gì), câu tiếp theo thì không dễ rồi.
Kết quả, không tốt là việc đọc câu tiếp theo rơi vào trong tay Kinh Kinh. Nàng sợ run một lát, cảm thấy công công vẫn giúp đỡ mình, giọng trống trầm thế nhưng gõ rất chậm, xem ra tạm thời không có ý định dừng lại. Nhưng là, cũng không thể gõ mãi được! Đầu óc Kinh Kinh nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc nghĩ tới ở nơi sư phụ tu tiên từng nghe hắn đọc thơ của Dị Thế (thế giới khác), lúc ấy sư phụ rất mê những thứ này cho nên cũng thường đọc cho nàng nghe. Nếu như vịnh hoa (ngâm thơ về hoa) thì nàng có nhớ một câu, dưới tình thế cấp bách liền thuận miệng nói: "Hoa lạc tri đa thiểu" (Hoa rơi biết bao nhiêu)
Mọi người kinh hãi, bởi vì Hoa Lạc Vân mở đầu coi như là có quy củ, câu kia của Lôi Báo cũng là cứng rắn thêm vào, nhưng chỉ nói đến câu này của Kinh Kinh câu này, quả nhiên là câu thơ vịnh hoa hay nhất.
Quý phi nương nương ngẩn ra, chẳng lẽ thiếu nữ này còn có tài năng kinh thế sao? Nàng mới không tin, vì vậy nói: "Hoàng thượng ván này thế nào?"
Hoàng thượng Thiên Vinh ho nhẹ nói: "Ván này đương nhiên là con trai của Lôi ái khanh thua."
Lôi Báo gãi gãi đầu, tự động đi ra. Chỉ là, lúc hắn đi qua thì nhìn Kinh Kinh một cái. Mặc dù hắn không có tài nhưng lại thích nữ tử có tài nghệ cao, tuy là biểu muội cũng tính được tính là tài học thượng đẳng (hàng đầu), nhưng vẫn bị thua bởi nàng. Mà hôm nay, nàng lại khiến cho chính mình mở mang tầm mắt.
Hoa Lạc Vân cũng là như vậy, nhưng lúc hắn quay đầu nhìn Kinh Kinh thì phát hiện nàng đang thở sâu, vừa thở sâu vừa ngắt nhéo ngón tay, xem ra tình huống vừa rồi nàng thực sự rất khẩn trương.
Về phần Diêu Thiên, hắn kiêu hạnh sau lại cảm thấy khó có được nàng vừa mới học viết chữ lại có thể nói ra được một câu thơ như vậy, không tệ không tệ, bình thường đọc nhiều sách quả nhiên không vô ích. Trò chơi tiếp tục, quý phi nương nương nâng trống, lần này hoa dừng ở trong tay một thiếu phụ khác. Mặt nàng đỏ lên, trầm ngâm chốc lát nói: "Mãn viện tiêu sắt độc tha diễm." (Tạm dịch: Cả sân vắng lặng chỉ nó tươi đẹp) Tiếp theo hoa rơi ở trong tay phu quân nàng, phu thê đồng tâm, hắn cười nói: "Băng hàn ngạo tuyết cánh phương hoa." Lần thứ ba hoa rơi vào trong tay một thiếu niên, hắn kinh sợ run một hồi, nói: "Như hỏi nó là vật gì?" Hắn cũng không đoán được tiếp theo làm thế nào để đối được với "là cái gì", vì vậy câu khó khăn nhất lại rơi vào trong tay Kinh Kinh.
Diêu Thiên nhìn Quý phi nương nương một cái, cau mày. Quý phi nương nương quay lại nhìn thoáng qua, nở nụ cười! Ý tứ của hai người chính là, ngươi là cố ý?
Quý phi nương nương nói: ta chính là cố ý như thế nào?
Hoàng thượng Thiên Vinh, ngẩng đầu một góc 30 độ nhìn trời thở dài. Cầu xin ai đó tới cứu trẫm đi!
Kinh Kinh đoán ra vật kia là vật gì, nhưng câu nói của thiếu niên kia nàng thấy không hợp, vì vậy lại lấy một câu thơ vịnh Mai đơn giản của Dị Giới, nói: "Góc tường Nhất Chi Mai!" Bây giờ nàng cũng không cần biết mở đầu hay là kết thúc nữa, chỉ lấy một câu hay dùng. Không ngờ dùng câu này lại rất thích hợp, vì vậy quần thần và hoàng thượng đều phát ra âm thanh kinh thán (kinh hãi + thán phục). Kinh Kinh đỏ mặt, nàng cũng không biết những thứ thán phục này là thật lòng hay giả vờ.
