Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 8. Chơi Bài
Trước khi ra hiệu thuốc, thấy Cúc lén lút đi về phía căn biệt thự của thầy Tài, Hân đã đoán được con bé sẽ méc thầy vụ cậu rủ bạn về đánh bạc sau đó vu vạ cho Hân. Nhưng Hân mặc kệ, bởi vì cô không muốn cậu giao du với mấy người bạn đó nữa. Bọn họ không phải bạn tốt, toàn tranh thủ lúc cậu không để ý thó trộm đồ hiệu của cậu. Nếu biết thầy Tài đập cậu mạnh tay như thế thì Hân đã nghĩ cách cản Cúc rồi. Nom chồng bầm tím Hân xót hết cả ruột, cô cố gắng giữ bình tĩnh hỏi:
- Cứ cho như là em méc thầy Tài thật đi, thì sao lại gọi là bán đứng? Cậu đã từng dặn em giữ bí mật chưa?
Chưa từng, mải vui nên cậu quên xừ nó mất. Tuy bị hố nhưng cậu vẫn càu nhàu:
- Vợ chồng với nhau mà chả hiểu ý nhau gì sất. Tại mày ton hót nên thầy nổi khùng lên phá xới bài của cậu, hại cậu thua mấy ván nhưng chưa có cơ hội gỡ vốn.
Vợ cậu gọi điện kêu thằng Hiếu, con Tiên quay lại trông quán, dặn chúng nó lát đem bộ bàn ghế cậu vừa đập nát về nhà nhóm bếp rồi quay sang bảo cậu:
- Cậu thua bao nhiêu thì bữa nay em cho cậu gỡ.
- Gỡ kiểu gì?
- Em đánh bài ăn tiền với cậu là được chứ gì?
- Mày làm đếch biết chơi?
- Thì cậu dạy em cách chơi.
- Tiền đâu mà cược?
- Em không có nhiều tiền mặt nhưng em có vàng và kim cương gia đình cho hôm cưới, em dùng để cược được không? Mười bữa cậu đánh với bạn bè chắc gì đã thu về nhiều tiền bằng một lần chơi với em.
- Được thôi. Mày chuẩn bị tinh thần đi là vừa con ạ.
Thực ra cậu Hoan đánh bài rất ngu, hội bạn của cậu bao gồm toàn những đứa học dốt chơi với nhau nên đánh bài cũng ngu ngang nhau. Nhưng vì ngu đồng đều nên ai cũng tưởng mình khôn. Bởi vậy nên hai vợ chồng vừa về tới nhà, phổ biến cho vợ luật chơi bài xong xuôi cậu Hoan đã vênh mặt trêu vợ:
- Thế thua hết vàng và kim cương thì mày định tính sao? Chơi bài lột đồ nhá!
- Dạ.
Vợ dạ dễ dàng quá khiến chồng sướng điên. Con mất nết, căng mắt ra mà coi hôm nay cậu lột sạch mày như thế nào! Để coi cái điệu bộ trần như nhộng của mày nó mắc cười ra sao? Cậu cười phớ lớ ra điều kiện:
- Mỗi ván cậu đặt năm triệu, còn mày đặt một thứ trong hộp trang sức của mày, có thể là nhẫn, dây chuyền hoặc bông tai tuỳ mày. Đến khi hộp đó trống rỗng thì mỗi lần thua mày phải cởi từng thứ đồ trên người mày. Chơi đến khi cậu chán thì thôi, không được phép bỏ cuộc.
- Dạ. Thế có nghĩa là nếu cậu hết tiền mặt thì cậu cũng phải cởi đồ đúng không ạ?
- Chuẩn không cần chỉnh.
Mặc dù hiện tại chỉ có năm mươi triệu tiền mặt nhưng cậu Hoan vẫn rất tự tin. Cậu đâu có ngờ được là con vợ lùn của cậu nó chơi siêu vậy đâu. Ván nào bài cậu đen coi như sấp mặt với nó. Có ván bài cậu đỏ, cầm trên tay toàn quân chủ đến cuối cùng vẫn bị nó dồn đến chân tường, bí bách không lối thoát. Thế mà ban nãy nó dám kêu cậu thua bao nhiêu thì bữa nay em cho cậu gỡ. Vợ với chả vẹo! Xạo nó quen! Đáng ghét! Con này đầu óc nó chứa cái qué gì vậy? Nhớ bài kinh dị như máy tính. Sau khi nhơn nhơn ăn hết năm chục triệu của cậu, nó thỏ thẻ hỏi:
- Cậu còn muốn chơi nữa không ạ?
- Chơi thì chơi! Cậu sợ mày chắc?
Cậu Hoan vênh váo lên mặt, vợ cậu dịu dàng chia bài. Mặc dù cậu đã rất cố gắng phùng mang trợn má, khoa chân múa tay để đánh lạc hướng sự chú ý của vợ, úm ba la xì bùa cho nó quên hết các quân vừa đánh đi nhưng vẫn vô tác dụng. Khi cậu còn năm quân bài, nó liền xoè bài nó ra cho cậu coi rồi nhẹ nhàng bảo:
- Cậu đang cầm Át Tép, Tám Chủ, Sáu Rô, Hai Cơ và Ba Bích. Bài em đè bẹp dí bài cậu rồi nên cậu cởi áo luôn đi, đỡ phải đánh nữa mất công.
Một chiếc áo phông vì thế mà phải ra đi. Năm phút sau, chiếc quần bò cũng ra đi nốt. Trên người cậu còn mỗi một mảnh vải quý giá cuối cùng khiến Hân ngượng đỏ chín cả mặt. Cậu cũng thẹn, nhưng cậu cố làm ra vẻ không có gì, cố ý vô liêm sỉ bảo Hân:
- Hoá ra mày tìm trăm phương ngàn kế thắng cậu để được chiêm ngưỡng cái "bo đì" săn chắc tuyệt mỹ này hả? Ôi dào! Việc qué gì phải mất công thế? Thèm thuồng thì cứ nói ra, cậu chiều vợ luôn và ngay nhé!
Hai má Hân nóng ran, cô luống cuống xua tay:
- Đâu... đâu có... em không có...
- Sao lại bối rối thế? Thắng thì phải vui vẻ mà nhận phần thưởng chứ nị?
- Không... em... em không thắng... em thua...
- Mày thua ai?
- Em thua cậu. Em thua rồi.
- Sao mày lại thua được? Mày chơi gian phải không?
- Vâng... em chơi gian... như nào cũng được... cậu... thắng rồi... cậu cầm lại tiền của cậu đi.
