• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CÂY KIM SỢI CHỈ (5 Viewers)

  • Chap 11. Nghĩ Tới

Đề xuất của cậu khiến Hân ngượng chín hồng cả mặt. Cậu láu cá chạm môi mình lên môi Hân rồi mặt dày nói:
- Mày đừng có tưởng bở cậu bị cái môi mềm mềm, thơm thơm của mày mê hoặc. Chẳng qua là cậu có lòng tốt muốn giúp mày chứng nhận lời nói của mày có giá trị thôi.
Vì cậu hơi kiêu nên Hân chỉ khẽ dạ và không hề nhúc nhích. Mãi chẳng thấy nấm lùn có thêm bước tiến gì cả, cậu thất vọng ghê lắm. Cậu hờn trách:
- Gớm cái con này nữa! Không thèm chủ động đưa đẩy cậu tỏ chút thành ý gì cả.
- Em nghĩ môi chiện môi một lần là đủ xác nhận rồi mà cậu, đưa đẩy thêm nữa cậu hiểu nhầm em tưởng bở thì hai ta lại càng thêm khó xử, không hay cậu ạ.
Sao cái con vợ cậu nó cứ lập luận là cậu bị đuối lý thế nhỉ? Không cãi được bằng lý lẽ, cậu đành cãi cùn:
- Xàm xí! Vợ chồng với nhau rồi, việc qué gì phải để ý mấy cái chuyện khó xử đấy làm gì? Mắc mệt!
- Thì chính cậu là người để ý trước mà, cậu luôn sợ em tưởng bở này nọ đấy thôi.
Bị Hân dồn đến đường cùng, cậu buột miệng thừa nhận:
- Cậu... cậu nói xàm thôi... kệ cậu đi.
- Dạ.
Dạ dẫm gì? Cậu đã nói đến thế rồi còn không chịu đưa đẩy cậu, đáng ghét! Mặc kệ trán vợ còn nóng, cậu chồm dậy đè lên người nó, hai tay cậu nắm chặt lấy hai bàn tay của nó rồi cúi xuống điên cuồng nhấm nhá môi nó cho bõ ghét. Hân bị sự táo bạo của cậu làm cho run rẩy. Cô không thể đối chọi với cậu trơn tru như lúc họ tranh luận. Bị ông chồng to cao bệ vệ, khí thế ngút ngàn áp bức, Hân dường như bị động hoàn toàn. Cô để mặc cậu hôn môi, hôn má, hôn trán. Mặc dù môi cậu chạm tới đâu, da dẻ Hân tê rần tới đó nhưng từ đầu tới cuối cô cũng không rút tay mình ra khỏi tay cậu hay có thái độ bài xích chồng. Cậu sau khi mơn trớn trên vành tai xinh thì thổi phù phù vào lỗ tai trêu ghẹo con vợ lùn rồi lớn tiếng gọi:
- Con vợ của cậu ơi!
Hân giật bắn cả người, cô khẽ đáp:
- Dạ, em đây ạ.
Cậu vui vẻ hỏi:
- Được chồng mân mê có thích không vợ?
Cậu hỏi thẳng quá, Hân thì còn thẹn nên không biết trả lời ra sao. Cậu không thấy vợ đáp liền xị mặt ra điều giận vợ, nhưng môi thì vẫn cứ rà soát đều đều trên làn da của vợ. Cánh môi cậu mân mê quanh chiếc cổ trắng nõn nà rồi gian xảo mò xuống quất quít bên cặp xương quai xanh thanh tú. Người lùn xấu như con vợ cậu sao lại có đôi xương quai xanh đẹp như tranh vẽ thế này cơ chứ? Chắc tại người nó đẫy đà hơn các em người mẫu cậu từng hẹn hò nên xương quai xanh không bị thô cứng, ngược lại nom rất mềm mại và nữ tính, khiến cậu cứ muốn chạm môi vào đó mãi không thôi. Nó thơm quá nên chạm xong cậu lại tham lam hít hà chút xíu. Do chưa bao giờ bị mất kiểm soát đến nỗi đắm chìm bên một người đàn bà mấy tiếng đồng hồ, cậu Hoan bối rối nói linh tinh:
- Cậu cấm mày nghĩ cậu ở bên mày là vì cậu mê mày.