Diêu Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, một lần là trùng hợp hai lần chẳng lẽ cũng là trùng hợp sao?
Có vị đại thần nói: "Nghe nói vị thiếu phu nhân này là muội muội của trạng nguyên, không ngờ lại đa tài như vậy."
Diêu Thiên nghĩ cũng đúng, ca ca có thể thi đỗ trạng viên muội muội học chút thơ gieo vần mà thôi ngược lại cũng không phải không có khả năng.
Vì vậy, tựa như đụng vào vận may như vậy, Kinh Kinh hoặc là mượn thơ Dị Giới dùng hoặc là chính mình tùy ý đọc hai câu, cũng một đường đánh bại tất cả. Cuối cùng, vậy mà chỉ còn dư lại hai người nàng và Hoa Lạc Vân. Câu thứ nhất là do Hoa Lạc Vân bắt đầu, lần này hắn phải suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại nếu nữ tử đều được nuôi dưỡng chốn khuê phòng, như vậy mình không ngại làm chút thơ đánh trận. Vì vậy nói: "Kinh phá trường không kích hoa vân, nam nhi chí ở bốn phương!"
Tiếp theo chính là Kinh Kinh rồi, lần này Kinh Kinh cũng phải mất thời gian thật lâu. Loại thơ này sư phụ không thường đọc, nàng cũng không phải rất ưa thích. Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc nàng nghĩ tới một bài, là lúc sư phụ uống say đã đọc, câu chữ là như vậy: "Chớ đợi rảnh rỗi, bạc đầu thiếu niên, bi thương vô ích!" Kinh Kinh đối xong, chỉ thấy Hoa Lạc Vân đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đột nhiên đứng lên, hắn kích động nói: "Ngươi... Ngươi..." Kinh Kinh sợ hết hồn, ba bước hai bước lập tức chạy đến bên cạnh Diêu Thiên, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi." Trước cứ nói xin lỗi, hẳn là không có lỗi. Ai biết, câu thơ này có phải sư phụ đọc thơ của Dị Giới hay không, ngộ nhỡ bị người ta nói là đạo thơ thì sao.
Trong lòng Hoa Lạc Vân vô cùng kích động, từ nhỏ hắn đã hướng tới cuộc sống võ tướng nhưng vẫn không thể như nguyện, một lời chí ở bốn phương không người nào có thể hiểu được. Chính là một thiếu nữ làm sao lại có thể nói ra được suy nghĩ trong lòng hắn làm cho hắn vô cùng khó hiểu, lại kích động như gặp được người cùng chí hướng. Thấy nàng nói xin lỗi biết mình nhất định là luống cuống, mặt đỏ lên chủ động hướng về phía hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, Quý phi nương nương hạ thần nhận thua."
Ồn ào... Hiện trường kinh thán. Mặc dù thiên triều cũng không phản đối nữ tử đi học làm thú vui, nhưng bình thường chỉ cần nhận biết mấy chữ là được, bởi vì các nàng cũng không thi công danh tự nhiên không ai lại phí nhiều tinh thần đọc sách đến mức kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy (ý nói nghiên cứu sâu, học vấn cao, tài giỏi). Cho nên, từ xưa tới nay tài nữ thật sự được xưng tụng đánh bại nam nhân tài đã ít lại càng ít, bọn họ cho là trước mắt chính là một cái.
Diêu Thiên cũng không nói ra lời, nếu như nói câu thơ của Hoa Lạc Vân lộ vẻ ngây thơ thì câu kế tiếp của Kinh Kinh lại có thể là kiệt tác rồi, cho dù là hắn cũng nghĩ không được câu đối như vậy.