Bộ dạng bối rối của Hân khiến cậu Hoan cười sặc. Cậu trêu Hân vậy thôi chứ tiền của cậu thì cũng là của vợ cậu mà, cậu lấy lại làm qué gì? Cậu mặc vội chiếc quần ngố rồi nũng nịu nói với Hân cậu bị mỏi lưng. Hân lấy thuốc bôi lên những vết bầm trên người cậu rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu. Vì cảm thấy quá dễ chịu nên cậu buột miệng nhận xét:
- Nấm lùn! Tay nghề của mày là số một.
- Giỏi hơn cả em Cúc cơ á cậu?
Hân giả bộ tò mò hỏi, cậu Hoan thẳng thắn bảo:
- Nó làm gì có cửa so với mày!
Hân ngẩng đầu lên, khẽ liếc qua cửa sổ mỉm cười. Con Cúc tự dưng sởn hết cả gai ốc, đừng có nói là mợ Hân phát hiện ra nó đang đứng bên ngoài nhòm trộm cậu mợ rồi nhá? Vì cậu Hoan dựng nhà sàn, phòng của cậu ở khá cao so với mặt đất nên muốn hóng hớt Cúc phải rón rén đi lên các bậc thang gỗ. Nhưng nó nhớ là bước chân của nó rất nhẹ cơ mà? Có phải nó cả nghĩ quá rồi không? Mợ mà biết thì làm gì có chuyện mợ vẫn bình thản như thế? Nom cái tay bẩn thỉu của mợ sờ soạng trên lưng cậu nó ức quá chừng. Cúc mê cậu Hoan lắm, mỗi lần được cậu gọi lên tẩm quất nó sướng rơn. Công việc ngon nghẻ như thế mà bị mợ cướp mất, bực bội dễ sợ. Cúc cay cú thò tay vào trong túi, lấy ra chiếc đồng hồ của cậu rồi vòng ra phía cửa chính ỏn ẻn gọi cậu mợ:
- Thưa cậu, con có chuyện muốn nói.
- Chuyện trò cái của nợ gì? Để khi khác! Cút!
Cậu Hoan đanh đá quát, mợ Hân chỉ hiền hiền vỗ nhẹ lên má cậu rồi bình thản nói vọng ra:
- Cửa không khoá, có gì em vào trong nói với cậu.
Được mợ cho phép, Cúc mừng huýnh đẩy cửa vào trong. Nó rón rén đi tới gần giường của cậu, mặc kệ mợ đang lù lù ở đó, nó mặt dày bẩm báo:
- Năm ngoái có một lần cậu ngủ dưới phòng con cậu còn nhớ không ạ? Hình như cậu làm rớt chiếc đồng hồ xuống gầm giường, bữa nay con tình cờ tìm thấy con xin được phép gửi lại trả cậu ạ.
Sự thực là bữa đó cậu uống rượu say khướt, vừa thấy lái xe chở cậu về, Cúc liền ra đỡ cậu, sau đó nó dìu cậu vào phòng mình luôn. Lúc cởi áo khoác cho cậu, thấy chiếc đồng hồ trong túi áo bị văng ra nên nó cuỗm luôn. Đồng hồ nam nên nó không đeo được, nhưng lúc nào nó cũng đem theo bên người như của quý. Bữa nay ngứa mắt với mợ Hân quá nên nó muốn dùng chiếc đồng hồ này chọc điên mợ. Nó hi vọng mợ sẽ hiểu nhầm rồi nổi điên hành hạ nó, khiến nó bị đuối sức mà ngã khuỵ. Cậu Hoan tất nhiên sẽ thương cảm ẵm nó lên rồi quát cho mợ một trận giống như cái cách cậu quát bà Tuyết vì dám bắt nạt mợ. Tưởng tượng đến cái cảnh cậu bắt mợ xin lỗi nó, Cúc sướng rơn. Chỉ là, mọi chuyện chẳng hề suôn sẻ như thế. Mợ Hân không có vẻ gì là tức giận cả, mợ chỉ nhẹ nhàng bảo nó:
- Chiếc đồng hồ đó là quà sinh nhật mợ tặng cậu, nhưng có vẻ như cậu không cần nên mới làm rớt cả năm mà chẳng hề hay biết, thôi thì em để lại lên kệ sách cho mợ.
Cúc vừa đặt đồng hồ lên kệ thì mợ đã hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không em?
- Dạ... dạ... - Cúc ấp úng.
- Dạ dẫm gì? Cút!
Cậu Hoan lớn giọng đuổi, Cúc biết điều lủi luôn. Con giúp việc vừa rời khỏi phòng thì con vợ cậu cũng dừng việc xoa bóp cho cậu. Nó lạnh lùng đi ra chỗ kệ sách lựa quyển sách y học rồi ngả lưng xuống võng nằm đọc sách. Bị ăn quả bơ, cậu có chút ức chế. Cậu bực bội cầm điện thoại chơi game, định bụng mặc xác nó, cơ mà mỗi lần liếc qua chỗ cái võng, thấy con vợ ứ thèm liếc lại nhìn trộm mình, cậu lại vừa ghét nó vừa khó chịu. Già nửa tiếng sau, cậu hắng giọng bảo:
- Hôm đó cậu uống rượu say, chắc con Cúc không dìu được cậu lên nhà nên nó dìu cậu vào phòng nó ngủ tạm thôi chứ chẳng có chuyện gì xảy ra sất.
Nếu có chuyện gì thì con Cúc còn lâu mới được ở nhà cậu nữa. Trước khi rước nấm lùn về, thầy cậu đã đuổi hết tất cả những đứa từng dính líu với cậu đi rồi. Mà có chuyện gì thì đã sao nhỉ? Cậu đường đường là thằng đàn ông khí thế cao ngạo ngút ngàn chứ có phải thằng đàn bà bám váy vợ đâu mà việc qué gì cũng phải khai với nó? Cậu làm gì, đi chơi với ai là cái quyền tự do cá nhân của cậu, con vợ cậu mà không biết điều, dám hoạnh hoẹ cằn nhằn cậu vả cho sấp mặt ấy chứ. Cậu tinh tướng lườm vợ một cái rõ oai, đã chuẩn bị tinh thần để dạy vợ rồi mà nó chả hư cho cậu lên mặt gì cả. Nó nằm đọc sách chăm chú, nửa lời phàn nàn cũng không có hại cậu bực bội quá chừng. Cậu tức mình bật dậy đi qua chỗ cái võng nằm. Sợ nấm lùn hiểu nhầm là cậu thích chõ chẹ với nó, cậu sĩ diện nói:
- Nằm trên giường không êm nên cậu mới phải qua đây, dù sao cũng là võng của cậu, cậu sài chẳng có gì sai cả.