- Vậy em nên nghĩ thế nào cho phải phép ạ?
Hân tủm tỉm hỏi, cậu vênh váo đáp:
- Đơn giản mà, chính vì mày luỵ cậu quá nên cậu mới thương mày, dành thời gian quý báu của cậu quấn quít bên mày cho mày đỡ cô đơn.
- Nếu cậu muốn em bớt cô đơn thì cậu chỉ cần ôm em là được rồi, không cần áp sát mặt vào người em đâu ạ.
Hân trình bày ý kiến, cậu lừ mắt quát:
- Ơ hay cái con vợ hâm? Tự dưng lại bày đặt không cần chồng? Mất nết! Mày tưởng mày cao giá lắm hả? Chẳng qua là do người mày thơm thôi, chứ mà thối á, cậu chả đá xuống sàn từ lâu rồi.
- À... ra thế... ra là lỗi của em.
- Ừ, không là lỗi của mày thì là lỗi của ai? Thơm thì cũng thơm một vừa hai phải thôi chứ, thơm gì mà thơm nhiều thế này, bố ai mà chịu nổi.
Cậu nói vợ cậu thơm nhiều nhưng ý cậu không phải là mùi thơm nồng nặc. Đó là một mùi thơm cực kỳ đặc biệt, thơm nhẹ nhưng thơm dai, chỉ cần cái mùi đó quanh quẩn bên chóp mũi thì đầu óc cậu liền thư thái. Cậu tham lam cắn lên phần da cách xương quai xanh của vợ vài phân rồi lủng bủng:
- Người đâu mà... ngoài thơm ra thì chả có chỗ nào đáng yêu sất. Phát ghét!
- Cậu ghét em thật hay cậu chỉ nói xàm thôi ạ?
Hân hỏi, cậu hôn lên vị trí cậu vừa cắn rồi lại tiếp tục cúi xuống áp sát mặt vào người Hân. Sau khi cầm tay Hân áp lên một bên má của mình, cậu mới trả lời:
- Ghét rất là thật.
- Sao người ta lại cứ thích sấn lấy người mình ghét vậy cậu nhỉ? Lạ quá ta!
- Lạ kệ người ta, mắc mớ gì tới mày đâu.
Cậu cãi cùn hại Hân phì cười. Cậu thấy Hân cười cũng nhe răng cười nhăn nhở. Gần chục ngày Hân nghỉ ốm ở nhà, cậu chỉ quanh quẩn bên Hân, chăm Hân và bắt nạt Hân. Ở với vợ nhiều quá đâm ra lúc vợ khỏi cúm, bắt đầu đi làm trở lại cậu thấy không quen. Tám rưỡi sáng mơ màng thức giấc, không thấy vợ nằm bên cạnh cậu thấy trống vắng khủng khiếp. Tuy rất muốn chạy ra hiệu thuốc ngó cái mặt vợ một xíu, cơ mà sợ bị đánh giá là bám váy vợ nên cậu hắng giọng nói bâng quơ:
- Lập! Bữa trước cậu đập nát một bộ bàn ghế ngoài hiệu thuốc đấy, có lẽ bữa nay cậu nên đóng một bộ mới đem ra đó đền mợ mày cho nó phải phép nhờ?
Cậu hỏi khéo vậy mà thằng Lập đáp rõ phũ:
- Cậu nhớ mợ thì chỉ việc đi ra hiệu thuốc chơi với mợ thôi mà, mất công đóng hẳn một bộ bàn ghế mới làm gì cho nó mệt người ạ?