Hoàng thượng Thiên Vinh thấy bên dưới đều ồn ào, lớn tiếng nói: "Nếu thắng trò chơi phải có thưởng, người tới thưởng Văn Phòng Tứ Bảo." Không lâu lắm, có người mang bút lông tới. Hoàng thượng Thiên Vinh vung đại bút lên, viết sáu chữ: Thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ, nói: "Danh hiệu này tặng cho Diêu thiếu phu nhân, có người không phục sao?" Thật ra thì hắn nghĩ qua, đưa Kim (vàng) đưa Ngân (bạc) thì không nỡ, không bằng đưa mấy chữ này cho quốc sư đại nhân mặt mũi cũng không cần mình móc tiền túi, rất tốt rất tốt!
Nhưng hoàng thượng lại không biết, sáu chữ này làm cho buổi triều sáng mai của hắn biết bao nhiêu phiền toái, dĩ nhiên những thứ này nói sau.
Lại nói Kinh Kinh đã ngây ngốc, may mắn Diêu Thiên lôi kéo nàng quỳ xuống đất tạ ơn. Thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ! Khóe miệng Kinh Kinh rút gân, nếu để cho sư phụ biết nhất định sẽ bị hắn cười đến rụng răng. Chỉ là, vì mặt mũi công công nàng chết cũng phải chống đỡ được. Thực bất đắc dĩ lắm thì lấy da mặt cọ tường, cọ nhiều mấy cái là dầy. Về vấn đề phục hay không phục, ông trời muốn đánh lôi, ngươi nghe hay không nghe nó đều bị đánh. Cho nên, không có ai không phục, cái danh hào này coi như định ra rồi.
Nhưng Diêu Thiên lại có chút hối hận vì đã mang Kinh Kinh tới, về sau chỉ sợ phải phiền não rồi, không vì cái gì khác, bởi vì ánh mắt ái mộ của mấy tên thiếu niên mới vừa bị con dâu đánh bại này quá mức trần trụi, cho dù là người nào cũng biết phiền toái lớn rồi. Cố tình mọi người cũng đều biết, kể từ khi Kinh Kinh qua môn vẫn luôn bị Diêu Viễn Từ xa lánh, đến nay không thể viên phòng! Càng nghĩ hắn càng hối hận, càng nhìn mấy tên thiếu niên kia lại càng không vừa mắt. Cuối cùng, hắn nghĩ tới người khởi sướng sự kiện vừa rồi, liền ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười về phía hắn.
Hoàng thượng Thiên Vinh không cười được nữa, khóe miệng rút rút, tình huống giống hệt Lôi Tử. Nhưng báo ứng của hắn tới nhanh hơn so với Lôi Tử bên kia hơn nhiều, quốc sư đại nhân làm một lễ thật sâu nói: "Thần đa tạ hoàng thượng ban thưởng, vì thế thần nguyện ý nghỉ ngơi bế quan một tháng, ăn chay niệm Phật cầu xin bình an phồn hoa cho triều ta, chẳng biết có được không?" Hoàng thượng Thiên Vinh rơi lệ, vị quốc sư đại nhân này của hắn muốn bãi công, hắn muốn làm thế nào? Lần trước bởi vì hôn lễ Viễn Từ hắn nghỉ ngơi mấy ngày tình huống đã rất khó thu thập, nếu như lần này lại bãi công một tháng, chẳng phải thời gian hắn vui chơi với ái phi cũng không có? Tuổi của hắn đã không nhỏ, nhưng là bây giờ ngay cả một thái tử cũng chưa sinh được, lại bận rộn nữa hắn càng phải chờ đợi thêm rồi. Dùng ánh mắt cực độ tội nghiệp nhìn về phía biểu ca cầu cứu, thế nhưng hắn lại đứng ở nơi đó mỉm cười với hắn. Thở dài, lần này hắn là nghiêm túc, thật lòng là muốn cho hắn tiếp tục phải chờ đợi! "Vậy trẫm chuẩn." Không cho phép, không cho phép về sau người ta nói nghỉ một năm làm thế nào?
"Đa tạ hoàng thượng, còn có thần phát giác có chút uống nhiều, chẳng biết có thể về trước nghỉ ngơi có được không?"
Hoàng thượng Thiên Vinh nhìn hắn chỉ uống một ly rượu, nói: "Tốt."
"Tạ hoàng thượng." Diêu Thiên hành lễ, sau đó nói với Kinh Kinh: "Còn không cảm tạ hoàng thượng, chúng ta đi về."
Kinh Kinh cũng học Diêu Thiên cảm tạ hoàng thượng, sau đó cùng công công đi trở về quốc sư phủ.