Vợ cậu khẽ dạ rồi toan vùng dậy rời đi, nhưng cậu đã kịp ôm chặt lấy nó, mặt dày tuyên bố:
- Vợ của cậu, cậu ôm cũng chẳng có gì sai cả, nhỉ?
Lần này thì con vợ không thèm dạ, cậu rúc đầu vào cổ nó hít hà mùi thơm rồi thở dài nói:
- Tại cậu có nhiều đồng hồ nên mất một chiếc cậu làm sao mà biết được?
Ánh mắt Hân thoáng buồn, cô còn tưởng chiếc đồng hồ cô tặng thì sẽ đặc biệt hơn cơ, hoá ra với cậu nó cũng giống như bao chiếc đồng hồ khác. Dẫu sao cũng chỉ là một món đồ, vẫn biết đàn ông như cậu còn bỏ qua được cho vợ chuyện bị vấy bẩn thì phụ nữ như Hân chẳng nên căn ke mấy chuyện nhỏ nhặt như thế. Nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng cứ thấy nặng nề, Hân khẽ thở dài. Cậu Hoan thấy con vợ lùn chau mày mãi thì vui không nổi, cậu đùng đùng bật dậy mở tủ đồ, vét toàn bộ chỗ đồng hồ của mình quẳng vào sọt rác, sau đó quả quyết nói:
- Đây! Cậu vứt hết rồi! Từ giờ chỉ giữ duy nhất một chiếc đồng hồ mày tặng cậu thôi, được chưa?
Cậu Hoan đang định với chiếc đồng hồ cái Cúc để trên kệ đeo vào tay thì nấm lùn đã ngăn lại, nó xị mặt nói:
- Chiếc đồng hồ này em Cúc giữ rất lâu rồi.
- Thì cậu vứt luôn cả cái này, xong cậu đưa mày đi mua cho cậu cái mới, được chưa?
- Dạ.
Vợ cậu gật đầu, con nấm lùn khốn khiếp, đến bây giờ nó mới thèm cười tủm một cái. Đồ con nít! Nó nhặt đống đồng hồ cậu vừa vứt để cẩn thận vào trong ngăn kéo của nó, sau đó vui vẻ vào phòng trong thay váy đẹp. Cậu tất nhiên cũng phải thay đồ lịch sự để đưa vợ đi chơi. Khổ nhục cái thân cậu, tuổi trẻ chơi bời tứ tung nên có đưa vợ ra trung tâm thương mại của thị xã mua đồng hồ thôi cũng gặp tình cũ, chị Yến gặp cậu õng ẹo thả thính:
- Ui cha cha cậu Hoan! Ngàn năm mới gặp lại cậu thế này có quý hoá không cơ chứ? Một đêm nào đó em và cậu sẽ ôn lại kỷ niệm đẹp thời xa xưa, cậu nhé!
- Im đi, cẩn thận không sưng mồm đấy.
Cậu Hoan chau mày nhắc nhở. Chị Yến vẫn chẳng biết xấu hổ, chị tươi cười quay sang bắt chuyện với vợ cậu:
- Bé đây chắc là cô vợ mới cưới của cậu Hoan phải không nhỉ? Bé xem thế nào cho chị mượn cậu một đêm, lâu không được cậu ôm chị cứ bị nhớ ý.
Cậu Hoan cứ tưởng con vợ lùn sẽ cáu, nhưng nó chỉ chăm chú chọn đồng hồ cho cậu chứ chẳng thèm đáp lời. Yến được thể xỉa xói:
- Em nghe đồn cậu Hoan rước được con vợ học thức cao ghê lắm! Nay diện kiến mới vỡ lẽ, thì ra những người học thức cao thường có thói khinh người cậu ạ.
Vợ cậu bình thản mua chiếc đồng hồ nó thấy ưng ý nhất, sau đó dịu dàng đeo đồng hồ mới cho cậu rồi ngước lên nhìn cậu cười ngọt ngào. Cậu cũng xoa đầu vợ cười cười. Chị Yến bị người ta coi như không khí đã không thấy dễ chịu gì rồi, liếc qua thấy cái mặt nhơn nhơn của con vợ cậu như kiểu thách thức nhau khiến chị càng ức chế. Trong lúc mất bình tĩnh, chị đã không kiềm được đập vào lưng nó một cái. Chỉ là một cái đập rất nhẹ thôi mà thế nào lại khiến nó ngã dúi dụi vào người cậu. Chị khẳng định đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm là con này giả nai, thế nhưng cậu Hoan lại không nhận ra, thấy nó rơm rớm nước mắt, cậu nổi khùng cảnh cáo chị:
- Này! Một vừa hai phải thôi!
- Tại nó tỏ vẻ khinh bỉ em trước, em hỏi khí không phải chứ ở đâu có cái loại người mà người khác hỏi chuyện mặt cứ nhơn nhơn không thèm đáp hả cậu?
Chị Yến lý sự. Cậu Hoan xót ruột ôm vợ vỗ về rồi cau có hất hàm hỏi tình cũ:
- Cậu cũng hỏi khí không phải chứ mày là cái qué gì mà con vợ cậu nó phải có nghĩa vụ đáp chuyện mày?
Đến cậu đây đôi khi còn chẳng làm cho vợ mình mở miệng được nữa là cái loại thích đâm bị thóc chọc bị gạo như con Yến. Cậu hồi xưa tuy chơi bời đổ đốn nhưng không cưỡng ép ai bao giờ, đến với nhau tự nguyện, chia tay cũng trong vui vẻ hoà bình. Hồi anh Lộc còn sống, khi được thả thính cậu thường đớp rất nhiệt tình. Khi anh mất, cậu sống thu mình hơn, nhưng đối với mấy lời ong bướm cậu chỉ cười cho qua thôi. Nếu như ban nãy không được vợ cho ăn bơ một lúc vì chuyện chiếc đồng hồ rớt ở phòng con Cúc thì bây giờ Yến có thính thế thính nữa cậu cũng chẳng thấy gì là nghiêm trọng cả. Cậu biết nấm lùn vẫn đang cười ngọt ngào, nhưng cậu sợ khi Yến đi khuất, nấm sẽ chăm chú làm việc khác giống như cái cách nó tìm sách để đọc khi con Cúc vừa rời khỏi phòng. Thế nên khi trông thấy Yến đập vào lưng vợ, cậu cố ý kéo để vợ ngã dúi dụi vào người mình, tận dụng cơ hội ôm vợ.
