Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 9. Ấm Ức
Tiếc rằng, kế hoạch của chị Oanh có chút sơ hở. Cậu Hoan tuy nói chuyện với chị nhưng mắt thi thoảng vẫn liếc vợ. Thấy có đứa lăm le muốn tiếp cận con vợ lùn, cậu khó chịu cúp máy rồi ngay lập tức lao ra túm lấy cổ tay của kẻ đáng nghi, ngăn cản không cho phép người bẩn thỉu như nó động vào con vợ trắng mịn không tì vết của mình. Bị cậu bóp cổ tay đau điếng, nó hoảng hốt van nài:
- Cậu tha cho con. Mấy bữa nay con bị cúm chẳng lên rừng kiếm ăn được. Nhà con hết gạo mất rồi, con đói lắm... con chỉ muốn xin cô đây chút ít...
Thấy tội nghiệp thằng nhỏ nên Hân vội vã mở túi xách lấy tiền, nhưng cô chưa kịp đưa cho nó thì cậu đã quát:
- Ở đây không có chuyện của mày! Mau cút vào xe!
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết! Cút vào xe mau! Chuyện ngoài này để cậu xử lý!
Đợi con vợ ngoan ngoãn nghe lời vào trong xe ngồi cậu Hoan mới rút một xấp tiền trong ví cậu ra vứt cho thằng bé ăn xin. Nó cảm ơn cậu rối rít. Cậu kêu nó đọc địa chỉ nhà nó cho cậu, có địa chỉ rồi cậu nhắn tin cho thằng Hiếu, sau đó cau có nói với thằng bé:
- Giờ mày về nhà đi, lát sẽ có một thằng tên Hiếu qua nhà khám bệnh và cho mày thuốc miễn phí. Lần này cậu tha, nhưng lần sau mà dám có ý định tiếp cận vợ cậu thì mày chết con ạ. Xấu xấu bẩn bẩn mà đòi tăm tia vợ cậu, còn mơ đi!
- Dạ, con không dám tăm tia mợ đâu cậu.
- Dám hay không thì cũng cút!
Thằng bé sợ hãi lủi luôn. Nếu biết thằng này mắc dịch cúm thì có cho tiền ban nãy cậu cũng không tóm lấy cổ tay nó. Nghe đâu cái dịch này mới xuất hiện hai ba hôm nay, dễ lây lan ghê lắm. Vì sợ ảnh hưởng tới nấm lùn nên cậu gọi điện cho thằng Lập ra lệnh:
- Mợ Hân mày nhớ nhà! Mau lái xe qua trung tâm thương mại đưa mợ về thành phố chơi ít bữa.
Cậu vừa dứt lời thì con vợ cậu ngó đầu ra nói:
- Em từng mắc dịch cúm này một lần rồi, sẽ không bao giờ bị lây lại nữa đâu.
Cái con này, nó sở hữu cái máy đọc suy nghĩ của cậu hả? Cứ như đi guốc trong bụng cậu vậy. Cậu kêu thằng Lập không qua nữa rồi vui vẻ chở vợ về. Vào một ngày không lâu sau lần gặp gỡ thằng bé ăn xin, cậu Hoan bắt đầu bị ho nhiều, nghẹt mũi, mồ hôi chảy rần rần và sốt cao. Biết cậu bị mắc dịch, bu Tuyết thân yêu của cậu nhắn tin "quan tâm" đầy mùi mẫn, cơ mà bu chẳng dám bén mảng tới gần cậu như con vợ lùn. Hồi nhỏ mỗi lần cậu bị ốm, bu Hoa toàn sai bọn giúp việc đem cháo quẳng bên ngoài, cậu phải tự bò ra cửa lấy cháo đem vào phòng ngồi lủi thủi ăn một mình. Sau này lớn lên tụi nó sợ cậu, cũng có nhiều đứa con gái tình nguyện chăm cậu, nhưng chẳng đứa nào khéo được như vợ cậu cả. Vợ thổi cháo phù phù đút cho cậu ăn, vợ xấp khăn lau mồ hôi cho cậu, vợ ôm cậu vỗ về mỗi lúc cậu nhõng nhẽo kêu đau đầu. Cậu được chiều thì lại càng lên nước, cậu khoái chí ra sức bắt nạt vợ:
- Pha cậu cốc trà xanh.
- Dạ.
- Nhưng phải là trà pha từ lá trà bán ở nhà bà Thơ cơ, mày đích thân tới đó mua cho cậu.
- Dạ.
Hân đi mua về rồi, pha xong nhưng cậu chỉ uống có một ngụm thôi rồi lại kêu thèm nước cam, mà phải là quả cam hái từ vườn nhà con Trúc. Thấy vợ ngoan ngoãn đi mua cam cho mình, cậu vui đáo để. Lúc vợ về cậu lại bắt vợ nấu cháo cho cậu. Cậu thích ăn cháo từ hạt gạo tám thơm mua ở một cái nhà cách nhà cậu tận một quả đồi, ấy thế mà vợ vẫn thuận theo ý cậu. Suốt ba ngày ròng rã cậu hành vợ tơi bời khói lửa, hết đấm vai, bóp chân tới chạy chỗ này chỗ kia mua đồ. Sao mà cậu thích ngắm nghía cái bộ dạng ngoan hiền của vợ cậu thế cơ chứ? Cưng chiều cậu hết mực vậy chắc là yêu cậu nhiều lắm đấy! Chuyện! Đàn ông đẹp trai như cậu không yêu hơi phí. Không khéo lúc cậu ngủ, nó nằm ngắm cậu mê mệt cũng nên. Cứ chắc mẩm là thế nên có buổi sáng thức giấc thấy vợ vẫn ngủ, cậu bật dậy vỗ má vợ quát:
- Con điên kia! Đàn bà con gái có chồng đau ốm mà vẫn vô tư ngủ khì khì được là thế nào hả?