Hoàng thượng nhìn bọn hắn đi liền thở dài, mà quý phi nương nương lại nhỏ giọng nói: "Lần này cứ tính như thế, lần sau..." Hoàng thượng Thiên Vinh u oán liếc mắt nhìn quý phi nương nương, nhỏ giọng nói: "Ái phi, lần này ngươi sẽ phải một mình trông phòng một tháng rồi, ngàn vạn lần không được trách trẫm, trẫm cực kỳ bất đắc dĩ."
Gương mặt Quý phi nương nương đỏ lên, cũng nhỏ giọng nói: "Tại sao?"
Hoàng thượng Thiên Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Quý phi nương nương, nghĩ tới đủ loại biểu hiện ở trên giường của nàng, tâm ngứa ngáy nhưng lại đau lòng nói: "Quốc sư xin nghỉ, Vân nhi ngươi đoán ta còn có thời gian rảnh rỗi vui vẻ trên giường với ngươi sao?"
Quý phi nương nương lúc này mới tỉnh ngộ lại, liền thầm trách mình vừa rồi quá mức lỗ mãng, hiện tại tốt rồi, vịt béo bị đánh chết trước mặt còn bay mất. Tiếp, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài!
Lại nói dọc đường đi Kinh Kinh cũng không nghe thấy công công nói chuyện nữa, đến trong phủ nàng nóng nảy liên tiếp nói xin lỗi: "A Cha, ta thật sự là không là cố ý..." Trộm dùng thơ văn Dị giới.
"Không cần phải nói, ta biết ngươi là vô ý. Nhưng là, về sau phải cẩn thận, chớ để..." Diêu Thiên nói một nửa thì ngừng, hắn muốn con dâu chớ để như thế nào? Chớ để ý tới những người tuổi trẻ kia? Chớ theo đuổi cái gì hạnh phúc? Hắn thở dài nói: "Thôi, ngươi vui vẻ là được."
Kinh Kinh không biết hắn có ý gì, chỉ là yên lặng gật đầu một cái. Chỉ là nàng không ngờ, ngày thứ hai danh tiếng thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ đã truyền ra. Mà nàng cũng chân chính nhận được bó hoa đúng tiêu chuẩn đầu tiên, người tặng hoa chính là Hoa Lạc Vân! Nàng nghiêng đầu, tại sao hắn muốn tặng hoa cho mình, còn hẹn tới giang lâu gặp mặt? Chẳng lẽ muốn đuổi theo nàng hỏi thi từ ngày đó là trộm từ nơi nào sao? Không thể gặp, nhất định không thể gặp. Kinh Kinh gật đầu nghĩ vậy, lại nghe thấy công công Diêu Thiên hỏi: "Nha đầu hoa không tệ, có thể cho A Cha không?" Kinh Kinh ngẩng đầu, lại thấy công công dùng khuôn mặt vô cùng dịu dàng tươi cười nhìn nàng, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng đôi tay cầm hoa dâng lên, nói: "Ừm, A Cha cầm đi đi!" Tại sao trong lúc bất chợt nàng cảm thấy nụ cười của A Cha rất đáng sợ, giống như bức tranh ác ma đây? Không thể nào, A Cha là một người dịu dàng thiện lương như vậy, nhất định là ảo giác ảo giác.
Sau một nén hương, nàng cho là ảo giác thì nụ cười lại một lần xuất hiện trên mặt Diêu Thiên, thời điểm hắn ném bó hoa Kinh Kinh được tặng đi, vẫn chưa yên tâm liền chồn xuống dưới đất, sau đó vỗ tay một cái. Coi như hắn nghĩ để cho Kinh Kinh lấy được hạnh phúc, cũng không nói để cho bọn họ theo đuổi người đuổi tới tận quốc sư phủ, đây không phải là đưa tay đánh vào mặt hắn sao?
May mắn Hoa Lạc Vân có chút kiến thức cơ bản, hắn hơi suy nghĩ một chút, thì nói: "Thanh phong tống noãn phồn hoa hồng!" (*) Tuy nói câu rất đơn giản, nhưng là cuối cùng ở giọng thấp trống hạ thấp thời gian nói ra.
(*) Tạm dịch: Trời trong xanh nắng ấm hoa hồng đung đưa.