Vừa bị đập, vừa bị kéo, Hân tất nhiên thấy bực. Ban nãy bị người ta công kích, cô đâu phải đá sỏi mà không cảm thấy gì, chỉ là muốn nhịn để giữ thể diện cho chồng thôi. Hồi nhỏ, mỗi khi bị ấm ức, Hân và Sương thường khóc lóc inh ỏi rồi mồm năm miệng mười mách ba Hậu, mỗi lần như vậy ba lại đứng ra đòi lại công bằng cho bọn cô. Đến giờ, hễ gặp chuyện Sương vẫn bù lu bù loa lên như thế, nhưng Hân thì đã chín chắn hơn rồi. Hân của tuổi trưởng thành không những giống mẹ Hà từng đường nét mềm mại phúc hậu trên khuôn mặt mà còn thừa hưởng từ mẹ cách ứng xử khéo léo nhẹ nhàng. Hân chỉ hơi khác mẹ chút xíu là thi thoảng cô hay ngấm ngầm làm nũng chồng. Thay vì gào ầm lên nhõng nhẹo ba công khai như ngày mẫu giáo thì giờ cô lại rơm rớm nhìn chồng ăn vạ. Cậu Hoan thấy con vợ mình tủi thân thì mặc định là nó bị đẩy đau, vậy nên cậu mới cảnh cáo Yến một vừa hai phải thôi. Chị Yến có lý sự lại vài câu nhưng không ăn thua được với cậu. Chị bực bội bỏ đi chỗ khác và không quên nhắn tin cảnh báo cậu Hoan rằng con vợ cậu rất giả nai, nó cố ý ngã để gây sự chú ý của cậu. Tuy sự thật không phải là thế nhưng vì cái sĩ diện của mình nên cậu đếch thèm giải thích, cậu chỉ giả bộ cao ngạo nhắn lại:
"Kệ nó! Nó là vợ cậu mà! Nó có quyền gây sự chú ý của cậu!"
Giống như cậu là chồng nó, cậu có quyền gây sự chú ý của nó, có quyền ôm nó, dỗ dành nó. Để nó không bơ mình, cậu thậm chí còn bảo:
- Giữa cậu và con đấy chẳng có cái gì sất.
- Em biết. Em tin cậu.
Dù từng nghe người ta đồn cả tá những tin tức xấu xa về cậu, nhưng Hân vẫn tin cậu vô điều kiện. Tính cô là thế, đã thương ai thì sẽ yêu hết mình chứ không bao giờ nghi ngờ và đề phòng họ. Đó cũng là điều khiến ông Hậu vô cùng lo lắng, bởi nếu nhỡ có một ngày Hân nhận ra Hoan không đẹp đẽ như Hân vẫn tưởng, ông sợ con sẽ sốc. Cậu Hoan thì ngược lại với ông, vốn sống lỗi, chả bao giờ được người thân tin tưởng nên tự dưng có vợ tin mình, cậu khoái chí khủng khiếp. Cậu hí hửng bảo:
- Mày đặt niềm tin vào cậu như vậy là cực kỳ sáng suốt đấy. Cậu sẽ lo cho mày!
- Em cảm ơn ạ.
- Cảm ơn suông thì có nghĩa lý gì chứ? Thương cậu thì thử cọ môi cậu cái coi!
Cậu thả thính, ngặt nỗi con vợ không đớp. Nó ngại những chỗ đông người hay sao ý, thấy má hơi hồng hồng, đáng ghét chết đi được. Cậu tức mình cúi xuống, bất thình lình đưa môi mình cọ sượt qua môi nó một cái. Khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi mà sao tim cậu run ghê cơ. Giờ cậu mới để ý lùn như nó cũng có cái lợi đấy, cao mỗi một mét sáu hai thôi nên cậu chỉ cần kéo nhẹ một cái là y như rằng cái mặt nó đập luôn vào lồng ngực rộng lớn của cậu. Còn cậu chỉ cần dang tay ra là ôm được nó gọn ghẽ trong lòng luôn, thú vị dễ sợ.
- Buông em ra đi mà, ai thấy người ta xì xào ngại lắm.
Nấm lùn thẹn thùng năn nỉ, cậu còn lâu mới chịu nghe lời vợ, cậu vênh váo nói:
- Kệ! Không bỏ! Phận là thằng đàn ông sống trên cõi đời này thì đôi khi cũng phải tạo cơ hội cho thằng khác được ghen ăn tức ở với mình chứ!
Cậu Hoan phải cho mấy thằng đang liếc trộm vợ cậu tức nghẹn cậu mới vừa lòng. Chị Oanh đứng xem mỹ phẩm ở gian hàng gần đó, tình cờ trông thấy con đàn bà trơ trẽn tìm cách lấy lòng người đàn ông của đời mình thì điên hết cả tiết. Bảo sao giờ này cậu còn chưa gọi cho chị, hoá ra là bị con nhỏ đó đeo bám. Đàn ông họ yêu mình thì họ sẽ chi tiền vì mình, còn đằng này nó bị cậu khinh như mẻ nên mới phải mua đồng hồ cho cậu để nịnh cậu. Thứ đàn bà kém cỏi! Ghét quá nên chị đeo kính râm rồi quấn khăn kín mít đi ra khỏi trung tâm thương mại. Ban nãy trước khi vào đây chị thấy một thằng nhỏ ăn xin rách rưới ngồi ở bên vỉa hè phía đối diện, mặt mũi đỏ au, ho rất nhiều và bị chảy nước mũi ròng ròng. Đoán chắc thằng bé nhiễm dịch cúm nên chị không dám đến gần, chị chỉ bước nhanh ra chợ lao động, thuê một đứa khác chuyển lời cho thằng nhỏ đó rằng lát nữa sẽ có một người phụ nữ đi tới gần chiếc xe thể thao màu bạc đậu ngay ngoài trung tâm thương mại, cô ta rất dễ bị mềm lòng, chỉ cần nó ôm cô ta xin tiền thì kiểu gì cô ta cũng cho. Khi đã an bài mọi việc đâu ra đấy, chị ngồi lấp ở một góc khuất quan sát tình hình, thấy cậu và con nấm ra khỏi trung tâm thương mại, chị tủm tỉm nhấn số gọi cho cậu. Cậu không dám nghe điện thoại của chị trước mặt nó nên đưa chìa khoá xe rồi bảo nó ra xe trước. Con quỷ vừa mới tới chỗ chiếc xe thì thằng bé ăn xin đã vội vã lao tới phía nó. Thực ra chị Oanh không có ác ý gì cả, chị chỉ muốn nấm lùn mắc dịch rồi ở nhà dăm bữa nửa tháng, bớt chiếm hữu thời gian cậu dành cho chị thôi.