Hơi nóng từ má vợ khiến cậu giật nảy mình. Cậu chau mày sờ lên trán cậu. Ơ! Trán cậu man mát, hết sốt luôn rồi nè! Nhưng sao má con vợ cậu nóng thế? Không chỉ má mà trán cũng nóng. Sắc mặt nó tím tái, người đổ mồ hôi rần rần, doạ cậu sợ thót tim. Cậu hoảng hốt gọi lớn:
- Hân! Hân thối! Dậy đi Hân!
Nấm lùn khẽ hé mắt, giọng nó nhỏ đến mức cậu mà không ở gần nó chắc chẳng nghe thấy đâu. Nó bảo:
- Cậu bảo em thơm mà sao cứ thích gọi Hân thối?
- Ừ thì Hân thơm. Hân thơm ơi hình như mày bị mắc dịch cúm rồi.
Vợ lặng lẽ gật đầu hại cậu cáu điên:
- Sao mày kêu mày từng mắc dịch cúm này một lần rồi, sẽ không bao giờ bị lây lại nữa đâu?
- Em xạo đấy.
Lần này thì con vợ chỉ mấp máy môi chứ chẳng phát ra được âm thanh. Cậu hậm hực trách móc:
- Mày là bác sĩ mà không biết cách phòng tránh à? Loại bác sĩ rởm! Đốt sách vở đi cho nó xong!
Trên lý thuyết là có cách phòng tránh, nhưng có mỗi điều cơ bản là phải đeo khẩu trang và găng tay mỗi lần tiếp xúc với cậu Hân cũng không nỡ thì tránh sao nổi. Tuy Hân vẫn mỉm cười, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy lòng mình xót xa đến thế. Cậu buồn bã bế xốc vợ dậy, ẵm con vợ lùn gọn ghẽ trong lòng rồi mà cậu vẫn thấy chưa yên tâm, cậu siết nó chặt hơn, chặt tới mức dường như cậu muốn nó dính hẳn vào người cậu. Cậu khẽ cúi xuống đưa môi chạm nhẹ vào môi nó rồi ấm ức mắng:
- Đồ lừa gạt! Cậu ghét mày!
Cậu thực sự bị ấm ức mà, ai kêu cậu bị nó lừa đẹp cơ? Chuyện ra nông nỗi này rồi mà nó vẫn cười được, cậu thì cáu nhặng xị ngậu. Cậu quát ầm ĩ:
- Mày là con khốn nạn! Đã nói xạo rồi còn dám ngoan ngoãn nghe lời cậu, mặc cậu hành hạ xong lăn ra ốm để cậu thấy áy náy chứ gì? Đồ khôn lỏi!
- Khôn thế thì mới làm vợ cậu được chứ!
Nấm lùn mấp máy môi nói. Ốm chết bà ra rồi thì im xừ cái miệng đi còn cứ cố trả treo cậu. Đồ mất nết! Nhìn chiếc váy vợ mặc thấm đẫm mồ hôi cậu vội vã đặt vợ nằm xuống nệm rồi chạy vào nhà tắm lấy một chậu nước nhỏ và một chiếc khăn bông đem ra. Cậu bắt chước cách vợ chăm sóc mình, nhẹ nhàng cởi váy vợ để lau mồ hôi giúp nó. Nhưng cậu lại không được chuyên nghiệp như vợ, khi chiếc khăn bông chạm tới phần thanh xuân mịn màng của vợ, má cậu nóng bừng. Có một khoảnh khắc ngón út của cậu vô tình chạm vào viên ngọc nho nhỏ, cậu tưởng như tim mình vừa nhào ra khỏi lồng ngực. Cậu hồi trước chơi bời như vũ bão, thế nhưng đã bao giờ phải chịu đựng cái loại cảm xúc khủng khiếp như này đâu? Cậu đã khổ quá chừng rồi, ngó lên thấy cái mặt con vợ cũng kiểu thèn thẹn khiến cậu lại càng bối rối. Có mỗi việc dùng khăn bông thấm mồ hôi ở cái nơi đẫy đà kia thôi mà cậu cũng run rẩy mãi mới xong. Nơi ấy sau khi sạch mồ hôi thì trắng, mịn, mọng và đặc biệt cực kỳ hút mắt, cứ tưởng lau chỗ đó là khó khăn nhất rồi, nào ngờ vẫn còn một nơi nữa huyền bí và đẹp đẽ không kém. Cậu tự nhắc nhở mình bao nhiêu lần là vợ mình rất xấu, rất lùn, rất không eo thon, rất thế này, rất thế kia. Cơ mà vô ích! Tuy trước đây cậu Hoan từng khẳng định hàng trăm lần là cậu không hề có hứng thú với loại người như nấm lùn, nhưng hiện tại, vào thời khắc này, sự cương quyết của cậu dường như vừa bị bào mòn. Cậu đưa chiếc khăn bông tới đâu, Hân thấy bủn rủn tới đó, cô xấu hổ định giật lấy chiếc khăn tự lau người. Thật tiếc, đã không giành được đồ của cậu lại còn bị cậu mắng:
- Vợ cậu, cậu chăm. Đếch phải chuyện của mày!