Bị nói trúng tim đen, cậu Hoan tức điếng người. Cậu túm cổ áo thằng Lập chửi cho nó một trận:
- Ai bảo mày là cậu nhớ mợ? Hồi xưa học môn Tiếng Việt mày được mấy điểm mà giờ phát biểu ngu thế hả?
- Dạ... con... con... tầm bảy tám gì đó cậu ạ.
Bảy tám cơ à? Cao thế! Cậu chỉ được tầm bốn rưỡi với bốn phẩy bảy lăm xong rồi các thầy cô thương tình làm tròn cho lên năm thôi. Cậu thở dài bảo:
- Thế mới nói điểm chác chưa bao giờ là vấn đề cả, vấn đề là sau khi rời ghế nhà trường đầu óc mày linh hoạt ra sao và mày sử dụng kiến thức thầy cô dạy trơn tru như nào. Trong tình huống như này, mày dùng từ nhớ là rất sai đấy, mày có hiểu không hả Lập?
Thằng Lập đếch hiểu mô tê gì sất nên nó ngây ngô hỏi:
- Thế thay vì từ nhớ thì con nên dùng từ gì ạ? Đầu óc cậu linh hoạt, có thể sử dụng kiến thức thầy cô dạy một cách trơn tru thì cậu chỉ cho con với.
Cậu Hoan ngẫm nghĩ một lát rồi phán:
- Là nghĩ tới... cậu chỉ là "tình cờ nghĩ tới" mợ mày thôi chứ không phải là nhớ.
Thằng Lập như được khai thông tư tưởng, nó lén cười thầm trong bụng rồi ngoan ngoãn sửa lời:
- Dạ, nếu như cậu vừa tình cờ nghĩ tới mợ thì theo ý kiến của con cậu nên đi thẳng ra hiệu thuốc chơi với mợ chứ không nhất thiết phải kiếm cớ đóng hẳn bộ bàn ghế mới làm gì cho nó mệt người ạ.
Cậu nghe nó nói đỏ bừng cả tai, cậu quát ầm ĩ:
- Ai bảo mày là cậu phải kiếm cớ? Gỗ nhà cậu đầy, cậu thích thì cậu đóng bàn ghế thôi, kiếm cớ cái nỗi gì?
- Dạ, con hiểu rồi ạ. Chốt lại là cậu không nhớ mợ, cậu cũng không kiếm cớ nhưng cậu lại thích đóng bàn ghế. Vậy cậu đi đóng bàn ghế mau đi ạ, lúc nào cậu đóng xong con sẽ giúp cậu đem ra hiệu thuốc cho mợ.
- Mày!!! Thằng điên!!!
Cậu Hoan tức nghẹn, thằng Lập tỉnh bơ giải thích:
- Con lo cho sức khoẻ của cậu thôi mà, con sợ cậu đi lại nhiều lại ốm ra đấy thì chớt. Với cả cậu không bệnh tật, tự dưng đi ra hiệu thuốc nhỡ mợ Hân lại tưởng bở cậu nhớ mợ thì mất cả cái sĩ diện nền ông của cậu, cậu nhỉ?
Cái miệng thằng Lập cứ leo lẻo hại cậu Hoan cãi không nổi. Cậu bực bội đi xuống nhà kho. Vì có năng khiếu làm mộc nên chỉ chưa đầy hai tiếng cậu đã đóng xong bộ bàn ghế nom rất sang chảnh. Trước khi giao bàn ghế cho thằng Lập đem ra hiệu thuốc, cậu dặn:
- Bảo với mợ mày là nếu mợ có nhớ cậu ghê quá thì cố gắng chịu đựng, tối về cậu đền.
- Dạ.
Lập lễ phép đáp rồi chất bàn ghế lên xe lam, sau đó lao đi vun vút. Khi ra tới hiệu thuốc nó truyền đạt lại cho mợ y như những gì cậu dặn, nó nói to tướng khiến những người đứng xếp hàng mua thuốc tủm tỉm cười mợ. Có lẽ vì ngượng nên mợ lí nhí nói:
- Mợ đang bận mà... đâu có nhớ nhung gì đâu...