- Cứ cho như là em méc thầy Tài thật đi, thì sao lại gọi là bán đứng? Cậu đã từng dặn em giữ bí mật chưa?
Chưa từng, mải vui nên cậu quên xừ nó mất. Tuy bị hố nhưng cậu vẫn càu nhàu:
- Vợ chồng với nhau mà chả hiểu ý nhau gì sất. Tại mày ton hót nên thầy nổi khùng lên phá xới bài của cậu, hại cậu thua mấy ván nhưng chưa có cơ hội gỡ vốn.
Vợ cậu gọi điện kêu thằng Hiếu, con Tiên quay lại trông quán, dặn chúng nó lát đem bộ bàn ghế cậu vừa đập nát về nhà nhóm bếp rồi quay sang bảo cậu:
- Cậu thua bao nhiêu thì bữa nay em cho cậu gỡ.
- Gỡ kiểu gì?
- Em đánh bài ăn tiền với cậu là được chứ gì?
- Mày làm đếch biết chơi?
- Thì cậu dạy em cách chơi.
- Tiền đâu mà cược?
- Em không có nhiều tiền mặt nhưng em có vàng và kim cương gia đình cho hôm cưới, em dùng để cược được không? Mười bữa cậu đánh với bạn bè chắc gì đã thu về nhiều tiền bằng một lần chơi với em.
- Được thôi. Mày chuẩn bị tinh thần đi là vừa con ạ.
Thực ra cậu Hoan đánh bài rất ngu, hội bạn của cậu bao gồm toàn những đứa học dốt chơi với nhau nên đánh bài cũng ngu ngang nhau. Nhưng vì ngu đồng đều nên ai cũng tưởng mình khôn. Bởi vậy nên hai vợ chồng vừa về tới nhà, phổ biến cho vợ luật chơi bài xong xuôi cậu Hoan đã vênh mặt trêu vợ:
- Thế thua hết vàng và kim cương thì mày định tính sao? Chơi bài lột đồ nhá!
- Dạ.
Vợ dạ dễ dàng quá khiến chồng sướng điên. Con mất nết, căng mắt ra mà coi hôm nay cậu lột sạch mày như thế nào! Để coi cái điệu bộ trần như nhộng của mày nó mắc cười ra sao? Cậu cười phớ lớ ra điều kiện:
- Mỗi ván cậu đặt năm triệu, còn mày đặt một thứ trong hộp trang sức của mày, có thể là nhẫn, dây chuyền hoặc bông tai tuỳ mày. Đến khi hộp đó trống rỗng thì mỗi lần thua mày phải cởi từng thứ đồ trên người mày. Chơi đến khi cậu chán thì thôi, không được phép bỏ cuộc.
- Dạ. Thế có nghĩa là nếu cậu hết tiền mặt thì cậu cũng phải cởi đồ đúng không ạ?
- Chuẩn không cần chỉnh.
Mặc dù hiện tại chỉ có năm mươi triệu tiền mặt nhưng cậu Hoan vẫn rất tự tin. Cậu đâu có ngờ được là con vợ lùn của cậu nó chơi siêu vậy đâu. Ván nào bài cậu đen coi như sấp mặt với nó. Có ván bài cậu đỏ, cầm trên tay toàn quân chủ đến cuối cùng vẫn bị nó dồn đến chân tường, bí bách không lối thoát. Thế mà ban nãy nó dám kêu cậu thua bao nhiêu thì bữa nay em cho cậu gỡ. Vợ với chả vẹo! Xạo nó quen! Đáng ghét! Con này đầu óc nó chứa cái qué gì vậy? Nhớ bài kinh dị như máy tính. Sau khi nhơn nhơn ăn hết năm chục triệu của cậu, nó thỏ thẻ hỏi:
- Cậu còn muốn chơi nữa không ạ?
- Chơi thì chơi! Cậu sợ mày chắc?
Cậu Hoan vênh váo lên mặt, vợ cậu dịu dàng chia bài. Mặc dù cậu đã rất cố gắng phùng mang trợn má, khoa chân múa tay để đánh lạc hướng sự chú ý của vợ, úm ba la xì bùa cho nó quên hết các quân vừa đánh đi nhưng vẫn vô tác dụng. Khi cậu còn năm quân bài, nó liền xoè bài nó ra cho cậu coi rồi nhẹ nhàng bảo:
- Cậu đang cầm Át Tép, Tám Chủ, Sáu Rô, Hai Cơ và Ba Bích. Bài em đè bẹp dí bài cậu rồi nên cậu cởi áo luôn đi, đỡ phải đánh nữa mất công.
Một chiếc áo phông vì thế mà phải ra đi. Năm phút sau, chiếc quần bò cũng ra đi nốt. Trên người cậu còn mỗi một mảnh vải quý giá cuối cùng khiến Hân ngượng đỏ chín cả mặt. Cậu cũng thẹn, nhưng cậu cố làm ra vẻ không có gì, cố ý vô liêm sỉ bảo Hân:
- Hoá ra mày tìm trăm phương ngàn kế thắng cậu để được chiêm ngưỡng cái "bo đì" săn chắc tuyệt mỹ này hả? Ôi dào! Việc qué gì phải mất công thế? Thèm thuồng thì cứ nói ra, cậu chiều vợ luôn và ngay nhé!
Hai má Hân nóng ran, cô luống cuống xua tay:
- Đâu... đâu có... em không có...
- Sao lại bối rối thế? Thắng thì phải vui vẻ mà nhận phần thưởng chứ nị?
- Không... em... em không thắng... em thua...
- Mày thua ai?
- Em thua cậu. Em thua rồi.
- Sao mày lại thua được? Mày chơi gian phải không?
- Vâng... em chơi gian... như nào cũng được... cậu... thắng rồi... cậu cầm lại tiền của cậu đi.
Bộ dạng bối rối của Hân khiến cậu Hoan cười sặc. Cậu trêu Hân vậy thôi chứ tiền của cậu thì cũng là của vợ cậu mà, cậu lấy lại làm qué gì? Cậu mặc vội chiếc quần ngố rồi nũng nịu nói với Hân cậu bị mỏi lưng. Hân lấy thuốc bôi lên những vết bầm trên người cậu rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu. Vì cảm thấy quá dễ chịu nên cậu buột miệng nhận xét:
- Nấm lùn! Tay nghề của mày là số một.