Lại tiếp tục truyền hoa, lần này lại dừng ở trong tay Lôi Báo. Hắn gãi gãi đầu, loại chuyện làm thơ này không thích hợp với hắn nhất, vì vậy tùy tiện nói: "nại hà, nại hà!" (làm gì, làm gì) Thi từ Thiên triều được phép sắp đặt tùy ý, chỉ cần gieo vần là được. Hắn dùng phép lặp hai từ nại hà (làm gì), câu tiếp theo thì không dễ rồi.
Kết quả, không tốt là việc đọc câu tiếp theo rơi vào trong tay Kinh Kinh. Nàng sợ run một lát, cảm thấy công công vẫn giúp đỡ mình, giọng trống trầm thế nhưng gõ rất chậm, xem ra tạm thời không có ý định dừng lại. Nhưng là, cũng không thể gõ mãi được! Đầu óc Kinh Kinh nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc nghĩ tới ở nơi sư phụ tu tiên từng nghe hắn đọc thơ của Dị Thế (thế giới khác), lúc ấy sư phụ rất mê những thứ này cho nên cũng thường đọc cho nàng nghe. Nếu như vịnh hoa (ngâm thơ về hoa) thì nàng có nhớ một câu, dưới tình thế cấp bách liền thuận miệng nói: "Hoa lạc tri đa thiểu" (Hoa rơi biết bao nhiêu)
Mọi người kinh hãi, bởi vì Hoa Lạc Vân mở đầu coi như là có quy củ, câu kia của Lôi Báo cũng là cứng rắn thêm vào, nhưng chỉ nói đến câu này của Kinh Kinh câu này, quả nhiên là câu thơ vịnh hoa hay nhất.
Quý phi nương nương ngẩn ra, chẳng lẽ thiếu nữ này còn có tài năng kinh thế sao? Nàng mới không tin, vì vậy nói: "Hoàng thượng ván này thế nào?"
Hoàng thượng Thiên Vinh ho nhẹ nói: "Ván này đương nhiên là con trai của Lôi ái khanh thua."
Lôi Báo gãi gãi đầu, tự động đi ra. Chỉ là, lúc hắn đi qua thì nhìn Kinh Kinh một cái. Mặc dù hắn không có tài nhưng lại thích nữ tử có tài nghệ cao, tuy là biểu muội cũng tính được tính là tài học thượng đẳng (hàng đầu), nhưng vẫn bị thua bởi nàng. Mà hôm nay, nàng lại khiến cho chính mình mở mang tầm mắt.
Hoa Lạc Vân cũng là như vậy, nhưng lúc hắn quay đầu nhìn Kinh Kinh thì phát hiện nàng đang thở sâu, vừa thở sâu vừa ngắt nhéo ngón tay, xem ra tình huống vừa rồi nàng thực sự rất khẩn trương.
Về phần Diêu Thiên, hắn kiêu hạnh sau lại cảm thấy khó có được nàng vừa mới học viết chữ lại có thể nói ra được một câu thơ như vậy, không tệ không tệ, bình thường đọc nhiều sách quả nhiên không vô ích. Trò chơi tiếp tục, quý phi nương nương nâng trống, lần này hoa dừng ở trong tay một thiếu phụ khác. Mặt nàng đỏ lên, trầm ngâm chốc lát nói: "Mãn viện tiêu sắt độc tha diễm." (Tạm dịch: Cả sân vắng lặng chỉ nó tươi đẹp) Tiếp theo hoa rơi ở trong tay phu quân nàng, phu thê đồng tâm, hắn cười nói: "Băng hàn ngạo tuyết cánh phương hoa." Lần thứ ba hoa rơi vào trong tay một thiếu niên, hắn kinh sợ run một hồi, nói: "Như hỏi nó là vật gì?" Hắn cũng không đoán được tiếp theo làm thế nào để đối được với "là cái gì", vì vậy câu khó khăn nhất lại rơi vào trong tay Kinh Kinh.
Diêu Thiên nhìn Quý phi nương nương một cái, cau mày. Quý phi nương nương quay lại nhìn thoáng qua, nở nụ cười! Ý tứ của hai người chính là, ngươi là cố ý?
Quý phi nương nương nói: ta chính là cố ý như thế nào?
Hoàng thượng Thiên Vinh, ngẩng đầu một góc 30 độ nhìn trời thở dài. Cầu xin ai đó tới cứu trẫm đi!