Tuy Lập nghe rõ lời mợ, nhưng lúc về gặp cậu, nó truyền đạt lại có hơi sai lệch:
- Cậu Hoan ơi, mợ Hân bảo là mợ đang bận chết bà đi được, lấy đâu ra thời gian mà nhung với chả nhớ!
Lập chọc được cậu đen mặt thì sướng rơn, nhưng thấy cậu lừ lừ đi vào gara lấy siêu xe nó liền lo lắng hỏi:
- Cậu Hoan... cậu đi đâu đấy ạ?
- Đi tìm con mợ mày, dạy cho nó một bài học chứ còn đi đâu nữa?
- Sao tự dưng cậu lại phải dạy cho mợ một bài học? Mợ có làm gì sai đâu ạ?
Lập nơm nớp lo sợ, cậu Hoan gằn giọng đáp:
- Sao lại không làm gì sai? Ở đâu ra cái thể loại đàn bà con gái đi làm mấy tiếng đồng hồ lận mà đếch thèm nhớ nhung chồng hả? Bố la bố lếu nó quen!
Lý do của cậu khá thuyết phục nên Lập chẳng thể bắt bẻ. Cậu có cái cớ hoàn hảo rồi nên cứ thế điềm nhiên đi ra hiệu thuốc. Con nấm lùn khốn khiếp, dám bắt cậu xếp hàng. Không vì nể mấy người kia đang có bệnh trong người, cần được khám bệnh và bốc thuốc trước thì cậu đã đấm chết bà nó rồi. Đợi mãi mới tới lượt mình nên cậu có chút tủi thân. Gặp vợ, cậu nắm tay thành quyền, nhưng đôi mắt long lanh của nó cứ nhìn cậu chằm chằm hại tim cậu mềm nhũn. Ra đòn không nổi, cậu hắng giọng ra lệnh:
- Bốc thuốc cho cậu đi!
- Cậu mua thuốc cho ai ạ?
Hân hỏi. Cậu làm bộ mệt mỏi đáp:
- Không mua cho ai cả. Mua cho cậu.
- Sao tự dưng cậu lại cần thuốc?
- Thì cậu bệnh nên cậu phải uống thuốc.
- Bệnh gì cơ cậu?
Hân ngạc nhiên hỏi chồng, cậu bực mình nói:
- Bệnh không được vợ nhớ chứ còn bệnh gì nữa?
Câu trả lời của cậu khiến Hân mắc cười quá chừng, nhưng cô vẫn cố làm ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Bệnh gì chứ bệnh đấy thì công nhận là nguy hiểm quá đỗi. Cậu mau vào phòng trong ngồi nghỉ một xíu, lát nữa em sẽ vào chữa bệnh cho cậu.
Cậu nghe lời vợ đi vào căn phòng ngay phía sau hiệu thuốc ngồi chơi. Phòng được chia làm hai gian, một gian là nhà vệ sinh khép kín và một gian kê chiếc giường nhỏ. Hình như những lúc mệt vợ cậu thường vào đây nằm nghỉ, cậu ngửi thấy mùi thơm của nó ở trên gối. Cậu ngồi xuống giường, ôm chiếc gối vào lòng. Một lát sau vợ cậu cũng vào trong phòng. Vợ ngồi xuống bên cậu, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu ra điều bắt mạch khám bệnh. Những ngón tay mềm mại của vợ chạm vào cổ tay cậu khiến tim cậu run quá chừng. Sau khi nghe ngóng mạch đập của cậu, vợ thản nhiên nhận xét:
- Mạch đập hơi nhanh cậu ạ.
- Thì cậu đang bệnh mà.
Cậu láu cá đáp, vợ hỏi:
- Cậu bệnh lâu chưa?