- Giỏi hơn cả em Cúc cơ á cậu?
Hân giả bộ tò mò hỏi, cậu Hoan thẳng thắn bảo:
- Nó làm gì có cửa so với mày!
Hân ngẩng đầu lên, khẽ liếc qua cửa sổ mỉm cười. Con Cúc tự dưng sởn hết cả gai ốc, đừng có nói là mợ Hân phát hiện ra nó đang đứng bên ngoài nhòm trộm cậu mợ rồi nhá? Vì cậu Hoan dựng nhà sàn, phòng của cậu ở khá cao so với mặt đất nên muốn hóng hớt Cúc phải rón rén đi lên các bậc thang gỗ. Nhưng nó nhớ là bước chân của nó rất nhẹ cơ mà? Có phải nó cả nghĩ quá rồi không? Mợ mà biết thì làm gì có chuyện mợ vẫn bình thản như thế? Nom cái tay bẩn thỉu của mợ sờ soạng trên lưng cậu nó ức quá chừng. Cúc mê cậu Hoan lắm, mỗi lần được cậu gọi lên tẩm quất nó sướng rơn. Công việc ngon nghẻ như thế mà bị mợ cướp mất, bực bội dễ sợ. Cúc cay cú thò tay vào trong túi, lấy ra chiếc đồng hồ của cậu rồi vòng ra phía cửa chính ỏn ẻn gọi cậu mợ:
- Thưa cậu, con có chuyện muốn nói.
- Chuyện trò cái của nợ gì? Để khi khác! Cút!
Cậu Hoan đanh đá quát, mợ Hân chỉ hiền hiền vỗ nhẹ lên má cậu rồi bình thản nói vọng ra:
- Cửa không khoá, có gì em vào trong nói với cậu.
Được mợ cho phép, Cúc mừng huýnh đẩy cửa vào trong. Nó rón rén đi tới gần giường của cậu, mặc kệ mợ đang lù lù ở đó, nó mặt dày bẩm báo:
- Năm ngoái có một lần cậu ngủ dưới phòng con cậu còn nhớ không ạ? Hình như cậu làm rớt chiếc đồng hồ xuống gầm giường, bữa nay con tình cờ tìm thấy con xin được phép gửi lại trả cậu ạ.
Sự thực là bữa đó cậu uống rượu say khướt, vừa thấy lái xe chở cậu về, Cúc liền ra đỡ cậu, sau đó nó dìu cậu vào phòng mình luôn. Lúc cởi áo khoác cho cậu, thấy chiếc đồng hồ trong túi áo bị văng ra nên nó cuỗm luôn. Đồng hồ nam nên nó không đeo được, nhưng lúc nào nó cũng đem theo bên người như của quý. Bữa nay ngứa mắt với mợ Hân quá nên nó muốn dùng chiếc đồng hồ này chọc điên mợ. Nó hi vọng mợ sẽ hiểu nhầm rồi nổi điên hành hạ nó, khiến nó bị đuối sức mà ngã khuỵ. Cậu Hoan tất nhiên sẽ thương cảm ẵm nó lên rồi quát cho mợ một trận giống như cái cách cậu quát bà Tuyết vì dám bắt nạt mợ. Tưởng tượng đến cái cảnh cậu bắt mợ xin lỗi nó, Cúc sướng rơn. Chỉ là, mọi chuyện chẳng hề suôn sẻ như thế. Mợ Hân không có vẻ gì là tức giận cả, mợ chỉ nhẹ nhàng bảo nó:
- Chiếc đồng hồ đó là quà sinh nhật mợ tặng cậu, nhưng có vẻ như cậu không cần nên mới làm rớt cả năm mà chẳng hề hay biết, thôi thì em để lại lên kệ sách cho mợ.
Cúc vừa đặt đồng hồ lên kệ thì mợ đã hỏi:
- Còn chuyện gì nữa không em?
- Dạ... dạ... - Cúc ấp úng.
- Dạ dẫm gì? Cút!
Cậu Hoan lớn giọng đuổi, Cúc biết điều lủi luôn. Con giúp việc vừa rời khỏi phòng thì con vợ cậu cũng dừng việc xoa bóp cho cậu. Nó lạnh lùng đi ra chỗ kệ sách lựa quyển sách y học rồi ngả lưng xuống võng nằm đọc sách. Bị ăn quả bơ, cậu có chút ức chế. Cậu bực bội cầm điện thoại chơi game, định bụng mặc xác nó, cơ mà mỗi lần liếc qua chỗ cái võng, thấy con vợ ứ thèm liếc lại nhìn trộm mình, cậu lại vừa ghét nó vừa khó chịu. Già nửa tiếng sau, cậu hắng giọng bảo:
- Hôm đó cậu uống rượu say, chắc con Cúc không dìu được cậu lên nhà nên nó dìu cậu vào phòng nó ngủ tạm thôi chứ chẳng có chuyện gì xảy ra sất.
Nếu có chuyện gì thì con Cúc còn lâu mới được ở nhà cậu nữa. Trước khi rước nấm lùn về, thầy cậu đã đuổi hết tất cả những đứa từng dính líu với cậu đi rồi. Mà có chuyện gì thì đã sao nhỉ? Cậu đường đường là thằng đàn ông khí thế cao ngạo ngút ngàn chứ có phải thằng đàn bà bám váy vợ đâu mà việc qué gì cũng phải khai với nó? Cậu làm gì, đi chơi với ai là cái quyền tự do cá nhân của cậu, con vợ cậu mà không biết điều, dám hoạnh hoẹ cằn nhằn cậu vả cho sấp mặt ấy chứ. Cậu tinh tướng lườm vợ một cái rõ oai, đã chuẩn bị tinh thần để dạy vợ rồi mà nó chả hư cho cậu lên mặt gì cả. Nó nằm đọc sách chăm chú, nửa lời phàn nàn cũng không có hại cậu bực bội quá chừng. Cậu tức mình bật dậy đi qua chỗ cái võng nằm. Sợ nấm lùn hiểu nhầm là cậu thích chõ chẹ với nó, cậu sĩ diện nói:
- Nằm trên giường không êm nên cậu mới phải qua đây, dù sao cũng là võng của cậu, cậu sài chẳng có gì sai cả.
Vợ cậu khẽ dạ rồi toan vùng dậy rời đi, nhưng cậu đã kịp ôm chặt lấy nó, mặt dày tuyên bố:
- Vợ của cậu, cậu ôm cũng chẳng có gì sai cả, nhỉ?
Lần này thì con vợ không thèm dạ, cậu rúc đầu vào cổ nó hít hà mùi thơm rồi thở dài nói:
- Tại cậu có nhiều đồng hồ nên mất một chiếc cậu làm sao mà biết được?
Ánh mắt Hân thoáng buồn, cô còn tưởng chiếc đồng hồ cô tặng thì sẽ đặc biệt hơn cơ, hoá ra với cậu nó cũng giống như bao chiếc đồng hồ khác. Dẫu sao cũng chỉ là một món đồ, vẫn biết đàn ông như cậu còn bỏ qua được cho vợ chuyện bị vấy bẩn thì phụ nữ như Hân chẳng nên căn ke mấy chuyện nhỏ nhặt như thế. Nhưng mà chẳng hiểu sao trong lòng cứ thấy nặng nề, Hân khẽ thở dài. Cậu Hoan thấy con vợ lùn chau mày mãi thì vui không nổi, cậu đùng đùng bật dậy mở tủ đồ, vét toàn bộ chỗ đồng hồ của mình quẳng vào sọt rác, sau đó quả quyết nói:
- Đây! Cậu vứt hết rồi! Từ giờ chỉ giữ duy nhất một chiếc đồng hồ mày tặng cậu thôi, được chưa?
Cậu Hoan đang định với chiếc đồng hồ cái Cúc để trên kệ đeo vào tay thì nấm lùn đã ngăn lại, nó xị mặt nói:
- Chiếc đồng hồ này em Cúc giữ rất lâu rồi.
- Thì cậu vứt luôn cả cái này, xong cậu đưa mày đi mua cho cậu cái mới, được chưa?
- Dạ.
Vợ cậu gật đầu, con nấm lùn khốn khiếp, đến bây giờ nó mới thèm cười tủm một cái. Đồ con nít! Nó nhặt đống đồng hồ cậu vừa vứt để cẩn thận vào trong ngăn kéo của nó, sau đó vui vẻ vào phòng trong thay váy đẹp. Cậu tất nhiên cũng phải thay đồ lịch sự để đưa vợ đi chơi. Khổ nhục cái thân cậu, tuổi trẻ chơi bời tứ tung nên có đưa vợ ra trung tâm thương mại của thị xã mua đồng hồ thôi cũng gặp tình cũ, chị Yến gặp cậu õng ẹo thả thính:
- Ui cha cha cậu Hoan! Ngàn năm mới gặp lại cậu thế này có quý hoá không cơ chứ? Một đêm nào đó em và cậu sẽ ôn lại kỷ niệm đẹp thời xa xưa, cậu nhé!
- Im đi, cẩn thận không sưng mồm đấy.
Cậu Hoan chau mày nhắc nhở. Chị Yến vẫn chẳng biết xấu hổ, chị tươi cười quay sang bắt chuyện với vợ cậu:
- Bé đây chắc là cô vợ mới cưới của cậu Hoan phải không nhỉ? Bé xem thế nào cho chị mượn cậu một đêm, lâu không được cậu ôm chị cứ bị nhớ ý.
Cậu Hoan cứ tưởng con vợ lùn sẽ cáu, nhưng nó chỉ chăm chú chọn đồng hồ cho cậu chứ chẳng thèm đáp lời. Yến được thể xỉa xói:
- Em nghe đồn cậu Hoan rước được con vợ học thức cao ghê lắm! Nay diện kiến mới vỡ lẽ, thì ra những người học thức cao thường có thói khinh người cậu ạ.
Vợ cậu bình thản mua chiếc đồng hồ nó thấy ưng ý nhất, sau đó dịu dàng đeo đồng hồ mới cho cậu rồi ngước lên nhìn cậu cười ngọt ngào. Cậu cũng xoa đầu vợ cười cười. Chị Yến bị người ta coi như không khí đã không thấy dễ chịu gì rồi, liếc qua thấy cái mặt nhơn nhơn của con vợ cậu như kiểu thách thức nhau khiến chị càng ức chế. Trong lúc mất bình tĩnh, chị đã không kiềm được đập vào lưng nó một cái. Chỉ là một cái đập rất nhẹ thôi mà thế nào lại khiến nó ngã dúi dụi vào người cậu. Chị khẳng định đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm là con này giả nai, thế nhưng cậu Hoan lại không nhận ra, thấy nó rơm rớm nước mắt, cậu nổi khùng cảnh cáo chị:
- Này! Một vừa hai phải thôi!
- Tại nó tỏ vẻ khinh bỉ em trước, em hỏi khí không phải chứ ở đâu có cái loại người mà người khác hỏi chuyện mặt cứ nhơn nhơn không thèm đáp hả cậu?
Chị Yến lý sự. Cậu Hoan xót ruột ôm vợ vỗ về rồi cau có hất hàm hỏi tình cũ:
- Cậu cũng hỏi khí không phải chứ mày là cái qué gì mà con vợ cậu nó phải có nghĩa vụ đáp chuyện mày?
Đến cậu đây đôi khi còn chẳng làm cho vợ mình mở miệng được nữa là cái loại thích đâm bị thóc chọc bị gạo như con Yến. Cậu hồi xưa tuy chơi bời đổ đốn nhưng không cưỡng ép ai bao giờ, đến với nhau tự nguyện, chia tay cũng trong vui vẻ hoà bình. Hồi anh Lộc còn sống, khi được thả thính cậu thường đớp rất nhiệt tình. Khi anh mất, cậu sống thu mình hơn, nhưng đối với mấy lời ong bướm cậu chỉ cười cho qua thôi. Nếu như ban nãy không được vợ cho ăn bơ một lúc vì chuyện chiếc đồng hồ rớt ở phòng con Cúc thì bây giờ Yến có thính thế thính nữa cậu cũng chẳng thấy gì là nghiêm trọng cả. Cậu biết nấm lùn vẫn đang cười ngọt ngào, nhưng cậu sợ khi Yến đi khuất, nấm sẽ chăm chú làm việc khác giống như cái cách nó tìm sách để đọc khi con Cúc vừa rời khỏi phòng. Thế nên khi trông thấy Yến đập vào lưng vợ, cậu cố ý kéo để vợ ngã dúi dụi vào người mình, tận dụng cơ hội ôm vợ.