Lý sự của cậu khiến Hân chịu thua. Hồi còn nhỏ, Hân để ý mỗi lần mẹ Hà bị ngượng, ba Hậu thường tôn trọng cho mẹ không gian riêng. Hân cũng hay bị đỏ mặt giống mẹ, nhưng cậu Hoan thì không được "tử tế" như ba cô. Cậu quái tính nhất trong số những người con trai Hân từng quen biết, nhưng đó lại chính là điểm thu hút Hân, khiến cô yêu rồi không dứt ra được. Hầu hết các chàng trai dưới thành phố khi tán Hân thường cố tình nói về những vấn đề đao to búa lớn, vì họ nghĩ Hân đọc nhiều nên thích bàn luận chuyện đại sự. Đúng là Hân mê đọc sách, nhưng cô lại không hề mê trai am hiểu, cô chỉ hứng thú với kiểu đàn ông mở miệng ra là khiến đối phương mắc cười như cậu Hoan thôi. Mặc dù hơi ngại ngùng nhưng cô đành chấp nhận để cậu lau người nốt cho mình.
- Hân...
Cậu Hoan buột miệng gọi vợ, cậu vốn định trêu "Hân thối", nhưng sợ bị vợ bắt bẻ nên cậu đột ngột cúi xuống vùi mặt vào bụng vợ hít một hơi, thấy rất thơm thì liền ngẩng đầu lên nhận xét:
- Hân của cậu rất thơm!
Hân tủm tỉm cười, cậu cũng cười tủm tỉm. Sau khi giúp vợ mặc chiếc váy hoa màu vàng chanh, cậu Hoan chăm vợ y như cái cách vợ chăm mình. Ngoài dỗ vợ uống thuốc, cậu phục vụ nó ba bữa sáng, trưa, tối. Đúng mười giờ đêm cậu còn đích thân xuống bếp lấy bát canh bồ câu hầm hạt sen đem lên phòng cho Hân. Hân phụng phịu kêu khát, tranh thủ lúc cậu quay đi rót nước, cô đưa bát canh qua cửa sổ cho Lập đang đứng đợi sẵn bên ngoài, đồng thời lấy vào một bát canh khác giống y hệt. Vì không phát hiện ra điều gì bất thường nên cậu vẫn vui vẻ đút canh cho Hân. Ăn xong bát canh Hân thấy đỡ chóng mặt đi nhiều, cô trở mình ngồi dậy vươn vai một xíu rồi đi vào nhà tắm. Cậu Hoan cũng lao vào cùng vợ. Vợ là người duy nhất trên đời này chiều cậu đến mức phết cả kem đánh răng cho cậu, cậu tất nhiên cũng muốn chiều vợ như vậy. Ngặt nỗi cậu đợi mãi mà chả thấy vợ nhờ gì cả, cậu đành phải mở lời:
- Con nấm lùn kia! Nếu mày muốn cậu có thể phết kem đánh răng cho mày đấy!
Vợ cậu khách sáo bảo:
- Ngày hôm nay cậu chăm em vậy là đủ rồi. Lúc em mệt, em nương nhờ vào cậu. Giờ em đỡ rồi, chuyện nhỏ như thế em có thể tự làm được. Cậu đi nghỉ trước đi kẻo mệt, cậu cũng mới khỏi cúm mà.
- Ôi dào! Nghỉ ngơi cái cóc khô gì? Cậu chưa mệt. Cậu bảo này, ngoài phết kem đánh răng ra cậu còn biết xấp nước khăn mặt đấy.
Cậu gợi ý, Hân nhỏ nhẹ nói:
- Dạ thôi, không cần đâu ạ.
Vợ lễ phép là thế mà vẫn khiến chồng thất vọng quá chừng. Con vợ mất dạy, dám từ chối cậu. Cậu đợi nó đánh răng rửa mặt xong liền mặt dày đề nghị:
- Nếu chân mày bị nhức mỏi thì nói với cậu một câu, cậu ẵm mày vào giường.
- Em tự đi được mà.
Cái giọng không cần chồng của Hân bức cậu nổi khùng. Cậu tức tối nhấc bổng con vợ lên, hầm hầm tức giận lao ra phòng ngủ vứt nó thẳng lên giường rồi quát ầm ĩ:
- Gi gỉ gì gi cái gì mày cũng tự làm được thì mày còn lấy chồng làm cái đếch gì?
- Em... em...
Hân tỏ ra khá bối rối, cậu nghiêm mặt dạy bảo:
- Em iếc cái khỉ mốc. Nghĩa vụ của một con vợ là lúc nào thằng chồng nó chiều thì cứ để im cho nó thể hiện, còn mình thì chỉ việc thả lỏng rồi hưởng thụ một cách sung sướng thôi, mày hiểu chửa?
Phát ngôn của cậu khiến Hân mắc cười quá chừng, nhưng cô vẫn cố nhịn rồi làm ra vẻ nghiêm túc dạ một câu cho cậu an tâm. Cậu thấy vợ nghe lời thì khoái lắm, cậu trèo lên giường nằm với Hân. Hân nằm thẳng, còn cậu nằm nghiêng người về phía Hân. Kéo chăn đắp cho hai vợ chồng xong cậu ra lệnh cho vợ ngủ giữ sức, nhưng lúc nó ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt cậu lại hơi sợ, tại cậu chẳng phân biệt được nó ngủ thật hay nó mệt quá xỉu mất. Nếu nó xỉu mà cậu không đưa nó đi viện kịp thời thì toi. Nó là bác sĩ nó chăm cậu được chứ cậu làm gì có kinh nghiệm chăm nó? Cậu sốt ruột vỗ má vợ hỏi cho ra nhẽ:
- Con vợ kia! Ngủ chưa thế?