- Cũng chưa lâu lắm.
- Cậu có biết nguyên nhân khiến căn bệnh này phát sinh là gì không ạ?
- Cậu biết. Ban nãy cậu kêu thằng Lập bảo vợ có nhớ cậu ghê quá thì cố gắng chịu đựng, tối về cậu đền. Nhưng vợ lại bảo với nó rằng vợ đang bận chết bà đi được, lấy đâu ra thời gian mà nhung với chả nhớ! Cậu nghe xong liền đau lòng mà phát bệnh.
Rõ ràng là Lập cố ý sửa lời nói của Hân để chọc điên cậu, nhưng đoán chắc Lập không có ý xấu nên Hân cho qua. Cô dịu dàng hỏi chồng:
- Triệu chứng của bệnh là gì hả cậu?
- Khó chịu, bực bội, mệt tim.
- Có sốt không ạ?
- Cũng hơi sôn sốt rồi đấy.
Hân gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cô lấy giấy nắn nót ghi mấy dòng rồi đưa cho cậu dặn dò:
- Đây là thuốc của cậu.
Cậu tò mò mở tờ giấy, trong đó viết:
"Vợ cậu nói thế vì lúc đó đông người, cô ấy ngượng chứ không phải là vì cô ấy không nhớ cậu. Có mỗi một ông chồng không nhớ thì còn nhớ ai?"
Đọc xong, cậu cười rạng rỡ. Vợ nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu đã thấy đỡ hơn chút nào chưa?
- Cũng chưa đỡ lắm đâu.
Cậu làm cái mặt nghệt như kiểu đau ốm lắm không bằng. Hân phì cười đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của cậu rồi gục đầu vào vai cậu hỏi:
- Như thế này thì sao ạ?
Thấy vợ chủ động gần gũi mình, cậu Hoan sướng điên. Cậu gửi một cái thơm nhẹ lên trán vợ và hai cái thơm nồng đậm lên đôi gò má hồng. Bàn tay xấu xa của cậu thò qua khe áo vợ mơn trớn cặp xương quai xanh gợi cảm. Cậu còn muốn hôn lên cánh môi đỏ mọng kia nữa, cơ mà con Tiên mất dạy đã lanh lảnh nói vọng vào:
- Mợ Hân ơi có người bệnh muốn gặp mợ ạ.
Biết thừa con vợ mình là bác sĩ rất tận tâm với nghề nên cậu chẳng thèm níu giữ nó. Cậu kiêu căng bảo:
- Thôi, cậu đi có công chuyện đây. Chả thèm ở đây với mày nữa đâu, mày có nhớ cậu thì cố mà chịu.
- Dạ, em sẽ cố gắng chịu đựng ạ.
Hân đáp, cậu vui vẻ ra ngoài lấy xe rồi phóng đi thăm Oanh. Thằng Lập đứng nấp ở bụi chuối thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy thấy cậu nổi nóng, lo cho mợ nên nó đã lén ra hiệu thuốc nghe ngóng tình hình. Có lẽ nó đã lo xa rồi, cậu tuy to mồm nhưng so với mợ thì còn non và xanh lắm, mới xíu đó đã bị mợ thao túng cho xịt cơn giận rồi. Nó nghe tụi người làm đồn hồi cậu Lộc còn sống, cậu Hoan chơi bời đú đởn kinh lắm, sáng nói yêu một em, chiều thương nhớ một em khác là chuyện bình thường. Thế nào mà bây giờ cậu thay đổi lạ lùng, có mỗi việc mở miệng ra thừa nhận nhớ vợ thôi mà đối với cậu khó quá chừng. Có bữa cậu còn nói thẳng vào cái mặt nó rằng:
- Oanh mới là tình yêu đích thực của đời cậu. Cậu cưới mợ Hân chẳng qua là bị thầy cậu ép thôi. Cậu đã xâu chỉ vào kim của mợ thì phải có trách nhiệm chăm sóc mợ, đấy là nghĩa vụ của một thằng chồng đối với một con vợ, chứ còn chuyện yêu đương thì không bao giờ có nhá!