Kinh Kinh đoán ra vật kia là vật gì, nhưng câu nói của thiếu niên kia nàng thấy không hợp, vì vậy lại lấy một câu thơ vịnh Mai đơn giản của Dị Giới, nói: "Góc tường Nhất Chi Mai!" Bây giờ nàng cũng không cần biết mở đầu hay là kết thúc nữa, chỉ lấy một câu hay dùng. Không ngờ dùng câu này lại rất thích hợp, vì vậy quần thần và hoàng thượng đều phát ra âm thanh kinh thán (kinh hãi + thán phục). Kinh Kinh đỏ mặt, nàng cũng không biết những thứ thán phục này là thật lòng hay giả vờ.
Diêu Thiên cũng có chút ngoài ý muốn, một lần là trùng hợp hai lần chẳng lẽ cũng là trùng hợp sao?
Có vị đại thần nói: "Nghe nói vị thiếu phu nhân này là muội muội của trạng nguyên, không ngờ lại đa tài như vậy."
Diêu Thiên nghĩ cũng đúng, ca ca có thể thi đỗ trạng viên muội muội học chút thơ gieo vần mà thôi ngược lại cũng không phải không có khả năng.
Vì vậy, tựa như đụng vào vận may như vậy, Kinh Kinh hoặc là mượn thơ Dị Giới dùng hoặc là chính mình tùy ý đọc hai câu, cũng một đường đánh bại tất cả. Cuối cùng, vậy mà chỉ còn dư lại hai người nàng và Hoa Lạc Vân. Câu thứ nhất là do Hoa Lạc Vân bắt đầu, lần này hắn phải suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại nếu nữ tử đều được nuôi dưỡng chốn khuê phòng, như vậy mình không ngại làm chút thơ đánh trận. Vì vậy nói: "Kinh phá trường không kích hoa vân, nam nhi chí ở bốn phương!"
Tiếp theo chính là Kinh Kinh rồi, lần này Kinh Kinh cũng phải mất thời gian thật lâu. Loại thơ này sư phụ không thường đọc, nàng cũng không phải rất ưa thích. Nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc nàng nghĩ tới một bài, là lúc sư phụ uống say đã đọc, câu chữ là như vậy: "Chớ đợi rảnh rỗi, bạc đầu thiếu niên, bi thương vô ích!" Kinh Kinh đối xong, chỉ thấy Hoa Lạc Vân đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đột nhiên đứng lên, hắn kích động nói: "Ngươi... Ngươi..." Kinh Kinh sợ hết hồn, ba bước hai bước lập tức chạy đến bên cạnh Diêu Thiên, cúi đầu nói: "Thật xin lỗi." Trước cứ nói xin lỗi, hẳn là không có lỗi. Ai biết, câu thơ này có phải sư phụ đọc thơ của Dị Giới hay không, ngộ nhỡ bị người ta nói là đạo thơ thì sao.
Trong lòng Hoa Lạc Vân vô cùng kích động, từ nhỏ hắn đã hướng tới cuộc sống võ tướng nhưng vẫn không thể như nguyện, một lời chí ở bốn phương không người nào có thể hiểu được. Chính là một thiếu nữ làm sao lại có thể nói ra được suy nghĩ trong lòng hắn làm cho hắn vô cùng khó hiểu, lại kích động như gặp được người cùng chí hướng. Thấy nàng nói xin lỗi biết mình nhất định là luống cuống, mặt đỏ lên chủ động hướng về phía hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, Quý phi nương nương hạ thần nhận thua."
Ồn ào... Hiện trường kinh thán. Mặc dù thiên triều cũng không phản đối nữ tử đi học làm thú vui, nhưng bình thường chỉ cần nhận biết mấy chữ là được, bởi vì các nàng cũng không thi công danh tự nhiên không ai lại phí nhiều tinh thần đọc sách đến mức kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy (ý nói nghiên cứu sâu, học vấn cao, tài giỏi). Cho nên, từ xưa tới nay tài nữ thật sự được xưng tụng đánh bại nam nhân tài đã ít lại càng ít, bọn họ cho là trước mắt chính là một cái.
Diêu Thiên cũng không nói ra lời, nếu như nói câu thơ của Hoa Lạc Vân lộ vẻ ngây thơ thì câu kế tiếp của Kinh Kinh lại có thể là kiệt tác rồi, cho dù là hắn cũng nghĩ không được câu đối như vậy.
Hoàng thượng Thiên Vinh thấy bên dưới đều ồn ào, lớn tiếng nói: "Nếu thắng trò chơi phải có thưởng, người tới thưởng Văn Phòng Tứ Bảo." Không lâu lắm, có người mang bút lông tới. Hoàng thượng Thiên Vinh vung đại bút lên, viết sáu chữ: Thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ, nói: "Danh hiệu này tặng cho Diêu thiếu phu nhân, có người không phục sao?" Thật ra thì hắn nghĩ qua, đưa Kim (vàng) đưa Ngân (bạc) thì không nỡ, không bằng đưa mấy chữ này cho quốc sư đại nhân mặt mũi cũng không cần mình móc tiền túi, rất tốt rất tốt!
Nhưng hoàng thượng lại không biết, sáu chữ này làm cho buổi triều sáng mai của hắn biết bao nhiêu phiền toái, dĩ nhiên những thứ này nói sau.
Lại nói Kinh Kinh đã ngây ngốc, may mắn Diêu Thiên lôi kéo nàng quỳ xuống đất tạ ơn. Thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ! Khóe miệng Kinh Kinh rút gân, nếu để cho sư phụ biết nhất định sẽ bị hắn cười đến rụng răng. Chỉ là, vì mặt mũi công công nàng chết cũng phải chống đỡ được. Thực bất đắc dĩ lắm thì lấy da mặt cọ tường, cọ nhiều mấy cái là dầy. Về vấn đề phục hay không phục, ông trời muốn đánh lôi, ngươi nghe hay không nghe nó đều bị đánh. Cho nên, không có ai không phục, cái danh hào này coi như định ra rồi.
Nhưng Diêu Thiên lại có chút hối hận vì đã mang Kinh Kinh tới, về sau chỉ sợ phải phiền não rồi, không vì cái gì khác, bởi vì ánh mắt ái mộ của mấy tên thiếu niên mới vừa bị con dâu đánh bại này quá mức trần trụi, cho dù là người nào cũng biết phiền toái lớn rồi. Cố tình mọi người cũng đều biết, kể từ khi Kinh Kinh qua môn vẫn luôn bị Diêu Viễn Từ xa lánh, đến nay không thể viên phòng! Càng nghĩ hắn càng hối hận, càng nhìn mấy tên thiếu niên kia lại càng không vừa mắt. Cuối cùng, hắn nghĩ tới người khởi sướng sự kiện vừa rồi, liền ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười về phía hắn.
Hoàng thượng Thiên Vinh không cười được nữa, khóe miệng rút rút, tình huống giống hệt Lôi Tử. Nhưng báo ứng của hắn tới nhanh hơn so với Lôi Tử bên kia hơn nhiều, quốc sư đại nhân làm một lễ thật sâu nói: "Thần đa tạ hoàng thượng ban thưởng, vì thế thần nguyện ý nghỉ ngơi bế quan một tháng, ăn chay niệm Phật cầu xin bình an phồn hoa cho triều ta, chẳng biết có được không?" Hoàng thượng Thiên Vinh rơi lệ, vị quốc sư đại nhân này của hắn muốn bãi công, hắn muốn làm thế nào? Lần trước bởi vì hôn lễ Viễn Từ hắn nghỉ ngơi mấy ngày tình huống đã rất khó thu thập, nếu như lần này lại bãi công một tháng, chẳng phải thời gian hắn vui chơi với ái phi cũng không có? Tuổi của hắn đã không nhỏ, nhưng là bây giờ ngay cả một thái tử cũng chưa sinh được, lại bận rộn nữa hắn càng phải chờ đợi thêm rồi. Dùng ánh mắt cực độ tội nghiệp nhìn về phía biểu ca cầu cứu, thế nhưng hắn lại đứng ở nơi đó mỉm cười với hắn. Thở dài, lần này hắn là nghiêm túc, thật lòng là muốn cho hắn tiếp tục phải chờ đợi! "Vậy trẫm chuẩn." Không cho phép, không cho phép về sau người ta nói nghỉ một năm làm thế nào?
"Đa tạ hoàng thượng, còn có thần phát giác có chút uống nhiều, chẳng biết có thể về trước nghỉ ngơi có được không?"
Hoàng thượng Thiên Vinh nhìn hắn chỉ uống một ly rượu, nói: "Tốt."
"Tạ hoàng thượng." Diêu Thiên hành lễ, sau đó nói với Kinh Kinh: "Còn không cảm tạ hoàng thượng, chúng ta đi về."
Kinh Kinh cũng học Diêu Thiên cảm tạ hoàng thượng, sau đó cùng công công đi trở về quốc sư phủ.
Hoàng thượng nhìn bọn hắn đi liền thở dài, mà quý phi nương nương lại nhỏ giọng nói: "Lần này cứ tính như thế, lần sau..." Hoàng thượng Thiên Vinh u oán liếc mắt nhìn quý phi nương nương, nhỏ giọng nói: "Ái phi, lần này ngươi sẽ phải một mình trông phòng một tháng rồi, ngàn vạn lần không được trách trẫm, trẫm cực kỳ bất đắc dĩ."
Gương mặt Quý phi nương nương đỏ lên, cũng nhỏ giọng nói: "Tại sao?"
Hoàng thượng Thiên Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Quý phi nương nương, nghĩ tới đủ loại biểu hiện ở trên giường của nàng, tâm ngứa ngáy nhưng lại đau lòng nói: "Quốc sư xin nghỉ, Vân nhi ngươi đoán ta còn có thời gian rảnh rỗi vui vẻ trên giường với ngươi sao?"
Quý phi nương nương lúc này mới tỉnh ngộ lại, liền thầm trách mình vừa rồi quá mức lỗ mãng, hiện tại tốt rồi, vịt béo bị đánh chết trước mặt còn bay mất. Tiếp, hai người nhìn nhau một cái, đồng thời thở dài!
Lại nói dọc đường đi Kinh Kinh cũng không nghe thấy công công nói chuyện nữa, đến trong phủ nàng nóng nảy liên tiếp nói xin lỗi: "A Cha, ta thật sự là không là cố ý..." Trộm dùng thơ văn Dị giới.
"Không cần phải nói, ta biết ngươi là vô ý. Nhưng là, về sau phải cẩn thận, chớ để..." Diêu Thiên nói một nửa thì ngừng, hắn muốn con dâu chớ để như thế nào? Chớ để ý tới những người tuổi trẻ kia? Chớ theo đuổi cái gì hạnh phúc? Hắn thở dài nói: "Thôi, ngươi vui vẻ là được."
Kinh Kinh không biết hắn có ý gì, chỉ là yên lặng gật đầu một cái. Chỉ là nàng không ngờ, ngày thứ hai danh tiếng thiên triều Đệ Nhất Tài Nữ đã truyền ra. Mà nàng cũng chân chính nhận được bó hoa đúng tiêu chuẩn đầu tiên, người tặng hoa chính là Hoa Lạc Vân! Nàng nghiêng đầu, tại sao hắn muốn tặng hoa cho mình, còn hẹn tới giang lâu gặp mặt? Chẳng lẽ muốn đuổi theo nàng hỏi thi từ ngày đó là trộm từ nơi nào sao? Không thể gặp, nhất định không thể gặp. Kinh Kinh gật đầu nghĩ vậy, lại nghe thấy công công Diêu Thiên hỏi: "Nha đầu hoa không tệ, có thể cho A Cha không?" Kinh Kinh ngẩng đầu, lại thấy công công dùng khuôn mặt vô cùng dịu dàng tươi cười nhìn nàng, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng đôi tay cầm hoa dâng lên, nói: "Ừm, A Cha cầm đi đi!" Tại sao trong lúc bất chợt nàng cảm thấy nụ cười của A Cha rất đáng sợ, giống như bức tranh ác ma đây? Không thể nào, A Cha là một người dịu dàng thiện lương như vậy, nhất định là ảo giác ảo giác.
Sau một nén hương, nàng cho là ảo giác thì nụ cười lại một lần xuất hiện trên mặt Diêu Thiên, thời điểm hắn ném bó hoa Kinh Kinh được tặng đi, vẫn chưa yên tâm liền chồn xuống dưới đất, sau đó vỗ tay một cái. Coi như hắn nghĩ để cho Kinh Kinh lấy được hạnh phúc, cũng không nói để cho bọn họ theo đuổi người đuổi tới tận quốc sư phủ, đây không phải là đưa tay đánh vào mặt hắn sao?