Vợ cậu hiền hiền gật đầu, cậu bĩu môi mắng:
- Ngủ thế mà là ngủ hả? Ngủ gian ngủ dối!
Vợ mỉm cười, cậu sốt ruột đề nghị:
- Cậu đưa mày vào viện nhá!
Thấy vợ lắc đầu, cậu đành chiều theo ý nó. Cậu ghé mặt mình sát vào mặt vợ, tủm tỉm trêu:
- Sao không thích vào viện? Nhớ gương mặt đẹp trai của cậu chứ gì? Cậu biết thừa!
Hân đang nhức hết cả đầu mà cũng phải phì cười. Cậu nom Hân cười thấy nó đáng yêu gì đâu, không thèm giữ sĩ diện nữa, cậu đường đột mở lời:
- Nè! Môi mày hơi bị nhợt nhạt đấy, hay cậu chạm vào một xíu nhé, biết đâu nó lại hồng lên thì sao?
Tuy thấy cái cớ làm hồng đôi môi nhợt nhạt của chồng hơi buồn cười nhưng Hân vẫn e thẹn gật đầu. Cậu hí hửng chạm sát môi vào môi vợ. Cậu cứ chạm vậy thôi, ngốc nghếch đến mức không biết chủ động hôn vợ. Hân thấy cậu khờ quá liền thả xíu thính bằng cánh đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên môi cậu. Cả người cậu run lên bần bật, nhưng được cái cậu đớp thính rất nhanh, cậu cũng đưa lưỡi ra miết lên môi Hân. Sau một hồi quấn quít bên Hân, cậu còn học tập cách vợ mơn trớn mình, chủ động ngậm môi mình vào môi vợ rồi lén lút mút một xíu. Cái cảm giác đó, ui cha nó đê mê gì đâu. Cậu thích thú cảm thán:
- Con gái thành phố mân mê môi giỏi quá ha!
- Con gái ở vùng này mân mê môi không giỏi hả cậu?
Hân mấp máy môi hỏi, cậu vô tư trả lời:
- Không biết. Đã từng mân mê môi ai đâu mà biết.
Nói xong, tự dưng cậu tức điên. Cậu không biết mà nó lại biết, chứng tỏ nó từng mân mê môi người khác rồi. Cậu tra khảo vợ mãi mà nó cứ nhất quyết chối, nó kêu có những chuyện là bản năng khiến cậu rất bực mình. Bản năng cái con khỉ, cậu đếch tin. Hồi xưa cậu ngây thơ như một con cún, nếu bu Tuyết không chỉ cho cậu cách gần gũi với đàn bà chắc cậu quê chết mất. Cơ mà bu chỉ nói phải dùng nơi mạnh mẽ nhất của mình chinh phục nơi mềm yếu nhất của đối phương chứ có dạy phải mân mê môi như nào đâu? Thế nên cậu chả rõ! Giờ rõ rồi cậu phải mân mê cho đã mới được. Một tay cậu vòng qua đặt sau gáy vợ, một tay đặt vào lưng vợ, mạnh mẽ ép sát vợ vào người mình, để môi vợ dính chặt vào môi mình rồi mân mê môi vợ mãnh liệt. Có cắn, có nhá, có cả những mơn trớn cuồng dại khiến hơi thở của vợ cậu trở nên gấp gáp khác thường. Môi cậu quấn quít bên môi vợ mãi tới tận khuya cậu mới chịu buông. Thấy vợ có vẻ hơi mệt, cậu dịu dàng bảo:
- Ngủ đi! Lần này cậu không đánh thức mày nữa đâu.
Hân hiền hiền khép mắt, cô vào giấc được một lát thì máy cậu Hoan có tin nhắn của chị Oanh:
"Cậu đã khỏi cúm chưa thế? Khỏi rồi thì qua thăm con đi. Dạo này không được gặp cậu nó buồn lắm đấy, nó hành em nôn mửa suốt mấy hôm nay nè!"
Khổ thân Oanh! Chỉ vì mang đứa con của cậu mà phải chịu biết bao cay đắng, ai kêu đứa nhỏ khôn quá cơ. Mới ở trong bụng mẹ mà đã biết đòi hết thứ này đến thứ kia, mấy bữa trước cậu đau buốt hết cả đầu mà cũng phải gắng dậy chuyển tiền cho bu nó mua cái túi xách hàng hiệu thì nó mới chịu. Thấy Oanh bảo Oanh mà không mua cái túi đó thì đứa nhỏ sẽ không vui, nó ở trong bụng sẽ quậy Oanh tới bến luôn. Con với chả cái, cậu mệt nó ghê. Cậu đắp chăn cẩn thận cho vợ, lưu luyến thơm nhẹ một cái lên đôi môi xinh chúm chím rồi rón rén dậy thay áo quần, phóng xe đi thăm con. Cậu vừa rời khỏi thì có một đứa bịt mặt kín mít nhẹ nhàng bước từng bước trên các bậc cầu thang gỗ để đi lên căn nhà sàn của cậu mợ. Chắc tại mợ ở nhà nên cậu không khoá cửa ngoài, nó hứng khởi đẩy cửa rồi đi vào phòng cắm cây hương đang đốt dở vào chậu phong lan nhỏ treo lủng lẳng gần kệ sách, sau đó vui vẻ đi ra ngoài. Mùi hương khác lạ len lỏi trong căn phòng khiến Hân khẽ nhíu mày, mặc dù rất cố gắng nhưng cô vẫn không sao làm cho chính mình trở nên tỉnh táo. Trán Hân nóng ran, mi mắt nặng trĩu, cô dần rơi vào tình trạng mê man.
- Cậu tha cho con. Mấy bữa nay con bị cúm chẳng lên rừng kiếm ăn được. Nhà con hết gạo mất rồi, con đói lắm... con chỉ muốn xin cô đây chút ít...
Thấy tội nghiệp thằng nhỏ nên Hân vội vã mở túi xách lấy tiền, nhưng cô chưa kịp đưa cho nó thì cậu đã quát:
- Ở đây không có chuyện của mày! Mau cút vào xe!
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết! Cút vào xe mau! Chuyện ngoài này để cậu xử lý!
Đợi con vợ ngoan ngoãn nghe lời vào trong xe ngồi cậu Hoan mới rút một xấp tiền trong ví cậu ra vứt cho thằng bé ăn xin. Nó cảm ơn cậu rối rít. Cậu kêu nó đọc địa chỉ nhà nó cho cậu, có địa chỉ rồi cậu nhắn tin cho thằng Hiếu, sau đó cau có nói với thằng bé:
- Giờ mày về nhà đi, lát sẽ có một thằng tên Hiếu qua nhà khám bệnh và cho mày thuốc miễn phí. Lần này cậu tha, nhưng lần sau mà dám có ý định tiếp cận vợ cậu thì mày chết con ạ. Xấu xấu bẩn bẩn mà đòi tăm tia vợ cậu, còn mơ đi!
- Dạ, con không dám tăm tia mợ đâu cậu.
- Dám hay không thì cũng cút!
Thằng bé sợ hãi lủi luôn. Nếu biết thằng này mắc dịch cúm thì có cho tiền ban nãy cậu cũng không tóm lấy cổ tay nó. Nghe đâu cái dịch này mới xuất hiện hai ba hôm nay, dễ lây lan ghê lắm. Vì sợ ảnh hưởng tới nấm lùn nên cậu gọi điện cho thằng Lập ra lệnh:
- Mợ Hân mày nhớ nhà! Mau lái xe qua trung tâm thương mại đưa mợ về thành phố chơi ít bữa.
Cậu vừa dứt lời thì con vợ cậu ngó đầu ra nói:
- Em từng mắc dịch cúm này một lần rồi, sẽ không bao giờ bị lây lại nữa đâu.
Cái con này, nó sở hữu cái máy đọc suy nghĩ của cậu hả? Cứ như đi guốc trong bụng cậu vậy. Cậu kêu thằng Lập không qua nữa rồi vui vẻ chở vợ về. Vào một ngày không lâu sau lần gặp gỡ thằng bé ăn xin, cậu Hoan bắt đầu bị ho nhiều, nghẹt mũi, mồ hôi chảy rần rần và sốt cao. Biết cậu bị mắc dịch, bu Tuyết thân yêu của cậu nhắn tin "quan tâm" đầy mùi mẫn, cơ mà bu chẳng dám bén mảng tới gần cậu như con vợ lùn. Hồi nhỏ mỗi lần cậu bị ốm, bu Hoa toàn sai bọn giúp việc đem cháo quẳng bên ngoài, cậu phải tự bò ra cửa lấy cháo đem vào phòng ngồi lủi thủi ăn một mình. Sau này lớn lên tụi nó sợ cậu, cũng có nhiều đứa con gái tình nguyện chăm cậu, nhưng chẳng đứa nào khéo được như vợ cậu cả. Vợ thổi cháo phù phù đút cho cậu ăn, vợ xấp khăn lau mồ hôi cho cậu, vợ ôm cậu vỗ về mỗi lúc cậu nhõng nhẽo kêu đau đầu. Cậu được chiều thì lại càng lên nước, cậu khoái chí ra sức bắt nạt vợ:
- Pha cậu cốc trà xanh.
- Dạ.
- Nhưng phải là trà pha từ lá trà bán ở nhà bà Thơ cơ, mày đích thân tới đó mua cho cậu.
- Dạ.
Hân đi mua về rồi, pha xong nhưng cậu chỉ uống có một ngụm thôi rồi lại kêu thèm nước cam, mà phải là quả cam hái từ vườn nhà con Trúc. Thấy vợ ngoan ngoãn đi mua cam cho mình, cậu vui đáo để. Lúc vợ về cậu lại bắt vợ nấu cháo cho cậu. Cậu thích ăn cháo từ hạt gạo tám thơm mua ở một cái nhà cách nhà cậu tận một quả đồi, ấy thế mà vợ vẫn thuận theo ý cậu. Suốt ba ngày ròng rã cậu hành vợ tơi bời khói lửa, hết đấm vai, bóp chân tới chạy chỗ này chỗ kia mua đồ. Sao mà cậu thích ngắm nghía cái bộ dạng ngoan hiền của vợ cậu thế cơ chứ? Cưng chiều cậu hết mực vậy chắc là yêu cậu nhiều lắm đấy! Chuyện! Đàn ông đẹp trai như cậu không yêu hơi phí. Không khéo lúc cậu ngủ, nó nằm ngắm cậu mê mệt cũng nên. Cứ chắc mẩm là thế nên có buổi sáng thức giấc thấy vợ vẫn ngủ, cậu bật dậy vỗ má vợ quát:
- Con điên kia! Đàn bà con gái có chồng đau ốm mà vẫn vô tư ngủ khì khì được là thế nào hả?
Hơi nóng từ má vợ khiến cậu giật nảy mình. Cậu chau mày sờ lên trán cậu. Ơ! Trán cậu man mát, hết sốt luôn rồi nè! Nhưng sao má con vợ cậu nóng thế? Không chỉ má mà trán cũng nóng. Sắc mặt nó tím tái, người đổ mồ hôi rần rần, doạ cậu sợ thót tim. Cậu hoảng hốt gọi lớn:
- Hân! Hân thối! Dậy đi Hân!
Nấm lùn khẽ hé mắt, giọng nó nhỏ đến mức cậu mà không ở gần nó chắc chẳng nghe thấy đâu. Nó bảo:
- Cậu bảo em thơm mà sao cứ thích gọi Hân thối?
- Ừ thì Hân thơm. Hân thơm ơi hình như mày bị mắc dịch cúm rồi.
Vợ lặng lẽ gật đầu hại cậu cáu điên:
- Sao mày kêu mày từng mắc dịch cúm này một lần rồi, sẽ không bao giờ bị lây lại nữa đâu?
- Em xạo đấy.
Lần này thì con vợ chỉ mấp máy môi chứ chẳng phát ra được âm thanh. Cậu hậm hực trách móc:
- Mày là bác sĩ mà không biết cách phòng tránh à? Loại bác sĩ rởm! Đốt sách vở đi cho nó xong!
Trên lý thuyết là có cách phòng tránh, nhưng có mỗi điều cơ bản là phải đeo khẩu trang và găng tay mỗi lần tiếp xúc với cậu Hân cũng không nỡ thì tránh sao nổi. Tuy Hân vẫn mỉm cười, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy lòng mình xót xa đến thế. Cậu buồn bã bế xốc vợ dậy, ẵm con vợ lùn gọn ghẽ trong lòng rồi mà cậu vẫn thấy chưa yên tâm, cậu siết nó chặt hơn, chặt tới mức dường như cậu muốn nó dính hẳn vào người cậu. Cậu khẽ cúi xuống đưa môi chạm nhẹ vào môi nó rồi ấm ức mắng:
- Đồ lừa gạt! Cậu ghét mày!
Cậu thực sự bị ấm ức mà, ai kêu cậu bị nó lừa đẹp cơ? Chuyện ra nông nỗi này rồi mà nó vẫn cười được, cậu thì cáu nhặng xị ngậu. Cậu quát ầm ĩ:
- Mày là con khốn nạn! Đã nói xạo rồi còn dám ngoan ngoãn nghe lời cậu, mặc cậu hành hạ xong lăn ra ốm để cậu thấy áy náy chứ gì? Đồ khôn lỏi!
- Khôn thế thì mới làm vợ cậu được chứ!
Nấm lùn mấp máy môi nói. Ốm chết bà ra rồi thì im xừ cái miệng đi còn cứ cố trả treo cậu. Đồ mất nết! Nhìn chiếc váy vợ mặc thấm đẫm mồ hôi cậu vội vã đặt vợ nằm xuống nệm rồi chạy vào nhà tắm lấy một chậu nước nhỏ và một chiếc khăn bông đem ra. Cậu bắt chước cách vợ chăm sóc mình, nhẹ nhàng cởi váy vợ để lau mồ hôi giúp nó. Nhưng cậu lại không được chuyên nghiệp như vợ, khi chiếc khăn bông chạm tới phần thanh xuân mịn màng của vợ, má cậu nóng bừng. Có một khoảnh khắc ngón út của cậu vô tình chạm vào viên ngọc nho nhỏ, cậu tưởng như tim mình vừa nhào ra khỏi lồng ngực. Cậu hồi trước chơi bời như vũ bão, thế nhưng đã bao giờ phải chịu đựng cái loại cảm xúc khủng khiếp như này đâu? Cậu đã khổ quá chừng rồi, ngó lên thấy cái mặt con vợ cũng kiểu thèn thẹn khiến cậu lại càng bối rối. Có mỗi việc dùng khăn bông thấm mồ hôi ở cái nơi đẫy đà kia thôi mà cậu cũng run rẩy mãi mới xong. Nơi ấy sau khi sạch mồ hôi thì trắng, mịn, mọng và đặc biệt cực kỳ hút mắt, cứ tưởng lau chỗ đó là khó khăn nhất rồi, nào ngờ vẫn còn một nơi nữa huyền bí và đẹp đẽ không kém. Cậu tự nhắc nhở mình bao nhiêu lần là vợ mình rất xấu, rất lùn, rất không eo thon, rất thế này, rất thế kia. Cơ mà vô ích! Tuy trước đây cậu Hoan từng khẳng định hàng trăm lần là cậu không hề có hứng thú với loại người như nấm lùn, nhưng hiện tại, vào thời khắc này, sự cương quyết của cậu dường như vừa bị bào mòn. Cậu đưa chiếc khăn bông tới đâu, Hân thấy bủn rủn tới đó, cô xấu hổ định giật lấy chiếc khăn tự lau người. Thật tiếc, đã không giành được đồ của cậu lại còn bị cậu mắng:
- Vợ cậu, cậu chăm. Đếch phải chuyện của mày!
Lý sự của cậu khiến Hân chịu thua. Hồi còn nhỏ, Hân để ý mỗi lần mẹ Hà bị ngượng, ba Hậu thường tôn trọng cho mẹ không gian riêng. Hân cũng hay bị đỏ mặt giống mẹ, nhưng cậu Hoan thì không được "tử tế" như ba cô. Cậu quái tính nhất trong số những người con trai Hân từng quen biết, nhưng đó lại chính là điểm thu hút Hân, khiến cô yêu rồi không dứt ra được. Hầu hết các chàng trai dưới thành phố khi tán Hân thường cố tình nói về những vấn đề đao to búa lớn, vì họ nghĩ Hân đọc nhiều nên thích bàn luận chuyện đại sự. Đúng là Hân mê đọc sách, nhưng cô lại không hề mê trai am hiểu, cô chỉ hứng thú với kiểu đàn ông mở miệng ra là khiến đối phương mắc cười như cậu Hoan thôi. Mặc dù hơi ngại ngùng nhưng cô đành chấp nhận để cậu lau người nốt cho mình.
- Hân...
Cậu Hoan buột miệng gọi vợ, cậu vốn định trêu "Hân thối", nhưng sợ bị vợ bắt bẻ nên cậu đột ngột cúi xuống vùi mặt vào bụng vợ hít một hơi, thấy rất thơm thì liền ngẩng đầu lên nhận xét:
- Hân của cậu rất thơm!
Hân tủm tỉm cười, cậu cũng cười tủm tỉm. Sau khi giúp vợ mặc chiếc váy hoa màu vàng chanh, cậu Hoan chăm vợ y như cái cách vợ chăm mình. Ngoài dỗ vợ uống thuốc, cậu phục vụ nó ba bữa sáng, trưa, tối. Đúng mười giờ đêm cậu còn đích thân xuống bếp lấy bát canh bồ câu hầm hạt sen đem lên phòng cho Hân. Hân phụng phịu kêu khát, tranh thủ lúc cậu quay đi rót nước, cô đưa bát canh qua cửa sổ cho Lập đang đứng đợi sẵn bên ngoài, đồng thời lấy vào một bát canh khác giống y hệt. Vì không phát hiện ra điều gì bất thường nên cậu vẫn vui vẻ đút canh cho Hân. Ăn xong bát canh Hân thấy đỡ chóng mặt đi nhiều, cô trở mình ngồi dậy vươn vai một xíu rồi đi vào nhà tắm. Cậu Hoan cũng lao vào cùng vợ. Vợ là người duy nhất trên đời này chiều cậu đến mức phết cả kem đánh răng cho cậu, cậu tất nhiên cũng muốn chiều vợ như vậy. Ngặt nỗi cậu đợi mãi mà chả thấy vợ nhờ gì cả, cậu đành phải mở lời:
- Con nấm lùn kia! Nếu mày muốn cậu có thể phết kem đánh răng cho mày đấy!
Vợ cậu khách sáo bảo:
- Ngày hôm nay cậu chăm em vậy là đủ rồi. Lúc em mệt, em nương nhờ vào cậu. Giờ em đỡ rồi, chuyện nhỏ như thế em có thể tự làm được. Cậu đi nghỉ trước đi kẻo mệt, cậu cũng mới khỏi cúm mà.
- Ôi dào! Nghỉ ngơi cái cóc khô gì? Cậu chưa mệt. Cậu bảo này, ngoài phết kem đánh răng ra cậu còn biết xấp nước khăn mặt đấy.
Cậu gợi ý, Hân nhỏ nhẹ nói:
- Dạ thôi, không cần đâu ạ.
Vợ lễ phép là thế mà vẫn khiến chồng thất vọng quá chừng. Con vợ mất dạy, dám từ chối cậu. Cậu đợi nó đánh răng rửa mặt xong liền mặt dày đề nghị:
- Nếu chân mày bị nhức mỏi thì nói với cậu một câu, cậu ẵm mày vào giường.
- Em tự đi được mà.
Cái giọng không cần chồng của Hân bức cậu nổi khùng. Cậu tức tối nhấc bổng con vợ lên, hầm hầm tức giận lao ra phòng ngủ vứt nó thẳng lên giường rồi quát ầm ĩ:
- Gi gỉ gì gi cái gì mày cũng tự làm được thì mày còn lấy chồng làm cái đếch gì?
- Em... em...
Hân tỏ ra khá bối rối, cậu nghiêm mặt dạy bảo:
- Em iếc cái khỉ mốc. Nghĩa vụ của một con vợ là lúc nào thằng chồng nó chiều thì cứ để im cho nó thể hiện, còn mình thì chỉ việc thả lỏng rồi hưởng thụ một cách sung sướng thôi, mày hiểu chửa?
Phát ngôn của cậu khiến Hân mắc cười quá chừng, nhưng cô vẫn cố nhịn rồi làm ra vẻ nghiêm túc dạ một câu cho cậu an tâm. Cậu thấy vợ nghe lời thì khoái lắm, cậu trèo lên giường nằm với Hân. Hân nằm thẳng, còn cậu nằm nghiêng người về phía Hân. Kéo chăn đắp cho hai vợ chồng xong cậu ra lệnh cho vợ ngủ giữ sức, nhưng lúc nó ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt cậu lại hơi sợ, tại cậu chẳng phân biệt được nó ngủ thật hay nó mệt quá xỉu mất. Nếu nó xỉu mà cậu không đưa nó đi viện kịp thời thì toi. Nó là bác sĩ nó chăm cậu được chứ cậu làm gì có kinh nghiệm chăm nó? Cậu sốt ruột vỗ má vợ hỏi cho ra nhẽ:
- Con vợ kia! Ngủ chưa thế?
Vợ cậu hiền hiền gật đầu, cậu bĩu môi mắng:
- Ngủ thế mà là ngủ hả? Ngủ gian ngủ dối!
Vợ mỉm cười, cậu sốt ruột đề nghị:
- Cậu đưa mày vào viện nhá!
Thấy vợ lắc đầu, cậu đành chiều theo ý nó. Cậu ghé mặt mình sát vào mặt vợ, tủm tỉm trêu:
- Sao không thích vào viện? Nhớ gương mặt đẹp trai của cậu chứ gì? Cậu biết thừa!
Hân đang nhức hết cả đầu mà cũng phải phì cười. Cậu nom Hân cười thấy nó đáng yêu gì đâu, không thèm giữ sĩ diện nữa, cậu đường đột mở lời:
- Nè! Môi mày hơi bị nhợt nhạt đấy, hay cậu chạm vào một xíu nhé, biết đâu nó lại hồng lên thì sao?
Tuy thấy cái cớ làm hồng đôi môi nhợt nhạt của chồng hơi buồn cười nhưng Hân vẫn e thẹn gật đầu. Cậu hí hửng chạm sát môi vào môi vợ. Cậu cứ chạm vậy thôi, ngốc nghếch đến mức không biết chủ động hôn vợ. Hân thấy cậu khờ quá liền thả xíu thính bằng cánh đưa lưỡi ra liếm nhẹ lên môi cậu. Cả người cậu run lên bần bật, nhưng được cái cậu đớp thính rất nhanh, cậu cũng đưa lưỡi ra miết lên môi Hân. Sau một hồi quấn quít bên Hân, cậu còn học tập cách vợ mơn trớn mình, chủ động ngậm môi mình vào môi vợ rồi lén lút mút một xíu. Cái cảm giác đó, ui cha nó đê mê gì đâu. Cậu thích thú cảm thán:
- Con gái thành phố mân mê môi giỏi quá ha!
- Con gái ở vùng này mân mê môi không giỏi hả cậu?
Hân mấp máy môi hỏi, cậu vô tư trả lời:
- Không biết. Đã từng mân mê môi ai đâu mà biết.
Nói xong, tự dưng cậu tức điên. Cậu không biết mà nó lại biết, chứng tỏ nó từng mân mê môi người khác rồi. Cậu tra khảo vợ mãi mà nó cứ nhất quyết chối, nó kêu có những chuyện là bản năng khiến cậu rất bực mình. Bản năng cái con khỉ, cậu đếch tin. Hồi xưa cậu ngây thơ như một con cún, nếu bu Tuyết không chỉ cho cậu cách gần gũi với đàn bà chắc cậu quê chết mất. Cơ mà bu chỉ nói phải dùng nơi mạnh mẽ nhất của mình chinh phục nơi mềm yếu nhất của đối phương chứ có dạy phải mân mê môi như nào đâu? Thế nên cậu chả rõ! Giờ rõ rồi cậu phải mân mê cho đã mới được. Một tay cậu vòng qua đặt sau gáy vợ, một tay đặt vào lưng vợ, mạnh mẽ ép sát vợ vào người mình, để môi vợ dính chặt vào môi mình rồi mân mê môi vợ mãnh liệt. Có cắn, có nhá, có cả những mơn trớn cuồng dại khiến hơi thở của vợ cậu trở nên gấp gáp khác thường. Môi cậu quấn quít bên môi vợ mãi tới tận khuya cậu mới chịu buông. Thấy vợ có vẻ hơi mệt, cậu dịu dàng bảo:
- Ngủ đi! Lần này cậu không đánh thức mày nữa đâu.
Hân hiền hiền khép mắt, cô vào giấc được một lát thì máy cậu Hoan có tin nhắn của chị Oanh:
"Cậu đã khỏi cúm chưa thế? Khỏi rồi thì qua thăm con đi. Dạo này không được gặp cậu nó buồn lắm đấy, nó hành em nôn mửa suốt mấy hôm nay nè!"
Khổ thân Oanh! Chỉ vì mang đứa con của cậu mà phải chịu biết bao cay đắng, ai kêu đứa nhỏ khôn quá cơ. Mới ở trong bụng mẹ mà đã biết đòi hết thứ này đến thứ kia, mấy bữa trước cậu đau buốt hết cả đầu mà cũng phải gắng dậy chuyển tiền cho bu nó mua cái túi xách hàng hiệu thì nó mới chịu. Thấy Oanh bảo Oanh mà không mua cái túi đó thì đứa nhỏ sẽ không vui, nó ở trong bụng sẽ quậy Oanh tới bến luôn. Con với chả cái, cậu mệt nó ghê. Cậu đắp chăn cẩn thận cho vợ, lưu luyến thơm nhẹ một cái lên đôi môi xinh chúm chím rồi rón rén dậy thay áo quần, phóng xe đi thăm con. Cậu vừa rời khỏi thì có một đứa bịt mặt kín mít nhẹ nhàng bước từng bước trên các bậc cầu thang gỗ để đi lên căn nhà sàn của cậu mợ. Chắc tại mợ ở nhà nên cậu không khoá cửa ngoài, nó hứng khởi đẩy cửa rồi đi vào phòng cắm cây hương đang đốt dở vào chậu phong lan nhỏ treo lủng lẳng gần kệ sách, sau đó vui vẻ đi ra ngoài. Mùi hương khác lạ len lỏi trong căn phòng khiến Hân khẽ nhíu mày, mặc dù rất cố gắng nhưng cô vẫn không sao làm cho chính mình trở nên tỉnh táo. Trán Hân nóng ran, mi mắt nặng trĩu, cô dần rơi vào tình trạng mê man.