Thằng Lập dạ thôi chứ nó không hiểu tâm ý của cậu. Ngoài cậu Hoan ra thì cũng chả ai hiểu được những ấm ức năm xưa. Cứ nhớ tới hồi bé cậu xin Hân có mỗi một cái nắm tay mà cũng bị phũ cậu lại thấy chạnh lòng. Năm mười tuổi, cậu được thầy Tài cho xuống thành phố ăn cỗ ở nhà bác Đăng. Cậu đi qua mâm nấm lùn ngồi rủ nó ra ngoài vườn chơi cầu trượt với cậu, nhưng nó bảo em Nghêu đang bị sốt, ăn xong nó phải trông em không đi chơi được. Năm cậu mười một tuổi, vào mồng ba Tết, thấy bác Đăng đưa ba chị em nấm lùn lên nhà mình chơi, cậu hí hửng lao ra dúi cho nó chiếc bánh tày tí hon do cậu tự gói, vậy mà thấy con Sò khóc lóc nó liền cho em gái luôn khiến cậu bực khủng khiếp. Valentine năm cậu mười ba tuổi, thầy Tài chở cậu xuống thành phố đi thi. Thầy vừa thả cậu ở hội trường thi thì cậu liền chạy trốn sang nhà nấm lùn. Cậu gặp nó ở chỗ gốc cây xoài, sau khi tặng nó hai con búp bê bằng gỗ hình cô dâu chú rể do mình tự tay đẽo, cậu rủ nó đi chơi. Nhưng nó viện cớ phải đi thi học sinh giỏi môn Toán để từ chối cậu. Cậu cáu kỉnh hỏi:
- Bỏ thi học sinh giỏi không được à?
- Không được đâu cậu ạ.
Nấm lùn quả quyết nói, cậu thắc mắc:
- Sao không được? Cậu được vào vòng chung kết cuộc thi hội hoạ toàn quốc, bữa nay phải đi thi mà cậu cũng bỏ thi để đi chơi với mày đấy thôi.
- Đó là vì cậu hư. Còn em thì khác. Em là bé Hến ngoan ơi là ngoan á, thế nên em sẽ không bao giờ bỏ thi. Hến phải đi thi để giật giải thưởng thật oách, để ba Hậu mẹ Hà, các cô, các bác và ông bà tự hào về Hến.
- Nghe vui ghê! Chả bù cho cậu, cậu có giật giải thưởng thì cũng chẳng có ai tự hào về cậu cả, thế nên cậu thấy thi hay không cũng đếch quan trọng. Thôi, cậu ở đây đợi mày, mày mau đi thi đi, thi về thì đi chơi với cậu.
- Dạ.
Vì nhà gần hội trường thi nên nấm lùn đi bộ đi thi, thỉnh thoảng nó quay lại vẫy tay chào cậu. Cậu cũng vẫy tay chào nó, chúc nó thi tốt. Chả hiểu nghĩ gì mà đi được một đoạn nó quay lại nói thầm với cậu:
- Cậu Hoan! Nếu bữa nay cậu giành giải thưởng thì em sẽ vô cùng tự hào về cậu.
- Thật á? - Cậu Hoan sửng sốt hỏi.
- Dạ, là thật ạ. - Hân ỏn ẻn đáp.
- Nhưng sao mày lại tự hào về cậu?
Cậu thắc mắc, nấm lùn nhẹ nhàng nói:
- Được quen biết người giỏi thì rất đáng để tự hào mà.
Nghe có vẻ hợp lý, cậu quyết định quay trở lại hội trường thi. Đề bài hôm đó là một câu hỏi:
"Hạnh phúc là gì?"
Cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi chia tranh làm đôi, phần đầu tiên rất nhỏ, chỉ chiếm một phần năm bức tranh, cậu dùng màu tối vẽ bu Hoa cùng con mèo tam thể ác độc lườm nguýt cậu và những vết roi hằn lên da cậu. Phần còn lại cậu dùng màu sáng, cậu vẽ cậu trao giấy khen đạt giải Nhất cuộc thi hội hoạ cho nấm lùn. Do đang rất tự hào về cậu nên nó cười toe toét. Hai đứa cậu đứng dưới gốc xoài, nắng xuyên qua kẽ lá rồi rót từng giọt vàng óng ánh lên gương mặt rạng ngời hạnh phúc của cậu. Ở một góc nhỏ bên dưới bức tranh, cậu nắn nót viết dòng chú thích:
"Hạnh phúc là sau rất nhiều năm bị hắt hủi thì đùng một cái lại lòi ra một người vô cùng tự hào về mình."
Cậu chả hiểu bức tranh của cậu không tốt ở chỗ nào mà ban giám khảo coi tranh xong mặt mày ủ rũ rồi rơm rớm nước mắt, hại cậu lo quá chừng. Cậu không sợ trượt, cậu chỉ sợ nấm lùn không có cơ hội để tự hào về cậu nữa thôi. Thật may mắn, sau đó cậu vẫn giành giải Nhất. Cất giấy khen vào ba lô, cậu vội vã quay lại gốc xoài đợi nấm lùn. Cậu đợi mãi nhưng con yêu nghiệt không hề xuất hiện, nhà nó cũng khoá cổng. Thầy Tài lượn lờ quanh các con phố tình cờ trông thấy cậu lại tưởng cậu bỏ thi, thầy lao xuống xe túm cổ cậu đánh túi bụi. Đến lúc thầy ngơi tay cậu mới kịp giải thích, thầy phấn khởi xách cổ cậu tống lên xe phi về nhà, đem giấy khen của cậu khoe bu Hoa. Bu chúc mừng cậu rối rít, nhưng đợi thầy đi vắng bu lại hạnh hoẹ gây khó dễ cho cậu. Cậu cay bu Hoa một phần thì cay cái loại hứa hão như nấm lùn trăm vạn phần. Sau rất nhiều lần nữa bị nó chọc điên, cậu tự nhủ mẫu con gái vừa lùn vừa xấu vừa mập như nó, có cho cậu cũng không thèm yêu.
Khi trưởng thành, cậu chỉ thích hẹn hò với kiểu người trái ngược với nấm lùn, gái cậu yêu toàn các em cao ráo, da nâu khoẻ khoắn, dáng dấp eo thon. Oanh là một trong số những cô nàng đó. Nhưng Oanh đặc biệt hơn bọn họ ở chỗ Oanh là người giúp đỡ cậu khi cậu gặp hoạn nạn, thân con gái yếu ớt mà kéo được chiếc xe thồ chở bốn người ra khỏi vùng bùn lầy, quả thực rất đáng nể phục. Chưa kể Oanh còn là chỗ dựa tinh thần cho cậu suốt quãng thời gian cậu gặp khủng hoảng vì sự ra đi của anh Lộc. Oanh đẹp, ngoan, hiền, tốt bụng nhưng số khổ, mới còn trẻ mà đã phải làm mẹ đơn thân, gồng gánh trên người đủ thứ trách nhiệm. Cơ mà dù vất vả đến mấy Oanh cũng không bao giờ bỏ mặc bé Ong sống với cha ruột của bé, như cái cách bu Tuyết đối xử với cậu. Cậu nể Oanh ở chỗ đấy. Có thể vì lớn tuổi hơn cậu nên lúc nào Oanh cũng nghĩ cho cậu, mặc dù rất muốn làm vợ cậu, nhưng lại lo cậu bị thầy Tài cắt viện trợ nên chấp nhận để cậu lấy người khác. Dạo này cậu ở nhà suốt mà Oanh cũng chẳng trách móc gì cả, gặp cậu Oanh chỉ nhõng nhẹo:
- Con nhớ cậu lắm đấy nhá! Cả em cũng nhớ cậu!