Vừa bị đập, vừa bị kéo, Hân tất nhiên thấy bực. Ban nãy bị người ta công kích, cô đâu phải đá sỏi mà không cảm thấy gì, chỉ là muốn nhịn để giữ thể diện cho chồng thôi. Hồi nhỏ, mỗi khi bị ấm ức, Hân và Sương thường khóc lóc inh ỏi rồi mồm năm miệng mười mách ba Hậu, mỗi lần như vậy ba lại đứng ra đòi lại công bằng cho bọn cô. Đến giờ, hễ gặp chuyện Sương vẫn bù lu bù loa lên như thế, nhưng Hân thì đã chín chắn hơn rồi. Hân của tuổi trưởng thành không những giống mẹ Hà từng đường nét mềm mại phúc hậu trên khuôn mặt mà còn thừa hưởng từ mẹ cách ứng xử khéo léo nhẹ nhàng. Hân chỉ hơi khác mẹ chút xíu là thi thoảng cô hay ngấm ngầm làm nũng chồng. Thay vì gào ầm lên nhõng nhẹo ba công khai như ngày mẫu giáo thì giờ cô lại rơm rớm nhìn chồng ăn vạ. Cậu Hoan thấy con vợ mình tủi thân thì mặc định là nó bị đẩy đau, vậy nên cậu mới cảnh cáo Yến một vừa hai phải thôi. Chị Yến có lý sự lại vài câu nhưng không ăn thua được với cậu. Chị bực bội bỏ đi chỗ khác và không quên nhắn tin cảnh báo cậu Hoan rằng con vợ cậu rất giả nai, nó cố ý ngã để gây sự chú ý của cậu. Tuy sự thật không phải là thế nhưng vì cái sĩ diện của mình nên cậu đếch thèm giải thích, cậu chỉ giả bộ cao ngạo nhắn lại:
"Kệ nó! Nó là vợ cậu mà! Nó có quyền gây sự chú ý của cậu!"
Giống như cậu là chồng nó, cậu có quyền gây sự chú ý của nó, có quyền ôm nó, dỗ dành nó. Để nó không bơ mình, cậu thậm chí còn bảo:
- Giữa cậu và con đấy chẳng có cái gì sất.
- Em biết. Em tin cậu.
Dù từng nghe người ta đồn cả tá những tin tức xấu xa về cậu, nhưng Hân vẫn tin cậu vô điều kiện. Tính cô là thế, đã thương ai thì sẽ yêu hết mình chứ không bao giờ nghi ngờ và đề phòng họ. Đó cũng là điều khiến ông Hậu vô cùng lo lắng, bởi nếu nhỡ có một ngày Hân nhận ra Hoan không đẹp đẽ như Hân vẫn tưởng, ông sợ con sẽ sốc. Cậu Hoan thì ngược lại với ông, vốn sống lỗi, chả bao giờ được người thân tin tưởng nên tự dưng có vợ tin mình, cậu khoái chí khủng khiếp. Cậu hí hửng bảo:
- Mày đặt niềm tin vào cậu như vậy là cực kỳ sáng suốt đấy. Cậu sẽ lo cho mày!
- Em cảm ơn ạ.
- Cảm ơn suông thì có nghĩa lý gì chứ? Thương cậu thì thử cọ môi cậu cái coi!
Cậu thả thính, ngặt nỗi con vợ không đớp. Nó ngại những chỗ đông người hay sao ý, thấy má hơi hồng hồng, đáng ghét chết đi được. Cậu tức mình cúi xuống, bất thình lình đưa môi mình cọ sượt qua môi nó một cái. Khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi mà sao tim cậu run ghê cơ. Giờ cậu mới để ý lùn như nó cũng có cái lợi đấy, cao mỗi một mét sáu hai thôi nên cậu chỉ cần kéo nhẹ một cái là y như rằng cái mặt nó đập luôn vào lồng ngực rộng lớn của cậu. Còn cậu chỉ cần dang tay ra là ôm được nó gọn ghẽ trong lòng luôn, thú vị dễ sợ.
- Buông em ra đi mà, ai thấy người ta xì xào ngại lắm.
Nấm lùn thẹn thùng năn nỉ, cậu còn lâu mới chịu nghe lời vợ, cậu vênh váo nói:
- Kệ! Không bỏ! Phận là thằng đàn ông sống trên cõi đời này thì đôi khi cũng phải tạo cơ hội cho thằng khác được ghen ăn tức ở với mình chứ!
Cậu Hoan phải cho mấy thằng đang liếc trộm vợ cậu tức nghẹn cậu mới vừa lòng. Chị Oanh đứng xem mỹ phẩm ở gian hàng gần đó, tình cờ trông thấy con đàn bà trơ trẽn tìm cách lấy lòng người đàn ông của đời mình thì điên hết cả tiết. Bảo sao giờ này cậu còn chưa gọi cho chị, hoá ra là bị con nhỏ đó đeo bám. Đàn ông họ yêu mình thì họ sẽ chi tiền vì mình, còn đằng này nó bị cậu khinh như mẻ nên mới phải mua đồng hồ cho cậu để nịnh cậu. Thứ đàn bà kém cỏi! Ghét quá nên chị đeo kính râm rồi quấn khăn kín mít đi ra khỏi trung tâm thương mại. Ban nãy trước khi vào đây chị thấy một thằng nhỏ ăn xin rách rưới ngồi ở bên vỉa hè phía đối diện, mặt mũi đỏ au, ho rất nhiều và bị chảy nước mũi ròng ròng. Đoán chắc thằng bé nhiễm dịch cúm nên chị không dám đến gần, chị chỉ bước nhanh ra chợ lao động, thuê một đứa khác chuyển lời cho thằng nhỏ đó rằng lát nữa sẽ có một người phụ nữ đi tới gần chiếc xe thể thao màu bạc đậu ngay ngoài trung tâm thương mại, cô ta rất dễ bị mềm lòng, chỉ cần nó ôm cô ta xin tiền thì kiểu gì cô ta cũng cho. Khi đã an bài mọi việc đâu ra đấy, chị ngồi lấp ở một góc khuất quan sát tình hình, thấy cậu và con nấm ra khỏi trung tâm thương mại, chị tủm tỉm nhấn số gọi cho cậu. Cậu không dám nghe điện thoại của chị trước mặt nó nên đưa chìa khoá xe rồi bảo nó ra xe trước. Con quỷ vừa mới tới chỗ chiếc xe thì thằng bé ăn xin đã vội vã lao tới phía nó. Thực ra chị Oanh không có ác ý gì cả, chị chỉ muốn nấm lùn mắc dịch rồi ở nhà dăm bữa nửa tháng, bớt chiếm hữu thời gian cậu dành cho chị thôi.
Bình luận facebook