- Cậu biết, cậu cũng nhớ hai mẹ con.
Cậu Hoan vui vẻ nói. Thấy cậu đã khỏi bệnh lâu rồi, cộng thêm da dẻ cậu nom rất khoẻ khoắn nên chị Oanh không tránh xa cậu nữa. Ăn trưa xong, chị gọt hoa quả đút cho cậu. Cậu cắn miếng táo bất chợt thấy nhớ vợ. Ấy chết! Ai lại gọi là nhớ! Mất quan điểm! Chỉ nên gọi là "nghĩ tới" thôi. Tình cờ cậu vừa nghĩ tới cái cảnh tối qua vợ đút táo cho cậu ăn, xong cậu gian xảo mút tay nó một cái khiến hai má nó ửng hồng. Khiếp! Làm vợ cậu rồi mà cứ như gái mới lớn không bằng, hơi tí là ngượng, ghét gì đâu. Cậu vô thức bật cười, chị Oanh phấn khởi hỏi:
- Sao cậu cười? Có gì vui ạ?
- Không có gì, đến thăm con thì vui thôi.
Cậu trìu mến đặt tay lên bụng chị, tưởng tượng ra viễn cảnh nấm lùn mang bầu, cậu lại thấy mắc cười. Người đã đẫy đà thì chớ, chẳng hiểu chửa vào còn béo tới mức nào nữa. Cậu cứ cười ngây ngốc khiến chị Oanh vui đáo để. Mấy bữa trước cậu ở nhà miết hại chị bất an ghê lắm, bữa nay cậu ghé qua, thấy gương mặt cậu rạng ngời chị liền hiểu ra cuộc sống hôn nhân của cậu rất tù túng, chỉ khi ở bên chị cậu mới có những giây phút vui vẻ. Chị cũng vậy, được ở gần cậu chị cũng thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao. Chị thỏ thẻ nịnh cậu:
- Cậu Hoan! Con mình á, tối qua nó hành em ghê lắm ý, nó đòi khi nào ra đời phải được chuyển tới biệt phủ ở với cậu thì nó mới vui ý.
- Thì khi nào nó ra đời, cậu đón nó về ở với cậu.
- Cậu không sợ con Hân à?
Tuy có hơi chột dạ nhưng cậu vẫn sĩ diện nói:
- Đếch sợ.
Chị Oanh gật gù nói:
- Công nhận, nó phận làm vợ nó phải sợ cậu chứ cậu sợ chó gì nó, cậu nhỉ? Cơ mà nếu con về ở với cậu thì mẹ con em bị chia cách á. Con nhớ em, em nhớ con, tụi em chịu sao nổi. Sau này nếu có cơ hội, cậu nhớ đón cả em về nha. Em không thích ở nhà sàn đâu, cậu xây cho em một cái biệt thự sang chảnh hơn cái biệt thự của thầy Tài, để gia đình mình được đoàn viên nha cậu!
- Sau này là bao giờ?
Cậu Hoan chau mày hỏi, chị Oanh đáp:
- Là khi nào thầy cậu ghét con Hân ý, rồi biết đâu lúc em đẻ được thằng con trai thầy lại thay đổi cái nhìn về em.
- Sao thầy cậu lại ghét con Hân? - Cậu hỏi.
Vì nó không đẻ được chứ sao? Nhưng chị Oanh đâu có dại mà nói chuyện đó trước mặt cậu Hoan, chị chỉ bảo:
- Thì biết đâu đấy, sống với nhau lâu thì cũng phải có khúc mắc chứ. Nếu thầy cậu ghét nó thì cậu bỏ nó rồi mang trầu cau tới rước em về làm vợ cậu nha cậu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom